Lâm Thị Lang Cố
Chương 121: C121: Chương 121

"Cố Nghiên Thu tiểu thư, bây giờ tôi trịnh trọng nhắc nhở chị, đừng hòng dùng khổ nhục kế với tôi nữa, nếu không sớm hay muộn cũng có một ngày khiến tôi phiền chết."

Lâm Duyệt Vi nói xong muốn tiêu sái quay về chỗ đối diện, không cho ánh mắt dừng lại trên người Cố Nghiên Thu thêm một giây một phút nào nữa. Tự mình không biết yêu quý bản thân, chẳng lẽ muốn người khác đi yêu quý cô sao?

Nếu nói Cố Nghiên Thu hôm nay ở trại nuôi ngựa đã thổi bừng cơn lửa giận trong lòng nàng, thì bây giờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu, có lời gì, nói chuyện gì, dù là bất mãn, hay cãi nhau đều được, nhưng để mình bị phỏng như vậy thì tính thế nào?

Dù nghĩ vậy, nàng vẫn không khống chế được chính mình muốn xem phản ứng của Cố Nghiên Thu. Với biểu hiện trong khoảng thời gian gần đây của Cố Nghiên Thu, nàng chỉ sợ Cố Nghiên Thu sẽ khóc.

Nhưng nghĩ lại, chẳng thà Cố Nghiên Thu khóc đi còn có thể hòa hoãn, đỡ hơn không khí như giương cung bạt kiếm bây giờ.

Nhưng cuối cùng Cố Nghiên Thu cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí còn cong môi mỉm cười với Lâm Duyệt Vi, sau đó lại cúi đầu rất mau, nhẹ nhàng mà nói: "Xin lỗi."

Ngược lại trong nháy mắt Lâm Duyệt Vi chua xót đến muốn khóc, nhưng nàng sẽ không làm trò mà khóc trước mặt người khác, cho dù người đó là Cố Nghiên Thu, vì thế nàng bấm tay lên lưng ghế, ngửa đầu nuốt nước mắt vào trong, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện.

Không khí áp lực đến làm người hít thở khó khăn.

Lâm Duyệt Vi ngồi không đến một phút đã mất kiên nhẫn đứng lên, gõ cửa phòng ngủ mẹ nàng: "Mẹ ra ăn cơm, mẹ ở bên trong tu tiên sao?"

"Còn nóng."

"Còn không ăn nữa là đem đổ bỏ à."

"Trời, con nhỏ chết bằm." Nhiễm Thanh Thanh bất đắc dĩ mở cửa ra, nghiêng đầu lặng lẽ ngó Cố Nghiên Thu vẫn đang yên lặng ăn mì, bát quái hề hề nói, "Hòa chưa?"

Lâm Duyệt Vi dùng lại chiêu bài cười lạnh: "Ha-ha."

Nhiễm Thanh Thanh thất vọng nói: "Mẹ muốn cho hai đứa cơ hội giải hòa, cũng không biết nắm chắc cơ hội gì hết."

Lâm Duyệt Vi ôm cánh tay, dáng vẻ không hề kiên nhẫn: "Đã nói mẹ không được chen vào chuyện này, cứ thích tự xem mình là Nguyệt Lão, có ăn hay không?"

Nhiễm Thanh Thanh thấy sắc mặt nàng thật sự không tốt, không giống dáng vẻ ngày thường có thể nói giỡn, vội vàng tránh nặng tìm nhẹ nói: "Ăn, không phải đã ra ngoài rồi sao, vừa rồi mẹ thực sự có chuyện."

Người trẻ tuổi có phiền não của người trẻ tuổi, có đâm cũng đâm không tới tay người già.

Lúc Nhiễm Thanh Thanh tới, Cố Nghiên Thu nâng mắt lên, gật gật đầu với bà, Nhiễm Thanh Thanh vừa thấy, lập tức liếc mắt nhìn Lâm Duyệt Vi một cái.

Lâm Duyệt Vi cũng thấy, quả nhiên vành mắt Cố Nghiên Thu đã phiếm hồng.

Nàng cái gì cũng chưa nói, chỉ ngồi ăn thôi mà.

Ba người yên tĩnh không nói chuyện, Cố Nghiên Thu ăn xong trước, dọn chén đũa của mình, lấy cớ không khoẻ muốn về phòng nghỉ ngơi trước. Nhiễm Thanh Thanh nhìn về phía Lâm Duyệt Vi, thấy mặt nàng hàn khí dày đặc, Nhiễm Thanh Thanh đành nuốt lại lời đã đến bên miệng.

Cửa thành bốc cháy, dễ vạ lây người vô tội.

Cố Nghiên Thu đi rồi, Lâm Duyệt Vi đổ hết số mì sợi còn dư trong chén mình đi, cũng nói đã ăn no, sau đó thì ôm Schrodinger ngồi xuống trước cửa sổ sát đất, không thèm nhúc nhích.

Con gái con rể nháo thành như vậy, Nhiễm Thanh Thanh còn có một mình sao có thể nuốt trôi, bà chậm rì rì mà ăn mấy miếng, rồi nhìn trên lầu dưới lầu, không ăn tiếp nữa, thở ngắn than dài thu dọn chén đũa.

Schrodinger tựa hồ cảm ứng được không khí lục đục giữa ba mẹ, nên nó cũng uể oải, gục đầu xuống, tùy ý để Lâm Duyệt Vi thong thả mà vuốt rụng vài sợi lông trên đầu nó, sau đó nghe trên đỉnh đầu rơi xuống một tiếng rồi lại một tiếng thở dài.

Schrodinger đột nhiên cọ cọ lên tay Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhìn nó, Schrodinger nhảy ra từ trên đùi nàng, dùng tứ chi đứng trước mặt nàng, đột nhiên hai mắt nhắm lại, rồi ngã xuống mặt đất, phơi cái bụng tuyết trắng lên.

Lâm Duyệt Vi hơi sửng sốt, rồi mới hiểu hóa ra nó đang biểu diễn tuyệt kỹ giả chết chọc nàng vui vẻ.

Lâm Duyệt Vi gãi gãi cằm Schrodinger, Schrodinger mở đôi mắt xanh bóng, phát ra một tiếng "Meo" nhẹ nhàng?

Lâm Duyệt Vi cong cong đôi mắt, nhưng rất mau ý cười nơi đáy mắt lại biến mất.

Lúc trước khi nàng còn đóng phim, Cố Nghiên Thu còn cùng Schrodinger quay video cho nàng xem, bởi vì Schrodinger hấp dẫn quá nhiều ánh mắt của nàng, nên khiến Cố Nghiên Thu ghen, còn cùng Schrodinger tranh sủng, học Schrodinger giả chết, lúc ấy thật tốt biết bao, sao bây giờ lại thành ra thế này?

Lâm Duyệt Vi sâu kín mà thở dài.

Schrodinger giật giật đầu trong lòng bàn tay nàng, ngửa đầu nghi hoặc mà nhìn nàng, không rõ nhân loại vì sao lại có nhiều phiền não như vậy.

"Mật ong pha nước, có muốn hay không?" Cánh tay bị chạm vào, Lâm Duyệt Vi khẽ ngẩng đầu, Nhiễm Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa qua một chiếc cốc pha lê.

"Cảm ơn." Lâm Duyệt Vi vội chặn mẹ nàng, "Không cần làm người dì tri tâm của con."

"Dì gì mà dì, mẹ là mẹ con đó." Nhiễm Thanh Thanh tức giận mắng nàng, lại phù hoa mà làm vẻ mặt thương tâm, "Con gái khôn lớn rồi, hỏi cũng không cho hỏi một câu."

"......"

Nhiễm Thanh Thanh liếc mắt nhìn nàng, Lâm Duyệt Vi yên lặng uống nước mật ong của mình, tâm không hề dao động, có thể thấy được lần này hai người cãi nhau không hề nhẹ.

Nhiễm Thanh Thanh rất hiểu con gái nhà bà, tuy tính tình hơi kiêu căng một chút, nhưng vẫn luôn rất đáng tin, vô luận là công tác hay trong cuộc sống hằng ngày. Từ nhỏ đã có tính rất tự lập, trước nay không làm ba mẹ quá bận tâm, ngoại trừ việc nàng cứ khăng khăng muốn vào giới giải trí.


Nhiễm Thanh Thanh bận lòng cũng không phải bởi vì nàng vào giới giải trí sẽ chịu khổ gì, người trẻ tuổi vẫn nên chịu chút khổ sở thì mới nên người, huống chi Lâm Duyệt Vi từ trước đến nay luôn biết tiến thoái có chừng mực, đi ra ngoài xã giao đều là những kỹ năng giao tiếp người trưởng thành bình thường nên có, Nhiễm Thanh Thanh tin nàng có thể xử lý tốt hết thảy mọi chuyện. Nhưng Cố Nghiên Thu không giống vậy, vai cô sắm trong đoạn tình cảm này cũng không giống vậy, nhưng đạo lý có lẽ cũng giống nhau, buổi sáng hôm nay lúc ra ngoài Nhiễm Thanh Thanh đã cảm thấy hành vi của cô thiếu thỏa đáng, bà có nói mấy câu, nhưng Cố Nghiên Thu không nghe, lúc trở về thì náo loạn không được tự nhiên.

Như vậy mới bất bình thường, huyên náo còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của Nhiễm Thanh Thanh. Cố Nghiên Thu là một người thoạt nhìn rất lý trí, nhưng đụng phải chuyện tình cảm thì lại nóng nảy như vậy, con gái nhà Nhiễm Thanh Thanh, cũng có tính tình cứng rắn, sao có thể nguyện ý nhường nhịn một người.

"Lúc ba với mẹ còn yêu đương......" Nhiễm Thanh Thanh nghĩ nghĩ, quyết định hiện thân giảng đạo.

Lâm Duyệt Vi nhíu mi: "Không phải đã nói mẹ không cần giảng đạo sao?"

Nhiễm Thanh Thanh trừng mắt nói: "Tôi tự nhớ lại những năm tháng xuân xanh được không? Đây là nhà cô, hay là phòng cô hả? Cô có thể ở chỗ này vuốt mèo, tôi không thể nói hai ba cậu được à?"

Lâm Duyệt Vi đứng lên, đầu lưỡi co lại, nín nhịn không phát hỏa, tâm bình khí hòa nói: "Được, nhà của mẹ, phòng cũng của mẹ, con lên lầu, được chưa?"

Nhiễm Thanh Thanh lạnh căm căm mà nói: "Lão bà cô ở trên lầu đấy."

Lâm Duyệt Vi dừng bước chân lại, yên lặng ngồi về chỗ cũ, so sánh lại mà nói nàng muốn ở đây nghe Nhiễm Thanh Thanh kể về quá khứ chuyện xưa hơn. Tuy ngoài miệng nàng nói không muốn nghe giảng đạo, nhưng tiềm thức vẫn hy vọng có người có thể cho nàng bài ưu giải sầu.

Nhiễm Thanh Thanh nhắc lại đề tài: "Lúc mẹ còn yêu đương với ba con, cũng từng cãi nhau không ít. Nguyên nhân thì bây giờ không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ có một lần, mẹ muốn ăn bánh kem chocolate, khi đó còn đang học đại học, kêu ba con tan học ghé mua mang tới trường cho mẹ, kết quả ông ấy cầm tới một bánh blueberry (Việt quất), mẹ không thích ăn blueberry, khi ấy mẹ cảm thấy đặc biệt ủy khuất, mẹ nói rõ ràng muốn ăn chocolate vì sao anh mua blueberry, tức giận đến cả đêm hôm ấy mẹ không thèm để ý đến ông ấy."

Đại đa số con cái đều muốn nghe ba mẹ kể về chuyện yêu đương mặn nồng, không biết xuất phát từ loại tâm lý gì, nói tóm lại thì Lâm Duyệt Vi nhập diễn rất mau, hỏi: "Vậy sao ba không mua bánh chocolate cho mẹ, một hai phải mua blueberry."

"Bởi vì chocolate bán hết a."

"Trời, vậy cũng được." Lâm Duyệt Vi nhịn không được trợn trắng mắt.

"Con không biết loại cảm giác chờ mong mà không có được ấy đâu, aizzz, thật là, trong nháy mắt sẽ ủy khuất tới cực điểm." Tuy Nhiễm Thanh Thanh đã ly hôn với ông Lâm, nhưng ký ức vẫn tươi đẹp, bà cũng chưa từng hối hận về quá khứ.

"Mẹ đừng tự thiếp vàng lên mặt mình nữa, rõ là cậy sủng sinh kiêu, ỷ ba con sủng mẹ thì có."

"Phải rồi, tôi cậy sủng sinh kiêu, tôi vui vẻ, có người vì tôi mà mua vui, cô ghen ghét à?"

"Con ghen ghét cái gì? Bọn con là quan hệ luyến ái bình đẳng, không đúng, quan hệ vợ-vợ." Lâm Duyệt Vi nói. Lúc vừa quen nhau Cố Nghiên Thu còn nói cái gì tôn trọng sự bình đẳng, không phân biệt ai với ai, toàn là nói cho có, bây giờ còn muốn nàng thỏa hiệp trước.

"Quan hệ vợ-vợ bình thường vậy sao lại thành thế này?"

"Vợ chồng nhà ai mà hỏng cãi nhau, con bình tĩnh chút, lát nữa mới hòa hảo."

"Cô tính chờ trên trời rớt xuống hai chữ hòa hảo à, cũng không biết vấn đề ở đâu ra."

"Con biết chứ, chị ấy muốn xích con lại, tốt nhất là mỗi ngày xích con lại chạy vòng vòng theo chị ấy." Lâm Duyệt Vi nói, "Nhưng con có phải chó đâu, càng không phải Schrodinger, một người sống sờ sờ làm sao chị ấy có thể trói buộc bên người?"

"Con từng hỏi con bé vì sao lại muốn trói chặt con không buông sao?"

"Có thể do dục vọng chiếm hữu quá mạnh, con hy vọng chị ấy sớm ngày tỉnh ngộ, nhận rõ điều này là không thể."

Nhiễm Thanh Thanh khẽ nhếch môi, kinh ngạc nói: "Con chờ nàng tỉnh ngộ?"

Lâm Duyệt Vi khoác tay: "Chẳng lẽ con còn phải giúp chị ấy tỉnh ngộ nữa sao?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Con không tính cùng nàng hảo hảo nói chuyện à?"

Lâm Duyệt Vi cười nhạt hỏi phản vấn: "Mẹ tưởng con chưa nói chuyện với chị ấy à, chị ấy mới là người không xem trọng chuyện này." Vừa nói đến đây, Lâm Duyệt Vi đã như đài phát thanh mở rồi không tắt được, "Mẹ biết không? Chị thấy ai ai cũng đều là tình địch, trước đó có Thiệu Nhã Tư, cô bạn cùng con quay tiết mục 《 diễn viên luyện tập sinh 》, ai cũng nhìn ra được bọn con chỉ là bạn tốt, chị ấy lại cứ nói người ta có ý với con, muốn đuổi theo con. Còn có Khuất lão sư, người này mẹ không biết, con nói đại khái một chút, là một đại tỷ tỷ trong giới giải trí của con, con cùng chị ấy đóng phim chung cũng hơn bốn tháng, chị ấy có ý hay không con không biết sao? Phái bạn thân chị ấy tới giám sát con, mẹ nói xem có lạ kỳ không? Còn có......"

Lâm Duyệt Vi liệt kê Trần công tử, Kha Bân, cùng mấy người hôm nay bị Cố Nghiên Thu điểm danh. "Con đã nói với chị ấy bao nhiêu lần rồi, con có thể tự mình xử lý, đừng xem con như con nít ba tuổi, cũng đừng không tin con."

Nhiễm Thanh Thanh líu lưỡi nói: "Vậy có vẻ hơi đáng sợ nha."

Lâm Duyệt Vi nói: "Mẹ, mẹ nói xem, nếu đổi lại là mẹ, chắc mẹ cũng phải hoài nghi người này có bệnh chứ đúng không?"

Nhiễm Thanh Thanh hoài nghi mà nói: "Nhưng mà trông con bé không giống vậy."

Lâm Duyệt Vi hừ lạnh nói: "Trước đây con cũng nhìn không ra, bây giờ thì sao?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Có thể do đã xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Duyệt Vi: "Không có đi, gần đây chỉ có chuyện nhà chị ấy, mẹ cũng đã biết, chị ấy vẫn chưa tìm ra bạn gái cũ của mẹ chị ấy."

Nhiễm Thanh Thanh: "Thì mẹ nói chuyện trong nhà con bé đó, bình thường con có hay quan tâm không?"

"Quan tâm? mỗi khi con rảnh đều ở bên chị ấy mà, nhưng bình thường con cũng không đề cập tới chuyện này, chuyện thương tâm vì sao phải nhắc tới? Con nhắc tới chẳng phải sẽ khiến chị ấy càng thương tâm sao?"

"Không phải kêu con nhắc lại chuyện thương tâm, chỉ là......" Nhiễm Thanh Thanh cũng không biết nói thế nào, đành nói, "Nhà con bé như bây giờ, có lẽ sẽ khiến thần kinh yếu đi một chút? Con nên quan tâm nhiều hơn, biểu đạt tình yêu của nàng, như ở bên quan tâm chăm sóc chẳng hạn, đừng lúc nào cũng cáu giận."

"Ai cáu giận, chị ấy giận trước mà." Tính tình cún con của Lâm Duyệt Vi lập tức trổi dậy.

Nhiễm Thanh Thanh: "......"


Hai mẹ con nhìn nhau ba giây, Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mẹ thấy con cũng cần tỉnh ngộ."

Lâm Duyệt Vi kiên trì nghĩ mình không cần tỉnh ngộ, sau đó vẫn chui rúc ở dưới lầu như cũ, không chịu đi lên.

Nhiễm Thanh Thanh đẩy bả vai nàng: "Có phải phụ nữ không vậy, có chút trách nhiệm được không cô nương?"

Lâm Duyệt Vi lưu manh mà ăn vạ ở dưới: "Đúng rồi, con vô trách nhiệm, làm sao, mẹ làm được gì con?"

Nhiễm Thanh Thanh hận sắt không thành thép mà đấm nàng: "Sao tôi lại sinh ra thứ con gái như cô."

Lâm Duyệt Vi tranh luận nói: "Sao con lại có người mẹ như mẹ."

Hai mẹ con thuận thế cắn chặt không buông, Schrodinger kịp thời rời xa trung tâm chiến hỏa, để tránh những tổn thương không cần thiết. Cãi xong một trận tinh lực Lâm Duyệt Vi bị hao kiệt, cũng không còn nhiều tâm tư giận dỗi, đứng dậy nói: "Con lên lầu."

Gặp phải vấn đề trốn tránh không phải là cách, vẫn nên giải quyết thì hơn.

Đứng trước cửa phòng, Lâm Duyệt Vi điều chỉnh hơi thở, giơ tay vặn mở cửa phòng. Tứ bình bát ổn (bốn bình tám ổn), mắt nhìn thẳng đi vào trong, làm như mình không chờ mong bất kỳ điều gì, bên trong thật đúng là không có gì đáng chờ mong, ngay cả bóng dáng Cố Nghiên Thu cũng không thấy đâu.

Lâm Duyệt Vi nhìn một vòng trong phòng, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt, nhẹ nhàng dán lỗ tai lên.

Bên trong quả nhiên truyền đến tiếng trả lời: "Chờ một lát."

Một lúc sau người mặc áo ngủ, Cố Nghiên Thu khoác mái tóc dài còn ướt xuất hiện phía sau cửa, thần sắc bình tĩnh đến cực điểm, nhường một chỗ cho Lâm Duyệt Vi đi vào.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Ba phút sau, vừa mở vòi hoa sen Lâm Duyệt Vi vừa hoài nghi nàng mới bị hồn xuyên, rõ ràng còn muốn cùng Cố Nghiên Thu hảo hảo tâm sự, kết quả vừa nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm ấy của cô đã nhịn không được cơn lửa giận trong lòng, trực tiếp đi vào trong đóng cửa lại.

Lúc ra ngoài Cố Nghiên Thu đang đưa lưng về phía nàng, không thấy email, không thấy di động, không chơi trò cứng nhắc, chỉ có một bộ dáng bày ra tư thế quyết cùng nàng chiến tranh lạnh.

Lâm Duyệt Vi không biết nên xuống tay từ chỗ nào, chỉ biết nằm lên giường, mắt nhìn lưng Cố Nghiên Thu. Ngón tay vô thức vẽ lên không trung cách lưng Cố Nghiên Thu một khoảng cách.

Nàng viết tên: Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu.

Không biết do ai đặt nên này cho cô, mà vừa đẹp lại vừa dễ nghe.

Lại viết: Em yêu......

Viết đến chữ "yêu" thì nàng không viết nổi nữa, nàng bỗng bực mình, vừa rồi Cố Nghiên Thu còn nói cô cảm thấy nàng không yêu cô, yêu gì mà yêu, rõ ràng chỉ muốn nàng làm theo ý cô mà thôi.

Kỳ thật Cố Nghiên Thu có thể cảm giác được tiếng hít thở phía sau, chốc lát mau, chốc lát chậm, chốc lát lại gia tốc, chốc lát lại hóa nhẹ nhàng, cảm xúc Lâm Duyệt Vi có lẽ đang dao động rất lợi hại.

Ban ngày Lâm Duyệt Vi cũng thế này, lúc này hai người nói chuyện thì chỉ có cãi nhau, nên cô thà lựa chọn không nói, vậy thì kết quả sẽ không tệ hơn là bao.

Cố Nghiên Thu lập tức nghĩ đến ngày mai, khi đi gặp bác sĩ tâm lý, cô sẽ trị hết vấn đề của mình, thì có thể ở bên Lâm Duyệt Vi như lúc ban đầu, không chọc nàng tức giận, cũng không biến thành một người mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ, như vậy cô sẽ không xứng đáng để được bất kỳ ai yêu thương.

Ngủ một giấc thì sẽ đến ngày mai, Cố Nghiên Thu nắm chặt góc chăn trong tay, co cơ thể thành tư thế ngủ an toàn của em bé trong cơ thể mẹ, lông mi cô đột nhiên kịch liệt mà run rẩy vài cái, giả vờ đã ngủ rồi, cô trở mình, giang rộng tứ chi trên giường.

Lâm Duyệt Vi thiếu chút nữa tránh né không kịp bị tay cô đập phải, nàng di chuyển sang bên, quan sát Cố Nghiên Thu vài giây, không có gì lạ. Chờ sau khi xác định cô đã ngủ rồi, Lâm Duyệt Vi mới dám nhẹ nhàng ôm lấy eo Cố Nghiên Thu, một chân Cố Nghiên Thu thuận theo gác lên đùi nàng, không khác gì ngày thường, cô nghe mùi thơm thân thuộc trên cơ thể nàng, bèn chống trán lên bả vai nàng tiếp tục vờ ngủ.

...... khi Cố Nghiên Thu ngủ vẫn rất đáng yêu, Lâm Duyệt Vi rơi vào trạng thái ngủ say trước, chép miệng, cảm thấy mỹ mãn mà thầm nghĩ.

***

Đã bao lâu rồi Lâm Duyệt Vi không gặp tình cảnh trước mắt, nàng ngồi yên trên giường, dụi dụi mắt, cho rằng đây là mộng cảnh. Nàng nhéo cánh tay, thấy đau, mới phát hiện đây không phải mờ.

Nàng không kịp mang dép xuống giường, để chân trần dẵm trên sàn nhà, chạy tới vài bước đuổi theo Cố Nghiên Thu đang muốn đi ra ngoài, một tay nàng chặn trước người cô, Cố Nghiên Thu cứ thế đụng phải cánh tay nàng.

Cố Nghiên Thu không sao, nhưng Lâm Duyệt Vi thì bị đụng đến tê rần, dứt khoát dùng cả người ngăn trước mặt Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu mở nửa con mắt, chỉ lộ ra một chút tròng trắng dưới mí mắt, phảng phất như cô căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật thể nào trước mắt.

Vừa cách mấy tháng, Cố Nghiên Thu lại bắt đầu mộng du.

Lâm Duyệt Vi ôm lấy bả vai cô xoay về phía giường, nhưng trong lúc mơ ngủ sức lực Cố Nghiên Thu quá lớn, không những đi theo hướng nàng muốn, mà còn xông được về phía trước càng lúc càng gần cửa hơn.

"Cố Nghiên Thu!"

"Bảo bảo!"

"Con gái ngoan!"


Lâm Duyệt Vi kêu Cố Nghiên Thu vài lần cũng không thấy phản ứng gì, bất đắc dĩ lại phải tìm vị bác sĩ tới nhà lần trước, ông bạn tốt vong niên của nàng. Bác sĩ nghe nàng miêu tả xong, còn nhớ rõ vị "Bệnh nhân" này, kinh ngạc mà nói: "Không phải đã nói cô ấy khỏe lại rồi sao?"

Cố Nghiên Thu đã mở được cửa phòng ngủ, bắt đầu xuống lầu, Lâm Duyệt Vi kinh hồn táng đảm mà nắm lấy cánh tay cô, nói với bác sĩ trong điện thoại: "Thì khỏe rồi, bây giờ không phải đang nói tới tái phát sao?"

Bác sĩ: "......"

Lâm Duyệt Vi lòng nóng như lửa đốt: "Mau nói gì đi chứ, tôi làm sao bây giờ a?"

Không phải chỉ mộng du thôi sao, làm như đại sự sống chết không bằng, bác sĩ nhìn quen sóng to gió lớn nhịn không được mắng: "Có thể thôi lòng nóng như lửa đốt không a, lần trước cũng có khẩn trương như vậy đâu."

Lâm Duyệt Vi bật thốt lên: "Có giống lúc trước đâu? Bây giờ nàng là lão bà của tôi."

Bác sĩ: "......"

Lâm Duyệt Vi: "...... À, đừng nói với người khác."

Bác sĩ: "Hiểu rồi." Rồi dừng một chút, hỏi, "Ở bên nhau khi nào vậy? Lần trước đều do túng dục quá độ, còn sống chết không chịu thừa nhận nữa, hai ngươi là lâu ngày sinh tình hả? Hay quen nhau cái kiểu kia."

Lâm Duyệt Vi nén giọng quát: "Ông có chút y đức được không vậy?"

Bác sĩ lưu manh nói: "Bây giờ không phải thời gian làm việc, y đức gì chứ, đây là quan hệ cá nhân, tui bát quái chút không được à?"

Lâm Duyệt Vi: "Có thời gian thì tám sau, bây giờ có thể giúp tôi xử lý chuyện của lão bà tôi không, nàng xuống lầu luôn rồi."

Bác sĩ: "Hoảng gì chứ, đây không phải lịch sử tái diễn sao? Dựa theo lịch sử, chờ lát nữa nàng sẽ hôn cô, hôn xong hẳn nói. Hôm nay vì sao mà phát bệnh?"

Lâm Duyệt Vi: "Chúng tôi cãi nhau, lần này cũng khá lớn."

Bác sĩ: "Còn có gì khác không?"

Lâm Duyệt Vi: "Hết rồi."

Bác sĩ buồn bực nói: "Tình lữ cãi nhau không phải rất bình thường sao, vừa cãi nhau đã mộng du? Về sau ai dám cùng nàng yêu đương chứ, ý nhầm, xin lỗi nha, tôi quên mất hai người đã kết hôn, vậy cô thảm quá rồi nha, không thể cùng đối tượng cãi nhau, nhân sinh còn có lạc thú gì nữa chứ a~~."

Lâm Duyệt Vi khóe mắt giật giật: "Có tuổi rồi sao còn hoạt bát quá vậy?"

Bác sĩ ha ha cười lớn, nghiêm túc nói: "Nói thật thì cãi nhau thường sẽ không khiến phản ứng dây chuyền nghiêm trọng như vậy, hoặc có thể do tinh thần cô ấy quá yếu, không chịu nổi chút kích thích......"

Lâm Duyệt Vi đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: "Bác sĩ bác sĩ, nàng lại khóc, làm sao bây giờ?"

Bác sĩ bị nàng chặn họng, cạn lời nói: "Lấy khăn giấy."

Lâm Duyệt Vi cũng rất thành thục, giúp Cố Nghiên Thu lau nước mắt, rồi dỗ dành: "Bảo bảo ngoan, mẹ ở chỗ này."

Cố bảo bảo càng thuần thục rúc vào lòng nàng hơn.

Bác sĩ: "Tôi kiến nghị đi gặp bác sĩ tâm lý, lần trước tới nhà cô, sau khi cùng nàng nói chuyện, cũng không nói ra được gì, nàng khá mâu thuẫn trên phương diện này, nếu hai người đã là phối ngẫu hợp pháp, thì nên hảo hảo khuyên nhủ, hẳn không phải bệnh nặng gì, phỏng chừng chỉ do có tâm sự thôi, giải hết tâm sự thì sẽ khỏe lại thôi."

Lâm Duyệt Vi: "Được được được, tôi sẽ."

Bác sĩ: "Còn có việc gì không? Theo tôi nhớ thì cũng sắp tới lúc hai người bắt đầu hôn rồi, thế thôi tránh đi nhé?"

Lâm Duyệt Vi: "...... không đứng đắn, ngủ đi."

Bác sĩ: "Ngủ chứ, ngủ ngon."

Lâm Duyệt Vi: "Ngủ ngon."

Tâm sự, Lâm Duyệt Vi ghi tạc lời này vào lòng, tính chờ ngày mai khi Cố Nghiên Thu tỉnh lại sẽ đề nghị với cô, thuận tiện giúp cô giải trừ tâm bệnh.

Đối mặt với Cố Nghiên Thu đang an tĩnh mộng du mà rơi nước mắt , Lâm Duyệt Vi có bao nhiêu tức giận cũng đều tiêu tan sạch sẽ. Nàng ôm Cố Nghiên Thu vào lòng, nghĩ tới chuyện xảy ra vào ban ngày, có lẽ nàng cũng có phần không đúng, tỷ như khi nàng xuống dưới tìm Cố Nghiên Thu thái độ không tốt lắm, do nàng tức giận trước, Cố Nghiên Thu mới cùng nàng tranh luận, nếu thái độ nàng tốt hơn một chút, nói không chừng sẽ không cãi nhau, không thể đổ hết mọi lỗi lên đầu Cố Nghiên Thu.

Về phần khác...... sau này hẳn nghĩ tiếp, Cố Nghiên Thu đang khóc đến quá thương tâm, so với lúc trước cô tìm mẹ còn thương tâm hơn. Lâm Duyệt Vi bận dùng khăn giấy lau, không còn tâm tư nghĩ tới những thứ dư thừa.

Nữ sĩ Nhiễm Thanh Thanh bị tiếng sột sột soạt soạt bên ngoài đánh thức, cho rằng có trộm vào nhà, hé mở cửa phòng, dõi ra bên ngoài: Phòng khách đang sáng đèn, con gái con rể đang thân mật ôm nhau trên sô pha, tức khắc đôi mắt bà mở to, tính xem trường hợp này như phi lễ chớ nhìn.

Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là quá đáng, dám mở đèn sáng trưng trong nhà có trưởng bối làm ra loại chuyện này.

Nhưng Nữ sĩ Nhiễm Thanh Thanh lại không nỡ bỏ lỡ, chậm rãi quan sát. Nhìn nhìn một hồi mới thấy không ổn, vội mở toang cửa ra.

"Hai đứa làm gì đó?" Nhiễm Thanh Thanh đến gần, hỏi một câu.

Tâm tư Lâm Duyệt Vi đều đặt trên người Cố Nghiên Thu, dỗ thế nào nàng cũng nói hết rồi, mà Cố Nghiên Thu vẫn khóc không ngừng, nghe được giọng kêu hoảng sợ của mẹ nàng, mới ngẩng đầu nói: "Mẹ? Sao mẹ lại ra đây?"

Lúc này nữ sĩ Nhiễm Thanh Thanh mới thấy rõ, Cố Nghiên Thu đang khóc, vẻ mặt Lâm Duyệt Vi lại như đã làm gì sai dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Nhiễm Thanh Thanh bừng bừng lửa giận, hay lắm, trăm triệu lần không thể ngờ con gái bà lại là người như vậy.

Nhiễm Thanh Thanh quơ lấy ôm gối, Lâm Duyệt Vi hô to một tiếng: "Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi!"

"Vụt"theo đà rơi xuống, gối ôm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu đập trúng cánh tay nàng.

Nhiễm Thanh Thanh: "Mẹ hiểu lầm gì? Người cũng đã khóc luôn rồi."

Lâm Duyệt Vi bất đắc dĩ nói: "Mẹ không thấy có gì lạ à?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Cô lạ thì có, lén la lén lút, cô đó, cô mà dám làm gì có lỗi với con rể của tôi, thì tôi không để cô yên đâu. Nghiên Thu, con bị ủy khuất thế nào thì ngàn vạn lần phải nói với dì, dì giúp con phân sử."


"......"

Nhiễm Thanh Thanh cúi đầu nhìn mặt cô, chỉ thấy đối phương chỉ nửa mở con mắt, vô tri vô giác, vẫn ngồi yên tại chỗ.

Nhiễm Thanh Thanh: "Áh!" Rồi lùi lại hai bước.

Lâm Duyệt Vi đẩy bà lại trước mặt Cố Nghiên Thu, tức giận nói: "Mẹ chưa thấy người mộng du bao giờ à, không phân xanh đỏ đen trắng đã ném cái nồi cho con, mẹ có phải mẹ ruột không vậy?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Nàng sao lại mộng du? Bị bệnh này khi nào?"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Nói xong Lâm Duyệt Vi lại ăn một quả gối ôm.

"Nói đi nói lại không phải đều là nồi của con à." Nhiễm Thanh Thanh muốn đứng dậy về phòng tìm di động, nói, "Mẹ biết vài bác sĩ tâm lý nổi danh, ngày mai mẹ......"

Lâm Duyệt Vi dùng một tay nhẹ nhàng vỗ về bả vai Cố Nghiên Thu, tay còn lại ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt, ánh mắt Lâm Duyệt Vi chưa bao giờ hiển lộ sự kiên nhẫn và thâm tình như vậy với ai.

"Ngoan, đừng khóc đừng khóc a."

Nhiễm Thanh Thanh giọng lặng lẽ biến mất nơi cổ họng.

Thấy con gái mình đối với một người khác như vậy, Nhiễm Thanh Thanh vừa vui mừng vừa phiền muộn.

Lâm Duyệt Vi phát hiện không nghe thấy bà nói tiếp, bèn ngẩng đầu: "Mẹ vừa nói gì?"

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mẹ có số liên lạc của mấy bác sĩ tâm lý nổi tiếng, ngày mai đưa cho con."

"Cám ơn mẹ." Lâm Duyệt Vi lại cúi đầu, không nề hà tiếp tục dỗ người.

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Đi ngủ sớm một chút."

Lâm Duyệt Vi không ngẩng đầu, nhìn di động ném ở bên cạnh, nói: "Đã qua mười phút, thường thì cỡ hai mươi phút chị ấy sẽ ngủ, lát nữa con ôm chị ấy lên, mẹ ngủ trước đi, ngủ ngon."

Nhiễm Thanh Thanh: "Ngủ ngon."

Vào phút mộng du thứ hai mươi lăm, Cố Nghiên Thu ngủ thiếp đi trong lòng Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi để Cố Nghiên Thu nằm xuống sô pha, hoạt động hai cánh tay mỏi nhừ, vòng tay qua dưới cổ và đùi bế cô lên, nhìn cẩn thận bậc thang dưới chân, leo lên lầu từng bước một.

Sức lực con gái trời sinh có hạn, dù Lâm Duyệt Vi có siêng năng rèn luyện, ôm một người trưởng thành lên lầu, thì tinh thần với thân thể đều căng chặt tới độ cao, sau khi đặt được Cố Nghiên Thu xuống giường, đắp chăn đàng hoàng cho cô, Lâm Duyệt Vi mới ngồi dựa ở đầu giường ngăn không được tiếng thở mạnh của mình.

Nàng cúi đầu nhìn Cố Nghiên Thu một lát, ngón tay ôn nhu vén mái tóc rũ trên trán cô, để lộ ngũ quan rực rỡ, đôi mắt cong cong, rồi nàng cúi người hôn nhẹ lên vành môi cô.

"Ngủ ngon bảo bối."

Nàng nói nhỏ xong rồi tắt đèn trong phòng.

Như mọi lần mộng du trước đây, Cố Nghiên Thu ngủ say nên hoàn toàn không biết gì cả.

Đây có lẽ là bí mặt chỉ mình màn đêm và Lâm Duyệt Vi biết đến.

***

Lăn lộn cả đêm Lâm Duyệt Vi, trợn mắt nhìn ánh mặt trời đã lên cao, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ hồ hồ mà sờ sờ vào vị trí bên cạnh, chỉ sờ được một khoảng không.

"Mẹ --" Tiếng Lâm Duyệt Vi kêu theo sau tiếng bước chân vội vả, từ lầu hai trực tiếp truyền tới lầu một, lúc còn đứng ở đầu cầu thang, nàng lại gọi một tiếng, "Mẹ --"

Nhiễm Thanh Thanh rốt cuộc cũng ứng, bước vào từ ngoài hiên, trong tay giơ thùng nước tưới hoa: "Gọi hồn à, làm gì vậy?"

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Cố Nghiên Thu đâu?"

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Không phải đang ngủ trên lầu sao?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Mấy giờ rồi ngủ cái gì mà ngủ?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Mấy giờ rồi, sao cô vẫn ngủ được tới giờ này?"

Lâm Duyệt Vi: "Chị ấy tắt đồng hồ báo thức của con!"

Nhiễm Thanh Thanh: "Hở?"

Lâm Duyệt Vi vội muốn chết: "Hở cái gì mà hở, nói chính sự đi. Người đâu? Mẹ cũng không thấy chị ấy à?"

Nhiễm Thanh Thanh: "Không có a, mẹ còn tưởng nàng đang ngủ trên lầu."

"Con thật phục mẹ, không, con phục con, ngủ y như heo, con chính là đầu heo đi." Lâm Duyệt Vi nói xong rồi bước nhanh về phòng.

"Tự mình mắng mình, tự mình lạy mình đi, mắng tôi làm gì? Này làm gì vậy cô hai?" Nhiễm Thanh Thanh hô.

"Gọi điện thoại, mới sáng sớm đã chơi trò mất tích, đừng để con bắt được, thể nào con cũng phải...... Thể nào cũng phải...... cũng phải một ngày khiến con tức chết vì đau tim." Lâm Duyệt Vi đã nhấc chân bước vào phòng.

***

Trình Quy Diên đặt ly nước ấm xuống bàn trà trước mặt Cố Nghiên Thu, cạch một tiếng lôi sự chú ý của Cố Nghiên Thu về hiện thực.

"Hoàn hồn chưa." Trình Quy Diên vẫy vẫy tay trước mắt cô, vén áo ngủ, ngồi xuống đối diện cô, khẽ cười nói, "Nói đi, vì sao phải bỏ nhà ra đi?"

Esley: Sao es thấy cảnh Lâm thụ vẽ tên Cố công dễ thương gì đâu~~ Cô gái vàng của làng thiếu nghị lực

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương