Thấy sắc thay lòng




Phòng của Cố Nghiên Thu khá nhỏ, sô pha cũng không đủ chỗ cho hai người ngồi, Lâm Duyệt Vi không nghĩ muốn cho cô vào phòng mình, vì thế hai người quyết định xuống phòng khách dưới lầu một.

"Ba điều giao ước?"

"Ừm." Lâm Duyệt Vi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có một số việc vẫn nên tranh thủ nói sớm, miễn gây nên những hiểu lầm không cần thiết.

"Em nói đi." Cố Nghiên Thu nói.

"Thứ nhất, chúng ta vì sao đồng thời xuất hiện tại căn phòng này, chị hẳn phải rất rõ ràng, tôi sẽ không sống ở đây, nếu có đi sớm về trễ, chị cũng không thể dò hỏi hành tung của tôi, tôi sợ phiền toái, tương tự, tôi cũng sẽ không quấy rầy chị."

Cố Nghiên Thu mím môi.

Lâm Duyệt Vi lập tức cảnh giác nói: "Sao vậy? Chị không đồng ý?" Vừa rồi rõ ràng thấy chị ta ngẩn người đối diện mình, chẳng lẽ thật thấy sắc nảy lòng tham?

"Em hiểu lầm rồi Lâm tiểu thư, tôi chỉ cảm thấy......" Cố Nghiên Thu dừng một chút, nói, "Yêu cầu này của em quá đỗi đơn giản, nếu em có giao ước mới, đại khái có thể tính như điều lệ đi kèm, miễn việc em lãng phí một điều trong giao ước."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Nàng nói: "Tôi nói, chị cứ nghe là được rồi, nghĩ xem có nên đáp ứng hay không, không cần chị thay tôi suy xét."

Lòng tốt của Cố Nghiên Thu bỗng chốc trở thành lòng lang dạ thú, mà cô cũng không giận, nhẹ nhàng mỉm cười, bày ra bộ dáng tiếp tục chăm chú lắng nghe.

Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của cô khiến lòng Lâm Duyệt Vi lặng lẽ dâng lên một chút hiếu kỳ.

Dựa theo cách nói của mẹ nàng, Cố Nghiên Thu mới chịu tang mẹ, lại bị người nhà xa lánh, hẳn là ngậm đắng nuốt cay tới cực điểm, mặc dù không phải như thế, nhưng cũng sẽ không giống hiện tại, phảng phất như chưa từng có việc gì phát sinh.

Người như vậy, nếu không phải vô tâm không phổi, thì chính là cực kỳ ẩn nhẫn, có thể nhẫn thứ mà người thường không thể nhẫn.

Bất luận là loại trường hợp nào, Lâm Duyệt Vi đều không cho rằng mình hẳn nên...kết thâm giao với cô.

"Lâm tiểu thư?" Cố Nghiên Thu hơi hơi mỉm cười.

"Ừm, chúng ta tiếp tục."

Giọng điệu Lâm Duyệt Vi nhàn nhạt thay đổi đã bị Cố Nghiên Thu phát hiện, mi tâm nàng không nhúc nhích chậm rãi nhăn lại, rồi chợt giãn ra, ngón tay cái khẽ vuốt Phật châu trong tay.


"Thứ hai, tôi không có dự định yêu đương. Đừng hiểu lầm, tôi không phải tự luyến, chỉ là vì phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, mong Cố tiểu thư sau khi chúng ta sống chung thời thời khắc khắc phải ghi nhớ điểm này, xin đừng động tâm với tôi, tương tự, tôi cũng sẽ không có bất kỳ mơ tưởng gì với chị."

"Nếu một ngày nào đó em tìm được chân ái, tôi sẽ không can thiệp, hôn ước của chúng ta có thể tùy thời giải trừ." Cố Nghiên Thu nói.

Lâm Duyệt Vi ngẩn người.

Nàng càng ngày càng không rõ Cố Nghiên Thu vì sao phải cùng nàng kết hôn, không phải đã nói đoạt lại tài sản trong tay, rồi mới giải trừ quan hệ sao? Tất nhiên, ước định này cũng có kỳ hạn, trong vòng 5 năm, nếu sau 5 năm, Cố Nghiên Thu vẫn chưa thể đạt thành mục đích nói trên, quan hệ giữa hai người sẽ được chấm dứt.

Cố Nghiên Thu nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của nàng, chủ động giải đáp nghi vấn: "Hiện nay Lâm tiểu thư đã giúp tôi đứng vững ở nhà họ Cố, đã là đại ân, không có gì báo đáp."

Lâm Duyệt Vi hiểu rõ.

Ý của cô chính là nàng giúp cô một đại ân đã đủ rồi, chuyện sau này cô sẽ tự mình giải quyết.

Cô rộng lượng như thế, đảo ngược lại khiến Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng: "Chị yên tâm, tôi đã nói rồi, thì nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn." Chẳng sợ chính là không cẩn thận để Nguyệt Lão tơ hồng trói buộc, nàng vẫn sẽ tuân thủ lời hứa, tận cho đến ngày hiệp ước không còn hiệu lực.

"Vậy cảm ơn Lâm tiểu thư." Cố Nghiên Thu hỏi, "Còn điều thứ ba?"

Vẻ mặt Lâm Duyệt Vi nghiêm lại.

"Điều ba chính là......"

Điều ba là quan trọng nhất.

Lâm Duyệt Vi nghiêm túc mà nhìn Cố Nghiên Thu, kiên quyết nói: "Tôi sẽ không dùng danh nghĩa phu thê tham dự các trường hợp phải xuất hiện trước công chúng, bất luận là trên phương diện thương nghiệp hay các bữa tiệc mang tính chất tư nhân."

"Đây là vì sao?"

"Tôi còn có chuyện muốn làm, thân phận phải bảo mật."

Cố Nghiên Thu liên tưởng tới cách trang điểm đậm của Lâm Duyệt Vi hôm nay, tuy rằng không biết nguyên do, nhưng đó đã là chuyện riêng của nàng. Cố Nghiên Thu hơi suy tư, nói: "Cùng gia đình tôi dùng cơm có tính là vi phạm nội quy không?"

Cô muốn dựa vào cây đại thụ như Lâm gia, không thể không đưa người về nhà ra mắt.

"Nhà chị có bao nhiêu người?"

"Ba tôi, còn thêm hai người nữa."

Lâm Duyệt Vi không thể xem nhẹ chuyện Cố Nghiên Thu không màng nhắc tới mẹ kế và anh kế Cố Phi Tuyền, trong lòng đã sớm có suy đoán thứ hai, người trước mắt này, là một con mãnh thú đang giấu đi nanh vuốt của mình, bày ra một vẻ mặt thuần thiện vô hại, tùy thời đều có thể vồ lấy con mồi.


"Không tính," thần sắc Lâm Duyệt Vi tự nhiên nói, "Nhưng tôi có thể sẽ rất bận, chị tốt nhất nên nói sớm với tôi."

"Đương nhiên."

"Vậy ba điều này chị đều đáp ứng?" Lâm Duyệt Vi hỏi, kỳ thật nàng cũng chẳng quan tâm mấy.

"Đáp ứng."

Lâm Duyệt Vi giơ bàn tay lên, Cố Nghiên Thu nhướng mày.

"Kích chưởng tuyên thệ." Lâm Duyệt Vi trả lời nàng.

Cố Nghiên Thu cùng nàng ở trên không trung đánh tay vài lần, khi lòng bàn tay hai người chạm nhau, da thịt mềm mại, khiến ngón áp út trên tay phải không khỏi hơi hơi run một chút, tác động tiếng lòng, sau đó rũ mi mắt xuống.

Lâm Duyệt Vi đứng lên, hơi hơi khom người nói: "Vậy tôi trở về phòng?"

"Lâm tiểu thư ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lâm Duyệt Vi xoay người, Cố Nghiên Thu dõi theo bóng dáng nàng, chuỗi phật châu trong tay chậm chạp dịch chuyển.

Lâm Duyệt Vi cảm giác được ánh mắt sau lưng vô cùng rõ ràng, nàng theo bản năng nhíu mày, đang muốn quay đầu lại, giọng điệu Cố Nghiên Thu ôn văn hữu lễ đã nhàn nhạt mà vang lên.

"Lâm tiểu thư, tôi vừa nhớ ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta vẫn còn chưa lãnh, ảnh cưới cũng chưa chụp." Cố Nghiên Thu đứng lên theo, giữa khoảng cách ba mét, Lâm Duyệt Vi cũng đã xoay người lẳng lặng mà đối diện cô.

Ánh đèn treo trên tường khắc họa sườn mặt xinh đẹp của hai người, không khí nhất thời rơi vào trầm lặng.

Lâm Duyệt Vi không biết vì sao lại nhìn ra một chút ý cười trong đôi mắt màu đen như mực, sâu thẳm như một cái giếng cổ của cô, bực mình nói: "Chị cười cái gì?"

Cố Nghiên Thu thật oan uổng muốn chết.

Cô nói: "Tôi không cười."


Cô quả không cười nhưng trong lòng lại cười. Từ trước đến nay cô đã quen với việc che giấu cảm xúc chân thật của bản thân, việc Lâm Duyệt Vi có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô có phần khiến cô hơi bất ngờ.

Lâm Duyệt Vi rất nhanh thu liễm sự tức giận trong lòng, giọng điệu quyết ăn thua đủ với cô: "Ngày mốt đi, tôi sẽ hẹn nhiếp ảnh gia."

Cố Nghiên Thu gật gật đầu.

Lâm Duyệt Vi lúc này chẳng còn đoan trang, bước đi như bay chạy nhanh lên lầu rồi trở về phòng, ánh mắt Cố Nghiên Thu đuổi theo, mãi cho đến khi nàng biến mất ở chỗ ngoặt hành lang lầu hai. Cố Nghiên Thu đứng nguyên tại chỗ với vẻ thất thần, nụ cười tinh xảo họa trên mặt dần dần biến mất.

Cô bước lên lầu, mỗi bước chân đều trầm trọng, cùng một tiếng than thở gần như không thể nghe thấy tản mát trong không khí.

***

Ba điều giao ước đã nói xong, đối phương cũng sảng khoái mà đáp ứng rồi, theo lý thuyết thì khúc mắc nên giải cũng đã giải cả rồi, nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn không tài nào ngủ được, mỗi khi nhắm mắt thì gương mặt tươi cười ấy của Cố Nghiên Thu lại xuất hiện.

Đường cong của khoé miệng khi mỉm cười, mỗi một một biểu tình đều như được tỉ mỉ thiết kế ra, tuy rằng đẹp nhưng lại hằn lên ấy rất nhiều vết tích.

Chị ấy tồn tại như vậy không mệt sao?

Lâm Duyệt Vi bỗng nhiên mở mắt ra, quát lớn với chính mình: Người ta sống có mệt hay không thì liên quan gì tới mày? Đúng là lo chuyện bao đồng.

Lâm Duyệt Vi cố ép mình ngủ, để suy nghĩ quay về với chính mình.

Mấy tháng nay nàng đều gạt ba mẹ đi tham gia thử vai, vòng nào cũng may mắn vượt qua, bây giờ chỉ cần vòng cuối cùng thông báo. Nếu thật sự vòng này cũng qua luôn, nàng phải làm sao mới có thể thuyết phục ba mẹ để nàng bước trên một con đường hoàn toàn khác mong muốn của họ?

Một bên là bức màn mỏng manh chẳng biết thành hay bại, một bên là người thừa kế công ty tiền đồ vô lượng, phàm là người bình thường, ai cũng đều muốn xu lợi tránh hại, nhưng Lâm Duyệt Vi thì lại hoàn toàn khác.

Nàng kéo chăn qua cổ, che lên mắt, không bao lâu sau thì thuận lợi ngủ ngon.

Nàng có tật ngủ nướng, lúc rời giường thì mặt trời đã lên cao. Lâm Duyệt Vi mơ màng, lê bước xuống lầu, gọi tên dì giúp việc trong nhà, không có người đáp lại, ánh mắt nàng nhìn quanh bố cục xung quanh, mới ý thức được hiện tại không phải ở nhà, mà đang ở hôn phòng.

Vừa xoa huyệt Thái Dương, Lâm Duyệt Vi vừa giẫm xuống bậc thang cuối cùng, dư quang nơi khóe mắt vô tình bắt gặp một gam màu lạ.

Nàng bóc xuống từ tay vịn cầu thang một miếng Sticky Notes màu vàng óng ánh, rất dễ thấy. Lâm Duyệt Vi dụi dụi mắt, thấy rõ mặt trên có nét bút của nữ thanh tú mà hữu lực--

Trong bếp có cháo đậu đỏ bo bo, nếu không chê, có thể nếm thử.

Trùng hợp, Lâm Duyệt Vi thích nhất ăn cháo đậu đỏ bo bo.

Lâm Duyệt Vi cong môi ngáp một cái, không vào bếp mà tới trước tủ lạnh.

Đuôi lông mày xinh đẹp của nàng bỗng nhiên bị treo cao cao lên, động tác mở tủ lạnh ngừng lại, cẩn thận đọc miếng Sticky Notes dán trên tủ lạnh, vẫn là nét bút ấy--

Buổi sáng uống nước đá không tốt, kiến nghị đổi sang sữa bò, nếu em khăng khăng muốn uống nước đá, thì uống ít một chút.

Lửa giận của Lâm Duyệt Vi từ từ bốc lên, chị ta làm sao biết nàng thích dậy sớm uống nước đá? Khẳng định do cái miệng rộng của mẹ nàng, dám khai ra hết thói quen ăn uống của nàng với người ta.


Còn vị Cố Nghiên Thu kia, nghĩ mình là ai chứ? Ai cho phép chị ta rảnh rỗi quản nàng nhiều như vậy? Đúng là chó lại đi bắt chuột.

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm "Thỏ con" ở cuối câu một lúc lâu, cười nhạo một tiếng, còn vẽ thỏ con mới ghê gớm chứ? Nàng xé Sticky Notes, vò thành một cục ném vào thùng rác, mở tủ lạnh ra cầm bình nước đá, một hơi uống hết nửa bình.

Nàng sải bước đi tới phòng bếp, lúc đi ngang qua thùng rác còn quay nhìn thoáng qua,

Lâm Duyệt Vi: "......"

Dù sao trong nhà cũng không ai, Lâm Duyệt Vi dừng bước hai giây, lấy Sticky Notes từ trong thùng rác ra, nghiêm túc mà quan sát "Thỏ con" thêm một lần nữa, con thỏ này đúng là ngộ, lỗ tai đặc biệt to, nhưng lại khá sinh động, khiến người ta có cảm giác mười phần vui vẻ và thân thiết.

Mười giây đồng hồ sau, nàng bèn xé nát Sticky Notes, ném mảnh vụn vào thùng rác.

Cháo trong bếp vẫn còn ấm, nàng múc một chén, lại theo chỉ dẫn của Sticky Notes tìm được thức nhắm phối với cháo, không có món nào nàng không thích ăn. Nàng hoài nghi có phải Cố Nghiên Thu là cuồng ma thích dán Sticky Notes hay không, đi đến chỗ nào thì dán chỗ đó.

Nàng mở to mắt quét khắp phòng từ trên xuống dưới một lần, Cố Nghiên Thu đi đâu vậy? Căn cứ theo điều một trong ba điều giao ước, không được dò hỏi hành tung của đối phương, Lâm Duyệt Vi đành loại bỏ thắc mắc này.

Bên tai truyền đến tiếng mở khóa rất nhỏ, Lâm Duyệt Vi cảnh giác mà nhìn ra cửa.

"Lâm tiểu thư, chào buổi sáng."

Cố Nghiên Thu xuất hiện dưới huyền quan với túi đồ ăn trong tay, trên người là áo khoác mỏng màu trắng ôm người phối cùng chiếc quần đen ôm lấy đôi chân thon dài, cả người được bao quanh bởi một vầng sáng ấm áp từ khung cửa chưa kịp đóng lại, khiến cả căn phòng bừng sáng.

Lâm Duyệt Vi cứ ngỡ cô đã đi làm nên hơi giật mình sửng sốt một chút rồi vội vàng đáp lời: "Chào buổi sáng."

Cuống họng nàng có chút dịch chuyển nhẹ, nuốt xuống một ngụm, tinh thần hoảng hốt mới bổ sung thêm nửa câu sau, "...... Cố tiểu thư."

Cố Nghiên Thu: "Bữa sáng có hợp khẩu vị không?"

Đầu tiên là dựa theo sở thích của mình mà lấy lòng, bây giờ còn ăn nói nhỏ nhẹ. Vô sự hiến ân cần[1], phi gian tức đạo. Không phải chị ta thích mình rồi đó chứ?

Trí óc Lâm Duyệt Vi vừa loáng qua ý niệm này, đã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ không nghe thấy.

Nàng không trả lời, Cố Nghiên Thu đưng nhiên cũng không hỏi tiếp, khom lưng thay giày, xách theo túi đồ ăn, từ phía sau đi ngang qua nàng.

~~

[1]Vô sự hiến ân cần: không có chuyện lại ân cần

Esley: Thì ra Lâm tỷ tự luyến mà cứ hay chối...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lâm tiểu thư: chị ta hình như thật thích tui, cũng không dám nhìn thẳng mắt tui kìa.

Cố Nghiên Thu: ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương