Edit: Nhiên Nhiên
Pate: Wine
Ma tu ở trấn Lạc Hà không xuất hiện nữa, đương nhiên thi thể của những nữ tử biến mất cũng không thể tìm ra.
Lâm Kỳ và Ân Vấn Thủy chỉ ở lại thêm một ngày trước khi trở về Côn Ngô.
Kỳ thật Lâm Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, trấn Lạc Hà nằm dưới chân núi Côn Ngô, ma tu làm loạn khiến lòng người hoảng sợ khắp thành đều biết, nhưng trước khi y xuống núi lại không có tin tức gì.

Lầu lãnh sự thanh trừ ma tu đều chỉ là tiểu yêu làm loạn ở các nơi khác, sự tình ở trấn Lạc Hà thì không ai đề cập.
Nhưng y nhanh chóng tìm thấy lời giải thích cho sự kỳ lạ này: môi trường ở Côn Ngô Phái tự do, có người vân du tứ hải, có người hàng năm bế quan, còn những người nhàn tản cũng đều ở trong lãnh sự lâu nhận nhiệm vụ kiếm điểm và linh thạch, tu sĩ ngự kiếm mà đi, đi nhanh về vội, người dừng lại ở trấn Lạc Hà rất ít.

Hơn nữa, số lượng nữ tử biến mất ở Lạc Hà không đủ để gây ra động tĩnh lớn.
Tuy nhiên, y vẫn cảm thấy chuyện này cần phải bẩm báo với chưởng môn.
Vào một buổi trưa nọ.
Lâm Kỳ kết thúc luyện tập, mở mắt, thở ra một hơi khí đục.
Chuyện tu thành Nguyên Anh còn rất xa, không thể với tới, nhưng đột phá thức thứ tư của Tử Thần Thiên quyết đã là ưu tiên hàng đầu lúc này.
Y cầm lấy Lăng Vân Kiếm, trên chuôi kiếm khắc hình Thanh Long cuộn tròn, ánh sáng lạnh lẽo lưu chuyển trên mũi kiếm sắc bén.
Vẻ mặt Lâm Kỳ rối rắm, lẩm bẩm: “Người kiếm hợp nhất là cái quái gì? Này, không thì ngươi nói gì đi, chúng ta cùng bày tỏ tâm tình để trở thành cộng sự tốt.”
Nhưng Lăng Vân Kiếm lạnh lùng vẫn im lặng, không để ý đến y.
Y cười khổ: “Chắc là mình điên rồi.

Nó chỉ là một thứ vũ khí mà thôi, nếu nói được thì chẳng phải là quái vật sao?”
Y tra Lăng Vân Kiếm vào vỏ rồi đi bái phỏng chưởng môn sư thúc.
Chỗ chưởng môn ở là Tam Giáo Điện đứng sừng sững nơi cao nhất của biển mây.

Ở đó có kết giới, không thể ngự kiếm thẳng đến được.

Phía trước Tam Giáo Điện có một tòa Hằng Đạo Phong, các tu sĩ muốn vào Tam Giáo Điện cần phải đi qua một cây cầu mây nối giữa Hằng Đạo Phong và Tam Giáo Điện.
Lâm Kỳ không muốn tới Hằng Đạo Phong.
Bởi vì nơi này có một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Được cái số y không may mắn cho lắm, vừa bước lên Hằng Đạo Phong đã nghe thấy tiếng cười chán ghét kia.
“Ngươi còn tưởng mình là Mạnh Thành Thiên lúc trước sao? Kim Đan đã bị phế nát! Cha ta thương hại ngươi mới để cho ngươi ở lại núi, ngươi lại tự đề cao mình.”
“Nếu ta là ngươi, hiện tại ta còn không có mặt mũi mà sống tiếp trên đời này chứ đừng nói là đến gặp cha ta!”
“Ây yo, hahaha, các ngươi nhìn xem, Mạnh phế vật tức giận rồi, hắn mà cũng còn mặt mũi để nổi giận.”
Lâm Kỳ muốn bịt miệng hắn ta bằng một nhát kiếm, cuối cùng y thật sự đã làm thế.
Lăng Vân Kiếm ra khỏi vỏ, xuyên qua biển rừng, dập nát vô số lá rụng.

Kiếm khí cuộn lên trong không trung, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Kim Thành vẫn đang cười to, bỗng thanh âm đột nhiên im bặt, đôi mắt trừng lớn, thanh kiếm sượt qua chóp mũi hắn, chỉ cần gần thêm một chút là mũi hắn đã mất rồi.
“!!!” Kim Thành.
Đám tuỳ tùng theo sau hắn cũng bị dọa sợ.
Lâm Kỳ chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, bạch y, ngọc quan, thần sắc trào phúng: “Kim Thành, cả đời này ngươi không nói được tiếng người có phải không?”
Kim Thành nhìn thấy y đã giận đến mức phun ra một búng máu: “Lâm Kỳ! Con mẹ nó tại sao lại là ngươi!”
Lâm Kỳ thu hồi Lăng Vân Kiếm: “Lời này nên để ta hỏi mới phải.

Mỗi lần đến Hằng Đạo Phong là chắc chắn sẽ gặp ngươi chọc người khác tới cay mắt, ngươi có thể bình tĩnh một chút được không hả?”
Trong mắt Kim Thành lóe lên tia ác ý.
“Ngươi nói gì?!”

Cha hắn là Hằng Đạo Phong phong chủ, bản thân hắn hơn hai mươi cũng đã đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ, nếu không có Lâm Kỳ và Yến Vô Di, hắn sẽ là thiên chi kiêu tử của cả môn phái.
Nhưng chỉ vì hai người bọn họ mà toàn bộ hào quang thuộc về hắn đều bị cướp đi.
Hơn nữa Lâm Kỳ và hắn khắc nhau, mỗi lần gặp mặt đều không có gì tốt đẹp.
Mấy ngày trước, hắn để ý đến một nữ đệ tử ngoại môn, vốn dĩ đã sắp thành công nhưng cuối cùng lại bị Lâm Kỳ phá hỏng chuyện tốt.
Thù mới hận cũ đan xen, Kim Thành thực sự muốn xé nát Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ không để ý tới Kim Thành nữa, y nhìn người đang cúi đầu nắm chặt nắm tay kia, nhíu mày, sau đó nói: “Mạnh sư huynh muốn đi Tam Giáo Điện sao? Nếu được thì chúng ta cùng đi.”
Nghe thấy lời nói của y, Mạnh Thành Thiên chậm rãi thả lỏng nắm tay đang siết chặt.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt bình đạm cười rộ lên, nhìn qua có vài phần giống với tiên sinh nho nhã dạy học ở chốn nhân gian, hắn nói: “Đa tạ Lâm sư đệ, ta không đi Tam Giáo Điện......!Ta tới tìm Hằng Đạo tôn nhân.”
Hằng Đạo tôn nhân chính là Hằng Đạo Phong phong chủ, cũng chính là cha của Kim Thành.
Nhắc tới vị Mạnh sư huynh này, trong lòng Lâm Kỳ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Mạnh Thành Thiên cũng được coi như là người xuất sắc trong môn phái, tuy không có thiên phú nghịch thiên để có thể kết đan ở tuổi hai mươi như y và Yến Vô Di, nhưng cũng đã kết đan thành công ở tuổi tứ tuần, năm đó cũng danh chấn một thời.

Chỉ là ba năm trước, khi vào Sơn Thủy bí cảnh, hắn không may gặp phải một con yêu thú cấp cao, Kim Đan bị đánh nát, tu vi không còn, hiện tại còn kém hơn cả phàm nhân.
Hiện giờ muốn leo lên Hằng Đạo Phong, chỉ sợ là hắn leo từng bước một cũng phải mất hơn mười ngày mới có thể lên tới.
Lâm Kỳ nói: “Cứ vậy đi, đúng lúc ta cũng muốn gặp Hằng Đạo tôn nhân.”
Mạnh Thành Thiên cười khổ nói: “Lâm sư đệ, ngươi cũng biết hiện giờ ta muốn lên núi thì phải đi bộ, ta không muốn làm chậm trễ thời gian của ngươi.”
Lâm Kỳ xua tay: “Không sao, suốt thời gian qua ta vẫn ngồi im một chỗ, hai chân sắp vô dụng rồi.

Hơn nữa, phong cảnh ở Hằng Đạo Phong phong cũng không tệ.”
Mạnh Thành Thiên do dự một lát, sau đó cười: “Vậy được.”
Kim Thành ở bên cạnh không vui, cười khẩy: “Lâm Kỳ, ngươi ở cùng với phế vật này mà không sợ dính vận rủi của hắn.


Vậy thì tháng sau vào Sơn Thủy cảnh cũng đừng gặp phải yêu thú rồi bị đánh nát Kim Đan giống hắn.”
Vẻ mặt của Mạnh Thành Thiên không hề lay động.
Từ khi bị mất tu vi cho đến giờ, lời mỉa mai thế nào hắn cũng từng nghe qua, nhưng cũng chỉ kích động một chút rồi thôi.
Lâm Kỳ dùng tay nắm chặt chuôi kiếm: “Kim Đan của ta có nát không thì ta không biết, nhưng ta biết, chỉ cần ta muốn, cắt đứt kinh mạch của ngươi là chuyện dễ.”
Kim Thành vừa giận vừa sợ: “Ngươi dám!”
Lâm Kỳ lười nghe mấy lời thiểu năng này, y trực tiếp rút kiếm.
Cả đời này của y xuôi chèo mát mái, ai thèm quan tâm hắn là cái gì mà con trai phong chủ, phế như vậy cũng vô dụng.

Kim Thành thấy tư thế của y không giống như đang giả vờ, sợ tới mức tè ra quần, mắng một câu tên điên rồi mang theo đám tùy tùng kia chạy mất.
Lâm Kỳ cười lạnh.
Ngươi còn dám chạy?
Nhưng lại bị Mạnh Thành Thiên ngăn cản.
“Thôi bỏ đi Lâm sư đệ, hắn tốt xấu gì cũng là con trai duy nhất của Hằng Đạo tôn nhân, tôn nhân có ơn với ta, ngươi coi như nể mặt ta mà tha cho hắn đi.”
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm hắn, sau đó buông kiếm, nói: “Được.”
Y và Mạnh Thành Thiên đi thẳng một lên đỉnh Hằng Đạo Phong.
Bậc thang ẩn sâu trong mây, tu sĩ ngự kiếm hoặc cưỡi hạc tới tới lui lui, khi nhìn về phía hai người bọn họ có chút kinh ngạc nhưng đa số đều chọn cách né tránh, có vài người ngày thường vốn thích gây sự, nhìn thấy Lâm Kỳ đến cũng chỉ yên lặng tránh sang một bên.
Lâm Kỳ cảm thấy phong cảnh nơi này không tồi, cây cối cao vút, tiên vân lượn lờ, hương thơm của hoa cỏ phảng phất trong không khí.
Trong suốt quãng đường, y và Mạnh Thành Thiên nói chuyện rất ít, dù sao Lâm Kỳ cũng không phải người nói nhiều, mà Mạnh Thành Thiên này thì không khác gì cái hũ nút.
Đi hết nửa ngày, Lâm Kỳ cùng Mạnh Thành Thiên cáo biệt ở trước Hằng Đạo Phong.
Mạnh Thành Thiên không để ý lời nói dối của y, mỉm cười gật đầu.
Nhìn bóng dáng thiếu niên áo trắng ngự kiếm rời đi, trong mắt Mạnh Thành Thiên hiện lên một tia hâm mộ, không chút hận ý.
Thế đời này có rất nhiều người đang vật lộn giữa quyền thế và tiền tài, đấu tranh giữa lợi ích và đạo đức, lòng họ đều bị nhấn chìm bởi bùn lầy dục vọng.
Mà thiên chi kiêu tử thế hệ mới này trong lòng lại rõ ràng đến mức coi hết thảy những thứ dưới chân đều là bụi bặm, như thể thứ duy nhất y muốn trong đời chính là đại đạo.
Nội tâm trong sáng giống như sư tôn của hắn, lạnh như cánh đồng tuyết nơi hoang dã - Vân Đỉnh tôn nhân đệ nhất thiên hạ.
Không trách được.
Mạnh Thành Thiên đột nhiên nhớ tới, không biết cách đây bao lâu, khi ấy hắn vẫn còn Kim Đan, lúc đang đợi bên cạnh Hằng Đạo tôn nhân, nhìn hắn cùng Vân Đỉnh tôn nhân đánh cờ.
Nói chuyện vài câu là nhắc tới các đệ tử của mình.

Vân Đỉnh tôn nhân mặc bộ y phục trắng như tuyết, cài trâm ngọc lạnh lẽo, tóc đen đổ xuống như thác.
Hằng Đạo tôn nhân cười nói: “Đệ tử Lâm Kỳ của ngươi cũng khá tốt, năm xưa ngươi mười chín kết đan, không chừng nó có thể tái hiện vinh quang năm đó của ngươi.”
Vân Đỉnh tôn nhân dùng ngón tay thon dài hạ xuống quân cờ bạch ngọc, lông mi dài rũ xuống, giọng điệu bình tĩnh, “Nó? Gàn bướng hồ đồ, cứng đầu cứng cổ.”
Hằng Đạo tôn nhân bắt đầu hứng thú: “Thiên chi kiêu tử trong lứa này của phái ta đó, nếu ngươi không hài lòng vậy nhường đệ tử này cho ta đi.”
Vân Đỉnh tôn nhân ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Nằm mơ.”
Nhìn thoáng qua, người này tuy đẹp giống như hoa mận đỏ đầu mùa nhưng lại lạnh vô cùng, dù sao đó cũng là loài hoa nở vào tháng mười hai âm lịch trong mùa đông lạnh giá.
Hằng Đạo tôn nhân nói: “Ngươi không thích còn không cho ta? Đừng làm mất thời gian của nhau.”
Vân Đỉnh tôn nhân nhàn nhạt nói: “Đã gia nhập môn hạ của ta, thì là người của ta.”
Sự thiên vị rõ ràng qua từng chữ luôn rồi.
Hằng Đạo tôn nhân cảm thấy hứng thú, trêu ghẹo nói: “Ta luôn cho rằng ngoại trừ tu luyện, ngươi không quan tâm đến việc khác, không ngờ ngươi lại rất quý đồ đệ nhỏ này.

Chậc chậc, ta phải nhìn kỹ đứa nhỏ này một chút, xem nhân vật phong vân của thế hệ này rốt cuộc là người thế nào.”
Vân Đỉnh tôn nhân không nói gì, nhưng bầu không khí xung quanh càng trở nên lạnh hơn.
Hằng Đạo tôn nhân vội xua tay: “Nào nào, bảo bối như vậy, chả lẽ nói không xem là không xem chắc.”
Mạnh Thành Thiên lúc đó có chút bất mãn, hắn cũng thuộc dạng có chút tiếng tăm, chưa biết ai hơn ai đâu.
Hắn cảm thấy tài năng của mình không kém gì Lâm Kỳ, mười tuổi Lâm Kỳ tiến vào Trúc Cơ kỳ thì sao chứ? Kết đan là một chuyện vô cùng khó nói, không phải cứ ai tiến vào Trúc Cơ trước thì sẽ kết đan trước.
Nhưng bây giờ, hắn cúi đầu nhìn tay mình, trong miệng có một tia chua xót lan tràn.
Khi tu đạo, ngoại trừ thiên phú, tâm tính, còn có vận mệnh chắn ngang phía trước, nó giống như một con thú khổng lồ đang ngủ đông.

Ngươi không biết khi nào nó sẽ cắn mình, chỉ cần một vết cắn, ngươi sẽ mất hết tất cả.
Lần này hắn đến là để từ biệt sư tôn của mình.
Nếu đã bị Thiên Đạo bỏ rơi, sao không quy ẩn nhân gian?
Đã từng nổi danh một thời, bạch y sáng trong, giờ đây hắn rốt cuộc có thể thừa nhận thất bại của mình và trở về cuộc sống bình thường.

Ba năm, trước khi Sơn Thủy bí cảnh mở ra lần nữa, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi tâm ma của chính mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương