Khi Nguyễn An An đánh răng đắp mặt nạ trong phòng vệ sinh mơ hồ nghe được tiếng mèo kêu quen thuộc. Nhưng đến lúc cô sang phòng bên cạnh xem thì thanh âm đã biến mất.

Trong ổ đệm thoạt nhìn rất cao cấp kia, Bổn Bổn vẫn không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ, quay cái ʍôиɠ đáng yêu về phía cô —— hoặc nói đúng là ba nó.

Có thể nhìn ra được, có thể Cố Quyết đang cố gắng an ủi con trai, nhưng hiện tại không biết bởi lý do nào đó mà kết thúc một cách thất bại.

Nghe được tiếng dép lê, anh quay đầu lại, thời điểm hai người đối diện với nhau biểu cảm vốn dĩ vô cùng tự nhiên lại bỗng dưng sửng sốt.

“……”

Nguyễn An An chú ý sắc mặt của anh, cô bừng tỉnh: “A, xin lỗi xin lỗi, quên mất em vẫn đang đắp mặt nạ.”

Cô đi qua ngồi đối diện với anh trêи thảm “Dọa anh rồi?”

“Không có.” Cố Quyết lấy lại tinh thần, Cố phu nhân và Cố Mân Lan ở nhà cũng hay đắp mặt nạ, anh đã sớm quen thuộc, chẳng qua anh chưa từng thấy Nguyễn An An mặc áo ngủ đắp mặt nạ như bây giờ, cả người đều mang hơi thở bình dị.

Nhưng trong ấn tượng của Cố Quyết, hình như mặt nạ là một thứ gì đó khá đắt tiền.

Hơn một ngàn tệ một miếng đắp hai mươi phút, mỗi lần nhìn vợ và Cố Mân Lan đắp mặt nạ, Cố Khải Trung liền cảm thán, luận về tiêu tiền vẫn phụ nữ phung phí hơn.

Nhìn bằng mắt thường thì mặt nạ nhìn qua dường như đều giống nhau, Cố Quyết có chút tò mò: “Mặt nạ…… đắt không?”

“Không đắt nha” bởi vì đang đắp mặt nạ nên khi Nguyễn An An nói chuyện có chút không mở nổi miệng, nhưng Cố Quyết không ngại nghe cô đọc từng chữ “Em mua nó đúng lúc được giảm giá, giá gốc là 10 tệ giảm còn 7.9 tệ một miếng.”

Mặt nạ trêи mặt Nguyễn An An là sản phẩm trong nước lúc trước Ân Viện đề cử. Sau khi cô về nhà cũng lên mạng tìm hiểu, đây được xem như một thương hiệu lâu đời tương đối nổi tiếng, được làm từ các nguyên liệu thảo mộc. Có thể không mang lại công hiệu tốt, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không bị tổn hại gì.

Rốt cuộc mùa đông trong nhà bật máy sưởi khô ráo, đắp mặt nạ cấp nước vẫn là yêu cầu cần thiết.

Cố Quyết gật đầu “Rất rẻ.”

Cố Quyết ghi nhớ tên thương hiệu trở về giới thiệu cho Cố phu nhân.

Vì sao mẹ cứ phải một hai dùng mặt nạ hơn một ngàn tệ? Nhìn con dâu mẹ xem, mặt nạ 7.9 tệ cũng có thể đắp ra hiệu quả như mặt nạ hàng ngàn tệ, thật lợi hại.

Vốn dĩ Nguyễn An An cảm thấy trong nhà hơi khô ráo, muốn hỏi anh có đắp hay không. Nhưng quan sát gương mặt Cố Quyết, cũng không biết do nguyên nhân vừa tắm xong hay do vẻ đẹp trời sinh, đơn giản vì bạn sẽ không thể nhìn ra một chút trạng thái xấu trêи làn da của người này.

Dù sao đã đến gần, Nguyễn An An nghĩ là làm, cô duỗi tay sờ lên gương mặt Cố Quyết một phen.

Giống như trong tưởng tượng của cô, vô cùng…… mịn màng bóng loáng.

“Mặt anh……” vốn dĩ Nguyễn An An muốn sờ một chút liền thu tay lại, nhưng xúc cảm này thật sự quá thoải mái, cô không nhịn được lại duỗi một tay khác ra, hai tay cùng nhau vừa nhéo vừa xoa, cảm thấy vô cùng mới lạ và thú vị, “…… Oa, thật mềm, tại sao lại mềm như vậy?”

“……” Cố Quyết bất đắc dĩ, cô niết gương mặt mình, trêи má không mềm thì còn chỗ nào mềm hơn “Nơi này không luyện được cơ bắp nên mềm là đúng rồi.”

Nguyễn An An cũng không tiếp tục xoa nắn nữa, cô xoa nhẹ hai cái liền buông tay, đang chuẩn bị nói gì đó thì ổ đệm mèo bên cạnh truyền đến tiếng kêu nho nhỏ “Meo”.

Nguyễn An An sửng sốt.

Có phải cô được bổ não quá nhiều hay không, vì sao cô lại nghe thấy tiếng kêu này có chút…… Không vui.

Giây tiếp theo.

Nguyễn An An lập tức phản ứng lại mình không chỉ quấy rầy giấc ngủ của trẻ nhỏ, còn nói chuyện yêu đương trước mặt con trai.

Nó chỉ là một con mèo độc thân mà thôi.

Cô lập tức đứng dậy nói “Em đi rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Bổn Bổn” Cố Quyết quay đầu gọi con trai, duỗi tay vuốt lông cho nó “Nói tạm biệt với mẹ đi.”

Nguyễn An An không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, cô cười tới mức thiếu chút nữa làm rơi mặt nạ, vài giây sau, một tiếng mèo kêu hữu khí vô lực quanh quẩn trong phòng.

“Meo……”

Nguyễn An An: “……” Một tiếng này thật sự nghe ra được cảm xúc tủi thân.

Cô vào phòng vệ sinh, vài lần muốn biểu đạt với Cố Quyết về cái nhìn của mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy trực tiếp hỏi “Anh có cảm thấy tiếng kêu của Bổn Bổn dường như có chút tủi thân hay không” như vậy có hơi ngu ngốc .

Ở đâu có nhiều đất diễn như vậy, nói không chừng tất cả đều do cô suy nghĩ quá độ? Chẳng lẽ Bổn Bổn nhà cô không thể vì mệt mỏi nên muốn đi ngủ sao?

Đêm nay tư duy của Nguyễn An An rất sinh động, vừa nghĩ về Bổn Bổn vừa mở vòi nước ra, chờ rửa mặt xong lại bắt đầu một vòng chăm sóc da mới.

Không biết Cố Quyết tới cửa nhà vệ sinh từ khi nào.

Nhưng anh vẫn luôn không nói chuyện, anh chỉ đứng dựa vào cạnh cửa nhìn hành động của cô, Nguyễn An An phát hiện ra anh từ trong gương.

Cô đối diện với ánh mắt Cố Quyết qua tấm gương, một bên vỗ vỗ lên mặt giúp làm tăng tốc độ hấp thu của làn da một bên mỉm cười với anh “Anh đứng đây làm gì, chưa từng nhìn thấy người chăm sóc da trước khi ngủ sao?”

Cố Quyết nghe vậy bước vào.

Phòng nhỏ có một chỗ tốt chính là có thể phát huy công hiệu làm ấm vô cùng hiệu quả.

Trước sau không đến nửa giờ, đầu tóc của Cố Quyết đã khô hơn phân nửa, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại , nếu không phải trêи tay đầy kem dưỡng da, Nguyễn An An quả thực muốn trực tiếp sờ lên.

“Gặp qua rồi” anh nói “Nhưng chưa từng thấy ai tẩy trang xong mà vẫn đẹp như vậy.”

“………”

Nguyễn An An đột nhiên phát hiện một câu nói không sai.

Là con gái ai cũng muốn được khen ngợi.

Mặc kệ là người con gái đó xinh đẹp tới đâu, sau khi được bạn trai khen xong vẫn cảm thấy vui vẻ.

Lời khen của bạn trai và bạn bè không giống nhau, lời khen của bạn bè là lời khen xã giao không tổn hại lẫn nhau hoặc muốn tạo dựng mối quan hệ, mà lời bạn trai nói là bạn xinh đẹp dưới góc nhìn của anh ấy, không chỉ thỏa mãn mà còn ngọt ngào.

Hơn nữa lời này giống lời nói trong giờ thể ɖu͙ƈ “Gặp qua người không có thiên phú nhưng chưa thấy người nào đáng yêu như vậy” đều mang lại hiệu quả như nhau.

“Ngoại trừ em, anh còn nhìn thấy người nào?” Nguyễn An An rõ ràng cảm nhận được lòng hư vinh của mình đạt tới mức độ thỏa mãn, cô không kìm nén được ý cười “Mẹ? Chị gái?”

“Mẹ và cô.” Cố Quyết nói.

Lời này hoàn toàn là lời nói thật, sau khi tẩy trang thì hai người kia chính là hai nữ trung niên trong nhà, thời điểm còn trẻ cả hai người đều là đại mỹ nhân nổi tiếng ở Thanh Thành, nhưng hiện tại…… Chỗ nào có thể so sánh với bạn gái của anh.

Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, tiếp tục quay đầu nhìn vào gương.

Từ góc độ này Cố Quyết có thể nhìn thấy sườn mặt hoàn hảo của cô, gương mặt nhỏ, cằm nhọn, đường cong vừa xinh đẹp lại nhu hòa, đôi mắt liên tục chớp chớp nhìn thẳng vào trong gương, lông mi vừa dài vừa cong. Dưới ánh đèn vàng vẫn có thể nhìn ra làn da trắng nõn như sứ, tinh tế tới mức nhìn thấy cả lỗ chân lông.

Thời điểm Cố Quyết đứng bên cạnh nhìn cô chăm sóc da, Nguyễn An An cảm giác được, khóe mắt cũng nhìn ra được.

Ngay từ đầu cô còn có thể không coi ai ra gì mà tiếp tục động tác, nhưng đến cuối cùng cô trực tiếp quay đầu nhìn anh: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì?”

Cố Quyết không đáp, ngược lại lại lười biếng mà dựa vào trêи tường hỏi “Chăm sóc da xong rồi?”

“A?” Nguyễn An An buông tay xuống “Xong rồi.” Cô đột nhiên hiểu ra vấn đề “Ấy, có phải anh muốn dùng WC hay không?”

Nghĩ như vậy liền cảm thấy hợp lý, trách không được người này vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh. Nguyễn An An xoay người đi ra nhường chỗ cho anh “Vậy sao anh không nói từ sớm, em cũng không phải là không thể về phòng —— a!”

Mới nói được một nửa, cổ tay bị túm chặt, cả người đều ngã về phía sau theo quán tính, bước chân vốn dĩ đang đưa ra ngoài liền xoay một vòng, cằm đập lên xương quai xanh của Cố Quyết, không đau, nhưng có thể cảm nhận được làn da ấm áp.

Nguyễn An An ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“Ai cần dùng WC” Cố Quyết cười một tiếng “Anh đang đợi em.”

Cố Quyết rất thích biểu cảm trêи gương mặt Nguyễn An An, ví dụ như hiện tại.

Thời điểm thất thần, đôi mắt cô sẽ mở rất lớn, tròn tròn vô cùng đáng yêu, miệng vô thức hơi mở ra. Lúc này không có son môi son dưỡng cũng không có bất luận thứ gì bao phủ, đôi môi phấn nộn một cách tự nhiên, dưới ánh đèn tỏa sáng như một miếng thạch dâu tây.

“…… Chờ em?” Cô càng nghi hoặc “Chờ em làm gì?”

“……”

Thật đúng là một chút cũng không hiểu.

Người ta nói phụ nữ thường mẫn cảm và lãng mạn hơn đàn ông. Vì sao giữa hai người anh mới là người hiểu chuyện lãng mạn nhất.

Trong lòng Cố Quyết thở dài, anh cũng lười giải thích với cô.

Một tay ôm người, một tay khác nâng cằm cô lên, trực tiếp dùng hành động để trả lời.

Trước khi đi ngủ Cố Quyết không có thói quen ăn uống, tắm rửa xong liền đánh răng.

Hai người dùng chung một loại kem đánh răng, cùng một loại sữa tắm, hơn nữa lại vừa mới tắm rửa xong, cho nên giữa môi răng đều cùng một mùi hương.

Loại cảm giác này đặc biệt kỳ diệu.

Nguyễn An An không nghĩ tới nụ hôn này sẽ dài như vậy.

Cô cũng không nghĩ tới, rõ ràng là hương bạc hà tươi mát nâng cao tinh thần, nhưng sau đó lại khiến tinh thần cô thả lỏng, đến cuối cùng còn sinh ra chút buồn ngủ.

Tới khi Cố Quyết buông cô ra, đôi mắt cô đã muốn đổ sụp xuống.

“Nhớ kỹ, về sau mỗi ngày đều phải” bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, cùng với hô hấp ấm áp của người nào đó “Hôn chúc ngủ ngon .”

Kỳ thật Nguyễn An An có chút lạ giường, đây cũng là lý do lớn nhất cô không muốn qua đêm ở Lâm gia. Lúc đầu cô cảm thấy dọn đến nơi này ít nhất phải mất một tuần mới thích ứng được, càng miễn bàn tới ngày đầu tiên, nói không chừng cô phải thao thức suốt đêm.

Nhưng Nguyễn An An đã tự thân chứng minh, một nụ hôn sâu có tác dụng hữu ích cho giấc ngủ.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới đêm nay lại ngủ ngon như vậy.

Tối hôm qua sau khi kết thúc nụ hôn chúc ngủ ngon, cô mơ mơ hồ hồ trở về phòng, đóng cửa lại cô gần như ngã nhào lên giường bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngay cả di động cũng quên không sạc.

Không chỉ hôn môi hao phí thể lực và tinh lực, một nguyên nhân khác đặc biệt quan trọng chính là……

Giường của Cố Quyết quá thoải mái.

Kỳ thật ngủ trêи giường mềm sẽ rất mệt, nhưng cái nệm này lại không quá mềm, độ đàn hồi vừa phải gãi đúng chỗ ngứa khiến mỗi một bộ phận trêи thân thể đều có thể thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ, nằm lên đó cả người đều cảm giác thoải mái.

Chứng nhận giường của Nguyễn An An không phải bắt bẻ mà là lạ lẫm với hoàn cảnh mới, nhưng chiếc giường này khiến cô thoải mái tới mức trước khi ngủ trong đầu đều là kinh ngạc cảm thán và ca ngợi, kết hợp với nụ hôn chúc ngủ ngon đem lại hiệu quả thôi miên mười phần, một đêm không mộng.

Buổi sáng thời điểm ra khỏi phòng, không nhìn thấy Cố Quyết trong phòng khách, nhưng Bổn Bổn đã đang chơi đồ chơi trêи chiếc thảm bên cạnh sô pha.

Là một cuộn len làm thành hình con cá nhỏ.

Hình như Bổn Bổn rất thích món đồ chơi này, lúc thì dẫm lên đầu cá lúc sau lại dẫm lên đuôi cá, có đôi khi còn lót cá dưới bụng dưới của mình trong chốc lát, tự tiêu khiển đặc biệt vui vẻ.

Nguyễn An An rửa mặt thay quần áo xong, vừa đúng lúc Cố Quyết xách bữa sáng trở về.

Mái tóc của anh bị gió thổi có chút loạn, nhưng bởi vì gương mặt quá đẹp nên cái loạn này ở trêи người anh không gọi là loạn mà gọi là tạo kiểu.

Chẳng qua……

Nguyễn An An kề sát vào anh: “Bạn trai, tối hôm qua thức khuya sao?”

Dưới mắt anh là bọng mắt màu xanh lá đậm hơn ngày thường.

“……” Cố Quyết “Ừ” một tiếng, tùy tiện tìm một lý do “Ngủ không được, chơi trò chơi một lát không ngờ lại muộn như vậy.”

“Hm” Nguyễn An An bắt đầu bỏ bữa sáng anh mua về ra, thuận miệng hỏi: “Trò chơi gì?”

“Một trò chơi trực tuyến.”

“Trực tuyến?” Cô ngẩng đầu, “Không phải là 《 Lục giới 》 chứ ? trò đó em cũng chơi!”

“Đúng vậy.”

Cố Quyết gật đầu, ra vẻ kinh ngạc “Nguyễn học bá cũng chơi trò chơi?”

“……”

br />

Nguyễn An An đưa cho anh đôi đũa, cười hì hì nói “Không phải Cố học bá cũng chơi đấy sao.”

Cố Quyết nhận đũa, híp mắt nói: “Có phải trong trò chơi kia Nguyễn học bá đang độc thân hay không?”

Nguyễn An An dẫm một chân lên dép lê của anh “Chuyện này cần phải hỏi?” Cô duỗi tay ra véo mặt Cố Quyết “Chẳng lẽ anh không phải?”

Cố Quyết có yêu cầu cao đối với giường ngủ, cho nên chiếc giường trong phòng ngủ chính là đồ nội thất đáng giá nhất trong căn nhà này.

Phòng ngủ cho khách nhỏ, lúc trước có thể là do đầu óc anh có chút vấn đề, căn bản không nghĩ tới chuyện phân phòng ngủ nên mới tùy tiện chọn 1 chiếc đệm giá rẻ.

…… cuối cùng dẫn đến hậu quả xấu.

Cả đêm không ngủ, sáng sớm còn bị con trai dẫm lên mặt.

Nhưng nhìn cô gái nhỏ trước mặt sáng sớm mà đã sức sống tràn đầy, xem ra tối hôm qua cô ngủ không tồi.

Cố Quyết kéo bàn tay cô từ trêи mặt anh xuống, đáp: “Phải phải, vì Nguyễn học bá anh vẫn luôn thủ thân như ngọc.”

“……” Nguyễn An An nghẹn một hơi.

Câu thủ thân như ngọc này rất vi diệu.

Nhưng Cố Quyết không tính toán sẽ dừng lại như vậy, thong thả ung dung mở hộp cơm ra, kề sát vào bên tai cô: “Trong trò chơi, ngoài trò chơi, đều vậy.”

Nguyễn An An: “…………”

Lời cợt nhả của bạn trai cô phải dùng đơn vị tấn để đo lường, lấy không hết dùng không cạn.

……

Lúc hai người ăn cơm, Bổn Bổn chơi cá ở bên cạnh.

Nguyễn An An chỉ nó: “Em phát hiện hình như nó đặc biệt thích con cá này, lăn qua lộn lại chơi từ sáng sớm tới giờ. Anh mua ở đâu? Anh có muốn mua thêm màu khác để thay đổi hay không?”

Cố Quyết quay đầu đi, tùy ý nhìn thoáng qua: “Không cần, giống nhau thôi, chơi chán thì bỏ đi.”

Nguyễn An An cho rằng con cá này là đồ chơi ưa thích của Bổn Bổn, ai ngờ vị Bổn Bổn phú quý đầy mình này vốn dĩ có một xe tải đầy đồ chơi, đa phần là ngại về thể tích hoặc trình độ tinh xảo nên không có cách nào mang tới đây mà thôi.

Rốt cuộc hiện tại con trai anh là Bổn Bổn thanh bần, không thể quá mức phô trương.

Hôm nay có lớp buổi sớm, hai người cơm nước xong ra cửa, Nguyễn An An ra ban công quan sát thời tiết một phen.

Lời phân tích khi đi chợ đêm tối hôm qua không trở thành sự thật, hôm nay trời đầy mây nhưng không mưa, cuối cùng vì đề phòng cô vẫn mang theo dù.

Lớp đầu tiên là lớp huấn luyện đánh cờ ly, thời điểm cô ngồi vào máy tính giảng viên còn chưa tới, các thành viên trong tổ cũng chưa tới đông đủ.

Nguyễn An An ngồi chờ máy tính khởi động, thuận tiện nhớ lại sự kiện cuối tuần khiến cô khắc sâu ấn tượng.

Đầu tiên là thứ bảy, nói đi xem mèo kết quả phát hiện chú mèo nhỏ nhà anh là nhóc đáng thương cô từng nuôi dưỡng …… và bằng cách nào đó giữa hai người lại xuất hiện kịch bản song phương yêu thầm lẫn nhau thời cấp ba.

Tiếp đến chủ nhật, cô từ công ty trở về, mang theo hành lý hoả tốc dọn đến nhà Cố Quyết, thời gian sau đó, trừ ăn cơm thì là hẹn hò, trừ cưng nựng…… Vẫn là cưng nựng.

Nguyễn An An cũng không biết vì sao, rõ ràng mới chỉ qua hai ngày nhưng khi quay trở về trường học lại cảm giác như đã trải qua một kỳ nghỉ dài hạn.

Thậm chí còn dường như đã qua mấy đời……

“Nghĩ cái gì vậy?” giọng nói của Cố Quyết cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nguyễn An An nhìn anh.

Quầng mắt màu xanh vẫn còn, nhưng thoạt nhìn có vẻ tốt hơn lúc ở nhà, hình như tinh thần cũng không tệ lắm.

“Em suy nghĩ…… cuối tuần vừa rồi rất không bình thường nha.” Nguyễn An An dựa lưng về phía sau, “Hai ngày thứ bảy chủ nhật vô cùng dài, giống như ……”

“Tuần trăng mật” Cố Quyết tiếp nhận câu chuyện “Đúng không?”

“……”

Khóe miệng Nguyễn An An giật giật.

Lúc này mới vừa dọn vào đã nghĩ tới hưởng tuần trăng mật, sau này anh sẽ dùng từ gì quả thực cô không dám tưởng tượng.

Từ tối hôm qua sờ soạng gương mặt Cố Quyết, cô vẫn luôn không thể quên được xúc cảm kia, cô duỗi tay muốn niết, nhưng trong phạm vi khóe mắt đột nhiên xẹt qua vài bóng dáng.

Ngồi xuống vị trí đối diện chính là mấy người Thu Nghiên.

“……” Nguyễn An An không quen khoe ân ái trước mặt mọi người, cô lập tức rút tay trở về.

Mấy người sau khi đã quen thuộc liền không hề dùng tới mấy câu như “Sớm vậy” “Ăn cơm chưa” “Cuối tuần làm gì” để hàn huyên khách sáo.

Thu Nghiên đánh giá hai người trong chốc lát, mắt to lộc cộc đảo quanh hai người, nói : “Tôi đoán…… hai cậu vừa mới ve vãn đánh yêu.”

Nguyễn An An thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Kỳ thật Trần Tống không nhìn thấy, nhưng cậu ta vẫn đi theo xem náo nhiệt: “Tôi đoán các cậu đang chít chít ta ta.”

Liên Hạo không tính toán nói chuyện, nhưng nghe thấy từ này thì thật sự không lọt tai, một chân đạp người bên cạnh: “Mẹ nó, là khanh khanh ta ta*, đã không có văn hóa thì câm miệng đi?”

*: anh anh em em

Nguyễn An An bị lời nói một đao thấy máu của Thu Nghiên khiến cho không nói nên lời, ngược lại Cố Quyết lại rất có hứng thú hỏi: “Nhìn ra chỗ nào?”

“Tai”, Thu Nghiên chỉ vào lỗ tai mình, cười vui vẻ “Tôi đã sớm phát hiện! Mỗi lần bị Cố Thần trêu chọc, tai An An liền đỏ lên, bình thường luôn rất trắng.”

Nguyễn An An: “……”

Cố Quyết nhướng mày “Theo tôi được biết…… Cậu quan sát khá tinh tế đấy.”

“Khẳng định là không tỉ mỉ bằng Cố Thần” Thu Nghiên ôm quyền về phía anh: “Cái này gọi là fan couple tự mình chiêm nghiệm ra, khiến cậu chê cười rồi.”

“Tự mình chiêm nghiệm?” Cố Quyết hứng thú “Khi chúng tôi trở thành fan couple, chúng tôi đều có thể tự mình chiêm nghiệm?”

Thu Nghiên hăng hái, bẻ đầu ngón tay: “Có rất nhiều điều cần lưu ý nha! Đầu tiên cậu phải phân biệt rõ điềm báo khi nào chuẩn bị phát đường, như vậy mới không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc ngọt ngào nào. Tiếp theo, nếu có thể dưới tình huống quần chúng bình thường nhìn không ra mà phân biệt được đường đen, cũng chính là……”

Nguyễn An An: “………”

Mẹ nó………

Cắn đường couple không chỉ bình luận một đống “A a a a” là được? Tại sao…… lại còn có hệ thống rõ ràng như vậy???

Thu Nghiên thao thao bất tuyệt, Cố Quyết hứng thú dạt dào, mắt thấy cuộc đối thoại này nối liền không muốn dứt, là đương sự Nguyễn An An đang chuẩn bị mở miệng ngắt lời, vị giảng viên luôn tận hết sức lực khích lệ sinh viên đã tới.

Cả lớp nhanh chóng an tĩnh lại, Cố Quyết còn chưa đã thèm: “Còn chưa nói xong, lát nữa tan học tiếp tục.”

Thu Nghiên ra dấu “ok”, một bộ dáng biết gì nói đấy không nửa lời dấu diếm.

“……” Mẹ nó còn tiếp tục, cứ làm như anh sẽ sử dụng tới không bằng.

Nguyễn An An cạn lời đến cực điểm, nhỏ giọng nói: “Anh hỏi vấn đề này làm gì?”

“Em không cảm thấy chơi rất vui sao?” Cố Quyết cười “Anh cảm thấy rất nhiều nữ sinh trêи diễn đàn đại học C đều là nhân tài, ngày nào đó tâm tình tốt anh sẽ đi theo bọn họ theo dõi couple .”

“……”

Hầu hết các bài test trong tháng 10 đều quay chung quanh các hạng mục đơn lẻ, ví dụ như thử nghiệm đầu tư, thử nghiệm khai phá dòng sản phẩm, thử nghiệm tài sản hữu hình và tài sản vô hình. Tới tháng 11 bắt đầu tiến hành kết hợp hai, ba, bốn hạng mục cùng lúc.

Tới hiện tại là đầu tháng mười hai, đã không còn phân loại nữa mà hoàn toàn mô phỏng hình thức thi đấu đánh cờ ly trêи mọi phương diện.

Lẽ ra các thành viên trong nhóm đều được phân chức vị, tổng giám đốc, giám đốc tài chính, sản xuất, tiêu thụ, danh hiệu cũng không cố định, nhưng sự phân công làm việc lại vô cùng rõ ràng.

Mấy người trong nhóm ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ đều rất tùy ý.

Hai cái đùi có thể giải quyết hoàn mỹ một loạt các nan đề của nhóm khác, mà ba người còn lại đều tự hiểu trình độ của mình, chủ động ôm đồm tất cả các thủ tục giấy tờ, cùng các công việc vụn vặt tốn thời gian hao phí sức lực.

Tuy rằng luôn được đám người Trần Tống dùng phương thức khoa trương nói loại đùi này quá lợi hại, nhưng Nguyễn An An lại cảm thấy ba người bọn họ cũng phối hợp rất tốt, có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian.

Nếu là hợp tác nhóm, bởi vì mỗi người đều không dễ dàng hoàn toàn nghe theo lời người khác, chẳng sợ cô biết điều mình làm là đúng, muốn thuyết phục người khác cũng cần thời gian nhất định. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Nguyễn An An không thích làm việc nhóm.

Mà đối với lời nói của cô và Cố Quyết ba người bọn họ gần như nói gì nghe nấy, vấn đề tranh chấp gần như chưa bao giờ xuất hiện.

Từ ngày bắt đầu tháng mười hai, mỗi lần thực hiện bài kiểm tra trình độ đánh cờ ly đều tiến hành xếp hạng. Tuần thứ nhất, Thu Nghiên và Cố Quyết cấp tốc thảo luận vấn đề liên quan đến fan CP, vừa thảo luận vừa làm việc. Cho dù như thế tổng tài sản của công ty Ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ, lực ảnh hưởng đến xã hội, phạm vi thị trường vẫn như cũ vượt xa nhóm xếp vị trí thứ hai.

Lúc ấy Trần Tống đặc biệt rung động, cậu ta cảm thấy Ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ tất nhiên đứng đầu cả nước.

Nhưng chờ khi bảng xếp hạng của tuần thứ hai xuất hiện, thời điểm lại một lần nữa nằm ở vị trí dẫn đầu, cậu ta đột nhiên lâm vào lo âu.

“Này, tôi nói các cậu không nên quá lo lắng……” Trần Tống nói “Ba người chúng tôi thật sự không quá kỳ vọng rằng nhóm mình sẽ dành được giải nhất, thật sự không có, có thể tiến vào top 100 nhóm đứng đầu chúng tôi đã vô cùng sợ hãi……”

“Nhưng tôi không thể không nói, vị trí đệ nhất đại học C này khiến tôi…… Tối hôm qua tôi nằm mơ, nhóm chúng ta đứng đầu cả nước, tôi ——”

Trần Tống còn chưa nói xong, bả vai bị Thu Nghiên vỗ “Bộp” một tiếng “Cậu cũng biết đó là nằm mơ à! Có thể đừng gây áp lực cho Xương Sụn của chúng ta hay không! Hiện tại hai người bọn họ hoàn toàn không thể bị quấy nhiễu, cậu còn ở chỗ này nói cái gì mà đứng đầu cả nước, đây không phải là ám thị tâm lý sao……”

Lúc ấy Nguyễn An An và Cố Quyết đang rà soát lại quá trình làm việc.

Nói một câu thật lòng, không có một chút áp lực tâm lý nào cả.

Nhưng nghi ngờ thì có.

Trải qua hai tuần, Nguyễn An An muốn xác thực một sự kiện.

Vì sao một sinh viên bình thường như Cố Quyết—— cấp ba là giáo bá mỗi ngày đi đánh nhau, theo như lời anh nói thì mẹ nó anh còn thi lại đại học một lần…… người như thế có thể lợi hại hơn cô sao?

Là thiên tài?

Hay là kết quả nỗ lực của những ngày tháng sau đó?

Cô không phải thiên tài, cô không đủ nỗ lực sao???

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng .

Lúc trước thi đấu ở nước ngoài, bị đánh bại bởi vị đại thần kia, cô tâm phục khẩu phục nhưng đó là vì người nọ quá mức lợi hại.

Nhưng vì sao ngay cả Cố Quyết cô cũng không bằng……???

Nguyễn An An chống cằm nhìn Cố Quyết thuần thục kiểm tra lỗ hổng trong quá trình làm việc, dường như anh rất quen thuộc với lối tư duy logic của cô, hiện tại cô đã hoàn toàn từ bỏ, mỗi lần rà soát lại đều dựa vào một mình anh.

Trần Tống và Thu Nghiên lải nhải không ngừng, thảo luận ra kết quả “Hai đùi đừng bị áp lực tâm lý, cho dù phát huy thất thường cũng không sao, nếu chúng tôi được lọt vào top 500 cũng coi như lời to rồi”.

Cố Quyết nhịn không được lên tiếng ngắt lời bọn họ: “Trước tiên hai người các cậu dừng lại một chút.”

“……” Bốn người đồng thời quay sang nhìn anh.

Cố Quyết nói: “Kỳ thật tôi đã từng kiểm tra, trình độ hiện tại của chúng ta ở các trường cao đẳng, đại học.”

“……?!” Trần Tống thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: “Cho nên? Là thế nào vậy Cố Thần? Thông tin đó có đáng tin không? Chúng ta ổn sao?”

“Rất dễ để kiểm tra, các bài thực hành trêи cả nước đều được công khai trêи nền tảng.”

“Chỉ cần các cậu có tâm thì hãy đến các khoa kinh tế của trường khác nhìn xem buổi huấn luyện đánh cờ ly của bọn họ” Cố Quyết nhìn màn hình máy tính, thực hiện động tác cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Là có thể phát hiện……”

Trần Tống hoảng loạn nhất, trực tiếp nói lắp: “Phát, phát hiện cái gì? Người, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?” (Trêи người còn có người, trêи trời còn có trời, ý là mình giỏi nhưng vẫn có người giỏi hơn mình)

Thu Nghiên cũng khẩn trương theo: “Phát hiện cao thủ trong dân gian???”

Nguyễn An An và Liên Hạo không nói chuyện, nhưng cũng nhìn chằm chằm vào anh.

“Là có thể phát hiện,” Cố Quyết buông con chuột ra, ngược lại lôi kéo bàn tay Nguyễn An An nhéo nhéo, cong môi cười: “Cả nước, không ai có thể đánh thắng tôi và bạn gái tôi.”

“………”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương