*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dầu gội đầu rơi vào xe mua sắm, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Tiết Chiêu không phải chó: 【 Mẹ nó, tôi quá ngu! Vì mấy ngàn đô mà ô uế ta cả lỗ tai! Các cậu nên ra nhìn xem sắc mặt hiện tại của Cố cẩu! Tôi nhổ vào!!! 】

Tiết Chiêu gõ chữ xong nhanh chóng gửi vào trong nhóm chat, rốt cuộc cảm giác bực mình khi bị khoe ân ái cả đêm mới trở nên hơi dễ chịu một chút.

Vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy trong xe đẩy nhiều ra một chai dầu gội, cậu ta cười lạnh hỏi: “Này, cậu không cần chọn mùi hương sao?”

Cố Quyết: “Cái gì?”

“Không phải bạn gái cậu thích hương bạc hà sao?” Tiết Chiêu trợn trắng mắt “Tại sao chọn sữa tắm mà không chọn dầu gội?”

“Bởi vì tôi nghĩ……” Cố Quyết nói “Cô ấy thích mùi hương bạc hà, cũng có thể là bởi vì do tôi dùng mà thôi, rốt cuộc người cô ấy thích là tôi cho nên tôi có dùng loại khác thì cô ấy vẫn sẽ thích.”

Tiết Chiêu: “………” Mở ra nhóm chat ra tiếp tục nhục mạ.

Trong siêu thị người đến người đi, hai người đàn ông đi dạo trong khu vật dụng hàng ngày vốn đã vô cùng hiếm thấy, càng miễn bàn tới hai người này còn có vẻ ngoài xuất chúng.

Tiết Chiêu nhìn thấy không ít cô gái trẻ tuổi thường xuyên phóng tầm mắt về bên này, có nhiều người còn lăng lăng nhìn chằm chằm vào Cố Quyết, nhân tiện điên cuồng vỗ vỗ người chị em bên người cùng nhìn chằm chằm, ánh mắt đỏ rực như đang ngắm để chuẩn bị bắt con mồi, còn có……

Còn có ánh mắt quét qua quét lại trêи người hai người, ánh mắt ái muội một cách khó hiểu.

“……”

Sự hiểu lầm này quá nghiêm trọng, tôi vẫn thích phụ nữ đó.

Tiết Chiêu lập tức lui về phía sau một bước, cách Cố cẩu hay khoe ân ái một mét.

Khóe mắt Cố Quyết lướt xung quanh mình, sau đó kết hợp với phản ứng của Tiết Chiêu, trong nháy mắt anh liền minh bạch.

Anh cười nhạo một tiếng, “Con trai, rất tự giác.”

“……”

Hai người liên tục giữ khoảng cách xa một mét, đẩy xe rời khỏi khu vực dầu gội đầu.

Chờ những ánh mắt đó dần dần khuất xa, Tiết Chiêu mới nhịn không được nói: “Không phải tôi nói, diện mạo của cậu quá mức gây họa, mẹ nó tôi cũng không biết bạn gái cậu nhẫn nhịn bằng cách nào, nếu bạn gái tôi mà được yêu thích như vậy tôi ăn dấm muốn chết……”

Cho dù biết theo đuổi cũng không được gì, nhưng khẳng định sẽ để ý chứ, tâm tư của mấy cô gái nhỏ đều mẫn cảm, liệu cô ấy có chịu được không?

“Cô ấy không cần nhẫn nhịn” không nghĩ tới Cố Quyết nghe vậy còn tươi cười “Cậu tùy tiện tìm một nữ sinh trong trường tôi hỏi một chút, có quen biết tôi hay không, nếu không quen biết thì thôi, nhưng nếu biết……” Dừng một chút, anh cường điệu: “Vậy không có khả năng không biết tôi không phải người độc thân.”

“……”

Không còn lời nào để nói, Tiết Chiêu dùng một chân đạp xe mua sắm “Cố cẩu, muốn nói chuyện thì phải nói tử tế, mẹ kiếp cậu dùng quá nhiều từ phủ định trong một câu là để hợp lý hóa sao?”

Tuy nhiên vừa nói dứt câu, Tiết Chiêu lập tức nhớ tới ngày thường người này cự tuyệt người khác như thế nào.

Thời điểm học cấp ba lý do thường thấy nhất chính là —— “Thật ngại quá, tôi mắc bệnh không nhớ được mặt người, cậu là……”

Ngay từ đầu Tiết Chiêu chỉ cho rằng Cố cẩu chỉ lấy cớ mà thôi, nhưng sau đó cậu ta phát hiện nếu Cố Quyết không nghiêm túc ghi nhớ thì đối với nữ sinh đúng là có chứng mù mặt. Mỗi lần hỏi “Đây là ai ” “Đây lại là ai” “Tôi thật sự đã gặp cô ta chưa, cậu đừng gạt tôi”, đáy mắt đều tràn đầy sự mê mang.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Rốt cuộc ngay cả ảnh chụp cũng chưa nhìn thấy, Tiết Chiêu đột nhiên tò mò: “Cố cẩu, bạn gái cậu…… Đẹp không?”

Trong ấn tượng của Tiết Chiêu, mặc kệ là hoa hậu giảng đường thời cấp ba hay là các loại hoa thơm cỏ lạ ở trường đại học, cùng với rất nhiều người nổi tiếng ở Thanh Thành mới chỉ nghe lời đồn đã bị Cố Quyết mê đảo, con mẹ nó còn có một người vì cậu ta mà nhập ma...... Muôn hình muôn vẻ kiểu dáng gì cũng có, nhưng từ trước tới nay Tiết Chiêu chưa từng nghe Cố Quyết khen ai xinh đẹp.

“Đương nhiên,” Cố Quyết đáp án ngắn gọn: “Dù sao thì rất xứng đôi với tôi.”

“......”

Lợi hại.

Đây đại khái là cảnh giới cao nhất của tự luyến đi.

......

Mua xong dầu gội đầu lại đi dạo thêm nửa giờ, Cố Quyết trả tiền, hai người chia nhau từng người lái xe về nhà.

Sau khi về nhà chuyện đầu tiên chính là cho mèo ăn.

Cố Quyết mua rất nhiều cá khô và thức ăn cho mèo giá cả bình dân ở trong siêu thị trở về, bữa cơm chiều ngày hôm nay có lẽ là bữa cơm cao cấp cuối cùng của Bổn Bổn. Về sau nó chỉ có thể ăn mấy loại thức ăn mấy chục tệ một túi, còn thức ăn và cá khô cao cấp giá trêи trời cũng bị anh giấu đi.

Không biết đứa con trai bị nuông chiều từ bé của anh phải mất bao lâu để thích ứng.

Cố Quyết đột nhiên cảm thấy thực xin lỗi nó, anh thở dài: “Bổn Bổn, không phải ba không yêu con......”

Bổn Bổn: “......”

Cố Quyết nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến không thèm ngẩng đầu của nó một lát, anh duỗi tay sờ soạng hai nhúm lông xù trêи đầu nó rồi thở dài, tuy nhiên ngữ điệu vẫn thập phần kiên định: “Trời giáng đại họa ngay cả mèo cũng không tránh được, cố nhịn rồi sẽ quen thôi.”

Sau đó anh đứng dậy bắt đầu thủ tiêu túi mua hàng.

Cố Quyết dọn dẹp lại toilet, phòng bếp cùng phòng ngủ một chút.

Ở trong lòng Nguyễn An An, anh đã sống ở nơi này một đoạn thời gian rồi, cho nên tất cả những đồ vật đều mới như vậy rõ ràng không hợp với lẽ thường. Trước tiên anh bóc vỏ hộp sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng, tiếp theo bóp ra một chút sau đó bỏ trở lại, đêm nay bắt đầu dùng tay đánh răng……

Chờ dọn dẹp mọi thứ xong cũng tới 9 giờ tối.

Cố Quyết đi tắm rửa, tắm xong thì nhắn tin cho Nguyễn An An.

GJ: 【 Thu dọn thế nào? 】

......

Nghe được âm báo từ di động vứt trêи giường, Nguyễn An An đang ngồi trêи sàn nhà cắt nhãn mác của bộ quần áo thứ năm, chuẩn bị ném vào máy giặt giặt một lượt.

Kế hoạch của cô rất hoàn hảo, tuy rằng sống chung là chuyện đột ngột, nhưng hiện tại mới hơn 9 giờ tối, trong nhà vệ sinh có máy hong khô, nếu sấy cả đêm thì ngày hôm sau có thể mang đi.

Nguyễn An An vừa cầm lấy di động liền mỉm cười.

Cô ghé vào mép giường gõ chữ.

Nguyễn An An: 【 Sắp xong rồi 】

Nghĩ nghĩ, cô lại gửi thêm một câu: 【 Thầy giáo Cố, anh nói thật cho em, có phải anh cảm thấy gấp không chờ nổi hay không? / nghi vấn 】

GJ: 【? 】

Một cái “?” Là ý gì nha.

Nguyễn An An không hiểu, vài giây sau, đối phương gửi một tin nhắn thoại tới đây.

—— “Tại sao lại hỏi như vậy, biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”

Nguyễn An An: “……”

Mỗi lần giọng nói của Cố Quyết từ ống nghe truyền ra đều không hoàn toàn giống thực tế, nó luôn mang theo một loại từ tính hấp dẫn.

Anh nhất định là đang cười nói những lời này, bởi vì âm cuối có chút dương cao lên.

Tuy rằng thẹn thùng, nhưng……

Thật sự quá tốt……

Nguyễn An An cắn môi, rốt cuộc cô luẩn quẩn trong lòng thứ gì mà muốn đùa giỡn anh?

Đùa giỡn xong lại bị anh hoàn toàn đỡ được, tiếp theo cô nên nói cái gì nhỉ……

Nguyễn An An vắt hết óc, nghẹn nửa ngày cũng không nghĩ ra, cuối cùng dứt khoát gửi một gói biểu cảm qua loa cho xong.

Trước kia thời điểm nói giỡn với mấy người Ân Viện, bọn họ đã đưa ra một kết luận: gói biểu cảm của cô gái độc thân khác hoàn toàn với những người đang yêu, mặc kệ khi còn độc thân họ khó tính như thế nào, nhưng sau khi có người yêu đều trở thành những tiểu tiên nữ nũng nịu.

Có thể Nguyễn An An đã quen với các gói biểu cảm khi còn độc thân, nên từ khi yêu đương cô cũng không thường xuyên sử dụng mấy gói biểu cảm dễ thương, nũng nịu, cho dù có lưu vào máy cũng không sử dụng nhiều, các gói biểu cảm trêи WeChat vẫn như cũ gần như tất cả đều là hình ảnh.

Vốn dĩ Nguyễn An An muốn gửi [ Tôi ổn, cảm ơn.jpg] (你好骚啊.jpg mn có thể tự search nhé) , nhưng bàn tay bất chợt trượt xuống dưới nhấn vào bức ảnh bên cạnh.

Cô ngơ ngác nhìn khung thoại trêи màn hình của mình.

Nguyễn An An: [ Ngồi dậy, tự mình động.jpg] (坐上来,自己动.jpg) Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Chương 34

Là là...... biểu tượng đầu gấu trúc rất quyến rũ.

“............”

Cái quái gì thế này!!!

Mặc dù thời điểm Nguyễn An An ở cạnh Cố Quyết đề tài gì cũng nhắc đến, đôi khi không thể tránh khỏi sự thái quá, nhưng mấy chuyện thô tục một lần cũng chưa đề cập đến.

Gương mặt cô lập tức nóng bừng, ngón tay nhanh chóng ấn rút lại tin nhắn, không nghĩ tới vừa mới thành công thì màn hình trở nên tối đen.

Trêи màn hình nhảy lên dòng chữ GJ mời bạn thực hiện cuộc gọi thoại.

Lý trí nói cho cô biết, lúc này Cố Quyết sẽ không nói được lời nào hay ho? Không có khả năng, cho nên tuyệt đối không thể nhận.

Nhưng luôn có một số thời điểm, tay nhanh hơn não——

Nguyễn An An nhận điện thoại, giọng nói của Cố Quyết truyền đến: “Bạn gái, thực bất hạnh, tuy rằng em rút về rất nhanh, nhưng anh vẫn thấy được.”

Nguyễn An An đỏ mặt: “...... Không phải! Đó là tay em ấn gửi nhầm thôi!”

“Ồ” Cố Quyết vô cùng thành khẩn mà lên tiếng, tiếp nhận lời giải thích của cô, ngay sau đó chậm rì rì nói câu tiếp theo: “Thì ra, em thích tư thế này......”

“......!!!”

Nguyễn An An cắn răng lập tức cắt điện thoại.

Hành lý của Nguyễn An An không nhiều lắm, buổi tối nhanh chóng thu thập xong, trong lúc Cố Quyết vẫn luôn nhắn tin WeChat cho cô mưu đồ đền bù di chứng hậu trêu chọc.

【 Bạn gái, tức giận? 】

【 Thật sự tức giận? 】

【 Đừng nóng giận nha, anh biết em gửi nhầm, vừa rồi anh cũng nói nhầm thôi. 】

【 Không phải em thích tư thế kia, kỳ thật là anh thích tư thế kia. 】

Lúc Nguyễn An An nhìn thấy tin nhắn này thiếu chút nữa muốn bùng nổ.

Nhưng ngay sau đó, Cố Quyết liền thay đổi lộ trình.

【 Đừng tức giận, ngay cả Bổn Bổn cũng cảm nhận được mặt trái cảm xúc của em. 】

【 Nghe lời, đừng dọa trẻ nhỏ. 】

【 Nó vừa gọi mẹ đó. 】

Ngay sau đó là một tin nhắn thoại ——

“Bổn Bổn, kêu một tiếng cho mẹ nghe.”

“Meo ~”

“......”

Có bản lĩnh cãi nhau thì đừng kéo trẻ nhỏ vào!

Mèo nhỏ kêu một tiếng, trái tim Nguyễn An An suýt tan chảy thành vũng nước.

Xét đến cùng, đây cũng không phải chuyện đại sự gì, nếu hiện tại anh đã lôi Bổn Bổn ra làm bậc thang thì Nguyễn An An cũng thuận thế mà bước xuống dưới.

Sau khi hai người hòa hảo trở lại, Nguyễn An An ước định thời gian chuyển nhà cùng anh, sáng sớm chủ nhật đến công ty.

Là Lâm Tùng Bách gọi cô tới, trêи đường Nguyễn An nói chuyện điện thoại với ông.

“Tuần trước con nói với ông trước mắt con cảm thấy《 Lục giới 》chính là trò chơi trực tuyến tốt nhất” giọng nói của lão gia tử mang theo khí lực mười phần, “Không chỉ riêng con thử nghiệm, mà đoàn đội công ty cũng đều bắt tay vào so sánh.”

Nguyễn An An: “Ồ, vậy kết luận của công ty thế nào?”

“Giống con.” Lâm Tùng Bách nói “Đằng nào con cũng chơi trò chơi, không bằng vừa chơi vừa cống hiến một phần cho công ty, ông sắp xếp nhiệm vụ cho con, đến lúc đó Từ Tích lần trước mang con đi tham quan Phồn Lâm sẽ nói cho con.”

“Còn có, nếu phương án hợp tác được xác định, đại khái giữa năm sau sẽ bắt đầu liên kết với Cố thị …… Hừ, ông không giao dịch với Cố lão đầu, trọng tâm sẽ giao cho con xử lý, cuối cùng hơn phân nửa quyền hạn đều giao cho con, con làm việc ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đã đến lúc hành động rồi.”

“Chậc” Nguyễn An An nằm xoài trêи ghế sau, lời này mỗi năm đều nghe mấy lần, mỗi lần sắp xếp nhiệm vụ gì cho cô Lâm Tùng Bách sẽ lặp lại một lần, lỗ tai sắp thành kén tới nơi rồi “Chẳng lẽ ông bắt con hành động còn thiếu à?”

Lâm Tùng Bách quát lớn: “Nha đầu thúi! Thái độ đoan chính một chút!”

Nguyễn An An dậy sớm, ngáp một cái chống mí mắt, nói vài lời tốt đẹp an ủi lão nhân gia sau đó mới ngắt điện thoại.

Tới công ty, thư ký đưa cô đến văn phòng, bên trong là Từ Tích đã gặp lần trước. Đều không phải người thích quanh co lòng vòng, Từ Tích đi thẳng vào vấn đề nói nhiệm vụ lần này cho cô.

Ngay từ đầu Nguyễn An An còn không tin vào lỗ tai của mình.

“Chú Từ , chú nói cho cháu cùng tham dự thí nghiệm......?”, cô thử nói: “Có phải vậy không?”

Từ Tích gật đầu: “Vì cháu nói đã từng tham gia khóa học thích ứng tương quan với VR, cũng tự nghiên cứu một số sách vở, lại cảm thấy rất hứng thú…… Cho nên ý tứ của chủ tịch Lâm là, không bằng cho cháu cùng nhau gia nhập tổ thí nghiệm, thế nào?”

Nguyễn An An: “Tổ thí nghiệm là chơi 《 Lục giới 》, cháu không hiểu sai đi......”

Từ Tích lại gật đầu: “Chính xác, nói một cách đơn giản thì nhiệm vụ chủ yếu chính là chơi trò chơi.”

“......”

Chính là chơi trò chơi?

Tốt như vậy???

Nguyễn An An quả thực muốn hoài nghi nhân sinh.

Thời điểm làm việc tại tổng bộ Lâm thị ở nước ngoài, có đôi khi mệt muốn phát điên, từ trước tới nay cô chưa từng được giao nhiệm vụ nhẹ nhàng lại không đứng đắn như vậy.

Cô gái nhỏ trừng lớn đôi mắt, trong ánh mắt đều thể hiện sự vui vẻ, Từ Tích liếc mắt một cái liền nhìn thấu, cười yếu ớt nói: “Đương nhiên, mỗi một phó bản đều phải làm báo cáo, yêu cầu kỹ càng tỉ mỉ chi tiết càng tốt, nếu cần thiết có thể cung cấp bản ghi hình...... Nếu có năng lực, cháu cũng có thể tự mình phân tích hình ảnh 3D cũng như công năng nào phù hợp nhất với thực tế ảo, cùng với......”

Nguyễn An An: “............”

Đại khái Từ Tích nói một phút đồng hồ mới kết thúc, mà biểu cảm của Nguyễn An An cũng chuyển từ vui sướиɠ sang chết lặng.

Chờ ông nói xong, Nguyễn An An gật đầu, giọng nói đã sớm bình lặng như nước : “......Được, cháu đã hiểu.”

Ha hả, cô biết ngay ông ngoại không có khả năng sắp xếp cho cô nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy.

......

Thời gian kế tiếp, Nguyễn An An tiếp tục ở lại công ty xem những văn kiện liên quan đến trọng điểm vận hành Phồn Lâm, còn tranh thủ đến đại học C xem tiến trình xây dựng tòa nhà lúc trước.

Kiểm tra xong, cuối cùng cũng tới thời gian ước định với Cố Quyết, cô suy nghĩ một lát, nếu đưa vali tới trường học sau đó lại đợi anh tới đón cũng quá phiền toái, rốt cuộc Cố Quyết đi xe đạp, nói như vậy anh sẽ phải thuê taxi, mà bắt taxi thì lại tốn tiền……

Vì thế Nguyễn An An về nhà lấy vali sau đó gọi xe đến dưới nhà Cố Quyết, làm xong xuôi tất cả cô mới gọi điện thoại cho anh.

Thời điểm dọn vào nhà Cố Quyết đã là chạng vạng.

Cố Quyết tìm dép lê cho cô, khi đang chuẩn bị xách vali của cô vào phòng ngủ thì anh nhịn không được nhìn thêm hai lần “Cái vali này……”

Nguyễn An An ngẩng đầu: “Hả?”

“Hình như anh đã gặp qua ở đâu......” Cố Quyết suy nghĩ một chút tên trung tâm thương mại tối hôm qua “Em mua nó ở trung tâm mua sắm gần trường sao?”

Nguyễn An An sửng sốt “Sao anh biết?”

“......”

Bởi vì tối hôm qua anh nhìn thấy.

Phối màu bò sữa, vô cùng thích hợp với mấy cô gái nhỏ.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bảng hiệu đặc biệt của trung tâm mua sắm đã mang lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc—— 1198 giảm giá còn 198.

Lúc ấy Cố Quyết còn cảm thấy, nếu 1198 này không nâng giá, quả thực không phải nhảy lầu bán phá giá mà chính là hoả táng bán phá giá.

“Không có gì, rất hợp với em, thật đáng yêu.”

Anh nói xong liền xách vali vào phòng.

Trong lòng Nguyễn An An cảm thấy kiêu ngạo vì sự cơ trí của mình, không riêng gì tất cả mỹ phẩm dưỡng da, vật dụng hàng ngày, quần áo, ngay cả vali hành lý sau khi nghĩ kỹ cô cũng quyết định mua hàng giá rẻ!

Chiếc vali của cô thuần sắc trắng, giá cả…… đã không còn nhớ rõ, hình như là mấy vạn. Chọn chiếc vali phối màu sữa bò này không những được giảm giá lớn mà còn bởi vì trong cả trung tâm thương mại chỉ còn duy nhất một cái này có chút hao hao giống chiếc vali của cô .

Nguyễn An An xỏ dép lê bước lên bậc thang nhỏ tại huyền quan.

Bởi vì đã tới một lần, phòng ở lại nhỏ, Nguyễn An An nhìn một vòng cũng không có cảm giác gì xa lạ.

Cô đi theo phương hướng của Cố Quyết tiến vào phòng, đúng lúc Cố Quyết xoay người lại, kéo theo Bổn Bổn đang quấn dưới chân anh cũng cùng nhau nhìn cô.

Trong nháy mắt Nguyễn An An có loại cảm giác bị con trai và ba của con trai coi chừng.

Trong khi cô vẫn đang sững sờ, Cố Quyết nghiêng người: “Em muốn lấy đồ trong vali ra sao?”

Nguyễn An An gật đầu: “Vâng, em……”

Lời nói còn chưa nói xong, dạ dày cô đã co rụt lại, bụng kêu trước một tiếng.

Nguyễn An An: “……”

Cố Quyết: “……”

Bổn Bổn: “……==”

Bữa trưa ăn ít, còn chưa tới giờ ăn cơm đã bắt đầu đói. Thanh âm này không tính là lớn, nhưng trong phòng an tĩnh nên phá lệ rõ ràng.

Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng loại sự tình như bụng kêu này cũng không phải chuyện cô có thể khống chế, cũng may Cố Quyết không lấy đề tài này ra để nói giỡn, một câu không sao sau đó liền duỗi tay chỉ về phía sau “Đây là tủ quần áo, bên trái anh để dành cho em, bên này là nhà vệ sinh……” Anh vô cùng hiểu ý mà cười cười “Em thu dọn trước đi, anh đi nấu cơm.”

Nguyễn An An bỏ qua sự xấu hổ, đôi mắt tỏa sáng: “…… Anh còn biết nấu cơm?”

Cố Quyết nghĩ nghĩ, tìm ra một câu rất thích hợp nói: “Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, chưa từng nghe qua sao?”

“Nghe rồi” Nguyễn An An gật đầu, thành thật nói: “Chủ yếu là bộ dáng của anh không giống người biết nấu cơm ……”

Chuẩn xác hơn chính là nhìn Cố Quyết không giống người nghèo, khí chất quá xuất chúng. Mặc kệ là ăn mặc bình thường hay tùy ý, sống trong căn phòng nhỏ như thế nào đều như một đại thiếu gia sống trong nhung lụa.

“Em đối với anh có gì đó hiểu lầm” Cố Quyết nhéo nhéo mặt cô “Bạn trai em là người toàn năng, lúc trước trường đầu bếp New Western còn muốn mời anh làm giảng viên đấy, anh không đi mà thôi.”

Nguyễn An An: “…… Ồ.”

……

Cố Quyết thổi phồng mình xong liền đi về phía phòng bếp.

Buổi sáng Cố Quyết đã ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh cũng được nhét đầy, mới vừa mặc tạp dề lên người chuẩn bị động thủ thì điện thoại di động trêи bàn bắt đầu không tiếng động rung lên.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy tên hiển thị trêи màn hình, ngón tay anh hơi dừng lại.

Cố Mân Lan, cô của anh.

Lần cuối cùng hai người liên lạc khi anh vừa mới về nước, Cố Quyết tính ngày, cũng sắp đến sinh nhật Cố Mân Lan, trong lòng anh lập tức hiểu rõ.

Anh nhận điện thoại: “Cô.”

Giọng nói Cố Mân Lan mang theo ý cười: “A Quyết, dạo này có bận lắm không? Có biết vì sao cô gọi điện thoại cho cháu hay không?”

Cố Quyết cũng cười: “Sinh nhật cô cháu không dám quên.”

Quan hệ của Cố Quyết và cô từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, Cố phu nhân thân với cô như chị em, Cố Khải Trung và chú cũng vô cùng hợp nhau, bằng không hai nhà cũng sẽ không ở bên nhau lâu như vậy.

Mặc kệ quá khứ đã từng phát sinh chuyện gì, Cố Quyết cũng không giận chó đánh mèo lên người khác, huống chi là người nhà đặc biệt thân thiết.

Cố Mân Lan là cô con gái được sủng ái nhất Cố gia, từ lúc trẻ đến bây giờ, mỗi lần sinh nhật đều là một lần yến hội long trọng tại Thanh Thành. Không thể nói là bữa tiệc sinh nhật đơn thuần, những người có mặt đều là nhân vật có uy tín danh dự tại Thanh Thành.

Cố Mân Lan gọi điện thoại tới để nói về chuyện này.

“…… Còn một tuần nữa, tự cháu xem đi, nếu không tới cô cũng không trách ……” Nói tới đây, giọng nói của Cố Mân Lan hơi hạ thấp một chút, sau đó nhanh chóng được nâng lên “Nhưng quà thì chắc chắn không thể thiếu.”

“Cô yên tâm, cháu đã chuẩn bị tốt quà tặng, bảo đảm sẽ khiến cô vui vẻ. Về phần tiệc tối……” Cố Quyết dừng một chút “Mấy năm nay cháu không tham gia, nguyên nhân thứ nhất vì cháu lười tham dự loại yến hội giao tế này, nguyên nhân thứ hai cô cũng biết rồi.”

Vì Tần Túc.

Nhắc tới khối u lâu năm này, Cố Mân Lan vô cùng rầu rĩ.

“Đúng vậy…… Cô sao có thể không biết.” Cố Mân Lan thở dài, “Nhưng cho dù cháu có tới hay không thì nên mời vẫn phải mời chứ……”

Chuyện năm đó mặc kệ nhìn từ góc độ nào thì cũng là lỗi của Tần Túc.

Tính tình Cố Quyết thế nào bà rất rõ ràng, từ nhỏ đến lớn phía sau ʍôиɠ anh có không ít cả nam và nữ, nam thì nguyện ý đi theo anh tôn anh làm lão đại để anh dẫn đi chơi đùa, nữ thì thấy anh đẹp nên muốn theo anh.

Cố Quyết vẫn luôn có mối quan hệ rất tốt với nam sinh, nhưng đối với nữ sinh anh chưa từng nhìn nhiều thêm vài lần, có thể khiến anh đặc biệt chăm sóc, nói nhiều hơn mấy câu, thật đúng là chỉ có cô em họ cùng sống chung một mái hiên này.

Cố Mân Lan cũng cảm thấy vô cùng tự trách, để xảy ra chuyện này chính bà cũng có trách nhiệm rất lớn.

Tần Túc từ nhỏ đến lớn đều cư xử đúng mực, tri thư đạt lý, đánh giá của hầu hết thầy cô giáo về cô đều vô cùng tốt, thời điểm nhìn thấy người ngoài tuy rằng không đến mức phóng khoáng, nhưng tóm lại vẫn lưu lại cho người ta ấn tượng văn tĩnh thẹn thùng, đặc biệt khiến người làm mẹ như bà bớt lo.

Tần Túc đối với anh trai Tần An của mình cũng không quá thân thiết, thân nhất chính là Cố Mân Lan, nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, rất nhiều thời điểm bà vẫn theo bản năng mà cảm thấy yên tâm, sẽ không quản giáo quá mức, cũng không tinh tế quan sát sự thay đổi trong cảm xúc của con gái.

Chồng và con trai đều sơ ý, còn bà lại quá mức yên tâm.

Cố Mân Lan không ngừng suy nghĩ, nếu ngay từ lần đầu tiên Tần Túc nhìn thấy Cố Quyết, bà có thể phát giác ra phản ứng đỏ mặt không bình thường của Tần Túc thay vì coi đó trở thành cảm xúc thẹn thùng …… Nếu bà có thể cẩn thận hơn một chút, phát hiện mỗi ngày sau khi tan học Tần Túc đều đi hỏi Cố Quyết bài tập mà con gái bà hoàn toàn có thể tự mình làm được …… Nếu bà tinh tế quan sát trêи bàn cơm nhiều hơn một chút, thậm chí có thể chú ý tới thói quen ăn uống của Tần Túc đang dần dần thay đổi thành khẩu vị giống như Cố Quyết ……

Nếu bà có thể phát giác ra sớm một chút, có thể đánh thức Tần Túc, dù thế nào cũng sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay.

Cố Mân Lan thở dài, bất đắc dĩ cảm khái: “Haiz…… Cô thật sự rất nhớ cháu, lúc ấy mới hơn mười mấy tuổi đã cao như vậy đẹp trai như vậy, nhiều năm qua đi, thật không biết hiện tại cháu đã đẹp trai tới mức nào.”

“Lời này không phải vô nghĩa.” Cố Quyết tươi cười, anh dựa vào bàn nấu ăn lười biếng nói “Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên cháu cũng rất đẹp trai.”

Trình độ dỗ dành người của Cố Quyết chưa bao giờ thất bại.

Đầu kia điện thoại, Cố Mân Lan lập tức cười ra tiếng, những suy nghĩ tối tăm bị đè nén trong lòng cũng tan đi không ít “Được được, nói rất hay, tiệc tối có thể không tới, hôm nào ra ngoài hai cô cháu cùng nhau ăn bữa cơm —— trừ phi cháu có bạn gái, bằng không không thể cự tuyệt, nghe thấy chưa?”

Rốt cuộc Cố Quyết nhịn không được, khóe môi nhếch lên: “Cô, cháu thật sự có bạn gái rồi.”

“……” Cố Mân Lan ở đầu bên kia dừng vài giây, sau đó hiếm khi bà phải thở hốc vì kinh ngạc, ngữ khí tràn đầy sự vui vẻ: “Thật sự? Cháu không phải nói dối ba cháu chứ? Mấy ngày hôm trước cô gọi điện cho ba cháu, ông ấy nói lần này cháu lại tìm bạn gái giả tới lừa ông ấy?”

Cố Quyết ra khỏi phòng bếp nhìn thoáng qua xung quanh, Nguyễn An An đang ở phòng ngủ, di động bật nhạc, cô vừa ngâm nga ca khúc vừa thu dọn đồ đạc, cảnh tượng này mang lại cảm giác hài hòa khó có thể hình dung, sau khi nhìn thấy lồng ngực đều bị sự thỏa mãn lấp đầy.

Cố Quyết rất muốn khen ngợi khoe khoang Nguyễn An An một lượt, nhưng anh cũng có chừng mực, nói chuyện với trưởng bối không thể khoe khoang quá mức, vì thế anh tận lực áp chế sự ngứa ngáy trong lòng, nói: “Cô ấy là sinh viên, đặc biệt đáng yêu…… ừm, vâng, là cháu theo đuổi…… hiện tại không quá thích hợp, qua một thời gian nữa sẽ dẫn về cho mọi người xem……”

“Đã sống chung, mới đấy thôi…… Hả? Nhanh quá sao? Thế này là nhanh sao? Cháu còn nghĩ qua mấy tháng nữa sẽ cùng cô ấy lãnh chứng……”

“…… Cô, cháu, thực sự, vô cùng, không thích từ gấp gáp này……”

“……”

Hai người hàn huyên mười mấy phút mới ngắt điện thoại.

Khóe miệng Cố Mân Lan vì vui vẻ mà cong lên, trong lòng lại tự hỏi thầm, từ gấp gáp này thì sao chứ…… Nhanh như vậy đã sống chung còn muốn đi lãnh chứng, vốn dĩ chính là gấp gáp, còn không cho người ta nói, tiểu tử này……

Bà mới vừa xoay người đã bị bóng người đứng trước cửa phòng làm cho hoảng sợ.

“…… Túc Túc?” Sau khi Cố Mân Lan nhận ra liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tại sao không lên tiếng, làm mẹ sợ muốn chết.”

Đang định giơ tay lên vỗ ngực, bất chợt bà nghĩ đến một chuyện “Con...... Đến đây từ lúc nào?”

Hôm nay Tần Túc không có nhà, cho nên bà mới tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Cố Quyết.

Nói ăn cơm ở bên ngoài, không nghĩ tới lại trở về sớm như vậy.

Tần Túc mặc một thân váy liền màu trắng, mái tóc vừa đen vừa dài, xõa xuống hai vai, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, thanh thuần nhưng không làm mất cảm giác ưu nhã.

Cô ta chậm rãi đi lên phía trước, cười tới mức ngọt ngấy: “Mẹ, vừa rồi là ai nói chuyện điện thoại với mẹ?”

Từ nhỏ Tần Túc lớn lên ở cô nhi viện, mái tóc trời sinh đã sáng màu và thiếu dinh dưỡng, một mái tóc nâu còn mang theo chút xoăn tự nhiên. Khi vào đại học, Tần Túc vô duyên vô cớ đột nhiên nhuộm đen, hơn nữa lại duỗi thẳng mái tóc.

Cố Mân Lan không muốn suy đoán nguyên nhân là gì, nhưng nhìn vào đủ loại biểu cảm của con gái, sự mỏi mệt trong lòng bà tầng tầng lớp lớp dâng lên như sóng triều.

“Vừa rồi là điện thoại của anh họ Cố Minh.” Cố Mân Lan nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

Bước chân Tần Túc hơi dừng lại “À......”

Sau đó, nét tươi cười trêи mặt càng ngọt ngào hơn: “Anh Cố Minh …… đang yêu sao?”

Đầu bếp New Western rõ ràng là Cố Quyết thuận miệng nói, nhưng dù thế nào Nguyễn An An cũng không nghĩ tới…… Bữa tối của bọn họ lại “Phong phú” như vậy.

Vừa thu dọn xong hành lý ra ngoài liền lập tức ngửi thấy mùi hương, thật sự rất thơm, nhưng đến gần trêи bàn chỉ bày hai chén cà chua mì trứng.

Thật sự chỉ có ba thứ: Cà chua, trứng gà, mì.

Đương nhiên, Cố Quyết cũng nhanh chóng thừa nhận, thái độ vô cùng thành khẩn.

—— Vừa rồi là anh khoác lác.

Kỳ thật nói tới nấu cơm, không bằng nói anh chỉ biết cắm cơm, nấu mì và cà chua xào trứng.

Ngay cả món này cũng là bị Cố phu nhân bắt học.

Cố phu nhân nói, đàn ông tốt phải biết nấu cơm, ít nhất phải nấu được một món, bằng không không có khả năng lấy được vợ. Vì thế chủ tịch Cố đại danh đỉnh đỉnh, Cố Khải Trung đã truyền món sở trường cà chua xào trứng mà ông từng dùng để dỗ dành vợ cho hai cậu con trai .

…… Có thể là do trêи phương diện này thiên phú của đàn ông Cố gia có hạn, nhớ lại quá khứ đều là máu và nước mắt.

Lúc trước Nguyễn An An nhìn dáng vẻ của anh cô còn cho rằng ít nhất anh cũng có vài món tủ, nhưng đương nhiên cô không phải không thích ăn cà chua mì trứng, sau khi ngồi xuống nếm thứ cô lập tức khen ngợi: “Siêu ngon!”

Cố Quyết tươi cười “Đương nhiên.”

Trong lòng anh biết rõ ràng, dù sao món đơn giản này muốn làm cho khó ăn cũng không dễ dàng.

“Lót dạ bằng món này trước.” Cố Quyết rót cho cô chén nước, ngồi đối diện cô “Lát nữa lại dẫn em ra ngoài ăn, cuối tuần ở gần đây có chợ đêm, rất nhiều đồ ăn vặt.”

“……!”

Cố Quyết nói xong, nhìn người đối diện người trong miệng phình phình đồ ăn nói không nên lời, nhưng ánh mắt lại tỏa ánh sáng, bộ dáng liều mạng gật đầu …… Thật sự quá đáng yêu.

Thời điểm Nguyễn An An ăn được một nửa, đột nhiên nhớ tới lúc thu dọn đồ đạc cô mơ hồ nghe thấy tiếng Cố Quyết nói chuyện, cô lập tức nói bóng nói gió dò hỏi.

Cố Quyết nói ngắn gọn: “Điện thoại trong nhà, anh nói anh có bạn gái.”

Hình như đây là lần đầu tiên Cố Quyết nhắc đến người trong nhà…… ngoại trừ cậu em trai nghiện game.

Nguyễn An An không hiểu sao có chút khẩn trương, sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, cô cẩn thận hỏi: “…… Sau đó thì sao?”

“Làm gì có sau đó?” Cố Quyết nhướng mày, có chút buồn cười nói “Chúng ta cũng không phải yêu sớm, anh chỉ thông báo với bọn họ, chứ không phải trưng cầu ý kiến của bọn họ.”

“……” Nói vậy cũng được à.

Bọn họ ăn trêи bàn ăn, Bổn Bổn ăn dưới mặt đất, Nguyễn An An bớt thời giờ nhìn vào bát đựng thức ăn của nó, phát hiện không quá thích hợp: “Sao anh đổ thức ăn mà nó không ăn…… có phải hôm nay Bổn Bổn ăn uống không tốt lắm hay không?”

Thức ăn và cá khô cao cấp bị cắt mất rồi, ăn uống có thể ngon miệng sao. Từ giàu về nghèo rất khó nha.

Cố Quyết ngay cả đầu cũng không nâng: “Không sao, nó vẫn luôn như vậy, không ăn là vì đủ đói.”

Nguyễn An An và con trai liếc mắt nhìn nhau, ngoại trừ cảm thấy nó đáng yêu, cũng không đọc ra cảm xúc gì từ trong ánh mắt nó, cô “Ồ” một tiếng sau đó tiếp tục ăn mì.

Bổn Bổn: “……qwq”

Tiếp tục vùi đầu ngửi mùi thức ăn cho mèo vừa rẻ vừa không ngon trước mắt.

Ăn xong hai người ngồi nghỉ trêи sô pha một lát, Nguyễn An An chỉ ngồi hai mươi phút đã không chịu được, cô lắc lắc cánh tay Cố Quyết: “Nếu không chúng ta đi luôn đi? Không đi chợ đêm, tản bộ cũng được.”

Vừa rồi Cố Quyết cho cô một chiếc kẹo cao su, vị bạc hà hương chanh, Nguyễn An An vừa nói vừa nhai kẹo.

Cố Quyết đứng dậy nói: “Ừ, em đi mặc thêm áo khoác đi, bên ngoài lạnh lẽo.”

Nguyễn An An tưởng tượng đến cảnh chợ đêm liền vui vẻ hết mức, cô chạy chậm tiến vào phòng ngủ, chờ mặc xong chiếc áo khoác bánh mì dày nhất , cô nhìn Cố Quyết đã đi xong giày đứng yên vị chỗ huyền quan …… Trêи người chỉ có một chiếc áo khoác màu đen.

Bên trong là áo len mỏng, bên ngoài là áo khoác đen.

Nguyễn An An lập tức không còn lời nào để nói, mẹ nó đã sắp đến tháng mười hai rồi, còn tỏ vẻ đẹp trai cái gì!

Cô đi qua lôi kéo tay anh, hiện tại vẫn đang nóng, nhưng cô từng nắm rất nhiều lần, có kinh nghiệm, bàn tay này vừa ra khỏi cửa sẽ lập tức trở lạnh.

Nguyễn An An ngẩng đầu nhìn anh, híp mắt: “Anh bảo em mặc thêm áo khoác, hiện tại em mặc thành con gấu...... mà anh định mặc ít như vậy đi ra ngoài?”

“Ừ” Cố Quyết nhéo ngón tay cô “Bởi vì anh không sợ lạnh, em sợ.”

“Vấn đề không phải có sợ lạnh hay không mà không có người nào không bị lạnh.” Nguyễn An An cảm thấy nói nhẹ vô dụng, liền cố ý xụ mặt giả nghiêm túc: “Rất nhiều người bị bệnh đều do lúc trẻ tuổi cần phong độ không cần ấm, mỗi lần ngoài miệng anh nói không lạnh, đi ra ngoài không bao lâu tay liền lạnh ngắt, đó là vì sao?”

Càng nói càng tức giận, Nguyễn An An chỉ thiếu nước chống nạnh: “Bạn học Cố, trước kia em không quản được anh, nhưng hiện tại ở cùng một chỗ, nếu anh vẫn không mặc vậy hôm nay không cần ra khỏi cửa!”

Câu cuối cùng có thể nói rằng vô cùng khí phách.

Bạn học Cố bị giáo huấn vô cùng sửng sốt.

Thời điểm ở trong nhà Nguyễn An An có khí sắc rất tốt, mới vừa cơm nước xong, trêи mặt còn mang theo chút ửng hồng, môi cũng căng bóng, bộ dáng giáo huấn anh cũng đặc biệt linh động.

Nhưng…… Cố Quyết không thích mặc nhiều quần áo vào mùa đông, thật sự không phải vì muốn thể hiện sự đẹp trai hay lạnh lùng.

Trước kia anh làm lão đại cấp ba, mùa đông cũng vô cùng cẩn trọng dẫn dắt đám tiểu đệ đi đánh nhau, mặc nhiều căn bản không tiện hoạt động, nhiều năm như vậy đã sớm thành thói quen.

Nhưng hiện tại không biết vì sao, Cố Quyết đột nhiên cảm thấy trước khi ra ngoài bị cô trừng to mắt nói anh mặc quá ít quần áo …… Một màn này anh đã mong đợi từ lâu.

Bắt đầu từ ngày gặp lại cô.

Ngay từ đầu anh chỉ muốn nhìn thấy sự hảo cảm trong ánh mắt cô.

Sau đó, nhìn thấy người khác đưa giấy cho Nguyễn An An anh đã tức giận, ngay cả chính anh cũng cảm thấy không thể hiểu được…… anh muốn đóng dấu kí hiệu của mình lên người cô, muốn cô đồng ý làm bạn gái mình.

Càng ngày càng không thỏa mãn, một màn này chỉ xuất hiện khi hai người đến sống chung.

Tưởng tượng đến sau này sẽ sinh hoạt cùng nhau, trái tim anh lại đập nhanh hơn, mạch máu trong người tựa như đang nóng lên.

Cố Quyết đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó anh bỗng dưng vươn tay, không hề báo trước mà ôm lấy cô gần như đẩy người dán lên tường.

Nguyễn An An sững sờ.

Thẳng đến khi bên tai cô truyền đến giọng nói trầm ấm của Cố Quyết.

“Bạn học Nguyễn” anh học theo cách xưng hô của cô, ngữ khí nhẹ nhàng thân mật “Anh muốn hôn em……”

Nguyễn An An nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bên trong phản ánh lại hình ảnh có chút kinh ngạc của cô.

Bộ dáng nghiêm túc của anh nhìn lâu rất bất lợi với trái tim khỏe mạnh, Nguyễn An An hơi nghiêng đầu sang một bên, rồi lại nhìn sang Bổn Bổn không biết đã mạnh mẽ nhảy lên tủ giày từ khi nào, đang trừng mắt to nhìn hai người ôm nhau, không chớp mắt, biểu tình ngơ ngác.

Nguyễn An An bị ánh mắt hồn nhiên của con trai làm cho xấu hổ: “Cái kia, Bổn Bổn vẫn đang nhìn……”

Cố Quyết nghe vậy, cũng bớt thời giờ quay đầu lại nhìn con trai ngốc.

“…… Nó sao.” Ngược lại anh nhìn cô cười một cái, áo khoác màu đen thuần làm nổi bật màu da trắng như bạch ngọc, thời điểm cười rộ lên sẽ đẹp như muốn câu mất hồn vía “Nó độc thân lâu quá rồi, chưa hiểu việc đời, em làm quen một chút.”

Rồi sau đó cũng không thèm tiếp tục phân trần, nhanh chóng hôn lên môi cô.

Nguyễn An An duỗi tay sờ lung tung, đỡ ngăn tủ phía sau.

Môi Cố Quyết ngọt ngào và mềm mại như thạch trái cây. Trước mắt một mảnh đen nhánh, mùi hương bạc hà quẩn quanh khoang hô hấp của hai người, từng chút nắm giữ tất cả các giác quan của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương