"Em đừng bấm điện thoại nữa, mau ăn đi." Giang Đạp Ca cởi tạp dề ra, người hắn đổ mồ hôi vì phòng bếp nóng bức lại không có hệ thống thông gió.

Du Thuật thay đổi bộ dạng lãnh đạm lúc trước, vội vàng chạy tới dùng khăn giấy lau mồ hôi cho hắn: "Có mệt không, lát nữa để em đi rửa bát."

"Có máy rửa bát."

Du Thuật mặt không đổi sắc: "Vậy lát nữa em đi pha nước nóng cho anh tắm."

"Ha... trời nóng quá anh thích tắm nước lạnh."

Vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ của Du Thuật khẽ rạn nứt: "Sau bữa tối em mát xa cho anh, hôm nay cảm xúc của em có chút mất khống chế, nên em sẽ đền bù cho anh một chút."

Có gì đó không ổn, rất không ổn.

Giang Đạp Ca cảm thấy hơi ớn lạnh mà không biết lý do gì, chính xác là vừa mới lúc nảy Du Thuật còn cáu kỉnh nhe nanh múa vuốt với hắn, bây giờ hầu hạ hắn như vậy, trong lòng Giang Đạp Ca liền có chút sợ hãi.

Sau khi ăn xong, Du Thuật đi vào phòng ngủ, bảo Giang Đạp Ca ngoan ngoãn ngồi ở ngoài chờ đợi, Giang Đạp Ca ngồi thẳng lưng, nhân tiện suy xét lý do hôm nay Du Thuật đột nhiên tức giận, Du Thuật vẫn bình thường cho đến khi đi học. Cho đến khi hai người gặp Đổng Đông, kể cả cuộc điện thoại vừa rồi... Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ Đổng Đông chính là nguyên nhân sao!

"Đạp Ca." Ngay khi Giang Đạp Ca đang suy nghĩ lung tung, Du Thuật đã đi đến trước mặt hắn.

Du Thuật có làn da trắng, nên bộ trang phục hầu gái ren đen trắng càng tôn lên làn da của cậu khiến nó trở nên trắng mịn hơn, đường viền cổ áo rộng đến mức có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên ngực, khác với trang phục hầu gái bình thường, phần viền ở eo đều là viền màu đen. Một chiếc thắt lưng thắt lại vòng eo thon thả và phần ren trên váy có thể dài đến đùi được quấn quanh, càng tôn lên lớp lụa đen ở chân.

Du Thuật trên cổ đeo một chiếc vòng cổ như dây buộc tóc, lúc này cậu hơi cúi đầu che đi gò má ửng đỏ.

Ừng ực.

Yết hầu của Giang Đạp Ca giật giật, hắn mua bộ đồ này mà không nói với Du Thuật, nghĩ rằng một ngày nào đó nhất định phải dụ cậu mặc nó.

"Anh nhìn xem có đẹp không?" Du Thuật ánh mắt sắc bén, nhìn thấy đũng quần Giang Đạp Ca đang hơi hơi phồng lên liền nhếch khóe môi cười, hai chân dang rộng ngồi ở trên đùi hắn.

Du Thuật vén váy lên: "Em còn đặc biệt mặc..."

Giang Đạp Ca hít một hơi thật sâu, đưa tay ra để cởi dây buộc của chiếc quần lót, trong khoảnh khắc nó tuột ra, ở bụng dưới liền hiện ra dòng chữ.

"Dành riêng cho Giang Đạp Ca" với những mũi tên được vẽ hướng thẳng vào giữa hai chân của hắn.

** má.

Giang Đạp Ca trực tiếp đè Du Thuật lên bàn trà: "Em học ở đâu ra cái này?"

Du Thuật xấu hổ đến mức vẫn phải giả vờ mình rất thành thạo, trên diễn đàn có nói rằng thế giới của hai người thỉnh thoảng cần có sự kích thích đặc biệt để trói buộc nhau và giữ cho mối quan hệ luôn tươi mới.

Cậu đã sớm biết Giang Đạp Ca muốn nhìn thấy cậu ăn mặc như vậy, nhưng không ngờ phản ứng của đối phương còn lớn hơn trong tưởng tượng của cậu.

Có vẻ như quần áo trong tủ thỉnh thoảng có thể phải thay đổi để kích thích hắn.

"Anh không thích à?" Du Thuật vòng tay ôm lấy hắn, ngón tay khẽ chạm vào làn da sau gáy hắn: "Anh chọn em hay Đổng Đông đây?"

Giang Đạp Ca sửng sốt một lúc, suy nghĩ của hắn toàn bộ xoay chuyển.

Vì vậy, cả ngày hôm nay là Du Thuật đang ghen sao?

"Anh là bạn trai của em, nhất định là anh chọn em rồi, cậu ấy chỉ là bạn bè của anh thôi mà."

"Hôn em."

Giang Đạp Ca cười khúc khích cúi xuống hôn nhẹ cậu một cái, Du Thuật chủ động mở miệng, hai chân đan vào nhau, kẹp chặt lấy hắn.

Giang Đạp Ca đẩy một cái liền ôm được cậu, vừa hôn vừa ôm Du Thuật đến trên ghế sô pha, ngón tay luồn vào dây buộc sau eo, thân váy lặng lẽ rơi xuống, chỉ còn lại phần trên.

__

Lời tác giả:

Tổ chức ngày hôm nay

Giang Đạp Ca: Có thể thu hút cả người khác giới và người đồng giới.

Du Thuật: Thân hình mảnh mai, cô hầu gái mềm mại và rất dễ thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương