Do tình huống không thể giải thích được giữa hai người xảy ra vào nửa đêm hôm qua, nên khi đồng hồ báo thức reo lên, cả hai đều uể oải thức dậy với quầng thâm dưới mắt.

Giang Đạp Ca đứng dậy trước để đi vào nhà vệ sinh, ngay khi Du Thuật dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài đi về phía trước trong lúc cậu mơ mơ màng màng.

Trong ký túc xá rõ ràng rộng rãi, cả hai vô tình đụng phải nhau.

"Chào... Chào buổi sáng?" Giang Đạp Ca gãi đầu, hắn hiếm khi nói ra mấy câu chào hỏi vô bổ này.

Du Thuật nhướng mắt liếc: "Hứ!"

Sau đó cậu xô Giang Đạp Ca sang một bên rồi hùng hồn đi vào nhà vệ sinh. Vừa vào cậu liền đỏ mặt bước ra.

"Cậu dùng nhà vệ sinh đi, tôi đi qua phòng Trương Hướng tắm nhờ."

Vừa bước vào phòng tắm, cậu đã thấy trong thùng rác, bồn rửa mặt còn có chiếc quần lót cậu thay hôm qua có mấy thứ đục đục trắng trắng, trên tay nắm của còn dính cái thứ màu trắng của Giang Đạp Ca!

Giang Đạp Ca, tên khốn đó, thực sự đã làm điều như vậy với đồ lót của mình.

Cậu không muốn ở trong phòng tắm này dù chỉ một giây, thậm chí cậu còn cảm thấy mùi dâm dục đang xộc vào mũi.

Giang Đạp Ca thuộc loại thừa thắng xông lên, thấy Du Thuật nhận thua trước, hắn sảng khoái còn nói đùa rằng: "Làm sao, cậu có xấu hổ không?"

Dư Thư đỏ mặt, giả vờ thờ ơ: "Có gì mà ngại, hôm qua còn phải cảm ơn cậu đã cho tôi vui vẻ, nhưng mà cậu còn non lấm, tay nghề cũng bình thường thôi."

Biểu cảm của Giang Đạp Ca đông cứng lại: "Cậu không phải...?"

Du Thuật trong lòng rất hoảng hốt, thua cũng không chịu thua: "Cậu mỗi ngày đều chỉ biết ôm phim khiêu dâm mà xem."

Giang Đạp Ca đột nhiên không nói gì và đi vào phòng tắm không nhìn thèm đến Du Thuật.

Mẹ kiếp, cậu ấy tức giận rồi, bởi vì việc ngày hôm qua mình làm sợ là đã tổn thương đến cậu ấy.

Nhìn thấy "bằng chứng" của mình trong thùng rác, Giang Đạp Ca chán nản ném nó đi.

Du Thuật không biết tại sao lại cầm đồ dùng cá nhân qua dùng ké nhà vệ sinh của người khác.

Tiết đọc sách buổi sáng là tiết học đặc thù của trường Z, được thể hiện cụ thể qua việc thầy chủ nhiệm bốc thăm ngẫu nhiên, nếu ai vắng mặt hoặc lộn xộn sẽ bị phạt đứng cả ngày.

Du Thuật đến sớm hơn thường lệ một chút, cậu thậm chí còn không thèm ăn sáng, chủ yếu là vì không muốn nhớ đến việc làm của Giang Đạp Ca ngày hôm qua.

Khi chuông reo, Giang Đạp Ca vẫn chưa đến.

Du Thuật có chút lo lắng.

Không có vách ngăn hình người của Giang Đạp Ca bên cạnh, cậu làm sao có thể lén ngủ bù đây hả!

May mắn là ngay khi chuông reo, Giang Đạp Ca đã chạy đến chỗ ngồi của mình dưới ánh nắng mặt trời.

Du Thuật quay mặt đi, trong lòng giật nảy mình.

Dáng người thì cao ráo, mặt thì đẹp mà cái nết như con heo thúi, đúng là ông trời rất công bằng, không có ai được 100%.

"Mua cho cậu đấy." Giang Đạp Ca từ trong túi lấy ra hai cái bánh bao: "Còn nóng, cậu kén ăn như vậy, phải ăn từ căn tin thứ hai, chạy chết tôi rồi."

Du Thuật khó hiểu: "Tôi không có kêu cậu mang điểm tâm cho tôi."

"Lúc nảy tôi đến phòng Trương Hướng tìm cậu, bọn họ nói cậu đi rồi, tôi nghĩ chắc là cậu chưa ăn sáng, sao cậu hỏi nhiều quá vậy, mau ăn đi, tôi giúp cậu che lại." Giang Đạp Ca hôm nay nói rất nhiều, trong lòng đang tự trách chính mình.

Thấy hắn nói nhiều vậy làm cho Du Thuật có chút mềm lòng. Cầm hai cái bánh bao, tâm tình cậu rất phức tạp, trong lòng lại âm thầm cho điểm Giang Đạp Ca.

Thấy cậu không ăn, Giang Đạp Ca có chút khẩn trương, đầu óc hắn suy nghĩ cực nhanh: "Cậu không cần đặt nặng vấn đề, coi như tôi đền bù tối hôm qua."

Đúng là cái nồi nào thì cái nắp y chang vậy.

Du Thuật vừa rồi còn cảm động, bây giờ cậu rất muốn quăng cho chó ăn, đây là lần đầu tiên bị người khác ngoài cha mẹ cậu phát hiện ra bí mật của mình, còn bị bắt phải mò mẫm, cuối cùng mua hai cái bánh bao, chẳng khác nào nói việc đó chỉ đáng giá hai cái bánh bao.

Người nghe thì rơi nước, người thấy thì đau lòng.

Nhưng cậu đã nhìn thấy đôi giày bị nước làm dơ còn có đôi tai đỏ bừng của Giang Đạp Ca.

Quên đi, hãy coi đó là sự bộp chộp của tuổi trẻ.

Bánh bao hấp vẫn còn nóng, cậu nghĩ có lẽ Giang Đạp Ca đã chạy suốt một đường đến lớp học, có người kiểm tra xem học sinh có mang đồ ăn thức uống ở lối vào mỗi tòa nhà học, họ còn kiểm tra cả trong cặp sách, Du Thuật không biết Giang Đạp Ca làm cách nào có thể đem nó vào lớp.

Giang Đạp Ca lén nhìn cách Du Thuật đang ăn bánh bao.

Đôi môi bóng dầu trở nên đầy đặn hơn, khi há miệng ra vẫn có thể nhìn thấy chiếc răng hổ nhỏ nhọn hoắt bên trong.

Giang Đạp Ca bất giác nhớ lại hương vị ngọt ngào trong miệng đối phương khi hắn hôn cậu đêm qua.

Du Thuật vô tình lè lưỡi liếm khóe miệng, muốn liếm đi miếng bánh dính trên miệng, nhưng phía dưới của Giang Đạp Ca bị đầu lưỡi giật giật của cậu làm siết chặt, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua lớp học, thấy mọi người đang "nghiêm túc" đọc sách, Giang Đạp Ca mạnh dạn đẩy Du Thuật xuống gầm bàn, cả hai người trong nháy mắt núp dưới gầm bàn.

"Cậu làm gì... ừm..." Du Thuật mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Giang Đạp Ca đột nhiên phóng lớn trước mặt mình, đối phương áp môi vào khóe môi của mình, sau đó lại cắn một cái.

Sau đó Giang Đạp Ca tỏ ra rất chán ghét: "Tại sao nó khác với mấy bộ phim truyền hình quá vậy, thức ăn có mùi rất khó chịu!"

Du Thuật: Clm Giang Đạp Ca cậu có biết là cậu chết chắc rồi không?

Du Thuật tức giận, không hiểu sao mình lại bị cưỡng hôn còn khiến cho Giang Đạp Ca chán ghét, vừa định nhéo Giang Đạp Ca một cái giống như tối hôm qua, lại bị hắn tóm lấy, còn bị hắn nhấn dưới gầm bàn.

Clm sao con cá chà bặc của cậu ấy lại cương lên nữa rồi!

Giọng Giang Đạp Ca khàn khàn cúi người xuống, thấp giọng nói: "Cậu nói tôi tay nghề còn non, vậy để tôi cho cậu xem tay nghề của tôi thế nào?"

Du Thuật muốn rút tay ra, nhưng tay cậu lại bị tay của Giang Đạp Ca siết chặt.

"Tôi lừa cậu thì tôi được cái đéo gì, tôi cũng đâu có rảnh, đừng có ở đó mà khi dễ tôi." Du Thuật biết rất rõ con trai đều là loại động vật cấp cao có tính dễ co dễ dãn, vì vậy cậu nên biết thức thời nhận thua.

Ban đầu, Giang Đạp Ca cũng chỉ có tâm tư chơi đùa cùng cậu.

Tuyệt quá! Lại làm Du Thuật càng tức giận, cậu đã tức giận cả buổi sáng như một tên thiểu năng vậy.

"Hai chúng ta đều rõ ràng nên cậu giúp tôi làm một chút, tôi sẽ không bao giờ đi bắt nạt cậu nữa." Giang Đạp Ca ám chỉ còn siết chặt tay Du Thuật một lần nữa.

Ối giồi ơi, trắng trẻo, mềm mại, mảnh khảnh.

"Cậu điên hã? Hai chùng ta còn ở trong lớp, chúng ta vẫn nên trở về phòng rồi nói!" Hiện tại nếu có người nhìn thấy cái tư thế này của bọn họ là chết chắc, bọn họ trở về còn có thể giấu giấu giếm giếm, cậu còn chưa có bị khùng đâu!

Giang Đạp Ca tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Du Thuật: "Cậu hiện tại giúp tôi nhanh lên đi, bằng không một lát nữa thầy mà đến còn cấm nói chuyện chứ đừng nghĩ đến việc gì khác, cậu muốn đứng luôn một ngày sao?"

Hắn đoán chắc Du Thuật sẽ không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, dù sao hắn cũng đã nắm được bí mật của cậu.

Du Thuật nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay vào quần thể thao của Giang Đạp Ca với khuôn mặt đỏ bừng.

___

Lời tác giả:

Nhanh lên, nhanh lên, đợi tan học thì chúng ta đi đua xe.

Giang Đạp Ca: Tôi nghĩ tôi là trai thẳng.

Du Thuật: Lấy dương v*t to lớn của cậu ra khỏi người tôi trước rồi muốn nói gì thì nói!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương