Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn
-
Chương 41
Su Kem là mèo trong nhà nuôi khi Tần Dật còn nhỏ. Su Kem là một chú mèo lông vàng có đôi mắt màu hổ phách, lông mềm mượt sờ rất thích. Cho dù đã nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ lúc Su Kem chăm chú nhìn mình, cảm giác như chính mình là cả thế giới của nó.
Thanh niên kia càng đến gần, Tần Dật càng cảm thấy được tay mình có chút ngứa, vô cùng muốn đưa tay xoa một cái lên mái tóc kia, cảm giác chắc là thích lắm. Sau đó nhìn xem liệu người đó có dùng đôi mắt màu hổ phách kia lẳng lặng nhìn mình không.
Sau một đoạn đồng hành ngắn ngủi, Phan Dung Hi hiểu sâu sắc tính cách của Lục Hằng. Nếu như không chủ động nói chuyện với cậu ta thì sợ là người này sẽ trầm mặc đến khi thiên hoang địa lão.
“Đội trưởng Tần, sư ca, Tư Nhạc, đây là ân nhân cứu mạng tôi, Vân Lan.” Phan Dung Hi chủ động giới thiệu Vân Lan với ba người Tần Dật.
Cậu gọi Mục Phi một tiếng sư ca là bởi vì khi còn học cao học trước kia, bọn họ có cùng một người cố vấn. Từ trước đến nay Mục Phi vẫn luôn chăm sóc cậu.
“Vân Lan, đây là Tần Dật, Mục Phi và Giang Tư Nhạc. Chúng tôi đều ở cùng một đội, lần này cùng nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.” Phan Dung Hi lại nói với Lục Hằng.
Giang Tư Nhạc, là người trọng sinh kia. Lục Hằng đẳng cấp chưa đủ cao để có được thông tin chi tiết về người này. Chỉ biết vì người này mà thế giới phái sinh được tạo ra, điểm mấu chốt nằm ở trêи người trọng sinh này. Còn người trọng sinh đã làm gì, quan hệ xã hội ra sao thì Lục Hằng hoàn toàn mù tịt thông tin. Tuy nhiên, vận may của bản thân không tệ lắm. Tùy tiện dẫn đường một cái cũng có thể nhặt được người bên cạnh nhân vật then chốt.
Trong lòng vạn lần xoay chuyển, trêи mặt Lục Hằng cũng không có lộ ra một tia khác thường nào. Cậu gật đầu nói: “Bạn anh là người nào?”.
Phan Dung Hi sửng sốt trước câu hỏi của Lục Hằng rồi nhanh chóng phản ứng lại. Ân nhân này hẳn là đang đòi thù lao đây mà, lúc nãy bọn họ đã nói rõ chỉ cần Lục Hằng đưa cậu về gặp bạn mình, cậu sẽ hỏi nhờ bạn nói cho Lục Hằng thông tin về tinh hạch.
Mặc dù hiểu được ý tứ của Lục Hằng nhưng Phan Dung Hi lại do dự: “Ba người bọn họ đều là nhà dị năng, anh muốn hỏi luôn bây giờ sao?”
Lục Hằng lý lẽ đương nhiên mà trả lời “Hỏi xong liền rời đi.”
Thấy hai người thần thần bí bí mà nói chuyện, Mục Phi lại thấy vẻ mặt Dung Hi có chút khó xử nên hỏi: “Dung Hi, có chuyện gì vậy?”.
Phan Dung Hi đem chuyện thỏa thuận với Lục Hằng nói ra, Mục Phi muốn nói gì đó. Lại nghe Tần Dật một bên mở miệng: “Chuyện tinh hạch này không phải vài ba câu mà có thể giải thích rõ ràng, trời sắp tối rồi, chúng ta trước tiên trở về trại rồi nói.”
Thấy đôi mắt hổ phách kia nhìn mình, Tần Dật như ma xui quỷ khiến mà giải thích một câu: “Chúng ta có thể vừa ăn tối vừa nói chuyện.”
Ăn tối… Lục Hằng nghe được hai chữ này nhất thời tỉnh táo tinh thần, gật đầu. Bốn người tám mắt nhìn nhau, Phan Dung Hi vẫn là biết rõ một chút về Lục Hằng “Tôi nghĩ anh ấy hẳn là đồng ý.”
Cuối cùng cũng vội vàng trở về đến trại trước khi trời tối. Trong trại đã nghe thấy mùi thức ăn thoang thoảng.
Lục Hằng vừa ngửi thấy thì biết ngay là mì bò kho Khang sư nương kinh điển, trong lòng đột nhiên mất hứng. Tại lúc tận thế này quả nhiên ăn mặc không thể có được món gì ngon, nghĩ lại cái bụng đói meo của mình thì thôi cũng coi như có còn hơn không.
Tại giữa trại dựng tạm một cái bếp bằng đá, trêи đó đặt một cái nồi sắt to, những sợi mì bốc khói nghi ngút, màu sắc tươi ngon. Tuy nhiên, món mì gói này có thể coi là hàng khan hiếm trong những ngày này, mọi người trong đoàn chỉ có thể cắn một miếng nhỏ cho đỡ thèm, việc no bụng chủ yếu vẫn là dựa vào lương khô cứng ngắc.
Phan Dung Hi giỏi nhìn mặt đoán ý, liền tới giải quyết. Tuy không phải là nhà dị năng nhưng trong đội cậu nổi tiếng là có duyên. Lục Hằng là ân nhân cứu mạng của cậu, hơn nữa Phan Dung Hi còn sống động mô tả Lục Hằng thực lực mạnh mẽ như nào nên lúc cậu đem cho Lục Hằng một bát mì đầy tràn thì cũng không có ai dị nghị tiếng nào.
Nâng bát lên, Lục Hằng tẻ nhạt mà cầm đũa nhét vào miệng.
Vừa mới vào miệng, Lục Hằng đã chấn kinh rồi. Mì gói cái gì chứ? Đây quả thật là gan rồng tủy phượng! Lục Hằng phảng phất nghe thấy thiên thần nhỏ vây quanh mình mà hát thánh ca.
[Trợ lí nhỏ, mì ăn liền loại này ăn thật ngon! So với mì gói nhà mình thật là không cùng đẳng cấp. Nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi không còn được ăn mì gói ngon như này nữa liền cảm thấy có chút tiếc nuối.]
[Tôi lại cảm thấy hẳn là do thân thể này ăn ích cốc đan mà lớn, chưa từng được ăn đồ ăn hiện đại như thế nên mới…] Trợ lí nhỏ nhẫn tâm vạch trần sự thật.
Một lời đánh thức kẻ mơ mộng. Tuy nhiên, Lục Hằng vẫn là sung sướиɠ mà ăn xong bát mì với vẻ mặt thành kính. Bát mì nhanh chóng thấy đáy, Lục Hằng còn có chút ý kiến, nhưng cũng không thể ɭϊếʍ bát được, đành phải miễn cưỡng đặt bát xuống.
Một tô mì khác xuất hiện dưới mũi Lục Hằng. Nhìn dọc theo bàn tay, Lục Hằng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Dịch: “Cho cậu.”
Tần Dật nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hành có chút nghi hoặc và cảnh giác, anh ta nhanh chóng nói thêm: “Tôi không thích ăn thứ này.”
Lục Hành khẽ nhúc nhích cái mũi, vẫn không chịu nổi sự dụ dỗ của mùi thơm, cầm lấy bát bắt đầu ăn. Tần Dật đang xem toàn bộ quá trình, lại cảm thấy tay mình ngứa ngáy. Bộ dạng ăn mì cũng thật là dễ nhìn, thật muốn xoa xoa một cái.
“Tôi nghe tiểu Phan nói, cậu muốn biết về tinh thạch?” Tần Dật nói.
Lúc này, Lục Hằng vừa mới ăn xong ngụm canh cuối cùng, nghe được chuyện mình quan tâm. Anh đặt bát đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu.
Tần Dật tỉ mỉ nói về chuyện tinh hạch phân ra bao nhiêu loại, bao nhiêu cấp cấp bậc cùng với phương pháp sử dụng, lại thấy có chút kỳ quái hỏi: “Việc này cũng không tính bí mật gì, sao trông cậu giống như hoàn toàn chưa từng nghe nói qua bao giờ nhỉ.”
Vì một bát mì, Lục Hằng xem như là đối Tần Dật thân cận mấy phần: “Tôi từ nhỏ vẫn đi theo sư phụ ở trong núi tu luyện, một tháng trước mới xuống núi.”
“Hóa ra là cao thủ võ lâm, không nghĩ tới thật là có môn phái võ lâm tồn tại. Có thể chỉ giáo tôi vài chiêu không? Ước mơ của tôi lúc nhỏ chính là trở thành đại hiệp, đi hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng đáng tiếc, đến cửa cũng không vào được.” Tần Dật trêи mặt hứng thú dạt dào.
“Không phải cao thủ võ lâm, là Thiên sư. Còn lại, tôi không thể nói.” Lục Hằng thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời căn dặn của môn phái.
Sự thẳng thắn của Lục Hành khiến Tần Dật hơi ngạc nhiên. Anh ngược lại rất thưởng thức tính cách như vậy, có cái gì đều nói thẳng. Tần Dật là một người thẳng thắn và rất thích kết bạn với những người như vậy, anh vỗ vai Lục Hằng: “Tôi nghĩ chúng ta khá hợp nhau. Làm bạn có được không? Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nếu cậu không chê có thể gọi tôi là anh.”
“Tại sao lại muốn tôi gọi là anh?” Lục Hằng hỏi.
“Thể hiện cho việc chúng ta có quan hệ thân thiết. Gọi tôi là anh, tương lai tôi sẽ che chở cho cậu.”
“Chúng ta mới mới quen, hơn nữa thực lực của anh cũng không có mạnh hơn tôi, không che chở được cho tôi.” Lục Hằng đàng hoàng, ngay thẳng mà nói.
Tần Dật bị Lục Hằng nghẹn gần chết, đành phải lúng túng cười ha hả rồi ra ngoài. Trong lòng vẫn nghĩ, quả nhiên là thuộc họ mèo, không dễ thân cận. Nhưng vẫn là muốn được đôi mắt kia nhìn vài giây, bị cào một cái cũng cam tâm tình nguyện.
Buổi tối gác đêm, Tần Dật cố ý đem Phan Dung Hi cùng mình phân công vào cùng một tổ. Anh có một số việc muốn tìm Phan Dung Hi hỏi rõ.
“Cậu và bọn Mục Phi làm sao tại bị tách ra?”
Phan Dung Hi từ trước đến giờ có chút cẩn thận. Chỉ là cậu vừa bị Tần Dật hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm, cảm thấy được trong lòng mồ hôi lạnh ứa ra, thủ đoạn gì cũng không dám dùng. Đành phải thành thật khai báo: “Lúc sư huynh muốn đi vào trong rừng thì tôi có khuyên anh ấy, nói đội trưởng Tần hạ lệnh không được đi vào. Dị thú hệ tinh thần gì đó cũng không biết được mấy người từng thấy qua, làm sao có khả năng tùy tiện xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà sư huynh không nghe lời tôi nói, anh ấy một mực nói tin tức của mình rất chính xác…”
“Nói vào trọng điểm đi.” Lông mày của Tần Dịch cau chặt.
“Vâng, thực xin lỗi. Chính là sư huynh đột nhiên nói nhìn thấy có dị thú rồi Giang Tư Nhạc đuổi theo. Tôi ở tại chỗ chờ thật lâu cũng không thấy bọn họ trở lại, sau đó đụng phải dị thú rồi được Vân Lan cứu.” Phan Dung Hi cũng sửng sốt, vốn là chuẩn bị thao thao bất tuyệt nhưng vội vã mấy câu nói liền nói xong.
Cậu lén lút nhìn sắc mặt Tần Dật, thấy anh ta không có vẻ gì là tức giận, liền nói thêm: “Thấy sư huynh lúc đó trông rất lạ. Anh ấy thường không phải người hấp tấp như vậy.”
“Tôi biết rồi. Cậu nói rõ hơn xem, gặp được Vân Lan như thế nào?”
Phan Dung Hi nghe lời, đem sự việc tỉ mỉ nói một lần, đặc biệt nhấn mạnh Vân Lan có thực lực mạnh mẽ, đặc biệt là trong tay còn có thanh kiếm gỗ lợi hại.
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Vân Lan xuất hiện ở chỗ đó giống như là bị lạc đường ấy. Tôi cảm thấy cảm giác về phương hướng của anh ấy không tốt lắm. Tôi đã theo anh ấy suốt quãng đường. Chỉ cần anh ấy đi trước, chúng tôi sẽ đi nhầm chỗ.”
Phan Dung Hi nói những lời này quả thực là có chút tư tâm, cậu hi vọng Vân Lan có thể ở lại. Người này mạnh mẽ như vậy, lại là người đưa hắn ra khỏi núi rừng, giữa hai người hẳn là có một chút tình cảm. Mà tình cảm này, biết đâu lúc nào đó lại có tác dụng thì sao.
Tần Dật không hỏi nữa, chút tư tâm kia của Phan Dung Hi anh thấy rõ ràng. Chỉ có điều tư tâm của Phan Dung Hi cùng với suy nghĩ trong lòng anh trùng hợp giống nhau.
Sáng sớm ngày thứ hai. Khi trời mới vừa mới sáng, Lục Hằng liền ôm kiếm chuẩn bị rời đi. Theo như Vân Lan nghĩ, chuyện bên này đã được giải quyết thì nên rời đi làm chuyện của mình. Vừa ra tới cổng làng, liền bị người gọi lại.
“Vân Lan, sáng sớm thế này cậu đi đâu?”
Lục Hằng quay đầu lại, thấy Tần Dật đi tới, trêи trán mang theo một tầng mồ hôi mỏng, xem ra là dậy sớm thể ɖu͙ƈ buổi sáng.
“Rời đi. Tìm đồ vật.” Lục Hằng nghĩ một hồi, cảm thấy lời này không có vi phạm lời sư môn răn dạy.
“Cậu đang tìm cái gì, có lẽ tôi có thể giúp một chút.” Tần Dật hỏi.
“Không nói được.”
Biết tính tình của cậu, Tần Dật cười: “Cậu biết tìm ở đâu không?”
Lục Hằng lộ ra thần sắc mờ mịt, lắc lắc đầu.
“Vậy không bằng cậu gia nhập đoàn đội của chúng tôi đi. Chúng tôi thường đến nhiều nơi khác nhau để tìm tài nguyên. Tôi có một số mối quan hệ, không biết chừng tôi có thể nhận được tin tức về thứ cậu muốn tìm.”
Lục Hoành vẻ mặt vẫn do dự. Khóe mắt Tần Dịch thoáng nhìn thấy rác thải chất đống ở lối vào làng, trong số đó có một chiếc túi ni lông màu đỏ có ghi chữ “Khang sư nương”. Anh thấy vận may của mình đến rồi, sáng hết cả lòng mà nói: “Tham gia đội của chúng tôi, thường có mì gói cho bữa ăn phụ.”
Lục Hằng thuận lý thành chương lưu lại, nhiệm vụ này mấu chốt ở trêи người trọng sinh kia, cậu muốn rời khỏi đều chỉ là vì làm ra hành động phù hợp với tính cách của Vân Lan. Nguyên nhân ở lại, tuyệt đối không phải là bởi vì mì gói. (Editor tin anh 🙂 )
Lục Hằng chính thức gia nhập, trở thành một thành viên của đoàn đội. Hai người một bên đi trở về, Tần Dật một bên giới thiệu một ít liên quan với tình hình của đoàn đội. Nghĩ đến Lục Hằng vẫn luôn ở trong núi rừng, sinh hoạt hoàn toàn cách biệt với thế gian, liền kể cho cậu sơ lược xã hội loài người hiện tại.
Bây giờ đã qua ba năm kể từ khi tận thế bệnh bạo phát, sau khi trải qua hỗn loạn ban đầu, xã hội loài người đã thiết lập trật tự cơ bản. Phía Trung Quốc đã hình thành căn cứ sinh tồn trêи cơ sở một số quân khu lớn. Tận thế đến, Tần Dật mới từ biệt bộ đội đặc công, sau đó cũng không quay lại quân đội, thay vào đó kéo một số anh em đồng đội đã xuất ngũ, thành lập một đội lính đánh thuê. Đội lính đánh thuê này là đội mà hiện tại Lục Hành đang gia nhập.
Đội lính đánh thuê lần này đến đây để tìm một cơ sở phòng không được xây dựng trước ngày tận thế, nơi được cho là đã cất giữ một lượng lớn vật liệu chiến lược. Chỉ vì mất đi một lượng lớn dữ liệu và thiếu thông tin về vị trí cụ thể của lối vào hầm trú ẩn trong thời kỳ hỗn loạn, điều này đã khiến đội ngũ của Tần Dịch trong một thời gian dài không có tiến triển gì.
Sau khi đại khái vượt qua địa giới xung quanh mà không có kết quả, Tần Dịch vốn định hôm nay một mình đi diệt trừ mối đe dọa từ núi rừng kia, sau đó cho đội vào núi tìm kiếm, không nghĩ rằng Lục Hằng từ trêи trời rơi xuống, giết chết dị thú.
“Không phải nói chứ chúng ta thực sự là quá có duyên. Tôi mới nghĩ ngày hôm nay đi giải quyết dị thú, cậu đã thay tôi giải quyết phiền toái.” Tần Dật một tay để trêи vai Lục Hằng, một bên tỏ ra thân thiết “Duyên phận như vậy, tôi cảm thấy chúng ta cần phải kết bái huynh đệ.”
“Tôi giết dị thú là để cứu Phan Dung Hi. Hắn chết rồi sẽ không có ai mang tôi ra khỏi núi.” Lục Hằng nghiêm túc nói.
Vốn là nghe đến nửa câu đầu còn có chút khó chịu không giải thích được, sau khi nghe xong nửa câu sau, Tần Dật sáng sủa cười ra tiếng: “Thực sự là quá yêu thích tính cách này của cậu, thật sự không cân nhắc làm anh em với tôi sao?”
Khi đến cổng trại, anh nhìn thấy Giang Tư Nhạc đang sốt sắng chào hỏi, sắc mặt trở nên cứng ngắc thấy tay Tần Dật đang đặt trêи vai Lục Hằng. Đừng nhìn tính cách hướng ngoại và thích kết bạn của Tần Dật, thật ra anh ấy không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với mọi người. Trừ khi cần thiết, anh ấy sẽ không bao giờ chủ động chạm vào người khác.
Việc này Giang Tư Nhạc và Mục Phi cũng là cùng anh chơi thân từ nhỏ mới biết được. Thời điểm Tần Dật chừng mười tuổi, lúc đó hoa khôi trường học yêu thích anh, thích đến muốn chết muốn sống, ở bên cạnh bể nước trong trường muốn nhào vào ngực anh. Anh hết cả hồn, động tác nhanh nhẹn né qua một bên, một như mỹ nhân hoa như ngọc liền đâm vào hồ nước ướt như chuột lột. Việc này trở thành giai thoại một thời, Tần Dật cũng trở thành một kẻ thô lỗ không biết thương hương tiếc ngọc, sau đó không một cô gái nào dám tới gần anh.
“Tiểu Nhạc, có chuyện gì?” Tần Dật hỏi.
“Chuyện này… là chuyện liên quan đến nhiệm vụ. ” Giang Tư Nhạc liếc mắt nhìn Lục Hằng, chuyện này không thích hợp để người ngoài biết.
“Nói thẳng đi, Vân Lan đã chính thức thành một thành viên của tiểu đội chúng ta.”
Biết rõ tính cách Tần Dật, Giang Tư Nhạc cũng không phí lời, nói thẳng: “Tôi biết lối vào hầm trú ẩn của lực lượng không kϊƈɦ ở đâu.”
“Nói nghe một chút.” Tần Dật mừng tít mắt, sáng sớm hôm nay thực sự là tin tức tốt không ngừng.
“Những ngày đầu tận thế, tôi mới vừa thức tỉnh năng lực không gian, cũng không thành thạo năng lực cho lắm, liền đem trong nhà lấy hết mọi thứ bỏ vào. Sau đó không gian lớn lên, tôi cũng không để ý đến những thứ đó, tối hôm qua ta đột nhiên nhớ tới đống đồ vật kia.” Có một chiếc máy tính xách tay được mã hóa của bố tôi do vội vàng mà để sót ở nhà. Khi tôi mở ra, nó thực sự chứa thông tin về cơ sở phòng không này.” Giang Tư Nhạc hào hứng nói.
Cha của Giang Tư Nhạc là một kỹ sư trong đơn vị công binh và tham gia xây dựng hầu hết các cơ sở phòng không. Không có gì ngạc nhiên khi có thông tin liên quan trong máy tính xách tay làm việc của ông ấy.
Lục Hằng kỳ lạ liếc nhìn Giang Tư Nhạc. Không gian dị năng? Không đúng, khí lực trong cơ thể của Giang Tư Nhạc khác với khí lực của Tần Dịch và nhà dị năng khác. Khí lực của các nhà dị năng khởi nguồn từ linh căn đan điền, chạy trong kinh mạch. Nhưng Giang Tư Nhạc trong cơ thể vốn không có khí, khí trong người hắn bắt nguồn từ vật thể lạ trong lồng ngực.
Lục Hằng nhìn thấy một đoạn dây thừng màu đỏ mờ nhạt lộ ra trêи cổ Giang Tư Nhạc, đoạn cuối giấu trong cổ áo, anh không thể nhìn ra đó là thứ gì. Thấy Lục Hằng đang nhìn mình, Giang Tư Nhạc hơi cảnh giác xoay người sang một bên, vô thức đưa tay chặn ngực.
“Việc này không nên chậm trễ, Tiểu Nhạc, ngươi đi gọi mọi người tập hợp, chúng ta thảo luận một chút.” Tần Dật nói.
Với thông tin do Giang Tư Nhạc cung cấp, đội lính đánh thuê nhanh chóng hoàn thiện kế hoạch hành động tiếp theo, không hề chậm trễ, chuẩn bị sẵn sàng rồi đi đến lối vào của cơ sở phòng không.
Thanh niên kia càng đến gần, Tần Dật càng cảm thấy được tay mình có chút ngứa, vô cùng muốn đưa tay xoa một cái lên mái tóc kia, cảm giác chắc là thích lắm. Sau đó nhìn xem liệu người đó có dùng đôi mắt màu hổ phách kia lẳng lặng nhìn mình không.
Sau một đoạn đồng hành ngắn ngủi, Phan Dung Hi hiểu sâu sắc tính cách của Lục Hằng. Nếu như không chủ động nói chuyện với cậu ta thì sợ là người này sẽ trầm mặc đến khi thiên hoang địa lão.
“Đội trưởng Tần, sư ca, Tư Nhạc, đây là ân nhân cứu mạng tôi, Vân Lan.” Phan Dung Hi chủ động giới thiệu Vân Lan với ba người Tần Dật.
Cậu gọi Mục Phi một tiếng sư ca là bởi vì khi còn học cao học trước kia, bọn họ có cùng một người cố vấn. Từ trước đến nay Mục Phi vẫn luôn chăm sóc cậu.
“Vân Lan, đây là Tần Dật, Mục Phi và Giang Tư Nhạc. Chúng tôi đều ở cùng một đội, lần này cùng nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.” Phan Dung Hi lại nói với Lục Hằng.
Giang Tư Nhạc, là người trọng sinh kia. Lục Hằng đẳng cấp chưa đủ cao để có được thông tin chi tiết về người này. Chỉ biết vì người này mà thế giới phái sinh được tạo ra, điểm mấu chốt nằm ở trêи người trọng sinh này. Còn người trọng sinh đã làm gì, quan hệ xã hội ra sao thì Lục Hằng hoàn toàn mù tịt thông tin. Tuy nhiên, vận may của bản thân không tệ lắm. Tùy tiện dẫn đường một cái cũng có thể nhặt được người bên cạnh nhân vật then chốt.
Trong lòng vạn lần xoay chuyển, trêи mặt Lục Hằng cũng không có lộ ra một tia khác thường nào. Cậu gật đầu nói: “Bạn anh là người nào?”.
Phan Dung Hi sửng sốt trước câu hỏi của Lục Hằng rồi nhanh chóng phản ứng lại. Ân nhân này hẳn là đang đòi thù lao đây mà, lúc nãy bọn họ đã nói rõ chỉ cần Lục Hằng đưa cậu về gặp bạn mình, cậu sẽ hỏi nhờ bạn nói cho Lục Hằng thông tin về tinh hạch.
Mặc dù hiểu được ý tứ của Lục Hằng nhưng Phan Dung Hi lại do dự: “Ba người bọn họ đều là nhà dị năng, anh muốn hỏi luôn bây giờ sao?”
Lục Hằng lý lẽ đương nhiên mà trả lời “Hỏi xong liền rời đi.”
Thấy hai người thần thần bí bí mà nói chuyện, Mục Phi lại thấy vẻ mặt Dung Hi có chút khó xử nên hỏi: “Dung Hi, có chuyện gì vậy?”.
Phan Dung Hi đem chuyện thỏa thuận với Lục Hằng nói ra, Mục Phi muốn nói gì đó. Lại nghe Tần Dật một bên mở miệng: “Chuyện tinh hạch này không phải vài ba câu mà có thể giải thích rõ ràng, trời sắp tối rồi, chúng ta trước tiên trở về trại rồi nói.”
Thấy đôi mắt hổ phách kia nhìn mình, Tần Dật như ma xui quỷ khiến mà giải thích một câu: “Chúng ta có thể vừa ăn tối vừa nói chuyện.”
Ăn tối… Lục Hằng nghe được hai chữ này nhất thời tỉnh táo tinh thần, gật đầu. Bốn người tám mắt nhìn nhau, Phan Dung Hi vẫn là biết rõ một chút về Lục Hằng “Tôi nghĩ anh ấy hẳn là đồng ý.”
Cuối cùng cũng vội vàng trở về đến trại trước khi trời tối. Trong trại đã nghe thấy mùi thức ăn thoang thoảng.
Lục Hằng vừa ngửi thấy thì biết ngay là mì bò kho Khang sư nương kinh điển, trong lòng đột nhiên mất hứng. Tại lúc tận thế này quả nhiên ăn mặc không thể có được món gì ngon, nghĩ lại cái bụng đói meo của mình thì thôi cũng coi như có còn hơn không.
Tại giữa trại dựng tạm một cái bếp bằng đá, trêи đó đặt một cái nồi sắt to, những sợi mì bốc khói nghi ngút, màu sắc tươi ngon. Tuy nhiên, món mì gói này có thể coi là hàng khan hiếm trong những ngày này, mọi người trong đoàn chỉ có thể cắn một miếng nhỏ cho đỡ thèm, việc no bụng chủ yếu vẫn là dựa vào lương khô cứng ngắc.
Phan Dung Hi giỏi nhìn mặt đoán ý, liền tới giải quyết. Tuy không phải là nhà dị năng nhưng trong đội cậu nổi tiếng là có duyên. Lục Hằng là ân nhân cứu mạng của cậu, hơn nữa Phan Dung Hi còn sống động mô tả Lục Hằng thực lực mạnh mẽ như nào nên lúc cậu đem cho Lục Hằng một bát mì đầy tràn thì cũng không có ai dị nghị tiếng nào.
Nâng bát lên, Lục Hằng tẻ nhạt mà cầm đũa nhét vào miệng.
Vừa mới vào miệng, Lục Hằng đã chấn kinh rồi. Mì gói cái gì chứ? Đây quả thật là gan rồng tủy phượng! Lục Hằng phảng phất nghe thấy thiên thần nhỏ vây quanh mình mà hát thánh ca.
[Trợ lí nhỏ, mì ăn liền loại này ăn thật ngon! So với mì gói nhà mình thật là không cùng đẳng cấp. Nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi không còn được ăn mì gói ngon như này nữa liền cảm thấy có chút tiếc nuối.]
[Tôi lại cảm thấy hẳn là do thân thể này ăn ích cốc đan mà lớn, chưa từng được ăn đồ ăn hiện đại như thế nên mới…] Trợ lí nhỏ nhẫn tâm vạch trần sự thật.
Một lời đánh thức kẻ mơ mộng. Tuy nhiên, Lục Hằng vẫn là sung sướиɠ mà ăn xong bát mì với vẻ mặt thành kính. Bát mì nhanh chóng thấy đáy, Lục Hằng còn có chút ý kiến, nhưng cũng không thể ɭϊếʍ bát được, đành phải miễn cưỡng đặt bát xuống.
Một tô mì khác xuất hiện dưới mũi Lục Hằng. Nhìn dọc theo bàn tay, Lục Hằng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Dịch: “Cho cậu.”
Tần Dật nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hành có chút nghi hoặc và cảnh giác, anh ta nhanh chóng nói thêm: “Tôi không thích ăn thứ này.”
Lục Hành khẽ nhúc nhích cái mũi, vẫn không chịu nổi sự dụ dỗ của mùi thơm, cầm lấy bát bắt đầu ăn. Tần Dật đang xem toàn bộ quá trình, lại cảm thấy tay mình ngứa ngáy. Bộ dạng ăn mì cũng thật là dễ nhìn, thật muốn xoa xoa một cái.
“Tôi nghe tiểu Phan nói, cậu muốn biết về tinh thạch?” Tần Dật nói.
Lúc này, Lục Hằng vừa mới ăn xong ngụm canh cuối cùng, nghe được chuyện mình quan tâm. Anh đặt bát đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu.
Tần Dật tỉ mỉ nói về chuyện tinh hạch phân ra bao nhiêu loại, bao nhiêu cấp cấp bậc cùng với phương pháp sử dụng, lại thấy có chút kỳ quái hỏi: “Việc này cũng không tính bí mật gì, sao trông cậu giống như hoàn toàn chưa từng nghe nói qua bao giờ nhỉ.”
Vì một bát mì, Lục Hằng xem như là đối Tần Dật thân cận mấy phần: “Tôi từ nhỏ vẫn đi theo sư phụ ở trong núi tu luyện, một tháng trước mới xuống núi.”
“Hóa ra là cao thủ võ lâm, không nghĩ tới thật là có môn phái võ lâm tồn tại. Có thể chỉ giáo tôi vài chiêu không? Ước mơ của tôi lúc nhỏ chính là trở thành đại hiệp, đi hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng đáng tiếc, đến cửa cũng không vào được.” Tần Dật trêи mặt hứng thú dạt dào.
“Không phải cao thủ võ lâm, là Thiên sư. Còn lại, tôi không thể nói.” Lục Hằng thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời căn dặn của môn phái.
Sự thẳng thắn của Lục Hành khiến Tần Dật hơi ngạc nhiên. Anh ngược lại rất thưởng thức tính cách như vậy, có cái gì đều nói thẳng. Tần Dật là một người thẳng thắn và rất thích kết bạn với những người như vậy, anh vỗ vai Lục Hằng: “Tôi nghĩ chúng ta khá hợp nhau. Làm bạn có được không? Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nếu cậu không chê có thể gọi tôi là anh.”
“Tại sao lại muốn tôi gọi là anh?” Lục Hằng hỏi.
“Thể hiện cho việc chúng ta có quan hệ thân thiết. Gọi tôi là anh, tương lai tôi sẽ che chở cho cậu.”
“Chúng ta mới mới quen, hơn nữa thực lực của anh cũng không có mạnh hơn tôi, không che chở được cho tôi.” Lục Hằng đàng hoàng, ngay thẳng mà nói.
Tần Dật bị Lục Hằng nghẹn gần chết, đành phải lúng túng cười ha hả rồi ra ngoài. Trong lòng vẫn nghĩ, quả nhiên là thuộc họ mèo, không dễ thân cận. Nhưng vẫn là muốn được đôi mắt kia nhìn vài giây, bị cào một cái cũng cam tâm tình nguyện.
Buổi tối gác đêm, Tần Dật cố ý đem Phan Dung Hi cùng mình phân công vào cùng một tổ. Anh có một số việc muốn tìm Phan Dung Hi hỏi rõ.
“Cậu và bọn Mục Phi làm sao tại bị tách ra?”
Phan Dung Hi từ trước đến giờ có chút cẩn thận. Chỉ là cậu vừa bị Tần Dật hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm, cảm thấy được trong lòng mồ hôi lạnh ứa ra, thủ đoạn gì cũng không dám dùng. Đành phải thành thật khai báo: “Lúc sư huynh muốn đi vào trong rừng thì tôi có khuyên anh ấy, nói đội trưởng Tần hạ lệnh không được đi vào. Dị thú hệ tinh thần gì đó cũng không biết được mấy người từng thấy qua, làm sao có khả năng tùy tiện xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà sư huynh không nghe lời tôi nói, anh ấy một mực nói tin tức của mình rất chính xác…”
“Nói vào trọng điểm đi.” Lông mày của Tần Dịch cau chặt.
“Vâng, thực xin lỗi. Chính là sư huynh đột nhiên nói nhìn thấy có dị thú rồi Giang Tư Nhạc đuổi theo. Tôi ở tại chỗ chờ thật lâu cũng không thấy bọn họ trở lại, sau đó đụng phải dị thú rồi được Vân Lan cứu.” Phan Dung Hi cũng sửng sốt, vốn là chuẩn bị thao thao bất tuyệt nhưng vội vã mấy câu nói liền nói xong.
Cậu lén lút nhìn sắc mặt Tần Dật, thấy anh ta không có vẻ gì là tức giận, liền nói thêm: “Thấy sư huynh lúc đó trông rất lạ. Anh ấy thường không phải người hấp tấp như vậy.”
“Tôi biết rồi. Cậu nói rõ hơn xem, gặp được Vân Lan như thế nào?”
Phan Dung Hi nghe lời, đem sự việc tỉ mỉ nói một lần, đặc biệt nhấn mạnh Vân Lan có thực lực mạnh mẽ, đặc biệt là trong tay còn có thanh kiếm gỗ lợi hại.
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Vân Lan xuất hiện ở chỗ đó giống như là bị lạc đường ấy. Tôi cảm thấy cảm giác về phương hướng của anh ấy không tốt lắm. Tôi đã theo anh ấy suốt quãng đường. Chỉ cần anh ấy đi trước, chúng tôi sẽ đi nhầm chỗ.”
Phan Dung Hi nói những lời này quả thực là có chút tư tâm, cậu hi vọng Vân Lan có thể ở lại. Người này mạnh mẽ như vậy, lại là người đưa hắn ra khỏi núi rừng, giữa hai người hẳn là có một chút tình cảm. Mà tình cảm này, biết đâu lúc nào đó lại có tác dụng thì sao.
Tần Dật không hỏi nữa, chút tư tâm kia của Phan Dung Hi anh thấy rõ ràng. Chỉ có điều tư tâm của Phan Dung Hi cùng với suy nghĩ trong lòng anh trùng hợp giống nhau.
Sáng sớm ngày thứ hai. Khi trời mới vừa mới sáng, Lục Hằng liền ôm kiếm chuẩn bị rời đi. Theo như Vân Lan nghĩ, chuyện bên này đã được giải quyết thì nên rời đi làm chuyện của mình. Vừa ra tới cổng làng, liền bị người gọi lại.
“Vân Lan, sáng sớm thế này cậu đi đâu?”
Lục Hằng quay đầu lại, thấy Tần Dật đi tới, trêи trán mang theo một tầng mồ hôi mỏng, xem ra là dậy sớm thể ɖu͙ƈ buổi sáng.
“Rời đi. Tìm đồ vật.” Lục Hằng nghĩ một hồi, cảm thấy lời này không có vi phạm lời sư môn răn dạy.
“Cậu đang tìm cái gì, có lẽ tôi có thể giúp một chút.” Tần Dật hỏi.
“Không nói được.”
Biết tính tình của cậu, Tần Dật cười: “Cậu biết tìm ở đâu không?”
Lục Hằng lộ ra thần sắc mờ mịt, lắc lắc đầu.
“Vậy không bằng cậu gia nhập đoàn đội của chúng tôi đi. Chúng tôi thường đến nhiều nơi khác nhau để tìm tài nguyên. Tôi có một số mối quan hệ, không biết chừng tôi có thể nhận được tin tức về thứ cậu muốn tìm.”
Lục Hoành vẻ mặt vẫn do dự. Khóe mắt Tần Dịch thoáng nhìn thấy rác thải chất đống ở lối vào làng, trong số đó có một chiếc túi ni lông màu đỏ có ghi chữ “Khang sư nương”. Anh thấy vận may của mình đến rồi, sáng hết cả lòng mà nói: “Tham gia đội của chúng tôi, thường có mì gói cho bữa ăn phụ.”
Lục Hằng thuận lý thành chương lưu lại, nhiệm vụ này mấu chốt ở trêи người trọng sinh kia, cậu muốn rời khỏi đều chỉ là vì làm ra hành động phù hợp với tính cách của Vân Lan. Nguyên nhân ở lại, tuyệt đối không phải là bởi vì mì gói. (Editor tin anh 🙂 )
Lục Hằng chính thức gia nhập, trở thành một thành viên của đoàn đội. Hai người một bên đi trở về, Tần Dật một bên giới thiệu một ít liên quan với tình hình của đoàn đội. Nghĩ đến Lục Hằng vẫn luôn ở trong núi rừng, sinh hoạt hoàn toàn cách biệt với thế gian, liền kể cho cậu sơ lược xã hội loài người hiện tại.
Bây giờ đã qua ba năm kể từ khi tận thế bệnh bạo phát, sau khi trải qua hỗn loạn ban đầu, xã hội loài người đã thiết lập trật tự cơ bản. Phía Trung Quốc đã hình thành căn cứ sinh tồn trêи cơ sở một số quân khu lớn. Tận thế đến, Tần Dật mới từ biệt bộ đội đặc công, sau đó cũng không quay lại quân đội, thay vào đó kéo một số anh em đồng đội đã xuất ngũ, thành lập một đội lính đánh thuê. Đội lính đánh thuê này là đội mà hiện tại Lục Hành đang gia nhập.
Đội lính đánh thuê lần này đến đây để tìm một cơ sở phòng không được xây dựng trước ngày tận thế, nơi được cho là đã cất giữ một lượng lớn vật liệu chiến lược. Chỉ vì mất đi một lượng lớn dữ liệu và thiếu thông tin về vị trí cụ thể của lối vào hầm trú ẩn trong thời kỳ hỗn loạn, điều này đã khiến đội ngũ của Tần Dịch trong một thời gian dài không có tiến triển gì.
Sau khi đại khái vượt qua địa giới xung quanh mà không có kết quả, Tần Dịch vốn định hôm nay một mình đi diệt trừ mối đe dọa từ núi rừng kia, sau đó cho đội vào núi tìm kiếm, không nghĩ rằng Lục Hằng từ trêи trời rơi xuống, giết chết dị thú.
“Không phải nói chứ chúng ta thực sự là quá có duyên. Tôi mới nghĩ ngày hôm nay đi giải quyết dị thú, cậu đã thay tôi giải quyết phiền toái.” Tần Dật một tay để trêи vai Lục Hằng, một bên tỏ ra thân thiết “Duyên phận như vậy, tôi cảm thấy chúng ta cần phải kết bái huynh đệ.”
“Tôi giết dị thú là để cứu Phan Dung Hi. Hắn chết rồi sẽ không có ai mang tôi ra khỏi núi.” Lục Hằng nghiêm túc nói.
Vốn là nghe đến nửa câu đầu còn có chút khó chịu không giải thích được, sau khi nghe xong nửa câu sau, Tần Dật sáng sủa cười ra tiếng: “Thực sự là quá yêu thích tính cách này của cậu, thật sự không cân nhắc làm anh em với tôi sao?”
Khi đến cổng trại, anh nhìn thấy Giang Tư Nhạc đang sốt sắng chào hỏi, sắc mặt trở nên cứng ngắc thấy tay Tần Dật đang đặt trêи vai Lục Hằng. Đừng nhìn tính cách hướng ngoại và thích kết bạn của Tần Dật, thật ra anh ấy không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với mọi người. Trừ khi cần thiết, anh ấy sẽ không bao giờ chủ động chạm vào người khác.
Việc này Giang Tư Nhạc và Mục Phi cũng là cùng anh chơi thân từ nhỏ mới biết được. Thời điểm Tần Dật chừng mười tuổi, lúc đó hoa khôi trường học yêu thích anh, thích đến muốn chết muốn sống, ở bên cạnh bể nước trong trường muốn nhào vào ngực anh. Anh hết cả hồn, động tác nhanh nhẹn né qua một bên, một như mỹ nhân hoa như ngọc liền đâm vào hồ nước ướt như chuột lột. Việc này trở thành giai thoại một thời, Tần Dật cũng trở thành một kẻ thô lỗ không biết thương hương tiếc ngọc, sau đó không một cô gái nào dám tới gần anh.
“Tiểu Nhạc, có chuyện gì?” Tần Dật hỏi.
“Chuyện này… là chuyện liên quan đến nhiệm vụ. ” Giang Tư Nhạc liếc mắt nhìn Lục Hằng, chuyện này không thích hợp để người ngoài biết.
“Nói thẳng đi, Vân Lan đã chính thức thành một thành viên của tiểu đội chúng ta.”
Biết rõ tính cách Tần Dật, Giang Tư Nhạc cũng không phí lời, nói thẳng: “Tôi biết lối vào hầm trú ẩn của lực lượng không kϊƈɦ ở đâu.”
“Nói nghe một chút.” Tần Dật mừng tít mắt, sáng sớm hôm nay thực sự là tin tức tốt không ngừng.
“Những ngày đầu tận thế, tôi mới vừa thức tỉnh năng lực không gian, cũng không thành thạo năng lực cho lắm, liền đem trong nhà lấy hết mọi thứ bỏ vào. Sau đó không gian lớn lên, tôi cũng không để ý đến những thứ đó, tối hôm qua ta đột nhiên nhớ tới đống đồ vật kia.” Có một chiếc máy tính xách tay được mã hóa của bố tôi do vội vàng mà để sót ở nhà. Khi tôi mở ra, nó thực sự chứa thông tin về cơ sở phòng không này.” Giang Tư Nhạc hào hứng nói.
Cha của Giang Tư Nhạc là một kỹ sư trong đơn vị công binh và tham gia xây dựng hầu hết các cơ sở phòng không. Không có gì ngạc nhiên khi có thông tin liên quan trong máy tính xách tay làm việc của ông ấy.
Lục Hằng kỳ lạ liếc nhìn Giang Tư Nhạc. Không gian dị năng? Không đúng, khí lực trong cơ thể của Giang Tư Nhạc khác với khí lực của Tần Dịch và nhà dị năng khác. Khí lực của các nhà dị năng khởi nguồn từ linh căn đan điền, chạy trong kinh mạch. Nhưng Giang Tư Nhạc trong cơ thể vốn không có khí, khí trong người hắn bắt nguồn từ vật thể lạ trong lồng ngực.
Lục Hằng nhìn thấy một đoạn dây thừng màu đỏ mờ nhạt lộ ra trêи cổ Giang Tư Nhạc, đoạn cuối giấu trong cổ áo, anh không thể nhìn ra đó là thứ gì. Thấy Lục Hằng đang nhìn mình, Giang Tư Nhạc hơi cảnh giác xoay người sang một bên, vô thức đưa tay chặn ngực.
“Việc này không nên chậm trễ, Tiểu Nhạc, ngươi đi gọi mọi người tập hợp, chúng ta thảo luận một chút.” Tần Dật nói.
Với thông tin do Giang Tư Nhạc cung cấp, đội lính đánh thuê nhanh chóng hoàn thiện kế hoạch hành động tiếp theo, không hề chậm trễ, chuẩn bị sẵn sàng rồi đi đến lối vào của cơ sở phòng không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook