Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn
-
Chương 21
Sau khi Thanh Không Tử tỉnh lại cảm thấy hối hận khôn nguôi như thế nào tạm thời không nhắc đến. Lục Hằng ở bên này bị thánh khí Tùy Tâm đưa tới nơi không biết tên, thiên kiếp chết tiệt kia vẫn còn bám dai như đỉa mà theo đến tận đây. Giữa không trung mây đen dần dần tụ lại.
Lục Hằng nhớ tới lúc Bạch Lê rời khỏi có điểm khác thường, cậu tìm bên trong vạt áo, lấy ra viên yêu đan đen thui hãy còn vương tơ máu. Đây là tu luyện tà pháp, làm thương tổn tới hàng ngàn, hàng vạn tính mạng của thần dân yêu tộc, chẳng trách thiên kiếp lại xuất hiện đột ngột như vậy, còn rất quyết tâm đi theo cậu.
Lục Hằng thuận tay bóp một cái khiến cho yêu đan kia hóa thành bột phấn. Vân kiếp đã thành hình, không thể tránh khỏi, càng tích lũy thêm thì càng dày, bên trong tầng mây thậm chí bắt đầu phát ra những tia lôi quang màu tím. Có lẽ là tức giận vì hành vi trốn chạy của Lục Hằng, cột sấm thứ nhất đánh xuống phải to bằng miệng chén.
Không một yêu tộc nào có thể thuận lợi vượt qua 99 đạo thiên lôi này cả, trong lòng Lục Hằng khổ vô cùng, cậu không nghĩ rằng khi dùng Tùy Tâm cưỡng ép chạy trốn khi chưa độ kiếp xong thì hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy. Theo từng đạo thiên lôi giáng xuống, Lục Hằng càng chật vật hơn, cho đến đạo thứ 70 thì cậu đã không chịu được nữa mà hóa thành nguyên hình.
Chỉ thấy bên dưới trận lôi quang kia xuất hiện con mãng xà khổng lồ màu xanh đen, trên hàng vảy đen điểm xuyết những hoa văn nhỏ màu vàng, nhìn qua cực kỳ hoa mỹ. Chỉ là con đại xà có vẻ đẹp rực rỡ và khí thế thanh nhã giờ khắc này lại vô cùng nhếch nhác, vảy trên người như hắc bảo thạch bị thiên lôi đánh đến cháy khô, vỡ vụn, trong khe hở dần rỉ ra máu tươi.
Lôi kiếp kia một khắc cũng không ngừng. Đuôi rắn của Lục Hằng vung lên một cái, đột nhiên đánh trúng lôi kiếp đang giáng xuống, cái đuôi đen nhánh tỏa sáng lập tức bị trầy da tróc thịt, máu chảy đầm đìa.
Còn ba đạo lôi kiếp nữa. Càng về sau uy lực của chúng càng mạnh.
Đạo thứ nhất, Lục Hằng cắn răng dựa vào thân thể mạnh mẽ của yêu tộc mà cố chịu đựng.
Đạo thứ hai, Lục Hằng há mồm phun yêu đan trong bụng ra, yêu đan vàng rực xoay tròn rồi bay tới trên đầu Lục Hằng, hào quang chói lọi, cùng chống lại uy lực cực đại của thiên lôi. Một lát sau, phát ra một tiếng vang rất lớn khiến tất cả sinh linh trên ngọn núi cũng phải sợ hãi mà run lẩy bẩy. Thiên lôi biến mất, ánh sáng của yêu đan liền mờ hẳn đi, nếu nhìn kỹ bên dưới còn thấy xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Đạo thiên lôi thứ ba lại chậm chạp không giáng xuống, vân kiếp vẫn chưa tản đi, trái lại màu sắc ngày càng đậm hơn. Gió nổi lên báo hiệu giông tố sắp đến, bốn bề bị bao phủ bởi khí tức chẳng lành. Lục Hằng không dám khinh thường, nín thở ngưng thần. Chỉ thấy màu đen như mực bên trong vân kiếp, một đạo sấm sét to bằng vại nước đột nhiên đánh xuống. Uy thế hủy thiên diệt địa thế kia khiến cho da đầu Lục Hằng có chút tê dại, tiêu đời rồi!
Tại một khắc sinh tử cuối cùng, Lục Hằng chỉ có thể lấy thánh khí Tùy Tâm ra, liều mạng rót toàn bộ yêu lực còn sót lại vào trong đó. Thánh khí Tùy Tâm phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi hóa thành một quái thú Nhân Ngưu miệng rộng, há mồm liền đem đạo thiên lôi đó nuốt vào trong bụng. Nhưng mà đạo lôi kiếp cuối cùng trong 99 đạo thiên lôi làm sao có thể đối phó dễ dàng đến như vậy, chỉ thấy trên thân của quái thú xuất hiện một con Lôi Long, hai bên tranh đấu một phen, sau một ván cờ thì nổ tung. Bạch quang chói mắt che trời lấp đất, mà Lục Hằng vừa bị rút cạn yêu lực cuối cùng cũng nằm hôn mê dưới đất, không biết gì nữa.
Lục Hằng bị đau mà tỉnh lại. Khi vừa khôi phục ý thức cậu còn có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình giống như đã gãy toàn bộ rồi lại được nối lại, ngay cả một đầu ngón tay cũng đều không động đậy được.
Mình còn chưa chết sao? Bị chiếc xe vượt đèn đỏ kia đâm trúng văng ra xa tận 20m thế mà vẫn sống được à? Lục Hằng cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cả người cực kỳ khó chịu. Bất quá có thể nhặt về cái mạng đã rất thỏa mãn rồi, Lục Hằng toan giơ tay day huyệt thái dương xoa dịu bớt cảm giác đau.
Tay của mình đâu? Lục Hằng nhìn chóp đuôi đen nhánh tỏa sáng trước mặt thì có chút mờ mịt. Cậu định bụng sờ trán mình liền thấy cái đuôi kia nhẹ nhàng giật giật. Phần vảy trên đuôi có chút tróc ra, khe hở còn lấm tấm vết máu, trông khá là chật vật. Bộ vảy như hắc bảo thạch phát ra ánh sáng rực rỡ, trên bề mặt còn mơ hồ hiện lên những sợi vàng kim, thoạt nhìn đặc biệt hoa mỹ.
Nhưng mà điều này cũng không thể thay đổi được việc đây thực sự là một cái đuôi rắn! Lục Hằng cảm thấy bản thân sắp tèo đến nơi rồi.
Một phiến lá cây rơi xuống trước mặt Lục Hằng. Lục Hằng nhìn cái lá còn lớn hơn cả đầu mình kia thì phát hiện ra một sự thật đau khổ khác, bây giờ cậu chỉ bé bằng cái đũa mà thôi.
Tui bị xe đụng phải, sau đó biến thành một con rắn.
Lục Hằng bị đả kích đến mức thần chí không rõ, bỗng nhiên trước mắt cậu xuất hiện một bàn tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, sau đó bản thân liền nằm trong lòng bàn tay ấm áp đó. Tiếp theo tầm mắt dần dần lên cao hơn, mãi cho đến khi một khuôn mặt tuấn tú, thanh phong lãng nguyệt xuất hiện.
Người nọ là một hòa thượng, chín vết sẹo tròn giới luật trên đỉnh đầu đã thể hiện rõ sự thật này: đôi mắt sâu, lông mi dài, trong mắt như là nhất hoa nhất diệp nhất thế giới (*).
(*Nhất hoa nhất diệp nhất thế giới. Câu gốc là Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai. 一花一世界,一叶一如来. Nhất hoa nhất thế giới: “mỗi bông hoa là một thế giới”, câu thơ chứa đựng yếu tố triết học nồng đậm, là thế giới sản sinh ra từ sở ngộ trong thế tục phàm nhân, một câu danh ngôn thuộc cảnh giới tối cao. Sớm nhất xuất hiện trong thơ của William Blake nước Anh, biết đến rộng rãi nhất là:
“Nhất sa nhất thế giới, nhất hoa nhất thiên đường
Vô hạn chưởng trung trí, sát na thành vĩnh hằng.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất thụ nhất bồ đề.”
Phật gia cũng từng nói câu danh ngôn “nhất hoa nhất thế giới”, dịch nghĩa: mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai, mỗi hạt cát là một miền Cực Lạc, mỗi phương là một cõi Niết Bàn, mỗi nụ cười là một trần duyên, mỗi niệm là một sự thanh tịnh.
Ý là: trong lòng không chứa gì thì được thanh tịnh, đạt đến cảnh giới “nhất hoa nhất thế giới”. Quán triệt những điều này, mỗi bông hoa ngọn cỏ cũng là cả một thế giới, tấm lòng con người có thể dung nạp trăm sông, độ lượng với hạ nhân. (cr: Fraymoon)
Thích Không rũ mắt nhìn con rắn nhỏ trong tay, cho dù bị thương khắp người cũng không thể che giấu đi thân hình với lớp vảy rực rỡ như hắc bảo thạch, nếu cứ thả nó ra thì rất nhanh sẽ bị thợ săn lùng giết.
Lục Hằng nhìn ánh mắt của vị tăng nhân này rơi trên người mình hồi lâu, tròng mắt của hắn thiên về màu sáng, ánh mắt khiến cho người khác cảm thấy hơi lãnh đạm. Sau đó, Lục Hằng liền phát hiện mình rơi vào trong vạt áo tràn đầy hương phật, đỉnh đầu chợt vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Bần tăng là Thích Không, trước hết ngươi cứ ở bên cạnh ta cho đến khi vết thương lành lại đi.”
Đây là bị người ta nhặt được sao? Lục Hằng cảm thấy hơi an tâm, kéo theo đó là một cơn buồn ngủ dữ dội. Không chống đỡ thêm được nữa, Lục Hằng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi Lục Hằng tỉnh lại sắc trời đã ngả tối. Trước mắt là thiền phòng, ánh nến mờ nhạt khẽ lay động. Thích Không ở trên giường tĩnh tọa, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ lọt vào trong phòng, làm cho mắt của cậu nhìn thấy rất nhiều bóng mờ.
Sắc đẹp mê người. Lục Hằng nhìn một chút, không tự chủ mà muốn tới gần cái người có tướng mạo đẹp như trăng sáng kia nhưng lại thất bại, cái đầu to từ trên bàn cắm xuống đất. Mắt thấy khoảng cách tiếp đất ngày càng gần, Lục Hằng tự lừa mình dối người nhắm hai mắt lại, thuận tiện thầm an ủi bản thân rằng: đuôi cũng bị thương rồi giờ đập đầu luôn cho nó cân xứng.
Đau đớn mà trước đó đã từng tưởng tượng ra không xuất hiện, Lục Hằng cảm thấy đầu mình rơi xuống một vật vô cùng mềm mại. Đỉnh đầu chợt vang lên âm thanh dễ nghe kia: “Mới vừa thoa thuốc cho ngươi, đừng để bị thương nữa.”
Lục Hằng lúc này mới nhận ra cảm giác như thiêu đốt trên người mình đã không còn nữa, thay vào đó là sự mát mẻ dễ chịu. Cậu khẽ cử động, đưa chóp đuôi về phía mặt mình, thấy những cái vảy bị cháy khô đều đã được bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt lên.
“Thuốc mỡ này trộn lẫn với linh lực, đến ngày mai thân thể của ngươi sẽ không còn gì đáng ngại nữa” Thích Không đặt rắn đen nhỏ lên đầu giường rồi lại khôi phục tư thế ngồi xếp bằng tĩnh tọa. Hắn thấy rắn đen nhỏ giương ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm hắn. Rõ ràng chỉ là một con rắn nhưng Thích Không lại không tự chủ được mà nói chuyện với nó, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi như vậy với một sinh linh khác.
Thích Không từ nhỏ đã có tuệ căn, đều nói rằng hắn nhất định sẽ trở thành Phật. Từ lúc hắn có ký ức, sư huynh đệ của hắn, thậm chí là cả sư phụ khi nhìn thấy hắn đều mang theo bộ dạng cực kì cung kính. Thích Không cũng không cảm thấy việc này có gì không đúng. Từ khoảnh khắc hắn mở mắt ra đã coi thế giới này tựa như một tầng lụa mỏng, vạn trượng hồng trần sinh ly tử biệt, hỉ nộ ai nhạc (*), bi hoan ly hợp (**) đều không thể khiến đáy lòng của hắn gợn sóng.
(* Hỉ nộ ai nhạc: vui sướng buồn đau)
(**Bi hoan ly hợp: vui buồn hợp tan)
Cho tới ngày hôm nay gặp được con rắn đen nhỏ này, thấy nó thoi thóp nằm trong bụi cỏ, chờ đến khi Thích Không kịp phản ứng lại thì bản thân hắn đã bỏ rắn đen nhỏ vào trong vạt áo.
Thích Không chu du ở bên ngoài đã lâu, mỗi khi sắc trời dần tối, hắn đều tùy tiện tìm một chỗ để tĩnh tọa tu luyện, người tu hành không cần ăn uống, muốn quần áo sạch sẽ thì chỉ cần dùng Trần thuật là được. Bởi vậy cho dù phải qua đêm tại vùng sơn dã, Thích Không cũng không để ý. Hôm nay hắn lại vì chăm sóc rắn đen nhỏ bị thương này mà cố tình tìm một ngôi chùa để tá túc.
Thích Không lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của rắn đen nhỏ, cảm xúc lạnh lẽo giống như ngọc thạch: “Ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về núi rừng.”
Trong lòng Lục Hằng trầm xuống, ân nhân muốn vứt bỏ mình sao. Cậu dựa theo bản năng mà không muốn rời khỏi Thích Không, không phải vì tướng mạo hay khí chất của hắn mà vào lúc tăng nhân này tĩnh tọa, Lục Hằng cảm thấy trong người cậu trào lên cảm giác cực kì dễ chịu. Tuy Lục Hằng không hiểu tại sao mình lại biến thành một con rắn, bản thân cậu cũng chưa thích ứng nếp sinh hoạt của giống loài này, nhưng bản năng tồn tại trong máu của cậu tựa hồ nói cho cậu biết cậu nhất định phải quấn lấy Thích Không.
Nhưng mà ý nghĩ của một con rắn không thể thay đổi được gì. Ngày mai Lục Hằng sẽ bị Thích Không mang tới một khu dân cư trên núi.
“Đi thôi.” Thích Không lại một lần nữa chạm vào đầu rắn đen nhỏ, rồi đặt cậu ở trong một bụi cỏ.
Lục Hằng quýnh hết cả lên, há mồm nhẹ nhàng cắn chặt ngón tay của Thích Không, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu rằng bản thân cậu không muốn đi, nhưng rồi lại bị bóp miệng, không thể không buông lỏng ngón tay của hắn ra.
Thích Không rũ mắt, nhìn rắn đen nhỏ sau khi khỏi bệnh thì bừng bừng sức sống một hồi lâu, cuối cùng không lưu luyến chút nào quay người rời đi.
Lục Hằng quyết định sẽ lén lút đi theo Thích Không, hy vọng có thể làm vị tăng nhân thoạt nhìn vô cùng thanh lãnh này cảm động. Dù sao một thân đầy vẩy của mình rất đẹp, nếu nỗ lực thì không biết chừng có thể quấn lấy vị cao tăng này làm một tùy tùng nhỏ bé ấy chứ. Nhưng mà, chí khí không được đền đáp, bóng người phía trước đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại tiếng chim hót ồn ào trên ngọn núi vắng vẻ, cười nhạo Lục Hằng sao quá ngây thơ.
Chỗ này hình như có tiên nhân thì phải? Lục Hằng dùng sức chớp mắt một cái, phía trước vừa mới thấp thoáng thân ảnh mặc pháp phục màu xanh nhạt, nhưng chỉ có ba bước đã biến mất trong tầm mắt cậu. Chẳng nhẽ đây là độn thổ trong truyền thuyết à? Lục Hằng cảm thấy thế giới quan của bản thân đều vỡ vụn, cậu bị xe đâm, sau đó xuyên việt và biến thành một con rắn, những việc này thật ra vẫn nằm trong khả năng có thể chấp nhận của cậu. Hiện tại lại còn phát hiện thế giới này có cả tiên nhân?
Lục Hằng nằm úp sấp ngây ngất trong bụi cỏ nửa ngày, nhận ra bản thân có hơi đói bụng. Rắn thì phải ăn cái gì, ếch hở? Vẫn là thôi đi, như vậy độc ác quá. Lục Hằng ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cành cây có một tổ chim. Trứng chim hẳn là ăn được đi.
Tốn sức trăm cay nghìn đắng thích ứng với cách thức di chuyển không chân, Lục Hằng rốt cục cũng trườn tới cạnh tổ chim. Nhìn trứng chim trắng nõn bên trong, Lục Hằng bi ai nhận ra, dường như cậu không hề muốn ăn chút nào, sâu trong nội tâm thậm chí còn thấy hơi phản cảm.
Lục Hằng quyết tâm nỗ lực, toan nhịn cảm giác buồn nôn rồi nuốt chửng quả trứng chim kia vào bụng, nhưng mà cậu vẫn bất thành. Lúc cậu ngậm trứng chim trong miệng, bản năng tựa như đang cảnh báo cậu rằng không thể nuốt xuống, nuốt rồi sẽ xảy ra chuyện xấu.
Lẽ nào mình phải trở thành một con rắn bị chết đói à? Lục Hằng vắt đuôi của mình lên nhành cây, đầu đung đưa xuống dưới, tự hỏi về vấn đề sinh tử tồn vong của mình. Lục Hằng nghĩ đến lúc ở bên cạnh Thích Không cậu cũng chưa bao giờ ăn uống nhưng khi Thích Không tĩnh tọa, Lục Hằng lại có cảm giác cả người ấm áp, sau đó không thấy đói bụng nữa.
Nghĩ thông suốt được điều quan trọng, vì tính mạng của bản thân, Lục Hằng lên đường tìm kiếm hướng đi của Thích Không.
Lục Hằng nhớ tới lúc Bạch Lê rời khỏi có điểm khác thường, cậu tìm bên trong vạt áo, lấy ra viên yêu đan đen thui hãy còn vương tơ máu. Đây là tu luyện tà pháp, làm thương tổn tới hàng ngàn, hàng vạn tính mạng của thần dân yêu tộc, chẳng trách thiên kiếp lại xuất hiện đột ngột như vậy, còn rất quyết tâm đi theo cậu.
Lục Hằng thuận tay bóp một cái khiến cho yêu đan kia hóa thành bột phấn. Vân kiếp đã thành hình, không thể tránh khỏi, càng tích lũy thêm thì càng dày, bên trong tầng mây thậm chí bắt đầu phát ra những tia lôi quang màu tím. Có lẽ là tức giận vì hành vi trốn chạy của Lục Hằng, cột sấm thứ nhất đánh xuống phải to bằng miệng chén.
Không một yêu tộc nào có thể thuận lợi vượt qua 99 đạo thiên lôi này cả, trong lòng Lục Hằng khổ vô cùng, cậu không nghĩ rằng khi dùng Tùy Tâm cưỡng ép chạy trốn khi chưa độ kiếp xong thì hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy. Theo từng đạo thiên lôi giáng xuống, Lục Hằng càng chật vật hơn, cho đến đạo thứ 70 thì cậu đã không chịu được nữa mà hóa thành nguyên hình.
Chỉ thấy bên dưới trận lôi quang kia xuất hiện con mãng xà khổng lồ màu xanh đen, trên hàng vảy đen điểm xuyết những hoa văn nhỏ màu vàng, nhìn qua cực kỳ hoa mỹ. Chỉ là con đại xà có vẻ đẹp rực rỡ và khí thế thanh nhã giờ khắc này lại vô cùng nhếch nhác, vảy trên người như hắc bảo thạch bị thiên lôi đánh đến cháy khô, vỡ vụn, trong khe hở dần rỉ ra máu tươi.
Lôi kiếp kia một khắc cũng không ngừng. Đuôi rắn của Lục Hằng vung lên một cái, đột nhiên đánh trúng lôi kiếp đang giáng xuống, cái đuôi đen nhánh tỏa sáng lập tức bị trầy da tróc thịt, máu chảy đầm đìa.
Còn ba đạo lôi kiếp nữa. Càng về sau uy lực của chúng càng mạnh.
Đạo thứ nhất, Lục Hằng cắn răng dựa vào thân thể mạnh mẽ của yêu tộc mà cố chịu đựng.
Đạo thứ hai, Lục Hằng há mồm phun yêu đan trong bụng ra, yêu đan vàng rực xoay tròn rồi bay tới trên đầu Lục Hằng, hào quang chói lọi, cùng chống lại uy lực cực đại của thiên lôi. Một lát sau, phát ra một tiếng vang rất lớn khiến tất cả sinh linh trên ngọn núi cũng phải sợ hãi mà run lẩy bẩy. Thiên lôi biến mất, ánh sáng của yêu đan liền mờ hẳn đi, nếu nhìn kỹ bên dưới còn thấy xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Đạo thiên lôi thứ ba lại chậm chạp không giáng xuống, vân kiếp vẫn chưa tản đi, trái lại màu sắc ngày càng đậm hơn. Gió nổi lên báo hiệu giông tố sắp đến, bốn bề bị bao phủ bởi khí tức chẳng lành. Lục Hằng không dám khinh thường, nín thở ngưng thần. Chỉ thấy màu đen như mực bên trong vân kiếp, một đạo sấm sét to bằng vại nước đột nhiên đánh xuống. Uy thế hủy thiên diệt địa thế kia khiến cho da đầu Lục Hằng có chút tê dại, tiêu đời rồi!
Tại một khắc sinh tử cuối cùng, Lục Hằng chỉ có thể lấy thánh khí Tùy Tâm ra, liều mạng rót toàn bộ yêu lực còn sót lại vào trong đó. Thánh khí Tùy Tâm phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi hóa thành một quái thú Nhân Ngưu miệng rộng, há mồm liền đem đạo thiên lôi đó nuốt vào trong bụng. Nhưng mà đạo lôi kiếp cuối cùng trong 99 đạo thiên lôi làm sao có thể đối phó dễ dàng đến như vậy, chỉ thấy trên thân của quái thú xuất hiện một con Lôi Long, hai bên tranh đấu một phen, sau một ván cờ thì nổ tung. Bạch quang chói mắt che trời lấp đất, mà Lục Hằng vừa bị rút cạn yêu lực cuối cùng cũng nằm hôn mê dưới đất, không biết gì nữa.
Lục Hằng bị đau mà tỉnh lại. Khi vừa khôi phục ý thức cậu còn có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình giống như đã gãy toàn bộ rồi lại được nối lại, ngay cả một đầu ngón tay cũng đều không động đậy được.
Mình còn chưa chết sao? Bị chiếc xe vượt đèn đỏ kia đâm trúng văng ra xa tận 20m thế mà vẫn sống được à? Lục Hằng cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cả người cực kỳ khó chịu. Bất quá có thể nhặt về cái mạng đã rất thỏa mãn rồi, Lục Hằng toan giơ tay day huyệt thái dương xoa dịu bớt cảm giác đau.
Tay của mình đâu? Lục Hằng nhìn chóp đuôi đen nhánh tỏa sáng trước mặt thì có chút mờ mịt. Cậu định bụng sờ trán mình liền thấy cái đuôi kia nhẹ nhàng giật giật. Phần vảy trên đuôi có chút tróc ra, khe hở còn lấm tấm vết máu, trông khá là chật vật. Bộ vảy như hắc bảo thạch phát ra ánh sáng rực rỡ, trên bề mặt còn mơ hồ hiện lên những sợi vàng kim, thoạt nhìn đặc biệt hoa mỹ.
Nhưng mà điều này cũng không thể thay đổi được việc đây thực sự là một cái đuôi rắn! Lục Hằng cảm thấy bản thân sắp tèo đến nơi rồi.
Một phiến lá cây rơi xuống trước mặt Lục Hằng. Lục Hằng nhìn cái lá còn lớn hơn cả đầu mình kia thì phát hiện ra một sự thật đau khổ khác, bây giờ cậu chỉ bé bằng cái đũa mà thôi.
Tui bị xe đụng phải, sau đó biến thành một con rắn.
Lục Hằng bị đả kích đến mức thần chí không rõ, bỗng nhiên trước mắt cậu xuất hiện một bàn tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, sau đó bản thân liền nằm trong lòng bàn tay ấm áp đó. Tiếp theo tầm mắt dần dần lên cao hơn, mãi cho đến khi một khuôn mặt tuấn tú, thanh phong lãng nguyệt xuất hiện.
Người nọ là một hòa thượng, chín vết sẹo tròn giới luật trên đỉnh đầu đã thể hiện rõ sự thật này: đôi mắt sâu, lông mi dài, trong mắt như là nhất hoa nhất diệp nhất thế giới (*).
(*Nhất hoa nhất diệp nhất thế giới. Câu gốc là Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất như lai. 一花一世界,一叶一如来. Nhất hoa nhất thế giới: “mỗi bông hoa là một thế giới”, câu thơ chứa đựng yếu tố triết học nồng đậm, là thế giới sản sinh ra từ sở ngộ trong thế tục phàm nhân, một câu danh ngôn thuộc cảnh giới tối cao. Sớm nhất xuất hiện trong thơ của William Blake nước Anh, biết đến rộng rãi nhất là:
“Nhất sa nhất thế giới, nhất hoa nhất thiên đường
Vô hạn chưởng trung trí, sát na thành vĩnh hằng.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất thụ nhất bồ đề.”
Phật gia cũng từng nói câu danh ngôn “nhất hoa nhất thế giới”, dịch nghĩa: mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, mỗi ngọn cỏ là một thiên đường, mỗi phiến lá là một đức Như Lai, mỗi hạt cát là một miền Cực Lạc, mỗi phương là một cõi Niết Bàn, mỗi nụ cười là một trần duyên, mỗi niệm là một sự thanh tịnh.
Ý là: trong lòng không chứa gì thì được thanh tịnh, đạt đến cảnh giới “nhất hoa nhất thế giới”. Quán triệt những điều này, mỗi bông hoa ngọn cỏ cũng là cả một thế giới, tấm lòng con người có thể dung nạp trăm sông, độ lượng với hạ nhân. (cr: Fraymoon)
Thích Không rũ mắt nhìn con rắn nhỏ trong tay, cho dù bị thương khắp người cũng không thể che giấu đi thân hình với lớp vảy rực rỡ như hắc bảo thạch, nếu cứ thả nó ra thì rất nhanh sẽ bị thợ săn lùng giết.
Lục Hằng nhìn ánh mắt của vị tăng nhân này rơi trên người mình hồi lâu, tròng mắt của hắn thiên về màu sáng, ánh mắt khiến cho người khác cảm thấy hơi lãnh đạm. Sau đó, Lục Hằng liền phát hiện mình rơi vào trong vạt áo tràn đầy hương phật, đỉnh đầu chợt vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Bần tăng là Thích Không, trước hết ngươi cứ ở bên cạnh ta cho đến khi vết thương lành lại đi.”
Đây là bị người ta nhặt được sao? Lục Hằng cảm thấy hơi an tâm, kéo theo đó là một cơn buồn ngủ dữ dội. Không chống đỡ thêm được nữa, Lục Hằng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi Lục Hằng tỉnh lại sắc trời đã ngả tối. Trước mắt là thiền phòng, ánh nến mờ nhạt khẽ lay động. Thích Không ở trên giường tĩnh tọa, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ lọt vào trong phòng, làm cho mắt của cậu nhìn thấy rất nhiều bóng mờ.
Sắc đẹp mê người. Lục Hằng nhìn một chút, không tự chủ mà muốn tới gần cái người có tướng mạo đẹp như trăng sáng kia nhưng lại thất bại, cái đầu to từ trên bàn cắm xuống đất. Mắt thấy khoảng cách tiếp đất ngày càng gần, Lục Hằng tự lừa mình dối người nhắm hai mắt lại, thuận tiện thầm an ủi bản thân rằng: đuôi cũng bị thương rồi giờ đập đầu luôn cho nó cân xứng.
Đau đớn mà trước đó đã từng tưởng tượng ra không xuất hiện, Lục Hằng cảm thấy đầu mình rơi xuống một vật vô cùng mềm mại. Đỉnh đầu chợt vang lên âm thanh dễ nghe kia: “Mới vừa thoa thuốc cho ngươi, đừng để bị thương nữa.”
Lục Hằng lúc này mới nhận ra cảm giác như thiêu đốt trên người mình đã không còn nữa, thay vào đó là sự mát mẻ dễ chịu. Cậu khẽ cử động, đưa chóp đuôi về phía mặt mình, thấy những cái vảy bị cháy khô đều đã được bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt lên.
“Thuốc mỡ này trộn lẫn với linh lực, đến ngày mai thân thể của ngươi sẽ không còn gì đáng ngại nữa” Thích Không đặt rắn đen nhỏ lên đầu giường rồi lại khôi phục tư thế ngồi xếp bằng tĩnh tọa. Hắn thấy rắn đen nhỏ giương ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm hắn. Rõ ràng chỉ là một con rắn nhưng Thích Không lại không tự chủ được mà nói chuyện với nó, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi như vậy với một sinh linh khác.
Thích Không từ nhỏ đã có tuệ căn, đều nói rằng hắn nhất định sẽ trở thành Phật. Từ lúc hắn có ký ức, sư huynh đệ của hắn, thậm chí là cả sư phụ khi nhìn thấy hắn đều mang theo bộ dạng cực kì cung kính. Thích Không cũng không cảm thấy việc này có gì không đúng. Từ khoảnh khắc hắn mở mắt ra đã coi thế giới này tựa như một tầng lụa mỏng, vạn trượng hồng trần sinh ly tử biệt, hỉ nộ ai nhạc (*), bi hoan ly hợp (**) đều không thể khiến đáy lòng của hắn gợn sóng.
(* Hỉ nộ ai nhạc: vui sướng buồn đau)
(**Bi hoan ly hợp: vui buồn hợp tan)
Cho tới ngày hôm nay gặp được con rắn đen nhỏ này, thấy nó thoi thóp nằm trong bụi cỏ, chờ đến khi Thích Không kịp phản ứng lại thì bản thân hắn đã bỏ rắn đen nhỏ vào trong vạt áo.
Thích Không chu du ở bên ngoài đã lâu, mỗi khi sắc trời dần tối, hắn đều tùy tiện tìm một chỗ để tĩnh tọa tu luyện, người tu hành không cần ăn uống, muốn quần áo sạch sẽ thì chỉ cần dùng Trần thuật là được. Bởi vậy cho dù phải qua đêm tại vùng sơn dã, Thích Không cũng không để ý. Hôm nay hắn lại vì chăm sóc rắn đen nhỏ bị thương này mà cố tình tìm một ngôi chùa để tá túc.
Thích Không lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của rắn đen nhỏ, cảm xúc lạnh lẽo giống như ngọc thạch: “Ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về núi rừng.”
Trong lòng Lục Hằng trầm xuống, ân nhân muốn vứt bỏ mình sao. Cậu dựa theo bản năng mà không muốn rời khỏi Thích Không, không phải vì tướng mạo hay khí chất của hắn mà vào lúc tăng nhân này tĩnh tọa, Lục Hằng cảm thấy trong người cậu trào lên cảm giác cực kì dễ chịu. Tuy Lục Hằng không hiểu tại sao mình lại biến thành một con rắn, bản thân cậu cũng chưa thích ứng nếp sinh hoạt của giống loài này, nhưng bản năng tồn tại trong máu của cậu tựa hồ nói cho cậu biết cậu nhất định phải quấn lấy Thích Không.
Nhưng mà ý nghĩ của một con rắn không thể thay đổi được gì. Ngày mai Lục Hằng sẽ bị Thích Không mang tới một khu dân cư trên núi.
“Đi thôi.” Thích Không lại một lần nữa chạm vào đầu rắn đen nhỏ, rồi đặt cậu ở trong một bụi cỏ.
Lục Hằng quýnh hết cả lên, há mồm nhẹ nhàng cắn chặt ngón tay của Thích Không, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu rằng bản thân cậu không muốn đi, nhưng rồi lại bị bóp miệng, không thể không buông lỏng ngón tay của hắn ra.
Thích Không rũ mắt, nhìn rắn đen nhỏ sau khi khỏi bệnh thì bừng bừng sức sống một hồi lâu, cuối cùng không lưu luyến chút nào quay người rời đi.
Lục Hằng quyết định sẽ lén lút đi theo Thích Không, hy vọng có thể làm vị tăng nhân thoạt nhìn vô cùng thanh lãnh này cảm động. Dù sao một thân đầy vẩy của mình rất đẹp, nếu nỗ lực thì không biết chừng có thể quấn lấy vị cao tăng này làm một tùy tùng nhỏ bé ấy chứ. Nhưng mà, chí khí không được đền đáp, bóng người phía trước đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại tiếng chim hót ồn ào trên ngọn núi vắng vẻ, cười nhạo Lục Hằng sao quá ngây thơ.
Chỗ này hình như có tiên nhân thì phải? Lục Hằng dùng sức chớp mắt một cái, phía trước vừa mới thấp thoáng thân ảnh mặc pháp phục màu xanh nhạt, nhưng chỉ có ba bước đã biến mất trong tầm mắt cậu. Chẳng nhẽ đây là độn thổ trong truyền thuyết à? Lục Hằng cảm thấy thế giới quan của bản thân đều vỡ vụn, cậu bị xe đâm, sau đó xuyên việt và biến thành một con rắn, những việc này thật ra vẫn nằm trong khả năng có thể chấp nhận của cậu. Hiện tại lại còn phát hiện thế giới này có cả tiên nhân?
Lục Hằng nằm úp sấp ngây ngất trong bụi cỏ nửa ngày, nhận ra bản thân có hơi đói bụng. Rắn thì phải ăn cái gì, ếch hở? Vẫn là thôi đi, như vậy độc ác quá. Lục Hằng ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cành cây có một tổ chim. Trứng chim hẳn là ăn được đi.
Tốn sức trăm cay nghìn đắng thích ứng với cách thức di chuyển không chân, Lục Hằng rốt cục cũng trườn tới cạnh tổ chim. Nhìn trứng chim trắng nõn bên trong, Lục Hằng bi ai nhận ra, dường như cậu không hề muốn ăn chút nào, sâu trong nội tâm thậm chí còn thấy hơi phản cảm.
Lục Hằng quyết tâm nỗ lực, toan nhịn cảm giác buồn nôn rồi nuốt chửng quả trứng chim kia vào bụng, nhưng mà cậu vẫn bất thành. Lúc cậu ngậm trứng chim trong miệng, bản năng tựa như đang cảnh báo cậu rằng không thể nuốt xuống, nuốt rồi sẽ xảy ra chuyện xấu.
Lẽ nào mình phải trở thành một con rắn bị chết đói à? Lục Hằng vắt đuôi của mình lên nhành cây, đầu đung đưa xuống dưới, tự hỏi về vấn đề sinh tử tồn vong của mình. Lục Hằng nghĩ đến lúc ở bên cạnh Thích Không cậu cũng chưa bao giờ ăn uống nhưng khi Thích Không tĩnh tọa, Lục Hằng lại có cảm giác cả người ấm áp, sau đó không thấy đói bụng nữa.
Nghĩ thông suốt được điều quan trọng, vì tính mạng của bản thân, Lục Hằng lên đường tìm kiếm hướng đi của Thích Không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook