Làm Sao Để Trở Thành Một Nhân Vật Ma Tôn Phản Diện Hợp Lệ
-
4: Ai Là Ba Ba
Edit: Thủy Miên
Beta: Thượng Hỏa
Chương 4: Ai là ba ba?
oOo
Tạ Phi Ngôn yêu thích Thẩm Từ Kính.
Nhưng Tạ Phi Ngôn cho rằng tâm trạng này là bình thường: Tốt xấu gì hắn cũng là một trong những fan hàng đầu của , làm sao có thể không thích nam chính của tác phẩm mà mình ủng hộ?
Đến cả cha của nam chính hắn cũng thích!
Cho dù đến khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Từ Kính, nhìn thấy khuôn mặt mỹ nhân trước mặt, trong lòng Tạ Phi Ngôn vẫn chưa từng rục rịch ý nghĩ xấu xa nào.
Thật sự, Tạ Phi Ngôn có thể thề với trời!
Khi đó hắn đối với vị nam chính Thẩm Từ Kính này là ôm tình yêu mà cha dành cho con trai mình!
Ngẫm lại xem ——
Hắn, là một trong những đầu lĩnh của ; hắn, cung cấp lời khuyên cho hình tượng vai nam chính không chỉ một lần; hắn, không che dấu nỗi đau thăng trầm đối với cuộc đời đau khổ của nam chính; hắn thậm chí còn ném nghìn vàng vì sự trưởng thành của nam chính.
Đây chính là hắn, Tạ Phi Ngôn!
Trong quá trình trưởng thành của , Tạ Phi Ngôn có thể tự hào nói, hắn dùng tiền tài của hắn mà tham dự sâu vào trong đó, hắn cũng vì chuyện tác giả mua nhà mới mà góp vào một viên gạch!
Nếu như nói tác giả là mẹ Thẩm Từ Kính, như vậy làm tròn lên, hắn, một người vì y tiêu hao một đống của cải khổng lồ, chẳng phải là một người cha sao?
Tuy rằng lão Vương nhà cách vách nuôi nấng đứa con trai này nhiều hơn một chút, nhưng Tạ Phi Yến cũng không quan tâm!
Hắn là người cha chính quy của mỹ nhân này á nha!
Nếu hắn ôm người này, đó là yêu thương đối xử với con trai đó!
Mà sau khi nhìn thấy Thẩm Từ Kính, Tạ Phi Ngôn cảm thấy được, trái tim làm cha của mình đã bị vấy bẩn.
...
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, có một xu hướng kì lạ thường xuyên xảy ra ở nam giới, đó chính là vai nam chính, không phải chỉ trâu bò là được, mà y còn phải biết giả vờ, càng quan trọng hơn là, y phải có bề ngoài không ai bằng.
Đẹp.
Vẻ đẹp của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Vẻ đẹp mà ngay cả người phụ nữ đẹp nhất cũng phải xấu hổ về bản thân.
Ngoài vẻ đẹp bên ngoài, nam chính con phải là người vô tình, đối với tất cả nam nam nữ nữ đến ồ ạt bên ngoài đều phải cự tuyệt, một lòng chỉ có thăng cấp đánh quái cùng biết ơn Tạ đầu lĩnh ba ba.
Tạ Phi Ngôn thường nghĩ đến một vấn đề, đó là khi nam chính bị tác giả đóng dấu là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, mà đi ngủ với mỹ nhân khác thì bị coi là ngủ với người hay bị người ta ngủ??
Tạ Phi Ngôn hoài nghi rất lâu, mà tác giả dường như xưa nay không bao giờ nghĩ đến chuyện như thế, chỉ toàn tâm toàn ý đi miêu tả vai nam chính là đẹp cỡ nào, cùng với các mỹ nữ khác sau khi nhìn đến vai nam chính thì xấu hổ cỡ nào.
Điều nực cười nhất là một số tên nam nhân sẽ đỏ mặt sau khi nhìn thấy thiếu niên vai chính!
Tạ Phi Ngôn cảm thấy được, bất kể vai nam chính có thẳng hay không, thì tác giả cũng không có khả năng là trai thẳng.
Những loại suy nghĩ này, dù có quay lại trong đầu, rốt cuộc "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" trong tiểu thuyết cũng chỉ là sáu chữ cái cùng mười chín cái ấn phím, mãi đến tận sau khi chân chính nhìn thấy Thẩm Từ Kính xong, trong lòng Tạ Phi Ngôn mới phát hiện ra chân lí.
Người đẹp trình độ như thế này, căn bản cũng không phải trai thẳng có thể tưởng tượng được!
Thiệt thòi thay, hắn lao thẳng đến nuôi Tiểu Từ Kính như một đứa con trai, nhưng y đã làm tan nát trái tim của người cha ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn đi kìa! Tác giả hiểm ác cỡ nào, cư nhiên bố trí một cái bẫy sắc đẹp, làm cho Tạ Phi Ngôn hắn phá vỡ quy tắc của một người cha nhân từ, sinh ra ý nghĩ xấu xa đối với con trai mình??
Đáng ghét! Tác giả rác rưởi! Trả lại tiền mồ hôi nước mắt của hắn!!
Hắn không bao giờ làm cha nữa!!
Tạ Phi Ngôn liền lập lời thề, về sau, ngươi rồi sẽ là mẹ vợ của Tạ Phi Ngôn hắn!
·
Trong không khí cuồng hoan náo nhiệt lúc chè chén say sưa, Tạ Phi Ngôn một mình dạo bước về nhà.
Thương tiếc cho trái tim người cha đã mất là một khía cạnh, không quá thích ứng với nơi lễ hội náo nhiệt cũng là một khía cạnh
Theo ngôn ngữ của QQ, Tạ Phi Ngôn cô đơn tận xương tủy, càng náo nhiệt càng cô đơn.
Theo cách nói của NetEase, cô đơn có nghĩa là người khác không muốn quan tâm đến mình, cô độc có nghĩa là mình không muốn quan tâm đến người khác, buồn chán có nghĩa là mình đang nghĩ về người khác, và trống rỗng có nghĩa là không ai nghĩ về mình.
Còn nhiều câu trích dẫn khác lắm, nhưng Tạ Phi Ngôn không nhớ rõ.
Nói chung, Tạ Phi Ngôn cười cười, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị, mất hết hứng thú cùng ý cười.
Người ta càng cười là càng hạnh phúc, nhưng với Tạ Phi Ngôn thì điều đó chẳng đúng tí nào.
Vì vậy, hắn thản nhiên phất tay rời đi, cũng không quan tâm mình có làm mất hứng của người ta hay không, quay đầu trở về Tạ gia.
Lúc này, trăng lên giữa trời.
Sương mù ngả ngớn tựa tấm lụa đào, nửa che nửa lộ vầng trăng trên trời, tựa một mỹ nhân có dáng hình phong lưu.
Tạ Phi Ngôn ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, đột nhiên phát hiện, hôm nay là trăng tròn.
Trăng tròn.
Thời điểm ý thức được điều này, Tạ Phi Ngôn vội vã cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, thế mà loại cảm giác buồn nôn quái lạ vẫn như cũ mà dâng lên trong lòng.
Cánh tay hắn lúc này lúc nóng lúc lạnh, có lúc dường như mất đi ý thức, có lúc như có vô số con kiến trèo lên người.
Để ngăn những con kiến này bò khắp người, hắn muốn giống lúc nhỏ véo những vết sẹo cũ trên cánh tay của mình, dùng máu mà rửa sạch khổ sở.
Nhưng hắn không chạm tới cánh tay loang lổ vết thương ấy.
Hắn đột nhiên xắn ống tay áo, nhìn cánh tay trần của bản thân.
Cho đến giờ phút này, Tạ Phi Ngôn rốt cục bừng tỉnh —— hắn thật sự xuyên việt.
Là kiểu xuyên việt một đi không trở lại.
Từ nay về sau, tên bạn thân quỳ liếm kia của hắn, cũng chỉ có thể quỳ liếm một mình cô độc, thậm chí một người phàn nàn cũng không có.
Mà trước mộ phần của mẹ hắn, cũng không còn có người sẽ đến cúng bái vì bà.
Tâm tình Tạ Phi Ngôn trở nên tồi tệ vô cùng.
Hắn lần nữa bỏ lại nhóm hộ vệ của mình, đơn thương độc mã đi tán loạn ở các phố lớn ngõ nhỏ trong Thiên Ất Thành, nơi nào hẻo lánh thì đi nơi đó, vì vậy rất nhanh đã đi vào ngõ cụt.
Con hẻm ấy sâu thẳm, tịch liêu; trong trạch viện ở đường hẻm lại hoang vu, vắng lặng.
Cửa lớn rách nát khép hờ, trong viện cỏ dại rậm rạp, đem mảnh trăng tượng trưng cho đoàn viên tụ họp biến thành xúc cảm lạnh lẽo thê lương.
Vừa lúc Tạ Phi Ngôn muốn tìm một nơi để tỉnh táo lại, thấy mảnh đất này đủ hoang sơ yên tĩnh liền giờ tay đẩy cửa, bước qua cỏ dại trong viện, vén vạt áo dài đằng trước lên, ngồi trên băng đá dưới tàn cây hòe sớm đã xác xơ.
Đêm khuya sương lạnh, trong viện có một loại không khí như băng đang lan tỏa, từng bước từng bước xâm chiếm nhiệt độ cơ thể của hắn, làm lông mày của hắn đều kết lại một tầng hơi sương.
Sắc mặt Tạ Phi Ngôn dần dần tái lại, thân thể từ từ bị cái lạnh đâm đau nhói, mà cơn đau như vậy lại an ủi Tạ Phi Ngôn trong lòng nóng nảy ấm ức.
Trên người càng lạnh, trong lòng hắn càng ấm, trên người càng đau, trong lòng hắn cũng càng bình tĩnh.
Vì vậy, dù cho lúc này Tạ Phi Ngôn đã mơ hồ dự đoán, nếu như mình tiếp tục ở lại nữa rất có thể liền bị đông chết hoàn toàn, nhưng hắn không thèm quan tâm.
—— Có lẽ, như nước bùn mà thối rữa mục nát ở chỗ này cũng không phải lựa chọn tồi.
Dù sao nước bùn thì nên cùng nước bùn làm bạn.
Bất kể Tạ Phi Ngôn nào đi chăng nữa, thì cũng đều là nước bùn nát bét, thế thì cứ như bùn lầy chết mục ở đây đi, có cái gì mà không tốt?
Nghĩ tới đây, Tạ Phi Ngôn nở nụ cười.
"Cây hòe ơi cây hòe à, nếu như ta ở lại chỗ này làm phân bón cho ngươi, sang năm ngươi sẽ có cơ hội mở hoa chứ?"
"Không lẽ thời điểm người vô dụng như ta có tác dụng nhất, chính là chôn ở chỗ này, bón thúc vì ngươi sao?!"
Tạ Phi Ngôn tự giễu nói.
Đương nhiên cũng chưa từng nghĩ đến việc được trả lời.
Ngay tại chỗ hoang vu này, thật sự có người cố tình trả lời hắn.
"Băng dày ba thước không phải do cái lạnh một ngày tạo nên, làm sao một cái cây đã hoàn toàn khô héo chỉ nhờ một chút ấm áp nhất thời mà nở rộ?"
Tạ Phi Ngôn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một người áo xanh đang đứng trên nóc nhà đổ nát.
Thân hình y thon gầy, mang theo bệnh tật, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Bộ dạng của y cực kỳ xấu xí dưới ánh trăng, thậm chí còn đáng sợ hơn cả cương thi, xấu đến mức khó mà nhìn thẳng vào y.
Nhưng lúc Tạ Phi Ngôn đánh giá đối phương, đôi mắt kia làm hắn cảm thấy như đã từng gặp qua, anh khí bức người, đẹp đến mức người ta không thể lẫn vào đâu, cho nên nhìn cả khuôn mặt hình như cũng không ghê đến vậy.
Tạ Phi Ngôn liếc hắn một cái, nói: "Nói cứ như đúng rồi.
Ta có hỏi ngươi sao? Ngươi là cái cây sao?"
Tâm tình Tạ Phi Ngôn đang xấu, đối phương tự chọc vào họng súng, liền dùng cái chiêu độc mồm độc miệng của mình chế giễu người kia.
Người áo xanh kia bị âm thanh như vậy làm cho nghẹn, trong mắt lóe ra xấu hổ, nhưng vẫn là cố nén tức giận, mở miệng nói rằng: "Ngươi là bị sắc đẹp mê hoặc, không phân tốt xấu, tâm chí mềm yếu.
Chỉ vì người ta lớn lên dễ nhìn, liền muốn muốn chiếm lấy người ta, này cũng không sao, vậy mà sau khi người đó rời đi, ngươi liền muốn tìm đến cái chết? Thế đâu phải việc nam nhi có thể làm ra! Ta nói cứu ngươi, vốn là lòng tốt, ngươi lại chê ta tọc mạch, lẽ nào ngươi còn thật muốn vì kẻ không thích ngươi mà chết ở chỗ này sao?! Chẳng qua là người ngươi thích không thích ngươi thôi, việc bé như vậy, có thể sinh ra ý niệm muốn chết, cũng may ngươi là nhà họ Tạ, bằng không nếu như ngươi như vậy sống chết tùy ý, làm sao mà sống đến tận bây giờ?! "
Tạ Phi Ngôn: "..."
Tạ Phi Ngôn bối rối.
Phải mất một lúc sau hắn mới làm rõ mạch suy nghĩ của người áo xanh, nghe hiểu lời hắn nói.
Mà Tạ Phi Ngôn thà rằng mình nghe không hiểu.
Vào giờ phút này, Tạ Phi Ngôn trong lòng chỉ có một ý nghĩ:
Rốt cục là ai bịa đặt hắn tình thâm quyết chí với Thẩm Từ Kính, vì đối phương mà đuổi hết thê thiếp chỉ mong y hồi tâm chuyển ý?!
Là ai?!
Là ai?!!
Hắn bảo đảm chỉ đánh người đó nửa sống nửa chết!!!
Tạ Phi Ngôn trong lòng tức giận, người áo xanh kia lại mở miệng, tận tình khuyên nhủ: "Tình ái không phải là con đường tốt, ngươi đã có thiên phú và tiền tài, xem như ngươi may mắn được trời cao quan tâm, đã như vậy, vì sao không thuận theo ý trời, bước lên con đường thành tiên? Không quan trọng là ai, đều không đáng để ngươi chà đạp chính mình, chỉ có sống thọ mới chính là những gì ngươi cần!"
Tạ Phi Ngôn quăng cho y một cái liếc xéo, mặc dù bị những lời đồn xung quanh dồn đến cùng cực, hắn rất muốn thanh minh với tên này rằng hắn chỉ thèm khát thân thể của người đẹp, nhưng khi nghe những lời đồn khác với cách nhìn của hắn, vẫn là rất mất hứng: "Người đời đều nói làm thần tiên thật tốt, nhưng thần tiên ngoài sống lâu thì còn tốt chỗ nào? Nếu như trở thành thần tiên mà tàn nhẫn vô tình, chỉ mong được sống lâu, vậy thì khác gì người đó chôn xương nơi đất vàng? Còn không bằng dứt khoát lau chùi cái cổ cho tốt, để không lãng phí cơ hội làm người này!"
"Còn nữa, cái gì là thiên đạo? Cái gì là đường thành tiên?! Nếu như thuận theo thiên đạo mà không cho ta yêu, vậy ta liền phản đạo! Nếu như bước lên con đường thành tiên phải ngăn cách ta với người ta yêu, vậy ta liền đạp nát con đường thành tiên!"
Lời này của Tạ Phi Ngôn, nói có khí phách, tuy hắn lúc này chỉ là phàm nhân, tuy rằng lời như thế chỉ như là lời nói lúc tức giận, nhưng một luồng ma khí lại mơ hồ cuồn cuộn sau lưng hắn, như muốn hóa thành ác thú kinh người, như muốn nuốt chửng người khác trong một ngụm.
Người áo xanh ngạc nhiên, lùi về sau vài bước, không biết tại sao hiện ra chút hoảng loạn luống cuống, càng suýt nữa từ trên nóc nhà ngã xuống.
Tạ Phi Ngôn quái lạ nhìn người này: "Ngươi làm sao vậy? Ngươi hoảng loạn cái gì? Ngươi có phải là đang đỏ mặt? Sao ngươi lại đỏ mặt?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook