Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
Chương 142: Hướng Ra Biển Lớn

Editor: Aubrey.

Câu trả lời của Hồ lão gia làm cho tinh thần của Dư Thanh Trạch rung lên, hắn hỏi: “Hồ lão gia có hứng thú?”

Hồ lão gia gật đầu, nói: “Nếu có thể thật sự như ngươi nói, khai phá thị trường hải sản, khẳng định có thể kiếm tiền. Chỉ là, muốn vận chuyển hải sản về khá là phức tạp, hải sản không bảo tồn được lâu, ta thấy ở ngoài chợ chỉ giữ được vài ngày? Mà bọn ta cập bến thì phải mất khoảng ba ngày, đoàn thuyền Vận May chở về không bao nhiêu, chỉ có thể đánh bắt hải sản gần cửa biển, như vậy mới có thể đảm bảo ba ngày chở hàng về một lần.”

“Mà nếu bọn ta đi xa, thì phải kiếm thêm một đội tàu nhỏ mới có thể bảo đảm cung ứng hải sản tươi đúng hạn. Còn phải xem địa hình ở nơi đó cần bao nhiêu thời gian, nếu một chuyến cần phải đi nửa tháng, thì bọn ta phải chuẩn bị thêm mười một con thuyền nhỏ, mới có thể đảm bảo cứ cách ba ngày là hải sản tươi về. Nếu lâu hơn thì cần phải gia tăng, đầu nhập rất lớn.”

Không hổ là lão đại của đoàn thuyền thành Đồng Sơn, có thể nghĩ xa được như vậy.

Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: “Mười một chiếc thì quá nhiều, hải sản tươi không dễ bảo tồn là một vấn đề, nếu phải mở một quán ăn vặt nướng vỉ, số lượng hải sản phải nhiều. Ta nghe tiểu nhị của đoàn thuyền Vận May nói đánh bắt cũng không quá xa, có thể bắt ở khu vực phụ cận.”

“Nói như vậy, có thể chia ra hai chuyến, một chuyến phụ trách ở phụ cận, bắt hải sản tươi, còn chuyến xa thì chủ yếu là vận chuyển hải sản khô, còn có thể mang đặc sản ở nơi khác về. Nói một cách khuếch đại, chỉ cần ăn được mà thành Đồng Sơn không có, ta sẽ nghĩ cách bán đi, chỉ cần mang về đây là được. Số lượng đồ khô nhiều, còn có thể mở thêm một cửa hàng bán hải sản khô. Trong lúc đó, đoàn thuyền cũng có thể tiện đường vận chuyển đơn đặt hàng riêng, như vậy có được không?”

Hồ lão gia tán thưởng mà nhìn Dư Thanh Trạch, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, ông nói: “Ý tưởng của ngươi rất hay, nhưng cần phải cân nhắc kỹ một chút. Bọn ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm vận chuyển hải sản, lỡ như làm không tốt, chở về toàn hàng đã chết, vậy thì mệt lắm.”

Dư Thanh Trạch hiếu kỳ hỏi: “Không biết Vận May vận chuyển như thế nào?”

Hồ lão gia nói: “Ta nghe nói bọn họ đi bằng đường sông trước, dùng một loại thùng được đặc chế để đựng hải sản trong nước biển. Đến khi nhập cửa biển, bọn họ sẽ nhúng thùng xuống biển, thỉnh thoảng còn phải thay nước, khá là phiền toái.”

“Ra là vậy.” Dư Thanh Trạch nhíu mày, ở cổ đại không có máy bơm oxi, đây là nguyên nhân lớn nhất hải sản không dễ vận chuyển vào đất liền, chỉ có thể dùng nước biển tự nhiên để dưỡng.

Liêu lão gia nói: “Các ngươi bàn bạc kỹ càng đi. Lão Hồ, không cần xác định có nên hợp tác hay không. Đoàn thuyền của ngươi có thể điều bao nhiêu thuyền, có phải đó mới là vấn đề không?”

Hồ lão gia nói: “Ta vẫn chưa thể chắc chắn, ngươi nôn nóng quá. Cũng may ngươi không kinh doanh đoàn thuyền, nếu không sẽ rất dễ gặp bất trắc.”

Gia đình Liêu lão gia kinh doanh đá quý, nghe ông nói vậy, lập tức đáp: “Quả thật phương diện này ta không bằng ngươi, ta chỉ biết xem ngọc thôi. Vậy rốt cuộc là các ngươi thương lượng xong chưa?”

Dư Thanh Trạch cười nói: “Ta thì không thành vấn đề, còn lại phải xem Hồ lão gia.”

Hồ lão gia nói: “Vấn đề thì không lớn, chỉ là bên ta không đủ thuyền, phải nhập thêm.”

Triệu thiếu gia rất có hứng thú với mối làm ăn này, hắn nói: “Chuyện này không thành vấn đề, ngài và Dư lão bản cứ thương lượng, muốn bao nhiêu, bọn ta sẽ đi lấy hàng về.”

Hai lão gia còn lại cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Chỉ mình ta thương lượng với Dư lão bản? Còn các ngươi chỉ cần chờ phủi tay làm chưởng quầy?” Hồ lão gia trừng mắt nói.

Liêu lão gia nói một cách đương nhiên: “Bọn ta không rành về thuyền vận và bán thức ăn, vừa rồi ngươi còn nói mà, quên rồi sao? Việc này chỉ có thể dựa vào ngươi và Dư lão bản, bọn ta chi tiền, các ngươi muốn làm như thế nào thì làm, bọn ta không biết làm gì cả.”

Triệu thiếu gia nói: “Đúng vậy, việc này là Hồ thế thúc và Dư lão bản bắt đầu, bọn ta chỉ phụ trách ra chủ ý.”

“Hai người các ngươi cũng có ý như vậy?” Hồ lão gia hỏi hai lão gia còn lại.

Hai lão gia kia gật đầu.

Vậy là có ý muốn hợp tác.

Dư Thanh Trạch thầm cao hứng.

Tiếp theo, bọn họ bàn bạc chuyện hợp tác, bước đầu là đạt thành thống nhất hạng mục công việc, cụ thể thì còn cần phải thương lượng thêm. Hôm nay, không thể bàn tiếp ở nơi này, bọn họ hẹn ngày khác trao đổi tiếp.

Tóm lại, mục đích đêm nay đã đạt thành, Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng thở ra.

Đến khi yến tiệc tan cuộc, tiễn khách đi, cũng đã sắp đến giờ đóng cửa.

Khách dưới tầng chỉ còn dư lại một hai bàn còn ăn, nhà bếp đã bắt đầu sửa sang, làm vệ sinh để đóng cửa.

Dư Thanh Trạch uống hơi nhiều, đầu có hơi choáng, nhưng vẫn còn tỉnh. Hắn đi vào nhà bếp, nhìn Nhạc ca nhi rửa nồi, bước đến, từ phía sau ôm lấy y.

Nhạc ca nhi hết hồn, quay qua nhìn Dư Thanh Trạch, lập tức nhẹ nhàng thở ra, khoa tay hỏi: Uống nhiều quá? Choáng đầu?

Dư Thanh Trạch lắc đầu, đáp: “Vẫn ổn, Nhạc ca nhi, ta vui lắm, Hồ lão gia đồng ý rồi.”

Nghe vậy, Nhạc ca nhi cười, sau đó khoa tay nói: Ngươi buông ta ra trước, uống canh giải rượu, sau đó đi nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Dư Thanh Trạch không buông tay, đầu của hắn đang đau, chỉ muốn ôm Nhạc ca nhi không buông tay.

Nhạc ca nhi bất đắc dĩ, cầm hai tay của Dư Thanh Trạch, hơi dùng sức, gỡ tay của hắn ra. Sau đó, hắn nửa kéo nửa ôm đưa Dư Thanh Trạch ra đại sảnh ngồi xuống.

Đại Tùng bọn họ thấy vậy, ôm miệng cười trộm.

Gia Bảo cũng cười, có điều tình cảm của đại ca và ca phu tốt như vậy, hắn rất mừng. Hắn múc một chén canh giải rượu, đi tới đưa cho ca phu.

Nhạc ca nhi cầm lấy, trực tiếp uy Dư Thanh Trạch uống.

Uống xong, Dư Thanh Trạch ôm eo Nhạc ca nhi không buông tay, vùi đầu trong ngực y cọ cọ. Đầu choáng váng, hoàn toàn không muốn cử động, hắn nhắm mắt chờ hơi men tan bớt.

Nhạc ca nhi bất đắc dĩ, xoa đầu giúp hắn.

Không bao lâu sau, hai bàn khách còn lại đã rời đi, các tiểu nhị đã dọn dẹp xong, Mẫn thúc sao nói: “Nhạc ca nhi, nước thuốc trong nồi đã nấu xong rồi, mau qua đây uống đi. Dư lão bản uống nhiều quá, lát nữa ngươi nấu nước tắm nhớ đừng ngâm lâu quá, nhớ chú ý đấy.”

Nhạc ca nhi ngượng ngùng gật đầu, khoa tay nói cảm ơn Mẫn thúc sao.

Gia Bảo có hơi không yên tâm. Nhạc ca nhi tỏ vẻ không sao, kêu hắn cùng mọi người về phòng trọ ngủ.

Chờ mọi người đi rồi, Nhạc ca nhi lại đứng ôm Dư Thanh Trạch một hồi, cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng tỉnh táo một chút.

Thừa dịp nước thuốc của Nhạc ca nhi chưa nấu xong, Dư Thanh Trạch đi tắm trước, rồi đổ nước thuốc ra cho nguội bớt. Chờ Nhạc ca nhi tắm xong, chắc là ngâm thuốc được rồi.

Hôm nay Dư Thanh Trạch không có tâm trạng xem sổ sách, chờ Nhạc ca nhi ngâm thuốc xong, đổ mồ hôi, khôi phục thể lực. Hắn trực tiếp ôm Nhạc ca nhi vào ổ chăn, phủ lên cơ thể của y, hôn xuống.

Từ khi Nhạc ca nhi bắt đầu trị liệu cho đến nay, hai người chưa từng thân thiết, nhiều nhất chỉ có hôn. Bây giờ, Dư Thanh Trạch bị rượu ảnh hưởng, thân thể ngo ngoe rục rịch, nhịn không nổi.

Môi lưỡi giao triền, Nhạc ca nhi kháng cự một chút lý trí cuối cùng, khoa tay nói: Diệp đại phu nói không được.

Dư Thanh Trạch gặm một ngụm, thấp giọng nói: “Ta biết, không đi vào, ra một lần là được rồi, được không bảo bối?”

Nhạc ca nhi bị hôn đến choáng váng, ánh mắt ngập nước, xuân sóng dập dềnh, khuôn mặt đỏ ửng, nhưng vẫn gật đầu. Nhiều ngày như vậy, dĩ nhiên y cũng muốn.

Thấy thế, cơ thể của Dư Thanh Trạch trượt xuống, súc tiến trong chăn…

Nhạc ca nhi khẽ cau mày, híp mắt cảm thụ, sợ phu quân bị ngộp, y lật chăn, tách hai chân ra, để không khí có thể lọt vào. Nhưng cuối cùng, từng đợt run cảm truyền đến, tay cầm chăn thả lỏng, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, bỏ chăn ra.

Dư Thanh Trạch mồ hôi đầy đầu chui ra từ trong chăn, lấy khăn ở đầu giường lau mồ hôi, rồi đưa tay vào chăn lau cho Nhạc ca nhi, hỏi: “Bảo bối có thoải mái không?”

Nhạc ca nhi không còn sức để động nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Dư Thanh Trạch hôn môi Nhạc ca nhi, thân thể cọ cọ y.

Nhạc ca nhi bắt chước Dư Thanh Trạch mở chăn phục vụ cho hắn một lần, nhưng Dư Thanh Trạch lại ôm y lại, không cho y trượt xuống. Chỉ cầm tay y đến nơi đó, ý bảo y dùng tay.

Trong phòng toàn là mùi thuốc, hai người tích lũy dục vọng gần mười ngày, cuối cùng cũng được thoả mãn một lần.

Sau khi xong việc, Nhạc ca nhi nấu nước tắm, hai người rửa sạch hạ thân. Dư Thanh Trạch khiêng nước tắm ra ngoài đổ, rồi ôm phu lang ngủ.

Ngày hôm sau, ngoại trừ đầu hơi đau, cơ thể của Dư Thanh Trạch không còn vấn đề gì, rất nhẹ người.

Đến khi Đại Giang tới, Dư Thanh Trạch trò chuyện với hắn, chủ yếu là muốn hỏi dự định sau này của hắn. Nếu hắn muốn làm việc cho đoàn thuyền của Hồ lão gia, Dư Thanh Trạch muốn Đại Giang làm việc trên thuyền, có thể học luôn cách lái.

Dư Thanh Trạch cũng không giấu hắn, nói ra dự định của mình với hắn: “Việc này chưa quyết định, nhưng đã nắm chắc tám phần rồi. Chủ yếu là ngươi, có đồng ý giúp ta không? Chủ yếu là phụ trách dẫn người đi vận chuyển bột mì, hải sản và một số thứ khác. Ta còn có thể nhờ Hồ lão gia nói với thuyền trưởng mang ngươi theo học hỏi, hẳn là sau này sẽ có tiền đồ.”

Đại Giang nghe vậy, hai mắt sáng ngời, khuôn mặt ngâm đen nổi lên ánh sáng bất thường, hắn kích động nói: “Muốn chứ, muốn chứ! Từ lâu ta đã muốn học lái thuyền rồi, nhưng thuyền trưởng không chịu dạy.”

Hơn một năm hắn đi theo đoàn thuyền, chủ yếu là kéo đồ và khuân vác, toàn là mấy việc tốn sức, không học được kỹ thuật gì, bất kỳ ai cũng có thể thay thế. Hắn nghĩ sau này nếu muốn kiếm thêm thu nhập, thì phải học một ít kỹ thuật lái tàu, nhưng tiếc là thuyền trưởng của hắn đã có đồ đệ, không nhận thêm đồ đệ nữa, nên hắn chỉ có thể vừa tiếp tục làm vừa tính toán.

Hiện tại, Dư Thanh Trạch đưa ra ý như vậy, vừa hay chọc trúng tâm sự của hắn, hắn có thể không lập tức đồng ý sao?

Dư Thanh Trạch cười nói: “Vậy được rồi, khi nào quyết định xong, ta sẽ báo cho ngươi.”

Đại Giang mừng rỡ gật đầu, nói cảm ơn: “Vâng! Đa tạ Dư đại ca.”

Trò chuyện với Đại Giang xong, Dư Thanh Trạch đi tìm thợ rèn, nhờ ông làm giúp hắn một tấm ván sắt. Sau đó, hắn đi chuẩn bị công thức các món nướng vỉ, muốn cho Hồ lão gia bọn họ nếm thử hương vị trước, như vậy bọn họ mới yên tâm hợp tác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương