Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
-
Chương 129: Thực Hiện Lời Hứa
Editor: Aubrey.
Chờ Lạc Minh Đạt đến nha môn, Lạc phu lang gọi quản gia tới, dặn: “Phái người đi tra xét chuyện tăng giá bột mì và hải sản nhắm vào Dư Ký mấy hôm trước, rồi phái người đi qua bên kia sông điều tra thế lực của lão bản Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân. Sẵn tiện tra luôn Giả gia và Tri phủ Thanh Châu.”
“Vâng, thiếu phu lang.” Quản gia gật đầu.
“Nghe nói Tri phủ Thanh Châu là biểu ca của Giả Hiếu Nhân, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.” Lạc phu lang dặn thêm.
“Đã rõ.” Quản gia tuân mệnh lui xuống, chuẩn bị đi an bài.
Quản gia đi ra ngoài, Lạc phu lang ngồi ở bên bàn vừa uống trà, vừa suy nghĩ.
Trước kia y cũng giống như người ngoài, cho rằng công công và Thừa Tướng đại nhân bất hòa, dù sao bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau giữa thanh thiên bạch nhật, có hai lần xém chút nữa là đánh nhau. Cả Kinh Thành, không ai không biết chuyện này, không phải mượn gió bẻ măng.
Không ngờ, sự thật không phải là như vậy. Khó trách lúc trước phụ thân không có dị nghị gì với hôn sự của y và Lạc Minh Đạt, nói vậy, phụ thân cũng biết chuyện này? Như vậy tính ra, phụ thân cũng theo phe Thừa Tướng.
Đối với sự thật này, Lạc phu lang không cảm thấy khó tiếp nhận, ngược lại cảm thấy rất vui mừng. Thừa Tướng đại nhân là quan thanh liêm, là một vị quan tốt thật sự suy nghĩ cho triều đình và bá tánh, y vẫn luôn kính nể ông. Trước kia, y không biết trong lòng công công có nghĩ cho người dân hay không, vì sao lúc nào cũng cãi nhau với Thừa Tướng. Bây giờ, y xem như đã hiểu, cũng hiểu vì sao công công đưa Lạc Minh Đạt đến thành Đồng Sơn.
Nếu là như vậy, vậy bọn họ ở nơi này, mỗi khi chạm mặt với Thái phủ phải chú ý một chút.
Tụ Phúc Lâu, sáng sớm, Tiết phủ phái người tới truyền tin, nói là lão phu lang của bọn họ đã khoẻ hơn rồi, có thể bắt đầu chữa bệnh cho Nhạc ca nhi. Nếu bọn họ đồng ý, vậy sáng mai hãy qua, buổi đầu tiên cần cả hai phu phu cùng đi, lão phu lang có chuyện muốn dặn dò hai người.
Nhạc ca nhi nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, quay đầu chờ mong nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch gật đầu, hỏi người truyền lời: “Sáng mai bọn ta sẽ qua, cần bọn ta chuẩn bị gì không? Dược liệu hay gì đó?”
Người kia lắc đầu, nói: “Không cần, lão phu lang đã chuẩn bị xong, các ngươi chỉ cần qua đó là được.”
“Được, đa tạ.” Dư Thanh Trạch nói cảm ơn.
Đợi người của Tiết phủ đi rồi, Nhạc ca nhi vui vẻ khoa tay nói: Ngày mai đến Tiết phủ, giờ ta sẽ đi ra ngoài mua chút quà.
Dư Thanh Trạch giữ chặt y, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Nhạc ca nhi gật đầu, hai người tay trong tay đi ra ngoài mua lễ vật, ghé tiệm ăn vặt nhờ Sướng ca nhi làm chút điểm tâm, gói lại để ngày mai mang đi.
Sướng ca nhi nghe nói ngày mai có thể bắt đầu trị liệu, y vui vẻ, đồng ý.
Buổi tối, Lạc Minh Đạt dẫn Lạc phu lang và hai nhi tử đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm.
Dư Thanh Trạch thực hiện lời hứa làm cho bọn họ một nồi tôm hùm đất xào cay, một phần cá hầm cải chua, làm cho hai đứa trẻ bánh cá hấp và canh thịt viên. Mặt khác, hắn sợ Lạc Minh Đạt không ăn tôm hùm được, nên làm thêm hai món khác.
Lạc phu lang ăn cay được, nhưng vì thường ăn theo khẩu vị của phu quân, nên y chỉ ăn hơi cay.
Một nồi tôm hùm đất đỏ rực, tôm màu đỏ, ớt cay màu đỏ, nước canh cũng màu đỏ, chỉ có hành lá và rau thơm bên trên là màu xanh lục. Tám phần đỏ, hai phần xanh, Lạc phu lang thấy vậy, nước miếng bất giác phân bố ra.
“Oa! Đỏ vậy luôn.” Lạc Minh Đạt và hai đứa trẻ nhìn nồi tôm hùm đất, kinh ngạc cảm thán. Bọn họ nhìn chằm chằm vào nồi, nhiều ớt như vậy, trong nồi còn có hoa tiêu tròn tròn, khiến người ta có cảm giác còn cay hơn.
Dư Thanh Trạch sai tiểu nhị bưng một chậu nước ấm, nói: “Nếu thấy cay quá thì bỏ vào nước nhúng sơ qua rồi ăn, còn nữa, Lạc thiếu gia, ngài có thể ăn ít món này. Không nên ăn nhiều quá, ta sợ ngài sẽ cảm thấy không khoẻ.”
“Được rồi, ta biết rồi, trước kia ta từng ăn tôm cá nước ngọt rồi. Không sao đâu, đừng lo lắng.” Lạc Minh Đạt nói.
“Còn nữa, đây là khô gà và thịt khô do thôn của bọn ta làm, mời các ngài nếm thử.” Dư Thanh Trạch nói, ngày mai có thể bán đồ khô được rồi, hồi chiều Thường gia gia với các thôn dân có mang một ít tới.
“Chưa gặp qua bao giờ, nhưng mùi này thơm quá.” Lạc Minh Đạt nói.
“Đúng là rất thơm, Lạc thiếu gia, Lạc phu lang. Mọi người từ từ ăn, ta đi xuống trước.” Dư Thanh Trạch nói.
“Được, ngươi đi làm việc đi.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Lạc phu lang nói: “Ăn đi.”
Nói xong, y bới cơm cho hai đứa nhỏ, đứa lớn năm tuổi đã có thể tự ăn, còn đứa út ba tuổi thì được Nguyên Bảo đút cơm.
Lo cho hai đứa nhỏ xong, Lạc phu lang quay đầu, thấy trong chén của mình đã có sẵn bốn năm con tôm được lột vỏ, Lạc Minh Đạt ngồi cạnh y đang ra sức lột vỏ tôm.
Y hiểu ý, mỉm cười, gắp một con tôm lên ăn, hương vị cay nóng, thịt tôm rất tươi, ăn thật ngon.
Y gắp một con đưa đến bên miệng Lạc Minh Đạt, nói: “Phu quân, há miệng.”
“Hả? A.” Lạc Minh Đạt vừa lột xong một con, thấy phu lang gắp tôm cho mình, mở miệng cắn. Sau đó, hắn nhíu mày, vội nói: “Oa! Cay quá! Phu lang, nước, nước, mau!”
Hắn bận lột tôm nên tay dính nước sốt, không lấy ly được, nhanh chóng xin giúp đỡ từ phu lang.
Lạc phu lang cười, bưng ly lên cho hắn uống một hớp lớn, cười hỏi: “Cay như vậy sao?”
“Cay lắm! Còn nóng nữa!” Lạc Minh Đạt thổi miệng, thấy phu lang gắp một con tôm chấm nước sốt rồi bỏ vào miệng, hắn cảm thấy da đầu run lên. Hắn nhìn kỹ biểu tình của phu lang, nhíu mày hỏi: “Phu lang, ăn ngon không?”
“Ngon lắm.” Lạc phu lang gật đầu, nói: “Vừa cay, vừa nóng, thật sảng khoái!”
“…” Lạc Minh Đạt chớp mắt, tiếp tục lột tôm: “Để ta lột cho ngươi, ngươi ăn nhiều một chút, bình thường không có ai nấu được món tôm ngon như vậy cho ngươi ăn.”
Lạc phu lang nhìn bàn tay đầy nước sốt của hắn, nói: “Để ta lột cho, ngươi rửa tay rồi ăn cơm đi, ăn no rồi lột tiếp.”
Lạc Minh Đạt kiên trì lột nửa chén cho Lạc phu lang, vì từ nãy giờ y không động đũa, nếu không, nửa chén này đã sớm hết sạch rồi. Sau đó, hắn rửa tay, lau khô, rồi bắt đầu ăn cơm.
“Này, phu lang, món cá hầm cải chua này ăn cũng ngon lắm nè, ngươi ăn thử đi.” Lạc Minh Đạt ăn thử miếng thịt cá, lập tức đề cử cho phu lang. Sau đó, hắn ăn thử thịt khô, khô gà, nói: “Khô gà ăn cũng rất ngon!”
Hắn gắp một miếng bỏ vào trong chén của phu lang, rồi tự gắp cho mình.
Lạc phu lang ăn, cũng gật đầu, nói: “Hương vị không tồi, rất dễ ăn.”
Bọn họ vui vẻ thưởng thức mỹ vị, cả nhà đều thoả mãn.
Lúc gần đi, Dư Thanh Trạch tặng bọn họ một ít thịt khô, một dây lạp xưởng, khô gà, khô cá mang về: “Về hấp lên là ăn được, cũng có thể xào với rau.”
Lạc Minh Đạt vui vẻ nhận lấy.
Ngày hôm sau, Dư Ký bắt đầu bày đồ khô ở trước cửa bán, những người năm trước từng ăn, năm nay thấy bán lại lập tức đi mua. Thực đơn của Tụ Phúc Lâu cũng tăng thêm mấy món đồ khô, phối hợp đẩy mạnh tiêu thụ, hiệu quả rất không tồi.
Giữa trưa, đầu bếp của Lạc phủ bắt đầu chế biến đồ khô và lạp xưởng mà Dư Thanh Trạch đã cho. Lạc Minh Đạt bọn họ ăn xong, đều rất thích, nghe nói thứ này có thể bảo tồn lâu, cách làm cũng đơn giản. Buổi chiều, Lạc phu lang sai Nguyên Bảo đặt Dư Ký thật nhiều đồ khô, chuẩn bị trữ hàng, còn lại sẽ gửi đến Lạc phủ ở Kinh Thành và nhà ngoại của mình.
Buổi tối, Lạc Minh Đạt đến Hương Mãn Lâu như đã hứa.
Trên bàn cơm, Giả Hiếu Nhân vẫn tiếp tục dụ dỗ Lạc Minh Đạt, khuyên hắn uống rượu, còn muốn hắn cùng mình đối phó với Dư Ký.
Lạc Minh Đạt uống tượng trưng hai ly rồi không uống nữa, mặc kệ Giả Hiếu Nhân nói gì, hắn chỉ đáp qua loa.
Giả Hiếu Nhân thấy hắn không dao động, đi ra ngoài một chuyến, dẫn về một ca nhi trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, khá xinh đẹp.
Tiểu ca nhi bước đến ngồi cạnh Lạc Minh Đạt, dán lên người hắn, tự động ôm cánh tay của hắn, mềm giọng nói: “Lạc thiếu gia, lâu rồi không tới thăm người ta, người ta nhớ ngài muốn chết.”
Lạc Minh Đạt: “…”
Cơ thể của hắn run lên, làm miếng thịt rớt lên bàn.
Hắn quay mặt, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ai da, Lạc thiếu gia nhanh như vậy mà đã quên người ta, người ta thật đau lòng. Người ta là Ngọc Nhi của Vọng Xuân Lâu đây.” Tiểu ca nhi nói.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, chớp mắt. Một lát sau, hắn đẩy tay của tiểu ca nhi ra, nói: “Ồ, ta không nhớ ngươi. Ngươi đừng dính ta nữa, đi bồi Giả lão bản đi.”
“Aiz! Lạc thiếu gia, người ta tới hầu hạ ngài mà, đừng đuổi người ta đi như vậy…” Tiểu ca nhi lại dán lên, bưng rượu lên đưa đến bên miệng Lạc Minh Đạt, nũng nịu nói: “Lạc thiếu gia, nào, nô gia uy ngài.”
Lạc Minh Đạt nhíu mày nhìn ly rượu trước mặt, đẩy ra, quay đầu nhìn Giả Hiếu Nhân, nói: “Giả lão bản, không cần như vậy đâu, mời người ra ngoài đi.”
Giả Hiếu Nhân cười nói: “Chỉ trợ hứng một chút thôi, Lạc thiếu gia đừng lo lắng, Lạc phu lang không có ở đây, không có ai biết đâu.”
Lạc Minh Đạt liếc hắn một cái, cười như không cười hỏi: “Lá gan của ngươi lớn hơn ta đấy, không quen nhìn Dư Ký sao?”
Giả Hiếu Nhân gật đầu: “Một núi không thể chứa hai hổ, có hắn không ta, có ta không hắn.”
Lạc Minh Đạt cười hỏi: “Vậy ngươi muốn đối phó với hắn như thế nào? Nói cho ta nghe thử.”
_._._._
Chờ Lạc Minh Đạt đến nha môn, Lạc phu lang gọi quản gia tới, dặn: “Phái người đi tra xét chuyện tăng giá bột mì và hải sản nhắm vào Dư Ký mấy hôm trước, rồi phái người đi qua bên kia sông điều tra thế lực của lão bản Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân. Sẵn tiện tra luôn Giả gia và Tri phủ Thanh Châu.”
“Vâng, thiếu phu lang.” Quản gia gật đầu.
“Nghe nói Tri phủ Thanh Châu là biểu ca của Giả Hiếu Nhân, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.” Lạc phu lang dặn thêm.
“Đã rõ.” Quản gia tuân mệnh lui xuống, chuẩn bị đi an bài.
Quản gia đi ra ngoài, Lạc phu lang ngồi ở bên bàn vừa uống trà, vừa suy nghĩ.
Trước kia y cũng giống như người ngoài, cho rằng công công và Thừa Tướng đại nhân bất hòa, dù sao bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau giữa thanh thiên bạch nhật, có hai lần xém chút nữa là đánh nhau. Cả Kinh Thành, không ai không biết chuyện này, không phải mượn gió bẻ măng.
Không ngờ, sự thật không phải là như vậy. Khó trách lúc trước phụ thân không có dị nghị gì với hôn sự của y và Lạc Minh Đạt, nói vậy, phụ thân cũng biết chuyện này? Như vậy tính ra, phụ thân cũng theo phe Thừa Tướng.
Đối với sự thật này, Lạc phu lang không cảm thấy khó tiếp nhận, ngược lại cảm thấy rất vui mừng. Thừa Tướng đại nhân là quan thanh liêm, là một vị quan tốt thật sự suy nghĩ cho triều đình và bá tánh, y vẫn luôn kính nể ông. Trước kia, y không biết trong lòng công công có nghĩ cho người dân hay không, vì sao lúc nào cũng cãi nhau với Thừa Tướng. Bây giờ, y xem như đã hiểu, cũng hiểu vì sao công công đưa Lạc Minh Đạt đến thành Đồng Sơn.
Nếu là như vậy, vậy bọn họ ở nơi này, mỗi khi chạm mặt với Thái phủ phải chú ý một chút.
Tụ Phúc Lâu, sáng sớm, Tiết phủ phái người tới truyền tin, nói là lão phu lang của bọn họ đã khoẻ hơn rồi, có thể bắt đầu chữa bệnh cho Nhạc ca nhi. Nếu bọn họ đồng ý, vậy sáng mai hãy qua, buổi đầu tiên cần cả hai phu phu cùng đi, lão phu lang có chuyện muốn dặn dò hai người.
Nhạc ca nhi nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, quay đầu chờ mong nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch gật đầu, hỏi người truyền lời: “Sáng mai bọn ta sẽ qua, cần bọn ta chuẩn bị gì không? Dược liệu hay gì đó?”
Người kia lắc đầu, nói: “Không cần, lão phu lang đã chuẩn bị xong, các ngươi chỉ cần qua đó là được.”
“Được, đa tạ.” Dư Thanh Trạch nói cảm ơn.
Đợi người của Tiết phủ đi rồi, Nhạc ca nhi vui vẻ khoa tay nói: Ngày mai đến Tiết phủ, giờ ta sẽ đi ra ngoài mua chút quà.
Dư Thanh Trạch giữ chặt y, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Nhạc ca nhi gật đầu, hai người tay trong tay đi ra ngoài mua lễ vật, ghé tiệm ăn vặt nhờ Sướng ca nhi làm chút điểm tâm, gói lại để ngày mai mang đi.
Sướng ca nhi nghe nói ngày mai có thể bắt đầu trị liệu, y vui vẻ, đồng ý.
Buổi tối, Lạc Minh Đạt dẫn Lạc phu lang và hai nhi tử đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm.
Dư Thanh Trạch thực hiện lời hứa làm cho bọn họ một nồi tôm hùm đất xào cay, một phần cá hầm cải chua, làm cho hai đứa trẻ bánh cá hấp và canh thịt viên. Mặt khác, hắn sợ Lạc Minh Đạt không ăn tôm hùm được, nên làm thêm hai món khác.
Lạc phu lang ăn cay được, nhưng vì thường ăn theo khẩu vị của phu quân, nên y chỉ ăn hơi cay.
Một nồi tôm hùm đất đỏ rực, tôm màu đỏ, ớt cay màu đỏ, nước canh cũng màu đỏ, chỉ có hành lá và rau thơm bên trên là màu xanh lục. Tám phần đỏ, hai phần xanh, Lạc phu lang thấy vậy, nước miếng bất giác phân bố ra.
“Oa! Đỏ vậy luôn.” Lạc Minh Đạt và hai đứa trẻ nhìn nồi tôm hùm đất, kinh ngạc cảm thán. Bọn họ nhìn chằm chằm vào nồi, nhiều ớt như vậy, trong nồi còn có hoa tiêu tròn tròn, khiến người ta có cảm giác còn cay hơn.
Dư Thanh Trạch sai tiểu nhị bưng một chậu nước ấm, nói: “Nếu thấy cay quá thì bỏ vào nước nhúng sơ qua rồi ăn, còn nữa, Lạc thiếu gia, ngài có thể ăn ít món này. Không nên ăn nhiều quá, ta sợ ngài sẽ cảm thấy không khoẻ.”
“Được rồi, ta biết rồi, trước kia ta từng ăn tôm cá nước ngọt rồi. Không sao đâu, đừng lo lắng.” Lạc Minh Đạt nói.
“Còn nữa, đây là khô gà và thịt khô do thôn của bọn ta làm, mời các ngài nếm thử.” Dư Thanh Trạch nói, ngày mai có thể bán đồ khô được rồi, hồi chiều Thường gia gia với các thôn dân có mang một ít tới.
“Chưa gặp qua bao giờ, nhưng mùi này thơm quá.” Lạc Minh Đạt nói.
“Đúng là rất thơm, Lạc thiếu gia, Lạc phu lang. Mọi người từ từ ăn, ta đi xuống trước.” Dư Thanh Trạch nói.
“Được, ngươi đi làm việc đi.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Lạc phu lang nói: “Ăn đi.”
Nói xong, y bới cơm cho hai đứa nhỏ, đứa lớn năm tuổi đã có thể tự ăn, còn đứa út ba tuổi thì được Nguyên Bảo đút cơm.
Lo cho hai đứa nhỏ xong, Lạc phu lang quay đầu, thấy trong chén của mình đã có sẵn bốn năm con tôm được lột vỏ, Lạc Minh Đạt ngồi cạnh y đang ra sức lột vỏ tôm.
Y hiểu ý, mỉm cười, gắp một con tôm lên ăn, hương vị cay nóng, thịt tôm rất tươi, ăn thật ngon.
Y gắp một con đưa đến bên miệng Lạc Minh Đạt, nói: “Phu quân, há miệng.”
“Hả? A.” Lạc Minh Đạt vừa lột xong một con, thấy phu lang gắp tôm cho mình, mở miệng cắn. Sau đó, hắn nhíu mày, vội nói: “Oa! Cay quá! Phu lang, nước, nước, mau!”
Hắn bận lột tôm nên tay dính nước sốt, không lấy ly được, nhanh chóng xin giúp đỡ từ phu lang.
Lạc phu lang cười, bưng ly lên cho hắn uống một hớp lớn, cười hỏi: “Cay như vậy sao?”
“Cay lắm! Còn nóng nữa!” Lạc Minh Đạt thổi miệng, thấy phu lang gắp một con tôm chấm nước sốt rồi bỏ vào miệng, hắn cảm thấy da đầu run lên. Hắn nhìn kỹ biểu tình của phu lang, nhíu mày hỏi: “Phu lang, ăn ngon không?”
“Ngon lắm.” Lạc phu lang gật đầu, nói: “Vừa cay, vừa nóng, thật sảng khoái!”
“…” Lạc Minh Đạt chớp mắt, tiếp tục lột tôm: “Để ta lột cho ngươi, ngươi ăn nhiều một chút, bình thường không có ai nấu được món tôm ngon như vậy cho ngươi ăn.”
Lạc phu lang nhìn bàn tay đầy nước sốt của hắn, nói: “Để ta lột cho, ngươi rửa tay rồi ăn cơm đi, ăn no rồi lột tiếp.”
Lạc Minh Đạt kiên trì lột nửa chén cho Lạc phu lang, vì từ nãy giờ y không động đũa, nếu không, nửa chén này đã sớm hết sạch rồi. Sau đó, hắn rửa tay, lau khô, rồi bắt đầu ăn cơm.
“Này, phu lang, món cá hầm cải chua này ăn cũng ngon lắm nè, ngươi ăn thử đi.” Lạc Minh Đạt ăn thử miếng thịt cá, lập tức đề cử cho phu lang. Sau đó, hắn ăn thử thịt khô, khô gà, nói: “Khô gà ăn cũng rất ngon!”
Hắn gắp một miếng bỏ vào trong chén của phu lang, rồi tự gắp cho mình.
Lạc phu lang ăn, cũng gật đầu, nói: “Hương vị không tồi, rất dễ ăn.”
Bọn họ vui vẻ thưởng thức mỹ vị, cả nhà đều thoả mãn.
Lúc gần đi, Dư Thanh Trạch tặng bọn họ một ít thịt khô, một dây lạp xưởng, khô gà, khô cá mang về: “Về hấp lên là ăn được, cũng có thể xào với rau.”
Lạc Minh Đạt vui vẻ nhận lấy.
Ngày hôm sau, Dư Ký bắt đầu bày đồ khô ở trước cửa bán, những người năm trước từng ăn, năm nay thấy bán lại lập tức đi mua. Thực đơn của Tụ Phúc Lâu cũng tăng thêm mấy món đồ khô, phối hợp đẩy mạnh tiêu thụ, hiệu quả rất không tồi.
Giữa trưa, đầu bếp của Lạc phủ bắt đầu chế biến đồ khô và lạp xưởng mà Dư Thanh Trạch đã cho. Lạc Minh Đạt bọn họ ăn xong, đều rất thích, nghe nói thứ này có thể bảo tồn lâu, cách làm cũng đơn giản. Buổi chiều, Lạc phu lang sai Nguyên Bảo đặt Dư Ký thật nhiều đồ khô, chuẩn bị trữ hàng, còn lại sẽ gửi đến Lạc phủ ở Kinh Thành và nhà ngoại của mình.
Buổi tối, Lạc Minh Đạt đến Hương Mãn Lâu như đã hứa.
Trên bàn cơm, Giả Hiếu Nhân vẫn tiếp tục dụ dỗ Lạc Minh Đạt, khuyên hắn uống rượu, còn muốn hắn cùng mình đối phó với Dư Ký.
Lạc Minh Đạt uống tượng trưng hai ly rồi không uống nữa, mặc kệ Giả Hiếu Nhân nói gì, hắn chỉ đáp qua loa.
Giả Hiếu Nhân thấy hắn không dao động, đi ra ngoài một chuyến, dẫn về một ca nhi trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, khá xinh đẹp.
Tiểu ca nhi bước đến ngồi cạnh Lạc Minh Đạt, dán lên người hắn, tự động ôm cánh tay của hắn, mềm giọng nói: “Lạc thiếu gia, lâu rồi không tới thăm người ta, người ta nhớ ngài muốn chết.”
Lạc Minh Đạt: “…”
Cơ thể của hắn run lên, làm miếng thịt rớt lên bàn.
Hắn quay mặt, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ai da, Lạc thiếu gia nhanh như vậy mà đã quên người ta, người ta thật đau lòng. Người ta là Ngọc Nhi của Vọng Xuân Lâu đây.” Tiểu ca nhi nói.
Lạc Minh Đạt nghe vậy, chớp mắt. Một lát sau, hắn đẩy tay của tiểu ca nhi ra, nói: “Ồ, ta không nhớ ngươi. Ngươi đừng dính ta nữa, đi bồi Giả lão bản đi.”
“Aiz! Lạc thiếu gia, người ta tới hầu hạ ngài mà, đừng đuổi người ta đi như vậy…” Tiểu ca nhi lại dán lên, bưng rượu lên đưa đến bên miệng Lạc Minh Đạt, nũng nịu nói: “Lạc thiếu gia, nào, nô gia uy ngài.”
Lạc Minh Đạt nhíu mày nhìn ly rượu trước mặt, đẩy ra, quay đầu nhìn Giả Hiếu Nhân, nói: “Giả lão bản, không cần như vậy đâu, mời người ra ngoài đi.”
Giả Hiếu Nhân cười nói: “Chỉ trợ hứng một chút thôi, Lạc thiếu gia đừng lo lắng, Lạc phu lang không có ở đây, không có ai biết đâu.”
Lạc Minh Đạt liếc hắn một cái, cười như không cười hỏi: “Lá gan của ngươi lớn hơn ta đấy, không quen nhìn Dư Ký sao?”
Giả Hiếu Nhân gật đầu: “Một núi không thể chứa hai hổ, có hắn không ta, có ta không hắn.”
Lạc Minh Đạt cười hỏi: “Vậy ngươi muốn đối phó với hắn như thế nào? Nói cho ta nghe thử.”
_._._._
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook