Làm Quả Phụ Thật Khó
Chương 7: Nhà mẹ

Editor: Linh.

Tần Yến Sơn cùng Lý Tùng hàn huyên, Quế Thanh Thanh ở bên cạnh nghe được rõ ràng, thì ra người nọ là nhi tử của Tri phủ Thanh Châu phủ, một năm trước hắn du lịch đến Tây Xuyên, trên đường gặp phải giặc cướp suýt nữa bỏ mạng, thật may là gặp được Lý Tùng, cứu hắn.....

Tần Yến Sơn nói: "Lý huynh, lúc ấy huynh nói hồi hương sẽ đi phủ Thanh Châu tìm ta? làm sao lại nuốt lời? Đi một chút, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta trước đi tửu lâu uống vài chén! Vừa ăn vừa nói chuyện." Hắn vừa nói, vừa kéo Lý Tùng đi.

Mặc dù Lý Tùng cứu Tần Yến Sơn, nhưng cũng không trông mong hắn báo đáp, hai người một là công tử thế gia, một người là tiểu nhân vật sống dưới hàng chót của xã hội, căn bản là người của hai thế giới, Lý Tùng cười nói: "Đa tạ Tần công tử nhớ thương, sau này còn có cơ hội uống nữa, hôm nay ta đến nha môn có việc muốn làm."

Tần Yến Sơn nhìn một chút mấy người bên cạnh Lý Tùng, khi nhìn thấy Quế Thanh Thanh, trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn nhiều hai mắt, sau đó hỏi: "Lý huynh đệ muốn làm chuyện gì?"

Lý Tùng đem chuyện nói, Tần Yến Sơn cười nói: "Chuyện này liền phiền toái Mã Huyện lệnh cho cái phương tiện."

Chút chuyện nhỏ này Mã Huyện lệnh làm sao có thể từ chối, hắn vội vàng phân phó gia sư dẫn bọn họ đi làm, có gia sư ra đây, đương nhiên làm chuyện gì cũng thuận lợi.

Tần Yến Sơn đem Mã Huyện lệnh kéo đến "Mã đại nhân, vị này là Lý Tùng ân nhân cứu mạng mà vừa rồi ta phó thác ngài giúp ta tìm một tay, sau này nếu huynh ấy có cái gì phiền phức, kính xin Mã đại nhân giúp một tay, Tần mỗ vô cùng cảm kích."

"Nhất định, nhất định." Mã huyện lệnh chắp tay, đây là nhi tử của người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn nào dám không đáp ứng?

Cũng mất thời gian một chum trà, hai chuyện Lý Tùng muốn làm đều đã làm xong, cùng Viên Bàn Tử ở cửa nha môn đường ai nấy đi, tách ra lúc Quế Thanh Thanh đồng ý Viên Bàn Tử, mấy ngày tới sẽ đến xưởng dệt nhuộm.

Tần Yến Sơn cố ý lôi kéo Lý Tùng đi tửu lâu ôn chuyện, tửu lâu này nằm đối diện với nha môn, Tần Yến Sơn bởi vì cố ý muốn cho Mã huyện lệnh chiếu cố Lý Tùng, cố ý mời Huyện lệnh đi cùng, gọi một bàn đầy rượu và thức ăn, ba đại nam nhân chén qua chén lại, Quế Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh Lý Tùng, chẳng những không có căng thẳng mất tự nhiên, ngược lại trên người có một loại thong dong bình tĩnh không hợp với tuổi, thấy thế Tần Yến sơn lấy làm kỳ lạ, nhà nông dân tại sao lại có thể có nữ nhi như vậy? Trong lòng hắn có mấy câu hỏi, lại cảm thấy đối phương là nữ quyến, lần đầu gặp mặt không dám lỗ mãng.

Lý Tùng cảm thấy ánh mắt của Tần Yến Sơn dừng ở trên người vợ mình quét tới quét lui, trong lòng hắn không vui, trên mặt cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

Cơm nước no nê, Lý Tùng nói: "Tần công tử nếu có việc gấp cứ việc đi làm, nếu vì tại hạ mà trì hoãn hành trình sẽ không tốt, tại hạ sống ở Lý gia thôn bên ngoài thành, sau này luôn có cơ hội gặp nhau, không vội ở một lát....."

Bởi vì sau này chính là sinh nhật năm mươi tuổi của cô của Tần Yến Sơn, hắn muốn đi phủ Đông lâm chúc thọ, vốn là đã tính ngày xuất hành, nửa đường hắn nhớ tới Lý Tùng nói quê quán hắn ở huyện Thanh Phổ, vì vậy hắn tạm thời nổi lên ý muốn đi tìm Mã Huyện lệnh giúp một tay tìm Lý Tùng, mào ngờ thật sự gặp được hắn? Giờ này bên cạnh hắn chỉ có mấy tùy tùng, người làm cùng mấy xe lễ vật vẫn còn đang ở ngoài thành chờ hắn đấy!

Lý Tùng thấy hắn chần chờ,, liền biết mình đã đoán đúng, vội vàng nói: "Tần công tử có việc cứ làm đi, lần sau có cơ hội tại hạ sẽ làm ông chủ, mời ngài uống rượu."

Tần Yến Sơn tính tình cởi mở, tuy là người đọc sách, nhưng cũng không cổ hủ, nghe vậy liền nâng chén cười nói: "Như vậy cũng tốt, uống chén này chúng ta tạm thời tách ra." Bởi vì hắn sợ Lý Tùng tiêu pha, cũng chưa nói phải mừng thọ cô mình, nâng cốc uống một hơi cạn sạch, Tần Yến Sơn nói: "Lý huynh, huynh cũng không đúng, làm sao vẫn còn gọi ta là Tần công tử? Phải là Tần huynh đệ mới đúng! Lần sau uống rượu nhất định phải phạt huynh uống trước ba chén."

Lý Tùng rất sảng khoái đáp ứng, ba người ở cửa tửu lâu chia tay, Lý Tùng lại dẫn Quế Thanh Thanh đi một chuyến đến tiêu cục, lấy hai rương lớn, lúc này mới ở trên đường thuê một chiếc xe đi về nhà.

Quế Thanh Thanh nhìn hắn, cười mà không cười nói: "Đại Lang, chàng không phải là quên mất một chuyện chứ?"

"Nàng nói chuyện mua bò phải không? Lần sau lại đi đi, hôm nay muộn rồi."

Gì mà không còn thời gian, rõ ràng là mới qua buổi trưa! Lý Tùng không đợi Quế Thanh Thanh nói tiếp, lại nói: "Không bằng hôm nay nàng trở về nhà me đi, vừa đúng lúc để xe ngựa đưa nàng đi."

Tâm tư của Lý Tùng, đơn giản chính là muốn đem hôn sự của bọn họ làm cho chắc chắn, được bố mẹ vợ cho phép, danh chính ngôn thuận, Quế Thanh Thanh cũng có một số việc rất muốn hỏi phụ thân, liền gật đầu đồng ý.

Lý Tùng hỏi: "Có phải cũng nên mua chút điểm tâm hay không? Mua cho nhạc phụ ít vải vóc, ít điểm tâm đi?"

Quế Thanh Thanh suy nghĩ đến phụ thân một chút, thật ra thì cũng thất vọng đau khổ, chỉ là huyết mạch tương đồng không thể dứt bỏ, nàng nhìn một chút cửa hàng điểm tâm bên đường, lắc đầu một cái: "Phụ thân thích uống rượu." Mua điểm tâm chỉ có lợi cho mẹ kế, nàng mới không thèm mua."

Lý Tùng cười nói: "Được rồi, trước mặt không xa có một tửu lâu." Hắn xuống xe mua hai vò rượu ngon, phụ thân một vò, nhạc phụ một vò, còn nhân tiện mua mấy đồ nhắm, xe ngựa ra khỏi huyện thành, chạy thẳng tới nhà Quế gia.

Quế Thanh Thanh ở cửa nhà mẹ xuống xe, Lý Tùng nói: "Chờ ta đem đồ vật đưa về nhà, rồi trở lại đón nàng."

"Không cần, tự ta trở về là được."

Lý Tùng cũng không nói gì, Quế Thanh Thanh nhìn xe ngựa đi xa, lúc này mới xách đồ vào nhà mẹ, trong sân một đám gà khanh khách kêu, khắp nơi đều là cứt gà, cửa sổ giấy đã có mấy chỗ bị rách, trang giấy ở trong gió bay bay.

Quế Thanh Thanh kêu hai tiếng, Quế Lương ra đón "Thanh Thanh, tại sao ngươi lại trở lại?" Hai mắt hắn nhìn Quế Thanh Thanh từ trên xuống dưới, phát hiện nàng mặc một bộ quần áo mới, trong tay còn cầm rượu và thức ăn, không khỏi hỏi: "Ngươi phát tài?"

"Ta tái giá." Quế Thanh Thanh ngửi thấy trên người Quế Lương có mùi rượu, vội hỏi: "Cha, người uống rượu ở đâu vậy?"

"Khuê nữ nhà cậu ngươi lấy chồng, cha uống hai chén..... Ngươi tái giá? Gả cho ai?"

"Đại ca của Lý Đồng- Lý Tùng."

"Nga, vẫn là Lý gia nha, vậy không tệ, hắn trở về lúc nào?" Quế Lương vừa nhận lấy vò rượu vừa nói, mở nắp ra ngửi một cái "Rượu ngon rượu ngon!" Hắn quay người lại liền quên chuyện khuê nữ tái giá, cầm ly rượu rót rượu, mình ngồi ở trên kháng ăn uống.

Quế Thanh Thanh không thấy mẹ kế cùng đệ đệ, liền hỏi: "Cha, trong nhà chỉ có một mình ngài thôi à?"

"Ừ, Nhị nương của ngươi cùng đệ đệ còn chưa có trở lại." Quế Lương vốn đã say, còn uống thêm hai ly rượu, giọng cũng có chút lớn, Quế Thanh Thanh cảm thấy cơ hội khó có được, vội hỏi: "Cha, ta nhớ năm đó nương có một đôi khuyên tai trân châu đen, vẫn còn sao?"

Quế Lương liếc Quế Thanh Thanh một cái "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Quế Thanh Thanh cười nói: "Cha, ngài không có đưa cho Nhị nương, không bằng cho nữ nhi đi, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm." Nàng từ trong hầu bao móc ra một ít bạc vụn đưa tới: "Cha, cái khuyên tai trân châu đen đó không đáng bao nhiêu tiền, ngài cho ta, một ít bạc vụn này ngài giữ lại uống rượu."

Quế Lương một phen đoạt lấy bạc trong tay Quế Thanh Thanh, chỉ chỉ điện thờ trên tường, lớn miệng nói: "Chôn ở trong bát hương, chính mình tự đi tìm." Quế Lương căn bản không biết khuyên tai trân châu đen có gì tốt, chỉ nghĩ là cái đồ chơi không đáng bao nhiêu tiền, cho nên giữ lại, chỉ là muốn nhìn vật nhớ người, nhưng mà bây giờ, cái gì cũng không chống cự được dụ dỗ của rượu đối với hắn.

Quế Thanh Thanh hai tay tạo thành chữ thập, ở trước điện thờ quỳ lạy, lúc này mới rút mộc trâm trên đầu, ở trong bát hương bới mấy cái, thật sự đào ra được đôi khuyên tai trân châu đen, nàng còn nhớ rõ sau này đôi khuyên tai này rơi vào trong tay mẹ kế, bị nàng bán năm mươi lượng bạc, kết quả tiền đó bị đệ đệ trộm đi đánh bạc.

Quế Thanh Thanh đem khuyên tai cùng trâm gỗ rửa sạch, thấy Quế Lương vẫn còn uống rượu, nàng vội vàng nói: "Cha, ngài nên uống ít đi! Uống nhiều đối với thân thể không có lợi."

Quế Lương căm bản không để ý nàng, Quế Thanh Thanh biết kể từ sau khi mẹ mất, phụ thân liền yêu vật trong chén, bây giờ càng coi rượu như mạng, nàng liền mất đi ý nghĩ khuyên ông.

Hôm nay Quế Thanh Thanh vốn muốn cho Quế Lương uống say, cũng tốt có thể từ trong miệng ông biết chuyện cần biết, hiện tại chẳng phải đúng lúc? Quế Thanh Thanh hỏi tiếp: "Cha, ngài cùng nương quen biết như thế nào? Nhà nương ở đâu?"

Quế Lương mắt say lờ đờ cười hắc hắc nói: "Nương ngươi lại không chịu nói, cha làm sao mà biết? Ha hả, bà ấy không chịu nói cho cha....." Hắn vừa nói, vừa ô ô khóc lên, đùa bỡ một lát, liền ngã ngửa, chỉ chốc lát sau tiếng ngáy nổi lên, hẳn là đã ngủ như chết.

Quế Thanh Thanh không nghe thấy điều muốn nghe, có chút tiếc nuối, nhưng mà nàng nói dối Viên Bàn Tử, cũng không lộ ra chân tướng gì, xem ra mẹ chưa từng tiết lộ xuất thân cho bất cứ người nào, như vậy mình nói cái gì chính là cái đo. Ai cũng sẽ không nghi ngờ.

Quế Thanh Thanh chỉ cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc nương gặp phải chuyện gì? Tại sao ngay cả nhà mình ở đâu nương cũng không nói?

Tìm một cái chăn mỏng, Quế Thanh Thanh đắp lên cho phụ thân, lúc này mới ra khỏi cửa nhà mẹ, thì đụng phải mẹ kế Vũ thị mang theo đệ đệ tiểu Mãn trở lại, Vũ thị vừa đi vừa chửi mát, Quế Thanh Thanh hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Vũ thị tức giận nói: "Không biết lớn nhỏ, ta là nương của ngươi, làm sao ngươi ngay cả gọi cũng không có....."

Quế Thanh Thanh nói: "Bà chỉ là Nhị nương, nương của ta đã chết." Trước đây mẹ của Quế Thanh Thanh bị bệnh nguy kịch, vũ thị lại mang thai hài tử của Quế Lương, cho nên hắn dùng thân phận di nương nâng vào cửa, mặc dù sau này lại phù chính, những cũng vĩnh viễn thấp một bậc.

"Ngươi____" Vũ thị giận đến đỏ mặt, há mồm mắng: "Ngươi là đồ sao chổi, khắc chết nam nhân còn chạy về nhà mẹ làm cái gì? Chẳng lẽ muốn đem nhà mẹ ngươi cũng khắc chết sao? Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ vay tiền cha ngươi! Trong nhà cũng không có tiền cho ngươi mượn!"

Quế Thanh Thanh nhìn thấy hàng xóm cũng hướng bên này nhìn, nàng sợ bị người chế giễu, cũng không ầm ĩ cũng Vũ thị, chẳng qua là cười nói: "Nhị nương nhìn ta giống như là tới vay tiền sao? Ta đã tái giá."

Vũ thị nhìn một thân quần áo của Quế Thanh Thanh, ở nông thôn là chất vải rất tốt, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ không có tiền, nàng liền chần chờ không dám mắng nữa, suy nghĩ nếu Quế Thanh Thanh gả cho nhà tốt, nói không chừng còn có thể giúp nhà mẹ một tay, hiện tại không thể đem người đắc tội.

Quế Thanh Thanh cũng lười để ý nàng, nhìn một chút đệ đệ tiểu Mãn, hắn năm nay đã tám tuổi, nếu giống như kiếp trước phí thời gian lần nữa, nói không chừng tương lai hắn vẫn chơi bời lêu lổng, trộm cắp, phụ thân chỉ có hắn là con trai, toàn gia cũng đều trông cậy vào hắn.

Quế Thanh Thanh trong lòng thầm than, mặc dù đối với nhà mẹ này không có tình cảm, nhưng mà đệ đệ không học giỏi, tương lai của nàng cũng không có ánh sáng, kiếp trước Quế mãn chiếm giữ, ba ngày hai bữa tìm nàng tống tiền, nàng có thể như thế nào? Cũng bởi vì có một phụ thân nát rượu và một đệ đệ như vậy, Tống gia ai cũng xem thường nàng, nhưng nếu nàng thật sự không quan tâm, người khác khác sẽ nói nàng không để ý tình thân! Ban đầu nếu như nhà mẹ đẻ nàng khá hơn một chút, thế nào Tống Tử Kiều cũng không dùng loạn côn đánh chết nàng như vậy......

Không muốn dẫm lên vết xe đổ thì phải bỏ chút công sức trên người tiểu Mãn, Quế Thanh Thanh hỏi: "Tiểu Mãn, có muốn đi học hay không? Nếu có thể biết mấy chữ, cũng tốt, coi như tương lai ra ngoài kiếm việc làm, cũng dễ dàng hơn."

Ánh mắt tiểu Mãn sáng lên: "Nhị tỷ, đệ muốn đi học." Hắn vừa nói, vừa nhìn Vũ thị.

Vũ thị nổi cáu: "Đi học! Chỉ biết phải đi học, không có tiền thì đi học như thế nào? Cha ngươi cả ngày lẫn đêm chỉ biết uống rượu! Vất vả làm ruộng như vậy, còn không đủ cho hắn uống rượu!"

Quế Thanh Thanh nói: "Mới vừa rồi ta cho cha một ít bạc, thế nào cũng được hai lượng, không bằng Nhị nương đem tiền đi nộp trả công cho thầy giáo đi! Nếu tương lai đệ đệ có tiền đò, Nhị nương cũng có thể được phong cáo mệnh." Dù sao Quế Lương cầm tiền cũng chỉ mua rượu uống, còn không bằng cho đệ đệ cầm đi học.

Vũ thị vừa nghe có hai lượng bạc, cũng không kịp nói chuyện với Quế Thanh Thanh, vội vàng đi vào nhà tìm bạc.

Tiểu Mãn nói: "Cảm ơn Nhị tỷ nhớ ta, ta nhất định sẽ đi học thật tốt, nhất định không phụ lòng Nhị tỷ."

Quế Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy khi còn bé đệ đệ cũng rất hiểu chuyện, liền vuốt đầu của hắn cười cười, nàng không cầu tiểu Mãn có thể làm rạng rỡ tổ tông, chỉ cần tương lai hắn có thể làm người thật tốt "Ngươi phải nhớ kỹ lời mình đã nói, nếu đọc sách thì phải đọc tốt, sau này Nhị tỷ cũng giúp ngươi nộp thù lao cho phu tử."

"Thật." Vẻ mặt tiểu Mãn vui vẻ.

Quế Thanh Thanh gật đầu một cái "Ta nói sẽ giữ lời, nhưng mà nếu ngươi học không tốt, ta sẽ mặc kệ ngươi, ta sẽ thường xuyên đi hỏi phu tử."

"Ta nhất định sẽ học thật tốt....."

Quế Thanh Thanh nhấc chân muốn đi, tiểu Mãn chợt nói: "Nhị tỷ, hôm nay ngươi thật xinh đẹp!" Quế Thanh Thanh sờ sờ mặt mình, sẵng giọng: "Còn nhỏ đã biết nói ngọt."

"Không phải vậy." Tiểu Mãn vội vàng giải thích: "Nhị tỷ, mới vừa rồi lúc ta cùng mẹ trở lại, thấy có một người lén lút nằm bò ở cửa nhà chúng ta nhìn vào trong, có phải nhìn lén ngươi hay không? Hắn bị mẹ ta mắng bỏ đi, trên đường về ngươi chú ý một chút....."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương