Làm Quả Phụ Thật Khó
Chương 5: Oan gia ngõ hẹp

Editor: Linh.

Lúc gần tối, chẳng những sửa xong nóc nhà, Lý Tùng còn làm cho những hương thân giúp đỡ hắn một tay, mở miệng đều kêu Quế Thanh Thanh một tiếng đại tẩu, khiến đỏ ửng trên mặt Quế Thanh Thanh mãi vẫn chưa mất đi, cũng không biết Lý Tùng nói với người trong thôn như thế nào. Dù sao Quế Thanh Thanh cảm thấy, Lý Tùng cũng không thẳng thắn giống như bề ngoài, hắn đem hết tâm tư đều dùng đến trên người nàng.

Điều này làm cho Quế Thanh Thanh vừa vui mừng, vừa lo lắng, nhưng mà nghĩ đến kiếp trước Lý Tùng vẫn không cùng người khác thành thân, nàng lại thoải mái một chút. Ăn cơm tối xong, Lý Phúc Mãn từ trong ngực móc ra một vật, ngay trước mặt Lý Tùng mở ra khăn tay bọc bên ngoài, lộ ra một đôi vòng bạc, Lý Phúc Mãn vuốt ve hồi lâu, rồi mới hướng Quế Thanh Thanh nói: "Đại nhi tức, đây là vật mà bà bà ngươi lưu lại, nói là đặc biệt để lại cho con dâu trưởng, hôm nay hôn sự của ngươi và Đại Lang coi như đã định xong, cha giao cái này cho ngươi, làm tín vật đính hôn của hai người các ngươi, chờ Đại Lang xây xong nhà mới, các ngươi liền thành hôn đi."

Quế Thanh Thanh đỏ mặt nhận lấy "Cám ơn cha." Nàng lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lý Tùng, nhất thời cảm thấy như có lửa ở sau lưng, cuống quít nói: "Cha, ngài bận rộn suốt một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Được, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, cũng đã bận rộn suốt cả một ngày rồi." Lý Phúc Mãn bắt tay sau lưng đi về nhà, Lý Tùng lại không chịu đi, từ lúc Quế Thanh Thanh nhận lấy đôi vòng bạc, nụ cười trên mặt hắn chưa từng ngừng lại, trong lòng còn có chút hài lòng nho nhỏ, nếu không phải buổi sáng hắn rèn sắt khi còn nóng, nói không chừng chuyện sẽ không thuận lợi như vậy......

Quế Thanh Thanh cũng không nói chuyện với hắn, vội vàng trở lại phòng mình, không ngờ Lý Tùng lại đi vào theo, Quế Thanh Thanh nhất thời luống cuống: "Đại ca, cha nói rồi, đợi đến khi nào làm xong nhà mới viên phòng....."

Lý Tùng nói: "Về sau gọi ta Đại Lang, ta nói tất nhiên sẽ giữ lời, nàng đừng nghĩ lung tung." Hắn nói xong, từ trong ngực móc ra một tờ giấy đưa cho Quế Thanh Thanh: "Cái này nàng cầm, coi như là sính lễ đưa cho nàng."

"A....." Quế Thanh Thanh vừa nhìn, lại là ngân phiếu một trăm lượng, nàng nhất thời có chút kinh ngạc "Đại..... Đại Lang, sính lễ này quá nhiều, người bình thưỡng cũng chỉ có bốn năm mươi lượng, không phải chàng nói muốn xây nhà sao, vậy lúc dùng tiền....."

"Tiền xây nhà ta đã giữ lại, cái này cho nàng, nàng liền cầm, nhà bình thường bao nhiêu ta không cần biết, ta chỉ biết nàng không phải bình thường....."

Lời nói thẳng thắn này khiến lòng Quế Thanh Thanh rạo rực, nàng nhìn Lý Tùng một cái, dưới ánh đèn lờ mờ, đường cong trên khuôn mặt hắn nhu hòa mấy phần, nhìn nghiêng căn bản không thấy được vết sẹo, ngược lại anh tuấn mười phần, cùng trượng phu đã chết có mấy phần giống nhau.....

Quế Thanh Thanh đang hoảng hốt, Lý Tùng nói: "Thanh Thanh, ngày mai đi thị trấn một chuyến đi!"

"A? Làm gì vậy?"

"Nàng nhìn quần áo của ta này, cái bọc quần áo giả trang bị người đánh cắp, chỉ còn lại một bộ này, ngay cả quần áo tắm rửa cũng không có, còn phải phiền toái nàng giúp ta may hai bộ mới."

Quế Thanh Thanh vội vàng đáp ứng, chần chờ một chút, nàng lại nói: "Nếu không.... Chàng đem quần áo này cởi ra ta giúp chàng giặt, phơi một đêm, ngày mai cũng mặc được."

Lý Tùng bận rộn một ngày, quần áo đã bẩn không nhìn ra hình dáng "Tốt." Hắn cũng không có khách khí, đem quần áo bên ngoài cởi ra đưa cho Quế Thanh Thanh, mình xoay người rời đi.

Quế Thanh Thanh mang quần áo của Lý Tùng đi giặt, nghĩ đến mới vừa rồi hiểu lầm hắn, không khỏi đỏ mặt, hồi lâu, lại nghĩ tới ngân phiếu hắn đưa, lòng không khỏi mềm mại, hắn còn là một nam nhân rất chu đáo đấy. Sống lại một lần, Quế Thanh Thanh đã không còn để ý có bao nhiêu tiền, mấu chốt là tâm ý của hắn.....

Ngày thứ hai Quế Thanh Thanh lại dậy sớm, ăn điểm tâm cùng công công chào hỏi, nàng liền một mình đi vào thành, lần này nhất định phải tìm được Viên Bàn Tử, nói gì cũng không thể bỏ qua cơ hội đoạt được thức ăn của Tống gia, kiếp trước nợ nàng, kiếp này nàng muốn bọn họ phải trả lại toàn bộ......

Quế Thanh Thanh một đường đi, thỉnh thoảng lại cùng thím, đại nương chào hỏi, trong thôn nhỏ cũng có bốn, năm mươi hộ gia đình, căn bản đều biết nhau, nhưng mà ánh mắt của những người này nhìn nàng có chút kỳ quái.

Quế Thanh Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, trong thôn không có bí mật gì, những họ hàng ngày hôm qua giúp đỡ trở về nói, đoán chừng một đêm, người cả thôn cũng biết chuyện của nàng và Lý Tùng, việc đệ muội thủ tiết tái giá với bác trước đây cũng không phải không có, đoán chừng bọn họ bàn tán mấy ngày là hết thôi.

Ra khỏi Lý gia thôn, Quế Thanh Thanh liền nghe thấy một trận bước chân dồn dập ở sau lưng, nàng quay lại, thì ra là Lý Tùng chạy tới "Đại.... Đại lang, có chuyện gì vậy?"

Lý Tùng nói: "Ta sẽ phải làm ruộng, cũng đi thị trấn mua một con bò, vừa đúng lúc cùng nàng thuận đường."

Quế Thanh Thanh chau mày "Lúc này mua bò..... Sợ là sẽ mua không được. Nhà nhà đều phải trồng trọt, người nào sẽ chịu bán bò lúc này? Không bằng chờ cày xong vụ xuân rồi lại đi mua, khi đó giá tiền cũng rẻ hơn một chút......"

Lý Tùng cười nói: "Nàng nói đúng, nhưng mà không mua được bò, mua một con la hoặc một con lừa cũng được, tóm lại hôm nay đi thử vận may một chút, có thể mua được rất tốt, không mua được cũng không sao."

Quế Thanh Thanh im lặng, không biết hắn thật sự muốn mua bò hay là cố ý muốn phụng bồi nàng vào thành, đoán chừng là phần sau chiếm đa số, trong nhà năm mẫu ruộng cạn hai mẫu ruộng nước, về điểm này không có trâu cày cũng vẫn làm được. Nếu là bình thường, Lý Tùng muốn đi theo nàng cũng không có gì, nhưng mà hôm nay nàng muốn cùng Viên Bàn Tử nói chuyện, có Lý Tùng ở một bên cũng không tốt, thay đổi suy nghĩ, có hắn ở bên cạnh, cũng không phải hoàn toàn không có lợi, dù sao Viên Bàn Tử cũng không phải người bỏ đi, có lẽ Lý Tùng cũng có thể giúp đỡ mình....

Quế Thanh Thanh vừa đi vừa đánh chủ ý, Lý Tùng cho là hắn quá nóng vội, chọc Quế Thanh Thanh không vui, liền dò hỏi: "Thanh Thanh, chuyện của chúng ta, nàng có phải cũng nên về nhà mẹ đẻ nói cho bọn họ biết một tiếng hay không? Tránh cho cha mẹ nàng đánh chủ ý."

"Ừ, ta muốn hôm nay đi thị trấn mua ít đồ, ngày mai về nhà mẹ đẻ xem một chút....." Lý Tùng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm "Nàng muốn mua cái gì? Hôm nay đều có ta đến trả tiền, tối hôm qua bảo nàng mua vật liệu may mặc, quên chưa đưa bạc cho nàng."

Quế Thanh Thanh thầm nghĩ, ngươi là cố ý đi? Cũng thật biết tìm cớ theo ta đến thị trấn. Ngoài miệng lại cười nói: "Chàng đã cho ta ngân phiếu rồi mà."

"Đó là sính lễ, không giống nhau. Ta ở tiêu cục còn tích trữ hai cái rương, bên trong có mấy thứ đồ, ta cảm thấy thích hợp để nàng dùng......"

Quế Thanh Thanh khóe miệng vểnh lên, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Mãi cho đến đi đến huyện thành, Lý Tùng nói: "Chúng ta đi của hàng tơ lụa Thụy Sinh Tường đi, nghe nói đó là cửa hàng tơ lụa tốt nhất cả huyện thành."

Quế Thanh Thanh không muốn gặp lại Tống Tử Kiều, nàng vội nói: "Chúng ta không cần đi cửa hàng tốt nhất đâu, nơi đó đồ tuy tốt, nhưng không thích hợp cho chúng ta dùng. Ta cảm thấy cửa hàng tơ lụa Hằng Thịnh Tường cũng không đến nỗi, vừa đúng ta cũng cần tìm lão bản của bọn họ có chút việc....."

Lý Tùng kinh ngạc nhìn Quế Thanh Thanh một cái, nhưng mà cũng không nói gì, trùng hợp bên đường có một tiệm may, hắn liền đi vào xem một chút, Quế Thanh Thanh cho là hắn mua quần áo, cũng không ngăn cản, dù sao chờ nàng mua vải làm xong quần áo, cũng phải mất mấy ngày, nhìn bộ dạng Lý Tùng cũng không tiếu tiền, mua một bộ quần áo tắm rửa cũng không có gì.

Không nghĩ tới Lý Tùng ở tiệm may đi một vòng, chỉ vào một bộ váy Thúy Yên màu lam nói: "Chủ quán, đem bộ quần áo này chọn một cái vừa người cho thê tử của ta thử một lần." Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Ta có quần áo mặc, không cần mua....."

"Thử một chút đi, nàng mặc nhất định đẹp mắt."

Chủ quán cũng giúp đỡ khuyên Quế Thanh Thanh, tiểu nương trong điếm đã sớm mang xiêm y thích hợp đến, lôi kéo Quế Thanh Thanh đi thử đồ, Quế Thanh Thanh nhìn giá tiền cũng không đắt, kiểu dáng quần áo nàng cũng thích, huống chi mấy năm này nàng cũng không có mua thêm bộ đồ mới nào, hôm nay Lý Tùng nguyện ý mua cho nàng, nàng cũng không nên từ chối nữa, đi theo tiểu nương kia vào phòng thử đồ.....

Đợi đến lúc Quế Thanh thanh ra ngoài, Lý Tùng nhìn không chớp mắt, bộ quần áo này cũng không đắt tiền, cũng không hở hang, chỉ là vải bình thường, nhưng mà chất liệu rất tốt, Lý Tùng cảm thấy Quế Thanh Thanh mặc sẽ đẹp mắt, không ngờ nàng thật sự mặc lên người, lại có một vẻ xinh đẹp khác, vai mảnh eo thon, đơn giản mà không mất đi thanh nhã, làm nổi bật đôi mi cong cong, đôi mắt như có dòng nước mùa thu chảy qua, so sánh cùng với bộ quần áo vải thô vừa rồi, quả thật tưởng như hai người.....

Những người khác trong điếm đều khen đẹp, nhất là ánh mắt của Lý Tùng, khiến Quế Thanh Thanh có chút mất tự nhiên, hắn gật đầu cười nói: "Đúng là đẹp mắt, mặc nó, đừng đổi." Lý Tùng vừa nói vừa trả tiền, liền chuẩn bị đi.

Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Đại Lang, chàng cũng nên mua một bộ quần áo cho mình."

"Không cần, ta thích mặc quần áo của nàng làm."

Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, giống như mình và hắn đã sớm là vợ chồng, đã từng làm cho hắn bao nhiêu bộ quần áo, Quế Thanh Thanh không khỏi đỏ mặt.

Hai người cùng đi ra tiệm may, Quế Thanh Thanh còn có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu đi theo sau Lý Tùng, cũng không nhìn đường liền va vào một người, Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Xin lỗi." Định thần lại nhìn người nọ, nàng nhất thời đổi sắc mặt, thật là oan gia ngõ hẹp, đụng vào người lại là Tống Tử Kiều!

Tống Tử Kiều nhìn thấy Quế Thanh Thanh, trong mắt lóe ra một tia sáng, hứng thú quan sát nàng: "Nàng là tiểu nương tử nhà ai?"

Quế Thanh Thanh chỉ thấy lỗ tai ong một tiếng nổ ra, kiếp trước hình ảnh Tống Tử Kiều sai người đánh chết nàng, đến nay vẫn còn như rõ ràng ở trước mắt, Quế Thanh Thanh cảm thấy chân tay lạnh như băng, phảng phất như chân không còn ở trên người mình, mặc dù mắt nhìn thấy miệng Tống Tử Kiều mở ra ngậm lại, nhưng căn bản không biết hắn đang nói gì. Lý Tùng đi ra mấy bước phát hiện Quế Thanh Thanh không có đi theo, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một nam tử xa lạ ngăn Quế Thanh Thanh lại nói chuyện, hắn mây bước chạy đến, phát hiện sắc mặt Quế Thanh Thanh không tốt lắm, hắn vội vàng lôi kéo cánh tay của Quế Thanh Thanh hỏi: "Thanh Thanh, nàng làm sao vậy?"

Quế Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần: "Đại Lang, ta không thoải mái." Nàng vừa nói, liền mềm mại ngã vào trong ngực của Lý Tùng. Lý Tùng vội vàng ôm lấy nàng "Đi, ta dẫn nàng đi y quán." Hắn nhớ vừa rồi mới đi qua một y quán. Lý Tùng ôm Quế Thanh Thanh đi thật nhanh, tựa như trong ngực không có người.

Quế Thanh Thanh ở trong ngực của Lý Tùng, ngửi thấy mùi đàn ông trên cơ thể hắn, nhất thời vừa xấu hổ lại lúng túng, cũng không quên từ bả vai của Lý Tùng len lén nhìn về phía sau, cho đến khi không thấy được bóng dáng của Tống Tử Kiều, lúc này mới giùng giằng nói: "Đại lang, mau buông ta xuống, ta tốt hơn rồi, không cần đi y quán."

Lý Tùng vẫn có chút không tin, nhưng mà Quế Thanh Thanh giùng giằng muốn xuống, hắn chỉ đành phải để Quế Thanh Thanh xuống, vẫn còn cầm tay của nàng nói: "Tay nàng vẫn còn lạnh như băng, mới vừa rồi môi cũng không có màu sắc, rốt cuộc là thế nào? Hay để cho thầy thuốc xem qua một chút."

Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Ta thật sự không có việc gì, người nam nhân vừa rồi, tối hôm qua ta mơ thấy hắn hại chết ta, cho nên thấy hắn, ta liền sợ....."

"Lại có chuyện như vậy?"

Quế Thanh Thanh gật đầu một cái "Là thật." Người đọc sách không tin chuyện ma quỷ, nhưng mà chuyện như vậy thà tin là có chứ đừng tin là không có, Lý Tùng nghe nàng nói như vậy, thật sự tin, hắn cầm tay Quế Thanh Thanh: "Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không dám khi dễ nàng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương