Editor: Linh.

Lý Tùng đón phụ thân về nhà, Lý Phúc Mãn biết đại nhi tức bây giờ là nghĩa nữ của Tri phủ đại nhân, vốn đang lo lắng Quế Thanh Thanh thay đổi, về nhà vừa thấy, con dâu vẫn là con dâu trước kia, không khác gì ban đầu, Lão gia tử rất vui mừng.

Một nhà ba người dùng xong cơm chiều, trở lại phòng, Quế Thanh Thanh liền đem chuyện Vương Chân đã đến đây nói, Lý Tùng cười nói: "Không cần để ý nàng ta, để cho các nàng chó cắn chó đi, chúng ta chỉ nhìn là được."

Quế Thanh Thanh vội hỏi: "Cái trâm vàng kia ai cầm vậy?"

Lý Tùng từ trong lồng ngực lấy ra một cây trâm vàng, muốn tự mình cài cho Quế Thanh Thanh, Quế Thanh Thanh vội vàng cướp đến tay, nàng nhìn kỹ, vội nói: "Đây không phải là cái trâm kia."

"Đương nhiên không phải, đây là ta mua cho nàng. Có vui không?"

Quế Thanh Thanh cười gật đầu, trâm vàng này một đầu là một đóa hoa sen, mặt trên có một hàng chữ nhỏ "Thanh Thanh Tử Khâm, du du ta tâm*", mặt sau đề một chữ "Tùng".

(*) Thanh Thanh Tử Khâm, du du ta tâm: tà áo xanh xanh, ta luôn nhớ nàng.

Lý Tùng cười nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta ngủ sớm một chút đi. Mấy buổi tối trước nghỉ ở khách điếm, nàng sợ người khác nghe thấy, bó tay bó chân, ta cũng không được tận hứng..."

Quế Thanh Thanh xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đại lang, người ta cùng chàng nói chuyện đứng đắn, nếu như Vương Chân nói sự thật cho Thượng thị thì sao?"

"Nói thì sao? Cho dù nói, Thượng thị cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, lại nói tại hôn lễ của chúng ta Tống Tử Kiều đưa vàng đến là sự thật, nàng chỉ cần có tâm muốn biết, cũng sẽ biết, cho dù Vương Chân cái gì cũng không nói, Thượng thị cũng sẽ biết nàng... Nàng ta là một phụ nhân, chúng ta còn sợ nàng ta hay sao? Hơn nữa Tống Tử Kiều chắc chắn sẽ chết, nếu như nàng ta vẫn kéo chuyện này không tha, chẳng phải là ngốc tử?"

Lý Tùng nói ngược lại cũng có lý, chỉ có điều không thể trừng phạt đến Thượng thị, Quế Thanh Thanh vẫn có chút không cam lòng, trong lòng nàng cũng có chút hối hận, ngày đó nếu như không cùng Tống Tử Kiều nói mấy câu ám muội, tình hình có lẽ sẽ khác đi, nhưng là lúc ấy quả thật cũng không còn cách nào khác để thoát khỏi hắn, ai biết khi đó hắn có thể dùng sức mạnh hay không? Lại nói, chính mình vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi mất bình tĩnh...

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Quế Thanh Thanh liền thu xếp đồ đạc muốn đi thăm tỷ tỷ Hoa Quế, mặc dù Tần lão thái thái không nói là cho tỷ tỷ, nhưng là đồ đạc đưa cho nàng đều chuẩn bị hai phần, rõ ràng là Hoa Quế có một phần, do đồ đạc quá nhiều, Lý Tùng định thuê một chiếc xe đưa Quế Thanh Thanh đi.

Xe còn chưa đến, trái lại Hồ thị thê tử của Lý Du đến đây, nàng vừa vào cửa, trên mặt chính là tươi cười nịnh nọt "Tẩu tử, cuối cùng cũng đợi được ngươi trở về, hôm qua vừa biết ngươi trở về, hôm nay ta liền vội vàng chạy đến."

Hồ thị nhiệt tình như vậy, khiến Quế Thanh Thanh hoảng sợ, lúc này, bỗng nghe thấy ở cách vách Vương Chân hô: "Ngươi có quyền gì mà bán ta? Ta cũng không phải là người Thượng gia!"

Quế Thanh Thanh vừa nghe đến hai chữ Thượng gia, vội vàng tập trung tư tưởng lắng nghe, thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc nói: "Ngươi đúng là không phải người Thượng gia, nhưng mà, khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta! Ngươi cũng không ngờ được đi?" Thanh âm kia đúng là của Thượng thị.

Vương Chân thét chói tai "Ngươi nói bậy! Không có khả năng!"

Lại nghe thấy Thượng thị cũng không có để ý đến nàng, mà là đối với một người khác nói: "Hồ chưởng quỹ, khế ước bán thân ngươi đã tra xét qua, bây giờ ngươi đem người đưa đi."

Vương Chân dường như biết sự tình không thể vãn hồi, liền không tiếp tục nói gì, Quế Thanh Thanh nghe xong hồi lâu, không có tiếng động khác, trái lại trong viện có tiếng người đi lại, nàng vốn định hỏi thăm một phen, lại nghĩ đến chỗ đáng giận của Vương Chân, đang do dự, Hồ thị hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta cùng hàng xóm không phải quen thuộc, làm sao biết chuyện gì xảy ra chứ? Hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì sao? Vào nhà ngồi đi."

Vào phòng, Hồ thị nhìn bài trí trong nhà Quế Thanh Thanh, không khỏi vừa hâm mộ vừa đố kị, nhưng mà nàng đã sớm từ trong miệng đệ đệ nghe được một chút tin tức, lúc này cũng không dám nói lung tung, chỉ là vẻ mặt tươi cười "Đại tẩu, phụ thân không có ở nhà sao?"

"Ừ, phụ thân đi xưởng rượu rồi." Bây giờ Lão gia tử đối với cất rượu cảm thấy hết sức hứng thú, Lý Tùng và Quế Thanh Thanh khuyên như thế nào cũng không được, hai người chỉ đành để cho ông đi. Quế Thanh Thanh hỏi: "Tin tức của ngươi thật linh thông, làm sao mà biết ra đã trở về?"

Hồ thị cũng không dám nói chính mình mỗi ngày đều phái người đi hỏi thăm, nàng chỉ cười nói: "Hôm nay ta đến đây, là đến giải nạn cho tẩu tử đây."

Quế Thanh Thanh kinh ngạc, mình có cái gì khó khăn? Nếu như nàng thật sự gặp nạn, Hồ thị phải chạy ra xa mới đúng.

Hồ thị cũng không chờ Quế Thanh Thanh nói chuyện, liền nói tiếp: "Đại tẩu, từ sau khi chúng ta ở riêng, phụ thân vẫn là do ca ca và đại tẩu hầu hạ, bây giờ thân phận của đại tẩu không giống trước, trong nhà cũng nên mua thêm mấy hạ nhân để hầu hạ, ta liền nghĩ mua ở bên ngoài, không biết gốc rễ, ta có một người dì, trước đó vài ngày trượng phu đã mất, cũng không có nhi tử bên người, nhà chồng lại không để yên, người dì này của ta, là người thành thật, nàng lại nguyện ý tìm một việc làm, nên ta nghĩ..." Hồ thị một hơi nói xong.

Quế Thanh Thanh cố ý nói: "Hóa ra dì của ngươi định tự mình bán thân, ta cảm thấy chuyện này không ổn, nàng tốt xấu gì cũng là họ hàng của ngươi, nếu như ta mua nàng, đến lúc đó trên mặt đệ muội cũng không vẻ vang..." Nàng hiểu rõ ý của Hồ thị, đây là đánh chủ ý lên người Lão gia tử! Muốn để dì của nàng ta làm kế thất của Lão gia tử? Trong nhà thuê một quả phụ, năm rộng tháng dài nếu như có tin đồn truyền ra, không có cách ăn nói khác cũng chỉ đành để cho nàng ta vào cửa, Quế Thanh Thanh cũng không muốn để cho chuyện như vậy xảy ra...

Mặt Hồ thị không khỏi đỏ lên "Ta không có ý này!"

"A...?" Quế Thanh Thanh cười nói: "Hóa ra là ta hiểu nhầm, chỉ có điều cho dù trong nhà ta có muốn thêm hạ nhân, cũng phải mua người có khế ước, lại nói phụ thân bên người đã có tiểu Thạch đầu hầu hạ, không cần thêm người khác."

Mặt Hồ thị lúc đỏ lúc trắng "Tẩu tử, ta là có lòng tốt vì ngươi suy nghĩ..."

Quế Thanh Thanh có chút giận, chính mình đã nói rõ ràng như vậy, nàng vẫn còn không hiểu à? Quế Thanh Thanh cười cười, gằn từng tiếng từ từ nói: "Hóa ra đệ muội có lòng tốt, nếu nhơ phụ thân vẫn ở trong nhà đệ muội, đệ muội để cho ai đến hầu hạ, ta tự nhiên sẽ không nói gì, cũng sẽ không ngăn cản, nhưng đây là nhà của ta, trong nhà ta an bài như thế nào, cũng không đến lượt người khác dạy bảo."

Hồ thị không kìm nén được muốn phát hỏa, cuối cùng nàng lại nghĩ đếm bây giờ Quế Thanh Thanh đã là nghĩa nữ của Tri phủ đại nhân, không phải là người nàng có thể gây khó dễ, nàng lắp bắp nói: "Ta đây không phải... Đây không phải là nhìn gia vụ trong nhà đại tẩu nhiều, muốn hỗ trợ thêm, đại tẩu cũng có thể rảnh rỗi chút... Ta lại hình như ta nhiều chuyện rồi... Xem đại tẩu thu thập những thứ nàu, là muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy a. Đang muốn đi." Quế Thanh Thanh không muốn cùng nàng nhiều lời, lúc này, Hỉ muội chạy đến "Nãi nãi, xe ngựa đến đây."

Hồ thị cười nói: "Tẩu tử đây là định đi đâu?"

"Đi thăm tỷ tỷ của ta."

Hồ thị mắt thấy bao lớn bao nhỏ đưa ra xe, xem như vậy ăn mặc đồ dùng đều có, còn có hai cuộn gấm vóc, nàng nhịn không được nói: "Ai ôi tẩu tử, ngươi cầm nhiều thứ tốt đi như vậy, đại ca biết sợ là không ổn đi?"

Lại đúng lúc này Lý Tùng đi vào cửa, hắn vừa nghe lời này liền nói: "Ta biết rõ thì có cái gì không ổn? Đây vốn là lễ vật Tần gia cho tỷ tỷ của đại tẩu ngươi."

Hồ thị vừa nhìn thấy Lý Tùng trở lại, có chút hoảng loạn "Đại ca, đại tẩu, ta đi trước."

Quế Thanh Thanh vốn mặc kệ nàng, nhưng mà nghĩ đến đi xa nhà một chuyến, nếu là chưa mua cho cháu chút này nọ trở về, cũng không tốt, liền nói: "Ngươi chờ ta một chút, ta mua chút lễ vật cho hài tử của ngươi và lão Tam, tiện thể mang về đi."

Hồ thị vừa nghe liền mừng rỡ, Quế Thanh Thanh cầm hai cái bọc đi ra, mỗi nhà một cái, công bằng.

Mắt thấy Hồ thị đi rồi, Lý Tùng hỏi: "Nàng ta đến đây làm cái gì?"

Quế Thanh Thanh liền đem mục đích Hồ thị đến nói, Lý Tùng tức giận: "Vẫn tự xưng là nhà mẹ đẻ có người đọc sách, vậy mà lại đến đây quản đến nhà chúng ta."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta lại tò mò tin tức của nàng ta rất linh thông... Ta đi trước, đi sớm cũng được trở về sớm."

Lý Tùng dặn dò: "Xe này ta thuê một ngày, khi nàng trở về ngồi xe này là được. Đúng rồi, nhà chúng ta đúng là phải mua thêm vài người nữa, ta cũng không hi vọng về sau nàng phải tự mình nấu cơm, ngón tay đều thô ráp, hơn nữa, không phải là nàng muốn mở cửa hàng điểm tâm sao? Trong nhà sợ là bận không làm được."

Quế Thanh Thanh gật đầu đáp ứng, lúc này mới ngồi xe đi đến nhà Hoa Quế.

Bụng Hoa Quế đã hiện ra, nàng nhìn thấy muội muội rất vui mừng, hỏi han. Cho đến khi nhìn thấy muội muội cầm nhiều đồ đạc đến, không khỏi giật mình, vội vàng từ chối không cần "Thanh Thanh, muội cầm nhiều đồ đến như vậy, muội tế (em rể) sẽ không vui, mau lấy về đi, trong nhà tỷ tỷ có ăn có mặc, cái gì cũng không thiếu..."

Quế Thanh Thanh căn bản không nghĩ muốn nói đến chuyện của mẫu thân, nhưng là nói gì tỷ tỷ cũng không nhận những thứ này, Quế Thanh Thanh bèn cân nhắc đem chuyện của mẫu thân nói ra, dẫn đến Hoa Quế khóc một hồi, nàng từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, lúc này biết rõ chân tướng sự việc, thật giống như được giải thoát, Quế Thanh Thanh khuyên nàng vài câu, nàng liền cười nói: "Nếu như ta là người tầm nhìn hạn hẹp, còn chưa biết sẽ như thế nào! Khóc một chút, ta cảm thấy trong lòng tốt hơn rồi. Đúng rồi, lần trước muội nói cửa hàng điểm tâm, chúng ta khi nào thì mở?"

Quế Thanh Thanh cười nói: "Bây giờ bụng tỷ to, có làm được hay không?"

"Có thể có thể, bây giờ ta còn giúp đỡ làm việc đồng áng trong nhà a."

Quế Thanh Thanh nói: "Lần này ta đi Phủ Thanh Châu, Tần gia Lão thái thái cấp cho ba ngàn lượng bạc, hai chúng ta mỗi người một nửa, không bằng tỷ và tỷ phu cũng chuyển lên trấn trên ở, hai tỷ muội chúng ta còn bạn."

Hoa Quế vui vẻ đáp ứng, hai người còn nói đến đệ đệ Quế Mãn, Hoa Quế cười nói: "Không nghĩ đến tiểu Mãn vẫn còn là một người thông minh, phu tử khen hắn không ít."

Quế Thanh Thanh nghe vậy cũng cực kỳ vui mừng, đệ đệ có thể nổi danh hay không không sao cả, quan trọng là phải làm người tốt, một đời này, hắn sẽ làm người tốt đi?

Hai tỷ muội nói chuyện một hồi, thời gian đã đến buổi trưa, Quế Thanh Thanh ở Trương gia dùng xong cơm trưa, lúc này mới trở về nhà mẹ đẻ, nàng mua cho phụ thân hai vò rượu, mua cho tiểu Mãn một bộ sách, giấy, mực cùng mấy bao điểm tâm.

Tiểu Mãn ở học đường còn chưa có trở về, trái lại Nhị nương nghe nói Lý Tùng ở Huyện Thanh Phổ làm Điển sử, đối xử với Quế Thanh Thanh cực kỳ nhiệt tình.

Nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, Quế Thanh Thanh thấy rất rõ ràng, bởi vậy nàng cũng không để ý, nhìn thấy phụ thân mắt say lờ đờ, Quế Thanh Thanh cũng không nán lại nhà mẹ đẻ, bỏ xuống này nọ liền trực tiếp về nhà.

Ở cửa nhà, Quế Thanh Thanh liền thấy ở trong viện có khoảng hai ba mươi người đứng đó, nàng lấy làm kinh hãi, đây là làm sao vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương