Làm Quả Phụ Thật Khó
Chương 12: Khách không mời

Editor: Linh.

Quế Thanh Thanh từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe tiếng chim hót líu ríu ngoài cửa sổ, vừa thấy mình ở một nơi xa lạ, nàng lập tức từ trên giường bật dậy, đột nhiên phát hiện cả người xích lõa, lúc này nàng mới nhớ tới tối hôm qua cùng Đại Lang ở khách điếm viên phòng, chỉ là..... Đại Lang đi nơi nào?

Quế Thanh Thanh vội vàng mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi mở cửa, vừa vặn thấy Trần Lan, nàng cười hì hì nói: "Quế tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh rồi? mới vừa rồi nha hoàn nói trong phòng tỷ có động tĩnh, ta tới đây xem một chút. Tỷ phu nói đừng quấy rầy tỷ, để cho tỷ ngủ nhiều một chút, ta liền để cho nha hoàn đứng ngoài phòng canh giữ, tỷ phu thật là thương tỷ....."

Lời của nàng mang theo trêu trọc, Quế Thanh Thanh cũng không phải cô nương mới lớn, đương nhiên không thèm để ý, chỉ là hỏi: "Đại Lang sớm như vậy đã đi ra ngoài, hắn đi đâu muội có biết không?"

Trần Lan mở to hai mắt, cười nói: "Tỷ phu bảo hôm nay muốn cử hành lễ thành hôn, mời các vị hương thân uống rượu mừng, nên đã đi ra ngoài đặt rượu thịt rồi."

Quế Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, vội vàng đem Trần Lan mời vào trong phòng, Trần Lan hôm nay đổi một bộ quần áo của nữ, một thân quần áo màu tím nhạt, mang theo vài phần tùy ý lại không mất trang nhã, khuôn mặt trái xoan trắng nõan như ngọc, hai má đánh phấn nhàn nhạt, giữa má khi cười hiện lên một đôi núm đồng tiền, đôi môi không điểm tự hồng, mái tóc tùy ý bối lên thành một cái Tùng kế, cài một cái trâm hoa màu tím nhạt, nơi cổ tay mang theo một đôi vòng Dương Chi bạch ngọc, tản ra ánh sáng trơn bóng.....

Hai người vào trong phòng ngồi xuống, Quế Thanh Thanh cười nói: "Vẫn là mặc kiểu này đẹp mắt hơn, muội cải trang thành nam tử nhìn thế nào cũng vẫn mang theo mùi vị của đàn bà."

Trần Lan cười đùa nói: "Cái kia chỉ là để ra cửa dễ dàng hơn thôi." Nàng vừa nói, vừa từ trên cổ tay lấy xuông đôi vòng tay Dương Chi bạch ngọc đưa cho Quế Thanh Thanh "Quế tỷ tỷ, sáng hôm nay ta mới biết được tỷ và tỷ phu là tân hôn, một đôi vòng ngọc này, coi như là đưa cho tỷ làm lễ vật mừng tân hôn. Tỷ đừng ghét bỏ."

"A!" Quế Thanh Thanh có chút khinh ngạc, nàng vội vàng khước từ "Lan muội muội, lễ vật của muội quá quý giá, đôi vòng tay Dương Chi bạch ngọc này giá giá cả không rẻ, ta không thể nhận....."

"Không được không được, tỷ nhất định phải nhận lấy, chờ đến khi ta thành thân, tỷ cũng đưa cho ta một lễ vậy quý giá tương đương để thêm trang như vậy được không?"

Trần Lan tính tình thẳng thắn, trong lòng nghĩ thế nào liền nói ra thế ấy, Quế Thanh Thanh lại rất thích thích tính cách như vậy của nàng, nàng đã nói như vậy, vòng tay này Quế Thanh Thanh cũng không liều mạng khước từ nữa, nàng đành phải cười nói: "Như vậy đi Lan muội muội, vòng tay này ta nhận một cái, một cái khác muội giữ lại, tỷ muội chúng ta để lại kỷ niệm cho nhau, như thế nào?"

"Tốt tốt, cứ như vậy đi." Trần Lan tự tay đeo vòng tay lên cho Quế Thanh Thanh, hai người mỗi người đeo một cái, Dương Chi bạch ngọc tôn lên cổ tay trắng bóc, đúng là đặc biệt dễ nhìn.....

Quế Thanh Thanh lại trịnh trọng nói tạ ơn, lúc này, tiểu nhị đem thức ăn đưa tới, Trần Lan cười nói: "Quế tỷ tỷ, biểu ca cùng tỷ phu là ăn rồi mới đi, mấy món ăn này là ta tùy tiện gọi, tỷ xem một chút có thích hay không, nếu như còn thích ăn cái gì, cứ việc để cho tiểu nhị đưa tới."

"Không cần, cái này đã rất thịnh soạn rồi, ta cũng không kén ăn." Quế Thanh Thanh vừa ăn cơm, vừa cảm thụ nhiệt tình của Trần Lan, tạm thời không nói cái khác, chỉ một đôi vòng tay Dương Chi bạch ngọc này, giá cả thế nào cũng từ một ngàn lượng bạc trắng trở lên, nàng cứ thoải mái đưa cho mình như vậy, Quế Thanh Thanh trong lòng đoán, có lẽ mẹ mình thật sự là thân thích của nàng, nếu không phải như vậy, thì vòng tay này thật là có chút khó giải quyết....

Ăn cơm xong, Quế Thanh Thanh lấy ra hà bao mà mình thêu, chọn một cái mình ưng ý nhất tặng cho Trần Lan, Trần Lan nhìn hà bao này thêu khéo léo, kiểu dáng cũng không lỗi thời, rất là thích, nhưng mà nàng thấy Quế Thanh Thanh một lúc lấy ra nhiều hà bao thì có chút kinh ngạc "Quế tỷ tỷ, sao tỷ lại mang theo nhiều hà bao như vậy đi ra ngoài."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Đây là ngày hôm qua ta định mang đi bán, kết quả là chưa bán được."

"A?" Trần Lan nhớ tới nhà tranh rách nát của Lý gia, trong lòng không khỏi thổn thức, cảm thán cuộc sống của Quế Thanh Thanh quá khổ.

Quế Thanh Thanh dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, giải thích: "Thật ra thì cuộc sống của ta và Đại Lang cũng rất tốt, ta bán cái này, là vì muốn kiếm chút tiền riêng, để cho đệ đệ nhà mẹ ta đi học, bù vào nhà mẹ, ta không muốn dùng tiền của Đại Lang....."

"Quế tỷ tỷ, tỷ còn có đệ đệ?"

"Đúng vậy a, ta có một tỷ tỷ một đệ đệ, nhưng mà đệ đệ là Nhị nương sinh, năm nay mới tám tuổi. Kể từ khi mẹ ta qua đời, cha ta liền dính vào rượu......."

Hai người đang nói chuyện, thì người làm của Tần gia thông báo Tần Yến Sơn cùng Lý Tùng đã trở lại, Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan đi xuống cửa khách điếm nhìn, chỉ thấy đi theo sau bọn họ có một cái xe ngựa, chứa rất nhiều thức ăn, trừ bánh ngọt, kẹo, còn có mấy túi gạo và mì, thịt cùng mấy tấm đậu phụ, ngược lại sau cỏ không có bao nhiêu, cái thời tiết này, muốn mua rau cỏ cũng không được, hơn nữa gia đình nông dân cũng thích ăn thịt.

Lý Tùng thừa dịp không ai chú ý, nhỏ giọng hỏi: "Không trách ta tự chủ trương đi? Ta muốn chuyện như vậy làm càng sớm càng tốt, còn nữa, ta đáp ứng ngày mai sẽ trả lời Mã Huyện lệnh, nếu như là thật sự đi nha môn làm nha dịch, sợ là phải có một hồi bận rộn, sau này sẽ không có thời gian....."

Quế Thanh Thanh cúi thấp đầu nói nhỏ, "Chàng tự tính toán, ta như thế nào cũng được." Nàng nhớ tới tối hôm qua hai người điên loan đảo phượng, vẫn còn có chút ngượng ngùng.

Lý Tùng cười nói: "Ta còn mua cho nàng một bộ đồ mới, có muốn thay bây giờ hay không?"

"Không..... Không cần, về nhà hãy nói, còn không biết cha đã ăn cơm hay chưa đấy."

Lý Tùng mang theo Quế Thanh Thanh trở về thôn cử hành hôn lễ, Tần Yến Sơn cũng mang theo biểu muội tham gia náo nhiệt, đoàn người mang theo mấy người làm, ba chiếc xe ngựa, chậm rãi trở về Lý gia thôn, trong lúc nhất thời khắp thôn chó cũng bắt đầu kêu to.

Lý Phúc Mãn vừa nghe con lớn nhất muốn thành hôn, lại đi nha môn làm nha dịch, lúc này vui mừng không ngậm miệng lại được "Tốt tốt, ngươi cũng trưởng thành rồi, sớm một chút thành thân cũng hợp với ý định của cha, cha chỉ hy vọng sớm được ôm đại tôn tử." Thật ra thì ông đã có cháu, nhưng mà đại tôn tử mới được ông coi trọng nhất, vả lại nhi tử có thể đi nha môn làm nha dịch, cho dù chỉ là một nha dịch bình thường, nói ra trên mặt cũng vẻ vang.

Lý Phúc Mãn lúc này cũng tự mình đi tìm Lý Phúc Lộc giúp một tay thu xếp chuyện vui, trong chốc lát công phu, Nhị thẩm Tống thị được tin chạy tới "Thanh Thanh a, Nhị thẩm đã sớm nói với ngươi sớm muộn cũng đều phải gả, cần gì phải kéo dài? Cuối cùng con cũng nghĩ thông suôt."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Còn phải phiền toái Nhị thẩm giúp lo liệu một tay."

"Đó là tất nhiên! Nhị thẩm không giúp con thì giúp ai a!" Tống thị cười, cũng sảng khoái đáp ứng, hiện tại một số nhà nông dân đã gieo mạ xong rồi, cũng rỗi rãi, hàng xóm cũng đến giúp một tay, hơn nữa người làm của Tần Yến Sơn, tất cả đều bố trí ngay ngắn có trình tự.

Lý Du cùng Lý Bách mang theo cả nhà tới, Hồ thị còn chưa nói cái gì, ngược lại Vương thị nhìn thấy Tần Yến Sơn cùng Trần Lan thì ánh mắt lóe lên, đây là quý công tử cùng tiểu thư nhà nào, làm sao lại đến tham gia lễ thành hôn của đại bá ca? Trong lúc nhất thời Vương thị vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, lôi kéo Quế Thanh Thanh hỏi lung tung này nọ, hỏi Quế Thanh Thanh đang phiền não, thì thấy tỷ tỷ Hoa Quế cùng Trương Phú Quý đi vào, nàng vội vàng bỏ rơi Vương thị đi ra ngoài nghênh đón.....

Vẻ mặt Hoa Quế vui vẻ, nói khẽ với muội muội: "Thanh Thanh a, hôm nay muội thật xinh đẹp! Vừa nhìn cũng biết Đại Lang đối đãi muội không tệ."

"Ừ, hắn rất tốt." Quế Thanh Thanh cười lôi kéo tỷ tỷ đi gặp Trần Lan, mấy người đang nói chuyện, thì nghe thấy Hồ thị ở trong sân lớn tiếng nhỏ mọn hô: "Ai u, người kia không phải là chưởng quỹ của Hằng Thịnh Tường sao! Hắn đến đây làm gi?"

Quế Thanh Thanh nghe xong, trên mặt liền biến sắc, nàng nhìn về phía trong sân, người đến không phải là Tống Khuyết sao! Phía sau còn có mấy người làm của Tống gia đi theo, trong tay mỗi người bưng một cái khay, phía trên dùng tấm vải đỏ che.

Đối với khách không mời mà đến này, Lý Tùng không có nửa điểm hảo cảm, nhưng mà hắn vẫn chắp tay một cái nghênh đón nói: "Nguyên lai là Tống chưởng quỹ, chúng ta không quen biết, không biết hôm nay Tống trưởng quỹ đến đây là có chuyện gì?"

Tống Khuyết cũng chắp tay một cái " Ta được Đông gia ủy thác, có một chuyện muốn thương lượng cùng Lý Đại Lang." Hắn nhìn hai bên một chút, cười nói: "Không bằng chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện, như thế nào?"

Lý Tùng đã sớm phát hiện vợ chồng Quế Lương núp trong đám người, trong lòng đã sáng tỏ mấy phần, chắc là bọn họ đem Tống Khuyết mang đến, tốt, hắn cũng lập tức sẽ phải thành thân, bọn họ lại vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn lạnh lùng nói: "Không cần, hôm nay là ngày vui của ta, không có thời gian để ý tới chuyện khác."

Tống Khuyết cười nói: "Lý Đại Lang, chẳng lẽ ngươi không muốn nghe một chút sao? Phải biết rằng, cơ hội nhưng là gặp cũng không thể cầu."

Quế Thanh Thanh đứng ở trong đám người bên ngoài, tay của nàng siết thật chặt, vốn là trắng nõn mềm mại, lúc này lại không có huyết sắc, nàng đoán đám người làm cầm khay đi theo phía sau Tống Khuyết, trong mâm, tất cả đều là bạc, mang đến rất nhiều bạc, đây là Tống Tử Kiều muốn cầm bạc đem Lý Tùng đập ngất.....

Quế Thanh Thanh lo lắng nhìn Lý Tùng, không phải ai cũng có thể cưỡng lại được cám dỗ của tiền tài, mặc dù Quế Thanh Thanh biết trong tay Lý Tùng có chút tiền tích cóp, nhưng mà cũng không có quá nhiều, mà năm khay bạc kia, ít nhất cũng phải một ngàn lượng, nào biết Tống Khuyết vung tay lên, mấy người.... mấy người làm vội vàng đem nắp khay kéo lên, mọi người vây xem kêu lên một trận "Vàng! Trời ạ, đây là bao nhiêu vàng a!"

Tâm Quế Thanh Thanh run lên, đây là Tống Tử Kiều biết trong tay nàng có phương thuốc nhuộm vải, bằng không cũng sẽ không bỏ ra vốn gốc, chỗ vàng này đổi ra bạc, thế nào cũng đến một vạn lượng, mục tiêu của hắn là xưởng dệt nhuộm.....

Trong lòng Quế Thanh Thành càng ngày càng không nắm chắc, Lý Tùng ha ha cười nói: "Được rồi, nếu Tống chưởng quỹ nói đây là một cơ hội, hôm nay nếu ta không để ngươi nói ra mục đích, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy nuối tiếc, vậy thì....." Lý Tùng nhìn một chút nhà mình huyên náo "Đi thôi, đến nhà Nhị thúc của ta nói."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương