Trời vào đông, trận tuyết đầu tiên mà mọi người mong chờ cuối cùng cũng tới.

Từng hạt tuyết trắng xóa, nhẹ nhàng rơi từ trên trời xuống như những viên kẹo bông mềm mại mà trẻ con hay ăn.

Read more...

Tuy không có nhiều gió nhưng bầu không khí lại lạnh lẽo như cắt qua da. Những cái cây to lớn nay đã rụng hết lá, đang đứng trơ trọi, người phủ đầy tuyết trắng.

Vào thời gian này trong năm, hầu hết mọi nhà không còn ra đồng làm việc nữa, ngay cả động vật cũng chỉ muốn ủ trong cái ổ đầy rơm của chúng.

Phùng Hành ngồi trên bậc thềm, tay cầm một ly trà gừng vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Nàng cuộn mình trong chiếc áo choàng lông thú màu trắng mà theo Hoàng Dược Sư nói cho nàng biết là lông gấu trắng hiếm hoi ở Thiên Sơn.

Khẽ hà hơi một cái, không khí thật yên bình, ngắm tuyết đang dần dần dày lên ở ngoài sân.

Bỗng, một thân hình to lớn từ đằng sau phủ lên người nàng, nhẹ nhàng bế thốc nàng lên một cái, đặt lên đùi mình, rồi dùng chiếc áo lông mà hắn đang mặc, bao quanh lại.

“Có thích không?” – Hoàng Dược Sư hôn lên đỉnh đầu nàng một cái.

Phùng Hành biết hắn đang hỏi là ngôi nhà. Sau khi tách khỏi đám người Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư liền theo như lới hứa, dẫn nàng đi du ngoạn khắp nơi.

Thế nhưng vào một tháng trước, khi trời bắt đầu vào đông, cả hai liền dừng chân tại thôn Tam Thủy.

Vì sẽ phải ở đây một thời gian nên Hoàng Dược Sư không thuê trọ như mọi lần mà mua hẳn một căn nhà trong thôn.

Vốn hắn muốn mua một biệt viện, thế nhưng thôn Tam Thủy vốn sống cách biệt với bên ngoài, lại là một vùng quê thì lấy đâu ra biệt viện cho hắn.

Vì vậy đành phải mua căn nhà nhỏ này, rồi sau đó cũng mất khoảng 2 tuần để Hoàng Dược Sư và thôn dân xung quanh sửa lại theo ý muốn của nàng.

Sau khi được sửa lại, ngôi nhà liền mang kiến trúc như những ngôi nhà gian ở Nhật Bản ngày xưa, ngay cả cái cửa cũng là cửa kéo, nàng vốn thích kiểu nhà gian như vậy, vì trong nhà thường có một phần hành lang nằm ở bên ngoài.

Nàng và hắn thường hay ở nhà giữa, những lúc buồn chán thì kéo cánh cửa kéo ra, sẽ thấy ngay hành lang và khu vườn nho nhỏ, giống như bây giờ vậy.

“Thích lắm.” – Phùng Hành ngửa đầu lên cười mà híp cả mắt.

“Vậy ta sẽ cho người ở Đào Hoa đảo xây một cái giống vậy được không?”

Tuy đối với hắn căn nhà này hơi nhỏ, thế nhưng nó lại cho hắn cảm giác như chỉ có nàng và hắn, lại rất ấm cúng và yên bình.

Phùng Hành nghe xong thì rất là hưng phấn:

“Thật sao?” – Khi nhận được cái gật đầu chắc chắn của hắn thì nàng liền nhãy cẫng lên, thưởng ngay một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi lạnh ngắt của hắn.

“Dược Sư, cảm ơn chàng!”

Vừa nhận được cái hôn, tâm tình Hoàng Dược Sư cũng tốt hơn hẳn, liền nhẹ nhàng nói:

“Thật ra, kiểu nhà này ta cũng thích.”

Câu nói của hắn, củng giống như công nhận sở thích của nàng vậy, trừ nam nhân ra, cái mình thích mà người ta cũng thích, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy rất vui, liền nói:

“Đây là một kiểu nhà đặc trưng của một quốc gia nằm trên hòn đảo lớn ở phía Đông đấy.”

“À.”

“Đó là quốc gia của hoa anh đào, một nơi rất đẹp.”

Hoàng Dược Sư đương nhiên biết Phùng Hành rất thích hoa anh đào, không phải trên đảo trông nhiều hoa như vậy toàn do sở thích của nàng hay sao, vì vậy hắn liền nói:

“Nàng đang nói tới Phù Tang.”

Hả. Lăn tăn trong phút chốc, nàng mới biết hắn đang nói đến tên cũ của Nhật Bản, lại nhớ đến đống hoa trên đảo, liền hỏi:

“Chàng tới đó rồi sao?”

Hoàng Dược Sư lắc đầu, thông minh như hắn, đương nhiên biết nàng đang thắc mắc cái gì, trí nhớ của nàng bây giờ còn chưa hoàn thiện, vì vậy có nhiều cho tiết nàng vẫn không biết.

Hắn lắc đầu, cầm tay nàng nói:

“Ta mua hạt giống ở chỗ thương đội ngoài biển.”

Nghe nói hắn chưa tới, Phùng Hành thất vọng cúi đầu. Hoàng Dược Sư thấy vậy, liền nói:

“Lần sau chúng ta cùng tới đó có được không?”

“Ừ.” – Mặt mày lại tươi tắn trở lại, Hoàng Dược Sư thấy vậy, cũng cười, tính tình cứ như trẻ con, thế nhưng hắn lại cứ thích nàng như vậy, mãi mãi sống trong cánh chim của hắn, không bao giờ gặp những phiền não gì, cho đến chết cũng vẫn hồn nhiên như vậy.

Nếu như những người quen biết Phùng Hành mà nghe được ý nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ ói một ngụm, sau đó nói.

Đại ca à, thê tử nhà huynh cũng gặp nhiều sóng gió lắm chứ, cha không thương, mẹ không yêu, ngay từ nhỏ đã phải sống một mình, thế nhưng đầu óc nàng ta cũng chẳng tổn thương gì nhiều, nói hoa mĩ là ngây thơ, nói trắng ra là não phẳng đấy.

Phùng Hành nhìn tuyết rơi trong sân, đầu tựa vào người Hoàng Dược Sư, hớp một miếng trà gừng, liền cảm thấy ấm cả người lên.

Trí nhớ lúc trước lại hiện lên, lúc đó nàng nhìn thấy cảnh “Phùng Hành” và Hoàng Dược Sư đắp người tuyết, liền cảm thấy đặc biệt đau khổ mà không chịu suy nghĩ tường tận.

Thời này vì sao lại có người thích đắp người tuyết, cho dù có, cái loại người tuyết với cà rốt, khăn choàng cũng sẽ không có.

Lại còn vì sao Phùng Hành thích hoa anh đào, loài hoa đặc trưng của Nhật Bản trong khi nàng chưa từng ra khỏi kinh thành chứ đừng nói là đến Phù Tang.

Vì sao nàng lại muốn đặt tên cho những đứa trẻ của mình là “Tường, Hy”, chẳn phải là lấy ra từ cái tên Phùng Tường Hy hay sao.

Trí nhớ của nàng có lúc lại hiện ra những đoạn ngắn, thế nhưng bây giờ nàng không quan tâm nữa, nàng biết hắn yêu nàng, từ trước đến giờ cũng chỉ yêu mỗi nàng, như vậy là đủ.

Từ hôm nay, cả hắn và nàng sẽ liên tục sáng tạo thêm nhiều kỉ niệm tươi đẹp nữa.

Khi Hoàng Dược Sư cúi đầu xuống nhìn, thì thấy thê tử của mình đã ngủ say từ lúc nào không hay. Hơi thở nàng đều đều, cái đầu vùi sâu vào trong lòng hắn, đỏ ửng.

Ngoài trời gió bắt đầu thổi, những bông tuyết không còn rơi nhẹ nhàng như lúc nãy nữa mà xuôi theo hướng gió.

Nhưng trong phòng, bếp lửa vẫn đỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tách tách, ở đó, có hai người dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, đến suốt đời này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương