Không khí xung quanh trở nên im lặng.

Nhìn gương mặt tái nhợt, thân thể run run như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, Phùng Hành cũng cảm thấy mình nói hơi nặng.

Thế nhưng, nếu như không thức tỉnh nàng ấy, thì những chuyện mà nàng ấy sẽ làm sai trong nguyên tác rồi cũng sẽ xảy ra.

Quách Phù im lặng một hồi, cho đến khi Phùng hành nghĩ rằng nàng ta vẫn sẽ cứ yên lặng như thế và định đi tìm Hoàng Dược Sư, thì nàng ấy mở miệng:

-“ Vậy…con…con phải làm sao?”

Phùng Hành nhìn Quách Phù, thấy trong đôi mắt nàng ta là sự mờ mịt, hoang mang, cộng thêm hoảng sợ, có lẽ chưa bao giờ nàng ta bị chỉ trích như vậy.

Nàng ấy luôn là nữ nhi yêu quý của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, hai người họ luôn yêu thương nàng, sủng ái nàng ta hết mình, còn những người khác, ai mà dám làm mất lòng con gái cưng của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ chứ.

Phùng hành từ từ bước đến gần Quách Phù, đặt một bàn tay lên má nàng ta, nhẹ nhàng vuốt ve, cố dịu dàng nói:

-“Biết sai thì phải sữa, bây giờ chưa phải là muộn, hơn nữa, cho dù như thế nào, ta tin trong lòng Dung Nhi và Quách Tĩnh, con mãi mãi là đứa con gái mà họ yêu thương. Thế nhưng, nếu một ngày nào đó, khi nhắc đến con, người ta có thể gọi con là Quách nữ hiệp, mà không phải là con gái của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, chắc họ sẽ càng vui hơn nữa.”

Quách Phù tha thiết nhìn Phùng Hành, hỏi: “Thật không?”

-“Ừ!” – Nàng trả lời chắc chắn. Quách Phù không xấu, nàng ấy chỉ là chưa trưởng thành thôi. Trong quá trình trưởng thành, con người ta cần những cạm bẫy, chông gai, những khó khăn,…thế nhưng, vượt qua những cái đó rồi, thì chúng ta sẽ trở thành người lớn.

Quách Phù cũng vậy, trước giờ nàng ấy luôn sống trong lớp màng bảo bọc của cha mẹ, chưa thấy những khó khăn mà mình phải chịu, vì vậy nàng ta mãi vẫn không trưởng thành.

Cuộc nói chuyện hôm nay của nàng, có lẽ vẫn chưa thể hoàn toàn thay đổi nàng ấy, thế nhưng nó sẽ giúp nàng ấy phá đi lớp màng bảo vệ ấy, đi đối mặt với những thử thách của riêng mình.

Gương mặt Quách Phù dường như sáng sủa hơn, nàng ấy nói bằng giọng nói chân thành:

-“ Ừm, con sẽ cố gắng, để trở thành người mà cha, mẹ sẽ phải tự hào khi nhắc đến với người khác!”

Nói xong câu nói hùng hồn, cả hai lại hỏi thăm thêm một vài câu nữa rồi Quách Phù mới đi chăm sóc Hoàng Dung.

Quách Phù vừa đi, sau lưng Phùng Hành liền thình lình vang lên một giọng nói:

-“ Nàng thích con bé!”

Phùng Hành giật mình quay người lại, Hoàng Dược Sư đang cầm một đĩa điểm tâm, đoán chắc là cho nàng.

Phùng hành liền bước lại, cầm một cái lên ăn, rồi không biết nghĩ nghĩ sao, cũng lấy một cái đút cho Hoàng Dược Sư.

Hắn không ăn, chỉ nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi Phùng Hành ngượng ngùng, tính bỏ tay xuống, thì mới há mồm cắn lấy miếng bánh, còn thuận tiện liếm sạch vụn bánh trên ngón tay nàng, khiến mặt nàng chín như trái cá chua.

Rút tay xuống, Phùng Hành mới trả lời:

-“Nàng ấy là cháu gái của chúng ta, cũng không thể để người khác coi thường như vậy!”

Nghe nàng nói đến hai chữ “chúng ta”, đôi mắt Hoàng Dược Sư liền mềm mại đi, khẽ ừ một cái.

-“ Cái gì?” – Hình như vừa nãy hắn vừa nói gì thì phải.

Hoàng Dược Sư mỉm cười nhìn nàng, nói:

-“Không có gì, chỉ là ta thấy nàng nói cũng đúng!” – Có lẽ, lại phải đi gặp Dung Nhi một chuyến.

*-*

Qua ngày hôm sau, cả phủ liền nhận được một tin tức không mấy hay ho.

Lỗ Hữu Cước ngay tại cổng thành đã gặp được Tiểu Long Nữ và được nàng ta báo tin: Quách Tương đã bị Lý Mạc Sầu bắt giữ rồi, Lỗ Hữu Cước đã lệnh mở cổng thành để Tiểu Long Nữ có thể đuổi theo, đồng thời nhanh chóng quay về báo cho Hoàng Dung và Quách Tĩnh biết tin.

Quả nhiên, khi vừa hay tin, Quách Tĩnh đứng ngồi không yên, còn Hoàng Dung, nàng ấy nằng nặc đồi phải đích thân đi tìm Quách Tương về, ai khuyên cũng không nghe.

Cho đến khi Hoàng Dược Sư đáp ứng sẽ đích thân đi tìm Quách Tương về, nàng ấy mới chịu nằm xuống, thế nhưng gương mặt vẫn lộ ra nét lo lắng.

Để tránh đêm dài lắm mộng, lại sợ để lâu, tình hình Quách Tương sẽ trở nên tồi tệ hơn, thế nên Hoàng Dược SƯ liền nhanh chóng sắp xếp, lên đường, đương nhiên là hắn sẽ không quên mang theo phụ thuộc phẩm là nàng đây.

Vì để tranh thủ thời gian, Hoàng Dược Sư không đi xe ngựa như lúc vừa mới rời đảo nữa, mà cưởi ngựa.

Hắn ngồi ở phía sau, ôm chặt nàng vào lòng, thúc ngựa như điên, chẳng mấy chốc, đã rời khỏi địa phận thành Tương Dương.

Tuy là đi vội vàng, thế nên Hoàng Dược Sư vẫn không quên điều dưỡng thân thể cho nàng, một ngày ba bữa đều là sơn trân hải vị, cho dù chỉ là những nguyên liệu hoang dã, thế nhưng vào tay hắn, thì chẵng mấy chốc đều trở thành hàng cao cấp cả.

Buổi tối, vì vẫn chưa tới thôn trấn, nên hai người đành ngủ trong rừng.

Không phải Phùng Hành chưa từng ngủ trong rừng. Trong cái lần vừa thoát khỏi Tuyệt Tình Cốc đó, khi đi theo đám người Dương Quá, nàng từng phải cùng bọn họ ngủ trong rừng một đêm.

Khi đó, tuy là xung quanh có không ít người, thế nhưng nàng vẫn không tài nào chợp mắt.

Trời thì lạnh, dưới đất lại gồ ghề, chưa kể tới mấy con muỗi cứ vo ve lại thêm nguy cơ sẽ có thú dữ tấn công bất cứ lúc nào, sáng hôm đó, nàng đã thức dậy với hai con mắt đen thui, cả người đau nhức.

Thế nhưng lúc này, được hắn ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của hắn, nàng lại cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.

Ngay cả tiếng côn trùng râm ran cũng trở thành một bản nhạc rừng tuyệt diệu.

Nàng khẽ gọi: “Dược Sư!” – Đây là lần đầu tiên, nàng không gọi cả tên lẫn họ của hắn ra.

Hoàng Dược Sư nhìn nàng, nhướn mày.

Phùng Hành nhìn thẳng vào mắt hắn, cười thật tươi:

-“Được trở về bên cạnh chàng, thật là hạnh phúc!”

Hoàng Dược Sư khẽ cười một cái, khiến lồng ngực hắn chấn động.

Hắn đặt một cái hôn dịu dàng lên tóc nàng, dịu dàng nói:

-“ Ngủ đi!”

-“Ừm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương