Làm Nũng
-
Chương 7: Học bơi
Có lẽ là bởi vì uống say, ngày đó Tạ Nhan ngủ rất ngon.
Hôm sau, Tạ Nhan ngủ thẳng đến khi trời sáng choang, sau khi rời giường chạy đến chỗ ngày trước thử vai tìm Tôn Hoài Quân.
Bọn họ hẹn nhau hôm nay thương lượng chuyện kịch bản cùng học bơi.
Tôn Hoài Quân đến sớm hơn cậu, nhưng hắn có nhiều chuyện bận rộn, trì hoãn hơn nửa ngày mới có thời gian gặp Tạ Nhan, lúc đẩy cửa ra lại thấy chỉ một người.
Hắn từ trước đến giờ luôn trực tiếp, cũng không nhiều lời phô trương, liền nói với Tạ Nhan: "Cậu không có công ty, bênh cạnh không có ai, đoàn phim sẽ tìm một trợ lý, bình thường có thể chăm sóc cậu."
Tạ Nhan thấy chính mình không cần trợ lý, cậu từ nhỏ đến lớn cũng không cần bất cứ người nào hỗ trợ vẫn đem tất cả mọi việc xử lý tốt.
Tôn Hoài Quân ngồi trước mặt cậu, nốc ừng ực nửa ly café đen "Cậu đừng từ chối. Cậu muốn học bơi qua một thời gian lại gia nhập đoàn phim, hành trình gấp gáp, có người chăm sóc cũng tránh chuyện ngoài ý muốn.Tôi cũng không nói phải đối với cậu thật sự tốt, chỉ là hiện giờ cậu là nam chính, cậu xảy ra chuyện gì phim cũng quay không được."
Người nọ tiến lại gần, trông còn chưa trưởng thành xong, đối với người bình thường cũng tính là coi được, chỉ là tóc có chút dầu cứ bết vào da đầu, y cùng Tạ Nhan giới thiệu chính mình: "Tạ ca, em là Lưu Thành Quang, gọi tiểu Lưu là được."
Tạ Nhan nhấp hớp nước trái cây, nhìn Lưu Thành Quang một cái, không nhanh không chậm nói: "Gọi tên tôi là được"
Tôn Hoài Quân cũng không làm lỡ thời gian, hỏi Tạ Nhan: "Mấy ngày nay cậu xem xong kịch bản chưa?"
Tạ Nhan gật gật đầu, cậu sớm đã đem kịch bản lăn qua lộn lại xem thật là nhiều lần, bất quá bởi vì xem mấy lần đều có ý tưởng mới, tạm thời không viết lên kịch bản, mà trước tiên ghi vào trên notebook.
《 Bạch kình 》 là một câu chuyện rất đơn giản. Lý Phùng Xuân gặp phải một con cá voi sát thủ, cá voi thường sống theo bầy, nhưng con này lại không. Lý Phùng Xuân cũng không rõ nguyên do, nhưng tiếp xúc lâu dài lại cùng nó trở thành bạn bè. Đó là khoảng thời gian vui sướng nhất của Lý Phùng Xuân. Nhưng mà tin tức có một con cá voi xuất hiện cạnh đảo rất nhanh bị truyền đi, có người nói tàu săn cá voi sẽ tới bắt nó.
Thì ra con cá voi sát thủ này trước đây biểu diễn ở viện hải dương, sau đó viện hải dương bị ép thả nó ra. Nó bị bắt lúc còn rất nhỏ, chia lìa với mẹ không được giáo dục, ở viện hải dương bị bệnh khiến cho về sau không nghe được tần sóng âm của loài cá voi nữa, không có cách nào để trao đổi. Cho nên tuy rằng được phóng sinh cũng không thể quay lại đàn.
Những người kia đã tìm đến làng, e rằng họ đã bỏ ra một số tiền lớn, đủ khiến thôn dân động tâm. Sau khi Lý Phùng Xuân biết chuyện, nửa đêm lái thuyền muốn mang cá voi rời đi, giữa đường gặp bão, thuyền của Lý Phùng Xuân suýt nữa bị lật tung, ca voi đẩy thuyền đi lại bị cánh quạt của một chiếc thuyền khác đi ngang qua gây thương tổn, vĩnh viễn chìm vào đáy biển.
Con cá voi trắng là khác biệt trong đàn cá voi, con cá voi cô độc nhưng hoạt bát này cũng vậy. Lý Phùng Xuân cũng là cá voi trắng giữa đám người.
Tôn Hoài Quân là người nóng tính, quay phim cũng rất chậm: "Kịch bản phải xem kỹ, cứ từ từ, không vội."
Với những chỗ chuyển biến tình cảm rất nhỏ đều là đạo diễn cùng diễn viên từng chút từng chút thảo luận.
Xung đột kịch liệt trong bộ phim này chỉ có một chỗ, chính là khi cá voi chết đi.
Lý Phùng Xuân rơi vào trầm mặc, cuối cùng bởi vì tìm tới một người bạn cô đơn khác mà chết đi mà sống lại.
Tôn Hoài Quân nhắc đến bơi lội, hắn đã sớm nghĩ kỹ chuyện này: "Cậu còn phải học bơi. Cái này rất gấp, không chỉ biết mà còn phải bơi thuần thục. Tôi mời cho cậu một huấn luyện viên, hồ bơi thì không mướn nổi, cho nên cậu đến nhà tôi học đi."
Vợ Tôn Hoài Quân là chủ một công ty thời trang, tài sản dồi dào, nhiều năm nay đều gồng gánh sự nghiệp đạo diễn của Tôn Hoài Quân, bất quá điều kiện tiên quyết là phải sắp xếp tốt cuộc sống, biệt thự của bà Tôn là mới mua, chủ yếu vì con cái, cho nên không chỉ có vườn hoa còn có bể bơi, rất thích hợp để luyện tập lâu dài.
Sau khi nói xong, Tôn Hoài Quân trực tiếp lái xe đưa Tạ Nhan về nhà, còn rất rộng rãi thả Tạ Nhan và huấn luyện viên trong nhà mình cùng với dì giúp việc.
Huấn luyện viên chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rực rỡ, so với Tạ Nhan thấp hơn một chút, do thường xuyên tập thể hình, vóc người rất tốt, cơ bụng cùng nhân ngư tuyến rõ ràng.
Hắn trước tiên tự giới thiệu mình tên là Tào Mân, ánh mắt thiện ý nhìn Tạ Nhan hỏi: "Tiểu Tạ sợ nước sao?"
Tạ Nhan nhíu mày nhìn Tào Mân: "Không sợ, gọi thẳng tên tôi."
Kỳ thực gọi vậy cũng không sai, nhưng đối với Tạ Nhan danh xưng "Tiểu Tạ" này rất thân mật, cậu không dễ dàng để người khác gọi mình như vậy.
Tào Mân sững sờ, gãi đầu một cái, liền bất đắc dĩ cười rộ lên: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Ánh mắt hắn rơi lên phần chân ngập trong nước của Tạ Nhan, liền che giấu mà dời đi.
Học bơi, nói dễ cũng không dễ nhưng nói khó cũng không khó. Tạ Nhan từ nhỏ ở viện mồ côi, không cần học bơi nhưng cậu cũng không sợ nước, dưới sự chỉ dạy của Tào Mân rất nhanh đã có thể đạp nước.
Tào Mân rất dụng tâm dạy học, mặc dù Tạ Nhan đã là nam nhân trưởng thành, cũng dùng tay nân nửa người đối phương một khắc cũng không rời.
Lưu Thành Quang tuy nói là trợ lý, nhưng đã sớm không ở lại nổi, cùng dì giúp việc trò chuyện, nói ít chuyện của Tôn Hoài Quân, còn ân cần hơn so với Tạ Nhan.
Bơi lội là một việc rất tốn sức, nhất là đối với người mới học, Tạ Nhan luyện một buổi sáng mới nghỉ ngơi, Tào Mân nói: "Tôi đã dạy cho nhiêu người, nhưng người học nhanh lại chăm chỉ như vậy thật hiếm thấy."
Tạ Nhan lười đến mắt cũng không nhấc lên, lau khô tóc, cùng Phó Thanh nhắn tin. Cậu trước giờ không hay dùng Wechat, nhưng bây giờ mỗi ngày đều cùng Phó Thanh nói vài câu.
Phó Thanh hỏi cậu học bơi đến đâu rồi.
Tạ Nhan không khiêm tốn mà nói mình luyện rất khá.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, Chu Tuần đi công tác trở về, mới mua một mảnh đất, công ty từ trên xuống dưới bận thành một đoàn. Phó Thanh mới họp xong, trong lúc ăn dở bát cơm, tranh thủ hỏi chút tin tức của bạn nhỏ.
Phó Thanh xem qua tư liệu của đoàn phim và đạo diễn, ít ra từ trước đến giờ đều chính phái, chưa làm ra chuyện gì. Lúc Mạc Phục lấy những tài liệu này cho anh có đùa giỡn, có cần đem chuyện của Tạ Nhan cũng tra luôn hay không.
Anh cự tuyệt.
Điều tra đạo diễn cùng đoàn phim cũng là lo lắng cho an toàn của bạn nhỏ. Nhưng thăm dò Tạ Nhan thì thật là không tôn trọng người ta.
Vì lý do này, Mạc Phục cười đến suýt nửa ngã từ trên ghế sô pha xuống, hỏi Phó Thanh sao lại quan tâm một bạn nhỏ mới quen như thế?
Phó Thanh nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, anh rất tốt với bọn nhỏ ở phố cũ, nhưng đều là nuôi thả, bình thường không có chuyện gì cũng không hay gọi điện, hiếm thấy lại nhớ một người đến như vậy.
Đại khái tiểu Tạ là đứa trẻ ngoan đốt đèn đi khắp phố cũ cũng không tìm thấy.
Bất quá lời này không nói với Mạc Phục, bằng không Mạc Phục thực sự sẽ lăn từ trên ghế xuống.
Phó Thanh muốn hỏi Tạ Nhan có mệt hay không, ngẫm lại liền thôi, Tạ Nhan tính tình ngang bướng, có mệt cũng sẽ nói không.
Vì thế chỉ dặn Tạ Nhan, mỗi ngày đừng luyện quá lâu, tránh hôm sau mệt mỏi sẽ trễ nãi việc luyện tập.
Tạ Nhan chống đầu, nhìn tin nhắn của Phó Thanh nở nụ cười, trả lời một câu: "Thật sự không mệt, nhưng mà huấn luyện viên rất đáng ghét."
Cậu chỉ là muốn tán gẫu, nhưng nhắn đi rồi mới phát hiện giống như là trẻ con đi cáo trạng. Tạ Nhan không tự chủ cắn cắn môi, do dự một chút, rút tin nhắn đi.
Quá trẻ con, cậu lớn như vậy, còn không méc ai bao giờ.
Cho dù chỉ ở chung nửa ngày Tạ Nhan thật sự chán ghét Tào Mân. Cậu tính cách hư hỏng, thường thường đánh nhau, nhưng thực cũng không oán giận. Bởi vì Tạ Nhan có ranh giới cuối cùng của mình, người khác không đụng tới cậu, cậu cũng lười tính toán, không thèm để ý.
Giống như là bây giờ đối với Tào Mân.
Mà một bên khác, Phó Thanh mới thấy Tạ Nhan nhắn tin oán giận lại rút về, cơ hồ có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ hối hận của Tạ Nhan.
Dường như mèo con đang làm nũng.
Phó Thanh có chút muốn thay đổi biệt danh, vẫn là nhịn lại. Tuy nói rất chán ghét huấn luyện viên bơi lội, như Phó Thanh cũng không có nhiều lo lắng, anh chỉ sợ Tạ Nhan tuổi còn nhỏ, rơi vào cạm bẫy ở đoàn phim. Chỉ có một huấn luyện viên, Tạ Nhan cũng sẽ không chịu thiệt.
Hai người nói chuyện một lúc, hẹn thời gian đến thăm Phó gia gia.
Thời gian nghỉ ngơi qua đi, Tạ Nhan liền chìm vào trong nước nín thở. Tóc của cậu đã khôi phục màu sắc, chỉ là chân tóc còn dư một chút xanh biếc, cả đầu đều là màu vàng chói lọi, ở trong nước loạng choạng, nhìn có vẻ càng trẻ ra, da dẻ càng thêm trắng, dáng vẻ càng thêm động nhân.
Tạ Nhan nhắm chặt mắt, không thấy được Tào Mân ở trên bờ nhìn cậu chằm chằm.
6 trang word TT.TT
Hôm sau, Tạ Nhan ngủ thẳng đến khi trời sáng choang, sau khi rời giường chạy đến chỗ ngày trước thử vai tìm Tôn Hoài Quân.
Bọn họ hẹn nhau hôm nay thương lượng chuyện kịch bản cùng học bơi.
Tôn Hoài Quân đến sớm hơn cậu, nhưng hắn có nhiều chuyện bận rộn, trì hoãn hơn nửa ngày mới có thời gian gặp Tạ Nhan, lúc đẩy cửa ra lại thấy chỉ một người.
Hắn từ trước đến giờ luôn trực tiếp, cũng không nhiều lời phô trương, liền nói với Tạ Nhan: "Cậu không có công ty, bênh cạnh không có ai, đoàn phim sẽ tìm một trợ lý, bình thường có thể chăm sóc cậu."
Tạ Nhan thấy chính mình không cần trợ lý, cậu từ nhỏ đến lớn cũng không cần bất cứ người nào hỗ trợ vẫn đem tất cả mọi việc xử lý tốt.
Tôn Hoài Quân ngồi trước mặt cậu, nốc ừng ực nửa ly café đen "Cậu đừng từ chối. Cậu muốn học bơi qua một thời gian lại gia nhập đoàn phim, hành trình gấp gáp, có người chăm sóc cũng tránh chuyện ngoài ý muốn.Tôi cũng không nói phải đối với cậu thật sự tốt, chỉ là hiện giờ cậu là nam chính, cậu xảy ra chuyện gì phim cũng quay không được."
Người nọ tiến lại gần, trông còn chưa trưởng thành xong, đối với người bình thường cũng tính là coi được, chỉ là tóc có chút dầu cứ bết vào da đầu, y cùng Tạ Nhan giới thiệu chính mình: "Tạ ca, em là Lưu Thành Quang, gọi tiểu Lưu là được."
Tạ Nhan nhấp hớp nước trái cây, nhìn Lưu Thành Quang một cái, không nhanh không chậm nói: "Gọi tên tôi là được"
Tôn Hoài Quân cũng không làm lỡ thời gian, hỏi Tạ Nhan: "Mấy ngày nay cậu xem xong kịch bản chưa?"
Tạ Nhan gật gật đầu, cậu sớm đã đem kịch bản lăn qua lộn lại xem thật là nhiều lần, bất quá bởi vì xem mấy lần đều có ý tưởng mới, tạm thời không viết lên kịch bản, mà trước tiên ghi vào trên notebook.
《 Bạch kình 》 là một câu chuyện rất đơn giản. Lý Phùng Xuân gặp phải một con cá voi sát thủ, cá voi thường sống theo bầy, nhưng con này lại không. Lý Phùng Xuân cũng không rõ nguyên do, nhưng tiếp xúc lâu dài lại cùng nó trở thành bạn bè. Đó là khoảng thời gian vui sướng nhất của Lý Phùng Xuân. Nhưng mà tin tức có một con cá voi xuất hiện cạnh đảo rất nhanh bị truyền đi, có người nói tàu săn cá voi sẽ tới bắt nó.
Thì ra con cá voi sát thủ này trước đây biểu diễn ở viện hải dương, sau đó viện hải dương bị ép thả nó ra. Nó bị bắt lúc còn rất nhỏ, chia lìa với mẹ không được giáo dục, ở viện hải dương bị bệnh khiến cho về sau không nghe được tần sóng âm của loài cá voi nữa, không có cách nào để trao đổi. Cho nên tuy rằng được phóng sinh cũng không thể quay lại đàn.
Những người kia đã tìm đến làng, e rằng họ đã bỏ ra một số tiền lớn, đủ khiến thôn dân động tâm. Sau khi Lý Phùng Xuân biết chuyện, nửa đêm lái thuyền muốn mang cá voi rời đi, giữa đường gặp bão, thuyền của Lý Phùng Xuân suýt nữa bị lật tung, ca voi đẩy thuyền đi lại bị cánh quạt của một chiếc thuyền khác đi ngang qua gây thương tổn, vĩnh viễn chìm vào đáy biển.
Con cá voi trắng là khác biệt trong đàn cá voi, con cá voi cô độc nhưng hoạt bát này cũng vậy. Lý Phùng Xuân cũng là cá voi trắng giữa đám người.
Tôn Hoài Quân là người nóng tính, quay phim cũng rất chậm: "Kịch bản phải xem kỹ, cứ từ từ, không vội."
Với những chỗ chuyển biến tình cảm rất nhỏ đều là đạo diễn cùng diễn viên từng chút từng chút thảo luận.
Xung đột kịch liệt trong bộ phim này chỉ có một chỗ, chính là khi cá voi chết đi.
Lý Phùng Xuân rơi vào trầm mặc, cuối cùng bởi vì tìm tới một người bạn cô đơn khác mà chết đi mà sống lại.
Tôn Hoài Quân nhắc đến bơi lội, hắn đã sớm nghĩ kỹ chuyện này: "Cậu còn phải học bơi. Cái này rất gấp, không chỉ biết mà còn phải bơi thuần thục. Tôi mời cho cậu một huấn luyện viên, hồ bơi thì không mướn nổi, cho nên cậu đến nhà tôi học đi."
Vợ Tôn Hoài Quân là chủ một công ty thời trang, tài sản dồi dào, nhiều năm nay đều gồng gánh sự nghiệp đạo diễn của Tôn Hoài Quân, bất quá điều kiện tiên quyết là phải sắp xếp tốt cuộc sống, biệt thự của bà Tôn là mới mua, chủ yếu vì con cái, cho nên không chỉ có vườn hoa còn có bể bơi, rất thích hợp để luyện tập lâu dài.
Sau khi nói xong, Tôn Hoài Quân trực tiếp lái xe đưa Tạ Nhan về nhà, còn rất rộng rãi thả Tạ Nhan và huấn luyện viên trong nhà mình cùng với dì giúp việc.
Huấn luyện viên chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rực rỡ, so với Tạ Nhan thấp hơn một chút, do thường xuyên tập thể hình, vóc người rất tốt, cơ bụng cùng nhân ngư tuyến rõ ràng.
Hắn trước tiên tự giới thiệu mình tên là Tào Mân, ánh mắt thiện ý nhìn Tạ Nhan hỏi: "Tiểu Tạ sợ nước sao?"
Tạ Nhan nhíu mày nhìn Tào Mân: "Không sợ, gọi thẳng tên tôi."
Kỳ thực gọi vậy cũng không sai, nhưng đối với Tạ Nhan danh xưng "Tiểu Tạ" này rất thân mật, cậu không dễ dàng để người khác gọi mình như vậy.
Tào Mân sững sờ, gãi đầu một cái, liền bất đắc dĩ cười rộ lên: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Ánh mắt hắn rơi lên phần chân ngập trong nước của Tạ Nhan, liền che giấu mà dời đi.
Học bơi, nói dễ cũng không dễ nhưng nói khó cũng không khó. Tạ Nhan từ nhỏ ở viện mồ côi, không cần học bơi nhưng cậu cũng không sợ nước, dưới sự chỉ dạy của Tào Mân rất nhanh đã có thể đạp nước.
Tào Mân rất dụng tâm dạy học, mặc dù Tạ Nhan đã là nam nhân trưởng thành, cũng dùng tay nân nửa người đối phương một khắc cũng không rời.
Lưu Thành Quang tuy nói là trợ lý, nhưng đã sớm không ở lại nổi, cùng dì giúp việc trò chuyện, nói ít chuyện của Tôn Hoài Quân, còn ân cần hơn so với Tạ Nhan.
Bơi lội là một việc rất tốn sức, nhất là đối với người mới học, Tạ Nhan luyện một buổi sáng mới nghỉ ngơi, Tào Mân nói: "Tôi đã dạy cho nhiêu người, nhưng người học nhanh lại chăm chỉ như vậy thật hiếm thấy."
Tạ Nhan lười đến mắt cũng không nhấc lên, lau khô tóc, cùng Phó Thanh nhắn tin. Cậu trước giờ không hay dùng Wechat, nhưng bây giờ mỗi ngày đều cùng Phó Thanh nói vài câu.
Phó Thanh hỏi cậu học bơi đến đâu rồi.
Tạ Nhan không khiêm tốn mà nói mình luyện rất khá.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, Chu Tuần đi công tác trở về, mới mua một mảnh đất, công ty từ trên xuống dưới bận thành một đoàn. Phó Thanh mới họp xong, trong lúc ăn dở bát cơm, tranh thủ hỏi chút tin tức của bạn nhỏ.
Phó Thanh xem qua tư liệu của đoàn phim và đạo diễn, ít ra từ trước đến giờ đều chính phái, chưa làm ra chuyện gì. Lúc Mạc Phục lấy những tài liệu này cho anh có đùa giỡn, có cần đem chuyện của Tạ Nhan cũng tra luôn hay không.
Anh cự tuyệt.
Điều tra đạo diễn cùng đoàn phim cũng là lo lắng cho an toàn của bạn nhỏ. Nhưng thăm dò Tạ Nhan thì thật là không tôn trọng người ta.
Vì lý do này, Mạc Phục cười đến suýt nửa ngã từ trên ghế sô pha xuống, hỏi Phó Thanh sao lại quan tâm một bạn nhỏ mới quen như thế?
Phó Thanh nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, anh rất tốt với bọn nhỏ ở phố cũ, nhưng đều là nuôi thả, bình thường không có chuyện gì cũng không hay gọi điện, hiếm thấy lại nhớ một người đến như vậy.
Đại khái tiểu Tạ là đứa trẻ ngoan đốt đèn đi khắp phố cũ cũng không tìm thấy.
Bất quá lời này không nói với Mạc Phục, bằng không Mạc Phục thực sự sẽ lăn từ trên ghế xuống.
Phó Thanh muốn hỏi Tạ Nhan có mệt hay không, ngẫm lại liền thôi, Tạ Nhan tính tình ngang bướng, có mệt cũng sẽ nói không.
Vì thế chỉ dặn Tạ Nhan, mỗi ngày đừng luyện quá lâu, tránh hôm sau mệt mỏi sẽ trễ nãi việc luyện tập.
Tạ Nhan chống đầu, nhìn tin nhắn của Phó Thanh nở nụ cười, trả lời một câu: "Thật sự không mệt, nhưng mà huấn luyện viên rất đáng ghét."
Cậu chỉ là muốn tán gẫu, nhưng nhắn đi rồi mới phát hiện giống như là trẻ con đi cáo trạng. Tạ Nhan không tự chủ cắn cắn môi, do dự một chút, rút tin nhắn đi.
Quá trẻ con, cậu lớn như vậy, còn không méc ai bao giờ.
Cho dù chỉ ở chung nửa ngày Tạ Nhan thật sự chán ghét Tào Mân. Cậu tính cách hư hỏng, thường thường đánh nhau, nhưng thực cũng không oán giận. Bởi vì Tạ Nhan có ranh giới cuối cùng của mình, người khác không đụng tới cậu, cậu cũng lười tính toán, không thèm để ý.
Giống như là bây giờ đối với Tào Mân.
Mà một bên khác, Phó Thanh mới thấy Tạ Nhan nhắn tin oán giận lại rút về, cơ hồ có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ hối hận của Tạ Nhan.
Dường như mèo con đang làm nũng.
Phó Thanh có chút muốn thay đổi biệt danh, vẫn là nhịn lại. Tuy nói rất chán ghét huấn luyện viên bơi lội, như Phó Thanh cũng không có nhiều lo lắng, anh chỉ sợ Tạ Nhan tuổi còn nhỏ, rơi vào cạm bẫy ở đoàn phim. Chỉ có một huấn luyện viên, Tạ Nhan cũng sẽ không chịu thiệt.
Hai người nói chuyện một lúc, hẹn thời gian đến thăm Phó gia gia.
Thời gian nghỉ ngơi qua đi, Tạ Nhan liền chìm vào trong nước nín thở. Tóc của cậu đã khôi phục màu sắc, chỉ là chân tóc còn dư một chút xanh biếc, cả đầu đều là màu vàng chói lọi, ở trong nước loạng choạng, nhìn có vẻ càng trẻ ra, da dẻ càng thêm trắng, dáng vẻ càng thêm động nhân.
Tạ Nhan nhắm chặt mắt, không thấy được Tào Mân ở trên bờ nhìn cậu chằm chằm.
6 trang word TT.TT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook