Làm Nũng
-
Chương 53: Bao dung
Huy Đạt là công ty lớn, đối với nghệ sĩ dưới trướng không tính hà khắc, trái lại rất ưu đãi. Tạ Nhan muốn một trợ lý nghe lời, cũng không phải việc ghê gớm gì, nhân sự bên kia rất nhanh liền giúp cậu làm xong.
Giang Đồng chưa từng làm nghề này trước đây, lần này phải huấn luyện mấy ngày. Làm trợ lý cho mình tinh mệt hơn so với trợ lý thông thường nhiều, không có thời gian tan tầm nghỉ ngơi cố định, phải theo người ta chạy khắp nơi, lúc thường cũng phải tỉ mỉ săn sóc người khác, miệng còn phải kín, không thể nói lung tung.
Trước khi hắn tới, Vương Chúc Duy đã tìm hắn nói chuyện, còn nhét cho một cái bao đỏ thẫm, Giang Đồng không thể từ chối, nhưng vẫn rất tỉnh táo. Hắn là sinh viên tam lưu từ trường đại học tam lưu, thật vất vả mới tìm được công việc có tiền lương tốt như thế sau khi tốt nghiệp, tự nhiên biết không thể vì nhỏ mất lớn, Tạ Nhan mới là ông chủ của hắn.
Giang Đồng không dám nhìn Phó Thanh, cũng không nói muốn vào cửa, chọn vài câu quan trọng nói trước: "Tạ lão sư, Vương ca hỏi anh xem kịch bản xong chưa? Nếu xem xong, chọn một bộ nói với ảnh, trước tiên ký hợp đồng, sớm tiến vào đoàn phim."
Tạ Nhan rũ mắt, biểu cảm không thay đổi, lạnh nhạt như thường, hơi gật đầu một cái đi vào nhà.
Giang Đồng không rõ ý của cậu, vội vàng thêm một câu: "Vương ca nói anh thích hai bộ cũng không sao, quay cùng lúc cũng được."
Bước chân Tạ Nhan dừng một chút.
Giang Đồng cứ đứng ngoài cửa như vậy, Phó Thanh dẫn hắn tiến vào, rót chén nước đưa cho hắn, nhìn thân ảnh Tạ Nhan trong phòng ngủ cười cười, đè thấp tiếng nói, "Thật ngại quá, Tiểu Tạ mới hai mươi tuổi, tính khí có chút nóng nảy, cậu làm trợ lý của em ấy, sau này còn phải làm phiền cậu quan tâm em ấy."
Phó Thanh đứng dậy cầm điện thoại di động lên, mở Wechat, quơ quơ với Giang Đồng, hai người kết bạn, "Thế nhưng ở chung lâu, cậu sẽ biết tính cách em ấy rất đáng yêu."
Giang Đồng là trai thẳng, chưa bao giờ truy tinh(1), lúc tìm việc cũng là giăng một tấm lưới lớn, trước khi được nhận vào hoàn toàn không biết Tạ Nhan.
Vừa nãy lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nhan hắn thực sự sợ hết hồn.
Đẹp đẽ đến không giống người thật, có lẽ là bởi vì quá mức đẹp đẽ, liền rất lạnh nhạt, còn rất xa cách.
Về phần đáng yêu mà Phó Thanh nói, đáng yêu thì không có cảm nhận được, đời này cũng sẽ không cảm thấy đáng yêu. Đối với nhận thức như vậy của Phó Thanh, Giang Đồng chỉ có thể dùng giữa người yêu tự có lự kính để giải thích.
Lúc hắn đang nghĩ như thế, điện thoại di động kêu lên, Giang Đồng mở ra, thật đúng là một bao lì xì đỏ thẫm.
Giang Đồng hút khí lạnh, không phải là vì tiền lì xì.
Mà là vì vừa rồi lơ đãng liếc thấy ảnh nền wechat của Phó Thanh, hình như là ảnh lưng trần của Tạ Nhan, cùng với Tạ Nhan vừa rồi hắn nhìn thấy hoàn toàn khác nhau, cho dù cùng là bộ dạng rũ mắt, nhưng độ cong lại hoàn toàn khác nhau, chỉ vừa liếc mắt một cái, Phó Thanh đã tắt màn hình.
Này thì, càng khủng bố...
Phó Thanh dường như nhận ra được cái gì, cười cười với Giang Đồng, con ngươi màu hổ phách trở nên thâm thúy, rõ ràng cũng ôn hòa như vừa rồi, nhưng Giang Đồng không tự chủ lại cảm thấy một trận nguy hiểm.
Hắn theo bản năng giả vờ không biết gì, lại không thể không biểu hiện, chỉ có thể lắc lắc đầu.
Chừng hai phút sau, Tạ Nhan từ trong phòng đi ra, cầm hai quyển kịch bản đưa cho Giang Đồng: "Mấy cái này xem xong rồi, tôi không quay, cậu mang về đưa Vương Chúc Duy."
Giang Đồng liền vội vàng gật đầu, thời điểm hắn từ Tạ Nhan trong nhà đi ra ngất ngất ngây ngây, mới chính thức nhận việc một ngày, lại trong nửa giờ ngắn ngủi, hắn đã biết rất nhiều bí mật.
Vương Chúc Duy còn rất mập mờ nói bên cạnh Tạ Nhan có tên đòi nợ, rất hung ác, Giang Đồng lúc đó còn rất kỳ quái, đi báo cảnh sát không được sao. Bây giờ nhìn lại, chính là bạn trai Tạ Nhan.
Hắn thật là thống khổ a, sợ là lúc ngủ không cẩn thận nói nói mơ đem những bí mật này phun ra, Phó Thanh thoạt nhìn rất ôn hòa thực tế lại là đại ca kia có thể nào cho người đến thịt mình không!
Giang Đồng đi rồi, cuối cùng coi như không còn ai đến gõ cửa, hai người cơm nước xong, Tạ Nhan nhìn Phó Thanh rửa chén, đến buổi chiều, liền nằm lại trên giường.
Tạ Nhan để lại hai phần kịch bản, cũng không phải cậu muốn quay cả hai, chỉ là muốn xem kỹ một chút. Cả hai đều không ra sau, trình độ ngang nhau, có tốt có xấu.
Hai người bọn họ vốn là từng người quy củ dựa vào đầu giường, Tạ Nhan xem kịch bản, Phó Thanh xem văn kiện, không quấy rầy lẫn nhau. Tạ Nhan ngồi thẳng tắp, xem kịch bản nhìn ra rất nghiêm túc, còn bút màu dánh dấu, Phó Thanh lại không tự chủ dựa vào trên bả vai Tạ Nhan, tóc anh quá ngắn, chân tóc rất cứng, đâm vào da cổ mềm mại của Tạ Nhan, Tạ Nhan không tự chủ muốn né, nhưng cuối cùng vẫn là không nhúc nhích.
Ánh mắt Phó Thanh rơi vào kịch bản, liếc mắt một cái, đọc một câu thoại: "Em đau anh cũng đau. Em khó chịu anh càng khó chịu hơn."
Anh nhớ tới lần đó sau khi Tạ Nhan say rượu nói chuyện với mình.
Bạn nhỏ nói: "Mà nếu như Phó ca vì vậy không vui, em sẽ buồn."
Còn nói: "Phó ca đừng làm em buồn được không?"
Êm tai cực kỳ, nhưng đáng tiếc bạn nhỏ hẳn là không nhớ rõ.
Tạ Nhan nhịn không được bật cười, lúc tự xem không thấy có gì, nhưng nghe Phó Thanh đọc lên rất buồn cười.
Cười xong cậu lại tiếp tục xem kịch bản, Phó Thanh lại đọc câu tiếp theo.
Như vậy lập lại nhiều lần, Tạ Nhan mới hơi nhíu lông mày, cậu không hề tức giận, chỉ là nghiêng đầu nhìn Phó Thanh, hỏi: "Phó ca làm sao vậy?"
Phó Thanh bắt lấy hai tay của cậu, từng chút từng chút đan tay mình vào, anh nói: "Không phải nói mấy kịch bản này tẻ nhạt không muốn quay sao, vậy đừng xem nữa."
Tạ Nhan không có giãy dụa, thuận theo mà tùy ý Phó Thanh cầm tay của chính mình.
Đốt ngón tay cậu rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ, lúc sờ lên có thể cảm giác được xương ngón tay rất cứng, da dẻ cũng rất mềm.
Mười ngón tay cứ như vậy quấn lấy nhau, từng tất da thịt tiếp xúc, trao đổi nhiệt độ, thậm chí là nhịp đập.
Tạ Nhan bị dụ dỗ không muốn xem nữa, nhưng cậu vẫn phải xem, cậu bây giờ muốn kiếm nhiều tiền, tự mua nhà để Phó Thanh đến ở cùng nhau. Hơn nữa sau khi hẹn hò với Phó Thanh, Phó gia gia cũng là trách nhiệm của mình, chăm sóc lão nhân cần tiền, Tạ Nhan phải tích góp.
Quyết định ở cùng nhau, liền phải nghĩ kĩ chuyện sau này.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ tách ra, cũng sẽ không tách ra.
Bất quá mấy chuyện đó sẽ tạm thời sẽ không nói với Phó Thanh, cậu suy nghĩ một chút, nói một lý do khác: "Bây giờ có nhiều kịch bản tìm tới như vậy, không quay mấy bộ này cũng không có cái khác để quay. Hơn nữa em thích đóng phim, đóng mấy bộ này cũng không khác biệt. Chờ quay xong, có thể sẽ có phim tốt hơn tìm tới."
Phó Thanh hối hận rồi.
Đường nhân sinh quả thật là có khúc chiết, sự nghiệp và ước mơ không thể luôn thuận buồm xuôi gió, phải từng bước từng bước mà đi. Nhưng Tiểu Tạ của anh không cần trải qua như vậy. Bởi vì trước đây chịu khổ quá nhiều, bây giờ không cần tiếp tục chịu ủy khuất, không cần làm chuyện mình không muốn làm, đóng phim mình không muốn đóng, chỉ đóng mấy vai yêu thích, tỏa sáng trước ống kính là được rồi.
Anh không nên từ chối đề nghị của Mạc Phục, bây giờ cũng không phải không thể sửa.
Phó Thanh nghiên đầu nhìn cậu, thở dài, như là đùa giỡn: "Anh năm nay gần ba mươi hai tuổi, mới lần đầu yêu đương, Tiểu Tạ bao dung một chút, đế ý đến anh nhiều chút đi."
Anh nhìn thấy sau khi Tiểu Tạ nghe câu này, mặt ngơ ngác, thu liễm lại sự sắc bén, cậu mím môi, qua một lúc, hai má trắng như tuyết hơi ửng hồng, lỗ tai cũng hồng nhạt, dáng vẻ mềm mại.
Cũng rất đáng yêu.
Tạ Nhan bỏ kịch bản vào trên tủ đầu giường, mười ngón nắm càng chặt hơn, cậu nhẹ nhàng nói: "Được a."
Đại khái là cảm thấy nói một câu không đủ, liền xẹt tới, hôn cằm Phó Thanh một cái.
Phó Thanh ngẩng đầu lên, dùng sức nắm vai Tạ Nhan, đôi môi hơi hướng lên trên, đổi khách thành chủ mà hôn lên thái dương Tạ Nhan.
Đó là chỗ lần đầu tiên anh hôn bạn nhỏ.
Lúc họ hôn môi, điện thoại Phó Thanh sáng lên mấy lần, là tin nhắn Chu Chân gửi tới.
Tạ Nhan hơi chạm ngực Phó Thanh, âm thanh có chút khàn: "Phó ca, tin nhắn của anh."
Giữa hai người họ vốn không có gì giấu diếm, sau khi thành người yêu càng thẳng thắng, Phó Thanh để Tạ Nhan mở điện thoại, mở Wechat lên, sau đó...
Sau đó liền thấy tấm hình kia.
Chính là tấm cậu chụp lúc quay chương trình, trong ảnh Tạ Nhan nghiên đầu, lộ ra hơn nửa gò má, tóc tai ngổn ngang, hở lưng, ảnh đèn mờ nhạt rơi vào người cậu, cực kỳ mập mờ.
Tạ Nhan đã xóa mấy tấm trong điện thoại, lúc này lại thấy được, nội tâm rất phức tạp.
Phó Thanh cũng ngừng một lát mới giải thích: "Anh khi đó bị váng đầu, vì quá thích tiểu Tạ. Ảnh chụp như vậy không nên giữ lại, trợ lý kia hôm nay hình như vô tình thấy rồi."
Ảnh chụp như vậy đối với người bình thường cũng đã có cảm giác không an toàn, huống chi Tạ Nhan là minh tinh, ở phương diện này càng cần phải chú ý.
Phó Thanh chuẩn bị đổi ảnh, xóa tấm hình kia, Tạ Nhan đè tay anh lại.
Cậu nói: "Phó ca muốn xem, cứ giữ lại, không có gì."
Tạ Nhan cảm thấy, nếu đã hẹn hò, yêu cầu nào của đối phương có thể thỏa mãn liền thỏa mãn, không có lý do gì từ chối.
Cậu dừng một chút nói thêm: "Nhưng mà Phó ca phải chụp một tấm, em cũng dùng làm ảnh nền tin nhắn."
Tạ Nhan xuống giường kéo rèm cửa sổ, mở đèn trên tường.
Trong phòng rất mờ, chỉ có một mảng nhỏ địa phương đầu giường là sáng.
Phó Thanh cởi áo cánh, sau lưng anh đường nét bắp thịt rất tốt, da dẻ màu mật ong, tràn đầy ánh sáng khỏe mạnh lộng lẫy, lại che kín vết sẹo nhợt nhạt.
Vết dài nhất từ sau cổ kéo đến eo, cơ hồ cắt qua nửa người.
Tạ Nhan lúc ở viện mồ côi đánh nhau rất lợi hại. Nhưng cùng Phó Thanh vì tiền tài mà đánh nhau lại không giống, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, câu nói này cũng không phải phóng đại, bất kể là đòi nợ hay là làm kiến trúc, vì tiền cùng lợi ích đánh nhau đều là muốn mệnh.
Cậu đưa ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái vào vết sẹo kia, rất khó tưởng tượng lúc đó còn đau đến thế nào.
Phó Thanh không ý thức được sự tồn tại của những vết sẹo kia, đây là một phần quá khứ của anh, không cần thiết nhớ kỹ, nên vẫn chưa hiểu rõ sự khác thường của Tạ Nhan.
Tạ Nhan thở một hơi, cậu chụp lại tấm lưng che kín sẹo của Phó Thanh, đổi thành ảnh nền, lại đổi biệt danh thành bạn trai.
Tuy rằng thôn thường Wechat của ngôi sao cũng sẽ không bị chụp, nhưng làm vậy quả thật rất lớn gan.
Nhưng mà Phó ca trước đây quá khổ, Tạ Nhan nghĩ, phải tốt với anh ấy hơn nữa.
Lúc này, Nguyễn An Ninh bỗng nhiên gửi tin tới.
Tạ Nhan mở lên, cô hỏi: "Tạ ca gần đây có thông cáo không?"
Cậu vẫn chưa trả lời.
Nguyễn An Ninh rất nhanh nhắn đến tin tiếp theo: "Aiz, Ngô Vân nói với tôi mời cậu thử vai phim điện ảnh mới, người đại diện nói cậu mới nhận kịch bản không có thời gian, hắn không từ bỏ, mới lại gọi tôi hỏi một chút..."
Từ đầu tới đuôi, Vương Chúc Duy căn bản không nhắc đến chuyện phim điện ảnh.
(1) Truy tinh: theo đuổi ngôi sao
Giang Đồng chưa từng làm nghề này trước đây, lần này phải huấn luyện mấy ngày. Làm trợ lý cho mình tinh mệt hơn so với trợ lý thông thường nhiều, không có thời gian tan tầm nghỉ ngơi cố định, phải theo người ta chạy khắp nơi, lúc thường cũng phải tỉ mỉ săn sóc người khác, miệng còn phải kín, không thể nói lung tung.
Trước khi hắn tới, Vương Chúc Duy đã tìm hắn nói chuyện, còn nhét cho một cái bao đỏ thẫm, Giang Đồng không thể từ chối, nhưng vẫn rất tỉnh táo. Hắn là sinh viên tam lưu từ trường đại học tam lưu, thật vất vả mới tìm được công việc có tiền lương tốt như thế sau khi tốt nghiệp, tự nhiên biết không thể vì nhỏ mất lớn, Tạ Nhan mới là ông chủ của hắn.
Giang Đồng không dám nhìn Phó Thanh, cũng không nói muốn vào cửa, chọn vài câu quan trọng nói trước: "Tạ lão sư, Vương ca hỏi anh xem kịch bản xong chưa? Nếu xem xong, chọn một bộ nói với ảnh, trước tiên ký hợp đồng, sớm tiến vào đoàn phim."
Tạ Nhan rũ mắt, biểu cảm không thay đổi, lạnh nhạt như thường, hơi gật đầu một cái đi vào nhà.
Giang Đồng không rõ ý của cậu, vội vàng thêm một câu: "Vương ca nói anh thích hai bộ cũng không sao, quay cùng lúc cũng được."
Bước chân Tạ Nhan dừng một chút.
Giang Đồng cứ đứng ngoài cửa như vậy, Phó Thanh dẫn hắn tiến vào, rót chén nước đưa cho hắn, nhìn thân ảnh Tạ Nhan trong phòng ngủ cười cười, đè thấp tiếng nói, "Thật ngại quá, Tiểu Tạ mới hai mươi tuổi, tính khí có chút nóng nảy, cậu làm trợ lý của em ấy, sau này còn phải làm phiền cậu quan tâm em ấy."
Phó Thanh đứng dậy cầm điện thoại di động lên, mở Wechat, quơ quơ với Giang Đồng, hai người kết bạn, "Thế nhưng ở chung lâu, cậu sẽ biết tính cách em ấy rất đáng yêu."
Giang Đồng là trai thẳng, chưa bao giờ truy tinh(1), lúc tìm việc cũng là giăng một tấm lưới lớn, trước khi được nhận vào hoàn toàn không biết Tạ Nhan.
Vừa nãy lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nhan hắn thực sự sợ hết hồn.
Đẹp đẽ đến không giống người thật, có lẽ là bởi vì quá mức đẹp đẽ, liền rất lạnh nhạt, còn rất xa cách.
Về phần đáng yêu mà Phó Thanh nói, đáng yêu thì không có cảm nhận được, đời này cũng sẽ không cảm thấy đáng yêu. Đối với nhận thức như vậy của Phó Thanh, Giang Đồng chỉ có thể dùng giữa người yêu tự có lự kính để giải thích.
Lúc hắn đang nghĩ như thế, điện thoại di động kêu lên, Giang Đồng mở ra, thật đúng là một bao lì xì đỏ thẫm.
Giang Đồng hút khí lạnh, không phải là vì tiền lì xì.
Mà là vì vừa rồi lơ đãng liếc thấy ảnh nền wechat của Phó Thanh, hình như là ảnh lưng trần của Tạ Nhan, cùng với Tạ Nhan vừa rồi hắn nhìn thấy hoàn toàn khác nhau, cho dù cùng là bộ dạng rũ mắt, nhưng độ cong lại hoàn toàn khác nhau, chỉ vừa liếc mắt một cái, Phó Thanh đã tắt màn hình.
Này thì, càng khủng bố...
Phó Thanh dường như nhận ra được cái gì, cười cười với Giang Đồng, con ngươi màu hổ phách trở nên thâm thúy, rõ ràng cũng ôn hòa như vừa rồi, nhưng Giang Đồng không tự chủ lại cảm thấy một trận nguy hiểm.
Hắn theo bản năng giả vờ không biết gì, lại không thể không biểu hiện, chỉ có thể lắc lắc đầu.
Chừng hai phút sau, Tạ Nhan từ trong phòng đi ra, cầm hai quyển kịch bản đưa cho Giang Đồng: "Mấy cái này xem xong rồi, tôi không quay, cậu mang về đưa Vương Chúc Duy."
Giang Đồng liền vội vàng gật đầu, thời điểm hắn từ Tạ Nhan trong nhà đi ra ngất ngất ngây ngây, mới chính thức nhận việc một ngày, lại trong nửa giờ ngắn ngủi, hắn đã biết rất nhiều bí mật.
Vương Chúc Duy còn rất mập mờ nói bên cạnh Tạ Nhan có tên đòi nợ, rất hung ác, Giang Đồng lúc đó còn rất kỳ quái, đi báo cảnh sát không được sao. Bây giờ nhìn lại, chính là bạn trai Tạ Nhan.
Hắn thật là thống khổ a, sợ là lúc ngủ không cẩn thận nói nói mơ đem những bí mật này phun ra, Phó Thanh thoạt nhìn rất ôn hòa thực tế lại là đại ca kia có thể nào cho người đến thịt mình không!
Giang Đồng đi rồi, cuối cùng coi như không còn ai đến gõ cửa, hai người cơm nước xong, Tạ Nhan nhìn Phó Thanh rửa chén, đến buổi chiều, liền nằm lại trên giường.
Tạ Nhan để lại hai phần kịch bản, cũng không phải cậu muốn quay cả hai, chỉ là muốn xem kỹ một chút. Cả hai đều không ra sau, trình độ ngang nhau, có tốt có xấu.
Hai người bọn họ vốn là từng người quy củ dựa vào đầu giường, Tạ Nhan xem kịch bản, Phó Thanh xem văn kiện, không quấy rầy lẫn nhau. Tạ Nhan ngồi thẳng tắp, xem kịch bản nhìn ra rất nghiêm túc, còn bút màu dánh dấu, Phó Thanh lại không tự chủ dựa vào trên bả vai Tạ Nhan, tóc anh quá ngắn, chân tóc rất cứng, đâm vào da cổ mềm mại của Tạ Nhan, Tạ Nhan không tự chủ muốn né, nhưng cuối cùng vẫn là không nhúc nhích.
Ánh mắt Phó Thanh rơi vào kịch bản, liếc mắt một cái, đọc một câu thoại: "Em đau anh cũng đau. Em khó chịu anh càng khó chịu hơn."
Anh nhớ tới lần đó sau khi Tạ Nhan say rượu nói chuyện với mình.
Bạn nhỏ nói: "Mà nếu như Phó ca vì vậy không vui, em sẽ buồn."
Còn nói: "Phó ca đừng làm em buồn được không?"
Êm tai cực kỳ, nhưng đáng tiếc bạn nhỏ hẳn là không nhớ rõ.
Tạ Nhan nhịn không được bật cười, lúc tự xem không thấy có gì, nhưng nghe Phó Thanh đọc lên rất buồn cười.
Cười xong cậu lại tiếp tục xem kịch bản, Phó Thanh lại đọc câu tiếp theo.
Như vậy lập lại nhiều lần, Tạ Nhan mới hơi nhíu lông mày, cậu không hề tức giận, chỉ là nghiêng đầu nhìn Phó Thanh, hỏi: "Phó ca làm sao vậy?"
Phó Thanh bắt lấy hai tay của cậu, từng chút từng chút đan tay mình vào, anh nói: "Không phải nói mấy kịch bản này tẻ nhạt không muốn quay sao, vậy đừng xem nữa."
Tạ Nhan không có giãy dụa, thuận theo mà tùy ý Phó Thanh cầm tay của chính mình.
Đốt ngón tay cậu rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ, lúc sờ lên có thể cảm giác được xương ngón tay rất cứng, da dẻ cũng rất mềm.
Mười ngón tay cứ như vậy quấn lấy nhau, từng tất da thịt tiếp xúc, trao đổi nhiệt độ, thậm chí là nhịp đập.
Tạ Nhan bị dụ dỗ không muốn xem nữa, nhưng cậu vẫn phải xem, cậu bây giờ muốn kiếm nhiều tiền, tự mua nhà để Phó Thanh đến ở cùng nhau. Hơn nữa sau khi hẹn hò với Phó Thanh, Phó gia gia cũng là trách nhiệm của mình, chăm sóc lão nhân cần tiền, Tạ Nhan phải tích góp.
Quyết định ở cùng nhau, liền phải nghĩ kĩ chuyện sau này.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ tách ra, cũng sẽ không tách ra.
Bất quá mấy chuyện đó sẽ tạm thời sẽ không nói với Phó Thanh, cậu suy nghĩ một chút, nói một lý do khác: "Bây giờ có nhiều kịch bản tìm tới như vậy, không quay mấy bộ này cũng không có cái khác để quay. Hơn nữa em thích đóng phim, đóng mấy bộ này cũng không khác biệt. Chờ quay xong, có thể sẽ có phim tốt hơn tìm tới."
Phó Thanh hối hận rồi.
Đường nhân sinh quả thật là có khúc chiết, sự nghiệp và ước mơ không thể luôn thuận buồm xuôi gió, phải từng bước từng bước mà đi. Nhưng Tiểu Tạ của anh không cần trải qua như vậy. Bởi vì trước đây chịu khổ quá nhiều, bây giờ không cần tiếp tục chịu ủy khuất, không cần làm chuyện mình không muốn làm, đóng phim mình không muốn đóng, chỉ đóng mấy vai yêu thích, tỏa sáng trước ống kính là được rồi.
Anh không nên từ chối đề nghị của Mạc Phục, bây giờ cũng không phải không thể sửa.
Phó Thanh nghiên đầu nhìn cậu, thở dài, như là đùa giỡn: "Anh năm nay gần ba mươi hai tuổi, mới lần đầu yêu đương, Tiểu Tạ bao dung một chút, đế ý đến anh nhiều chút đi."
Anh nhìn thấy sau khi Tiểu Tạ nghe câu này, mặt ngơ ngác, thu liễm lại sự sắc bén, cậu mím môi, qua một lúc, hai má trắng như tuyết hơi ửng hồng, lỗ tai cũng hồng nhạt, dáng vẻ mềm mại.
Cũng rất đáng yêu.
Tạ Nhan bỏ kịch bản vào trên tủ đầu giường, mười ngón nắm càng chặt hơn, cậu nhẹ nhàng nói: "Được a."
Đại khái là cảm thấy nói một câu không đủ, liền xẹt tới, hôn cằm Phó Thanh một cái.
Phó Thanh ngẩng đầu lên, dùng sức nắm vai Tạ Nhan, đôi môi hơi hướng lên trên, đổi khách thành chủ mà hôn lên thái dương Tạ Nhan.
Đó là chỗ lần đầu tiên anh hôn bạn nhỏ.
Lúc họ hôn môi, điện thoại Phó Thanh sáng lên mấy lần, là tin nhắn Chu Chân gửi tới.
Tạ Nhan hơi chạm ngực Phó Thanh, âm thanh có chút khàn: "Phó ca, tin nhắn của anh."
Giữa hai người họ vốn không có gì giấu diếm, sau khi thành người yêu càng thẳng thắng, Phó Thanh để Tạ Nhan mở điện thoại, mở Wechat lên, sau đó...
Sau đó liền thấy tấm hình kia.
Chính là tấm cậu chụp lúc quay chương trình, trong ảnh Tạ Nhan nghiên đầu, lộ ra hơn nửa gò má, tóc tai ngổn ngang, hở lưng, ảnh đèn mờ nhạt rơi vào người cậu, cực kỳ mập mờ.
Tạ Nhan đã xóa mấy tấm trong điện thoại, lúc này lại thấy được, nội tâm rất phức tạp.
Phó Thanh cũng ngừng một lát mới giải thích: "Anh khi đó bị váng đầu, vì quá thích tiểu Tạ. Ảnh chụp như vậy không nên giữ lại, trợ lý kia hôm nay hình như vô tình thấy rồi."
Ảnh chụp như vậy đối với người bình thường cũng đã có cảm giác không an toàn, huống chi Tạ Nhan là minh tinh, ở phương diện này càng cần phải chú ý.
Phó Thanh chuẩn bị đổi ảnh, xóa tấm hình kia, Tạ Nhan đè tay anh lại.
Cậu nói: "Phó ca muốn xem, cứ giữ lại, không có gì."
Tạ Nhan cảm thấy, nếu đã hẹn hò, yêu cầu nào của đối phương có thể thỏa mãn liền thỏa mãn, không có lý do gì từ chối.
Cậu dừng một chút nói thêm: "Nhưng mà Phó ca phải chụp một tấm, em cũng dùng làm ảnh nền tin nhắn."
Tạ Nhan xuống giường kéo rèm cửa sổ, mở đèn trên tường.
Trong phòng rất mờ, chỉ có một mảng nhỏ địa phương đầu giường là sáng.
Phó Thanh cởi áo cánh, sau lưng anh đường nét bắp thịt rất tốt, da dẻ màu mật ong, tràn đầy ánh sáng khỏe mạnh lộng lẫy, lại che kín vết sẹo nhợt nhạt.
Vết dài nhất từ sau cổ kéo đến eo, cơ hồ cắt qua nửa người.
Tạ Nhan lúc ở viện mồ côi đánh nhau rất lợi hại. Nhưng cùng Phó Thanh vì tiền tài mà đánh nhau lại không giống, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, câu nói này cũng không phải phóng đại, bất kể là đòi nợ hay là làm kiến trúc, vì tiền cùng lợi ích đánh nhau đều là muốn mệnh.
Cậu đưa ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái vào vết sẹo kia, rất khó tưởng tượng lúc đó còn đau đến thế nào.
Phó Thanh không ý thức được sự tồn tại của những vết sẹo kia, đây là một phần quá khứ của anh, không cần thiết nhớ kỹ, nên vẫn chưa hiểu rõ sự khác thường của Tạ Nhan.
Tạ Nhan thở một hơi, cậu chụp lại tấm lưng che kín sẹo của Phó Thanh, đổi thành ảnh nền, lại đổi biệt danh thành bạn trai.
Tuy rằng thôn thường Wechat của ngôi sao cũng sẽ không bị chụp, nhưng làm vậy quả thật rất lớn gan.
Nhưng mà Phó ca trước đây quá khổ, Tạ Nhan nghĩ, phải tốt với anh ấy hơn nữa.
Lúc này, Nguyễn An Ninh bỗng nhiên gửi tin tới.
Tạ Nhan mở lên, cô hỏi: "Tạ ca gần đây có thông cáo không?"
Cậu vẫn chưa trả lời.
Nguyễn An Ninh rất nhanh nhắn đến tin tiếp theo: "Aiz, Ngô Vân nói với tôi mời cậu thử vai phim điện ảnh mới, người đại diện nói cậu mới nhận kịch bản không có thời gian, hắn không từ bỏ, mới lại gọi tôi hỏi một chút..."
Từ đầu tới đuôi, Vương Chúc Duy căn bản không nhắc đến chuyện phim điện ảnh.
(1) Truy tinh: theo đuổi ngôi sao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook