Làm Nũng
-
Chương 45: Rơi xuống
Từ Hoa Ý lấy túi du lịch của ba người từ tổ tiết mục, đưa cho Tạ Nhan và Nguyễn An Ninh.
Từ Hoa Ý cười với Tạ Nhan, hạ giọng nói: "Cậu đừng sợ, tổ tiết mục sẽ không khó dễ chúng ta."
Tạ Nhan ngẩng ra, cậu đi bên cạnh Từ Hoa Ý lắc đầu.
Nguyễn An Ninh dường như không nghe thấy đối thoại của họ, một mình ở phía trước.
Ngọn núi này tuy không tính là cao, nhưng lúc leo lên đến đỉnh cũng đã xế chiều.
Trong túi du lịch có lều, chăn, diêm và mấy bộ quần áo, còn lại là hai bàn tay trắng.
Từ Hoa Ý ở đỉnh núi đi dạo qua một vòng, quyết định dựng chỗ tạm thời. Hắn và Nguyễn An Ninh có nhiều năm kinh nghiệm, dựng lều vô cùng nhanh. Tạ Nhan tuy rằng đã học qua, nhưng vẫn có vẻ vụng về, từ từ chậm rãi làm.
Từ Hoa Ý lên tiếng: "Đừng gấp, từ từ sẽ xong. Tôi và An An đi trước tìm đồ ăn, trở về sẽ giúp cậu."
Tạ Nhan gật đầu với hắn, tiếp tục dựng lều.
Cách đó không xa là hai vợ chồng đạo diễn đang dính nị nị dựng lều của mình, Uông Viễn lại cách bọn họ rất xa.
Tạ Nhan dựng lều xong, lại đem chăn trải ra, thu thập ít củi đốt lửa, đắp ở cạnh lều.
Từ Hoa Ý và Nguyễn An Ninh trở về lúc trời đã khuya, tuy rằng tổ tiết mục đã sớm kiểm tra hoàn cảnh nơi này, nhưng đường núi khó đi, bọn họ tìm được ít trái cây, tối đến bụng đói meo, ba người vây quanh đống lửa, mỗi người ăn ít trái cây. Mà nhóm kế bên thì không tìm được mấy, vì quá đói phải đến xin ăn, Từ Hoa Ý hung hăng lường gạt một trận rồi mới cho ăn, đối phương đều đáp ứng, vô cùng hèn mọn.
Ăn tối xong, hàn huyên một hồi, mọi người tự về lều nghỉ ngơi. Tạ Nhan thay quần áo, nằm trên tấm nệm cứng rắn, lần đầu tiên trong hôm nay mở điện thoại lên, tổ tiết mục để bọn họ mang theo điện thoại, nhưng trên núi không có điện, dùng hết pin rồi thì cũng chỉ là cục gạch vô dụng, Tạ Nhan nghĩ cần tiết kiệm pin để liên lạc với Phó Thanh, nên tắt điện thoại, lúc cần dùng mới mở lên.
Cậu bật điện thoại, cửa sổ Wechat hiện ra tin nhắn của Phó Thanh, mười giờ sáng một tin, ba giờ chiều thêm hai tin nữa, bảy giờ lại nhắn tin đến hỏi cậu thế nào.
Vừa rồi lại nhắn tin cuối cùng.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, mỗi tin nhắn đều nghiêm túc trả lời lại, thế nhưng tín hiệu trên núi không tốt, điện thoại Tạ Nhan lại vừa hư vừa cũ, không gửi đi được, cậu nhìn vòng tròn quay hết nửa ngày, cuối cùng biến thành dấu chấm than màu đỏ.
Cậu không còn cách nào, với lấy áo khoát, mở cửa lều đi ra ngoài tìm tín hiệu.
Tổ quay phim ở lều bên kia, đêm nay không có nhiệm vụ gì cần quay, bên ngoài cực kỳ an tĩnh.
Tạ Nhan vòng vo vài lần, thì nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ. Cậu vốn không muốn nghe lén, chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Nguyễn An Ninh đang nhắc tới mình.
Nguyễn An Ninh hỏi: "Từ ca, vì sao anh gian lận, để em và Tạ Nhan cùng một nhóm?"
Bước chân Tạ Nhan dừng lại.
Âm thanh Từ Hoa Ý đè xuống rất thấp: "Lần này Vương Trọng Đạo kia tới, danh tiếng hắn rất kém cỏi, hắn thường chiếm tiện nghi của mấy cô cậu còn trẻ, nhưng hình tượng bên ngoài lại rất tốt, cũng không còn cách nào. Anh và Uông ca bàn xong rồi, để em cách xa hắn ra. Em xem Uông ca còn hy sinh cùng tổ với hắn."
Nói tới đây dừng một chút: "Về phần Tạ Nhan, cũng là một người trẻ, lớn lên dễ nhìn như vậy, vốn có người nhờ anh chăm sóc cậu ấy. Em xem cậu ấy mềm mỏng như vậy, vào giới chưa được bao lâu, đã bị hắc vô số lần, bình thường bị người khi dễ, nhưng cũng không có tính khi dễ người khác. Cũng không thể đưa dê vào miệng cọp, để che chở cho các em, anh không thể không làm chút động tác."
Tạ Nhan nghe xong đánh giá của Từ Hoa Ý, không biết hôm nay mình có hành động gì, làm cho hắn hiểu lầm lớn như vậy.
Nguyễn An Ninh trầm mặc chốc lát, mới hỏi: "Anh nói Tạ Nhan sao? Tạ Nhan sẽ như vậy sao? Không phải hôm nay anh mới gặp cậu ta, anh nói chính xác được sao?"
Từ Hoa Ý biện giải: "Người ta xấu hổ không được sao? Dùng bề ngoài lạnh lùng che lấp nội tâm mềm mại sợ hãi, em không hiểu đừng nói lung tung. Chính mình không thích đàn ông, cũng không được nói xấu người khác. Nói chung bây giờ, Uông ca và Vương Trọng Đạo ở chung một nhóm, không có chuyện gì khác thì đừng dây vào."
Nguyễn An Ninh trời sinh nhạy cảm, vốn có lời muốn nói, rồi lại như nhận ra cái gì, bỗng nhiên quay đầu.
Đêm nay trăng rất tròn, rất sáng, chiếu cái bóng Tạ Nhan rất dài.
Nguyễn An Ninh có thể thấy rõ hơn nửa khuôn mặt Tạ Nhan.
Dáng vẻ cậu trước nay vẫn không có gì thay đổi.
Nguyễn An Ninh mười chín tuổi đã xuất đạo, hiểu biết trong giới đương nhiên rất sâu, mỗi ngày đều quan tâm biến hóa ngoài kia, từ lần đầu tiên Tạ Nhan lên nhiệt sưu, cô đã nhận ra đối phương.
Cho dù đã qua nhiều năm, Tạ Nhan vẫn mang khuôn mặt đẹp, sắc bén, tựa hồ không có gì có thể làm cậu khuất phục.
Nhưng Nguyễn An Ninh không muốn tiếp xúc với Tạ Nhan, cô lượt bỏ câu tiếp theo nói với Từ Hoa Ý, thanh âm rất nhẹ: "Đừng lo lắng, em không sợ Tạ Nhan."
Từ Hoa Ý có chút xấu hổ, dù sao cũng là nói sau lưng người ta. Hắn từng biểu diễn ca khúc chủ đề trong bộ phim Dương Tầm đóng chính, Dương Tầm hát nhạc đệm, kết quả hát quá kém, phòng thu âm cũng không cứu được, Từ Hoa Ý phải dạy hắn hát kỹ xảo, hai người do vậy mà quen biết, hơn nữa quan hệ không tệ.
Mấy hôm trước Dương Tầm nhắn tin cho hắn, nhờ hắn chăm sóc Tạ Nhan, Từ Hoa Ý là người có nghĩa khí, đương nhiên không chối từ. Nhưng Dương Tầm ngàn vạn dặn dò không để cho Tạ Nhan biết, nói Tạ Nhan da mặt mỏng, tính tình xấu hổ, lòng tự trọng cao, sợ cậu khó chịu, kết quả ngày đầu tiên đã lộ.
Từ Hoa Ý trấn định nghĩ, dù sao Tạ Nhan cũng không biết là ai, coi như không có chuyện gì.
Nhưng Tạ Nhan đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Là Dương Tầm?"
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng cũng là trần thuật.
Cậu đứng trước mặt Từ Hoa Ý, cao hơn đối phương nửa cái đầu, bán rũ đôi mắt, khẽ mím môi, ánh mắt lãnh đạm sắc bén rơi trên người Từ Hoa Ý.
Từ Hoa Ý còn muốn nói xạo một phen, nhưng bị khí thế của Tạ Nhan bức lui, gật đầu một cái, lại thêm một câu: "Nếu Vương Trọng Đạo quấy rầy cậu, cậu cứ như vậy đối phó hắn. Uông ca nói hắn chỉ dám khi dễ người nhát gan, cậu như vậy hắn khẳng định không dám."
Tạ Nhan lạnh lùng nghĩ, được thôi, trở lại sẽ tìm Dương Tầm tính sổ. Từ Hoa Ý không hổ là người có thể chơi được với Dương Tầm, tính cách rất xứng.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn đã gửi đi rồi.
Phó Thanh cũng nhắn lại một câu: "Ngủ ngon."
Tạ Nhan khẽ cười, mặt mày đều mềm mại, tắt điện thoại di động.
Hôm sau rời giường, tất cả mọi người đều đói meo. Từ Hoa Ý nghĩ phải dựa vào hoa quả tích trữ, như vậy rất khó sống qua được bảy ngày, liền kêu Tạ Nhan và Nguyễn An Ninh đi hái quả.
Hai người trầm mặc đi trên đường, nhân viên công tác ôm máy quay theo sau.
Nguyễn An Ninh không ép buộc chính mình giao lưu với Tạ Nhan, bởi vì nếu hai người không nói lời nào, đoạn này sẽ không được phát.
Cây hôm qua tìm được đã không còn nhiều quả, bọn họ phải đi xa hơn.
Họ đi về phía bên kia núi, phát hiện một gốc cây sinh trưởng giữa sườn núi, thân cây to lớn, đầu cành đầy quả chín hồng hồng. Nguyễn An Ninh quay nhiều kỳ như vậy, đối với những loại quả có thể ăn rất quen thuộc, hướng về ống kính giới thiệu một phen, giọng nói hoạt bát ngọt ngào.
Tạ Nhan không nhớ rõ lúc nhỏ Nguyễn An Ninh tên gì, chỉ nhớ đó là một cô gái trầm mặc, cũng rất sợ mình.
Hiện tại đã trưởng thành.
Cây kia không cao, Tạ Nhan với tay có thể hái những nhánh phía dưới, nhưng trái cây đa số sinh trưởng ở đầu cành, Nguyễn An Ninh vén tay áo muốn leo lên.
Tạ Nhan nói: "Để tôi."
Nguyễn An Ninh cự tuyệt: "Không cần đâu, cảm ơn Tạ ca, nhưng tôi là cao thủ leo cây, cậu nhìn xem."
Theo những lời này của cô, máy quay phía sau bắt đầu chuyển động.
Tạ Nhan cũng không ngăn nữa. Cậu đại khái đoán được hai người vừa rồi không có nói gì, đoạn phim kia không thể dùng, Nguyễn An Ninh đang tạo ra một ít tình huống có giá trị, khán giả sẽ hứng thú hơn.
Nguyễn An Ninh đích thực rất biết tận dụng ưu điểm bản thân, lúc leo kên hái trái, cũng không quên nhìn ống kính giới thiệu loại nào ăn ngon, Tạ Nhan phụ trách phía dưới nhận lấy trái cây, xem chừng Nguyễn An Ninh, sợ cô không cẩn thận ngã xuống.
Không lâu sau, một người mới từ trên núi xuống, là Vương Trọng Đạo.
Ngày hôm qua Tạ Nhan cho hắn ăn đau, Vương Trọng Đạo biết Tạ Nhan không dễ chọc, chỉ nghĩ sau này ngán chân cậu, không cho cậu cợ hội tiến vào đoàn phim, tìm cách khiến cậu biến mất không còn bóng dáng. Nhưng trong tổ còn có một tiểu cô nương, mới mười chín tuổi, rất tươi mới, khiến hắn động tâm.
Hôm nay mới gặp Nguyễn An Ninh, hắn không định làm gì nhiều, chỉ đụng chạm một chút thôi.
Tạ Nhan thấy hắn cười hì hì, đem phân nửa trái cây đựng trong áo đưa cho Vương Trọng Đạo: "Vương lão sư, kính lão đắc thọ, sao có thể để anh leo cây được?"
Vương Trọng Đạo cười nói: "Sao lại có thể chiếm tiện nghi của người trẻ các cậu được. Tôi còn chưa già đến nổi không thể leo cây, cậu ở đây chờ."
Mấy người quay phim hận không thể dí sát mặt họ, Tạ Nhan cũng không thể nói gì nữa, nói với Nguyễn An Ninh: "Hẳn là đủ rồi, cô xuống đây đi, chừa lại cho Vương lão sư nữa."
Vương Trọng Đạo đã leo lên, bóng cây sum xuê, nếu cố ý người ngoài căn bản không thể nhìn thấu động tác của hắn.
Tạ Nhan cau mày, ngửa đầu, nhìn động tĩnh trên cây. Vóc dáng Nguyễn An Ninh nhỏ nhắn, hoàn toàn không thấy cô nữa.
Chẳng biết có chuyện gì, thân cây bỗng nhiên run kịch liệt.
Quay phim chuẩn bị mang ống kính qua, từ phía dưới quay tình huống bên trên, nhưng còn chưa kịp đứng lên, một tiếng thét chói tai truyền đến.
Lá cây rơi lả tả, Nguyễn An Ninh từ phía trên rớt xuống.
Nhân viên công tác còn chưa phản ứng kịp, Tạ Nhan đã vứt hết trái cây đang ôm, đỡ Nguyễn An Ninh đang rớt xuống.
Cây không cao, áp lực lúc rớt xuống cũng không quá lớn, nhưng đang ở trên sườn núi, Tạ Nhan đỡ được Nguyễn An Ninh, dưới chân đứng không vững, trực tiếp ngã ra sau.
Tạ Nhan ôm Nguyễn An Ninh trong ngực, lăn xuống vài vòng, mới dừng lại.
Cậu buông tay ra, Nguyễn An Ninh đứng lên, nhân viên chung quanh chạy tới, Tạ Nhan thấy có chút choáng váng, khoát khoát tay.
Bác sĩ cũng chạy tới, kiểm tra một chút, cũng may là ở đây mặc dù là sườn núi, nhưng khá bằng phẳng, Tạ Nhan chỉ bị đá cà trầy da, không có trở ngại.
Đạo diễn khẩn trương hỏi Tạ Nhan: "Nếu cậu khó chịu, cũng không cần quay tiếp, đi về trước đi."
Tạ Nhan bình tĩnh nói: "Không sao, không bị thương nặng, không vấn đề."
Sắc mặc đạo diễn mới giãn ra, suy nghĩ một hồi, cười cười: "Tin này cậu muốn thả ra ngoài không?"
Nhiệt độ của 《 Đi đâu?》xác thực rất cao, nếu như để lộ ra tin tức bị thương, trong thời gian ngắn sẽ nhận được nhiều sự chú ý, không chỉ dẫn nhiệt độ cho Tạ Nhan, cũng có thể khiến kỳ này phát sóng đạt tỷ suất cao. Bất quá nhân phẩm đạo diễn không tồi, không tự ý đưa tin, mà hỏi ý Tạ Nhan trước.
Tạ Nhan giật mình, gật đầu một cái.
Tổ tiết mục đưa Tạ Nhan trở về lều, thoa thuốc xong cậu vấn thấy chóng mặt, vùi trên nệm ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã tối đen.
Tạ Nhan thấy đỡ hơn, lấy điện thoại dưới gối, mở ra thấy đầu đề chính là 《 Đi đâu?》Tạ Nhan vì cứu Nguyễn An Ninh bị thương.
Tin nhắn của Phó Thanh cũng bắn(1) ra.
Rất nhiều tin, trong đó xen lẫn mấy tin âm thanh.
Tạ Nhan mở một cái, ngữ điệu Phó Thanh không giống bình thường, anh hỏi: "Thế nào rồi? Tiểu Tạ bị thương có nghiêm trọng không?"
Cậu mở từng cái từng cái, cái cuối cùng mới gửi không lâu: "Lái xe tới tìm em."
Tạ Nhan giật mình, không biết trả lời Phó Thanh thế nào, cuối cùng nhận được thêm một tin.
"Đùa thôi, không có đi. Tổ tiết mục không đuổi em về, là bị thương không nặng. Chờ em lại mở máy, nói cho anh biết có đau hay không?"
(1) bắn ra: chỗ này ý nói anh Phó gửi rất nhiều tin, em vừa bật máy lên nó nhảy ra như bắn súng vậy
Trời ơi chương này nó dài, gõ xong thấy tay không còn cảm giác nữa ( ̄◇ ̄;)
Từ Hoa Ý cười với Tạ Nhan, hạ giọng nói: "Cậu đừng sợ, tổ tiết mục sẽ không khó dễ chúng ta."
Tạ Nhan ngẩng ra, cậu đi bên cạnh Từ Hoa Ý lắc đầu.
Nguyễn An Ninh dường như không nghe thấy đối thoại của họ, một mình ở phía trước.
Ngọn núi này tuy không tính là cao, nhưng lúc leo lên đến đỉnh cũng đã xế chiều.
Trong túi du lịch có lều, chăn, diêm và mấy bộ quần áo, còn lại là hai bàn tay trắng.
Từ Hoa Ý ở đỉnh núi đi dạo qua một vòng, quyết định dựng chỗ tạm thời. Hắn và Nguyễn An Ninh có nhiều năm kinh nghiệm, dựng lều vô cùng nhanh. Tạ Nhan tuy rằng đã học qua, nhưng vẫn có vẻ vụng về, từ từ chậm rãi làm.
Từ Hoa Ý lên tiếng: "Đừng gấp, từ từ sẽ xong. Tôi và An An đi trước tìm đồ ăn, trở về sẽ giúp cậu."
Tạ Nhan gật đầu với hắn, tiếp tục dựng lều.
Cách đó không xa là hai vợ chồng đạo diễn đang dính nị nị dựng lều của mình, Uông Viễn lại cách bọn họ rất xa.
Tạ Nhan dựng lều xong, lại đem chăn trải ra, thu thập ít củi đốt lửa, đắp ở cạnh lều.
Từ Hoa Ý và Nguyễn An Ninh trở về lúc trời đã khuya, tuy rằng tổ tiết mục đã sớm kiểm tra hoàn cảnh nơi này, nhưng đường núi khó đi, bọn họ tìm được ít trái cây, tối đến bụng đói meo, ba người vây quanh đống lửa, mỗi người ăn ít trái cây. Mà nhóm kế bên thì không tìm được mấy, vì quá đói phải đến xin ăn, Từ Hoa Ý hung hăng lường gạt một trận rồi mới cho ăn, đối phương đều đáp ứng, vô cùng hèn mọn.
Ăn tối xong, hàn huyên một hồi, mọi người tự về lều nghỉ ngơi. Tạ Nhan thay quần áo, nằm trên tấm nệm cứng rắn, lần đầu tiên trong hôm nay mở điện thoại lên, tổ tiết mục để bọn họ mang theo điện thoại, nhưng trên núi không có điện, dùng hết pin rồi thì cũng chỉ là cục gạch vô dụng, Tạ Nhan nghĩ cần tiết kiệm pin để liên lạc với Phó Thanh, nên tắt điện thoại, lúc cần dùng mới mở lên.
Cậu bật điện thoại, cửa sổ Wechat hiện ra tin nhắn của Phó Thanh, mười giờ sáng một tin, ba giờ chiều thêm hai tin nữa, bảy giờ lại nhắn tin đến hỏi cậu thế nào.
Vừa rồi lại nhắn tin cuối cùng.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, mỗi tin nhắn đều nghiêm túc trả lời lại, thế nhưng tín hiệu trên núi không tốt, điện thoại Tạ Nhan lại vừa hư vừa cũ, không gửi đi được, cậu nhìn vòng tròn quay hết nửa ngày, cuối cùng biến thành dấu chấm than màu đỏ.
Cậu không còn cách nào, với lấy áo khoát, mở cửa lều đi ra ngoài tìm tín hiệu.
Tổ quay phim ở lều bên kia, đêm nay không có nhiệm vụ gì cần quay, bên ngoài cực kỳ an tĩnh.
Tạ Nhan vòng vo vài lần, thì nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ. Cậu vốn không muốn nghe lén, chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Nguyễn An Ninh đang nhắc tới mình.
Nguyễn An Ninh hỏi: "Từ ca, vì sao anh gian lận, để em và Tạ Nhan cùng một nhóm?"
Bước chân Tạ Nhan dừng lại.
Âm thanh Từ Hoa Ý đè xuống rất thấp: "Lần này Vương Trọng Đạo kia tới, danh tiếng hắn rất kém cỏi, hắn thường chiếm tiện nghi của mấy cô cậu còn trẻ, nhưng hình tượng bên ngoài lại rất tốt, cũng không còn cách nào. Anh và Uông ca bàn xong rồi, để em cách xa hắn ra. Em xem Uông ca còn hy sinh cùng tổ với hắn."
Nói tới đây dừng một chút: "Về phần Tạ Nhan, cũng là một người trẻ, lớn lên dễ nhìn như vậy, vốn có người nhờ anh chăm sóc cậu ấy. Em xem cậu ấy mềm mỏng như vậy, vào giới chưa được bao lâu, đã bị hắc vô số lần, bình thường bị người khi dễ, nhưng cũng không có tính khi dễ người khác. Cũng không thể đưa dê vào miệng cọp, để che chở cho các em, anh không thể không làm chút động tác."
Tạ Nhan nghe xong đánh giá của Từ Hoa Ý, không biết hôm nay mình có hành động gì, làm cho hắn hiểu lầm lớn như vậy.
Nguyễn An Ninh trầm mặc chốc lát, mới hỏi: "Anh nói Tạ Nhan sao? Tạ Nhan sẽ như vậy sao? Không phải hôm nay anh mới gặp cậu ta, anh nói chính xác được sao?"
Từ Hoa Ý biện giải: "Người ta xấu hổ không được sao? Dùng bề ngoài lạnh lùng che lấp nội tâm mềm mại sợ hãi, em không hiểu đừng nói lung tung. Chính mình không thích đàn ông, cũng không được nói xấu người khác. Nói chung bây giờ, Uông ca và Vương Trọng Đạo ở chung một nhóm, không có chuyện gì khác thì đừng dây vào."
Nguyễn An Ninh trời sinh nhạy cảm, vốn có lời muốn nói, rồi lại như nhận ra cái gì, bỗng nhiên quay đầu.
Đêm nay trăng rất tròn, rất sáng, chiếu cái bóng Tạ Nhan rất dài.
Nguyễn An Ninh có thể thấy rõ hơn nửa khuôn mặt Tạ Nhan.
Dáng vẻ cậu trước nay vẫn không có gì thay đổi.
Nguyễn An Ninh mười chín tuổi đã xuất đạo, hiểu biết trong giới đương nhiên rất sâu, mỗi ngày đều quan tâm biến hóa ngoài kia, từ lần đầu tiên Tạ Nhan lên nhiệt sưu, cô đã nhận ra đối phương.
Cho dù đã qua nhiều năm, Tạ Nhan vẫn mang khuôn mặt đẹp, sắc bén, tựa hồ không có gì có thể làm cậu khuất phục.
Nhưng Nguyễn An Ninh không muốn tiếp xúc với Tạ Nhan, cô lượt bỏ câu tiếp theo nói với Từ Hoa Ý, thanh âm rất nhẹ: "Đừng lo lắng, em không sợ Tạ Nhan."
Từ Hoa Ý có chút xấu hổ, dù sao cũng là nói sau lưng người ta. Hắn từng biểu diễn ca khúc chủ đề trong bộ phim Dương Tầm đóng chính, Dương Tầm hát nhạc đệm, kết quả hát quá kém, phòng thu âm cũng không cứu được, Từ Hoa Ý phải dạy hắn hát kỹ xảo, hai người do vậy mà quen biết, hơn nữa quan hệ không tệ.
Mấy hôm trước Dương Tầm nhắn tin cho hắn, nhờ hắn chăm sóc Tạ Nhan, Từ Hoa Ý là người có nghĩa khí, đương nhiên không chối từ. Nhưng Dương Tầm ngàn vạn dặn dò không để cho Tạ Nhan biết, nói Tạ Nhan da mặt mỏng, tính tình xấu hổ, lòng tự trọng cao, sợ cậu khó chịu, kết quả ngày đầu tiên đã lộ.
Từ Hoa Ý trấn định nghĩ, dù sao Tạ Nhan cũng không biết là ai, coi như không có chuyện gì.
Nhưng Tạ Nhan đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Là Dương Tầm?"
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng cũng là trần thuật.
Cậu đứng trước mặt Từ Hoa Ý, cao hơn đối phương nửa cái đầu, bán rũ đôi mắt, khẽ mím môi, ánh mắt lãnh đạm sắc bén rơi trên người Từ Hoa Ý.
Từ Hoa Ý còn muốn nói xạo một phen, nhưng bị khí thế của Tạ Nhan bức lui, gật đầu một cái, lại thêm một câu: "Nếu Vương Trọng Đạo quấy rầy cậu, cậu cứ như vậy đối phó hắn. Uông ca nói hắn chỉ dám khi dễ người nhát gan, cậu như vậy hắn khẳng định không dám."
Tạ Nhan lạnh lùng nghĩ, được thôi, trở lại sẽ tìm Dương Tầm tính sổ. Từ Hoa Ý không hổ là người có thể chơi được với Dương Tầm, tính cách rất xứng.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, tin nhắn đã gửi đi rồi.
Phó Thanh cũng nhắn lại một câu: "Ngủ ngon."
Tạ Nhan khẽ cười, mặt mày đều mềm mại, tắt điện thoại di động.
Hôm sau rời giường, tất cả mọi người đều đói meo. Từ Hoa Ý nghĩ phải dựa vào hoa quả tích trữ, như vậy rất khó sống qua được bảy ngày, liền kêu Tạ Nhan và Nguyễn An Ninh đi hái quả.
Hai người trầm mặc đi trên đường, nhân viên công tác ôm máy quay theo sau.
Nguyễn An Ninh không ép buộc chính mình giao lưu với Tạ Nhan, bởi vì nếu hai người không nói lời nào, đoạn này sẽ không được phát.
Cây hôm qua tìm được đã không còn nhiều quả, bọn họ phải đi xa hơn.
Họ đi về phía bên kia núi, phát hiện một gốc cây sinh trưởng giữa sườn núi, thân cây to lớn, đầu cành đầy quả chín hồng hồng. Nguyễn An Ninh quay nhiều kỳ như vậy, đối với những loại quả có thể ăn rất quen thuộc, hướng về ống kính giới thiệu một phen, giọng nói hoạt bát ngọt ngào.
Tạ Nhan không nhớ rõ lúc nhỏ Nguyễn An Ninh tên gì, chỉ nhớ đó là một cô gái trầm mặc, cũng rất sợ mình.
Hiện tại đã trưởng thành.
Cây kia không cao, Tạ Nhan với tay có thể hái những nhánh phía dưới, nhưng trái cây đa số sinh trưởng ở đầu cành, Nguyễn An Ninh vén tay áo muốn leo lên.
Tạ Nhan nói: "Để tôi."
Nguyễn An Ninh cự tuyệt: "Không cần đâu, cảm ơn Tạ ca, nhưng tôi là cao thủ leo cây, cậu nhìn xem."
Theo những lời này của cô, máy quay phía sau bắt đầu chuyển động.
Tạ Nhan cũng không ngăn nữa. Cậu đại khái đoán được hai người vừa rồi không có nói gì, đoạn phim kia không thể dùng, Nguyễn An Ninh đang tạo ra một ít tình huống có giá trị, khán giả sẽ hứng thú hơn.
Nguyễn An Ninh đích thực rất biết tận dụng ưu điểm bản thân, lúc leo kên hái trái, cũng không quên nhìn ống kính giới thiệu loại nào ăn ngon, Tạ Nhan phụ trách phía dưới nhận lấy trái cây, xem chừng Nguyễn An Ninh, sợ cô không cẩn thận ngã xuống.
Không lâu sau, một người mới từ trên núi xuống, là Vương Trọng Đạo.
Ngày hôm qua Tạ Nhan cho hắn ăn đau, Vương Trọng Đạo biết Tạ Nhan không dễ chọc, chỉ nghĩ sau này ngán chân cậu, không cho cậu cợ hội tiến vào đoàn phim, tìm cách khiến cậu biến mất không còn bóng dáng. Nhưng trong tổ còn có một tiểu cô nương, mới mười chín tuổi, rất tươi mới, khiến hắn động tâm.
Hôm nay mới gặp Nguyễn An Ninh, hắn không định làm gì nhiều, chỉ đụng chạm một chút thôi.
Tạ Nhan thấy hắn cười hì hì, đem phân nửa trái cây đựng trong áo đưa cho Vương Trọng Đạo: "Vương lão sư, kính lão đắc thọ, sao có thể để anh leo cây được?"
Vương Trọng Đạo cười nói: "Sao lại có thể chiếm tiện nghi của người trẻ các cậu được. Tôi còn chưa già đến nổi không thể leo cây, cậu ở đây chờ."
Mấy người quay phim hận không thể dí sát mặt họ, Tạ Nhan cũng không thể nói gì nữa, nói với Nguyễn An Ninh: "Hẳn là đủ rồi, cô xuống đây đi, chừa lại cho Vương lão sư nữa."
Vương Trọng Đạo đã leo lên, bóng cây sum xuê, nếu cố ý người ngoài căn bản không thể nhìn thấu động tác của hắn.
Tạ Nhan cau mày, ngửa đầu, nhìn động tĩnh trên cây. Vóc dáng Nguyễn An Ninh nhỏ nhắn, hoàn toàn không thấy cô nữa.
Chẳng biết có chuyện gì, thân cây bỗng nhiên run kịch liệt.
Quay phim chuẩn bị mang ống kính qua, từ phía dưới quay tình huống bên trên, nhưng còn chưa kịp đứng lên, một tiếng thét chói tai truyền đến.
Lá cây rơi lả tả, Nguyễn An Ninh từ phía trên rớt xuống.
Nhân viên công tác còn chưa phản ứng kịp, Tạ Nhan đã vứt hết trái cây đang ôm, đỡ Nguyễn An Ninh đang rớt xuống.
Cây không cao, áp lực lúc rớt xuống cũng không quá lớn, nhưng đang ở trên sườn núi, Tạ Nhan đỡ được Nguyễn An Ninh, dưới chân đứng không vững, trực tiếp ngã ra sau.
Tạ Nhan ôm Nguyễn An Ninh trong ngực, lăn xuống vài vòng, mới dừng lại.
Cậu buông tay ra, Nguyễn An Ninh đứng lên, nhân viên chung quanh chạy tới, Tạ Nhan thấy có chút choáng váng, khoát khoát tay.
Bác sĩ cũng chạy tới, kiểm tra một chút, cũng may là ở đây mặc dù là sườn núi, nhưng khá bằng phẳng, Tạ Nhan chỉ bị đá cà trầy da, không có trở ngại.
Đạo diễn khẩn trương hỏi Tạ Nhan: "Nếu cậu khó chịu, cũng không cần quay tiếp, đi về trước đi."
Tạ Nhan bình tĩnh nói: "Không sao, không bị thương nặng, không vấn đề."
Sắc mặc đạo diễn mới giãn ra, suy nghĩ một hồi, cười cười: "Tin này cậu muốn thả ra ngoài không?"
Nhiệt độ của 《 Đi đâu?》xác thực rất cao, nếu như để lộ ra tin tức bị thương, trong thời gian ngắn sẽ nhận được nhiều sự chú ý, không chỉ dẫn nhiệt độ cho Tạ Nhan, cũng có thể khiến kỳ này phát sóng đạt tỷ suất cao. Bất quá nhân phẩm đạo diễn không tồi, không tự ý đưa tin, mà hỏi ý Tạ Nhan trước.
Tạ Nhan giật mình, gật đầu một cái.
Tổ tiết mục đưa Tạ Nhan trở về lều, thoa thuốc xong cậu vấn thấy chóng mặt, vùi trên nệm ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời đã tối đen.
Tạ Nhan thấy đỡ hơn, lấy điện thoại dưới gối, mở ra thấy đầu đề chính là 《 Đi đâu?》Tạ Nhan vì cứu Nguyễn An Ninh bị thương.
Tin nhắn của Phó Thanh cũng bắn(1) ra.
Rất nhiều tin, trong đó xen lẫn mấy tin âm thanh.
Tạ Nhan mở một cái, ngữ điệu Phó Thanh không giống bình thường, anh hỏi: "Thế nào rồi? Tiểu Tạ bị thương có nghiêm trọng không?"
Cậu mở từng cái từng cái, cái cuối cùng mới gửi không lâu: "Lái xe tới tìm em."
Tạ Nhan giật mình, không biết trả lời Phó Thanh thế nào, cuối cùng nhận được thêm một tin.
"Đùa thôi, không có đi. Tổ tiết mục không đuổi em về, là bị thương không nặng. Chờ em lại mở máy, nói cho anh biết có đau hay không?"
(1) bắn ra: chỗ này ý nói anh Phó gửi rất nhiều tin, em vừa bật máy lên nó nhảy ra như bắn súng vậy
Trời ơi chương này nó dài, gõ xong thấy tay không còn cảm giác nữa ( ̄◇ ̄;)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook