Làm Nũng Với Anh Trai Rất Có Tác Dụng
-
Chương 7
Edit: Lily_Carlos
Thi xong thì được nghỉ phép.
Thân thể Giang Vụ không thích hợp ngổi trên phương tiện giao thông công cộng trong thời gian dài, cho nên lúc trước hai người trực tiếp lựa chọn trường top 1 trong thành phố này.
Hai người về nhà trong kỳ nghỉ cũng tiện hơn các bạn học khác rất nhiều.
Nhưng Giang Vụ cảm thấy trạng thái khó chịu giữa anh và Ninh Gia Hàng vẫn đang tiếp diễn, cho nên kỳ nghỉ cũng không phải là chuyện sung sướng gì.
Có nhà ở ngoài trường chỉ có hai người họ, sau khi về nhà Ninh Gia Hàng khó tránh khỏi việc phải gặp Dương Xuyến, chỉ sợ chuyện này không phải là chuyện có thể làm cậu vui vẻ.
Huống hồ, trong nhà có bảo mẫu và quản gia cùng chăm sóc thân thể anh, Ninh Gia Hàng cũng không cần băn khoăn cái gì nữa, không cần làm cơm sắc thuốc, không cần nghĩ đến anh trai. Nhìn cách cậu chơi trước cuộc thi thì không biết ngày nghỉ này họ có còn đề tài nào chung để có thể liên lạc hay không, có lẽ đến chạm mặt nhau cũng khó khăn đi.
Quả nhiên, ngày đầu tiên sau khi về nhà đến tận lúc ăn cơm tối cũng không thấy Ninh Gia Hàng xuất hiện.
Ninh ba ba cố ý đẩy việc để trở về, Dương Xuyến lại làm một bàn đồ ăn lớn mà Ninh Gia Hàng lại vắng mặt.
Ba người đều có ý muốn đợi, cuối cùng Ninh ba ba xanh mặt vứt đũa: "Ăn. Mặc kệ nó."
Dương Xuyến lấy canh cho ông, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Ông đừng tức giận, Gia Hàng cũng đã lớn rồi có đi chơi với bạn bè cũng là chuyện bình thường, chỉ cần người an toàn là được rồi."
"Tiểu tử vô liêm sỉ, trong mắt nó còn có người ba như tôi không!"
"Được rồi được rồi, ăn cơm. Bảo bối, Gia Hàng có nói bao giờ về không?"
Giang Vụ hơi sửng sốt rồi mới lắc đầu: "Không, em ấy không nói. Chú Trữ, kỳ thật Gia Hàng rất quan tâm chú."
Lời nói của Giang Vụ làm Ninh ba ba dễ chịu hơn nhiều: "Ít nhiều có con ở cùng nó từ nhỏ đến giờ, Gia Hàng cũng không nghe lời chú nói, nó nói cũng không sai đúng là chú không biết dạy con."
Dương Xuyến và ông nhìn nhau, bà cầm tay ông nói: "Tình cảm giữa hai người bọn chúng rất tốt, nhưng Gia Hàng có thể ưu tú được đến thế là do chính cậu ấy."
Giang Vụ đồng ý gật đầu.
"Đúng rồi bảo bối, có phải Gia Hàng đi hẹn hò với bạn gái không? Chiều hôm nay mẹ nhìn thấy thằng bé lái xe ở Thành Tây, ghế trước có nữ sinh ngồi có đúng không?" trong mắt Dương Xuyến tràn đầy bát quái.
Trái tim Giang Vụ tê rần một chút.
"Có khả năng."
Dương Xuyến vẫn còn đang vui vẻ đoán.
"Gia Hàng không phải là người mê muội, nếu nó đã để bụng như vậy chắc là thực sự thích đúng không?" Giang Vụ cười cười: "Con ăn xong rồi."
Dương Xuyến nhìn anh nuốt ngụm cơm cuối cùng xuống, rõ ràng trên mặt Giang Vụ vẫn là nụ cười dịu dàng đó nhưng không hiểu sao bà cảm thấy có chút lo lắng: "Anh Ninh, anh xem có phải báo bối của em gầy đi rồi không, nên làm gì bây giờ."
"Làm sao, để tôi bảo dì Tống làm nhiều đồ ăn ngon hơn, làm một chút đồ bồi bổ, chắc tiểu tử Ninh Gia Hàng nấu cơm rất khó ăn lại còn không cho tôi thuê bảo mẫu."
Thi xong thì được nghỉ phép.
Thân thể Giang Vụ không thích hợp ngổi trên phương tiện giao thông công cộng trong thời gian dài, cho nên lúc trước hai người trực tiếp lựa chọn trường top 1 trong thành phố này.
Hai người về nhà trong kỳ nghỉ cũng tiện hơn các bạn học khác rất nhiều.
Nhưng Giang Vụ cảm thấy trạng thái khó chịu giữa anh và Ninh Gia Hàng vẫn đang tiếp diễn, cho nên kỳ nghỉ cũng không phải là chuyện sung sướng gì.
Có nhà ở ngoài trường chỉ có hai người họ, sau khi về nhà Ninh Gia Hàng khó tránh khỏi việc phải gặp Dương Xuyến, chỉ sợ chuyện này không phải là chuyện có thể làm cậu vui vẻ.
Huống hồ, trong nhà có bảo mẫu và quản gia cùng chăm sóc thân thể anh, Ninh Gia Hàng cũng không cần băn khoăn cái gì nữa, không cần làm cơm sắc thuốc, không cần nghĩ đến anh trai. Nhìn cách cậu chơi trước cuộc thi thì không biết ngày nghỉ này họ có còn đề tài nào chung để có thể liên lạc hay không, có lẽ đến chạm mặt nhau cũng khó khăn đi.
Quả nhiên, ngày đầu tiên sau khi về nhà đến tận lúc ăn cơm tối cũng không thấy Ninh Gia Hàng xuất hiện.
Ninh ba ba cố ý đẩy việc để trở về, Dương Xuyến lại làm một bàn đồ ăn lớn mà Ninh Gia Hàng lại vắng mặt.
Ba người đều có ý muốn đợi, cuối cùng Ninh ba ba xanh mặt vứt đũa: "Ăn. Mặc kệ nó."
Dương Xuyến lấy canh cho ông, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Ông đừng tức giận, Gia Hàng cũng đã lớn rồi có đi chơi với bạn bè cũng là chuyện bình thường, chỉ cần người an toàn là được rồi."
"Tiểu tử vô liêm sỉ, trong mắt nó còn có người ba như tôi không!"
"Được rồi được rồi, ăn cơm. Bảo bối, Gia Hàng có nói bao giờ về không?"
Giang Vụ hơi sửng sốt rồi mới lắc đầu: "Không, em ấy không nói. Chú Trữ, kỳ thật Gia Hàng rất quan tâm chú."
Lời nói của Giang Vụ làm Ninh ba ba dễ chịu hơn nhiều: "Ít nhiều có con ở cùng nó từ nhỏ đến giờ, Gia Hàng cũng không nghe lời chú nói, nó nói cũng không sai đúng là chú không biết dạy con."
Dương Xuyến và ông nhìn nhau, bà cầm tay ông nói: "Tình cảm giữa hai người bọn chúng rất tốt, nhưng Gia Hàng có thể ưu tú được đến thế là do chính cậu ấy."
Giang Vụ đồng ý gật đầu.
"Đúng rồi bảo bối, có phải Gia Hàng đi hẹn hò với bạn gái không? Chiều hôm nay mẹ nhìn thấy thằng bé lái xe ở Thành Tây, ghế trước có nữ sinh ngồi có đúng không?" trong mắt Dương Xuyến tràn đầy bát quái.
Trái tim Giang Vụ tê rần một chút.
"Có khả năng."
Dương Xuyến vẫn còn đang vui vẻ đoán.
"Gia Hàng không phải là người mê muội, nếu nó đã để bụng như vậy chắc là thực sự thích đúng không?" Giang Vụ cười cười: "Con ăn xong rồi."
Dương Xuyến nhìn anh nuốt ngụm cơm cuối cùng xuống, rõ ràng trên mặt Giang Vụ vẫn là nụ cười dịu dàng đó nhưng không hiểu sao bà cảm thấy có chút lo lắng: "Anh Ninh, anh xem có phải báo bối của em gầy đi rồi không, nên làm gì bây giờ."
"Làm sao, để tôi bảo dì Tống làm nhiều đồ ăn ngon hơn, làm một chút đồ bồi bổ, chắc tiểu tử Ninh Gia Hàng nấu cơm rất khó ăn lại còn không cho tôi thuê bảo mẫu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook