Làm Nũng Trong Lòng Anh
-
Chương 75: Hòa Tan
Gần đây cuộc sống của Tịch Bạch yên bình hơn rất nhiều, Tịch Thuật không còn gây sự với cô. Đương nhiên, nguyên nhân chỉ có một —
Cô đã đánh đòn phủ đầu, tìm được đồ vật có thể kiềm chế Tịch Thuật.
Cho nên lúc trợ lý Tần mang tài liệu dùng ngọc rửa tiền đến văn phòng chủ tịch, biểu hiện của Tịch Bạch cực kỳ bình tĩnh.
Mặt trợ lý Tần hiện rõ biểu cảm không thể tin: “Tiểu Bạch, sao con biết Tịch Thuật ở Hong Kong làm chuyện như vậy?”
Từ sau khi con cả Tịch Dương Phong chết, Tịch Thuật trở thành huyết mạch duy nhất của nhà chú ba, mà sản nghiệp chính của nhà chú ba là kinh doanh ngọc thạch toàn quốc.
Tịch Thuật rốt cuộc cũng chỉ là con riêng của chú ba, vì vậy chú ba chỉ cho anh quyền quản lý làm ăn trong khu ngọc thạch ở Hong Kong, lại không ngờ, lòng tham của Tịch Thuật quá lớn, vậy mà dùng chuyện đó rửa tiền cho người khác.
Đứa con riêng này nhìn như bất cần đời, thực tế thì tâm tư thâm trầm, ích kỷ lại tàn nhẫn, anh không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin bản thân. Sau khi anh tiếp nhận kinh doanh liền bắt đầu điên cuồng vơ vét tài sản, toàn bộ số tiền này anh gửi vào ngân hàng ở Thụy Sĩ.
Chứng cứ lấy danh nghĩa mượn cổ đông công ty đấu giá nhưng thực tế là rửa tiền cho người khác đã bày ra trước mặt Tịch Bạch.
Chuyện này phải cảm ơn Tịch Tĩnh. Kiếp trước Tịch Thuật là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tịch Tĩnh, hai người đấu nhau nhiều năm, cuối cùng Tịch Tĩnh giành được thắng lợi, cô lấy chuyện này để đánh đổ Tịch Thuật.
Sống lại, đã rất nhiều chuyện đi lệch quỹ đạo rồi.
Tịch Bạch thay đổi quỹ đạo của rất nhiều người, nhưng những người cô chưa từng tiếp xúc, vận mệnh của bọn họ vẫn vận hành theo quỹ tích cũ.
Vì vậy, cô biết Tịch Thuật thực sự đang làm những chuyện này, đồng thời lấy được chứng cứ dễ như trở bàn tay.
———–
Ngợp trong hộp đêm xa hoa, nam nữ ôm ấp nhau, vui đùa ầm ĩ, ăn uống linh tinh.
Một thiếu niên mặc vest đen bước vào, ngũ quan góc cạnh, đôi mắt đen sáng rực lạnh lùng, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xa hoa lãng phí này.
Sau khi Tạ Tùy bước vào, một luồng áp suất thấp liền tụ lại trong phòng, nhóm nam nữ không kìm được dừng lại động tác, khó hiểu nhìn anh.
Ánh mắt các cô gái nhìn anh không nỡ rời.
Ngũ quan anh rất đẹp, nhất là đôi mắt hẹp dài kia, khóe mắt hất lên, tạo ra khí chất nguy hiểm và sắc bén. Đàn ông như vậy đều có sự hấp dẫn trí mạng với phái nữ.
Anh đi đến trước mặt Tịch Thuật ở giữa phòng, hững hờ liếc anh: “Người không liên quan bây giờ có thể đi.”
Tịch Thuật ngẩng đầu, rất nhanh đã nhận ra anh là ai.
Người con trai anh tuấn luôn ở bên cạnh cô hai nhà họ Tịch như vệ sĩ lại không phải vệ sĩ.
Bà Tịch đã ngầm đồng ý công nhận mối quan hệ yêu đương của hai người, cho nên bọn họ cũng không có lý do gì che giấu, thoải mái công khai.
Bởi vậy, rất nhiều người biết sự tồn tại của Tạ Tùy, Tịch Thuật cũng không ngoại lệ.
Tịch Thuật biết Tạ Tùy tới tìm anh, thờ ơ nói với mấy người xung quanh: “Đi ra hết đi, dọn hết ra ngoài, tôi phải nói vài câu với anh rể.”
Nhóm nam nữ thấp giọng nghị luận đi ra khỏi phòng.
Tịch Thuật lấy ra một ly rượu không, rót cho Tạ Tùy một ly Brandy.
Sau khi nhận lấy Tạ Tùy không uống, chậm rãi đổ lên đầu Tịch Thuật, động tác phách lối lại ương ngạnh….
Chất lỏng làm ướt tóc Tịch Thuật, thuận theo gương mặt anh chảy xuống, trước ngực cũng thấm một mảng lớn.
Tạ Tùy úp ngược cái ly lên bàn, bày ra bộ dạng muốn gây sự.
Tịch Thuật cũng coi như nhẫn nhịn được, anh rút khăn tay ra lau mặt, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói: “Lần đầu gặp, anh rể thật không nể tình, anh đến tìm tôi, chị họ tôi có biết không?”
Tạ Tùy kéo cổ áo anh lại gần, lạnh giọng nói: “Nếu như cô ấy không biết, bây giờ chắc cậu chỉ còn nửa cái mạng.”
Tịch Thuật không rét mà run.
Lệ khí trên người người đàn ông này quá nặng.
Lúc này, một giọng nói nhu hòa từ cửa truyền tới: “Tạ Tùy, buông cậu ta ra.”
Thần sắc Tạ Tùy rất lạnh, nhưng anh cũng rất nghe lời, thả Tịch Thuật ra.
Tịch Thuật ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Bạch mặc một chiếc váy trắng.
“Chị họ Tịch Bạch nhà chú hai, lâu rồi không gặp.”
Tịch Thuật miễn cưỡng giơ tay lên với cô, giọng điệu khá lưu manh: “Bạn trai chị đến đã giội vào mặt em một ly rượu, đây là lễ ra mắt sao?”
Tịch Bạch đi thẳng tới, kéo cái ghế ngồi đối diện Tịch Thuật, ném túi văn kiện bằng chứng anh rửa tiền tới trước mặt anh, thản nhiên nói: “Tính tình bạn trai tôi không tốt lắm, nếu như anh ấy muốn tặng quà ra mắt, bây giờ chắc là cậu đã phải nằm sấp nói chuyện với tôi rồi.”
Tịch Thuật biết Tịch Bạch tới không phải chuyện tốt lành gì, anh nhướng mày, cười nói: “Từ sau khi chị họ Tiểu Bạch làm chủ tịch, nói chuyện với anh chị em trong nhà đều không khách khí thế à.”
Tịch Bạch liếc anh, ánh mắt lạnh lùng: “Muốn lấy tính mạng anh em tôi, đó không gọi là anh em, là kẻ thù.”
“Chị họ Tịch Bạch nói gì em nghe không hiểu nha”.
“Nghe không hiểu không sao, nhìn hiểu là được.”
Tịch Bạch đẩy tập văn bản tới trước mặt Tịch Thuật, đầu ngón tay chỉ nhẹ vào miệng túi hồ sơ.
Tịch Thuật nghi ngờ cầm tập văn bản lên, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, cuối cùng, sự thong dong trấn định tan thành mây khói, cơ khóe mắt run rẩy.
Tịch Bạch biết, mình đã nắm đúng tử huyệt của Tịch Thuật, tập văn bản này đủ cho anh mãi mãi không ngóc đầu dậy được.
“Là tôi làm.”
Tịch Thuật bỗng nhiên thừa nhận: “Là tôi cho người bắt cóc chị. Tiểu Bạch trong ấn tượng của tôi là một người con gái mềm yếu nhát gan. Tôi chỉ muốn hù dọa chị một chút, để chị tự thấy khó mà lui, nhưng tôi không muốn lấy mạng chị.”
Khóe miệng Tịch Bạch lộ ra nụ cười khinh thường.
“Tôi biết chị không tin, nhưng lời tôi nói là thật. Nếu như tôi thật sự có lòng dạ xấu xa, hôm nay chị không thể nào hoàn toàn không chút tổn hại mà ngồi trước mặt tôi.”
“Dù gì làm cũng đã làm rồi, lời cậu nói giờ cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi.”
“Đúng, tôi nhận.” Tịch Thuật thả lại văn bản kia lên bàn: “Có điều nếu chị đã lấy được phần tài liệu này, có lẽ đã có thể đi thẳng tới báo cáo cho bà, không nhất thiết phải bí mật tới tìm tôi.”
Tâm tư Tịch Thuật thâm trầm, tự nhiên nhìn ra được dụng ý của Tịch Bạch, cô không vạch mặt anh ngay lập tức, điều này nghĩa là sự tình còn đường sống.
“Chúng ta không cần trở mặt thành thù.” Tịch Thuật xích lại gần Tịch Bạch, trầm giọng nói: “Có lẽ chúng ta có thể hợp tác.”
“Cơ sở hợp tác là đôi bên cùng có lợi, hoặc là kiềm chế lẫn nhau.” Tịch Bạch giơ văn kiện trong tay lên: “Nếu tôi đã có đồ kiềm chế được cậu, sao còn muốn hợp tác với cậu.”
“Đương nhiên, chị hoàn toàn có thể uy hiếp tôi.” Tịch Thuật ngửa mặt ra sau, dựa vào ghế sofa mỉm cười: “Nhưng chị cũng biết, chị muốn tìm một con sói chết đói dẫn dường, một khi có cơ hội, nó nhất định sẽ quên mình phản công lại, nhai nuốt chị tới xương cốt cũng không còn, trừ phi.”
Anh yên lặng nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, cười nói: “Trừ phi chị cho nó ăn no trước, nhất định nó sẽ cam tâm tình nguyện dẫn đường cho chị.”
Tịch Bạch sớm đã biết anh sẽ nói như vậy.
Có thể lợi dụng Tịch Thuật vì anh không giống với những anh chị em khác, anh là con riêng, thân phận của anh ở nhà họ Tịch có phần gượng gạo, mà anh cũng không có tư cách thừa kế chính thống, anh muốn cái gì cũng phải dựa vào sức mình mà tranh lấy, đoạt lấy.
Người như vậy vừa khéo để Tịch Bạch sử dụng.
“Chị hai, toàn bộ tập đoàn Tịch thị đã thuộc về chị, tôi cũng không có lòng tham, chỉ cần tôi có được một phần mà chú ba của chị nên có là được.”
Cô hỏi lại: “Cậu có thể cho tôi cái gì?”
Tịch Thuật cười nhạt một tiếng, “Chị sẽ có một người ủng hộ và hợp tác hết mình, so với đơn độc đấu một mình thì an toàn hơn nhiều.”
Đồng thời, anh quan sát Tạ Tùy bên cạnh cô: “Anh rể không phải đua xe sao, muốn trang bị gì tôi cũng giúp được. Tôi có thể khiến anh ta nổi tiếng, kiểu nổi tiếng vinh quang tột đỉnh đó, cân nhắc thử?”
Tạ Tùy đang tính từ chối, bỗng nhiên Tịch Bạch nói: “Tùy ca của tôi không cần cậu nâng.”
Tạ Tùy thấy nhẹ trong lòng, nhưng lại nghe cô nói: “Tôi tự nâng được.”
“…”
Tịch Thuật nói: “Tôi lăn lộn trong giới đua xe nhiều năm, đương nhiên sẽ quen thuộc hơn một chút, đường đi trong này nhiều, chị chưa chắc đã nắm được.”
Tịch Bạch nghĩ ngợi, ngược lại toan tính: “Tôi có thể đồng ý với cậu, chỉ cần cậu chăm sóc Tùy ca của tôi thật tốt.”
“Anh rể tôi, tôi chắc chắn sẽ chiếu cố.”
“Thành giao.”
Tạ Tùy nhíu mày nhìn về phía hai người này, vậy là ý kiến của anh hoàn toàn không quan trọng sao.
Tay Tịch Thuật đã sờ đến tập văn kiện kia, đang tính thu hồi nó lại, Tịch Bạch lại nhắc nhở: “Đây chỉ là bản sao thôi.”
Tịch Thuật buông tay, cười: “Tôi biết là bản sao, không sao, đợi chị cảm thấy tôi không còn uy hiếp nữa, trả lại cho tôi cũng không muộn, dù sao tôi tin tưởng chị hoàn toàn. Anh em với nhau, dù gì vẫn phải có niềm tin nha.”
Như đã đạt được chung nhận thức, Tịch Bạch cũng lười nói nhảm với anh, đứng dậy tính rời đi.
Mà lúc này, Tịch Thuật bỗng nhiên gọi cô lại: “Chị hai, chị nhất định phải hiểu, đứa con riêng như tôi căn bản không thể là uy hiếp của chị được, kẻ địch thực sự của chị là một người khác. Đối với chị mà nói, uy hiếp của người kia lớn hơn tôi nhiều.”
Tịch Bạch quay đầu về phía anh: “Là ai?”
Tịch Thuật nhíu mày: “Ai bảo chị đề phòng tôi thì là người đó.”
—————–
Mấy ngày sau, Tạ Tùy có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình Tịch Bạch không được tốt.
Cuối tuần, anh hẹn cô đi chơi.
Tịch Bạch mặc một chiếc váy hoa nhí bình thường, đeo túi xách vải, trên túi còn treo đồ trang trí hình củ cà rốt đáng yêu.
Tịch Bạch luôn mặc đồ công sở khi ra vào văn phòng hay tham dự họp của tập đoàn, thể hiện sự trưởng thành làm cho rất nhiều người quên mất kỳ thật cô chỉ là một cô gái mới hai mươi.
Chỉ có trong mắt Tạ Tùy, cô từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Anh vẫn nhớ hình dáng lúc mới gặp, cô gái mặc một chiếc váy hoa nhí mộc mạc, đón ánh sáng dịu dàng nhất lúc hoàng hôn, cô nói hơi sợ anh, cúi đầu đỏ mặt.
Khoảnh khắc này, Tạ Tùy cảm thấy trái tim mình muốn hòa tan rồi.
Tính cách anh thực sự không tốt, rất ít cười, rất nhiều cô gái thích anh có chút sợ anh.
Khoảnh khắc gặp được Tiểu Bạch, Tạ Tùy hận không để đem hết tất cả dịu dàng tích góp lại cẩn thận dâng lên trước mặt cô, nói cho cô biết, em đừng sợ anh, anh không nỡ ức hiếp em.
—————-
Tịch Bạch nhìn thấy anh, bước nhanh qua, kéo ống tay áo anh: “Dạo này ngồi nhiều, em hơi đau lưng, em thấy đúng là nên ra ngoài nhiều một chút.”
Tạ Tùy thuận tay lấy túi xách của cô, đeo lên vai mình: “Tối về anh xoa bóp cho.”
“Anh cũng biết xoa bóp à.”
Anh cười cười: “Không cần biết, anh cũng có thể làm em thoải mái.”
Tịch Bạch chớp đôi mắt to, đỏ mặt, quay đầu đi không thèm đáp lại lời anh.
Cái tên này, hết bệnh xong trong đầu toàn là suy nghĩ người lớn.
Công viên trò chơi rất náo nhiệt, không ít phụ huynh đưa con qua chơi cuối tuần, xung quanh đều nghe thấy tiếng thét kinh dị cùng tiếng cười vui.
Tịch Bạch đứng phía dưới vòng đu quay lớn, khẽ nhếch miệng, ngửa đầu nhìn vòng đu quay xoay 360 độ, nhìn không chớp mắt.
Tạ Tùy mua một cây kem ốc quế ở một chiếc xe bán đồ ngọt nhỏ ven đường, đưa tới trước mặt Tịch Bạch, Tịch Bạch liền kéo tay anh qua liếm kem.
“Lười tới bệnh luôn rồi.” Lúc anh nói lời này, vẻ mặt dịu dàng tới sắp tràn cả nước ra.
Tịch Bạch cười hì hì, thuận thế nắm tay anh, cùng anh ngồi xuống ghế bên đường, nhìn lên chiếc đu quay lớn trên không.
Kêu cô đi thử những trò này chắc chắn là không dám, nhưng nhìn người khác chơi cũng rất thú vị, cũng giống như bản thân ra tay thể nghiệm.
Ăn được hai ba miếng kem cô liền không ăn nữa, Tạ Tùy đành phải xử sạch sẽ phần còn lại.
Rất nhiều cô gái đi qua bọn họ đều sẽ vô ý hữu ý liếc trộm Tạ Tùy.
Thân hình anh cao thẳng như gấu bự, Tịch Bạch nép vào bên cạnh anh lộ ra cảm giác đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn. Người con trai như vậy rất có thể cho người khác cảm giác an toàn.
Trên vai anh đeo túi vải đáng yêu của cô gái, hiện ra vài phần ma lực của bạn trai quốc dân X.
Ở bên cạnh anh, Tịch Bạch như một cô gái bình thường không lo âu, vui cười thoải mái. Tuyệt đối không có ai nghĩ ra được cô lại là ngọc nữ của tập đoàn Tịch thị giàu có ngập trời.
Tịch Bạch nhát gan, đã xếp hàng chơi tàu lượn cao tốc với Tạ Tùy, nhưng cuối cùng chỉ có mình Tạ Tùy bình tĩnh chơi một mình.
Tịch Bạch ở dưới chụp hình cho anh, hét vang chói tai, tựa hồ còn kích động hơn anh.
Tạ Tùy cùng một đám trai gái trẻ tuổi đi ra lối ra, Tịch Bạch hưng phấn ra đón, nắm chặt tay anh: “Có sợ không?”
Tạ Tùy bĩnh tĩnh nói: “Sợ ghê à.”
“Anh thật sự dũng cảm quá rồi!”
Anh vò rối mái tóc ngang trán của cô gái, cười cười lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Tịch Bạch cũng nhón chân lên làm xù tóc anh lại bị anh tránh được.
“Thật nhỏ mọn.”
“Đầu con trai không được sờ bậy, sẽ bị lùn.”
Tịch Bạch đưa tay đo chiều cao của anh, cười nói: “Thật là mê tín.”
Con trai cao 1m8 đã là ưu tú rồi, ở bên cạnh anh, Tịch Bạch rất có cảm giác an toàn.
“Không cần cao quá đâu.” Cô nói với anh: “Em có thể không cao được nữa rồi, anh mà cao quá, lúc nào em cũng phải ngửa đầu nói chuyện, mệt lắm.”
Tạ Tùy nói xong liền bế cô lên, giống như ôm con gái, nâng mông cô để cô ôm cổ mình, cười nói: “Như vầy còn mệt không?”
“Á.”
Tịch Bạch luống cuống không kịp chuẩn bị đã bị anh ôm khỏi đất, thật ngại, đỏ mặt nói: “Mau thả em xuống.”
Dường như Tạ Tùy cũng không muốn buông cô ra, mà ôm cô đến một khu khác của công viên trò chơi.
Xung quanh có rất nhiều người, rất khó thể hiện tình cảm, Tịch Bạch choàng lấy cổ anh, úp gương mặt đỏ ửng lên vai anh.
Có bạn nhỏ chỉ vào Tịch Bạch, nói với mẹ: “Chị này lớn như vậy rồi còn muốn được bế, xấu hổ quá đi.”
“Vì anh ấy rất thương chị đó.”
Người mẹ trẻ hiền lành khẽ cười với Tịch Bạch, ra vẻ áy náy.
Khuôn mặt Tịch Bạch đều đỏ ửng rồi, xích lại bên tai Tạ Tùy, thấp giọng nói: “Mau thả em xuống.”
Tạ Tùy lấy mũi đẩy đẩy mặt cô, hàng mi rũ xuống, dịu dàng nhìn cô: “Hôn anh một cái.”
“Ai da, anh thật là…”
Anh tiếp tục cọ vào mặt cô, tiếng ừm nghe rất thu hút, dinh dính.
Tịch Bạch không thể làm gì, đành bưng lấy mặt anh, chạm vào đôi môi khô của anh.
“Được chưa.”
Tạ Tùy thỏa mãn để cô xuống, sau đó nắm tay cô, đi đến trước khu mê cung mạo hiểm.
“Chơi cái này à?”
Mê cung mạo hiểm bố trí trong một gian phòng tối như mực, bên ngoài lại khoa trương dọa người, rất nhiều bạn nhỏ đi ra ngoài sợ khóc rồi.
Nghe tiếng thét chói tai của người khác, Tịch Bạch lắc đầu liên tục: “Không, không chơi.”
“Lá gan em nhỏ vậy sao?”
“Em là đồ nhát gan nha, hôm nào mưa giông em còn không dám ngủ một mình.”
“Sau này không phải sợ nữa rồi, mỗi ngày anh sẽ ngủ với em.”
Tịch Bạch thẹn thùng cắn môi: “Ai thèm anh ngủ chung.”
Tạ Tùy vẫn kéo Tịch Bạch đến quầy bán vé, mua hai tấm vé vào mê cung.
Nhân viên bán vé nói: “Mê cung ở đây có hai đường, một là rừng quái vật, hai là đường hoàng tuyền, hai anh chị muốn chọn đường nào?”
“Khác nhau cái gì?”
Rừng quái vật là cho các bạn nhỏ chơi, không có quá đáng sợ, thú vị hơn, người lớn đi mê cung chúng tôi thường giới thiệu đường hoàng tuyền, sẽ kích thích hơn.”
Tạ Tùy nhìn cô gái bên cạnh mình, đôi mắt đen của cô thấp thỏm lại hưng phấn, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta đi rừng quái vật?”
“Ok.” Tạ Tùy quét mã thanh toán, nói với người bán vé: “Hai vé đường hoàng tuyền.”
“…”
Mê cung giăng khắp nơi, quy tắc là cần một người đi trước dẫn đường, một người theo sau.
Có điều người dẫn đường phía trước trong toàn bộ hành trình đều bị bịt mắt, mà người phía sau cần nói cho họ hướng tiến lên phía trước.
Người bị che mắt phía trước sẽ không nhìn thấy bất kỳ vật gì, người đứng phía sau căn cứ vào hiện trường mà hướng dẫn phương hướng.
Nhưng nếu người che mắt phía trước đi lạc hoặc đụng vào cơ quan, người phía sau sẽ gặp nguy hiểm.
Hiển nhiên đường mê cung này cần hai người phối hợp ăn ý mới có thể hoàn thành, tuy Tịch Bạch sợ, nhưng hưng phấn lại tăng vọt, chính là cái kiểu sợ nhưng lại muốn chơi.
Trước khi tiến vào mê cung, nhân viên cầm bịt mắt hỏi hai người: “Hai anh chị ai là người bịt mắt đi trước?”
Tịch Bạch thấp thỏm nhìn sang Tạ Tùy: “Vậy anh đi trước?”
“Ok.”
Tạ Tùy nhận bịt mắt nhân viên đưa, đeo cho Tịch Bạch.
Tịch Bạch: “…”
Bàn tay rộng dày của anh đặt lên vai cô, nắm tay cô đi vào mê cung.
Vừa mới đi vào, Tịch Bạch đã có thể cảm giác được khí lạnh thổi mát rượi trên đỉnh đầu, trước mắt cô là một màu tối đen kịt, cho nên căn bản không nhìn thấy rốt cuộc trong mê cung là như thế nào.
Nhưng cô có thể nghe thấy được tiếng vang xột xoạt chung quanh, cô có chút sợ rồi.
Có điều cũng may tay Tạ Tùy vẫn luôn đặt trên vai cô, làm cô thoáng yên tâm.
“Cứ đi thẳng đi, tuyệt đối không được đi chệch đường, tay đừng sờ lung tung, nhét trong túi là được rồi.”
“Tạ Tùy, anh thấy xung quanh có gì vậy?”
“Tốt nhất là em không cần biết.”
Tịch Bạch khẽ run.
Theo hướng dẫn của Tạ Tùy, cô nơm nớp sợ hãi rẽ trái, sau đó rẽ phải, quẹo vào một gian phòng nhỏ âm u.
Người bị bịt mắt cần tìm được một chiếc chìa khóa nhỏ trong phòng, chìa khóa có thể mở ra cánh cửa lớn.
Sau khi Tịch Bạch đi vào gian phòng, cảm giác tay Tạ Tùy rời khỏi vai cô, cô kinh hoảng la lên: “Tạ Tùy, anh có đó không?”
“Anh đây.”
Anh dịu dàng nói: “Anh ở phía sau em, nhưng anh không chạm vào em nữa, em phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp.”
“Nhưng mà em, em sợ.”
Nếu anh không chạm vào cô, cô liền cảm giác mình lẻ loi trơ trọi, hoàn toàn không có chỗ dựa, “Anh ở đằng sau hả?”
“Anh ở đây, đừng sợ.” Anh an ủi, “Đi lên phía trước ba bước, em sẽ sờ thấy một cái tủ nhỏ.”
Tịch Bạch không dám bước tới trước một bước nào, nhất là cô đang cảm giác được thứ gì đó buốt lạnh lướt qua da thịt bàn tay cô như lông vũ.
“Tạ Tùy, em không nhìn thấy gì hết, em sợ lắm.”
Tạ Tùy ở phía sau nói nhẹ một tiếng, “Nếu em muốn ra ngoài thì anh sẽ dẫn em ra ngoài.”
Tịch Bạch đứng một mình trong bóng tối trống rỗng, khẽ nói:”Nhưng, nhưng mà sắp qua cửa được rồi, bây giờ từ bỏ, có phải đáng tiếc không?”
“Hỏi tiếng nói trong lòng em đó.”
Giọng nói Tạ Tùy kiên định lạ thường: “Tiến có thể công, lui có thể thủ, vì anh vẫn luôn ở phía sau em, ai muốn làm em bị thương đều phải qua cửa ải của anh.”
Tịch Bạch run lên, trải qua thời gian dài hoảng loạn, nỗi sợ hãi kia liền biến thành cảm giác lơ lửng, đột nhiên biến mất.
Trong bóng tối, Tịch Bạch bước tới, theo hướng dẫn của Tạ Tùy bước tới trước ngăn tủ, đếm từ trên xuống ngăn tủ thứ ba.
Trong nháy mắt cô kéo ngăn tủ kia ra, cảm giác giống như có người nói nhẹ vào tai cô, cả người Tịch Bạch đều run lên.
“Ah Tạ Tùy.”
“Đừng sợ, lấy được chìa khóa thì đứng đó đợi anh.”
Tịch Bạch lấy hết can đảm, run tay luồn vào ngăn tủ, sờ sờ, rốt cuộc sờ được chiếc chìa khóa buốt lạnh: “Tạ Tùy, em lấy được rồi.”
Bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay từ một phía tới, nắm chặt cánh tay cô kéo vào trong bóng tối.
Cảm giác lạnh buốt, tuyệt đối không phải tay Tạ Tùy.
Cô hét lên sợ hãi, đúng lúc này, Tạ Tùy cất bước tới, đoạt lại cô gái vào lòng.
Tịch Bạch ra sức ôm chặt eo Tạ Tùy, bị dọa sắp khóc rồi.
Tạ Tùy dùng chiếc chìa khóa trong tay mở ra cánh cửa cuối cùng của mê cung, đưa cô ra ngoài.
Tịch Bạch cảm giác có ánh sáng trước mắt, sau đó, người con trai lấy bàn tay ấm áp che mắt cô lại, lấy bịt mắt xuống.
Một lần nữa nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh, Tịch Bạch nhào vào lòng anh: “Hu hu, thật đáng sợ.”
Tạ Tùy cười vỗ vỗ lưng cô an ủi, “Sợ cái gì, quỷ quái toàn là em tưởng tượng ra, em không nhìn thấy gì mà.”
“Vậy vẫn rất sợ nha, bọn họ còn thổi vào tai em nữa.”
————–
Mãi tới xế chiều, hai người mới ra khỏi khu trò chơi, cảm xúc của Tịch Bạch lúc này mới bình tĩnh một chút, tuy bị dọa nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Tạ Tùy cảm giác được tâm tình cô dạo này rất phiền muộn cho nên cố ý hẹn cô ra ngoài chơi, để cô giải sầu một chút.
Quả thực Tịch Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đúng như Tạ Tùy nói, tiến có thể công, lui có thể thủ, không có bất kỳ chuyện gì phải lo lắng, cho dù cô có mất đi tất cả, trở thành người không có gì, chỉ cần cô còn Tạ Tùy, thì đó chính là toàn thế giới rồi.
Tạ Tùy lái xe ra khỏi bãi xe, đưa cô về nhà.
Tịch Bạch thấy đường đi không đúng, quay đầu nhìn anh: “Không phải về lại trường sao?”
Tạ Tùy cười cười, tựa hồ không có ý định thả cô đi, “Ai nói muốn đưa em về trường?”
Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nhu hòa của cô gái, hiện lên mấy tơ máu ửng hồng, cô thấp giọng nói: “Em không đến nhà anh đâu.”
“Đó cũng là nhà em.”
“Em biết, nhưng…”
Cô còn nhớ rõ chuyện Tạ Tùy vừa nói muốn ‘xoa bóp’ cho cô, có hơi sợ, khuôn mặt lại càng ửng hồng.
Sau khi khỏi bệnh Tạ Tùy vẫn luôn muốn đưa cô về nhà. Cho dù anh vẫn nhịn không làm chuyện kia, nhưng chuyện thân mật khác giữa những người yêu nhau có thể tự do phát huy rồi.
Trước kia Tịch Bạch luôn thích tới nhà Tạ Tùy, giờ anh đã khỏi bệnh rồi, trái lại cô thật sự không dám tới nhà anh nữa.
Máu nóng của thiếu niên luôn có thể khiến cô lăn qua lộn lại chết một lần.
Cô đã đánh đòn phủ đầu, tìm được đồ vật có thể kiềm chế Tịch Thuật.
Cho nên lúc trợ lý Tần mang tài liệu dùng ngọc rửa tiền đến văn phòng chủ tịch, biểu hiện của Tịch Bạch cực kỳ bình tĩnh.
Mặt trợ lý Tần hiện rõ biểu cảm không thể tin: “Tiểu Bạch, sao con biết Tịch Thuật ở Hong Kong làm chuyện như vậy?”
Từ sau khi con cả Tịch Dương Phong chết, Tịch Thuật trở thành huyết mạch duy nhất của nhà chú ba, mà sản nghiệp chính của nhà chú ba là kinh doanh ngọc thạch toàn quốc.
Tịch Thuật rốt cuộc cũng chỉ là con riêng của chú ba, vì vậy chú ba chỉ cho anh quyền quản lý làm ăn trong khu ngọc thạch ở Hong Kong, lại không ngờ, lòng tham của Tịch Thuật quá lớn, vậy mà dùng chuyện đó rửa tiền cho người khác.
Đứa con riêng này nhìn như bất cần đời, thực tế thì tâm tư thâm trầm, ích kỷ lại tàn nhẫn, anh không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin bản thân. Sau khi anh tiếp nhận kinh doanh liền bắt đầu điên cuồng vơ vét tài sản, toàn bộ số tiền này anh gửi vào ngân hàng ở Thụy Sĩ.
Chứng cứ lấy danh nghĩa mượn cổ đông công ty đấu giá nhưng thực tế là rửa tiền cho người khác đã bày ra trước mặt Tịch Bạch.
Chuyện này phải cảm ơn Tịch Tĩnh. Kiếp trước Tịch Thuật là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tịch Tĩnh, hai người đấu nhau nhiều năm, cuối cùng Tịch Tĩnh giành được thắng lợi, cô lấy chuyện này để đánh đổ Tịch Thuật.
Sống lại, đã rất nhiều chuyện đi lệch quỹ đạo rồi.
Tịch Bạch thay đổi quỹ đạo của rất nhiều người, nhưng những người cô chưa từng tiếp xúc, vận mệnh của bọn họ vẫn vận hành theo quỹ tích cũ.
Vì vậy, cô biết Tịch Thuật thực sự đang làm những chuyện này, đồng thời lấy được chứng cứ dễ như trở bàn tay.
———–
Ngợp trong hộp đêm xa hoa, nam nữ ôm ấp nhau, vui đùa ầm ĩ, ăn uống linh tinh.
Một thiếu niên mặc vest đen bước vào, ngũ quan góc cạnh, đôi mắt đen sáng rực lạnh lùng, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xa hoa lãng phí này.
Sau khi Tạ Tùy bước vào, một luồng áp suất thấp liền tụ lại trong phòng, nhóm nam nữ không kìm được dừng lại động tác, khó hiểu nhìn anh.
Ánh mắt các cô gái nhìn anh không nỡ rời.
Ngũ quan anh rất đẹp, nhất là đôi mắt hẹp dài kia, khóe mắt hất lên, tạo ra khí chất nguy hiểm và sắc bén. Đàn ông như vậy đều có sự hấp dẫn trí mạng với phái nữ.
Anh đi đến trước mặt Tịch Thuật ở giữa phòng, hững hờ liếc anh: “Người không liên quan bây giờ có thể đi.”
Tịch Thuật ngẩng đầu, rất nhanh đã nhận ra anh là ai.
Người con trai anh tuấn luôn ở bên cạnh cô hai nhà họ Tịch như vệ sĩ lại không phải vệ sĩ.
Bà Tịch đã ngầm đồng ý công nhận mối quan hệ yêu đương của hai người, cho nên bọn họ cũng không có lý do gì che giấu, thoải mái công khai.
Bởi vậy, rất nhiều người biết sự tồn tại của Tạ Tùy, Tịch Thuật cũng không ngoại lệ.
Tịch Thuật biết Tạ Tùy tới tìm anh, thờ ơ nói với mấy người xung quanh: “Đi ra hết đi, dọn hết ra ngoài, tôi phải nói vài câu với anh rể.”
Nhóm nam nữ thấp giọng nghị luận đi ra khỏi phòng.
Tịch Thuật lấy ra một ly rượu không, rót cho Tạ Tùy một ly Brandy.
Sau khi nhận lấy Tạ Tùy không uống, chậm rãi đổ lên đầu Tịch Thuật, động tác phách lối lại ương ngạnh….
Chất lỏng làm ướt tóc Tịch Thuật, thuận theo gương mặt anh chảy xuống, trước ngực cũng thấm một mảng lớn.
Tạ Tùy úp ngược cái ly lên bàn, bày ra bộ dạng muốn gây sự.
Tịch Thuật cũng coi như nhẫn nhịn được, anh rút khăn tay ra lau mặt, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói: “Lần đầu gặp, anh rể thật không nể tình, anh đến tìm tôi, chị họ tôi có biết không?”
Tạ Tùy kéo cổ áo anh lại gần, lạnh giọng nói: “Nếu như cô ấy không biết, bây giờ chắc cậu chỉ còn nửa cái mạng.”
Tịch Thuật không rét mà run.
Lệ khí trên người người đàn ông này quá nặng.
Lúc này, một giọng nói nhu hòa từ cửa truyền tới: “Tạ Tùy, buông cậu ta ra.”
Thần sắc Tạ Tùy rất lạnh, nhưng anh cũng rất nghe lời, thả Tịch Thuật ra.
Tịch Thuật ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Bạch mặc một chiếc váy trắng.
“Chị họ Tịch Bạch nhà chú hai, lâu rồi không gặp.”
Tịch Thuật miễn cưỡng giơ tay lên với cô, giọng điệu khá lưu manh: “Bạn trai chị đến đã giội vào mặt em một ly rượu, đây là lễ ra mắt sao?”
Tịch Bạch đi thẳng tới, kéo cái ghế ngồi đối diện Tịch Thuật, ném túi văn kiện bằng chứng anh rửa tiền tới trước mặt anh, thản nhiên nói: “Tính tình bạn trai tôi không tốt lắm, nếu như anh ấy muốn tặng quà ra mắt, bây giờ chắc là cậu đã phải nằm sấp nói chuyện với tôi rồi.”
Tịch Thuật biết Tịch Bạch tới không phải chuyện tốt lành gì, anh nhướng mày, cười nói: “Từ sau khi chị họ Tiểu Bạch làm chủ tịch, nói chuyện với anh chị em trong nhà đều không khách khí thế à.”
Tịch Bạch liếc anh, ánh mắt lạnh lùng: “Muốn lấy tính mạng anh em tôi, đó không gọi là anh em, là kẻ thù.”
“Chị họ Tịch Bạch nói gì em nghe không hiểu nha”.
“Nghe không hiểu không sao, nhìn hiểu là được.”
Tịch Bạch đẩy tập văn bản tới trước mặt Tịch Thuật, đầu ngón tay chỉ nhẹ vào miệng túi hồ sơ.
Tịch Thuật nghi ngờ cầm tập văn bản lên, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, cuối cùng, sự thong dong trấn định tan thành mây khói, cơ khóe mắt run rẩy.
Tịch Bạch biết, mình đã nắm đúng tử huyệt của Tịch Thuật, tập văn bản này đủ cho anh mãi mãi không ngóc đầu dậy được.
“Là tôi làm.”
Tịch Thuật bỗng nhiên thừa nhận: “Là tôi cho người bắt cóc chị. Tiểu Bạch trong ấn tượng của tôi là một người con gái mềm yếu nhát gan. Tôi chỉ muốn hù dọa chị một chút, để chị tự thấy khó mà lui, nhưng tôi không muốn lấy mạng chị.”
Khóe miệng Tịch Bạch lộ ra nụ cười khinh thường.
“Tôi biết chị không tin, nhưng lời tôi nói là thật. Nếu như tôi thật sự có lòng dạ xấu xa, hôm nay chị không thể nào hoàn toàn không chút tổn hại mà ngồi trước mặt tôi.”
“Dù gì làm cũng đã làm rồi, lời cậu nói giờ cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi.”
“Đúng, tôi nhận.” Tịch Thuật thả lại văn bản kia lên bàn: “Có điều nếu chị đã lấy được phần tài liệu này, có lẽ đã có thể đi thẳng tới báo cáo cho bà, không nhất thiết phải bí mật tới tìm tôi.”
Tâm tư Tịch Thuật thâm trầm, tự nhiên nhìn ra được dụng ý của Tịch Bạch, cô không vạch mặt anh ngay lập tức, điều này nghĩa là sự tình còn đường sống.
“Chúng ta không cần trở mặt thành thù.” Tịch Thuật xích lại gần Tịch Bạch, trầm giọng nói: “Có lẽ chúng ta có thể hợp tác.”
“Cơ sở hợp tác là đôi bên cùng có lợi, hoặc là kiềm chế lẫn nhau.” Tịch Bạch giơ văn kiện trong tay lên: “Nếu tôi đã có đồ kiềm chế được cậu, sao còn muốn hợp tác với cậu.”
“Đương nhiên, chị hoàn toàn có thể uy hiếp tôi.” Tịch Thuật ngửa mặt ra sau, dựa vào ghế sofa mỉm cười: “Nhưng chị cũng biết, chị muốn tìm một con sói chết đói dẫn dường, một khi có cơ hội, nó nhất định sẽ quên mình phản công lại, nhai nuốt chị tới xương cốt cũng không còn, trừ phi.”
Anh yên lặng nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, cười nói: “Trừ phi chị cho nó ăn no trước, nhất định nó sẽ cam tâm tình nguyện dẫn đường cho chị.”
Tịch Bạch sớm đã biết anh sẽ nói như vậy.
Có thể lợi dụng Tịch Thuật vì anh không giống với những anh chị em khác, anh là con riêng, thân phận của anh ở nhà họ Tịch có phần gượng gạo, mà anh cũng không có tư cách thừa kế chính thống, anh muốn cái gì cũng phải dựa vào sức mình mà tranh lấy, đoạt lấy.
Người như vậy vừa khéo để Tịch Bạch sử dụng.
“Chị hai, toàn bộ tập đoàn Tịch thị đã thuộc về chị, tôi cũng không có lòng tham, chỉ cần tôi có được một phần mà chú ba của chị nên có là được.”
Cô hỏi lại: “Cậu có thể cho tôi cái gì?”
Tịch Thuật cười nhạt một tiếng, “Chị sẽ có một người ủng hộ và hợp tác hết mình, so với đơn độc đấu một mình thì an toàn hơn nhiều.”
Đồng thời, anh quan sát Tạ Tùy bên cạnh cô: “Anh rể không phải đua xe sao, muốn trang bị gì tôi cũng giúp được. Tôi có thể khiến anh ta nổi tiếng, kiểu nổi tiếng vinh quang tột đỉnh đó, cân nhắc thử?”
Tạ Tùy đang tính từ chối, bỗng nhiên Tịch Bạch nói: “Tùy ca của tôi không cần cậu nâng.”
Tạ Tùy thấy nhẹ trong lòng, nhưng lại nghe cô nói: “Tôi tự nâng được.”
“…”
Tịch Thuật nói: “Tôi lăn lộn trong giới đua xe nhiều năm, đương nhiên sẽ quen thuộc hơn một chút, đường đi trong này nhiều, chị chưa chắc đã nắm được.”
Tịch Bạch nghĩ ngợi, ngược lại toan tính: “Tôi có thể đồng ý với cậu, chỉ cần cậu chăm sóc Tùy ca của tôi thật tốt.”
“Anh rể tôi, tôi chắc chắn sẽ chiếu cố.”
“Thành giao.”
Tạ Tùy nhíu mày nhìn về phía hai người này, vậy là ý kiến của anh hoàn toàn không quan trọng sao.
Tay Tịch Thuật đã sờ đến tập văn kiện kia, đang tính thu hồi nó lại, Tịch Bạch lại nhắc nhở: “Đây chỉ là bản sao thôi.”
Tịch Thuật buông tay, cười: “Tôi biết là bản sao, không sao, đợi chị cảm thấy tôi không còn uy hiếp nữa, trả lại cho tôi cũng không muộn, dù sao tôi tin tưởng chị hoàn toàn. Anh em với nhau, dù gì vẫn phải có niềm tin nha.”
Như đã đạt được chung nhận thức, Tịch Bạch cũng lười nói nhảm với anh, đứng dậy tính rời đi.
Mà lúc này, Tịch Thuật bỗng nhiên gọi cô lại: “Chị hai, chị nhất định phải hiểu, đứa con riêng như tôi căn bản không thể là uy hiếp của chị được, kẻ địch thực sự của chị là một người khác. Đối với chị mà nói, uy hiếp của người kia lớn hơn tôi nhiều.”
Tịch Bạch quay đầu về phía anh: “Là ai?”
Tịch Thuật nhíu mày: “Ai bảo chị đề phòng tôi thì là người đó.”
—————–
Mấy ngày sau, Tạ Tùy có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình Tịch Bạch không được tốt.
Cuối tuần, anh hẹn cô đi chơi.
Tịch Bạch mặc một chiếc váy hoa nhí bình thường, đeo túi xách vải, trên túi còn treo đồ trang trí hình củ cà rốt đáng yêu.
Tịch Bạch luôn mặc đồ công sở khi ra vào văn phòng hay tham dự họp của tập đoàn, thể hiện sự trưởng thành làm cho rất nhiều người quên mất kỳ thật cô chỉ là một cô gái mới hai mươi.
Chỉ có trong mắt Tạ Tùy, cô từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Anh vẫn nhớ hình dáng lúc mới gặp, cô gái mặc một chiếc váy hoa nhí mộc mạc, đón ánh sáng dịu dàng nhất lúc hoàng hôn, cô nói hơi sợ anh, cúi đầu đỏ mặt.
Khoảnh khắc này, Tạ Tùy cảm thấy trái tim mình muốn hòa tan rồi.
Tính cách anh thực sự không tốt, rất ít cười, rất nhiều cô gái thích anh có chút sợ anh.
Khoảnh khắc gặp được Tiểu Bạch, Tạ Tùy hận không để đem hết tất cả dịu dàng tích góp lại cẩn thận dâng lên trước mặt cô, nói cho cô biết, em đừng sợ anh, anh không nỡ ức hiếp em.
—————-
Tịch Bạch nhìn thấy anh, bước nhanh qua, kéo ống tay áo anh: “Dạo này ngồi nhiều, em hơi đau lưng, em thấy đúng là nên ra ngoài nhiều một chút.”
Tạ Tùy thuận tay lấy túi xách của cô, đeo lên vai mình: “Tối về anh xoa bóp cho.”
“Anh cũng biết xoa bóp à.”
Anh cười cười: “Không cần biết, anh cũng có thể làm em thoải mái.”
Tịch Bạch chớp đôi mắt to, đỏ mặt, quay đầu đi không thèm đáp lại lời anh.
Cái tên này, hết bệnh xong trong đầu toàn là suy nghĩ người lớn.
Công viên trò chơi rất náo nhiệt, không ít phụ huynh đưa con qua chơi cuối tuần, xung quanh đều nghe thấy tiếng thét kinh dị cùng tiếng cười vui.
Tịch Bạch đứng phía dưới vòng đu quay lớn, khẽ nhếch miệng, ngửa đầu nhìn vòng đu quay xoay 360 độ, nhìn không chớp mắt.
Tạ Tùy mua một cây kem ốc quế ở một chiếc xe bán đồ ngọt nhỏ ven đường, đưa tới trước mặt Tịch Bạch, Tịch Bạch liền kéo tay anh qua liếm kem.
“Lười tới bệnh luôn rồi.” Lúc anh nói lời này, vẻ mặt dịu dàng tới sắp tràn cả nước ra.
Tịch Bạch cười hì hì, thuận thế nắm tay anh, cùng anh ngồi xuống ghế bên đường, nhìn lên chiếc đu quay lớn trên không.
Kêu cô đi thử những trò này chắc chắn là không dám, nhưng nhìn người khác chơi cũng rất thú vị, cũng giống như bản thân ra tay thể nghiệm.
Ăn được hai ba miếng kem cô liền không ăn nữa, Tạ Tùy đành phải xử sạch sẽ phần còn lại.
Rất nhiều cô gái đi qua bọn họ đều sẽ vô ý hữu ý liếc trộm Tạ Tùy.
Thân hình anh cao thẳng như gấu bự, Tịch Bạch nép vào bên cạnh anh lộ ra cảm giác đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn. Người con trai như vậy rất có thể cho người khác cảm giác an toàn.
Trên vai anh đeo túi vải đáng yêu của cô gái, hiện ra vài phần ma lực của bạn trai quốc dân X.
Ở bên cạnh anh, Tịch Bạch như một cô gái bình thường không lo âu, vui cười thoải mái. Tuyệt đối không có ai nghĩ ra được cô lại là ngọc nữ của tập đoàn Tịch thị giàu có ngập trời.
Tịch Bạch nhát gan, đã xếp hàng chơi tàu lượn cao tốc với Tạ Tùy, nhưng cuối cùng chỉ có mình Tạ Tùy bình tĩnh chơi một mình.
Tịch Bạch ở dưới chụp hình cho anh, hét vang chói tai, tựa hồ còn kích động hơn anh.
Tạ Tùy cùng một đám trai gái trẻ tuổi đi ra lối ra, Tịch Bạch hưng phấn ra đón, nắm chặt tay anh: “Có sợ không?”
Tạ Tùy bĩnh tĩnh nói: “Sợ ghê à.”
“Anh thật sự dũng cảm quá rồi!”
Anh vò rối mái tóc ngang trán của cô gái, cười cười lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Tịch Bạch cũng nhón chân lên làm xù tóc anh lại bị anh tránh được.
“Thật nhỏ mọn.”
“Đầu con trai không được sờ bậy, sẽ bị lùn.”
Tịch Bạch đưa tay đo chiều cao của anh, cười nói: “Thật là mê tín.”
Con trai cao 1m8 đã là ưu tú rồi, ở bên cạnh anh, Tịch Bạch rất có cảm giác an toàn.
“Không cần cao quá đâu.” Cô nói với anh: “Em có thể không cao được nữa rồi, anh mà cao quá, lúc nào em cũng phải ngửa đầu nói chuyện, mệt lắm.”
Tạ Tùy nói xong liền bế cô lên, giống như ôm con gái, nâng mông cô để cô ôm cổ mình, cười nói: “Như vầy còn mệt không?”
“Á.”
Tịch Bạch luống cuống không kịp chuẩn bị đã bị anh ôm khỏi đất, thật ngại, đỏ mặt nói: “Mau thả em xuống.”
Dường như Tạ Tùy cũng không muốn buông cô ra, mà ôm cô đến một khu khác của công viên trò chơi.
Xung quanh có rất nhiều người, rất khó thể hiện tình cảm, Tịch Bạch choàng lấy cổ anh, úp gương mặt đỏ ửng lên vai anh.
Có bạn nhỏ chỉ vào Tịch Bạch, nói với mẹ: “Chị này lớn như vậy rồi còn muốn được bế, xấu hổ quá đi.”
“Vì anh ấy rất thương chị đó.”
Người mẹ trẻ hiền lành khẽ cười với Tịch Bạch, ra vẻ áy náy.
Khuôn mặt Tịch Bạch đều đỏ ửng rồi, xích lại bên tai Tạ Tùy, thấp giọng nói: “Mau thả em xuống.”
Tạ Tùy lấy mũi đẩy đẩy mặt cô, hàng mi rũ xuống, dịu dàng nhìn cô: “Hôn anh một cái.”
“Ai da, anh thật là…”
Anh tiếp tục cọ vào mặt cô, tiếng ừm nghe rất thu hút, dinh dính.
Tịch Bạch không thể làm gì, đành bưng lấy mặt anh, chạm vào đôi môi khô của anh.
“Được chưa.”
Tạ Tùy thỏa mãn để cô xuống, sau đó nắm tay cô, đi đến trước khu mê cung mạo hiểm.
“Chơi cái này à?”
Mê cung mạo hiểm bố trí trong một gian phòng tối như mực, bên ngoài lại khoa trương dọa người, rất nhiều bạn nhỏ đi ra ngoài sợ khóc rồi.
Nghe tiếng thét chói tai của người khác, Tịch Bạch lắc đầu liên tục: “Không, không chơi.”
“Lá gan em nhỏ vậy sao?”
“Em là đồ nhát gan nha, hôm nào mưa giông em còn không dám ngủ một mình.”
“Sau này không phải sợ nữa rồi, mỗi ngày anh sẽ ngủ với em.”
Tịch Bạch thẹn thùng cắn môi: “Ai thèm anh ngủ chung.”
Tạ Tùy vẫn kéo Tịch Bạch đến quầy bán vé, mua hai tấm vé vào mê cung.
Nhân viên bán vé nói: “Mê cung ở đây có hai đường, một là rừng quái vật, hai là đường hoàng tuyền, hai anh chị muốn chọn đường nào?”
“Khác nhau cái gì?”
Rừng quái vật là cho các bạn nhỏ chơi, không có quá đáng sợ, thú vị hơn, người lớn đi mê cung chúng tôi thường giới thiệu đường hoàng tuyền, sẽ kích thích hơn.”
Tạ Tùy nhìn cô gái bên cạnh mình, đôi mắt đen của cô thấp thỏm lại hưng phấn, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta đi rừng quái vật?”
“Ok.” Tạ Tùy quét mã thanh toán, nói với người bán vé: “Hai vé đường hoàng tuyền.”
“…”
Mê cung giăng khắp nơi, quy tắc là cần một người đi trước dẫn đường, một người theo sau.
Có điều người dẫn đường phía trước trong toàn bộ hành trình đều bị bịt mắt, mà người phía sau cần nói cho họ hướng tiến lên phía trước.
Người bị che mắt phía trước sẽ không nhìn thấy bất kỳ vật gì, người đứng phía sau căn cứ vào hiện trường mà hướng dẫn phương hướng.
Nhưng nếu người che mắt phía trước đi lạc hoặc đụng vào cơ quan, người phía sau sẽ gặp nguy hiểm.
Hiển nhiên đường mê cung này cần hai người phối hợp ăn ý mới có thể hoàn thành, tuy Tịch Bạch sợ, nhưng hưng phấn lại tăng vọt, chính là cái kiểu sợ nhưng lại muốn chơi.
Trước khi tiến vào mê cung, nhân viên cầm bịt mắt hỏi hai người: “Hai anh chị ai là người bịt mắt đi trước?”
Tịch Bạch thấp thỏm nhìn sang Tạ Tùy: “Vậy anh đi trước?”
“Ok.”
Tạ Tùy nhận bịt mắt nhân viên đưa, đeo cho Tịch Bạch.
Tịch Bạch: “…”
Bàn tay rộng dày của anh đặt lên vai cô, nắm tay cô đi vào mê cung.
Vừa mới đi vào, Tịch Bạch đã có thể cảm giác được khí lạnh thổi mát rượi trên đỉnh đầu, trước mắt cô là một màu tối đen kịt, cho nên căn bản không nhìn thấy rốt cuộc trong mê cung là như thế nào.
Nhưng cô có thể nghe thấy được tiếng vang xột xoạt chung quanh, cô có chút sợ rồi.
Có điều cũng may tay Tạ Tùy vẫn luôn đặt trên vai cô, làm cô thoáng yên tâm.
“Cứ đi thẳng đi, tuyệt đối không được đi chệch đường, tay đừng sờ lung tung, nhét trong túi là được rồi.”
“Tạ Tùy, anh thấy xung quanh có gì vậy?”
“Tốt nhất là em không cần biết.”
Tịch Bạch khẽ run.
Theo hướng dẫn của Tạ Tùy, cô nơm nớp sợ hãi rẽ trái, sau đó rẽ phải, quẹo vào một gian phòng nhỏ âm u.
Người bị bịt mắt cần tìm được một chiếc chìa khóa nhỏ trong phòng, chìa khóa có thể mở ra cánh cửa lớn.
Sau khi Tịch Bạch đi vào gian phòng, cảm giác tay Tạ Tùy rời khỏi vai cô, cô kinh hoảng la lên: “Tạ Tùy, anh có đó không?”
“Anh đây.”
Anh dịu dàng nói: “Anh ở phía sau em, nhưng anh không chạm vào em nữa, em phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp.”
“Nhưng mà em, em sợ.”
Nếu anh không chạm vào cô, cô liền cảm giác mình lẻ loi trơ trọi, hoàn toàn không có chỗ dựa, “Anh ở đằng sau hả?”
“Anh ở đây, đừng sợ.” Anh an ủi, “Đi lên phía trước ba bước, em sẽ sờ thấy một cái tủ nhỏ.”
Tịch Bạch không dám bước tới trước một bước nào, nhất là cô đang cảm giác được thứ gì đó buốt lạnh lướt qua da thịt bàn tay cô như lông vũ.
“Tạ Tùy, em không nhìn thấy gì hết, em sợ lắm.”
Tạ Tùy ở phía sau nói nhẹ một tiếng, “Nếu em muốn ra ngoài thì anh sẽ dẫn em ra ngoài.”
Tịch Bạch đứng một mình trong bóng tối trống rỗng, khẽ nói:”Nhưng, nhưng mà sắp qua cửa được rồi, bây giờ từ bỏ, có phải đáng tiếc không?”
“Hỏi tiếng nói trong lòng em đó.”
Giọng nói Tạ Tùy kiên định lạ thường: “Tiến có thể công, lui có thể thủ, vì anh vẫn luôn ở phía sau em, ai muốn làm em bị thương đều phải qua cửa ải của anh.”
Tịch Bạch run lên, trải qua thời gian dài hoảng loạn, nỗi sợ hãi kia liền biến thành cảm giác lơ lửng, đột nhiên biến mất.
Trong bóng tối, Tịch Bạch bước tới, theo hướng dẫn của Tạ Tùy bước tới trước ngăn tủ, đếm từ trên xuống ngăn tủ thứ ba.
Trong nháy mắt cô kéo ngăn tủ kia ra, cảm giác giống như có người nói nhẹ vào tai cô, cả người Tịch Bạch đều run lên.
“Ah Tạ Tùy.”
“Đừng sợ, lấy được chìa khóa thì đứng đó đợi anh.”
Tịch Bạch lấy hết can đảm, run tay luồn vào ngăn tủ, sờ sờ, rốt cuộc sờ được chiếc chìa khóa buốt lạnh: “Tạ Tùy, em lấy được rồi.”
Bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay từ một phía tới, nắm chặt cánh tay cô kéo vào trong bóng tối.
Cảm giác lạnh buốt, tuyệt đối không phải tay Tạ Tùy.
Cô hét lên sợ hãi, đúng lúc này, Tạ Tùy cất bước tới, đoạt lại cô gái vào lòng.
Tịch Bạch ra sức ôm chặt eo Tạ Tùy, bị dọa sắp khóc rồi.
Tạ Tùy dùng chiếc chìa khóa trong tay mở ra cánh cửa cuối cùng của mê cung, đưa cô ra ngoài.
Tịch Bạch cảm giác có ánh sáng trước mắt, sau đó, người con trai lấy bàn tay ấm áp che mắt cô lại, lấy bịt mắt xuống.
Một lần nữa nhìn thấy gương mặt anh tuấn của anh, Tịch Bạch nhào vào lòng anh: “Hu hu, thật đáng sợ.”
Tạ Tùy cười vỗ vỗ lưng cô an ủi, “Sợ cái gì, quỷ quái toàn là em tưởng tượng ra, em không nhìn thấy gì mà.”
“Vậy vẫn rất sợ nha, bọn họ còn thổi vào tai em nữa.”
————–
Mãi tới xế chiều, hai người mới ra khỏi khu trò chơi, cảm xúc của Tịch Bạch lúc này mới bình tĩnh một chút, tuy bị dọa nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Tạ Tùy cảm giác được tâm tình cô dạo này rất phiền muộn cho nên cố ý hẹn cô ra ngoài chơi, để cô giải sầu một chút.
Quả thực Tịch Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đúng như Tạ Tùy nói, tiến có thể công, lui có thể thủ, không có bất kỳ chuyện gì phải lo lắng, cho dù cô có mất đi tất cả, trở thành người không có gì, chỉ cần cô còn Tạ Tùy, thì đó chính là toàn thế giới rồi.
Tạ Tùy lái xe ra khỏi bãi xe, đưa cô về nhà.
Tịch Bạch thấy đường đi không đúng, quay đầu nhìn anh: “Không phải về lại trường sao?”
Tạ Tùy cười cười, tựa hồ không có ý định thả cô đi, “Ai nói muốn đưa em về trường?”
Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nhu hòa của cô gái, hiện lên mấy tơ máu ửng hồng, cô thấp giọng nói: “Em không đến nhà anh đâu.”
“Đó cũng là nhà em.”
“Em biết, nhưng…”
Cô còn nhớ rõ chuyện Tạ Tùy vừa nói muốn ‘xoa bóp’ cho cô, có hơi sợ, khuôn mặt lại càng ửng hồng.
Sau khi khỏi bệnh Tạ Tùy vẫn luôn muốn đưa cô về nhà. Cho dù anh vẫn nhịn không làm chuyện kia, nhưng chuyện thân mật khác giữa những người yêu nhau có thể tự do phát huy rồi.
Trước kia Tịch Bạch luôn thích tới nhà Tạ Tùy, giờ anh đã khỏi bệnh rồi, trái lại cô thật sự không dám tới nhà anh nữa.
Máu nóng của thiếu niên luôn có thể khiến cô lăn qua lộn lại chết một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook