Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 41: Trộm hôn

Chương Tiếp 

Editor: Miền lạ

Chương 41: Trộm hôn

Ngày xuân, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng luyện đàn.

Tạ Tùy đẩy cửa, bước vào trong phòng thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng ở trêи ghế, tay cầm khăn, chăm chỉ lau chùi cửa kính.

Chiếc váy dài màu vàng tơ lay động nhẹ nhàng trước gió.

Ánh nắng chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô, làm cho đôi mắt càng thêm phần xinh đẹp, tựa như một quả cầu thủy tinh trong suốt, lấp lánh động lòng người. Mặc dù đang đứng ở trêи ghế nhưng chiều cao của cô vẫn không đủ để có thể lau chùi cửa kính sạch sẽ, Tịch Bạch còn phải chật vật nhón hai chân lên.

Tạ Tùy đi đến, thô bạo ôm ngang người cô.

Tịch Bạch kinh hô một tiếng, cả người liền bị cậu khiêng ở trêи vai.

Cô dùng sức vỗ mạnh lên lưng cậu: “Cậu làm cái gì vậy? Thả mình xuống mau!”

Tạ Tùy đặt cô vững vàng xuống đất, đoạt lấy khăn lau từ trong tay Tịch Bạch, chân đạp lên ghế, cẩn thận lau chùi cửa sổ.

Tịch Bạch đứng ở bên cạnh, nhìn động tác thuần thục của Tạ Tùy, lòng thầm nghĩ, cái gì cậu ấy cũng đều làm rất giỏi.

Cô quay đầu đi lấy chổi chuẩn bị vệ sinh phòng tập.

Tạ Tùy thấy thế, lập tức nhảy xuống ghế, đoạt lấy cây chổi trong tay cô, khom người giúp cô quét dọn.

Tịch Bạch bất đắc dĩ nhìn cậu: “Tạ Tùy, cuối cùng cậu muốn cái gì?”

“Từ đây về sau muốn làm cái gì thì kêu tôi một tiếng, bàn tay của cậu sinh ra không phải để làm những việc này.”

“Vậy bây giờ mình làm cái gì đây?”

Tạ Tùy cũng không biết nên biểu đạt ý định của mình như thế nào, vì vậy, cậu chỉ tay vào chiếc đàn violoncello đặt trong góc.

“Mình ngồi kéo đàn violoncello thì không cần làm việc sao?”

Tạ Tùy tay chống chổi nhìn Tịch Bạch, nghiêm túc nói: “Làm việc kiếm tiền... Những cái này cậu muốn nghĩ đến cũng không được.”

Tịch Bạch khóe miệng cong cong, hai lúm đồng tiền trêи má như ẩn như hiện, cô nhìn cậu nói đùa: “Trêи đời này có chuyện tốt đến như vậy sao?”

“Đương nhiên không có.”

“…”

“Trừ phi cậu trả cho tôi chiếc móc khóa kia.”

“…”

Tịch Bạch không biết nên trả lời vấn đề đáng xấu hổ của tên gia hỏa này như thế nào, cô đi đến chiếc ghế bên cạnh, mở cặp của mình, lấy ra chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ.

Ánh mắt của Tạ Tùy luôn dõi theo từng hành động của cô, khi chú chó nhỏ kia xuất hiện trước tầm mắt, trái tim của cậu không khỏi đập nhanh hơn, cậu bước đến muốn lấy lại chiếc móc khóa thì Tịch Bạch đã nhanh chóng lách người né đi.

“Loại sự tình mượn hoa hiến phật này là lần đầu tiên mình nhìn thấy nha.”

Tịch Bạch đi đến cạnh cửa sổ, giơ chiếc móc khóa lên mà nhìn. Dưới ánh mặt trời, chiếc móc khóa nhỏ phát ra ánh sáng rực rỡ.

Chỉ nghe thấy giọng điệu cô nhỏ nhẹ, ôn nhu: “Đây là lần đầu tiên mình tặng quà cho một người, nếu cậu đã không thích thì có thể trả lại nó cho mình, vì sao lại đem nó tặng cho người khác?”

Trêи trán Tạ Tùy thấm ướt mồ hôi, lần đầu tiên trong đời cậu nếm trải được tư vị ấp úng này, bản thân chỉ biết cứng miệng, hết đường chối cãi: “Tôi thật sự không biết tại sao cô ta lại xuất hiện ở chỗ đó. Sau khi biết bản thân đã làm mất, tôi đã quay trở lại tìm cả một đêm...”

Cậu thậm chí đã đến lật tung mấy cái thùng rác ở xung quanh, tìm đến điên luôn rồi.

Tịch Bạch chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp như thế này của Tạ Tùy, cô có thể nhìn ra, cậu ấy không có nói dối.

“Cậu tìm cả một đêm?”

“Đêm đó không tìm được, hôm sau và sau nữa tôi mới đến tìm lại.”

“Thật ngốc.”

Tịch Bạch mềm lòng, lầu bầu nói: “Tìm không thấy thì bỏ đi, chỉ là một chiếc móc khóa.”

“Không được.” Tạ Tùy lớn tiếng nói: “Đó là món quà đầu tiên cậu tặng cho tôi, không bỏ được.”

“Vậy... nếu như vẫn không tìm thấy thì sao?”

“Tôi liền...”

Tịch Bạch vốn cho rằng cậu sẽ nói ra mấy lời nói hùng hồn gì đó, nhưng lại không nghĩ đến, cậu đi đến bên cạnh cô, khóe môi cong lên, ôn nhu nói: “Bảo cậu đưa cho tôi một cái khác.”

“…”

Tịch Bạch chưa bao giờ nhìn thấy một người nam nhân không biết xấu hổ như Tạ Tùy.

Tặng cậu ấy cái này, kỳ thật Tịch Bạch cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là buổi chiều hôm đó thấy cậu bị nhốt vào trong cục cảnh sát, sau này, lại tình cờ nhìn thấy mẹ ruột đối xử tệ bạc với cậu. Tịch Bạch không đành lòng, mới tặng Tạ Tùy một chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ để an ủi cậu...

“Đưa chìa khóa cho mình.”

Tạ Tùy nghe lời cầm chìa khóa đưa cho cô, chuỗi chìa khóa của cậu rất đơn giản, chỉ có khoá nhà và khoá xe đạp... Ngoài ra không còn cái nào khác.

Tịch Bạch đem chiếc móc khóa cài vào chuỗi chìa khóa, sau đó trả lại cho cậu: “Đây, cẩn thận một chút, đừng làm mất nữa.”

Tạ Tùy trịnh trọng nhận lấy chuỗi chìa khóa, vật đã mất trước kia, giờ đã tìm về được, điều này khiến cậu sung sướиɠ đến nỗi đuôi lông mày cũng nhảy nhót theo, nhưng trong lòng lại ẩn nhẫn áp chế, thừa dịp Tịch Bạch xoay người, trong chớp mắt ấy, Tạ Tùy cúi đầu hôn chú chó nhỏ một cái.

Tịch Bạch nhấc chiếc đàn violoncello lên, sau đó nói: “Mình đi về.”

Tạ Tùy gọi cô lại: “Đừng đi.”

“Còn có việc gì sao?”

“Cậu có thể tấu một khúc cho tôi nghe được không?” Tạ Tùy chỉ tay vào đàn violoncello của cô.

Tịch Bạch nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi chỉ muốn nghe cậu đàn.”

Cô thực hoài nghi dụng ý của Tạ Tùy, cô cảm thấy rất có khả năng cậu lại giở trò gì đó: “Cậu... Nghe hiểu không?”

“Người nam nhân mặc âu phục kia nghe hiểu được?”

Tịch Bạch khóe miệng giật giật: “Cái gì mà người nam nhân mặc âu phục?”

Tạ Tùy xoa cánh mũi, phẫn nộ nói: “Đêm 30, cái người đã khoác áo khoác của mình cho cậu.”

Tịch Bạch mới giật mình nhớ đến, người cậu nhắc đến là Lệ Sâm.

“Thì ra là anh ta, không phải cậu đã bỏ đi rồi sao?”

“Lão tử đi rồi thì cậu có thể thông đồng cùng với nam nhân khác?”

“…”

Không phải ý này!

Tịch Bạch không biết nên trả lời cậu như thế nào, cô cõng đàn lên, xoay người muốn đi ra ngoài.

Tạ Tùy biết mình nói sai, liền vội vàng kéo cô lại: “Đêm 30 đó, tôi nghe được rất nhiều người từ khách sạn bước ra nói, khúc nhạc mà tiểu thư của tập đoàn Tịch Thị tấu đặc biệt hay. Hôm ấy tôi không thể nghe được, bây giờ tôi muốn nghe.”

Tịch Bạch do dự vài giây: “Vậy thì một bài thôi đó, mình muốn trở về làm bài tập.”

Tạ Tùy lấy cho cô một chiếc ghế dựa để cô ngồi xuống, sau đó bản thân liền ngồi xổm bên chân cô.

Tịch Bạch tách chân ra, đặt đàn violoncello vào giữa hai chân, bắt đầu kéo một khúc tương đối vui vẻ.

Cô kéo đàn violoncello thật sự không giống với bất kỳ một cô gái nào khác, mắt cô nhắm lại, đầu lắc lư theo giai điệu, toàn bộ linh hồn đều hòa nhập vào âm thanh của tiếng đàn, không thèm để tâm đến hình tượng của bản thân.

Bởi vì chỉ khi hòa mình vào âm nhạc thì tình cảm tận sâu bên trong giai điệu mới có thể trỗi dậy, vươn mình thoát ra bên ngoài. Lúc đó, mặc cho hình tượng bản thân có đẹp đẽ hay không thì người nghệ sĩ vẫn bất chấp kéo đàn. Nếu chú trọng vẻ bên ngoài quá mức thì tất cả chỉ là biểu diễn cho có mà thôi. Cô chỉ biết bản thân mình phải tập trung diễn tấu.

Tạ Tùy si mê nhìn Tịch Bạch, có lẽ là bởi vì khúc nhạc mang lại cảm giác vui vẻ nên đuôi mắt cậu cũng cong cong theo.

Tịch Bạch một bên diễn tấu, một bên ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy.

Tạ Tùy ngồi xổm, cười híp mắt như một con chó nhỏ, nhìn rất giống với món quà nào đó mà cô đã tặng cho cậu.

Khoé miệng Tịch Bạch cũng tràn đầy ý cười, một bài tấu nhẹ nhàng đã kết thúc như thế.

“Tốt, kết thúc...”

Lời còn chưa dứt thì bỗng nhiên Tạ Tùy bước đến gần, đôi môi cách khuôn mặt của cô khoảng chừng hai cm, hai giây sau, cậu nhìn vẻ mặt giật mình không kịp phản ứng của cô thì vui vẻ mà cúi đầu hôn một cái.

Da thịt của cô rất mềm mại, cảm giác như một viên kẹo đường mềm mềm, dẻo dẻo, làm người ta rất thích.

“!!!”

Tịch Bạch sờ mặt mình, kinh ngạc nhìn Tạ Tùy, theo bản năng nhấc chân lên muốn đạp cậu.

Tạ Tùy tựa hồ sớm có dự cảm không lành, lùi về sau một chút, nâng cằm nhìn cô: “Sao cậu có thể thô bạo như vậy?”

Tịch Bạch che mặt mình, khuôn mặt trắng noãn hiện ra từng vệt đỏ ửng, trêи má còn lưu lại xúc cảm lạ lùng kia.

Mắc cỡ chết được!

“Hạ lưu.” Cô giận dỗi mắng.

“Tôi cho cậu mấy giây để đẩy tôi ra nhưng chính cậu lại ngẩn người.”

“Hạ lưu không cần lấy cớ!”

Tạ Tùy ɭϊếʍ môi mỏng: “Được, được.”

Hạ lưu thì hạ lưu, nhìn nụ cười rộ lên của người con gái trước mặt, mẹ nó quá ngoan, có thể nhẫn nhịn được thì chẳng phải là nam nhân nữa

Tịch Bạch cõng đàn, bảo cậu ra mở cửa, thở phì phì lẩm bẩm, nói cái gì mà sẽ không bao giờ tin tưởng cậu nữa.

**

Buổi tối, sau khi Tạ Tùy đánh quyền xong thì đi đến cửa hàng đĩa nhạc, cậu đứng lại ở gian hàng nhạc cổ điển chọn tới, chọn lui rất lâu.

Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tùy lựa chọn mấy đĩa nhạc liên quan đến đàn violoncello, mày nhăn lại so với núi còn cao hơn: “Mẹ ơi, Tùy ca, cậu bắt đầu nghe nhạc cổ điển rồi! Kiêu ngạo, kiêu ngạo quá!”

Tạ Tùy mặc kệ cậu ta.

“Bất quá, đồ chơi này, cậu nghe hiểu được hả?”

“Nghe nhiều lần, dĩ nhiên có thể nghe hiểu.”

Tạ Tùy tùy tiện chọn mấy loại đĩa nhạc sau đó mang đi tính tiền.

Cậu quả thật không biết thưởng thức loại âm nhạc cổ điển này nhưng cậu cũng muốn thử xem, thử hiểu rõ cô, thử hiểu rõ thú vui và sở thích của Tịch Bạch.

Nam nhân khác có thể hiểu thì cậu nhất định cũng có thể hiểu.

Chiều hôm ấy, Tịch Bạch nhận được tin nhắn từ Lệ Sâm, anh ta nói mình chuẩn bị đi ra ngoài thì đúng lúc đi ngang qua Đức Tân Cao Trung, sẵn tiện mang tài liệu đến cho cô luôn.

Tịch Bạch nhìn đồng hồ, sau đó trả lời: [Còn nửa tiếng nữa em mới tan học.]

[Không sao, anh cũng chưa tới, lúc đi đến không sai biệt lắm.]

Tạ Tùy cùng mấy nam sinh ôm bóng rổ bước ra cổng trường thì bắt gặp không ít cô gái nắm tay, hớt hải chạy ra ngoài, vừa chạy, vừa kϊƈɦ động nói: “Tịch Bạch đang đứng nói chuyện với một anh rất đẹp trai ở bên ngoài cổng trường đó!”

“Là bạn trai cô ấy sao?”

“Không biết, trước kia chưa từng thấy qua, không giống như học sinh cấp 3.”

Tùng Dụ Chu lo lắng nhìn Tạ Tùy, trái bóng ở đầu ngón tay Tạ Tùy di chuyển vài vòng, mặt không đổi sắc bước ra cổng trường.

Từ xa, đã nhìn thấy một nam, một nữ đứng cạnh nhau. Người con trai mặc một bộ đồ thể thao, vừa ung dung lại tùy ý, khác biệt hoàn toàn với một thân vest đen, giày da ngày hôm đó.

Nhưng bất luận là loại ngoại hình nào, cũng đều không thể phủ nhận, người con trai này đẹp đến mức không thể xoi mói, trêи người còn tản mát ra một loại khí chất ấm áp, ôn hoà.

Nữ sinh xung quanh kìm lòng không đặng che miệng, sợ hãi than thầm, hâm mộ nhìn Tịch Bạch.

Tạ Tùy nhìn thấy Tịch Bạch nhận lấy từ trong tay anh ta một túi giấy to, trêи mặt còn đọng lại nụ cười đến chói mắt.

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, tựa hồ rất quen thuộc nhau.

Cô chưa từng nói chuyện với cậu nhiều đến như thế.

Đáy mắt Tạ Tùy càng ngày càng lạnh, sắc mặt cũng trầm xuống. Tương Trọng Ninh đứng bên cạnh nói: “Tên này là ai? Dám chạy đến địa bàn của chúng ta ra oai, đợi mình đi điều tra cái đã.”

Tùng Dụ Chu nói: “Không cần, mình biết anh ta, thái tử gia của tập đoàn Lệ Thị – Lệ Sâm.”

“Chính là cái tập đoàn bất động sản lớn nhất toàn quốc kia, tập đoàn Lệ Thị? Tất cả trung tâm thương nghiệp của thành phố đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn này đó.”

“Phải, chính là anh ta, mình nghe quản lý phòng quyền anh nói rằng, anh ta thường hay chơi cổ phiếu và cũng rất thích đánh quyền anh.”

Tương Trọng Ninh nhìn sang Tạ Tùy, thanh âm thô bạo: “Không quan tâm anh ta là ai, đào góc tường của huynh đệ tôi, trời không dung được anh ta, đợi một lát nữa, mình sey chặn anh ta lại.”

Tạ Tùy thản nhiên liếc cậu ta: “Chặn lại rồi thì làm gì?”

“Tẩn một trận.”

“Tẩn một trận rồi thì làm gì nữa?”

Tương Trọng Ninh ngẩn người: “Tẩn một trận, sau đó...”

Cậu ta cũng không biết tẩn một trận rồi sẽ làm gì nữa, khả năng cao sẽ là bồi thường tiền thuốc men hoặc là bị bắt vào trong cục cảnh sát nhỉ? Nhưng tốt xấu gì cũng giải quyết được nỗi bức bối trong lòng, liền cảm thấy sảng kɧօáϊ.

Tạ Tùy ném bóng rổ vào trong tay Tùng Dụ Chu, đi thẳng.

Quá khứ, cậu từng tin tưởng, dùng nắm đấm của mình thì có thể giải quyết được bất kỳ chuyện gì.

Hiện tại, chỉ cần cậu vừa nghĩ đến khuôn mặt thanh lệ của cô gái ấy, nghĩ đến cô sẽ tức giận vì hành vi ngu xuẩn của mình, bị cậu làm cho phát khóc, nắm đấm của Tạ Tùy liền mềm nhũn. Dù kiên định như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị hoà tan.

Cậu không muốn cô ấy chán ghét mình, cậu muốn từng bước đi đến bên cạnh cô, dù là một cm thôi thì đối với cậu mà nói đó chính là một sự ân huệ.



Tương Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Chu: “Này, cậu có cảm thấy hay không, Tùy ca thay đổi rồi?”

Tùng Dụ Chu nhìn bóng dáng dần biến mất của Tạ Tùy, ánh nắng khiến cho bóng hình cậu kéo dài trêи đường quốc lộ.

“Tùy ca của chúng ta không phải thay đổi, mà chính là đã rơi vào bể tình.”

**

Tịch Bạch mời Lệ Sâm đi uống trà sữa, cám ơn anh ta đã cho cô tài liệu để ôn tập. Từ trong tiệm trà sữa bước ra, hai người nói tạm biệt với nhau.

Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi lên xe đạp thì tài liệu tham khảo trong túi giấy đã bị người khác cướp đi.

Cô xoay người lại thì nhìn thấy Tạ Tùy lấy tài liệu tham khảo lật ra xem, tài liệu rất phong phú, có ghi chú, cũng có vẽ phác thảo và mấy bài thi điểm rất cao.

“Cậu... Trả lại cho mình!”

“Khẩn trương như vậy làm gì?”

Tạ Tùy lui về phía sau hai bước, không để cô lấy được.

“Tạ Tùy!”

Tịch Bạch có chút nóng nảy, cô sợ cậu sẽ xé nát đống tài liệu cũ này mất: “Cậu trả nó cho mình!”

“Tại sao hắn ta lại cho cậu sách cũ đã dùng qua.”

“Đây là tài liệu ôn thi đại học, rất quan trọng đó.”

Tạ Tùy lấy ra một cuốn Notebook, trang đầu tiên có in dòng chữ S Đại.

“Cậu muốn thi đại học S?”

Tạ Tùy nhíu mày nhìn cô: “Vài người nổi danh của khóa trước đều không thi nổi đại học S.”

Tịch Bạch đương nhiên biết, S Đại là trường đại học top đầu cả nước, thành tích của cô tuy không tính là quá xấu, kỳ thi vừa rồi cũng nằm trong top 30.

Nhưng lấy thành tích bây giờ của cô, muốn vào được đại học S cơ hồ chính là không có khả năng, cho nên cô mới cố gắng đó chứ, không chỉ muốn thi đỗ đại học mà còn phải thử sức với trường học top đầu cả nước. Còn một năm nữa, nhất định có thể.

Tạ Tùy nhìn dòng chữ S Đại, có chút thất thần. Vì vậy, túi tài liệu tham khảo đã dễ dàng bị cô đoạt về. Tịch Bạch cẩn thận cất nó vào trong cặp.

Tạ Tùy hình như cũng không có ý định tranh đoạt với cô.

Tịch Bạch nhìn cậu một chút, cậu đứng dưới ánh tịch dương, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt kinh ngạc, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Tạ Tùy, cậu làm sao vậy?”

Tạ Tùy hỏi cô: “Vì sao muốn thi S Đại, bởi vì người nam nhân kia cũng ở đó à?”

“Nói cái gì thế không biết, mình chỉ muốn thi đậu một trường đại học tốt mà thôi.”

“Từ trường đại học danh tiếng đi ra, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Mình làm sao biết được.” Tịch Bạch dắt xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện: “Mấy ngàn nhỉ? Nếu cậu học giỏi thì trêи mấy vạn cũng rất có khả năng.”

“Bây giờ lão tử có thể cả đêm kiếm được mấy ngàn, nếu có nhiều người đến thách đấu, một đêm mấy vạn cũng có thể.” Tạ Tùy nói: “Cậu cảm thấy như vậy... Không thể so sánh với việc cậu tốn vài năm để học đại học hả?”

Ánh mắt cậu rất sâu, những lời này nói ra thật nhẹ nhàng, không chút đắn đo, suy nghĩ.

Tịch Bạch dừng bước lại, nhìn cậu: “Tạ Tùy, cậu có thể đánh quyền một đời được không? Chờ cậu đến 30 tuổi, 40 tuổi, đánh không nổi nữa, lại không thắng được ai thì cậu nên làm cái gì bây giờ?”

“Sẽ có biện pháp.” Tạ Tùy ɭϊếʍ môi, cố chấp nói: “Có tiền thì tôi có thể dùng tiền sinh nhiều tiền hơn, tóm lại, cậu theo tôi, tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ.”

“…”

Một trận gió lạnh lất phất thổi qua, mang đến chút hương thơm nhàn nhạt của hoa anh đào, từng cánh hoa thi nhau rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên bờ vai của cậu thiếu niên.

“Tiền thật sự rất quan trọng nhưng con người lại không thể dựa vào nó mà sống cả đời.”

Tịch Bạch nhẹ nhàng than thở một câu, nghiêm túc nhìn Tạ Tùy, ôn nhu nói: “Tạ Tùy, chờ đến ngày cậu bước ra khỏi khoảng thời gian thiếu niên khinh cuồng thì cậu lấy cái gì để an thân lập mệnh?”

Tạ Tùy dừng chân lại, cậu chăm chú nhìn cô gái nhỏ ngồi lên xe đạp, nhấc chân đạp đi về phía xa.

Tối hôm đó, Tạ Tùy một đêm mất ngủ, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, im lặng nhìn ánh đèn nơi thành thị phồn hoa.

Lời nói của cô lập đi, lập lại vô số lần trong tiềm thức của cậu.

Chờ đến ngày cậu bước ra khỏi khoảng thời gian thiếu niên khinh cuồng thì cậu lấy cái gì để an thân lập mệnh?

**

Sáng hôm sau, Tùng Dụ Chu đến trường và ngoài ý muốn nhìn thấy, Tạ Tùy thế nhưng lại không có nằm ngủ, cậu mở sách giáo khoa tiếng Anh, cau mày, khó khăn viết ra mấy từ vựng.

Tùng Dụ Chu vô thanh vô tức ngồi xuống, trợn mắt há hốc mồm mà quan sát Tạ Tùy, sau đó mới xác định được Tạ Tùy thật sự đang nỗ lực viết từ vựng.

Tương Trọng Ninh và vài người khác cũng xông tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm “hành động quái dị” của Tạ Tùy.

Tùng Dụ Chu nhìn bọn họ ra hiệu im lặng: “Xuỵt, Tùy ca đang mộng du.”

Tạ Tùy chẳng thèm để ý đến cậu ta, một tay đẩy mặt của Tùng Dụ Chu sang bên kia, tiếp tục viết: h-o-n-e-s-t.

“Không phải chứ? Tạ Tuỳ, cậu nói xem, sao lại bắt đầu học tập rồi?”

Tạ Tùy đặt quyển tiếng Anh xuống bàn, không chút để ý ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh: “Tôi muốn thi vào S Đại.”

Lời vừa nói ra, mấy nam sinh nọ đều cảm thấy choáng váng.

“Cậu nói S Đại... là cái trường nghề kỹ thuật S ấy hả?”

Tạ Tùy mặt không đổi sắc ném một quyển sách vào người Tùng Dụ Chu nhưng cậu ta đã nhanh nhẹn tránh được: “Hắc, hắc, chỉ đùa một chút thôi.”

“S Đại, chính là đại học S”

“Không phải chứ? Tùy ca, cậu thật sự đã tỉnh ngủ chưa đấy?” Tùng Dụ Chu ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuỳ: “Cậu có biết điểm thi vào S đại là bao nhiêu không?”

Tương Trọng Ninh nói tiếp: “Cứ xem như năm nay chúng ta đạt hạng nhất toàn khối thì cũng không nhất định có thể thi vào được S Đại, với cái thành tích này của cậu...”

Tạ Tùy hỏi: “Cần bao nhiêu điểm?”

Tùng Dụ Chu lấy di động ra kiểm tra: “Năm trước là 688 điểm.”

Tương Trọng Ninh kề sát đầu lại, hỏi: “Kia, Tùy ca cần bao nhiêu điểm?”

Tùng Dụ Chu bấm máy tính: “Tùy ca... Cần phải có thêm 680 điểm nữa.”

“…”

“Tùy ca, kỳ thi cuối kỳ lần trước, cậu có 8 điểm?”

“Tùy ca không nộp giấy trắng thì đã may mắn lắm rồi, cậu ấy chỉ đến thi một môn toán mà thôi, vừa lúc được 8 điểm.”

Mấy thiếu niên nhịn không được mà cười đến ngã trái, ngã phải, Tạ Tùy mặc kệ bọn họ, cậu cúi đầu tiếp tục viết từ.

Loại vấn đề học hành này, một là có lòng nhưng không đủ sức, hai là có sức nhưng lại không đủ lòng. Tạ Tuỳ đều thuộc cả hai dạng người này. Thứ nhất, khi nhìn một rừng từ đơn tiếng Anh và một dãy hàm số toán học thì đầu của cậu đã bắt đầu run lên. Thứ hai, sau khi tan học, cậu lại đi đánh quyền, đua xe kiếm tiền, đến khi về đến nhà đã là một, hai giờ khuya, mệt đến rã rời, chỉ biết lăn đùng ra ngủ.

Mặc dù thế, Tạ Tùy vẫn mỗi ngày đấu tranh với mệt nhọc, lên lớp cố gắng nâng đầu nhìn lên bục giảng.

Tạ Tuỳ bị hỏng rất nhiều kiến thức, nhất thời muốn hiểu được cũng là chuyện không thể nào, thầy giáo nói cái gì, cậu hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng rất lâu sau, chỉ cần cậu chăm chú lắng nghe thì Tạ Tuỳ cũng có thể biết được, bản thân mình không phải là không có thuốc nào chữa khỏi, nói như vậy...

Dù cho chỉ là hi vọng xa vời, nhưng tóm lại cậu cũng có chút xíu cơ hội được ở cùng cô.

Cuối tuần, Tạ Tùy đến thư viện thành phố để mượn mấy cuốn từ điển tiếng Anh.

Thư viện rất ít người, Tạ Tuỳ từ giá sách bên cạnh bước ra thì nhìn thấy một đôi trai gái đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

Tịch Bạch mặc váy dài, khoác thêm một một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt, tóc cột đuôi ngựa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, làm cho gương mặt cô càng thêm trắng nõn, xinh đẹp.

Cô lật sách bài tập, chốc lát lại quay sang hỏi Lệ Sâm một số vấn đề.

Tạ Tùy dựa lưng vào kệ sách bên cạnh, con ngươi đen nhánh cuồn cuộn gợn sóng, cậu xoa mũi, xoay người muốn rời đi nhưng bất quá đi được hai bước thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Tịch Bạch.

Sự tức giận trong nháy mắt xông lên tận đỉnh đầu, Tạ Tùy xoay người đi đến trước mặt hai người họ.

Khi cậu ngồi xuống đối diện Tịch Bạch, cô vẫn vùi đầu cầm bút viết biểu thức số học, vẫn chưa phát hiện ra bất cứ điểm kỳ quái nào.

Tạ Tùy đẩy ghế dựa, đặt chân lên bàn, tùy tiện lấy ra một bao thuốc lá, châm lửa.

Quả nhiên là rất giống phong thái của một lão đại giang hồ.

Lệ Sâm nhíu mày: “Bạn học này, ở đây là thư viện.”

“Ai mẹ nó là bạn học của anh?” Tạ Tùy giọng điệu vô cùng bất thiện.

Đôi mắt trong veo của Tịch Bạch quét qua người cậu một chút, Tạ Tuỳ hơi nâng cằm, thoải mái đối mắt với cô, tỏ ra bản thân đang vô cùng ghen tị và bất mãn.

Tịch Bạch thở dài, nói ra: “Tạ Tùy, bỏ chân xuống đi.”

Thanh âm của cô rất mềm mại, mỏng manh.

Tạ Tùy cọ đầu lưỡi vào hàm răng ước chừng bốn năm giây, rốt cuộc vẫn phải nghe lời, đặt cặp chân dài xuống.

Điếu thuốc lá trong tay khói bay lượn lờ, cậu mơ hồ nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tịch Bạch dừng lại trêи điếu thuốc, bất đắc dĩ, Tạ Tuỳ đành phải đứng lên đi đến thùng rác bên cạnh, tức giận vứt nó đi.

Tạ Tùy nghiêng mình dựa lưng vào giá sách gần đó, khoanh hai tay lại, nhíu mày nhìn chằm chằm vào hai người đối diện.

Lệ Sâm nhỏ giọng hỏi Tịch Bạch: “Em quen cậu ta?”

“Đúng vậy, là bạn học của em.”

Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy, ánh mắt mang theo một chút phức tạp.

Nửa giờ sau, Tịch Bạch đi đến kệ sách trả sách về chỗ cũ thì bị Tạ Tùy trực tiếp nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ lôi kéo đến kệ sách cuối phòng, đặt lên tường.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa kính vừa lúc chiếu đến gương mặt của cậu, nhìn có chút thâm sâu, khó lường.

Tịch Bạch không biết Tạ Tùy muốn làm gì, chỉ biết khẩn trương phòng bị nhìn cậu.

Tạ Tùy mím chặt môi, không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn cô chăm chú, dưới đáy mắt là cảm xúc thô bạo, cuồn cuộn.

Tịch Bạch bị cậu nhìn như vậy, bất tri bất giác ửng hồng cả vành tai.

“Tạ Tùy, cậu thả mình ra.”

Tịch Bạch hạ giọng, hoang mang nhìn xung quanh, thật may mắn vì không có ai nhìn thấy.

Cô đẩy cậu nhưng người đối diện vẫn không nhúc nhích, ngược lại làm cho cậu càng nắm chặt tay cô hơn, thô bạo đặt lên trêи đỉnh đầu.

Cái tư thế này, làm cả người của cô đều kề sát lên cơ thể của cậu, cánh một lớp quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được sự nóng cháy từ cơ thể của người đối diện.

Vầng trán Tịch Bạch có một lớp mồ hôi mỏng.

“Cậu và hắn ta đang làm gì?” Giọng điệu Tạ Tùy rất trầm.

“Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao? Lệ Sâm đang giúp mình học thêm.”

Hai người thật ra chỉ là cùng nhau ngồi ôn tập, không có làm bất cứ chuyện gì khác, nhưng Tạ Tùy chính là phát ghen, cậu ghen tị khi nhìn đến cảnh cô và hắn ta ngồi cùng một chỗ, quả thật đầu óc muốn nổ tung.

“Cậu không được cùng hắn ta lui tới nữa.” Sắc mặt Tạ Tùy buông xuống, ánh mắt thâm trầm: “Không nên tiếp xúc với hắn ta.”

“Tạ Tùy, cậu có đừng vô lý như vậy được không? Thực quá phận...”

Yêu cầu này quá phận sao, có lẽ là cô chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng thực sự quá phận của cậu.

Tạ Tùy ngắm nhìn đôi môi của cô, thật lâu sau, cậu bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, cúi đầu, dứt khoát hôn xuống.

Nụ hôn này, Tịch Bạch hoàn toàn không có cơ hội né tránh, tay của cô bị cố định trêи đỉnh đầu, chỉ biết trơ mắt nhìn gương mặt ngày càng phóng to của thiếu niên từ từ sát lại, nhẹ nhàng mà ngậm lấy môi cô.

Bờ môi của cậu rất mềm, dịu dàng run rẩy bao bọc lấy đôi môi ngọt ngào của cô, mang theo chút xúc cảm ươn ướt, lạ lẫm.

Tịch Bạch có thể nghe rõ được nhịp tim của bản thân và của Tạ Tuỳ đan xen với nhau, tựa như một khúc giao hưởng cuồng loạn, nóng cháy.

“Ưm...”

Cô phát ra tiếng kêu rất nhỏ, cố gắng nghiêng mặt đi nhưng lại bị một tay Tạ Tùy giữ lấy cằm, cậu hơi dùng lực niết một chút, bức bách cô há miệng ra nghênh hợp, Tạ Tùy muốn thử đưa đầu lưỡi qua thăm dò...

Kết quả đầu lưỡi lại phát đau, Tạ Tùy bị cắn một cái, mùi máu tươi tanh nồng từ trong khoang miệng tản ra.

Tạ Tùy mở mắt, đôi mắt vốn băng lãnh, sắc bén đã nhanh chóng hoá mềm, bây giờ, trong ánh mắt Tạ Tùy chỉ còn lại sự nhu tình, hai má mất tự nhiên mà đỏ ửng.

Cô gái dưới thân cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ lên xương quai xanh của cậu, hô hấp cũng mềm mại hẳn đi.

“Cắn tôi?” Đôi môi mỏng của cậu còn lưu lại một vệt máu nhỏ.

“…”

Ánh mắt của cô bỗng nhiên đỏ lên, con ngươi đen nhánh cũng ngấn nước, ủy khuất nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ: “Ai bảo cậu như vậy... Khi dễ người khác.”

Cậu làm sao có thể ở đây... làm chuyện như vậy với cô?

Trong lòng Tùy mềm đến rối tinh rối mù, cậu biết mình làm vậy là sai nên vội vàng buông tay cô ra, Tịch Bạch thấy vậy liền hoảng hốt che kín môi.

“Tiểu Bạch...”

Đúng lúc này, có người đi qua kệ sách bên cạnh, Tịch Bạch lập tức kéo dãn khoảng cách với cậu, giả vờ như không có việc gì xảy ra.

Sau khi người nọ rời đi, Tạ Tùy đau lòng dùng chóp mũi cọ cọ lên gò má cô, thân mật vài giây rồi luyến tiếc xoay người bỏ đi.

Tịch Bạch im lặng đứng ở chỗ cũ một lúc lâu.

Dưới cái nắng dịu dàng từ bên ngoài cửa kính, cái không khí yên tĩnh của thư viện, Tịch Bạch quay đầu nhìn lên trêи kệ sách bên cạnh, trêи đó đã mất đi vài quyển từ điển tiếng Anh.



Editor: Cảm ơn bạn @lxlxsso đã tặng cho mình chiếc bìa truyện xinh xắn này! *đáng yêu ghê*

Lúc trưa đang ngồi edit thì lỡ tay bấm vào nút đăng, eoooo... Sau đó truyendkm.com mình lại bị gì đó, bấm lưu mà nó không lưu, thế là ngồi edit (ăn cẩu lương) lại lần hai, tổn thương sâu sắc nên quyết định đăng luôn:((((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương