EDITOR: HthyyhtH
Trợ lý Trần Trí Tuyền đi cùng với Ninh Tắc Chiến phi thường tri kỷ đảm nhiệm chức phiên dịch tạm thời.
Nghe thấy đối phương tỏ ra rất hứng thú với kỹ thuật cưỡi ngựa của chính mình, Tiêu Duyệt Vân liền yên lòng, nói rằng đã học cưỡi ngựa từ nhỏ, phương pháp nắm lưỡi thuần hóa ngựa đó là kinh nghiệm đọc được trong sách của dân tộc nuôi ngựa phương Bắc từ rất lâu về trước (được lưu truyền từ thời Tống xa xôi), hôm nay mới làm thử nhưng không ngờ lại thành công.
Đối phương lại làm biểu tình khoa trường cùng mấy từ amazing, còn đang muốn hỏi tiếp thì Ninh Tắc Chiến đúng lúc đánh gãy lời ông ta, giới thiệu chính thức hai người với nhau.
"Vị này chính là Johan Bratt tiên sinh đến từ Mỹ, còn vị này là Tiêu Duyệt Vân – bạn của tôi."
Ngài Johan hon 40 tuổi nỗ lực phát âm chữ "Tiêu" vài lần, nhưng tất cả đều nghe cứ là lạ, ông ta nhiệt tình bắt tay với Tiêu Duyệt Vân.
Tiêu Duyệt Vân bắt tay lại, cũng có vài phần kích động.
Thật sự là người nước ngoài nè trời, tóc vàng mắt xanh, trên tay có hơi nhiều lông.......!
Giám đốc tài vụ Lý Đông Thịnh bị kéo tới xã giao lúc này không dấu vết gia nhập vào chủ đề đang nói, phát huy trọn điểm tiểu xảo giao tiếp của mình, chọc cho mọi người đều vui vẻ, thành công đem đề tài "ngoài ý muốn" kinh tâm động phách lúc nãy dẫn tới công phu và văn hóa Trung Quốc, bầu không khí tương đối sôi nổi.
Tiêu Duyệt Vân dần dần rút khỏi vòng trò chuyện của bọn họ, trong lòng nhẹ nhàng đi không ít.
Y rất vui lòng cứu người, chẳng qua trong những cuộc giao tiếp chính thức với nam nhân như vậy, y vẫn chưa thể làm quen được.
Tiêu Duyệt Vân đương nhiên thấy được nhóm người Ninh Tắc Chiến đối với mấy người nước ngoài, đặc biệt là lấy lòng vị Johan Bratt tiên sinh kia, cho nên mới luôn phối hợp với bọn họ.
Lúc này, Triển Xán đã nghe nói tới tình huống bên này, cũng cao hứng chạy sang nói: "Cao thủ! Nghe nói cậu lại lộ thêm một tuyệt kỹ nữa, mau kể chi tiết cho tối nghe đi!"
Ninh Tắc Chiến nhìn Triển Xán vài lần, có chút hơi kinh ngạc, Trần Trí Tuyền dùng ánh mắt dò hỏi Tiêu Duyệt Vân, sau đó hắn bất đắc dĩ gật đầu nói: "Để sau nói đi.
Lại sau một khoảng hàn huyên chào hỏi, hai bên mới lại lần nữa giải tán.
Triển Xán không để quan tâm chút nào đến việc gặp được đám người Ninh Tắc Chiến, ngược lại đối với việc Tiêu Duyệt Vân cứu người lại tỏ ra đặc biệt cảm thấy hứng thú, cứ quấn lấy y hỏi tới hỏi lui.
Tiêu Duyệt Vân bị phiền đến không chịu được.
"Tôi đi trước đây."
Dứt lời, Tiêu Duyệt Vân một phát vỗ mông ngựa, tăng tốc chạy về phía trước.
"Ơ, chờ tôi với, cùng lắm thì tôi không hỏi nữa, chỉ theo nhìn thôi, chờ tôi với!" Triển Xán vội vàng đuổi theo sau lưng y.
Sau khi ôm theo Tiêu Nhạc Dương chạy vài vòng xong, Tiêu Duyệt Vân đi đến khu săn bắn trong nhà của sân đua ngựa.

Bên trong có một số bia ngắm di động, bất chợt xuất hiện hoặc di động, mô phỏng cảnh săn bắn ngoài tự nhiên, lúc nhỏ Tiêu Duyệt Vân đã từng thử qua, cảm giác không tệ, trừ việc mũi tên đầu tiên xuất hiện quá đột ngột, làm cho Tiêu Duyệt Vân chưa bắn trúng được vào hồng tâm ra thì 19 mũi tên còn lại toàn bộ đều trúng.
Trong phòng quan sát trên lầu hai, Tiêu Nhạc Dương và Triển Xán kích động đến mức vỗ đau cả tay, la to muốn bể cả giọng.

Nhưng bản thân Tiêu Duyệt Vân vẫn chưa hài lòng, y liên tục ra hiệu cho nhân viên tăng độ khó lên, không chỉ tăng tốc độ di chuyển của bia ngắm mà chướng ngại vật cưỡi ngựa cũng tăng lên, cuối cùng còn xuất hiện cả khói và vòng lửa mô phỏng.
Tuy nhiên, không cần biết độ khó tăng lên bao nhiêu thì Tiêu Duyệt Vân cũng đều vượt qua với điểm số rất cao, rất ít sai sót.

Điều quan trọng là, kỹ thuật cưỡi ngựa của y cực kì tuyệt vời, tư thế tiêu sái lưu loát, tốc độ bắn mũi tên siêu nhanh, tỉ lệ bắn trúng cũng siêu cao, thậm chí lúc đang hứng thú y còn thử bắn 3 mũi tên một lần!
Đám người Nính Tắc Chiến tò mò đến xem thử cũng tấm tắc kinh ngạc, vài người nước ngoài còn thỉnh thoảng huýt sáo.

Không ai chú ý đến đôi anh em Phó gia đang xen lẫn ở giữa đám đông đến xem.
Tất nhiên là hiệu quả cách âm của kính thủy tinh trong suốt vẫn khá tốt, Tiêu Duyệt Vân ở tầng dưới hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
Vẻ mặt của các nhân viên ở sân đua ngựa càng là không thể nào tin được.
Thiếu niên này không khỏi quá lợi hại đi, đây đã là mức độ khó cao nhất của bọn họ rồi đó, thành tích của huấn luyện viên ưu tú nhất câu lạc bộ cũng còn kém xa y!
Quản lý ở một bên xem đến hai mắt phát sáng, tự hỏi liệu có thể thương lượng với người khách này về việc quay một đoạn video làm video tuyên truyền để phát trong câu lạc bộ hay không.
Quả là một khuôn mẫu dạy học sống động! Nhìn thấy tư thế oai hùng trên ngựa của y, chắc chắn sẽ có những vị khách khác cũng muốn thử cưỡi ngựa! Kế hoạch mở một sân đua mới của bọn họ sắp hoàn thành rồi!
Tiêu Duyệt Vân trên lưng ngựa chơi đã ghiền, dắt Tán Tán về chuồng, sau đó đi đến sân bắn cung.
Huấn luyện viên bắn cung đã sớm biết đến chiến tích huy hoàng của y ở sân cưỡi ngựa, không muốn múa rìu qua mắt thợ nên chỉ nói sơ qua về các biện pháp đề phòng an toàn.
Tiêu Duyệt Vân nghe rất nghiêm túc, sau khi chắn chắn rằng mình không bỏ sót điểm quan trọng nào mới bắt đầu cẩn thận cầm tay đệ đệ kéo dây cung.

Tiêu Nhạc Dương học rất nhanh.
Triển Xán cùng bọn họ đến đây hưng phấn ở một bên học trộm, sau khi bắn được vài phát, cả cánh tay đều mỏi nhừ, ảnh hưởng ở đùi trong của việc cưỡi ngựa cũng bắt đầu xuất hiện nên hắn bèn đi sang một bên nghỉ ngơi.

**
Buổi chiều, đại đa số các vị khách đã vận động cả một ngày đều sẽ ngâm mình trong hồ nước nóng ở trung tâm của câu lạc bộ.
Tiêu Duyệt Vân khó có thể cự tuyệt lòng tốt, trên người quả thực cũng có chút dính nhớp không thoải mái, vì vậy liền dắt theo đệ đệ và Triển Xán đến hồ nước nóng.

Nhưng y lại muốn ngâm ở phòng đơn nên bèn ném đệ đệ cho Triển Xán nhờ hắn chăm sóc nhóc một lát.
Vậy nên vào lúc này, Triển Xán đang một tay chống cằm, vô cùng buồn chán mà nhìn Tiêu Nhạc Dương phòng hồ nước nóng hai người tập bơi.
"Này, em trai, anh trai em tại sao không chịu qua đây ngâm cùng chúng ta vậy? Có thể cùng nhau nói chuyện mà."
Tiêu Nhạc Dương lần nữa bơi đến bờ, vuốt nước khỏi mặt, ánh mắt kì quái nhìn Triển ca ca ở phía sau, ánh mắt đó như là ghét bỏ vì hắn đã hỏi một câu hỏi hết sức ngu xuẩn.
Tiêu Nhạc Dương quyết định không để ý đến hắn nữa, lần nữa lao xuống nước bơi về hướng đối diện.
Triển Xán thầm nghĩ: Thằng nhóc này một chút cũng không ngoan ngoãn như ở trước mặt anh của nó, dám không để ý đến mình!
Triển Xán nổi máu đùa dai, mãnh liệt nhào qua muốn bắt lấy Tiêu Nhạc Dương đang bơi đưa lưng về phía mình, ai ngờ bị đối phương nhanh nhẹn lắc mình tránh thoát, Triển Xán không phục, lại đuổi theo qua đó.
Cứ như vậy, một lớn một nhỏ ở hồ nước nóng chơi đến khí thế ngất trời, không ngừng có tiếng cười đùa và tiếng la hét, nước tràn ra hơn nửa hồ.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa chờ phục vụ đầu đầy mồ hôi lạnh: Vị khách này, ở đây không phải là công viên nước đâu....
Trong hồ nước nóng một người cách đó không xa, cuối cùng hôm nay Tiêu Duyệt Vân cũng được vận động đã nghiền đang bày ra vẻ mặt thích ý nằm ngửa trong nước.
Bên tai thấp thoáng truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ cách đó không xa, Tiêu Duyệt Vân nhắm mắt, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ.

Lúc này trên người y đang trần như nhộng, làn da trắng nõn như ngọc dưới nước dường như đang phát sáng.
Bỗng nhiên vài tiếng gõ cửa không nhanh không chậm truyền đến, Tiêu Duyệt Vân đang nửa mơ nửa tỉnh dưới làn hơi nước mù mịt, bên tai còn có tiếng nước chảy rất êm tai nên y không hề để ý đến, huống hồ gì tiếng gõ cửa đó giống nhà là đang gõ bên phòng kế bên.
Lúc trước y đã phân phó với nhân viên phục vụ rằng nếu y không gọi thì không cần tiến vào phục vụ, cho nên theo bản năng mà trừ phòng của mình ra.


Dù sao thì lúc trước ở trong phủ cũng không có hạ nhân nào dám khinh thường lời nói của y.
Tuy nhiên, qua một lát, bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa, lần này tần suất rõ ràng nhanh hơn lần trước vài phần.
"Chắn chắn cậu ta còn ở bên trong chứ?" Âm thanh này nghe có chút quen tai...
"Đúng vậy, vị khách này còn chưa ra ngoài." Đây là giọng người phục vụ.
"Vậy thì sao lâu như vậy mà chưa có phản hồi?"
"Không phải bị xông đến ngất đi đó chứ?" Thanh âm của nhân viên phục vụ tràn đầy lo lắng, các cô sợ nhất chính là phải chịu trách nhiệm khi có chuyện xảy ra, cho nên thường hay nghĩ mọi chuyện hơi nghiêm trọng một chút.
Vì vậy, tiếng đập cửa càng lớn càng dồn dập hơn.
"Tiêu Duyệt Vân? Cậu không sao chứ?"
Cuối cùng thật sự là đến tìm mình, Tiêu Duyệt Vân có chút nghi hoặc mở bừng mắt, lấy khăn mặt xuống, đang định mở miệng hỏi là ai, lại phát hiện cửa phòng đã bị mở ra mà không có sự báo trước!
Tiêu Duyệt Vân vô thức ném chiếc khăn lông ướt nhẹp về hướng người mở cửa, người phía trước nhanh nhẹn tránh thoát, nhưng người phía sau không kịp đề phòng, chỉ đành phải cuống quýt né tránh, trên người tung tóe dính không ít nước.
Sau khi nhìn lại, Tiêu Duyệt Vân đã nhảy thẳng lên bờ, mặc lên chiếc áo choàng tắm trắng tinh.
Màu đỏ trên vai lóe lên vừa nãy, là vết bớt? Phó Lãng nghĩ.
Tin tức này chỉ lướt qua phút chốc trong đầu liền bị hắn gạt sang một bên.
"Sao hai người lại thiếu lễ phép như vậy!?" Tiêu Duyệt Vân tức giận nói, giọng nói cao lên hiếm thấy.
Lúc này, mái tóc của y ướt đẫm, trên khuôn mặt tuấn tú còn vương rất nhiều giọt nước, đang thuận theo động tác của y trượt dần vào trong áo choàng tắm, hai má vẫn còn ửng hồng vì vừa ngâm hồ nước nóng, mang theo vẻ hờn giận, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy lửa giận, ngũ quan bị nước thấm đẫm càng trở nên thanh tú.

Trừ đầu và tay ra, toàn thân y chỉ lộ ra hai bắp chân tinh xảo, cực kì xinh đẹp, một chút cũng không to kềnh giống bắp chân của các thiếu niên bình thường.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng người này cái gì cũng không mặc, không biết tại sao Phó Nhã Khiêm lại có chút xấu hổ.
Phó Lãng đẩy cửa vào chớp chớp mắt, thấy bộ dáng khó chịu của thiếu niên, có chút không biết làm sao, vừa nãy vì lo lắng người bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quả thật là có chút sốt ruột.
Lúc trước ở trong quân đội mấy năm, Phó Lãng đã sớm quen với tình huống cả đám nam nhân cùng tắm trong nhà tắm công cộng, nhưng lúc này, nhìn thấy gương mặt trắng nõn ửng hồng không biết là do tức giận hay do bị hồ nước nóng hun nóng của thiếu niên, chỉ cảm thấy đây chắc là do cậu ta xấu hổ, không quen khỏa thân gặp người khác, vì thế lập tức thành tâm nói: "Vô cùng xin lỗi." Dừng một chút, Phó Lãng lại bổ sung thêm: "Tuyệt đối sẽ không có lần sau."
"Anh Lãng, hồi nãy anh đẩy cửa nhanh quá, em cản anh còn không kịp nữa." Phó Nhã Khiêm ở phía sau hồi thần lại, phủi phủi nước bị khăn lông thấm lên người, bất lực nói.

Thật ra lúc ngâm hồ nước nóng cũng có khả năng sẽ ngủ gật mà.
Tiêu Duyệt Vân siết chặt lấy cái áo choàng tắm rộng, giờ phút này y không hề có cảm giác an toàn, vẻ mặt khó chịu hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?" Y vẫn còn nhớ Phó Nhã Khiêm, nhưng nam nhân cao lớn phía trước này thì chỉ có ấn tượng mơ hồ, không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Phó Lãng: "Tôi muốn cùng cậu tỉ..."

Tỉ võ.
Câu nói dang dở của Phó lãng ngay lập tức bị Phó Nhã Khiêm cắt ngang.
"Bạn học Tiêu Duyệt Vân, đây là anh họ của tôi Phó Lãng, một nhà doanh nhân trẻ, hôm nay thấy được kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung của cậu, rất khâm phục nên muốn kết bạn với cậu." Phó Nhã Khiêm lịch sự nói, cậu đối với EQ của anh họ mình đúng là cạn lời luôn, nào có người vừa tới chưa kịp giới thiệu bản thân nữa đã túm người ta đi tỉ võ, thiếu đánh hả?
.....Mặc dù ổng muốn đánh thiệt.
Trực giác của Phó Nhã Khiêm cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, nhưng anh họ của cậu lại giống như cái bình hồ lô vậy, chỉ có thể tạm thời coi như không có gì, sau này lại hỏi vậy.
"Ở đây náo nhiệt ghê."
Ở cửa truyền đến một giọng nam dễ nghe.
Tiêu Duyệt Vân nhìn qua, là Ninh Tắc Chiến mang theo Trần Trí Tuyền cùng nhau đến đây.
Hai người cũng mặc áo choàng tắm, dưới chân mang dép lê, trên người tỏa ra hơi nóng, xem ra là vừa ngâm hồ nước nóng xong.

Bởi vì nóng, nên áo choàng tắm của Ninh Tắc Chiến không buộc chặt, lộ ra một phần lớn cơ ngực màu lúa mạch.
Tuy rằng chỉ mặc tùy ý một chiếc áo choàng tắm, nhưng Ninh Tắc Chiến vẫn làn người khác cảm thấy phong độ nhẹ nhàng, tràn đầy khí thế.
Nhìn thấy người trong phòng, ánh mắt Ninh Tắc Chiến lóe lên, trên mặt mang theo sự kinh ngạc, khách khí nói: "Hai vị Phó tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."
Là chủ nhân đời tiếp theo của Ninh gia, năng lực cũng không tầm thường, Ninh Tắc Chiến cũng rất có tiếng tăm trong giới thượng lưu của Dương thành, Phó Nhã Khiêm cùng hắn lên tiếng chào hỏi, Phó Lãng thì gật đầu, mọi người đều có vai vế ngang nhau.
Tiêu Duyệt Vân bất đắc dĩ đỡ trán nói: "Ninh đại ca, anh đến bể tắm tìm em là có chuyện gì vậy?" Hôm nay làm sao vậy, mọi người đều thích đến hồ nước nóng để xã giao sao?
Ninh Tắc Chiến đáp: "Tôi là tới cảm ơn ân cứu mạng của cậu." Nói xong liền liếc mắt sang vị khách không mời mà đến.
Hắn vừa chính tai nghe thấy ngoài cửa, chỉ muốn kết bạn một cách đơn giản như vậy sao?
"Gặp chuyện thì giúp thôi, không cần quá để tâm." Tiêu Duyệt Vân không muốn cùng đám nam nhân này đứng nói chuyện ở trong hồ nước nóng, xua xua tay muốn đi ra ngoài.
"Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Phó Lãng vội vàng kéo tay y.
Tiêu Duyệt Vân nhất thời không chú ý, lại có thể không tránh thoát khỏi tay hắn.
——————
Editor: Gòi gòi anh Lãng EQ anh thấp như z là tới công chiện dzới anh gòi ???? hôm nay deadline dí quá, vừa edit xong 1 chương là up lên liền cho kịp lời hẹn 2 ngày 1 chương với mn, không kịp xem Nitiman lun nè huhu
Btw thì chúc mn xem vui và có một ngày cuối tuần tuyệt vời nha, nhớ giữ gìn sức khoẻ và hãy tuân thủ tuyệt đối 5K khi ra khỏi nhà nhé, khu mình giờ đang bùng dịch ghê quá :((((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương