Biên tập: Tiểu Vô Lại
Hà Võ mới vừa trở về thương đội, một phu xe khác trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, gác tay lên vai y, vẻ mặt chế nhạo, “Đi đâu đấy? Sao lại thất hồn lạc phách? Không phải là đi gặp tiểu tình nhân chứ.”
Đẩy cánh tay trên vai ra, khuôn mặt Hà Võ có hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Đừng nói nhảm, ta chỉ đi ra ngoài mua chút đồ.”
“Oh–” Đầy hàm ý ồ lên một câu, rốt cục cũng không tính là quen thân với Hà Võ, người nọ phì một tiếng nhổ ra phần gốc cỏ đuôi chó bị nhai nát nhừ xuống mặt đất, “Được rồi, nói nghiêm túc nè, lãnh sự bảo ta thấy ngươi trở về thì đến tìm lão.” Nói xong còn nháy mắt vài cái với Hà Võ.
“Được.” Hà Võ bước nhanh vào trong phòng, chợt dừng lại, nói với người kia: “Cảm tạ.”
“Cốc cốc.”
Lúc cửa bị gõ, trước mặt lãnh sự thương đội đang bày ra một quyển sổ sách, lão cầm trên tay cây bút từng chút từng chút kiểm tra, cũng không ngẩng đầu lên hô một tiếng: “Vào đi.”
Cánh cửa gỗ chạm hoa đỏ đẩy ra vang lên một tiếng két khe khẽ, Hà Võ tiến vào phòng, nhìn lãnh sự đang tính sổ sách, liền cúi đầu đứng quy củ ở một bên.
Rốt cục kiểm tra xong dòng cuối cùng, lãnh sự ngẩng đầu, tựa lưng vào sau ghế ngồi, hai tay đan chéo đặt lên đầu gối, ánh mắt không khéo rơi vào trên người Hà Võ đang hơi cúi đầu, tựa như đang đánh giá điều gì, một lát mới mở miệng, “A Võ, đây là lần đầu tiên ngươi đi theo đội nhỉ?!”
“Đúng vậy, Kỷ lãnh sự.”
“Ừm, đoạn đường này mọi biểu hiện đều lọt vào mắt ta, tiểu tử không tồi, cố gắng kiên định.” Kỷ lãnh sự gật đầu, khen một câu, tiếp tục cầm một thỏi bạc đưa về phía Hà Võ, nhìn tỉ lệ ước chừng năm lượng, “Đây là thù lao hành trình lần này, ngươi cầm lấy, sau này làm cho thật tốt.”
“Đa tạ Kỷ lãnh sự.” Hà Võ giật mình, nhưng không lập tức thu lấy bạc, y định mở miệng cầu xin, giống như đang hạ quyết tâm gì đó, nói: “Kỷ lãnh sự, ta muốn xin thôi việc!”
Tựa như không nghĩ tới mình sẽ nghe được yêu cầu này, nụ cười trên khóe môi Kỷ lãnh sự cứng đờ, lập tức hỏi: “Tại sao?”
Hà Võ nhắm hai mắt, lớn tiếng nói: “Ta muốn đi cầu tiên!”
Kỷ lãnh sự nhíu mày, “Nếu ta nhớ không lầm, ban đầu khi ngươi gia nhập, lúc ghi độ tuổi đã là hai mươi đi.”
Hà Võ hơi nghẹn, nhưng vẫn cố chấp nói: “Đúng vậy, thế nhưng tiên môn thu đồ đệ vẫn chưa từng nghe nói yêu cầu tuổi tác cần phải từ bao nhiêu trở xuống.”
“Nhưng ngươi phải hiểu rõ, tuổi càng lớn, linh căn càng mỏng manh, nhớ năm đó… Haiz, mà thôi mà thôi, mọi người đều có chí hướng khác nhau, ngươi nguyện ý thì cứ đi!” Kỷ lãnh sự phất tay, “Ngươi thôi việc ta phê chuẩn, nếu như không cầu tiên được, thương đội vẫn hoanh nghênh ngươi.”
“Đa tạ Kỷ lãnh sự.” Vẻ mặt Hà Võ cảm kích, chào Kỷ lãnh sự một tiếng liền xoay người muốn đi.
“Chờ đã, bạc của ngươi.” Kỷ lãnh sự nghiêng người đẩy thỏi bạc ra, “Đây là thứ ngươi nên được.”
“Cảm tạ ngài.” Hà Võ cầm lấy bạc đi về phía bắc thành, trên mặt y có chút ước ao, mấy ngày nữa Thừa Kiếm tông sẽ ở thành Kính Tiên cử hành đại điển tuyển đồ, đến lúc đó liền có thể nhìn thấy tiểu công tử!
Lại nói đến Thẩm Trì bên này vừa đi vừa nghỉ, vị thiếu niên phía sau hắn cũng nhắm mắt bắt chước đi theo, hai người lần lượt rời khỏi Linh thị, đứng ở trên con phố tấp nập người qua lại.
“Ngươi có thể đi.” Thẩm Trì đứng lại.
Xung quanh không còn người ăn mặc kỳ quái nữa, thiếu niên kia hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn tới Thẩm Trì, nhưng vẫn như con thỏ bị hoảng sợ mở to mắt, lắp bắp nói: “Được, được, cảm ơn ngươi.”
Nghe được đáp án, Thẩm Trì cũng không quan tâm y nữa, nhưng mà sau đó không lâu, hắn phát hiện người nọ vẫn đi theo mình, “Rốt cục ngươi có chuyện gì?”
“Cái, cái này…” Hai tay thiếu niên không ngừng xoắn lấy góc áo, thần sắc khuôn mặt tròn trịa rất nhăn nhó, “Ta muốn xin hỏi một chút, người tu tiên đều sẽ… Cổ quái như vậy sao?” Thời điểm nói đến từ cổ quái này, sắc mặt y giống như mắc phải một cái xương cá, trong mắt còn có chút hoảng sợ.
“Đại tông môn có yêu cầu thống nhất về trang phục.” Ánh mắt rơi vào vạt áo nhăn nhúm của thiếu niên, Thẩm Trì khó có được lòng tốt giải đáp vấn đề của y, tùy tiện nói: “Còn gì không?”
“Không, không còn.” Tựa hồ bị giọng điệu lạnh ngắc của Thẩm Trì hù dọa, dáng vẻ thiếu niên lại làm bộ muốn khóc.
Không thèm nhìn đến y nữa, Thẩm Trì xoay người rời đi.
“Ôi chao! Xin chờ một chút!” Thiếu niên kia lại xoay người đuổi theo, sải bước ngăn ở trước mặt Thẩm Trì, ấp úng nói: “Này, tên của ta là Chử Tư Lâm,” nói xong vẻ mặt đầy mong chờ nhìn về phía Thẩm Trì, “Ta, ta còn chưa biết tên của ngươi đấy.”
Chử Tư Lâm… Nghe thấy tên này, Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên mặt tròn nhiều hơn một chút, vẫn không nói cho hắn tên của mình, mà là đi vòng qua.
Lần này cuối cùng thiếu niên kia không dây dưa nữa, chỉ đứng ngây tại chỗ nhìn Thẩm Trì vòng qua y rời đi, vẻ mặt có chút thất thố, y nói gì sai sao?
Chử Tư Lâm, là một trong những nam phụ chính trong truyện, trời sinh thẹn thùng nhưng thiên tư cực cao, lần đầu chọn đồ đệ liền trở thành đệ tử thân truyền có địa vị tối cao trong số các đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Thừa Kiếm tông, về sau là phụ tá đắc lực của nam chính.
Nghĩ đến Thẩm Vô Hoặc, bước chân Thẩm Trì dừng một lát, đột nhiên hỏi, [Người này hiện tại có quen biết Thẩm Vô Hoặc hay không?]
[Thưa ký chủ, nam chính cùng nam phụ trong một lần thi đấu giữa các đệ tử ở Thừa Kiếm tông mới quen biết.] Hệ thống đáp lại rất nhanh, sau đó tiếp tục nói, [Thông qua kiểm tra đo lường của hệ thống, nam phụ vẫn chưa thấy diện mạo chủ nhân, sau đó đi theo chủ nhân hỏi tên, dựa vào logic của loài người mà nói, thuộc về trùng hợp.]
Nghe thấy hệ thống phản hồi, vẻ mặt Thẩm Trì dường như xẹt qua một tia hàm ý không rõ, nhưng ngay tức khắc khôi phục bình thường.
Gần đến đại điển tuyển đồ Thừa Kiếm tông mười năm mới tổ chức một lần, trong thành Kính Tiên nhất thời tràn ngập các nhân sĩ đến từ trời nam biển bắc, người cầu tiên từ trẻ đến trung niên, cho tới trẻ em bảy tám tuổi miệng còn hôi sữa, còn bao gồm một ít tán tu đến xem náo nhiệt, nhất thời khiến thành thị vốn đang thanh tịnh này bị lấp đầy.
Cho dù bất kể là cầu tiên giả hay tu tiên giả, đều tận lực thể hiện làm bộ tư thế thanh cao mà tới, động lòng người cũng nhiều, thị phi càng nhiều hơn.
Dọc hai bên đường đều là cửa hàng buôn bán, người đi trên phố đông vui rộn ràng, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng người mua mặc cả, tiếng người đi đường nói chuyện ầm ĩ với nhau, tiếng chiêng trống tửu lâu khai trương ầm ĩ, nhiều âm thanh pha tạp cùng một chỗ truyền vào lỗ tai hết sức huyên náo.
Thẩm Trì theo thói quen kéo ra một khoảng cách ngắn với người đi bên cạnh, theo dòng người tiến về phía trước.
“Ngươi đụng vào bản thiếu gia rồi, xin lỗi đi!”
Đột nhiên, một giọng nói cất cao âm cuối rất dễ nhận biết của thiếu niên vang lên bên tai Thẩm Trì. Ngay sau đó một cánh tay từ phía đám người vội vã đưa về phía tay hắn, dường như muốn bắt lấy Thẩm Trì.
Cánh tay Thẩm Trì rút lên, nhìn như trùng hợp không chút dấu vết tránh khỏi cánh tay đối phương đánh tới, giương mắt nhìn về phía người hắn “đụng phải”, trong bụng cảm thán một câu thật là đúng dịp, chẳng qua hôm nay bên cạnh Mạc Tử Dịch cũng không có bốn gã người hầu, ngược lại có vẻ thanh tịnh rất nhiều.
Nhìn Thẩm Trì cư nhiên thoát khỏi lòng bàn tay mình, sắc mặt Mạc Tử Dịch hết sức khó coi, nghĩ đến lần trước Thẩm Trì ở quán trọ trấn Kim Tố đã khiến y mất mặt, trong lòng lại càng phẫn nộ, lúc này lại chìa tay ra, chộp tới thân thể gầy nhỏ của Thẩm Trì.
Động tác của Mạc Tử Dịch hết sức nhanh nhẹn, mắt thấy ngón tay sắp chạm vào cánh tay Thẩm Trì, trong mắt y đầy vui mừng, vẻ mặt càng âm ngoan, tăng thêm lực đạo, giống như hận không thể bẻ gãy cánh tay Thẩm Trì.
[Nguy hiểm kề sát, mời chủ nhân kịp thời đưa ra phản ứng.] Bàn tay Mạc Tử Dịch gần ngay trước mắt, Thẩm Trì tựa hồ vẫn không nhúc nhích, hệ thống dường như lại có chút nóng nảy, [Không phải nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống vô phương mở ra phòng hộ tự động.]
Không để ý đến hệ thống cảnh báo, trong đầu Thẩm Trì hiện lên cảnh tượng xung quanh, thoáng chốc liền có chủ ý, nhìn Mạc Tử Dịch đang nhào tới, ngón tay trong áo hắn khẽ động, một lá bùa nét vẽ hời hợt màu xanh trong nháy mắt lóe lên hóa thành hư không, tiếp theo dường như có một lực cản vô hình ngăn trở dưới chân Mạc Tử Dịch.
Bất kể ở nơi nào, thích xem náo nhiệt đều là bản tính của con người, lúc này mới trong chớp mắt, người đi đường xung quanh hai người đều dừng lại, khi những người vây quanh hiểu chuyện nhìn thấy Mạc Tử Dịch đánh về phía Thẩm Trì, đều trợn to mắt.
Mạc Tử Dịch dù chưa từng tập võ, nhưng có lẽ nguyên do xuất thân từ thế gia tu chân, từ nhỏ đã ăn không ít linh vật đan dược, lực đạo tất nhiên so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, nếu như Thẩm Trì bị y bắt tại trận, hai cánh tay coi như không phế cũng tổn thương không nhẹ, điểm này cũng không ít người ở đây nhìn ra được.
Mặt khác đứa bé kia tuy khoác áo choàng, nhưng không khó để nhìn ra tuổi còn rất nhỏ, nói vậy chắc là đi cầu tiên, nếu như tay bị hủy, khả năng sẽ không còn cơ hội, phải đợi lần tiếp theo đến mười năm, nghĩ thế, đám đông vây xem không khỏi vì đứa bé kia lau đi mồ hôi.
Có người tốt bụng lúc này muốn tiến lên ngăn cản một màn thương tổn trước mắt, nhưng bọn họ còn chưa kịp động thủ, liền trợn mắt há hốc mồm đứng ngây tại chỗ, tình cảnh màn kịch đảo ngược thực sự khiến người ta trở tay không kịp.
Nói đến giữa lúc Mạc Tử Dịch sung sướng gần như đã đắc thủ, đột nhiên trượt chân một cái, bởi hai tay vươn ra, trọng tâm liền mất thăng bằng, lảo đảo một cái nhất thời ngã sang bên cạnh, va mạnh vào một đại hán đứng bên cạnh.
Gã đại hán kia rất cao lớn, tóc đỏ bện thừng, râu quai nón xỉa ra từ hai má, mắt sắc mày rậm, có vẻ cực kỳ hung hãn, bị Mạc Tử Dịch va vào, khuôn mặt nhất thời quét sang duỗi tay ra, Mạc Tử Dịch mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo liền bị xách lên treo giữa không trung như con gà con, đại hán hơi vung tay khiến cho y lắc trái lắc phải, lớn tiếng nói: “Tiểu tử, ngươi va vào đại gia rồi!”
Mạc Tử Dịch bị lắc đến hoa mắt váng đầu, lại bị giọng nói hung ác của đại hán dọa sợ mặt trắng bệch, “Ta, ta không phải cố ý!”
“Không phải cố ý? Nhiều con mắt nhìn vào như vậy, ngươi rõ ràng chính là cố ý va vào ông! Đụng vào ông đây hậu quả chính là gãy tay hoặc gãy chân, chọn một đi.”
Mạc Tử Dịch sợ đến muốn khóc, nhưng ngoài miệng lại tức giận, uy hiếp nói: “Ta, ta là đại thiếu gia Mạc gia đệ nhất thế gia tu chân! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Chỉ thấy đại hán làm như tự động ẩn đi lời kêu gào uy hiếp của Mạc Tử Dịch, đưa mắt nhìn bốn phía một vòng, nhóm người bị tình thế đột nhiên thay đổi khiến cả kinh sững sờ nhất thời thanh tỉnh hiểu chuyện, xôn xao mở miệng phụ họa.
“Không sai, chúng ta tận mắt nhìn thấy rồi, chính là tên này va phải!”
“Đúng vậy!”
“…”
Sau khi nhận được câu trả lời, đại hán gật đầu, lần thứ hai xách lên Mạc Tử Dịch đầu óc còn đang choáng váng lắc qua vài cái, nhìn về phía Thẩm Trì lớn tiếng nói: “Tiểu tử kia, ngươi đi đi, tiểu tử này hiện tại thuộc về lão tử!”
Đại hán kia nói xong muốn đuổi Thẩm Trì rời đi, khua khoắng bàn tay to ra xung quanh đám người, lớn tiếng nói: “Tránh ra tránh ra nào! Có nhường đường cho người đi không?”
Có lẽ do vẻ mặt hung hãn của đại hán, trong phút chốc đám người liền tách ra một lối đi.
Rời ra ngoài, đám người lại đứng túm tụm lại, Thẩm Trì nhìn thoáng qua ở giữa, đập vào mắt đều dày đặc bóng người, chỉ mơ hồ thấy được phần đầu của đại hán.
Đi được nửa con đường, phía sau vang lên mấy tiếng xương gãy răng rắc, kèm theo đó còn có tiếng Mạc Tử Dịch hét lên thảm thiết.
Thẩm Trì biết được cốt truyện từ chỗ hệ thống vẫn chưa đề cập đến tên của đại hán kia, nhưng kiếp trước Thẩm Trì biết gã, đến lúc đại hán đã từ tiên đạo chuyển thành ma đạo, là đao phủ nổi danh trong giới ma tu, lại chuyên giết ma tu, từ điểm đó có thể nhìn ra, tính cách người này cực kỳ ngay thẳng, hơn nữa vô cùng chán ghét có người đụng chạm vào gã, đặc biệt là ma tu hoặc người tâm địa bất chính, chỉ cần đụng tới gã, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì hồn phi phách tán.
Chẳng qua không biết tại sao tu tiên giả như vậy cuối cùng lại đọa ma, chẳng qua hiện tại xem ra, coi như chưa từng đọa ma, tính cách người này cùng trong ấn tượng của Thẩm Trì cũng không sai biệt nhiều lắm.
[Nam phụ mất đi cơ hội vào tông môn, cốt truyện phát sinh khó xác định. Để cam đoan hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, mời chủ nhân sau này không nên tùy ý thay đổi nội dung tình tiết chính.]
[Ta chỉ làm y ngã một cái, nghiêm khắc mà nói vẫn chưa thể khiến cho y không vào được tông môn.]
[Xin chủ nhân chờ một lát.] Nói xong hệ thống liền yên lặng, nửa ngày sau mới lên tiếng, [Xin lỗi, chủ nhân, là hệ thống tính toán sai lầm, lần này cốt truyện thay đổi cũng không phải nguyên nhân chính do ngài, để bồi thường, hệ thống đem biếu tặng ngài một truyền tống phù ngẫu nhiên, mời kiểm tra và nhận.]
Đáp án của hệ thống khiến cho con ngươi Thẩm Trì tối sầm đi, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, bước chân không loạn, theo dòng người bước ra ngoài phố.
Đại điển tuyển đồ, sắp tới rồi.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm]
Thẩm Trì: Nếu nam phụ có thể gián tiếp giết chết không bị hệ thống phát hiện, còn Thẩm Vô Hoặc đâu nhỉ?
Thẩm Vô Hoặc: Muốn khóc~ Tiểu Trì lại muốn giết ta…
Hệ thống: Đừng sợ, coi như mượn dao giết người cũng không giết được ngươi, ngươi chính là nam nhân có vầng hào quang của nam chính.
Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì: Cút!
Hà Võ mới vừa trở về thương đội, một phu xe khác trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, gác tay lên vai y, vẻ mặt chế nhạo, “Đi đâu đấy? Sao lại thất hồn lạc phách? Không phải là đi gặp tiểu tình nhân chứ.”
Đẩy cánh tay trên vai ra, khuôn mặt Hà Võ có hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Đừng nói nhảm, ta chỉ đi ra ngoài mua chút đồ.”
“Oh–” Đầy hàm ý ồ lên một câu, rốt cục cũng không tính là quen thân với Hà Võ, người nọ phì một tiếng nhổ ra phần gốc cỏ đuôi chó bị nhai nát nhừ xuống mặt đất, “Được rồi, nói nghiêm túc nè, lãnh sự bảo ta thấy ngươi trở về thì đến tìm lão.” Nói xong còn nháy mắt vài cái với Hà Võ.
“Được.” Hà Võ bước nhanh vào trong phòng, chợt dừng lại, nói với người kia: “Cảm tạ.”
“Cốc cốc.”
Lúc cửa bị gõ, trước mặt lãnh sự thương đội đang bày ra một quyển sổ sách, lão cầm trên tay cây bút từng chút từng chút kiểm tra, cũng không ngẩng đầu lên hô một tiếng: “Vào đi.”
Cánh cửa gỗ chạm hoa đỏ đẩy ra vang lên một tiếng két khe khẽ, Hà Võ tiến vào phòng, nhìn lãnh sự đang tính sổ sách, liền cúi đầu đứng quy củ ở một bên.
Rốt cục kiểm tra xong dòng cuối cùng, lãnh sự ngẩng đầu, tựa lưng vào sau ghế ngồi, hai tay đan chéo đặt lên đầu gối, ánh mắt không khéo rơi vào trên người Hà Võ đang hơi cúi đầu, tựa như đang đánh giá điều gì, một lát mới mở miệng, “A Võ, đây là lần đầu tiên ngươi đi theo đội nhỉ?!”
“Đúng vậy, Kỷ lãnh sự.”
“Ừm, đoạn đường này mọi biểu hiện đều lọt vào mắt ta, tiểu tử không tồi, cố gắng kiên định.” Kỷ lãnh sự gật đầu, khen một câu, tiếp tục cầm một thỏi bạc đưa về phía Hà Võ, nhìn tỉ lệ ước chừng năm lượng, “Đây là thù lao hành trình lần này, ngươi cầm lấy, sau này làm cho thật tốt.”
“Đa tạ Kỷ lãnh sự.” Hà Võ giật mình, nhưng không lập tức thu lấy bạc, y định mở miệng cầu xin, giống như đang hạ quyết tâm gì đó, nói: “Kỷ lãnh sự, ta muốn xin thôi việc!”
Tựa như không nghĩ tới mình sẽ nghe được yêu cầu này, nụ cười trên khóe môi Kỷ lãnh sự cứng đờ, lập tức hỏi: “Tại sao?”
Hà Võ nhắm hai mắt, lớn tiếng nói: “Ta muốn đi cầu tiên!”
Kỷ lãnh sự nhíu mày, “Nếu ta nhớ không lầm, ban đầu khi ngươi gia nhập, lúc ghi độ tuổi đã là hai mươi đi.”
Hà Võ hơi nghẹn, nhưng vẫn cố chấp nói: “Đúng vậy, thế nhưng tiên môn thu đồ đệ vẫn chưa từng nghe nói yêu cầu tuổi tác cần phải từ bao nhiêu trở xuống.”
“Nhưng ngươi phải hiểu rõ, tuổi càng lớn, linh căn càng mỏng manh, nhớ năm đó… Haiz, mà thôi mà thôi, mọi người đều có chí hướng khác nhau, ngươi nguyện ý thì cứ đi!” Kỷ lãnh sự phất tay, “Ngươi thôi việc ta phê chuẩn, nếu như không cầu tiên được, thương đội vẫn hoanh nghênh ngươi.”
“Đa tạ Kỷ lãnh sự.” Vẻ mặt Hà Võ cảm kích, chào Kỷ lãnh sự một tiếng liền xoay người muốn đi.
“Chờ đã, bạc của ngươi.” Kỷ lãnh sự nghiêng người đẩy thỏi bạc ra, “Đây là thứ ngươi nên được.”
“Cảm tạ ngài.” Hà Võ cầm lấy bạc đi về phía bắc thành, trên mặt y có chút ước ao, mấy ngày nữa Thừa Kiếm tông sẽ ở thành Kính Tiên cử hành đại điển tuyển đồ, đến lúc đó liền có thể nhìn thấy tiểu công tử!
Lại nói đến Thẩm Trì bên này vừa đi vừa nghỉ, vị thiếu niên phía sau hắn cũng nhắm mắt bắt chước đi theo, hai người lần lượt rời khỏi Linh thị, đứng ở trên con phố tấp nập người qua lại.
“Ngươi có thể đi.” Thẩm Trì đứng lại.
Xung quanh không còn người ăn mặc kỳ quái nữa, thiếu niên kia hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn tới Thẩm Trì, nhưng vẫn như con thỏ bị hoảng sợ mở to mắt, lắp bắp nói: “Được, được, cảm ơn ngươi.”
Nghe được đáp án, Thẩm Trì cũng không quan tâm y nữa, nhưng mà sau đó không lâu, hắn phát hiện người nọ vẫn đi theo mình, “Rốt cục ngươi có chuyện gì?”
“Cái, cái này…” Hai tay thiếu niên không ngừng xoắn lấy góc áo, thần sắc khuôn mặt tròn trịa rất nhăn nhó, “Ta muốn xin hỏi một chút, người tu tiên đều sẽ… Cổ quái như vậy sao?” Thời điểm nói đến từ cổ quái này, sắc mặt y giống như mắc phải một cái xương cá, trong mắt còn có chút hoảng sợ.
“Đại tông môn có yêu cầu thống nhất về trang phục.” Ánh mắt rơi vào vạt áo nhăn nhúm của thiếu niên, Thẩm Trì khó có được lòng tốt giải đáp vấn đề của y, tùy tiện nói: “Còn gì không?”
“Không, không còn.” Tựa hồ bị giọng điệu lạnh ngắc của Thẩm Trì hù dọa, dáng vẻ thiếu niên lại làm bộ muốn khóc.
Không thèm nhìn đến y nữa, Thẩm Trì xoay người rời đi.
“Ôi chao! Xin chờ một chút!” Thiếu niên kia lại xoay người đuổi theo, sải bước ngăn ở trước mặt Thẩm Trì, ấp úng nói: “Này, tên của ta là Chử Tư Lâm,” nói xong vẻ mặt đầy mong chờ nhìn về phía Thẩm Trì, “Ta, ta còn chưa biết tên của ngươi đấy.”
Chử Tư Lâm… Nghe thấy tên này, Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên mặt tròn nhiều hơn một chút, vẫn không nói cho hắn tên của mình, mà là đi vòng qua.
Lần này cuối cùng thiếu niên kia không dây dưa nữa, chỉ đứng ngây tại chỗ nhìn Thẩm Trì vòng qua y rời đi, vẻ mặt có chút thất thố, y nói gì sai sao?
Chử Tư Lâm, là một trong những nam phụ chính trong truyện, trời sinh thẹn thùng nhưng thiên tư cực cao, lần đầu chọn đồ đệ liền trở thành đệ tử thân truyền có địa vị tối cao trong số các đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Thừa Kiếm tông, về sau là phụ tá đắc lực của nam chính.
Nghĩ đến Thẩm Vô Hoặc, bước chân Thẩm Trì dừng một lát, đột nhiên hỏi, [Người này hiện tại có quen biết Thẩm Vô Hoặc hay không?]
[Thưa ký chủ, nam chính cùng nam phụ trong một lần thi đấu giữa các đệ tử ở Thừa Kiếm tông mới quen biết.] Hệ thống đáp lại rất nhanh, sau đó tiếp tục nói, [Thông qua kiểm tra đo lường của hệ thống, nam phụ vẫn chưa thấy diện mạo chủ nhân, sau đó đi theo chủ nhân hỏi tên, dựa vào logic của loài người mà nói, thuộc về trùng hợp.]
Nghe thấy hệ thống phản hồi, vẻ mặt Thẩm Trì dường như xẹt qua một tia hàm ý không rõ, nhưng ngay tức khắc khôi phục bình thường.
Gần đến đại điển tuyển đồ Thừa Kiếm tông mười năm mới tổ chức một lần, trong thành Kính Tiên nhất thời tràn ngập các nhân sĩ đến từ trời nam biển bắc, người cầu tiên từ trẻ đến trung niên, cho tới trẻ em bảy tám tuổi miệng còn hôi sữa, còn bao gồm một ít tán tu đến xem náo nhiệt, nhất thời khiến thành thị vốn đang thanh tịnh này bị lấp đầy.
Cho dù bất kể là cầu tiên giả hay tu tiên giả, đều tận lực thể hiện làm bộ tư thế thanh cao mà tới, động lòng người cũng nhiều, thị phi càng nhiều hơn.
Dọc hai bên đường đều là cửa hàng buôn bán, người đi trên phố đông vui rộn ràng, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng người mua mặc cả, tiếng người đi đường nói chuyện ầm ĩ với nhau, tiếng chiêng trống tửu lâu khai trương ầm ĩ, nhiều âm thanh pha tạp cùng một chỗ truyền vào lỗ tai hết sức huyên náo.
Thẩm Trì theo thói quen kéo ra một khoảng cách ngắn với người đi bên cạnh, theo dòng người tiến về phía trước.
“Ngươi đụng vào bản thiếu gia rồi, xin lỗi đi!”
Đột nhiên, một giọng nói cất cao âm cuối rất dễ nhận biết của thiếu niên vang lên bên tai Thẩm Trì. Ngay sau đó một cánh tay từ phía đám người vội vã đưa về phía tay hắn, dường như muốn bắt lấy Thẩm Trì.
Cánh tay Thẩm Trì rút lên, nhìn như trùng hợp không chút dấu vết tránh khỏi cánh tay đối phương đánh tới, giương mắt nhìn về phía người hắn “đụng phải”, trong bụng cảm thán một câu thật là đúng dịp, chẳng qua hôm nay bên cạnh Mạc Tử Dịch cũng không có bốn gã người hầu, ngược lại có vẻ thanh tịnh rất nhiều.
Nhìn Thẩm Trì cư nhiên thoát khỏi lòng bàn tay mình, sắc mặt Mạc Tử Dịch hết sức khó coi, nghĩ đến lần trước Thẩm Trì ở quán trọ trấn Kim Tố đã khiến y mất mặt, trong lòng lại càng phẫn nộ, lúc này lại chìa tay ra, chộp tới thân thể gầy nhỏ của Thẩm Trì.
Động tác của Mạc Tử Dịch hết sức nhanh nhẹn, mắt thấy ngón tay sắp chạm vào cánh tay Thẩm Trì, trong mắt y đầy vui mừng, vẻ mặt càng âm ngoan, tăng thêm lực đạo, giống như hận không thể bẻ gãy cánh tay Thẩm Trì.
[Nguy hiểm kề sát, mời chủ nhân kịp thời đưa ra phản ứng.] Bàn tay Mạc Tử Dịch gần ngay trước mắt, Thẩm Trì tựa hồ vẫn không nhúc nhích, hệ thống dường như lại có chút nóng nảy, [Không phải nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống vô phương mở ra phòng hộ tự động.]
Không để ý đến hệ thống cảnh báo, trong đầu Thẩm Trì hiện lên cảnh tượng xung quanh, thoáng chốc liền có chủ ý, nhìn Mạc Tử Dịch đang nhào tới, ngón tay trong áo hắn khẽ động, một lá bùa nét vẽ hời hợt màu xanh trong nháy mắt lóe lên hóa thành hư không, tiếp theo dường như có một lực cản vô hình ngăn trở dưới chân Mạc Tử Dịch.
Bất kể ở nơi nào, thích xem náo nhiệt đều là bản tính của con người, lúc này mới trong chớp mắt, người đi đường xung quanh hai người đều dừng lại, khi những người vây quanh hiểu chuyện nhìn thấy Mạc Tử Dịch đánh về phía Thẩm Trì, đều trợn to mắt.
Mạc Tử Dịch dù chưa từng tập võ, nhưng có lẽ nguyên do xuất thân từ thế gia tu chân, từ nhỏ đã ăn không ít linh vật đan dược, lực đạo tất nhiên so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, nếu như Thẩm Trì bị y bắt tại trận, hai cánh tay coi như không phế cũng tổn thương không nhẹ, điểm này cũng không ít người ở đây nhìn ra được.
Mặt khác đứa bé kia tuy khoác áo choàng, nhưng không khó để nhìn ra tuổi còn rất nhỏ, nói vậy chắc là đi cầu tiên, nếu như tay bị hủy, khả năng sẽ không còn cơ hội, phải đợi lần tiếp theo đến mười năm, nghĩ thế, đám đông vây xem không khỏi vì đứa bé kia lau đi mồ hôi.
Có người tốt bụng lúc này muốn tiến lên ngăn cản một màn thương tổn trước mắt, nhưng bọn họ còn chưa kịp động thủ, liền trợn mắt há hốc mồm đứng ngây tại chỗ, tình cảnh màn kịch đảo ngược thực sự khiến người ta trở tay không kịp.
Nói đến giữa lúc Mạc Tử Dịch sung sướng gần như đã đắc thủ, đột nhiên trượt chân một cái, bởi hai tay vươn ra, trọng tâm liền mất thăng bằng, lảo đảo một cái nhất thời ngã sang bên cạnh, va mạnh vào một đại hán đứng bên cạnh.
Gã đại hán kia rất cao lớn, tóc đỏ bện thừng, râu quai nón xỉa ra từ hai má, mắt sắc mày rậm, có vẻ cực kỳ hung hãn, bị Mạc Tử Dịch va vào, khuôn mặt nhất thời quét sang duỗi tay ra, Mạc Tử Dịch mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo liền bị xách lên treo giữa không trung như con gà con, đại hán hơi vung tay khiến cho y lắc trái lắc phải, lớn tiếng nói: “Tiểu tử, ngươi va vào đại gia rồi!”
Mạc Tử Dịch bị lắc đến hoa mắt váng đầu, lại bị giọng nói hung ác của đại hán dọa sợ mặt trắng bệch, “Ta, ta không phải cố ý!”
“Không phải cố ý? Nhiều con mắt nhìn vào như vậy, ngươi rõ ràng chính là cố ý va vào ông! Đụng vào ông đây hậu quả chính là gãy tay hoặc gãy chân, chọn một đi.”
Mạc Tử Dịch sợ đến muốn khóc, nhưng ngoài miệng lại tức giận, uy hiếp nói: “Ta, ta là đại thiếu gia Mạc gia đệ nhất thế gia tu chân! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Chỉ thấy đại hán làm như tự động ẩn đi lời kêu gào uy hiếp của Mạc Tử Dịch, đưa mắt nhìn bốn phía một vòng, nhóm người bị tình thế đột nhiên thay đổi khiến cả kinh sững sờ nhất thời thanh tỉnh hiểu chuyện, xôn xao mở miệng phụ họa.
“Không sai, chúng ta tận mắt nhìn thấy rồi, chính là tên này va phải!”
“Đúng vậy!”
“…”
Sau khi nhận được câu trả lời, đại hán gật đầu, lần thứ hai xách lên Mạc Tử Dịch đầu óc còn đang choáng váng lắc qua vài cái, nhìn về phía Thẩm Trì lớn tiếng nói: “Tiểu tử kia, ngươi đi đi, tiểu tử này hiện tại thuộc về lão tử!”
Đại hán kia nói xong muốn đuổi Thẩm Trì rời đi, khua khoắng bàn tay to ra xung quanh đám người, lớn tiếng nói: “Tránh ra tránh ra nào! Có nhường đường cho người đi không?”
Có lẽ do vẻ mặt hung hãn của đại hán, trong phút chốc đám người liền tách ra một lối đi.
Rời ra ngoài, đám người lại đứng túm tụm lại, Thẩm Trì nhìn thoáng qua ở giữa, đập vào mắt đều dày đặc bóng người, chỉ mơ hồ thấy được phần đầu của đại hán.
Đi được nửa con đường, phía sau vang lên mấy tiếng xương gãy răng rắc, kèm theo đó còn có tiếng Mạc Tử Dịch hét lên thảm thiết.
Thẩm Trì biết được cốt truyện từ chỗ hệ thống vẫn chưa đề cập đến tên của đại hán kia, nhưng kiếp trước Thẩm Trì biết gã, đến lúc đại hán đã từ tiên đạo chuyển thành ma đạo, là đao phủ nổi danh trong giới ma tu, lại chuyên giết ma tu, từ điểm đó có thể nhìn ra, tính cách người này cực kỳ ngay thẳng, hơn nữa vô cùng chán ghét có người đụng chạm vào gã, đặc biệt là ma tu hoặc người tâm địa bất chính, chỉ cần đụng tới gã, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì hồn phi phách tán.
Chẳng qua không biết tại sao tu tiên giả như vậy cuối cùng lại đọa ma, chẳng qua hiện tại xem ra, coi như chưa từng đọa ma, tính cách người này cùng trong ấn tượng của Thẩm Trì cũng không sai biệt nhiều lắm.
[Nam phụ mất đi cơ hội vào tông môn, cốt truyện phát sinh khó xác định. Để cam đoan hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, mời chủ nhân sau này không nên tùy ý thay đổi nội dung tình tiết chính.]
[Ta chỉ làm y ngã một cái, nghiêm khắc mà nói vẫn chưa thể khiến cho y không vào được tông môn.]
[Xin chủ nhân chờ một lát.] Nói xong hệ thống liền yên lặng, nửa ngày sau mới lên tiếng, [Xin lỗi, chủ nhân, là hệ thống tính toán sai lầm, lần này cốt truyện thay đổi cũng không phải nguyên nhân chính do ngài, để bồi thường, hệ thống đem biếu tặng ngài một truyền tống phù ngẫu nhiên, mời kiểm tra và nhận.]
Đáp án của hệ thống khiến cho con ngươi Thẩm Trì tối sầm đi, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, bước chân không loạn, theo dòng người bước ra ngoài phố.
Đại điển tuyển đồ, sắp tới rồi.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm]
Thẩm Trì: Nếu nam phụ có thể gián tiếp giết chết không bị hệ thống phát hiện, còn Thẩm Vô Hoặc đâu nhỉ?
Thẩm Vô Hoặc: Muốn khóc~ Tiểu Trì lại muốn giết ta…
Hệ thống: Đừng sợ, coi như mượn dao giết người cũng không giết được ngươi, ngươi chính là nam nhân có vầng hào quang của nam chính.
Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì: Cút!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook