Biên tập: Tiểu Vô Lại
“Trương Nhị, đi ra dắt ngựa!” Ông chủ Triệu hướng vào trong tiệm hét lớn, tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật trong phòng đập đầu xuống bàn, vang lên một tiếng cộp giòn tan.
“Hở? Ôi! Đến đây!”
Ông chủ Triệu đập cho tiểu nhị còn đang mơ mơ màng màng một chưởng, sai y dắt ngựa của khách ra chuồng, rồi dâng lên khuôn mặt tươi cười mời hai người vào trong nhà.
Dưới ánh nến màu cam, lúc này ông chủ Triệu mới thấy rõ dáng vẻ của bọn họ, không khỏi sửng sốt, nụ cười trên khóe miệng có hơi khựng lại.
Bởi vì vẫn chưa thay đổi quần áo bên ngoài, dáng vẻ hai người chật vật không chịu nổi, trên người Thẩm Vô Hoặc cũng không thiếu vết máu khô khốc, hơn nữa khuôn mặt y lạnh băng không biểu tình, thân hình cao, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng nhìn vào cũng khiến người ta hoảng sợ.
Nhưng mang theo trẻ con, hẳn là không phải tới cướp, nghĩ vậy, ông chủ Triệu hơi an tâm một chút, chà xát bàn tay hơi ướt mồ hôi, dò hỏi: “Khác quan muốn ở trọ sao?”
Thẩm Vô Hoặc nói: “Một gian phòng hảo hạng.”
“Được.” Mặc dù hơi nghi ngờ hai người này có năng lực trả tiền hay không, nhưng ông chủ Triệu vẫn một bên đáp ứng, một bên xoay người lại quầy hàng cầm chùm chìa khóa.
Bên trong nhà trọ không lớn chỉ có duy nhất một ngọn nến trên bàn đã cháy hơn phân nửa, sáp đèn đụn thành từng dòng chen chúc chảy xuống, đọng lại trên bàn thành từng cục màu trắng.
Bám lấy cổ Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì nhìn sơ qua một vòng nhà trọ hai tầng này, nghe thấy lời Thẩm Vô Hoặc, quay mặt lại về phía y nói: “Hai phòng.”
Ông chủ Triệu nghe vậy động tác cầm chìa khóa cứng đờ, có hơi gian nan nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc.
Tuy nhìn dáng vẻ bọn họ cũng không giống như ăn mày, mà càng giống như hai thiếu gia nhà giàu gặp nạn, nếu như bọn họ không mang theo tiền, thu lưu hai đứa trẻ này một đêm cũng không phải không thể, nhưng hai gian phòng thì lại có chút làm khó lão, nước trà đèn nến vỏ chăn cũng đều cần tiền đó!
Thẩm Vô Hoặc quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì, dưới ánh nến lập lòe thấy rõ sự kiên trì trong mắt đối phương khiến y phải giật mình, lập tức nghĩ ra mình với Thẩm Trì vốn không tính là quen thuộc, hắn không muốn ở cùng y cũng phải, mặc dù trong lòng nuối tiếc nhưng cũng không làm khó hắn, gật đầu với ông chủ, móc ra một nén bạc đặt lên quầy, “Hai gian phòng hảo hạng.”
Nhìn thấy thỏi bạc, mắt ông chủ Triệu sáng ngời lên, ngẩng đầu xác định vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc vẫn như trước không thay đổi, cực nhanh tay kéo thỏi bạc về phía mình, mỉm cười tủm tỉm nói to: “Được rồi, hai gian phòng hảo hạng.”
Ông chủ ngoài ý muốn có được tiền tài lấy ra chìa khóa, mặt mày hồng hào đưa hai người lên lầu hai.
“Đại ca, ta muốn gian này.” Thẩm Trì nghiêng người sang, chỉ về phía cánh cửa cuối hành lang.
“Tiểu khách quan thật là tinh mắt, gian phòng này có hướng tốt nhất tiệm ta, cam đoan mới sáng sớm có thể thấy ánh mặt trời, chăn mền giường này đều là mới tinh.” Đẩy ra hai cánh cửa gỗ lim được trang trí hoa văn đơn giản, ông chủ Triệu khoe ra khuôn mặt tươi cười giới thiệu, tiếp theo ánh mắt rơi vào dáng vẻ chật vật của hai người, “Ta xem bộ dạng khách quan dường như gặp phải biến cố, dáng vẻ này cũng không tiện xuất môn, nếu như khách quan cần, ta có thể giúp các ngài đi mua một chút hành trang.”
Ông chủ Triệu nói chăn đệm hoàn toàn mới cũng chẳng phải nói dối, dù sao từ khi lão tiếp nhận nhà trọ này cũng chưa từng tiếp đãi qua khách hàng nào, chẳng qua hướng tốt hay không cũng rất khó nói, nhưng Thẩm Trì thích, Thẩm Vô Hoặc đương nhiên sẽ không từ chối.
Ánh mắt rời khỏi căn phòng bày trí đơn giản, Thẩm Vô Hoặc nhìn ông chủ Triệu, tay phải lần thứ hai tung ra một nén bạc, “Mỗi người hai bộ, đa tạ.”
Thừa dịp Thẩm Vô Hoặc dời lực chú ý nói chuyện cùng ông chủ, Thẩm Trì đang ghé vào bả vai Thẩm Vô Hoặc híp mắt lại, ngón tay nằm ngoài phạm vi tầm mắt của hai người lặng lẽ chuyển động.
Cổ tay hắn bất động, ngón tay búng búng, trong nháy mắt xuất ra mấy vạch thủ ấn xinh đẹp. Theo nhịp thủ quyết đánh ra, dường như có mấy sợi tơ vô hình yên lặng vô thức tiến vào phía sau tim Thẩm Vô Hoặc.
[Chủ nhân, xin không nên tùy ý tiêu hao HP…]
[Câm miệng.]
Ngắt lời hệ thống, ngón tay Thẩm Trì khẽ động, đầu ngón tay hắn như lóe lên chút lấm chấm đen, cho đến khi hai người nói chuyện với nhau xong, vừa lúc Thẩm Trì dừng động tác.
Không thèm để ý chút nào đến thái độ nguội lạnh của Thẩm Vô Hoặc, sau khi được đối phương đáp ứng, ông chủ Triệu nhận lấy bạc y đưa, cáo biệt hai người bước lộc cộc xuống lầu.
Dường như Thẩm Vô Hoặc không cảm giác chút nào về động tác vừa rồi của Thẩm Trì, đem Thẩm Trì đặt lên giường ngồi, tìm ra đôi giày của nhà trọ cung cấp đặt dưới chân hắn, nói: “Nếu có việc thì gọi, ta ở ngay bên cạnh.”
Thẩm Trì vung vẩy đôi chân còn cách mặt đất một khoảng, liếc nhìn đôi giày được xếp ngay ngắn dưới đất, lập tức chuyển hướng về Thẩm Vô Hoặc nở một nụ cười vui vẻ, nhu thuận đáp: “Được, cảm ơn đại ca.”
Động tác của Thẩm Vô Hoặc dừng lại một lát, tiếp theo ừ lạnh nhạt một tiếng, coi như đáp lại Thẩm Trì.
“Đại ca.” Thẩm Trì sờ soạng túi áo, móc ra một mặt ngọc trụy chạm khắc hình rồng màu xanh ước chừng bằng ngón tay cái, hai tay nâng nó lên để trước ngực, ánh mắt sáng long lanh nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc, “Đại ca, đây là bùa hộ mệnh mẹ ta để lại cho ta, tặng cho ngươi.”
Nhìn miếng ngọc nho nhỏ ở trong lòng bàn tay Thẩm Trì, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc run rẩy, nhưng chưa lập tức nhận lấy, chỉ hỏi: “Vì sao?”
“Hở?” Thẩm Trì ngẩng đầu, dường như có hơi nghi hoặc vì sao Thẩm Vô Hoặc lại hỏi như vậy, mở to mắt nghiêm túc trả lời: “Mẹ ta bảo, ơn như giọt nước cũng phải báo đáp bằng sông biển, đại ca đã chăm sóc lúc ta sinh bệnh, đương nhiên phải tạ lễ.”
Không biết có phải ảo giác của Thẩm Trì hay không, dường như hắn cảm thấy sau khi nói xong lời này, Thẩm Vô Hoặc đã nở nụ cười? Chẳng qua khi hắn nhìn kỹ lại, phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn là dáng vẻ thờ ơ kia.
“Ta sẽ giữ kỹ.” Thẩm Vô Hoặc nhận lấy miếng ngọc trong tay Thẩm Trì bỏ vào trong ngực, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.” Liền xoay người ra cửa, bước chân vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Vô Hoặc vừa mới đi, tiểu nhị liền đến gõ cửa, trong tay gã bưng một bát cháo nóng bốc khói, thấy Thẩm Trì liền hơi ngẩn người ra, chưa từng nghĩ tới tiểu khách nhân này lại dễ nhìn như vậy, hoảng thần mất một lát mới nói: “Khách quan, cháo của ngài đây.”
Thẩm Trì vẫn chưa gọi cháo, cũng chưa từng nói mình đói, còn như cháo này do người nào gọi, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Thẩm Trì chỉ vào cái bàn ở giữa phòng, nói với tiểu nhị, “Để đó đi.”
Sau khi tiểu nhị rời đi, Thẩm Trì vẫn duy trì vẻ mặt nhu thuận như ở trước mặt Thẩm Vô Hoặc nhìn cánh cửa gỗ lim đơn sơ một hồi, sau khi xác nhận nó sẽ không bị mở ra nữa, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn khiến người ta phải lạnh hết sống lưng.
Khuôn mặt tươi cười lóe lên rồi biến mất, rất nhanh Thẩm Trì liền khôi phục bộ mặt không cảm xúc, tung nhẹ người một cái nhảy xuống mép giường, cũng không nhìn đến đôi giày Thẩm Vô Hoặc vừa mới chạm qua kia, liền đi chân trần giẫm xuống sàn gỗ có chút mát lạnh, bước đi thong thả đến cửa, vươn tay cài chốt lại.
Lúc then cửa chốt vào phát ra tiếng lạch cạch, suy nghĩ một lát, Thẩm Trì lại lấy từ túi đựng đồ ra một viên linh thạch, sau khi bày xong trận pháp trong phòng, thần kinh vẫn luôn căng thẳng rốt cục mới buông lỏng một chút. Xoa bóp cánh tay có hơi ê ẩm, hắn đưa mắt nhìn bát cháo trên bàn vẫn còn nóng, cười xùy một tiếng đi vòng qua nó, xê dịch băng ghế đặt dưới bệ cửa sổ, sau đó xoay người lại thổi tắt ngọn nến, trong phòng thoáng chốc rơi vào một màu đen kịt.
Nhìn trong phòng Thẩm Trì tối lại, Thẩm Vô Hoặc mới về đến gian phòng của mình. Ngồi ở trước bàn, y đem miếng ngọc trong lồng ngực ra, cầm nó giơ lên trước mặt giống như nhặt được bảo bối, nhìn chăm chú một hồi lâu mới cẩn thận lấy ra một cái dây đỏ luồn qua nó, đeo sát ở trước ngực.
Sau khi từ biệt hai huynh đệ, ông chủ Triệu đi xuống góc cầu thang, vui sướng móc ra nén bạc Thẩm Vô Hoặc đưa cho ước lượng, cái này tầm năm lượng đi, coi như mua cho hai người mỗi người hai bộ quần áo vải tốt nhất, cũng phải dư lại hai lượng bạc!
Cộng thêm một lượng bạc ở trọ vừa rồi… Ông chủ Triệu đưa bàn tay mập mạp vuốt ngực mình, hít một hơi thật sâu.
Xem ra, cho dù tiếp theo không có khách, nhà trọ này ước chừng cũng chống đỡ được hơn nửa năm!
Lau đi mồ hôi kích động trên trán, ông chủ Triệu trở lại trước quầy, mở ngăn kéo tủ ra, cẩn thận dè dặt đem hai thỏi bạc dùng túi đỏ bọc vào, lại lấy ra bốn xâu tiền nhét vào trong túi áo, mới khóa ngăn tủ lại, đem chìa khóa nhét vào trong túi, mới vừa đi ra hai bước, lại không yên tâm quay về, lấy một cái khóa từ trong ngăn tủ khác khóa thêm vào ngăn tủ vừa đựng tiền.
Căn dặn tiểu nhị trông cửa hàng, ông chủ Triệu mang theo đèn lồng bước ra cửa. Vì không phụ lòng năm lượng bạc này, lão vẫn quyết định đi làm phiền lão bằng hữu một chuyến, nhanh chóng mua quần áo mới về cho khách nhân.
“Tiểu nhị! Ở trọ!”
Ông chủ Triệu vừa ra khỏi cửa không lâu, Trương Nhị đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên bị đánh thức lần thứ hai, ngẩng đầu dậy thấy một đám thiếu nam thiếu nữ đi vào trong nhà trọ, căn nhà vốn bé xíu thoáng chốc đứng chật chội hẳn lên.
Sau khi đứng vững trong phòng, thiếu niên cẩm y tướng mạo thập phần phong lưu dẫn đầu phất tay ra hiệu, một thiếu niên thấp bé phía sau y tiến lên một bước, ném một nén bạc cho tiểu nhị trước mặt, “Cho năm gian phòng hảo hạng!”
Trương Nhị đưa mắt nhìn lên nén bạc, vẻ mặt khó xử, “Thật ngại quá khách quan, nhà trọ quá nhỏ, tổng cộng chỉ có sáu gian phòng hảo hạng, hôm nay có khách khác tới, chỉ còn dư lại bốn phòng, không biết mấy vị có thể thương lượng một chút để hai người chung một phòng? Phòng hảo hạng giường chiếu cũng rất rộng.”
Nghe được lời ấy, khung cảnh lúc này liền trở nên huyên náo.
“Bốn gian thì làm sao đủ? Chúng ta có năm người mà!”
“Ta không có thói quen ở cùng với người khác.”
“Ta muốn ở một mình!”
Lại nói đến ông chủ Triệu mặc cả mãi rốt cục đem giá tiền giảm xuống, cất đi một chuỗi tiền còn dư, khẽ ngâm nga ôm bốn bộ quần áo mới thong thả một mạch trở về nhà trọ, đang lúc trong lòng lão tính toán ngày mai có thể mua thêm cho nhà trọ mấy cái bàn mới, đột nhiên nghe được một hồi ồn ào, đúng là phát ra từ trong cửa tiệm, vội vã bước nhanh hơn.
Vừa mới vào đến cửa, lão liền trông thấy tiểu nhị mồ hôi chảy đầy mặt, chân tay luống cuống đứng ở trong góc, lập tức có mấy ánh mắt rơi vào người mình, ông chủ Triệu thân hình tròn vo chạy thẳng một mạch không khỏi chấn động, theo thói quen lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Mấy vị tới ở trọ sao?”
“Ngươi chính là ông chủ nhà trọ này hả, trở về thật đúng lúc.” Thiếu niên cẩm y ngồi trên ghế băng, một chân để xuống đất, một chân gác lên bắp đùi, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói lại mang theo sự thản nhiên, thậm chỉ có hơi khinh miệt, “Nhóm chúng ta có năm người, muốn năm gian phòng hảo hạng, tiểu nhị nhà ngươi nói có người ở rồi, ngươi để bọn chúng rời đi dành ra một phòng cho chúng ta.”
Ông chủ bị làm khó xử, “Chuyện này…”
Thiếu niên đem bạc trên tay tung ra, “Chỗ này có mười lượng bạc, thuận tiện làm chi phí ở lại tối nay.”
Thấy bạc, hai mắt ông chủ Triệu sáng rực lên, nhưng sau khi nhìn một hồi liền đưa mắt rời đi, khuôn mặt nhăn nhúm lại, nhức nhối nói: “Thực sự xin lỗi khách quan, là hai vị khách quan kia tới trước, mọi việc đều có trước có sau, ngài nói có đúng không?” Lúc nói những lời này, ông chủ Triệu giống như đã dùng đến khí lực cực lớn, lão cân nhắc mấy bộ quần áo mới trên tay, thở dài, không nhìn đến bạc trong tay những người kia.
“Ngươi không muốn cũng không sao, chúng ta tự đi nói!”
Hiển nhiên hết sức bất mãn với câu trả lời của ông chủ, một giọng nữ bén nhọn vang lên, ông chủ Triệu còn chưa kịp ngăn cản, liền thấy mấy người lần lượt chậm rãi lên lầu.
Lúc này Thẩm Vô Hoặc mới đem miếng ngọc bỏ vào trong áo, chỉ nghe thấy cửa bị đập vang lên bùm bụp, nghĩ đến khả năng Thẩm Trì đã nghỉ ngơi, tiếng động vô cùng lớn này sẽ đánh thức hắn dậy, trong mắt y tràn đầy sương lạnh, tiến vài bước ra mở cửa, “Chuyện gì?”
Hành lang vốn không quá lớn vì mấy vị khách không mời mà đến nên có vẻ hơi chen chúc.
Đám người khí thế hung hăng trong nháy mắt cửa mở ra, bị giọng nói lạnh lùng của Thẩm Vô Hoặc làm cho chấn động rùng mình đồng loạt lui ra sau một bước, lãnh ý từ đối phương nhất thời khiến chân tay luống cuống, nhìn tuổi tác của Thẩm Vô Hoặc cũng không khác bọn họ là bao, nhưng cỗ khí thế trên người kia bọn họ so thế nào cũng thua kém.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ cầm đầu trắng bệch, siết chặt đôi bàn tay trắng mịn, giọng nói có hơi lắp bắp, “Ta, chúng ta…”
“Ta nói nhân vật ở lầu trên thế nào mà ông chủ lại chu đáo như thế, hóa chỉ là một tên ăn mày.” Giọng nói khinh bỉ vang lên ở phía hành lang, thiếu niên cẩm y không biết từ lúc nào lôi ra một cây quạt xếp nắm trong tay, khiến người ta đều cảm thấy lạnh thay cho hắn.
Mấy thiếu nam thiếu nữ đi lên trước xôn xao nhường đường cho hắn.
Ngay lúc Thẩm Vô Hoặc định đáp lời, ánh mắt lại đột nhiên lạnh run, đẩy thiếu niên đang đứng vững trước mặt y ra, không thèm đếm xỉa tiếng kêu gào đằng sau, sải bước đến căn phòng thuộc về Thẩm Trì ở sát vách.
“Trương Nhị, đi ra dắt ngựa!” Ông chủ Triệu hướng vào trong tiệm hét lớn, tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật trong phòng đập đầu xuống bàn, vang lên một tiếng cộp giòn tan.
“Hở? Ôi! Đến đây!”
Ông chủ Triệu đập cho tiểu nhị còn đang mơ mơ màng màng một chưởng, sai y dắt ngựa của khách ra chuồng, rồi dâng lên khuôn mặt tươi cười mời hai người vào trong nhà.
Dưới ánh nến màu cam, lúc này ông chủ Triệu mới thấy rõ dáng vẻ của bọn họ, không khỏi sửng sốt, nụ cười trên khóe miệng có hơi khựng lại.
Bởi vì vẫn chưa thay đổi quần áo bên ngoài, dáng vẻ hai người chật vật không chịu nổi, trên người Thẩm Vô Hoặc cũng không thiếu vết máu khô khốc, hơn nữa khuôn mặt y lạnh băng không biểu tình, thân hình cao, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng nhìn vào cũng khiến người ta hoảng sợ.
Nhưng mang theo trẻ con, hẳn là không phải tới cướp, nghĩ vậy, ông chủ Triệu hơi an tâm một chút, chà xát bàn tay hơi ướt mồ hôi, dò hỏi: “Khác quan muốn ở trọ sao?”
Thẩm Vô Hoặc nói: “Một gian phòng hảo hạng.”
“Được.” Mặc dù hơi nghi ngờ hai người này có năng lực trả tiền hay không, nhưng ông chủ Triệu vẫn một bên đáp ứng, một bên xoay người lại quầy hàng cầm chùm chìa khóa.
Bên trong nhà trọ không lớn chỉ có duy nhất một ngọn nến trên bàn đã cháy hơn phân nửa, sáp đèn đụn thành từng dòng chen chúc chảy xuống, đọng lại trên bàn thành từng cục màu trắng.
Bám lấy cổ Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì nhìn sơ qua một vòng nhà trọ hai tầng này, nghe thấy lời Thẩm Vô Hoặc, quay mặt lại về phía y nói: “Hai phòng.”
Ông chủ Triệu nghe vậy động tác cầm chìa khóa cứng đờ, có hơi gian nan nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc.
Tuy nhìn dáng vẻ bọn họ cũng không giống như ăn mày, mà càng giống như hai thiếu gia nhà giàu gặp nạn, nếu như bọn họ không mang theo tiền, thu lưu hai đứa trẻ này một đêm cũng không phải không thể, nhưng hai gian phòng thì lại có chút làm khó lão, nước trà đèn nến vỏ chăn cũng đều cần tiền đó!
Thẩm Vô Hoặc quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì, dưới ánh nến lập lòe thấy rõ sự kiên trì trong mắt đối phương khiến y phải giật mình, lập tức nghĩ ra mình với Thẩm Trì vốn không tính là quen thuộc, hắn không muốn ở cùng y cũng phải, mặc dù trong lòng nuối tiếc nhưng cũng không làm khó hắn, gật đầu với ông chủ, móc ra một nén bạc đặt lên quầy, “Hai gian phòng hảo hạng.”
Nhìn thấy thỏi bạc, mắt ông chủ Triệu sáng ngời lên, ngẩng đầu xác định vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc vẫn như trước không thay đổi, cực nhanh tay kéo thỏi bạc về phía mình, mỉm cười tủm tỉm nói to: “Được rồi, hai gian phòng hảo hạng.”
Ông chủ ngoài ý muốn có được tiền tài lấy ra chìa khóa, mặt mày hồng hào đưa hai người lên lầu hai.
“Đại ca, ta muốn gian này.” Thẩm Trì nghiêng người sang, chỉ về phía cánh cửa cuối hành lang.
“Tiểu khách quan thật là tinh mắt, gian phòng này có hướng tốt nhất tiệm ta, cam đoan mới sáng sớm có thể thấy ánh mặt trời, chăn mền giường này đều là mới tinh.” Đẩy ra hai cánh cửa gỗ lim được trang trí hoa văn đơn giản, ông chủ Triệu khoe ra khuôn mặt tươi cười giới thiệu, tiếp theo ánh mắt rơi vào dáng vẻ chật vật của hai người, “Ta xem bộ dạng khách quan dường như gặp phải biến cố, dáng vẻ này cũng không tiện xuất môn, nếu như khách quan cần, ta có thể giúp các ngài đi mua một chút hành trang.”
Ông chủ Triệu nói chăn đệm hoàn toàn mới cũng chẳng phải nói dối, dù sao từ khi lão tiếp nhận nhà trọ này cũng chưa từng tiếp đãi qua khách hàng nào, chẳng qua hướng tốt hay không cũng rất khó nói, nhưng Thẩm Trì thích, Thẩm Vô Hoặc đương nhiên sẽ không từ chối.
Ánh mắt rời khỏi căn phòng bày trí đơn giản, Thẩm Vô Hoặc nhìn ông chủ Triệu, tay phải lần thứ hai tung ra một nén bạc, “Mỗi người hai bộ, đa tạ.”
Thừa dịp Thẩm Vô Hoặc dời lực chú ý nói chuyện cùng ông chủ, Thẩm Trì đang ghé vào bả vai Thẩm Vô Hoặc híp mắt lại, ngón tay nằm ngoài phạm vi tầm mắt của hai người lặng lẽ chuyển động.
Cổ tay hắn bất động, ngón tay búng búng, trong nháy mắt xuất ra mấy vạch thủ ấn xinh đẹp. Theo nhịp thủ quyết đánh ra, dường như có mấy sợi tơ vô hình yên lặng vô thức tiến vào phía sau tim Thẩm Vô Hoặc.
[Chủ nhân, xin không nên tùy ý tiêu hao HP…]
[Câm miệng.]
Ngắt lời hệ thống, ngón tay Thẩm Trì khẽ động, đầu ngón tay hắn như lóe lên chút lấm chấm đen, cho đến khi hai người nói chuyện với nhau xong, vừa lúc Thẩm Trì dừng động tác.
Không thèm để ý chút nào đến thái độ nguội lạnh của Thẩm Vô Hoặc, sau khi được đối phương đáp ứng, ông chủ Triệu nhận lấy bạc y đưa, cáo biệt hai người bước lộc cộc xuống lầu.
Dường như Thẩm Vô Hoặc không cảm giác chút nào về động tác vừa rồi của Thẩm Trì, đem Thẩm Trì đặt lên giường ngồi, tìm ra đôi giày của nhà trọ cung cấp đặt dưới chân hắn, nói: “Nếu có việc thì gọi, ta ở ngay bên cạnh.”
Thẩm Trì vung vẩy đôi chân còn cách mặt đất một khoảng, liếc nhìn đôi giày được xếp ngay ngắn dưới đất, lập tức chuyển hướng về Thẩm Vô Hoặc nở một nụ cười vui vẻ, nhu thuận đáp: “Được, cảm ơn đại ca.”
Động tác của Thẩm Vô Hoặc dừng lại một lát, tiếp theo ừ lạnh nhạt một tiếng, coi như đáp lại Thẩm Trì.
“Đại ca.” Thẩm Trì sờ soạng túi áo, móc ra một mặt ngọc trụy chạm khắc hình rồng màu xanh ước chừng bằng ngón tay cái, hai tay nâng nó lên để trước ngực, ánh mắt sáng long lanh nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc, “Đại ca, đây là bùa hộ mệnh mẹ ta để lại cho ta, tặng cho ngươi.”
Nhìn miếng ngọc nho nhỏ ở trong lòng bàn tay Thẩm Trì, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc run rẩy, nhưng chưa lập tức nhận lấy, chỉ hỏi: “Vì sao?”
“Hở?” Thẩm Trì ngẩng đầu, dường như có hơi nghi hoặc vì sao Thẩm Vô Hoặc lại hỏi như vậy, mở to mắt nghiêm túc trả lời: “Mẹ ta bảo, ơn như giọt nước cũng phải báo đáp bằng sông biển, đại ca đã chăm sóc lúc ta sinh bệnh, đương nhiên phải tạ lễ.”
Không biết có phải ảo giác của Thẩm Trì hay không, dường như hắn cảm thấy sau khi nói xong lời này, Thẩm Vô Hoặc đã nở nụ cười? Chẳng qua khi hắn nhìn kỹ lại, phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn là dáng vẻ thờ ơ kia.
“Ta sẽ giữ kỹ.” Thẩm Vô Hoặc nhận lấy miếng ngọc trong tay Thẩm Trì bỏ vào trong ngực, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.” Liền xoay người ra cửa, bước chân vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Vô Hoặc vừa mới đi, tiểu nhị liền đến gõ cửa, trong tay gã bưng một bát cháo nóng bốc khói, thấy Thẩm Trì liền hơi ngẩn người ra, chưa từng nghĩ tới tiểu khách nhân này lại dễ nhìn như vậy, hoảng thần mất một lát mới nói: “Khách quan, cháo của ngài đây.”
Thẩm Trì vẫn chưa gọi cháo, cũng chưa từng nói mình đói, còn như cháo này do người nào gọi, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Thẩm Trì chỉ vào cái bàn ở giữa phòng, nói với tiểu nhị, “Để đó đi.”
Sau khi tiểu nhị rời đi, Thẩm Trì vẫn duy trì vẻ mặt nhu thuận như ở trước mặt Thẩm Vô Hoặc nhìn cánh cửa gỗ lim đơn sơ một hồi, sau khi xác nhận nó sẽ không bị mở ra nữa, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn khiến người ta phải lạnh hết sống lưng.
Khuôn mặt tươi cười lóe lên rồi biến mất, rất nhanh Thẩm Trì liền khôi phục bộ mặt không cảm xúc, tung nhẹ người một cái nhảy xuống mép giường, cũng không nhìn đến đôi giày Thẩm Vô Hoặc vừa mới chạm qua kia, liền đi chân trần giẫm xuống sàn gỗ có chút mát lạnh, bước đi thong thả đến cửa, vươn tay cài chốt lại.
Lúc then cửa chốt vào phát ra tiếng lạch cạch, suy nghĩ một lát, Thẩm Trì lại lấy từ túi đựng đồ ra một viên linh thạch, sau khi bày xong trận pháp trong phòng, thần kinh vẫn luôn căng thẳng rốt cục mới buông lỏng một chút. Xoa bóp cánh tay có hơi ê ẩm, hắn đưa mắt nhìn bát cháo trên bàn vẫn còn nóng, cười xùy một tiếng đi vòng qua nó, xê dịch băng ghế đặt dưới bệ cửa sổ, sau đó xoay người lại thổi tắt ngọn nến, trong phòng thoáng chốc rơi vào một màu đen kịt.
Nhìn trong phòng Thẩm Trì tối lại, Thẩm Vô Hoặc mới về đến gian phòng của mình. Ngồi ở trước bàn, y đem miếng ngọc trong lồng ngực ra, cầm nó giơ lên trước mặt giống như nhặt được bảo bối, nhìn chăm chú một hồi lâu mới cẩn thận lấy ra một cái dây đỏ luồn qua nó, đeo sát ở trước ngực.
Sau khi từ biệt hai huynh đệ, ông chủ Triệu đi xuống góc cầu thang, vui sướng móc ra nén bạc Thẩm Vô Hoặc đưa cho ước lượng, cái này tầm năm lượng đi, coi như mua cho hai người mỗi người hai bộ quần áo vải tốt nhất, cũng phải dư lại hai lượng bạc!
Cộng thêm một lượng bạc ở trọ vừa rồi… Ông chủ Triệu đưa bàn tay mập mạp vuốt ngực mình, hít một hơi thật sâu.
Xem ra, cho dù tiếp theo không có khách, nhà trọ này ước chừng cũng chống đỡ được hơn nửa năm!
Lau đi mồ hôi kích động trên trán, ông chủ Triệu trở lại trước quầy, mở ngăn kéo tủ ra, cẩn thận dè dặt đem hai thỏi bạc dùng túi đỏ bọc vào, lại lấy ra bốn xâu tiền nhét vào trong túi áo, mới khóa ngăn tủ lại, đem chìa khóa nhét vào trong túi, mới vừa đi ra hai bước, lại không yên tâm quay về, lấy một cái khóa từ trong ngăn tủ khác khóa thêm vào ngăn tủ vừa đựng tiền.
Căn dặn tiểu nhị trông cửa hàng, ông chủ Triệu mang theo đèn lồng bước ra cửa. Vì không phụ lòng năm lượng bạc này, lão vẫn quyết định đi làm phiền lão bằng hữu một chuyến, nhanh chóng mua quần áo mới về cho khách nhân.
“Tiểu nhị! Ở trọ!”
Ông chủ Triệu vừa ra khỏi cửa không lâu, Trương Nhị đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên bị đánh thức lần thứ hai, ngẩng đầu dậy thấy một đám thiếu nam thiếu nữ đi vào trong nhà trọ, căn nhà vốn bé xíu thoáng chốc đứng chật chội hẳn lên.
Sau khi đứng vững trong phòng, thiếu niên cẩm y tướng mạo thập phần phong lưu dẫn đầu phất tay ra hiệu, một thiếu niên thấp bé phía sau y tiến lên một bước, ném một nén bạc cho tiểu nhị trước mặt, “Cho năm gian phòng hảo hạng!”
Trương Nhị đưa mắt nhìn lên nén bạc, vẻ mặt khó xử, “Thật ngại quá khách quan, nhà trọ quá nhỏ, tổng cộng chỉ có sáu gian phòng hảo hạng, hôm nay có khách khác tới, chỉ còn dư lại bốn phòng, không biết mấy vị có thể thương lượng một chút để hai người chung một phòng? Phòng hảo hạng giường chiếu cũng rất rộng.”
Nghe được lời ấy, khung cảnh lúc này liền trở nên huyên náo.
“Bốn gian thì làm sao đủ? Chúng ta có năm người mà!”
“Ta không có thói quen ở cùng với người khác.”
“Ta muốn ở một mình!”
Lại nói đến ông chủ Triệu mặc cả mãi rốt cục đem giá tiền giảm xuống, cất đi một chuỗi tiền còn dư, khẽ ngâm nga ôm bốn bộ quần áo mới thong thả một mạch trở về nhà trọ, đang lúc trong lòng lão tính toán ngày mai có thể mua thêm cho nhà trọ mấy cái bàn mới, đột nhiên nghe được một hồi ồn ào, đúng là phát ra từ trong cửa tiệm, vội vã bước nhanh hơn.
Vừa mới vào đến cửa, lão liền trông thấy tiểu nhị mồ hôi chảy đầy mặt, chân tay luống cuống đứng ở trong góc, lập tức có mấy ánh mắt rơi vào người mình, ông chủ Triệu thân hình tròn vo chạy thẳng một mạch không khỏi chấn động, theo thói quen lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Mấy vị tới ở trọ sao?”
“Ngươi chính là ông chủ nhà trọ này hả, trở về thật đúng lúc.” Thiếu niên cẩm y ngồi trên ghế băng, một chân để xuống đất, một chân gác lên bắp đùi, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói lại mang theo sự thản nhiên, thậm chỉ có hơi khinh miệt, “Nhóm chúng ta có năm người, muốn năm gian phòng hảo hạng, tiểu nhị nhà ngươi nói có người ở rồi, ngươi để bọn chúng rời đi dành ra một phòng cho chúng ta.”
Ông chủ bị làm khó xử, “Chuyện này…”
Thiếu niên đem bạc trên tay tung ra, “Chỗ này có mười lượng bạc, thuận tiện làm chi phí ở lại tối nay.”
Thấy bạc, hai mắt ông chủ Triệu sáng rực lên, nhưng sau khi nhìn một hồi liền đưa mắt rời đi, khuôn mặt nhăn nhúm lại, nhức nhối nói: “Thực sự xin lỗi khách quan, là hai vị khách quan kia tới trước, mọi việc đều có trước có sau, ngài nói có đúng không?” Lúc nói những lời này, ông chủ Triệu giống như đã dùng đến khí lực cực lớn, lão cân nhắc mấy bộ quần áo mới trên tay, thở dài, không nhìn đến bạc trong tay những người kia.
“Ngươi không muốn cũng không sao, chúng ta tự đi nói!”
Hiển nhiên hết sức bất mãn với câu trả lời của ông chủ, một giọng nữ bén nhọn vang lên, ông chủ Triệu còn chưa kịp ngăn cản, liền thấy mấy người lần lượt chậm rãi lên lầu.
Lúc này Thẩm Vô Hoặc mới đem miếng ngọc bỏ vào trong áo, chỉ nghe thấy cửa bị đập vang lên bùm bụp, nghĩ đến khả năng Thẩm Trì đã nghỉ ngơi, tiếng động vô cùng lớn này sẽ đánh thức hắn dậy, trong mắt y tràn đầy sương lạnh, tiến vài bước ra mở cửa, “Chuyện gì?”
Hành lang vốn không quá lớn vì mấy vị khách không mời mà đến nên có vẻ hơi chen chúc.
Đám người khí thế hung hăng trong nháy mắt cửa mở ra, bị giọng nói lạnh lùng của Thẩm Vô Hoặc làm cho chấn động rùng mình đồng loạt lui ra sau một bước, lãnh ý từ đối phương nhất thời khiến chân tay luống cuống, nhìn tuổi tác của Thẩm Vô Hoặc cũng không khác bọn họ là bao, nhưng cỗ khí thế trên người kia bọn họ so thế nào cũng thua kém.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ cầm đầu trắng bệch, siết chặt đôi bàn tay trắng mịn, giọng nói có hơi lắp bắp, “Ta, chúng ta…”
“Ta nói nhân vật ở lầu trên thế nào mà ông chủ lại chu đáo như thế, hóa chỉ là một tên ăn mày.” Giọng nói khinh bỉ vang lên ở phía hành lang, thiếu niên cẩm y không biết từ lúc nào lôi ra một cây quạt xếp nắm trong tay, khiến người ta đều cảm thấy lạnh thay cho hắn.
Mấy thiếu nam thiếu nữ đi lên trước xôn xao nhường đường cho hắn.
Ngay lúc Thẩm Vô Hoặc định đáp lời, ánh mắt lại đột nhiên lạnh run, đẩy thiếu niên đang đứng vững trước mặt y ra, không thèm đếm xỉa tiếng kêu gào đằng sau, sải bước đến căn phòng thuộc về Thẩm Trì ở sát vách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook