Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
Quyển 1 - Chương 3

“Yêm nương quá đáng a!!!!!”

Cảm giác đã rơi xuống mặt đất, ta rốt cục mở hai mắt.”Hảo, hảo, đau quá a! Đây là đâu a?” Ta nhìn đông nhìn tây, đột nhiên bị một đôi nhãn thần sắc bén nhìn lại. Đẹp quá a! Sao trên đời này lại có mỹ nhân đẹp như thế a! Ngay cả tứ đại mỹ nhân tái thế cũng không đẹp bằng phân nửa nàng. Chỉ là vì sao mỹ nhân lại ôm một vị mỹ thiếu niên khả ái ni? Lẽ nào ở cổ đại cũng lưu hành tỷ đệ luyến?

“Ha hả, các ngươi cứ tiếp tục, ta không quấy rầy nữa. Xin lỗi xin lỗi.” Ta một bên giả bộ ngớ ngẩn để giả ngu lừa đảo, một bên hướng cánh cửa thối lui.

“Người đâu! Bắt thích khách!” Tiếng thét chói tai đáng sợ từ trong miệng vị mỹ thiếu niên khả ái kia tràn ra.

Ai, thượng đế quả nhiên là công bằng nha, giúp người mở một cánh cửa, nhất định sẽ giúp người…đóng một cánh cửa khác. Ta không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn vài lần. Trong vòng vày giây, bốn phía chui ra tầng tầng lớp lớp thị vệ bao vây quanh ta. Làm gì vậy a? Làm gì vậy a? Không phải tại ta phá hư nóc nhà của nhà ngươi chứ? Nếu không có dù cản lại bớt, nếu không nhờ thân thể tương đối “nhỏ nhắn xinh xắn” của ta, nóc nhà của ngươi quyết không chỉ thủng một lỗ nhỏ như vậy đâu, ngươi hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng, sao lại áp dụng cách đối xử tù chiến tranh quốc tế với ta ni?

“Đem hắn tống vào đại lao cho ta, ngày mai tái thẩm vấn.” Mỹ nhân dùng âm thanh hiền từ hồn hậu nói. Khiến ta bất giác lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn thiết tha vài lần.

“Tuân lệnh!” Bọn thị vệ chém đứt dù để nhảy trên người ta rồi áp giải ta vào đại lao.







“Hảo khốn na, cha, cho ta ngủ thêm một chút a!” Cảm giác có người kéo ta, ta làm nũng nói.

“Tử tiểu tử, ngươi sắp chết tới nơi rồi vẫn còn ngủ được hả. Mau đứng lên!” Người không nhịn được đạp ta hai đạp.

“Nương a, không nên thô lỗ như vậy, cẩn thận cha ngày nào đó chịu không nổi ngươi, đắc đạo thành tiên bay mất a!” Ta muốn ngủ thì cả thiên hoàng lão tử đến cũng không rời giường!

Người túm ta lên, mơ mơ màng màng ta cảm giác được có người đem ta cột vào đầu gỗ. Chờ một chút, cột? Ta đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được nguyên lai ta bị người ta tưởng là thích khách bắt, hiện tại đang chuẩn bị thẩm vấn ta. Thế nhưng, ta không phải là Chúa Giê-xu a! Vì sao lại đem ta buộc thành cái hình dạng kia! Ta phẫn nộ giãy dụa.

“Đừng giãy nữa, ngươi cho là dây xích sắt này ngươi có thể giãy ra được sao?” Tiếng nói dịu dàng hồn hậu lại vang lên bên tai ta.

Ân? Mỹ nhân? Ta ngẩng đầu nhìn. Mỹ nhân thật đúng là mỹ nhân, sáng sớm như vậy mà ngay cả vệt thâm đen trên vành mắt cũng không có, hảo ước ao nga!

“Nước bọt của ngươi chảy ra kìa!”

“A?” Ta liếm liếm, không có a! “Ngươi gạt ta!” Ta tức giận nhìn về phía đối phương. Dù cho ngươi là mỹ nhân thì cũng không thể gạt người a! Ta bĩu môi, quay đầu đi, không thèm để ý nữa, thuận tiện quan sát hoàn cảnh chung quanh. Bốn chậu than đặt tại bốn góc, trên tường bày đầy các loại hình cụ. Không thể nào? Lẽ nào sẽ sử dụng thập đại cực hình thời Mãn Thanh với ta? Yêm không muốn a!!!!!

“Ngươi đã chịu khai chưa?” Mỹ nhân mở miệng, thanh âm nghe trầm ấm như vậy, tuy rằng không xứng với khuôn mặt đẹp của nàng.

“Cái kia, ” Ta hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười xán lạn mà yêm nương đã dạy trừ phi vạn bất đắc dĩ không được cho ngoại nhân nhìn, không quản mà dùng ngay, “Xin hỏi tôn tính đại danh?”

Trong mắt mỹ nhân chợt lóe lên một tia phức tạp, “Ngươi là thích khách sao lại không biết?”

“Ta muốn chính miệng ngươi tự mình nói cho ta biết phương danh của ngươi a!” Ta nịnh nọt cười nói.

“Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần, bản vương mang họ Lý, tự Nhược Đồng, nhân xưng Tiêu Dao vương.”

Lý Nhược Đồng? Tiểu Long Nữ?” Vậy ngươi có huynh đệ tỷ muội tên là Lý Mạc Sầu không a?” Ta thuận miệng vui đùa nói.

Mỹ nhân ánh mắt trở nên âm trầm, nói càng thấp: “Ngươi làm sao biết được?”

“Cáp, ta chỉ biết!” Ta phải nhịn cười, ta phải nhịn cười.

Không đợi ta phải nhịn bao lâu, gương mặt mỹ nhân đột nhiên phóng đại ở trước mặt ta.

“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Không nên a, phi lễ a! Cái kia nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta còn không quen, như vậy có thể hay không quá nhanh a? Tiểu nam bằng hữu của ngươi sẽ ghen đó. Ngươi buông tay ra, chúng ta từ từ nói chuyện, có được hay không?” Ta dùng hết khả năng tự trấn an.

Mỹ nhân xé mở y phục của ta, ngọc thủ hướng đến tì hưu trước ngực ta.

Bộ y phục cổ trang bằng tơ lụa cha ta làm theo yêu cầu của ta trong nháy mắt đã bị phá hủy! Hơn nữa nàng ta lại chuẩn bị sờ tì hưu của ta! Không thể tha thứ! “Không nên sờ a! Sờ soạng ta sẽ gặp rủi ro a! Yêm không nên a!” Ta lớn giọng khóc hô. Ô ô ô ô! Tổn thất lớn a, ta phải về nhà, không chơi nữa a!

Mỹ nhân sờ được tì hưu rồi lại bắt đầu xả hài với tất của ta, không thể nào?

“Ngươi, ngươi đừng xằng bậy a? Ngươi mà xem phía dưới của ta, ngươi sẽ gả cho ta đó! Ngươi không cảm thấy tổn thất sao?” Ta còn đang ồn ào, nàng đã xoa lòng bàn chân ta.

“Cáp —— cáp —— cáp —— cáp ——! Hảo nhột a! Ta không chịu được! Mau buông ra!” Ta nhột quá thở không ra hơi.

Đột nhiên, đầu ta bị mỹ nhân đặt trong lòng, “Ý chí tì hưu, cước thải thất tinh, ngươi là tiểu Mặc Trù của ta! Ngươi là tiểu Mặc Trù của ta! Ta không bao giờ … thả ngươi đi nữa!” Tiếng nói của mỹ nhân có một chút run, mà cảm giác duy nhất của ta là sao ngực mỹ nhân phẳng lỳ thế nhỉ?

——————————–

(*) có ai hỉu tì hưu là gì hêm chỉ cho ta i.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương