Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
-
Quyển 1 - Chương 29
Đánh ghen đê ^3^
————————————
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Ta kinh hách liên tục lui về phía sau.
“Thế nào, không hy vọng thấy ta tới sao?” Ngữ khí ôn nhu đến quỷ dị.
“Ha ha, thế nào lại như thế? Nhớ ngươi còn không kịp ni.” Ta vội vã cười cười làm lành.
“Nghe Phong đệ nói ngươi bị bệnh, nằm ở trên giường vài ngài rồi, vì vậy ta phải dẹp quốc sự, ngày đêm lên đường đến xem ngươi.” Hắn nhìn chằm chằm quan sát ta.
Nguyên lai Đại ca trong miệng người điên thực sự là hắn, vận khí của ta thế nào mà lại tốt như vậy chứ? Trước đây đi mua sắm bốc thăm trúng thưởng cũng không thấy ta trúng được một giải nhất a! Chỉ hy vọng hắn còn chưa rõ ràng lắm chuyện của ta, không thì ta chết như thế nào cũng không biết.
“Ta khá, hai ngày trước bị phong hàn, hiện tại đã không có việc gì rồi.” Ta tùy tiện nói dối, “Cái kia nghe đồn ngươi là Đại ca của Phong Phi Dương với Lôi Chấn Tiêu a?”
“Ân, trước đây khi ta mới bước chân vào giang hồ thì, cùng bọn chúng ý hợp tâm đầu, liền kết làm huynh đệ.” Giải thích nghi hoặc.
“Nhược Nhược thật giỏi ni! Cư nhiên có thể làm Đại ca của bọn họ.” Lấy lòng.
“Nói đến rất giỏi, ta thế nào bì được với ngươi ni? Ngay cả ‘ Ma kiếm công tử ’ nhân vật như vậy cũng có thể đối với ngươi khăng khăng một mực, ngươi mới là có bản lĩnh thật sự chứ!” Ngữ khí trào phúng làm toàn bộ lông tơ trên người ta đều dựng đứng hết cả lên.
“Nào có? Ta chỉ là ở cơ duyên xảo hợp cứu hắn mà thôi.” Ta hời hợt, nếu nói thêm gì nữa, khôn khéo như hắn khẳng định sẽ phát hiện ra, “Được rồi, ngươi nói ngươi ngày đêm không ngừng chạy tới đây, nhất định mệt mỏi, nếu không ngươi đi nghỉ trước, chờ ngươi khỏe lại chúng ta tái trò chuyện.”
Chưa kịp nói xong, ta đã bị một trận cuồng phong ném ngã vào trên giường, Nhược Nhược vung tay áo đóng cửa lại, đi tới trước giường.
“Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào? A!? Ngươi nói ngươi không phải Mặc Trù, ta không ngại, bởi vì yêu ngươi, ta chấp nhận. Ngươi nói chỉ cần ta cho ngươi thời gian chờ ngươi lớn lên, ngươi sẽ một lần nữa trở lại bên người ta, sẽ trao cho ta một ngươi hoàn toàn mới, ta liền thả cho ngươi tự do bay lượn. Ta còn thay ngươi làm tất cả, nỗ lực đem về “Đại Đồng” như ngươi mong muốn. Hiện tại thì sao? Ngươi để cho nam nhân hung hăng thượng thì còn gọi cái gì là tình yêu? Ngươi là như thế này mà yêu ta sao? Hay là ngươi nói yêu ta căn bản cũng là gạt ta? Yêu ta từ đầu tới đuôi đều chỉ là một truyện cười?” Hắn như bênh nhân tâm thần chất vấn ta.
“Ta...” Nợ hắn rất nhiều, ta không còn mặt mũi nào mà chống đỡ, chỉ cố sông cố chết mà ôm lấy lưng hắn.
“Nói! Nói a! Ngươi sao không nói lời nào! Cho ta một lời giải thích, ta sẽ tin tưởng ngươi.” Nhìn ta chờ đợi.
Nghe câu hỏi mà ta đã từng nói với Lặc Lặc, cũng là câu danh ngôn kinh điển của Minh Tự, trong lòng ngũ vị tạp trần, không khỏi rơi lệ đầy mặt. Giải thích, giải thích thế nào? Giải thích ta cả hai người đều yêu, ai trong hai người cũng không thể buông tha? Ta một mặt rơi lệ, một mặt lắc đầu.
“A!!!!!” Hắn đột nhiên hét to, sau đó bắt đầu hôn cắn môi ta, mặt ta, tất cả của ta. Vốn định giãy dụa, nhưng khi một giọt lệ rơi lên mặt ta thì, ta như quên hết tất cả, đưa tay vuốt ót hắn, nắm cả vai hắn, lẳng lặng ôm lấy hắn, tùy ý hắn ở trên người ta tàn sát bừa bãi, phát tiết hết tức giận. Hắn đem từng kiện từng kiện y phục của ta xé nát, sau đó chẳng nói chẳng rằng xông vào. Đau nhức như hỏa nhiệt từ hậu đình truyền đến. Chết tiệt! Chỗ kia phỏng chừng đã bị xé rách rồi. Nỗ lực hai ngày nay của Phương đại phu đều uổng phí, sau này ta nhất định sẽ bị hắn lải nhải đến chết. Ta đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, để không cho Nhược Nhược phát hiện, ta liền cắn chặt môi, đem đầu chôn ở vai hắn, nỗ lực thả lỏng hạ thân lẫn cơ thể, hy vọng có thể phối hợp luật động cuồng dã của hắn. Nảy sinh ác độc cuồng giảo, mạnh mẽ xỏ xuyên qua, trên dưới xóc nảy, niêm trù nhiệt dịch, một vòng lại một vòng mới tha cho ta, cho đến khi hắn hồi phục thần trí, phát hiện sàng đan dưới thân ta đã đỏ tươi một mảnh huyết.
Hắn vươn bàn tay run rẩy xoa gương mặt trắng bệch của ta, hoảng loạn kêu gào: “Cục cưng, ngươi sao rồi? Ta không phải cố ý, ta chỉ quá tức giận. Ta, ta đi tìm đại phu.”
Ta dùng hết chút khí lực còn sót lại kéo hắn, cố gắng tươi cười: “Nhược, xin lỗi, ta yêu ngươi!” Lập tức trước mắt một mảnh tối đen, hôn mê bất tỉnh...
————————————
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Ta kinh hách liên tục lui về phía sau.
“Thế nào, không hy vọng thấy ta tới sao?” Ngữ khí ôn nhu đến quỷ dị.
“Ha ha, thế nào lại như thế? Nhớ ngươi còn không kịp ni.” Ta vội vã cười cười làm lành.
“Nghe Phong đệ nói ngươi bị bệnh, nằm ở trên giường vài ngài rồi, vì vậy ta phải dẹp quốc sự, ngày đêm lên đường đến xem ngươi.” Hắn nhìn chằm chằm quan sát ta.
Nguyên lai Đại ca trong miệng người điên thực sự là hắn, vận khí của ta thế nào mà lại tốt như vậy chứ? Trước đây đi mua sắm bốc thăm trúng thưởng cũng không thấy ta trúng được một giải nhất a! Chỉ hy vọng hắn còn chưa rõ ràng lắm chuyện của ta, không thì ta chết như thế nào cũng không biết.
“Ta khá, hai ngày trước bị phong hàn, hiện tại đã không có việc gì rồi.” Ta tùy tiện nói dối, “Cái kia nghe đồn ngươi là Đại ca của Phong Phi Dương với Lôi Chấn Tiêu a?”
“Ân, trước đây khi ta mới bước chân vào giang hồ thì, cùng bọn chúng ý hợp tâm đầu, liền kết làm huynh đệ.” Giải thích nghi hoặc.
“Nhược Nhược thật giỏi ni! Cư nhiên có thể làm Đại ca của bọn họ.” Lấy lòng.
“Nói đến rất giỏi, ta thế nào bì được với ngươi ni? Ngay cả ‘ Ma kiếm công tử ’ nhân vật như vậy cũng có thể đối với ngươi khăng khăng một mực, ngươi mới là có bản lĩnh thật sự chứ!” Ngữ khí trào phúng làm toàn bộ lông tơ trên người ta đều dựng đứng hết cả lên.
“Nào có? Ta chỉ là ở cơ duyên xảo hợp cứu hắn mà thôi.” Ta hời hợt, nếu nói thêm gì nữa, khôn khéo như hắn khẳng định sẽ phát hiện ra, “Được rồi, ngươi nói ngươi ngày đêm không ngừng chạy tới đây, nhất định mệt mỏi, nếu không ngươi đi nghỉ trước, chờ ngươi khỏe lại chúng ta tái trò chuyện.”
Chưa kịp nói xong, ta đã bị một trận cuồng phong ném ngã vào trên giường, Nhược Nhược vung tay áo đóng cửa lại, đi tới trước giường.
“Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào? A!? Ngươi nói ngươi không phải Mặc Trù, ta không ngại, bởi vì yêu ngươi, ta chấp nhận. Ngươi nói chỉ cần ta cho ngươi thời gian chờ ngươi lớn lên, ngươi sẽ một lần nữa trở lại bên người ta, sẽ trao cho ta một ngươi hoàn toàn mới, ta liền thả cho ngươi tự do bay lượn. Ta còn thay ngươi làm tất cả, nỗ lực đem về “Đại Đồng” như ngươi mong muốn. Hiện tại thì sao? Ngươi để cho nam nhân hung hăng thượng thì còn gọi cái gì là tình yêu? Ngươi là như thế này mà yêu ta sao? Hay là ngươi nói yêu ta căn bản cũng là gạt ta? Yêu ta từ đầu tới đuôi đều chỉ là một truyện cười?” Hắn như bênh nhân tâm thần chất vấn ta.
“Ta...” Nợ hắn rất nhiều, ta không còn mặt mũi nào mà chống đỡ, chỉ cố sông cố chết mà ôm lấy lưng hắn.
“Nói! Nói a! Ngươi sao không nói lời nào! Cho ta một lời giải thích, ta sẽ tin tưởng ngươi.” Nhìn ta chờ đợi.
Nghe câu hỏi mà ta đã từng nói với Lặc Lặc, cũng là câu danh ngôn kinh điển của Minh Tự, trong lòng ngũ vị tạp trần, không khỏi rơi lệ đầy mặt. Giải thích, giải thích thế nào? Giải thích ta cả hai người đều yêu, ai trong hai người cũng không thể buông tha? Ta một mặt rơi lệ, một mặt lắc đầu.
“A!!!!!” Hắn đột nhiên hét to, sau đó bắt đầu hôn cắn môi ta, mặt ta, tất cả của ta. Vốn định giãy dụa, nhưng khi một giọt lệ rơi lên mặt ta thì, ta như quên hết tất cả, đưa tay vuốt ót hắn, nắm cả vai hắn, lẳng lặng ôm lấy hắn, tùy ý hắn ở trên người ta tàn sát bừa bãi, phát tiết hết tức giận. Hắn đem từng kiện từng kiện y phục của ta xé nát, sau đó chẳng nói chẳng rằng xông vào. Đau nhức như hỏa nhiệt từ hậu đình truyền đến. Chết tiệt! Chỗ kia phỏng chừng đã bị xé rách rồi. Nỗ lực hai ngày nay của Phương đại phu đều uổng phí, sau này ta nhất định sẽ bị hắn lải nhải đến chết. Ta đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, để không cho Nhược Nhược phát hiện, ta liền cắn chặt môi, đem đầu chôn ở vai hắn, nỗ lực thả lỏng hạ thân lẫn cơ thể, hy vọng có thể phối hợp luật động cuồng dã của hắn. Nảy sinh ác độc cuồng giảo, mạnh mẽ xỏ xuyên qua, trên dưới xóc nảy, niêm trù nhiệt dịch, một vòng lại một vòng mới tha cho ta, cho đến khi hắn hồi phục thần trí, phát hiện sàng đan dưới thân ta đã đỏ tươi một mảnh huyết.
Hắn vươn bàn tay run rẩy xoa gương mặt trắng bệch của ta, hoảng loạn kêu gào: “Cục cưng, ngươi sao rồi? Ta không phải cố ý, ta chỉ quá tức giận. Ta, ta đi tìm đại phu.”
Ta dùng hết chút khí lực còn sót lại kéo hắn, cố gắng tươi cười: “Nhược, xin lỗi, ta yêu ngươi!” Lập tức trước mắt một mảnh tối đen, hôn mê bất tỉnh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook