Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
-
Quyển 1 - Chương 14
Đã chọn ra được một ngày hoàng đạo chuẩn bị cử hành đại điển sắc phong cho ta, bởi vậy trong cung từ trên xuống dưới ngoại trừ ta ra đều mang vẻ hối hả. Nhược Nhược thường tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm ta, mà mỗi lần quay về hắn lai không được vui vì lão đầu cũng chạy tới cùng hắn tranh giành tình nhân. Ta thấy buồn cười, nhưng càng cảm thấy trong cung không gò bó, tuy mặt ngoài nhất phó phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, nhưng nội tâm kiên định muốn tìm cách ly khai.
Hôm nay trời cao đặc biệt chiếu cố ta, cả hai tiểu thái giám bên người ta vốn một tấc cũng không rời đều bị phái đi hỗ trợ hết, thực sự là trời ban thưởng cơ hội tốt mà. Lúc này không đi, còn đợi lúc nào? Lẽ nào thật muốn chịu cảnh cá chậu chim lồng mãi sao?
Ta để lại hai phong thư ở đầu giường, tất nhiên là Nhược Nhược, lão đầu mỗi người một phần, sau đó thay bộ y phục tiểu thái giám chôm được của Tiểu Huyền Tử, dịch dung, mang theo túi Càn Khôn, phất ống tay áo, cái gì cũng không mang theo, đi dọc theo lộ tuyến trước đó vài ngày đi dạo chung quanh nghiên cứu tìm ra được! (Alpha: nhi a, ngươi xác định ngươi cái gì cũng không mang đi? Đồ vật tốt đều không phải nằm hết trong túi sao?)
Lén lút, chờ đợi lo lắng đi tới cửa cung, bị thị vệ đại ca ngăn lại: “Đứng lại, ngươi là người cung nào? Làm gì đó? Trước đây tại sao chưa thấy qua ngươi?”
Ta khom lưng, cười lấy lòng: “Vị đại ca này, ta là người ở Lưu Vân Hiên, mới từ Tiêu Dao vương phủ phái tới hầu hạ thái tử điện hạ. Trước đây thái tử ở trong phủ, cũng là do ta hầu hạ điện hạ. Khi được sắc phong vào cung, đã để quên chút đồ yêu thích tại vương phủ nên rất luyến tiếc, vì vậy đã phái ta đi lấy.” Nói xong, nhét hai khối toái kim vào trong tay hắn, tịnh biểu diễn thủ dụ của thái tử.
“Hiện tại đang là giờ giới nghiêm. Nhưng nếu là người của thái tử, ta sẽ dàn xếp một chút. Nhớ kỹ, lần sau không được viện cớ này nữa.” Tiểu tử để ý không buông tha người ta.
“Dạ dạ dạ, lần sau quyết không phiền đại ca nữa. Đa tạ đại ca a!” Ta cúi đầu khom lưng.
“Tạ ơn thì không cần, khi nào quay về thì nhớ trước mặt thái tử điện hạ giúp ta nói tốt vài câu, đề bạt huynh đệ thì tốt rồi.” Vỗ vỗ vai ta.
Kháo! Tham ô nhận hối lộ, bỏ rơi nhiệm vụ, còn muốn ta giúp ngươi nói ngọt? Muốn thăng quan thì đợi kiếp sau nha! Chờ ta ra cung, ngươi cứ đợi đại họa lâm đầu đi!
Tuy rằng không quen nhìn gương mặt xấu xí của hắn, nhưng ta vẫn ngọt ngào đáp: “Đương nhiên, chỉ cần sự tình hoàn thành, thái tử vui vẻ, nói không chừng sẽ thăng cho ngươi làm thống lĩnh cấm quân đó. Được rồi, ta phải đi, làm lỡ việc thì thái tử sẽ mất hứng.”
“Na, công công đi thong thả!” Khách khí thả ta đi.
Ra cửa cung đại khái được năm trăm mét, ta từ túi Càn Khôn xuất ra hoa bản năng lượng mặt trời đẹp như kha nam (hêm bít cái gì), nhìn thoáng qua hoàng cung lần cuối cùng, rồi không quay đầu lại bước đi.
Nhược Nhược, tái kiến! Mong rằng ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của ta, chúng ta hữu duyên tái kiến...
Hôm nay trời cao đặc biệt chiếu cố ta, cả hai tiểu thái giám bên người ta vốn một tấc cũng không rời đều bị phái đi hỗ trợ hết, thực sự là trời ban thưởng cơ hội tốt mà. Lúc này không đi, còn đợi lúc nào? Lẽ nào thật muốn chịu cảnh cá chậu chim lồng mãi sao?
Ta để lại hai phong thư ở đầu giường, tất nhiên là Nhược Nhược, lão đầu mỗi người một phần, sau đó thay bộ y phục tiểu thái giám chôm được của Tiểu Huyền Tử, dịch dung, mang theo túi Càn Khôn, phất ống tay áo, cái gì cũng không mang theo, đi dọc theo lộ tuyến trước đó vài ngày đi dạo chung quanh nghiên cứu tìm ra được! (Alpha: nhi a, ngươi xác định ngươi cái gì cũng không mang đi? Đồ vật tốt đều không phải nằm hết trong túi sao?)
Lén lút, chờ đợi lo lắng đi tới cửa cung, bị thị vệ đại ca ngăn lại: “Đứng lại, ngươi là người cung nào? Làm gì đó? Trước đây tại sao chưa thấy qua ngươi?”
Ta khom lưng, cười lấy lòng: “Vị đại ca này, ta là người ở Lưu Vân Hiên, mới từ Tiêu Dao vương phủ phái tới hầu hạ thái tử điện hạ. Trước đây thái tử ở trong phủ, cũng là do ta hầu hạ điện hạ. Khi được sắc phong vào cung, đã để quên chút đồ yêu thích tại vương phủ nên rất luyến tiếc, vì vậy đã phái ta đi lấy.” Nói xong, nhét hai khối toái kim vào trong tay hắn, tịnh biểu diễn thủ dụ của thái tử.
“Hiện tại đang là giờ giới nghiêm. Nhưng nếu là người của thái tử, ta sẽ dàn xếp một chút. Nhớ kỹ, lần sau không được viện cớ này nữa.” Tiểu tử để ý không buông tha người ta.
“Dạ dạ dạ, lần sau quyết không phiền đại ca nữa. Đa tạ đại ca a!” Ta cúi đầu khom lưng.
“Tạ ơn thì không cần, khi nào quay về thì nhớ trước mặt thái tử điện hạ giúp ta nói tốt vài câu, đề bạt huynh đệ thì tốt rồi.” Vỗ vỗ vai ta.
Kháo! Tham ô nhận hối lộ, bỏ rơi nhiệm vụ, còn muốn ta giúp ngươi nói ngọt? Muốn thăng quan thì đợi kiếp sau nha! Chờ ta ra cung, ngươi cứ đợi đại họa lâm đầu đi!
Tuy rằng không quen nhìn gương mặt xấu xí của hắn, nhưng ta vẫn ngọt ngào đáp: “Đương nhiên, chỉ cần sự tình hoàn thành, thái tử vui vẻ, nói không chừng sẽ thăng cho ngươi làm thống lĩnh cấm quân đó. Được rồi, ta phải đi, làm lỡ việc thì thái tử sẽ mất hứng.”
“Na, công công đi thong thả!” Khách khí thả ta đi.
Ra cửa cung đại khái được năm trăm mét, ta từ túi Càn Khôn xuất ra hoa bản năng lượng mặt trời đẹp như kha nam (hêm bít cái gì), nhìn thoáng qua hoàng cung lần cuối cùng, rồi không quay đầu lại bước đi.
Nhược Nhược, tái kiến! Mong rằng ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của ta, chúng ta hữu duyên tái kiến...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook