Nàng vừa mới tận hưởng cảm giác hả hê khi cướp được bảo vật từ tay kẻ thù, giờ bắt nàng đi trả lại, chẳng khác gì đạp lên mặt nàng.

Lưu Uyển Tình không chịu đi, mẫu thân cũng nhất quyết không để nàng qua mặt.

Trong lúc tranh cãi, chỉ nghe thấy tiếng khóc thét của Lưu Uyển Tình, nàng ta cắm đầu lao về phía hồ nước bên cạnh, chỉ nói nếu hôm nay phải trả lại chiếc trâm này, nàng sẽ đi c.

h.

ế.

t.

Cuối cùng, Lưu Uyển Tình bị Vương ma ma bên cạnh mẫu thân ngăn lại, nhưng mẫu thân cũng mất hết sức lực để tranh cãi với nàng ta.

Bà đứng đó, suy nghĩ về hai đứa con bà yêu thương như m.

á.


u thịt, gương mặt và nỗi lòng đều tràn ngập sự bối rối.

Dung nhi sợ rằng việc kể lại bằng lời không đủ sinh động, nên đã kéo Liên nhi cùng nàng diễn lại vài lần.

Nhưng mãi không thấy ta cười, ánh mắt nàng cũng dần lụi tắt, cẩn thận nói: "Nếu tiểu thư không thích nghe những chuyện này, sau này nô tỳ sẽ không kể nữa.

"
"Không sao, cần phải biết tin tức từ tiền viện để đề phòng bất trắc.

" Ta tựa vào mép bàn, tùy tiện cầm một chiếc quạt lụa lên để chống đầu: "Họ dù sao cũng là người thân của ta, không cười họ là để giữ lại chút công đức cuối cùng.

"
"Nhịn cười, Phật Tổ sẽ tha thứ cho ta.

"
Cuối cùng, Lưu Quảng Tri vẫn không bị đưa vào ngục.

Phụ thân ta đã nhờ cậy các mối quan hệ trong triều để lo liệu, Lưu Quảng Tri chỉ sau hai canh giờ đã được thả về.

Nhưng phụ thân vì chuyện này mà nợ một ân tình lớn, thêm việc đánh con trai người khác mà không chịu bỏ ra nổi năm trăm lượng bạc để giải quyết, vị quan viên ở Lại Bộ ấy cảm thấy phụ thân ta quá đáng, đã thực sự ghi hận ông.

Hiện tại, phụ thân khó mà đứng vững ở vị trí trung lập như trước đây.

Khi Lưu Uyển Tình nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, biết rằng mình đã gây ra một rắc rối lớn, nàng ta sợ đến tái mặt.

Nàng vội vàng sai tỳ nữ ra ngoài, cuối cùng cũng kịp thời trả lại chiếc trâm trước khi Lưu Quảng Tri và phụ thân về phủ.

Tối hôm đó, khi xuất hiện trước mặt phụ thân và Lưu Quảng Tri, nàng đã mặc một bộ y phục giản dị, gương mặt thường ngày diễm lệ giờ không còn chút phấn son, chỉ còn lại đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ.

Vừa thấy phụ thân, Lưu Uyển Tình đã quỳ xuống, trán chạm đất lạnh lẽo, giọng nói đầy đáng thương: "Uyển Tình tự biết mình phạm sai lầm lớn, suýt chút nữa đã hủy hoại tiền đồ của ca ca, từ nay về sau sẽ thường xuyên mặc đồ giản dị, không trang điểm, để luôn ghi nhớ lỗi lầm hôm nay, xin ca ca và phụ thân tha thứ!"
Vở diễn này khiến cơn giận trên mặt phụ thân tan đi một nửa.


Rốt cuộc, Lưu Uyển Tình vẫn chưa đến mức hoàn toàn mất trí.

Chỉ là sắc mặt của Lưu Quảng Tri vẫn không tốt, hắn vẫn đang chìm trong cơn giận vì suýt bị vào ngục, đối mặt với lời xin lỗi của Lưu Uyển Tình, hắn chỉ hừ một tiếng rồi phất tay áo, không hề đáp lại.

Lưu Uyển Tình coi như đã thoát nạn, chỉ là từ giờ đến hết nửa năm, viện của nàng sẽ không còn được phát tiền trợ cấp hàng tháng.

Điều này đối với nàng ta thực ra cũng không phải vấn đề lớn, vì không có tiền, Tiêu Lưu vẫn còn đó.

Chỉ cần nàng lại bịa vài câu chuyện bị ngược đãi trong phủ, cầm khăn tay khóc thút thít trước mặt Tiêu Lưu.

Tiêu Lưu dù phải dọn sạch cả nhà mình, cũng phải để Uyển Tình của hắn tiếp tục sống trong nhung lụa, ăn sơn hào hải vị, làm cô gái ngây thơ, vô ưu nhất trên đời.

Còn việc Lưu Uyển Tình chưa qua cửa mà ngày nào cũng tiêu tiền của Tiêu Lưu như nước, vị lão phu nhân trong phủ của hắn nghĩ thế nào, ta cũng không biết.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng những chuyện đó để sau hẵng nói, đêm đó, Vương ma ma từ viện của mẫu thân gõ cửa viện của ta, nói rằng mẫu thân bị tái phát bệnh đau đầu, không ngủ được, muốn gặp ta.

Vì vậy, ta lớn tiếng bảo Dung nhi nhanh đi mời Vương ma ma vào, chỉ một câu ngắn ngủi như thế mà ta đã ho khan năm lần, nôn ra m.

á.

u hai lần.


Vương ma ma vừa mở cửa, liền thấy ta khoác tấm áo mỏng, tựa người vào cửa, ho ra máu.

Chiếc khăn tay trắng trong tay ta đã bị nhuốm đỏ gần hết, những giọt m.

á.

u từ mép khăn nhỏ xuống.

Vương ma ma há miệng, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng đành ủ rũ rời đi.

Ta không đi gặp mẫu thân, ngược lại mẫu thân lại lo lắng cho ta.

Sáng hôm sau, bà sai người gói gém một đống thuốc bổ, mang theo tỳ nữ và gia nhân kéo đến viện của ta như một cuộc hành quân rầm rộ.

Bà muốn gặp ta, nhưng ta đang trong cơn hôn mê, không muốn gặp bà.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương