Đúng vậy, cuối cùng ông đã đạt được sự tin tưởng của Hoàng đế, lại nhận được cành ô-liu từ phủ Thừa tướng, bây giờ phụ thân không còn là con tốt của ai nữa, mà đã trở thành người điều khiển cuộc chơi phía sau, giống như Tô Thừa tướng.
Đây đúng là thời điểm ông nên hân hoan đắc ý.
Ta đứng dậy, không biết từ lúc nào Lưu Uyển Tình đã vào phòng, theo sau nàng là ba đệ đệ của ta.
Lưu Uyển Tình đầu đầy trang sức, bước vài bước nhỏ đến chỗ phụ thân, nhí nhảnh như một chú chim vàng quý giá.
Nàng ta lắc tay phụ thân làm nũng, vẻ mặt đáng yêu, nhưng khi quay đầu nhìn ta, trong mắt nàng không giấu nổi ác ý.
"Đại tỷ có thể gả vào phủ Thừa tướng, đúng là một mối nhân duyên lớn.

Muội và Tiêu ca ca sẽ chúc phúc cho tỷ."

"Lời của Uyển Tình rất đúng, phủ Thừa tướng là gia đình cao quý, đại tỷ được gả vào đó thật là một vinh dự lớn, nên biết trân trọng." Lưu Hoài Quang cũng hùa theo, đến giờ hắn vẫn nghĩ rằng Tô Thừa tướng đã để mắt đến hắn nên mới mang đến cho phủ Thái Sư mối hôn sự này.

Trong mắt hắn, ta chỉ là người hưởng phúc từ hào quang của hắn, ánh mắt nhìn ta đầy kiêu ngạo.
Còn về phụ thân ta, nghe những lời này, ông chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Uyển Tình, bảo nàng cũng là người sắp gả, nên học cách kiềm chế tính tình, sau này đến Tiêu phủ thì không thể không có quy củ như vậy.
Ta nhìn cảnh tượng phụ tử hòa thuận ấm cúng trước mặt, lần đầu tiên trong đời, trong lòng dấy lên cơn thịnh nộ không thể kìm nén.
Người phụ thân tốt của ta, ông đã từng nhìn ta lớn lên, từng ôm ta vào lòng khi ta còn nhỏ.
Nhưng bây giờ, ông nhìn ta như thế nào? Như một con tốt đã bị loại bỏ, hay như một công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta cúi đầu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt đến mức các gân xanh nổi lên, vẫn không thể làm dịu đi chút nào cơn giận trong lòng.
"Đại tỷ." Lưu Cẩm Châu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh ta, hạ giọng: "Đại tỷ sức khỏe không tốt, để đệ đưa tỷ về."
Phụ thân phất tay một cách thờ ơ, bảo chúng ta rời đi.
Ra đến bên ngoài, Lưu Cẩm Châu lập tức nói với ta bằng giọng trầm: "Đệ đã tìm hiểu qua, Tô gia là nơi ăn thịt người, nếu đại tỷ không muốn gả đi, đệ sẽ cầu xin phụ thân!"
"Cầu xin? Vừa rồi đệ đã cầu xin sao?."
Lời của Lưu Cẩm Châu nói thì vang dội, nhưng lại chùng xuống khi gặp ánh mắt lãnh đạm của ta, dường như hắn cũng nhận ra, phủ Thái Sư này từ lâu đã không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Ngay khi ta nghĩ rằng hắn đã sợ hãi và sắp quay đi, Lưu Cẩm Châu đột nhiên gọi ta lại.
Ta thấy hắn nắm chặt tay, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, ánh mắt đầy quyết liệt, hắn nói: "Tỷ muốn rời khỏi nơi này, đệ sẽ giúp tỷ!"

Ta không ngờ rằng Lưu Cẩm Châu lại có chút lương tâm như vậy, im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn phải nói với hắn sự thật: "Lưu Cẩm Châu, đệ không có bản lĩnh đó, hơn nữa..."
Ta nhìn qua hắn, thấy Lưu Quảng Tri đang đứng trong phòng nhìn ra với ánh mắt u ám: "Người mà đệ cho là người thân, chỉ cần có chút lợi ích cũng có thể trở thành kẻ thù của đệ."
"Đệ có thể nhất thời bốc đồng mà quyết định, nhưng đệ có đủ dũng khí để chống lại tất cả mọi người không?"
Ta biết rằng Lưu Cẩm Châu là người không đáng tin cậy, cũng không kỳ vọng gì vào hắn, sau khi nói xong, ta bỏ qua gương mặt tái nhợt của hắn, quay người rời đi.
Buổi chiều, Liên nhi thay thế Quế nhi ra ngoài mua sắm, sau khi qua nhiều cửa ải mới mang về thư tay của Tiêu đại công tử.

Trong thư, hắn nói rằng tình thế đã có chuyển biến, hiện tại chưa phải lúc gặp mặt, và yêu cầu ta nhất định phải tham dự yến tiệc trong cung vài ngày tới.
Dù ta không biết nguyên do, cũng chưa từng nghe nói đến việc cung đình sẽ tổ chức yến tiệc, nhưng từ lúc nhận được tin, ta và các tỳ nữ đã bắt đầu chuẩn bị.

Ta dùng một phần số tiền kiếm được từ việc bán tơ sen để một lần nữa làm mềm lòng các mối quan hệ trong phủ.
Vài ngày sau, quả nhiên tin tức từ cung đình truyền đến.

Liên nhi đi dò la, thì ra là vì mấy tháng nay trời nóng nực không dứt, hạn hán ở vùng Hoàng Châu càng thêm nghiêm trọng, hiện nay vật giá cũng tăng cao khắp nơi, chỉ có kinh thành là còn giữ được sự cung ứng tạm thời.

Những nơi khác, dân chúng sống trong cảnh đói khát và nắng nóng mà c.h.ế.t đi rất nhiều.

Tiêu Thành Nghiệp có nguồn thông tin riêng, biết được tin này sớm hơn người Kinh thành một bước, nên mới bảo ta chuẩn bị trước.
Hoàng đế đã hạ chiếu tự trách mình, khi đọc bản tấu của tri phủ Hoàng Châu trong triều, ngài đã rơi nước mắt.
Các nương nương trong cung cũng sẽ tổ chức một buổi yến tiệc trong vài ngày tới, điều sắp xảy ra ai nấy đều hiểu rõ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương