Nàng dường như tìm được một cơ hội để vượt qua ta, giọng nói lại trở nên ngọt ngào hơn: "Tiêu ca ca có lẽ không biết, giờ mẫu thân là người quản lý chi tiêu trong phủ, nếu đưa lễ vật sang viện phía Đông e rằng cũng không giúp ích được bao nhiêu.

Nhưng ta thấy Tiêu ca ca thật thân thiện, một lát nữa ta sẽ nói với mẫu thân, rằng mùa đông năm nay chắc chắn sẽ tiếp tục hợp tác với Tiêu gia."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người xung quanh liền thay đổi, Dung Nhi bên cạnh ta còn nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Ta thì thấy không sao, Lưu Uyển Tình rõ ràng đã để ý đến Tiêu nhị lang, một câu "Tiêu ca ca" hai câu "Tiêu ca ca", không kiềm chế được mà muốn quyến rũ thẳng thừng trước mặt hắn.

Chỉ là nàng ta có còn nhớ không, hiện tại nàng ta vẫn đang nhờ cậy vào một vị "Tiêu ca ca" khác.
Nàng giờ đây táo bạo và ngông cuồng như vậy, chẳng qua là vì chưa từng bị phu nhân Tiêu gia trách phạt.

Nụ cười trên môi Tiêu Túng vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt đen như ngọc của hắn lạnh đi vài phần, lời nói cũng trở nên có chút hờ hững: "Ồ? Vậy sao.

Thế thì Tiêu mỗ ngày khác nhất định sẽ phái người đến bái kiến lão phu nhân trong phủ."
Khi Tiêu Túng cùng ta đi vào tiền sảnh, Lưu Uyển Tình vẫn tiếp tục đi theo.
Ta nhắc nhở nàng vài câu, bảo nàng rời đi trước.
Nàng lại làm nũng với ta: "Tỷ tỷ, giờ thân thể tỷ không khỏe, Uyển Tình cũng muốn nghe thêm về cuộc trò chuyện của tỷ với Tiêu ca ca, để sau này học hỏi mà giúp đỡ mẫu thân."
Ta liền mỉm cười ôn hòa, hỏi nàng: "Vậy muội còn nhớ vì sao tỷ tỷ lại không khỏe không?"
Nụ cười trên gương mặt nàng bỗng chốc tan biến, liếc nhìn Tiêu Túng đang điềm tĩnh bên cạnh, cuối cùng nàng không tình nguyện mà rời đi.
"Phiền người chuyển lời chào của ta đến lão phu nhân và đại công tử trong phủ", ta mỉm cười nói, rồi bảo hạ nhân dâng trà.
Tiêu Túng, khi vừa bước chân vào phủ, đã chứng kiến một màn kịch như vậy nhưng không nhiều lời, nhanh chóng bảo gia nhân mang đồ lên cho ta xem qua rồi vội vã rời đi.

Nghe nói khi đến cổng phủ, hắn vô tình gặp lại Lưu Uyển Tình, nàng ta quấn lấy Tiêu Túng, trong lời nói không ngừng thăm dò thái độ của hắn đối với ta, nhưng Tiêu Túng đã khéo léo né tránh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vì vậy, trong lòng Lưu Uyển Tình lại ghi thêm một mối hận với ta.
Khi trở về viện, ta lật lớp dược liệu trên bề mặt những chiếc hòm ra, thấy bên trong đều chất đầy bạc.
Dung nhi sững sờ: "Tiểu thư, lần này sao có thể bán được nhiều bạc đến vậy?"

"Đó là Tiêu đại công tử đã nhường lợi nhuận cho chúng ta.

Tiêu đại công tử là thương nhân, tính toán luôn rõ ràng, sau này hắn về chắc chắn sẽ có điều muốn cầu ở phủ Thái Sư."
Ta cùng các tỳ nữ lật mở tấm gạch dưới hầm chứa thực phẩm, cất kỹ số bạc vừa thu được từ việc bán mực tơ sen.

Phủi sạch lớp bụi bám trên tay, ta cảm thấy thỏa mãn trong lòng: "Mặc kệ đi, có số bạc này, sau này rời khỏi phủ Thái Sư, chúng ta cũng có thể sống thoải mái."
Dung nhi cũng nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy hy vọng về tương lai.
Ta biết Tiêu Thành Nghiệp có điều muốn cầu, nhưng không ngờ rằng, nửa tháng sau khi hắn trở về, hắn đã tìm người mai mối đến nhà để cầu hôn.
Lưu Uyển Tình là người đầu tiên nghe được tin này, sau khi xác nhận người đến cầu hôn là Tiêu đại công tử chứ không phải Tiêu nhị công tử, nàng ta liền vui mừng, vỗ tay cười lớn.
Nàng nói rằng, ta là một cô gái quá tuổi chưa gả chồng, kết hôn với một gia đình thương nhân là hợp lý nhất.
Nhưng khi thấy những người phu kiệu của nhà họ Tiêu đều mặc lụa là, nàng lại thay đổi sắc mặt.


Có lẽ nàng lại nhớ đến vị Tiêu nhị công tử phong thần như thần tiên, sắc mặt của Lưu Uyển Tình trở nên khó chịu, liếc nhìn ta đầy châm biếm: "Thật ghen tị với tỷ tỷ, không cần ra khỏi cửa mà cũng có thương nhân đến tận nhà cầu hôn."
Ta còn chưa kịp đáp lời, Lưu Cẩm Châu đã vội vàng đến và quát nàng: "Lưu Uyển Tình, trước khi nói người khác, đừng quên rằng hôn sự của ngươi là do ngươi thế nào mà có được!"
Nói xong, hắn không quan tâm đến gương mặt tức giận của Lưu Uyển Tình, quay người cúi chào ta một cách cung kính: "Mong đại tỷ nhanh bình phục.”
Ta cầm khăn tay, giả vờ như bị tổn thương bởi lời nói của Lưu Uyển Tình, quay mặt đi không đáp lại hắn.
Lưu Uyển Tình bị Lưu Cẩm Châu trách mắng, tức giận vô cùng, định nói tiếp thì mẫu thân đã đến.
Nàng liền vội vàng nắm lấy tay mẫu thân, kêu lên rằng: "Không hay rồi, thương nhân trong thành đã đến nhà để cầu hôn đại tỷ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương