Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính
-
Chương 74: Ba vị nam chính tới cửa xin lỗi
Chiếc xe kia dừng lại trước cửa nhà họ Nam, thu hút sự chú ý của Tống Cảnh Sâm.
Hắn nhíu mày, nhìn về phía chiếc xe. Người từ trong xe bước ra khiến cả hai người đều thoáng kinh ngạc.
Không phải Hoắc Nghiêu người Nam Bùi đang đợi, mà lại là Lục Bách Nhiễm.
Trong tay Lục Bách Nhiễm cũng cầm một bó hoa, nhưng khác với Tống Cảnh Sâm, hoa y mua là hoa hồng vàng, màu sắc ấm áp, nhẹ nhàng, dưới ánh nắng mai tựa như hình ảnh phản chiếu của chính y vậy, khiến y thoạt nhìn càng thêm dịu dàng.
Lục Bách Nhiễm cũng tới để xin lỗi.
Sau khi sự việc ngày hôm qua kết thúc, Trần Tự Hiểu đã khuyên nhủ y, phân tích cho y nguyên nhân Nam Bùi làm như vậy, cuối cùng đưa ra kết luận —- Nam Bùi đau lòng quá độ, cần Lục Bách Nhiễm ở bên mới có thể hóa giải được hiểu nhầm giữa hai người.
Chuyện này không chỉ quan trọng với mình Lục Bách Nhiễm thôi, mà với mỗi một nhân viên bên cạnh y đều rất quan trọng.
Dẫu sao, không có Nam Bùi thì sẽ không có Lục Bách Nhiễm, những người theo chân Lục Bách Nhiễm kiếm cơm cũng sẽ không kiếm nổi nữa.
Vì thế, mới sáng ra Lục Bách Nhiễm đã lái xe tới nhà họ Nam.
Trong ánh mắt hai người kia, Lục Bách Nhiễm chầm chậm tiến về phía Nam Bùi.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, giọng điệu chua loét hỏi Nam Bùi, “Đây là người cậu đang đợi à?”
“Không, không phải.” Nam Bùi vội vàng lắc đầu, “Anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải đang đợi Tiểu Nhiễm.”
Lục Bách Nhiễm vừa hay tới gần, nghe được đoạn đối thoại của hai người, ngón tay vô thức siết chặt, mím mím môi, đau lòng hỏi, “Nam Bùi, anh thà nhận hoa của ông chú này, cũng không chịu nhìn tôi lấy một cái à?”
Nói xong, Lục Bách Nhiễm không quan tâm tới ánh mắt giận dữ của Tống Cảnh Sâm, đưa bó hoa hồng vàng tới trước mặt Nam Bùi, “Nam Bùi, tôi rất xin lỗi về chuyện trước đây. Nếu như anh rời xa tôi là vì tức giận, vậy tôi hy vọng bó hoa này có thể khiến anh cảm nhận được áy náy của tôi.” Lúc nói lời này, trong mắt y ánh lên vẻ thâm tình, hối hận, khiến vẻ ngoài vốn đã đẹp đẽ của y thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần sầu muộn, càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Lục Bách Nhiễm đã diễn qua rất nhiều vai diễn thâm tình, nhưng lúc này đây, ánh mắt y so với bất cứ vai diễn nào còn thâm tình hơn.
Sau khi nói xong, hầu kết Lục Bách Nhiễm trượt lên trượt xuống, y khẩn trương nhìn Nam Bùi, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Tống Cảnh Sâm ở bên cạnh lạnh giọng trào phúng, “Hoa hồng vàng gì chứ, cái màu xấu chết đi được. Nam Bùi, vẫn là hoa lưu ly của tôi đẹp hơn, màu cũng cao cấp thế này cơ mà……”
Nam Bùi ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay Lục Bách Nhiễm.
Tống Cảnh Sâm sợ cậu sẽ nhận, trực tiếp dùng vai đẩy Lục Bách Nhiễm qua một bên, lần nữa đưa bó hoa của mình cho Nam Bùi, “Nam Bùi, đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác, cậu không được phép cự tuyệt đâu đấy.”
Lục Bách Nhiễm nhịn không được nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, cười lạnh nói, “Nam Bùi không nhận hoa của anh đâu, biểu hiện của anh ấy còn chưa đủ rõ ràng à? Anh đừng có tự mình đa tình sáp lại gần nữa.”
Tống Cảnh Sâm hừ lạnh một tiếng, “Dù sao cũng tốt hơn người nào đó mua loại hoa rẻ tiền. Hoa tôi mua là loại cao cấp nhất trong cửa hàng đó……”
Lúc này, Nam Bùi rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Nhiễm……Nên nói tôi đều đã nói cả rồi, sau này đừng tặng hoa cho tôi nữa, sẽ bị hiểu nhầm đấy.”
Lục Bách Nhiễm nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Nam Bùi. Y ngây người một lúc, mới mở miệng nói, “Hiểu nhầm……? Anh sợ bị ai hiểu nhầm cơ?!”
Nam Bùi mím mím môi, khó xử nói, “Hai người mau về đi……”
Lục Bách Nhiễm phát hiện Nam Bùi có gì đó không thích hợp, cũng giống Tống Cảnh Sâm, nhíu mày hỏi, “Anh đang sợ chúng ta bị người khác bắt gặp à? Quanh đây không có đám chó săn, anh sợ bị ai bắt gặp vậy?!”
Nam Bùi lắc lắc đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói, “Hai người mau đi đi.”
Cậu càng không muốn trả lời như thế, càng khiến hai người kia thêm giận dữ.
Ngay lúc Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm trừng mắt nhìn Nam Bùi, chiếc xe thứ ba đã xuất hiện.
Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm đồng loạt hướng mắt về phía chiếc xe đó, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên thủng vỏ xe.
Sau khi thấy người xuống xe là Đoàn Hành, ánh mắt hai người càng thêm bất thiện.
Đoàn Hành cũng giống bọn họ, tới để xin lỗi, dỗ dành Nam Bùi.
Khác biệt là, Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đều chuẩn bị hoa tươi mang hàm ý xin lỗi, còn Đoàn Hành lại chuẩn bị một con gấu bông cỡ bự.
Vốn dĩ Đoàn Hành muốn cẩn thận chọn cho cậu một món quà, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện cậu ta vậy mà không hề biết Nam Bùi thích cái gì.
Vì thế Đoàn Hành liền mua con gấu bông này dựa theo sở thích của mình.
Quản lý Nguyễn còn sốt ruột hơn cả Đoàn Hành, chỉ sợ Nam Bùi rút đầu tư.
Hiện giờ TKT đang trên đà phát triển, không phải Nam Bùi rút đầu tư thì sẽ không tìm được nhà đầu tư khác, nhưng ông chủ hào phóng, có trách nhiệm, lại dễ nói chuyện như Nam Bùi quả thật hiếm có khó tìm.
Lúc Đoàn Hành lôi từ cốp sau xe ra con gấu bông cỡ bự, trên mặt Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Nam Bùi cũng mở to hai mắt.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Hành làm loại chuyện này, biểu cảm rõ ràng có chút mất tự nhiên. Có điều tình địch đang ở ngay trước mặt, cậu ta không thể lùi bước được.
Đoàn Hành ôm gấu bông tiến về phía Nam Bùi.
Đoàn Hành vốn dĩ rất cao, vai rộng eo hẹp chân dài, cho dù gấu bông có là cỡ lớn đi nữa, bị cậu ta ôm trong lòng trông cũng không còn quá mức khổng lồ nữa.
“Cái gì đây? Quà khuyến mại của cửa hàng tạp hóa đấy à?” Tống Cảnh Sâm nhíu mày, không chút khách khí trào phúng.
Vẻ mặt Đoàn Hành tức khắc cứng đờ.
Lục Bách Nhiễm cũng mở miệng nói, “Tôi chưa thấy Nam Bùi mua cái thứ đồ chơi này bao giờ.” Giọng điệu mang theo khinh thường dành cho Đoàn Hành.
Đoàn Hành siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn hai người kia một cái, sau đó lúc đi ngang qua, cố tình dùng gấu bông đụng vào người Tống Cảnh Sâm, lại dùng bả vai huých Lục Bách Nhiễm ra.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc, giận dữ của hai người, Đoàn Hành nuốt một ngụm nước miếng, có chút cứng ngắc nói với Nam Bùi, “……Cái này là tôi tới trung tâm thương mại mua đó, không phải hàng khuyến mãi đâu. Tặng anh.”
Nam Bùi ngẩn người, hỏi, “Tiểu Đoàn, cậu tặng tôi cái này làm gì?”
Đoàn Hành dùng giọng điệu cứng ngắc mang theo mấy phần bướng bỉnh, mấy phần áy náy nói, “Tôi……chuyện trước đây, là lỗi của tôi.”
Giọng cậu ta có chút gượng gạo, nghe ra được là lần đầu tiên xin lỗi người ta.
Hai vị tình địch bên cạnh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lục Bách Nhiễm, “Đã biết là lỗi của mình còn không biết ngượng mà xuất hiện hả?”
Tống Cảnh Sâm, “Tặng gấu đồ chơi là có ý gì, thủ đoạn xin lỗi của trẻ mẫu giáo đấy à?”
Đoàn Hành vốn chưa từng xin lỗi ai bao giờ, bởi vì thiếu kinh nghiệm cộng thêm áy náy, nên vừa bị hai người kia nói như thế, vành tai lập tức hơi hơi đỏ lên.
Nhưng cậu ta vẫn cố giữ bình tĩnh, hung hăng lườm hai người kia một cái, sau đó nhìn về phía Nam Bùi, cắn răng, không quá tự nhiên nói, “Con gấu này……Con gấu này cũng đắt lắm, tốn của tôi rất nhiều tiền đấy.”
Lục Bách Nhiễm, “Ý là cậu không nỡ bỏ tiền chứ gì?”
Tống Cảnh Sâm, “Đắt cỡ nào, có đắt bằng gấu thật không?”
Đoàn Hành nghe thế, ngón tay nhất thời nắm chặt thành quyền, suýt chút nữa đã vung lên.
Cũng may Nam Bùi rốt cuộc cũng mở miệng, “Tiểu Đoàn, tôi thích con gấu này lắm, nhìn rất dễ thương.”
Cậu cười nhìn Đoàn Hành, cách nói chuyện vẫn dịu dàng, ôn hòa như trước, khiến Đoàn Hành có chút ngơ ngẩn.
Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm lập tức như gặp phải đại địch, nhìn chằm chằm Nam Bùi, chỉ sợ cậu nhận món quà của Đoàn Hành.
Ngay lúc hy vọng trong lòng Đoàn Hành dâng cao, Nam Bùi lại nói tiếp, “Có điều, hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không cần món quà xin lỗi này đâu.”
Đoàn Hành nghe đến đây, hai mắt mở to, trong đó chất đầy kinh ngạc, gấu bông đang ôm trong ngực cũng thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Tống Cảnh Sâm thấy vậy, vội vàng đẩy Đoàn Hành sang bên, đưa bó lưu ly của mình lên, “Nam Bùi, cho tôi một cơ hội đi. Tôi có thể giải thích mà, mấy chuyện khiến cậu không vui kia đều chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Lục Bách Nhiễm cũng không cam yếu thế, giơ bó hoa hồng vàng của mình ra, dùng giọng ấm áp lại kiên định nói, “Nam Bùi, thật ra tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh……”
Đoàn Hành đứng một bên, nhìn chằm chằm Nam Bùi, nghiêm túc nói, “Nam Bùi, nếu anh có điều gì bất mãn với tôi, có thể nói cho tôi biết……”
Đứng trước màn xin lỗi tập thể của ba người, Nam Bùi lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn không hề có ý định nhận quà của bất cứ người nào.
Ba người kia thấy thế, lại tiến thêm một bước tấn công.
Tống Cảnh Sâm dẫu đầu xuất kích, “Nam Bùi, nếu như cậu không hài lòng, tôi có thể mua mười mấy cái túi hàng hiệu cho cậu, đây không phải là thứ mà hai kẻ kia có thể mua nổi đâu! Về sau công ty đầu tư hạng mục nào cũng đều do cậu làm chủ hết, tôi sẽ dùng hết toàn lực ủng hộ lựa chọn của cậu.”
“Nam Bùi, để bày tỏ lòng xin lỗi, tôi không chỉ chuẩn bị quà tặng về mặt vật chất cho anh đâu.” Tống Cảnh Sâm vừa dứt lời, Lục Bách Nhiễm liền nói, “Về sau tôi đóng phim sẽ chỉ đóng kịch bản mà anh chọn, bất kể nội dung thế nào, tôi đều nghe theo sắp xếp của anh hết, sẽ chỉ đóng nhân vật mà anh thích thôi……”
Vừa biểu đạt thành ý của mình, đồng thời còn âm thầm hạ thấp Tống Cảnh Sâm một phen.
Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, cắt ngang lời Lục Bách Nhiễm, “Nam Bùi, hai người đó đều chỉ muốn đạt được lợi ích từ anh thôi. Tôi đảm bảo, về sau nhất định sẽ dẫn anh cùng chơi game, giúp anh lên cấp, còn vì anh giành lấy cúp quán quân, để anh kiếm được càng nhiều tiền nữa……”
“Kiếm tiền?” Tống Cảnh Sâm như là nghe được một câu chuyện cười, khinh miệt nhìn Đoàn Hành, “Cậu thì kiếm được bao nhiêu chứ?”
Lục Bách Nhiễm ở bên cạnh liếc hai người kia một cái, giọng điệu trào phúng nói, “Trong mắt mấy người, chỉ có tiền mới quan trọng thôi à?”
“……”
Thấy ba người cãi đến không có điểm dừng, Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, giả bộ lo lắng nhìn giờ, nói với họ, “Ba người đừng cãi nhau nữa, mau về đi, cái gì mà hoa lưu ly hoa hồng vàng gấu đồ chơi, tôi đều không cần đâu.” Giọng điệu lộ ra chút gấp gáp.
Ba người đồng thời chú ý tới vẻ mất tự nhiên của cậu.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Nam Bùi, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Hai người còn lại cũng nhìn cậu chằm chằm.
Lời Tống Cảnh Sâm vừa dứt, chiếc xe thứ tư đã xuất hiện trước cửa nhà họ Nam.
Nam Bùi thấy chiếc xe kia, hai mắt hơi hơi sáng lên, lộ ra chút vui vẻ. Sau đó, cậu lập tức giấu đi phần vui vẻ này, ngập ngừng nói với Tống Cảnh Sâm, “Không… Không có gì…… Tôi… Tôi còn có việc……”
Nếu như Nam Bùi nói lời này một cách tự tin, thoải mái, có lẽ ba người kia sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu.
Nhưng cậu lại bày ra dáng vẻ hoảng loạn lo lắng, khiến ba người đồng thời bị kích thích, lần lượt mở miệng chất vấn, giọng điệu vừa giận dữ vừa ghen tuông:
“Không có gì? Vậy thì cậu căng thẳng làm gì hả?!”
“Người ngồi trong chiếc xe kia là ai? Sao anh lại sốt ruột muốn đuổi bọn tôi đi như thế?”
“Còn cả người thứ tư tồn tại nữa hả?”
“Nam Bùi, cậu……”
Trong tiếng tranh cãi của ba người, chiếc xe thứ tư chầm chậm đỗ lại trước mặt họ.
Tống Cảnh Sâm vừa liếc mắt đã nhận ra giá trị của chiếc xe này không tầm thường chút nào, không phải một tổng tài bình thường có thể lái được.
Hai người còn lại cũng không ngốc, rất nhanh đã tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Có điều, cho dù họ không muốn để Nam Bùi gặp cái người thứ tư này thế nào đi nữa, vẫn bị cậu mạnh mẽ đẩy ra.
Trên mặt ba người đồng thời lộ ra vẻ tổn thương.
Giây tiếp theo, cửa chiếc xe sang trọng kia bật mở.
Một đôi chân dài bước ra.
Người tới là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, trên người khoác Tây trang đắt tiền, đậm chất quý tộc, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ cao ngạo, cấm dục.
Chỉ một ánh mắt đã cho người ta cảm giác cao không thể với.
Mấy người Tống Cảnh Sâm đồng loạt ngây người.
“Hoắc……Hoắc Nghiêu?!”
Nam Bùi trông thấy Hoắc Nghiêu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.
Đương nhiên, cảm xúc mừng rỡ này không phải là diễn, mà xuất phát từ nội tâm cậu.
Trong ánh nhìn chằm chặp của ba người kia, Hoắc Nghiêu đi tới trước mặt Nam Bùi.
Anh không lấy ra hoa tươi, cũng không lấy ra gấu bông, mà chỉ đưa cho Nam Bùi một cái túi giấy không hề bắt mắt.
Nam Bùi thoáng ngây người, hỏi, “Cái gì thế?”
Trước ánh mắt của mấy người Tống Cảnh Sâm, Hoắc Nghiêu cong môi, nhìn thẳng vào Nam Bùi, cất giọng dịu dàng, sủng nịch, “Đồ ăn sáng cho bạn nhỏ bám giường nào đó —- bánh mì kẹp sô-cô-la mà em thích nhất đấy.”
Hắn nhíu mày, nhìn về phía chiếc xe. Người từ trong xe bước ra khiến cả hai người đều thoáng kinh ngạc.
Không phải Hoắc Nghiêu người Nam Bùi đang đợi, mà lại là Lục Bách Nhiễm.
Trong tay Lục Bách Nhiễm cũng cầm một bó hoa, nhưng khác với Tống Cảnh Sâm, hoa y mua là hoa hồng vàng, màu sắc ấm áp, nhẹ nhàng, dưới ánh nắng mai tựa như hình ảnh phản chiếu của chính y vậy, khiến y thoạt nhìn càng thêm dịu dàng.
Lục Bách Nhiễm cũng tới để xin lỗi.
Sau khi sự việc ngày hôm qua kết thúc, Trần Tự Hiểu đã khuyên nhủ y, phân tích cho y nguyên nhân Nam Bùi làm như vậy, cuối cùng đưa ra kết luận —- Nam Bùi đau lòng quá độ, cần Lục Bách Nhiễm ở bên mới có thể hóa giải được hiểu nhầm giữa hai người.
Chuyện này không chỉ quan trọng với mình Lục Bách Nhiễm thôi, mà với mỗi một nhân viên bên cạnh y đều rất quan trọng.
Dẫu sao, không có Nam Bùi thì sẽ không có Lục Bách Nhiễm, những người theo chân Lục Bách Nhiễm kiếm cơm cũng sẽ không kiếm nổi nữa.
Vì thế, mới sáng ra Lục Bách Nhiễm đã lái xe tới nhà họ Nam.
Trong ánh mắt hai người kia, Lục Bách Nhiễm chầm chậm tiến về phía Nam Bùi.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, giọng điệu chua loét hỏi Nam Bùi, “Đây là người cậu đang đợi à?”
“Không, không phải.” Nam Bùi vội vàng lắc đầu, “Anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải đang đợi Tiểu Nhiễm.”
Lục Bách Nhiễm vừa hay tới gần, nghe được đoạn đối thoại của hai người, ngón tay vô thức siết chặt, mím mím môi, đau lòng hỏi, “Nam Bùi, anh thà nhận hoa của ông chú này, cũng không chịu nhìn tôi lấy một cái à?”
Nói xong, Lục Bách Nhiễm không quan tâm tới ánh mắt giận dữ của Tống Cảnh Sâm, đưa bó hoa hồng vàng tới trước mặt Nam Bùi, “Nam Bùi, tôi rất xin lỗi về chuyện trước đây. Nếu như anh rời xa tôi là vì tức giận, vậy tôi hy vọng bó hoa này có thể khiến anh cảm nhận được áy náy của tôi.” Lúc nói lời này, trong mắt y ánh lên vẻ thâm tình, hối hận, khiến vẻ ngoài vốn đã đẹp đẽ của y thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần sầu muộn, càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Lục Bách Nhiễm đã diễn qua rất nhiều vai diễn thâm tình, nhưng lúc này đây, ánh mắt y so với bất cứ vai diễn nào còn thâm tình hơn.
Sau khi nói xong, hầu kết Lục Bách Nhiễm trượt lên trượt xuống, y khẩn trương nhìn Nam Bùi, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Tống Cảnh Sâm ở bên cạnh lạnh giọng trào phúng, “Hoa hồng vàng gì chứ, cái màu xấu chết đi được. Nam Bùi, vẫn là hoa lưu ly của tôi đẹp hơn, màu cũng cao cấp thế này cơ mà……”
Nam Bùi ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay Lục Bách Nhiễm.
Tống Cảnh Sâm sợ cậu sẽ nhận, trực tiếp dùng vai đẩy Lục Bách Nhiễm qua một bên, lần nữa đưa bó hoa của mình cho Nam Bùi, “Nam Bùi, đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác, cậu không được phép cự tuyệt đâu đấy.”
Lục Bách Nhiễm nhịn không được nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, cười lạnh nói, “Nam Bùi không nhận hoa của anh đâu, biểu hiện của anh ấy còn chưa đủ rõ ràng à? Anh đừng có tự mình đa tình sáp lại gần nữa.”
Tống Cảnh Sâm hừ lạnh một tiếng, “Dù sao cũng tốt hơn người nào đó mua loại hoa rẻ tiền. Hoa tôi mua là loại cao cấp nhất trong cửa hàng đó……”
Lúc này, Nam Bùi rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Nhiễm……Nên nói tôi đều đã nói cả rồi, sau này đừng tặng hoa cho tôi nữa, sẽ bị hiểu nhầm đấy.”
Lục Bách Nhiễm nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Nam Bùi. Y ngây người một lúc, mới mở miệng nói, “Hiểu nhầm……? Anh sợ bị ai hiểu nhầm cơ?!”
Nam Bùi mím mím môi, khó xử nói, “Hai người mau về đi……”
Lục Bách Nhiễm phát hiện Nam Bùi có gì đó không thích hợp, cũng giống Tống Cảnh Sâm, nhíu mày hỏi, “Anh đang sợ chúng ta bị người khác bắt gặp à? Quanh đây không có đám chó săn, anh sợ bị ai bắt gặp vậy?!”
Nam Bùi lắc lắc đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói, “Hai người mau đi đi.”
Cậu càng không muốn trả lời như thế, càng khiến hai người kia thêm giận dữ.
Ngay lúc Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm trừng mắt nhìn Nam Bùi, chiếc xe thứ ba đã xuất hiện.
Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm đồng loạt hướng mắt về phía chiếc xe đó, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên thủng vỏ xe.
Sau khi thấy người xuống xe là Đoàn Hành, ánh mắt hai người càng thêm bất thiện.
Đoàn Hành cũng giống bọn họ, tới để xin lỗi, dỗ dành Nam Bùi.
Khác biệt là, Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đều chuẩn bị hoa tươi mang hàm ý xin lỗi, còn Đoàn Hành lại chuẩn bị một con gấu bông cỡ bự.
Vốn dĩ Đoàn Hành muốn cẩn thận chọn cho cậu một món quà, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện cậu ta vậy mà không hề biết Nam Bùi thích cái gì.
Vì thế Đoàn Hành liền mua con gấu bông này dựa theo sở thích của mình.
Quản lý Nguyễn còn sốt ruột hơn cả Đoàn Hành, chỉ sợ Nam Bùi rút đầu tư.
Hiện giờ TKT đang trên đà phát triển, không phải Nam Bùi rút đầu tư thì sẽ không tìm được nhà đầu tư khác, nhưng ông chủ hào phóng, có trách nhiệm, lại dễ nói chuyện như Nam Bùi quả thật hiếm có khó tìm.
Lúc Đoàn Hành lôi từ cốp sau xe ra con gấu bông cỡ bự, trên mặt Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Nam Bùi cũng mở to hai mắt.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Hành làm loại chuyện này, biểu cảm rõ ràng có chút mất tự nhiên. Có điều tình địch đang ở ngay trước mặt, cậu ta không thể lùi bước được.
Đoàn Hành ôm gấu bông tiến về phía Nam Bùi.
Đoàn Hành vốn dĩ rất cao, vai rộng eo hẹp chân dài, cho dù gấu bông có là cỡ lớn đi nữa, bị cậu ta ôm trong lòng trông cũng không còn quá mức khổng lồ nữa.
“Cái gì đây? Quà khuyến mại của cửa hàng tạp hóa đấy à?” Tống Cảnh Sâm nhíu mày, không chút khách khí trào phúng.
Vẻ mặt Đoàn Hành tức khắc cứng đờ.
Lục Bách Nhiễm cũng mở miệng nói, “Tôi chưa thấy Nam Bùi mua cái thứ đồ chơi này bao giờ.” Giọng điệu mang theo khinh thường dành cho Đoàn Hành.
Đoàn Hành siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn hai người kia một cái, sau đó lúc đi ngang qua, cố tình dùng gấu bông đụng vào người Tống Cảnh Sâm, lại dùng bả vai huých Lục Bách Nhiễm ra.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc, giận dữ của hai người, Đoàn Hành nuốt một ngụm nước miếng, có chút cứng ngắc nói với Nam Bùi, “……Cái này là tôi tới trung tâm thương mại mua đó, không phải hàng khuyến mãi đâu. Tặng anh.”
Nam Bùi ngẩn người, hỏi, “Tiểu Đoàn, cậu tặng tôi cái này làm gì?”
Đoàn Hành dùng giọng điệu cứng ngắc mang theo mấy phần bướng bỉnh, mấy phần áy náy nói, “Tôi……chuyện trước đây, là lỗi của tôi.”
Giọng cậu ta có chút gượng gạo, nghe ra được là lần đầu tiên xin lỗi người ta.
Hai vị tình địch bên cạnh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lục Bách Nhiễm, “Đã biết là lỗi của mình còn không biết ngượng mà xuất hiện hả?”
Tống Cảnh Sâm, “Tặng gấu đồ chơi là có ý gì, thủ đoạn xin lỗi của trẻ mẫu giáo đấy à?”
Đoàn Hành vốn chưa từng xin lỗi ai bao giờ, bởi vì thiếu kinh nghiệm cộng thêm áy náy, nên vừa bị hai người kia nói như thế, vành tai lập tức hơi hơi đỏ lên.
Nhưng cậu ta vẫn cố giữ bình tĩnh, hung hăng lườm hai người kia một cái, sau đó nhìn về phía Nam Bùi, cắn răng, không quá tự nhiên nói, “Con gấu này……Con gấu này cũng đắt lắm, tốn của tôi rất nhiều tiền đấy.”
Lục Bách Nhiễm, “Ý là cậu không nỡ bỏ tiền chứ gì?”
Tống Cảnh Sâm, “Đắt cỡ nào, có đắt bằng gấu thật không?”
Đoàn Hành nghe thế, ngón tay nhất thời nắm chặt thành quyền, suýt chút nữa đã vung lên.
Cũng may Nam Bùi rốt cuộc cũng mở miệng, “Tiểu Đoàn, tôi thích con gấu này lắm, nhìn rất dễ thương.”
Cậu cười nhìn Đoàn Hành, cách nói chuyện vẫn dịu dàng, ôn hòa như trước, khiến Đoàn Hành có chút ngơ ngẩn.
Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm lập tức như gặp phải đại địch, nhìn chằm chằm Nam Bùi, chỉ sợ cậu nhận món quà của Đoàn Hành.
Ngay lúc hy vọng trong lòng Đoàn Hành dâng cao, Nam Bùi lại nói tiếp, “Có điều, hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không cần món quà xin lỗi này đâu.”
Đoàn Hành nghe đến đây, hai mắt mở to, trong đó chất đầy kinh ngạc, gấu bông đang ôm trong ngực cũng thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Tống Cảnh Sâm thấy vậy, vội vàng đẩy Đoàn Hành sang bên, đưa bó lưu ly của mình lên, “Nam Bùi, cho tôi một cơ hội đi. Tôi có thể giải thích mà, mấy chuyện khiến cậu không vui kia đều chỉ là hiểu nhầm thôi.”
Lục Bách Nhiễm cũng không cam yếu thế, giơ bó hoa hồng vàng của mình ra, dùng giọng ấm áp lại kiên định nói, “Nam Bùi, thật ra tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh……”
Đoàn Hành đứng một bên, nhìn chằm chằm Nam Bùi, nghiêm túc nói, “Nam Bùi, nếu anh có điều gì bất mãn với tôi, có thể nói cho tôi biết……”
Đứng trước màn xin lỗi tập thể của ba người, Nam Bùi lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn không hề có ý định nhận quà của bất cứ người nào.
Ba người kia thấy thế, lại tiến thêm một bước tấn công.
Tống Cảnh Sâm dẫu đầu xuất kích, “Nam Bùi, nếu như cậu không hài lòng, tôi có thể mua mười mấy cái túi hàng hiệu cho cậu, đây không phải là thứ mà hai kẻ kia có thể mua nổi đâu! Về sau công ty đầu tư hạng mục nào cũng đều do cậu làm chủ hết, tôi sẽ dùng hết toàn lực ủng hộ lựa chọn của cậu.”
“Nam Bùi, để bày tỏ lòng xin lỗi, tôi không chỉ chuẩn bị quà tặng về mặt vật chất cho anh đâu.” Tống Cảnh Sâm vừa dứt lời, Lục Bách Nhiễm liền nói, “Về sau tôi đóng phim sẽ chỉ đóng kịch bản mà anh chọn, bất kể nội dung thế nào, tôi đều nghe theo sắp xếp của anh hết, sẽ chỉ đóng nhân vật mà anh thích thôi……”
Vừa biểu đạt thành ý của mình, đồng thời còn âm thầm hạ thấp Tống Cảnh Sâm một phen.
Đoàn Hành hít một hơi thật sâu, cắt ngang lời Lục Bách Nhiễm, “Nam Bùi, hai người đó đều chỉ muốn đạt được lợi ích từ anh thôi. Tôi đảm bảo, về sau nhất định sẽ dẫn anh cùng chơi game, giúp anh lên cấp, còn vì anh giành lấy cúp quán quân, để anh kiếm được càng nhiều tiền nữa……”
“Kiếm tiền?” Tống Cảnh Sâm như là nghe được một câu chuyện cười, khinh miệt nhìn Đoàn Hành, “Cậu thì kiếm được bao nhiêu chứ?”
Lục Bách Nhiễm ở bên cạnh liếc hai người kia một cái, giọng điệu trào phúng nói, “Trong mắt mấy người, chỉ có tiền mới quan trọng thôi à?”
“……”
Thấy ba người cãi đến không có điểm dừng, Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, giả bộ lo lắng nhìn giờ, nói với họ, “Ba người đừng cãi nhau nữa, mau về đi, cái gì mà hoa lưu ly hoa hồng vàng gấu đồ chơi, tôi đều không cần đâu.” Giọng điệu lộ ra chút gấp gáp.
Ba người đồng thời chú ý tới vẻ mất tự nhiên của cậu.
Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Nam Bùi, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Hai người còn lại cũng nhìn cậu chằm chằm.
Lời Tống Cảnh Sâm vừa dứt, chiếc xe thứ tư đã xuất hiện trước cửa nhà họ Nam.
Nam Bùi thấy chiếc xe kia, hai mắt hơi hơi sáng lên, lộ ra chút vui vẻ. Sau đó, cậu lập tức giấu đi phần vui vẻ này, ngập ngừng nói với Tống Cảnh Sâm, “Không… Không có gì…… Tôi… Tôi còn có việc……”
Nếu như Nam Bùi nói lời này một cách tự tin, thoải mái, có lẽ ba người kia sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu.
Nhưng cậu lại bày ra dáng vẻ hoảng loạn lo lắng, khiến ba người đồng thời bị kích thích, lần lượt mở miệng chất vấn, giọng điệu vừa giận dữ vừa ghen tuông:
“Không có gì? Vậy thì cậu căng thẳng làm gì hả?!”
“Người ngồi trong chiếc xe kia là ai? Sao anh lại sốt ruột muốn đuổi bọn tôi đi như thế?”
“Còn cả người thứ tư tồn tại nữa hả?”
“Nam Bùi, cậu……”
Trong tiếng tranh cãi của ba người, chiếc xe thứ tư chầm chậm đỗ lại trước mặt họ.
Tống Cảnh Sâm vừa liếc mắt đã nhận ra giá trị của chiếc xe này không tầm thường chút nào, không phải một tổng tài bình thường có thể lái được.
Hai người còn lại cũng không ngốc, rất nhanh đã tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Có điều, cho dù họ không muốn để Nam Bùi gặp cái người thứ tư này thế nào đi nữa, vẫn bị cậu mạnh mẽ đẩy ra.
Trên mặt ba người đồng thời lộ ra vẻ tổn thương.
Giây tiếp theo, cửa chiếc xe sang trọng kia bật mở.
Một đôi chân dài bước ra.
Người tới là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, trên người khoác Tây trang đắt tiền, đậm chất quý tộc, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ cao ngạo, cấm dục.
Chỉ một ánh mắt đã cho người ta cảm giác cao không thể với.
Mấy người Tống Cảnh Sâm đồng loạt ngây người.
“Hoắc……Hoắc Nghiêu?!”
Nam Bùi trông thấy Hoắc Nghiêu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.
Đương nhiên, cảm xúc mừng rỡ này không phải là diễn, mà xuất phát từ nội tâm cậu.
Trong ánh nhìn chằm chặp của ba người kia, Hoắc Nghiêu đi tới trước mặt Nam Bùi.
Anh không lấy ra hoa tươi, cũng không lấy ra gấu bông, mà chỉ đưa cho Nam Bùi một cái túi giấy không hề bắt mắt.
Nam Bùi thoáng ngây người, hỏi, “Cái gì thế?”
Trước ánh mắt của mấy người Tống Cảnh Sâm, Hoắc Nghiêu cong môi, nhìn thẳng vào Nam Bùi, cất giọng dịu dàng, sủng nịch, “Đồ ăn sáng cho bạn nhỏ bám giường nào đó —- bánh mì kẹp sô-cô-la mà em thích nhất đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook