Mục Thu nhớ rõ, Sơ Đỉnh Văn từng nói với cô, Sơ Đông là một thần đồng, mặc kệ học cái gì, cô bé cũng luôn đứng nhất trường. Lúc đó Mục Thu nghĩ, thời điểm Sơ Đỉnh Văn nói lời đó, hơn phân nửa là chủ quan, con gái mình, bản thân mình vĩnh viễn cảm con bé là giỏi nhất. 

Hiển nhiên Mục Thu cũng không để lời đó trong lòng. Nhưng mà, mặc kệ trong lời nói đó, Sơ Đỉnh Văn mang theo bao nhiêu chủ quan, ít nhất cũng có thể chứng minh một điểm, Sơ Đông tuyệt đối không phải một đứa bé ngốc.

Cho nên, tiểu quỷ này vừa mới xuống đất, đã vọt đến trước mặt Mục Thu, chất vấn cô rắp tâm hãm hại.

“Cô nhất định là cố ý!”

“Sao có thể chứ. Chẳng lẽ tôi bỏ thuốc vào trong thức ăn sao? Đông Đông, con xem TV nhiều.” Mục Thu giương mắt nhìn tiểu quỷ này, bình tĩnh trả lời.

Tuy thật sự là một đứa nhỏ thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười một tuổi. không tránh khỏi thiếu kiên nhẫn.

“Hừ! nhất định là cô dùng cách của cô!” tuy rằng vẫn chưa nghĩ ra Mục Thu dùng cách gì, nhưng Sơ Đông vẫn một mực chắc chắn tuyệt đối là Mục Thu giở trò quỷ. Khó trách ngày đó, chị ta nhiệt tình muốn đích thân xuống bếp như thế.

Mục Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Năm tháng rồi, cây cối trong sân xanh um tươi tốt, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời bị chia cắt thành vô số mảnh nhỏ, bảy phần ánh mặt trời bị chắn, ba phần sặc sỡ rọi xuống, có thể cảm thấy thêm vài phần mát lạnh.

Cô không có trả lời Sơ Đông. Không biết là vì khinh thường trả lời, hay vì đó là ngầm thừa nhận.

“Cô không lên tiếng, là vì cô thấy chột dạ!” Tiểu quỷ vẫn nhất quyết không tha.

“Vì sao tôi phải chột dạ?” Cô mới nói xong, đã có một cô bé giúp việc chạy tới, đứng ở sau lưng Sơ Đông: “Cô chủ, nhà bếp đã nấu thuốc xong.”

“Tôi không muốn uống thuốc!” Cái thuốc đắng chết người kia, không biết cho thêm cái gì ở bên trong, nhất định là người phụ nữ này cố ý đòi bác sĩ đưa thuốc đắng như vậy. Sau khi cô bé uống một lần, liền không muốn uống lần thứ hai.

“Lấy thuốc lại đây đi.” Mục Thu củng không để ý đến cô bé, nói thẳng.

“Tôi nói tôi không muốn uống!”

“Lấy lại đây.”

“Tôi không muốn uống!”

Giờ phút này hai người đang ở trong vườn hoa, một người đứng, một người ngồi, vừa giằng co, cô bé giúp việc ở bên cạnh ‘tiến thoái lưỡng nan’. Không biết nên làm sao cho phải.

“Lấy lại đây.”

“Không muốn!”

“….” Ai…..làm người hầu của nhà giàu, cũng thật vất vả, chẳng lẽ hai người kia không thể có một ý kiến thống nhất sao? rõ ràng mấy hôm trước quan hệ còn tốt đến khiến người ta líu lưỡi, sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy? Quả thực trở mặt còn nhanh hơn hoàng đế cổ đại.

Trên thế giới này, quả nhiên không phải chỉ có gần vua mới như gần hổ.

Cô bé giúp việc trộm lau nước mắt ở trong lòng.

“Cô đi lấy lại đây, mặc kệ con bé.” Mục Thu nói với nữ giúp việc đang ngẩn người ở bên cạnh.

“Vâng, bà chủ.”

“Tôi nói tôi không muốn!” Sơ Đông quả nhiên hô lên ngay. Cô bé giúp việc hoàn toàn coi như không nghe thấy, cụp đuôi chạy vào bấp trốn.

Ai chài ơi! hay là đợi bọn họ ầm ĩ xong rồi, mình hãy chạy ra! ~~~~(>_<)~~~~

“Con tiêu chảy, thuốc này tuy đắng, nhưng đối với thân thể con, quả thật có ích.” Mục Thu nói thật chân thành, đương nhiên, mỗi lần lúc Mục Thu làm chuyện xấu cũng luôn tỏ ra rất chân thành, nhưng mà, lần nà Mục Thu thật sự là rất chân thành. Tuy rằng Sơ Đông tuyệt đối không tin Mục Thu chân thành.

Nói cho cùng, thì Mục Thu cũng chỉ muốn chỉnh tiểu quỷ này, chỉ là muốn dạy dỗ cô bé một chút, đương nhiên sẽ không thật sự muốn khiến tiểu quỷ này sinh bệnh. Cho nên, lúc sắc mặt Sơ Đông có chút không đúng mới lập tức mời bác sĩ riêng của nhà họ Sơ đến. ách……về phần treo nước, cùng thuốc kia, thật sự là có hơi đùa dai. Nhưng cũng không phải chỉ là đùa dai thôi. Thuốc kia, cũng tuyệt đối không phải mình cố ý muốn làm cho đắng như vậy, tuy cô biết, thuốc Bắc, hơn phẩn nửa là đắng ghê gớm.

“Tôi mới không muốn uống đồ cô làm!” Sư kiện lần trước khiến Sơ Đông ấn tượng khó phai, sợ là sau này phàm là những gì từng qua tay Mục Thu, cô bé cũng phải do dự mãi mới dám ăn.

Mục Thu đã thấy nữ đầu bếp bưng thuốc Bắc ra rồi. “Đó không phải tôi làm, tôi cũng không có tâm trạng làm.” Cô em tưởng mình nhàn rỗi thật à, sẽ nấu thuốc giúp cô em? quan hệ của bọn cô, cũng chưa tốt đến mức đó.

Sơ Đông cũng không biết tại sao, vì lời Mục Thu nói, càng tức hơn. Không biết là vì lần này cãi không cãi thắng được, hay là gì đó khác. Cô nhỏ tức giận lượn vòng ở tại chỗ, quay người lại nhìn thấy nữ đầu bếp bưng chén thuốc đứng ở phía sau. Giận lên, nắm chén thuốc rồi đập xuống ở trước mặt Mục Thu.

“Loảng xoảng!” Chén thuốc tan tành dưới đất, thuốc bắn khắp nơi, bắn tung tóe lên người Mục Thu.

Mục Thu liền nhắn hai hàng mày, thê thảm đứng dậy, lớn tiếng nói:”Em quá tùy hứng rồi!”

“Tôi mới không thèm ăn mấy thứ cô làm này! Bên trong nhất định có độc!” Không biết có phải vì thấy được dáng  vẻ thê thảm của Mục Thu, hay là thành công thấy được Mục Thu tức giận hay không, Sơ Đông thế nhưng nói đến có chút đắc ý!

“Lòng tốt bị coi là lỏng lang dạ thú! Nếu em thật sự là con gái tôi, bây giờ tôi đã tát một cái đánh chết cô!” Lần này cô tức thật rồi, tuy cô luôn không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là cô tốt tính. Mục Thu luôn cho rằng, bản tính mình trước nay không tốt, nhưng mà cô không so đo nhiều chuyện lắm, hơn nữa, dù có so đo, cô cũng nhìn tình hình, lúc nhịn phải nhịn. Cô có thể nhịn hơn người thường,không có nghĩa, nhịn này không có điểm mấu chốt. Dù sao cô cũng chưa đến 20, cũng sẽ tức giận.

Phải nói là, ai cũng sẽ tức giận. Hiện tại cô đang tức giận vô cùng!

“Cô xem! Quả nhiên là cô muốn giết tôi! Quả nhiên là cô không có lòng tốt!” Đại tiểu thư kiêu ngạo lại hoàn toàn không xem hiểu sắc ma58 của cô. Có lẽ cô nhỏ xem hiểu, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều, đại tiểu thư trong nhà có tiền có thế dù xem hiểu thì sao? Từ nhỏ cô bé có cần nhìn sắc mặt ai? lại có ai dám cho cô bé nhìn sắc mặt? cho nên cô nhỏ kiêu ngạo không giảm, ngược lại càng tăng.

“Lời họ không sai! Cô nhất định là vì tiền của ba mới đến! cô nhất định giống như bà phù thủy trong Công chúa Bạch Tuyết, độc chết tôi!”

“….” Mục Thu khó thở, nhất thời đã nghĩ vung tay tát một cái. Nhưng mà cô không có ra tay, không ra tay không phải vì không dám ra tay, mà là chưa kịp ra tay.

“Câm miệng!” Sơ Đỉnh Văn cũng tức đến cực điểm. Anh ta vì lo lắng cho thân thể Sơ Đông, hôm nayy cố tình về nhà sớm. Lại không ngờ, anh a vừa mới về, người còn chưa vào sân, đã thấy một màn như vậy. Nhìn dáng vẻ hiện tại của con gái mình, có chỗ nảo lả cô bé ngoan ngoãn ngày thường, có chỗ nào là vẻ hồn nhiên đáng yêu mà anh ta thích?

Sơ Đông thật không ngờ Sơ Đỉnh Văn sẽ đột nhiên xuất hiện, cô nhỏ nhìn ba mình lúc này, vẻ mặt ba tức giận, vẻ mặt kia, tuy chỉ là một tiểu quỷ thôi, tuy cô nhỏ vẫn không cách nào hình dung ra biểu hiện trên gương mặt ba, nhưng mà cô nhỏ vẫn hiểu, trên mặt ba là thất vọng.

Cô nhỏ chợt cảm thấy thật ủy khuất. Vô cùng ủy khuất.

“Ba nhất định lại cảm thấy con không tốt! Bây giờ ba chỉ nhìn thấy con không tốt! Trước giờ ba không nhìn thấy cái không tốt của chị ta! Chị ta là cô gái hư, chỉ giả bộ làm người tốt ở trước mặt ba! mụ phù thủy này, chị ta muốn độc chết con, ba còn giúp chị ta! Sau này con nhất định sẽ bị chị ta giết chết!”

“Chát!” một tiếng vang thanh thúy. Dọa rất nhiều người.

Trên gương mặt xinh đẹp tựa búp bê sứ của Sơ Đông, giọt nước mắt lớn cứ như vậy ào ào lăn xuống.

“Con cũng không muốn thấy ba nữa!” Cô nhỏ kêu, khóc, quay người chạy ra ngoài.

“Cô chủ?!” Nhóm nữ giúp việc giật mình. vội vàng đuổi theo.

“…..” Sơ Đỉnh Văn cũng không có phản ứng, vẫn đứng tại chỗ như trước, tựa như vẫn chưa phản ứng kịp với chuyện mình vừa mới làm.

“….” Mục Thu cũng không nói gì. Chuyện này xảy ra có chút bất ngờ, cô thật không biết phải trả lời thế nào, cho nên cô lựa chọn im lặng. uy rằng im lặng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng cô cũng không có lựa chọn.

Sơ Đỉnh Văn không nói một lời, anh ta suy sụp buông lỏng vai, lưng vốn thẳng tắp, lại lần nửa cong. Anh ta lặng lẽ bước vào nhà, không có ngẩng đầu, không có nhìn Mục Thu bên cạnh.

Nhóm nữ giúp việc né qua một bên, không dám thở mạnh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mục Thu ở bên cạnh.

Mục Thu đứng tại chỗ,  đầu óc tạm ngừng hoạt động. Cô không hề nhúc nhích, thậm chí cả đầu ngón tay cũng không động.

Vài nữ giúp việc lớn tuổi đã đuổi theo, còn tuổi nhỏ, đứng tại chỗ. Nữ giúp việc trể tuổi phần lớn là mới đến, tình cảm với Sơ Đông và Mục Thu không sâu, số lớn tuổi thì đã làm việc ở nhà họ Sơ từ hồi Sơ Đông còn nhỏ, tuy Sơ Đông tùy hứng, nhưng vẫn thương yêu cô nhỏ, nhìn tình hình hiện nay, ít nhiều có chút muốn trách cứ Mục Thu. lại không biết phải trách thế nào, nhìn cảnh tượng này, rõ ràng là đại tiểu thư nhà mình đang cố tình gây chuyện. Lại không cách nào oán Mục Thu.

“Nếu cô ấy không gả đến đây, thì đã không có chuyện như vậy rồi.”

“Tôi đã nói, loại minh tinh thế này à, cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, có thể ép buộc.”

“Không biết cô chủ đi đâu rồi.”

“Còn nói, còn không mau tìm, nếu tìm không thấy, Sơ tiên sinh sẽ tức giận, kẻ đi còn không phải chúng ta!”

“Sao gây hoa.”

“Bà chủ….” cô bé giúp việc đi theo bên cạnh Mục Thu có chút bất bình. lại không dám nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh Mục Thu, mặt lo lắng nhìn cô.

“Không có gì.” Mục Thu chậm rãi nhắm hai mắt, dừng một lát lại chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm căn nhà xa hoa, cất bước, tiến vào.

Sơ Đỉnh Văn đang ngồi trong phòng khách, lấy tay chống trán của mình.

Mục Thu nhìn anh ta.

……..

……..

Im lặng. Là sự im lặng quen thuộc của nhà họ Sơ.

“Tôi đã xem thực đơn ngày đó.” Một lúc lâu sau, Sơ Đỉnh Văn mở miệng nói, cả người lại không nhúc nhích.

“….” Mục Thu ngẩn ra, không có lên tiếng.

“Tuy tôi không hiểu biết nhiều lắm về phương diện ẩm thực. Nhưng bên cạnh vẫn có người biết.” Sơ Đỉnh Văn tiếp tục mở miệng nói, anh ta cũng không muốn Mục Thu trả lời, như là thì thầm vậy, anh ta nói: “Tôi biết cô không có bỏ gì vào thức ăn, nhưng mà mấy thứ kia, ăn vào ít nhất không tránh khỏi tiêu chảy. Hơn nữa, tôi đã cho người hỏi thăm, ngày đó những đứa nhỏ đến đây, còn có vài đứa dị ứng….Cô…..”

Mục Thu đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Anh ta đã biết. Quả nhiên anh ta vẫn biết. Nghĩ lại cũng phải, có thể có địa vị thế này ở trên thương trường, làm sao có thể thật sự không biết mấy trò vặt của mình? Đã có thể tìm người đi thăm dò, đương nhiên là chưa hề tin tưởng mình, vậy nhiều ngày trôi qua như thế, hành động của anh ta là vì sao? Ở một bên nhìn mình chê cười? nhìn mình giống như kẻ hề tự cho là thông minh ở trước mặt anh ta?

“Cô cố ý phối những thứ kia với nhau, đối xứ như thế với những đứa nhỏ…..Nếu Đông Đông thật sự choc giận cô, cô có thể nói với tôi.” Sơ Đỉnh Văn đột nhiên quay đầu, nhìn Mục Thu nói: “Nhưng vì sao phải làm vậy?! Mấy lần trước, cô đều có thể nói với tôi, cuối cùng cô….cuối cùng….” Anh ta nhìn Mục Thu, biểu cảm trên mặt khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ ‘vô cùng đau đớn’.

Cuối cùng Mục Thu cũng nhìn thẳng vào Sơ Đỉnh Văn, trên mặt cô chẳng gợn sóng: “Tôi chỉ tự bảo vệ mình, không có để bàn.”

“Cho dù hai người giống nhau, nhưng quả nhiên cũng không cùng một người, cô quả nhiên không phải là tiểu Yên, nếu là tiểu Yên, cô ấy sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không như vậy.” Anh ta sằc bén lạnh thấu xương nói, nhưng chưa hề trách cứ nhiều, thậm chí nói xong câu này, anh ta liền đứng dậy muốn đi.

“Hừ…” Giờ phút này, Mục Thu luôn không có quá nhiều biểu cảm khẽ nhếch môi, vẽ ra một nụ cười chế nhạo. Cô nhìn Sơ Đỉnh Văn đưa lưng về phía cô, chuẩn bị bỏ đi, lành lạnh nói: “Nhưng mà, vừa rồi tôi lại cảm thấy may mắn, may mắn vì người đến đây không phải tiểu Yên.”

“….” Sơ Đỉnh Văn dừng bước, đưa lưng về phía cô.

Mục Thu lẳng lặng ngồi trên sofa, đưa tay tùy ý đùa giỡn cái ấm nước tinh xảo xinh đẹp. Cô nói: “Tiên sinh nói, tôi có thể nói với ngài? Vậy tiên sinh bảo tôi nói làm sao với ngài? nói gì? Nói con gái bảo bối của tiên sinh không thích tôi, cố ý làm khó dễ tôi? Sau đó bảo tiên sinh ra mặt giúp đỡ dạy dỗ?” Cô cầm ấm nước, lại cầm một cái ly, chậm rãi rót nước.

Sơ Đỉnh Văn xoay người lại, cô lại không nhìn anh ta, vẫn nhìn chằm chằm ly trà trong tay, trên mặt treo nụ cười châm chọc như có như không: “Tiên sinh, rốt cuộc anh hiểu tiểu Yên bao nhiêu chứ?”

“Tôi đương nhiên hiểu cô ấy.”

“Tuy rằng có lẽ tôi nghĩ sai, nhưng hiện tại tôi cũng hi vọng, tiểu Yên thật sự đừng trở về. Em ấy không về tôi không biết em ấy vui hay không, nhưng em ấy mà về, nhất định sẽ không vui.”

“….”

“Tiểu Yên này, trời sinh nổi loạn không yên, vì điều này, ba mẹ tôi lo không ít, nhưng cũng lo không được với em ấy. Em ấy không thích nghi kỵ, chỉ muốn làm chuyện mình muốn. Đương nhiên tuyệt đối sẽ không giống như tôi, nếu hôm nay ở trong này là em ấy, đoán chừng em ấy sẽ đánh nhau với đại tiểu thư một trận, hay là tranh cãi ầm ĩ cả ngày. Sau đó tiên sinh, anh sẽ làm thế nào đây?” Cuối cùng cô cũng ngẩn đầu, nhìn Sơ Đỉnh Văn, gằn từng tiếng nói: “Tiên sinh, anh sẽ làm thế nào đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương