Làm Lão Đại Tại Thế Giới Huyền Học
-
Chương 39
Bên trong nội tâm Diêu Cảnh Tuyên là một trận sóng cả mãnh liệt. Lục Nghiêu...
Kiếp trước không có chuyện này, về sau linh căn của cô hoàn toàn bị hủy, biến thành một phế nhân thực sự. Mà lục Nghiêu lâm vào hôn mê, cho đến ba năm sau lúc cô chết, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng bây giờ, cô không có làm ra loại chuyện đó. Mặc dù linh căn của cô vẫn bị tổn thương như cũ, nhưng không có bị phế, còn có hi vọng. Lục Nghiêu lại càng sống thật tốt, hạnh phúc lạc quan.
Tất cả so với đời trước đều không giống.
"Ngồi xuống, chúng ta bắt đầu!"
Diêu Cảnh Tuyên che đậy suy nghĩ xuống, theo lời làm theo.
Đơn thuần chỉ là thay thế cơ hội Tống Từ đoạt được hồn rồng là một chuyện, cố ý tổn thương Tống Từ cướp đi hồn rồng lại là một chuyện khác. Cái trước cô có thể yên tâm thoải mái. Bởi vì hồn rồng là kỳ ngộ, cũng là rủi ro. Chỉ có một sợi dây nhỏ giữa sống và chết. Nếu không phải cô thực sự tìm không thấy những biện pháp chữa trị linh căn khác, cô cũng sẽ không đi một bước rủi ro cao như thế để tìm một tia hi vọng này.
Cho nên nếu như bản thân có thể vượt qua, chính là bản lãnh của mình. Nhưng cái sau, cô làm không được.
Nhưng nếu Lục Nghiêu có cách cho cô một nửa, cô cũng sẽ không Thánh Mẫu nói không muốn.
Trương Lỗi thối lui ra bên ngoài ba mét, chỉ thấy Tống Từ bên trái, Diêu Cảnh Tuyên bên phải. Lục Nghiêu ở giữa cách hai người một bước.
Lục Nghiêu giơ tay vẽ cái pháp quyết, một chưởng chống đỡ phía sau lưng Tống Từ, một chưởng chống đỡ phía sau lưng Diêu Cảnh Tuyên.
Mắt thường có thể nhìn thấy, từ khi một cái chớp mắt bắt đầu, Tống Từ sắc mặt hơi khá hơn một chút, mà Diêu Cảnh Tuyên lâm vào tình huống giống như Tống Từ.
Nửa giờ sau.
Lục Nghiêu thu hai tay lại, nhẹ nhàng thở một hơi.
Năm phút sau, Diêu Cảnh Tuyên cũng mở mắt, giống như đi làm một ngày khổ công, toàn thân đau nhức, khí lực hoàn toàn không có. Nhưng tinh thần của cô rất phấn khởi, cô có thể cảm nhận được, linh căn mình, đã được chữa trị!
Cô cố gắng ngăn chặn lại kích động trong lòng, nhìn sang Lục Nghiêu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có thể mượn một chút thời gian để nói chuyện không?"
Lục Nghiêu gật đầu, gọi Trương Lỗi vào bảo cậu ta chăm sóc Tống Từ, cùng Diêu Cảnh Tuyên đi sang một bên khác. Ánh mắt của hắn rơi vào roi bên hông Diêu Cảnh Tuyên.
Diêu Cảnh Tuyên cũng không né tránh: "Anh nhận ra à? Không sai, đây chính là Mãng Xà Tiên anh đã từng đưa cho Diêu Thấm Tuyên. Nhưng bây giờ nó lại thuộc về tôi."
Lục Nghiêu khẽ vuốt cằm, cũng không hỏi cô làm thế nào đạt được.
"Anh còn nhớ rõ mẹ anh đã từng đưa cho Diêu Thấm Tuyên miếng ngọc bội kia không?"
Lục Nghiêu khẽ giật mình, nhíu mày.
"Thời điểm từ hôn, khối ngọc bội này Diêu gia đã đưa trả lại anh. Nhưng anh đã kiểm tra lại ngọc bội chưa?"
Lục Nghiêu mắt sáng lên: "Có ý gì?"
"Cái đem trả lại chính là đồ giả, Diêu Thấm Tuyên cố ý tìm người làm lại. Lúc trước nhà anh không phải tặng khối ngọc bội kia. Chỉ sợ anh không biết, khối ngọc bội kia của mẹ anh không phải là phàm vật. Trong ngọc bội có cất giấu một cái không gian tùy thân."
Lục Nghiêu mím môi: "Xem ra cái không gian này không đơn giản. Bên trong có cái gì?"
Vẻ mặt Diêu Cảnh Tuyên nghiêm túc: "Linh tuyền, có thể cải thiện linh căn, nâng cao tư chất, cường thân kiện thể. Còn nghe nói là một vị tiên nhân nào đó đã đắc đạo phi thăng có lưu lại công pháp truyền thừa."
Lục Nghiêu cười lớn.
Diêu Cảnh Tuyên sững sốt, "Anh không tức giận?"
"Tất nhiên là tức giận rồi! Cầm bảo bối lớn nhất của nhà họ Lục, còn muốn đưa tôi vào chỗ chết, một kế không thành, về sau bị tôi phản kích, thế mà dám thay mận đổi đào. Dĩ nhiên tức giận!"
Diêu Cảnh Tuyên:...
Thật không có nhìn ra hắn tức giận.
Lục Nghiêu sờ cằm, linh tuyền cái gì, hắn không có thèm. Bản thân hắn tư chất linh căn đều là cực phẩm, không dùng được. Thân thể cũng tắm thuốc phụ trợ trở nên rất tốt. Còn tiên nhân truyền thừa? Thì càng không gì lạ. Mặc kệ là vị tiên nhân nào, cho dù là Đại La Kim Tiên, chắc chắn cũng không có lợi hại bằng chú nhỏ của hắn.
Nhưng, cho dù mình không có thèm, tại sao lại phải để người khác hưởng lợi?
Hắn híp mắt: "Cô đã có bản lĩnh cướp Mãng Xà Tiên của Diêu Thấm Tuyên, chưa chắc đã không có cơ hội cướp đi ngọc bội của cô ta. Miếng ngọc bội này, cô không ghen tỵ sao?"
"Ghen tỵ!" Diêu Cảnh Tuyên không che giấu chút tham lam nào: "Tôi thậm chí chưa từng nghĩ tới chiếm nó làm của riêng."
"Nhưng tôi cũng sẽ không làm như vậy!"
Diêu Cảnh Tuyên dừng lại, cô có nguyên tắc của mình. Việc sống lại một lần nữa, có đôi khi chính cô cũng rất rõ ràng là nếu cô bỏ đi những nguyên tắc này, tốc độ báo thù sẽ nhanh hơn một bước. Nhưng cô vẫn làm không được. Cô không qua được cửa ải trong lòng mình.
Cô bỏ vấn đề này qua một bên, nói tiếp: "Lần trước anh để Diêu Thấm Tuyên chịu thiệt lớn. Mặc dù sau này nhà họ Diêu từ hôn vớt vát được một điểm danh dự, cô ta cũng có một nhóm fan hâm mộ không ngừng tạo thế tẩy trắng. Nhưng đối với cô ta ảnh hưởng vẫn rất lớn."
"Cho nên?" Lục Nghiêu nhíu mày.
"Cho nên cô ta sẽ không bỏ qua anh. Các người xem như đã kết cừu oán."
"Sau đó thì sao?" Lục Nghiêu có chút đoán được ý tứ của Diêu Cảnh Tuyên: "Kẻ thù của kẻ thù không nhất định là bạn bè."
"Không nhất định là bạn bè, nhưng cũng không nhất định không thể trở thành bạn bè."
Lục Nghiêu ánh mắt lộ ra ý cười: "Cô cảm thấy chúng ta có thể liên minh?"
"Chúng ta có cùng chung mục tiêu, tại sao lại không chứ?" Diêu Cảnh Tuyên lấy điện thoại di động ra: "Tài khoản của anh?"
Lục Nghiêu nói ra.
Không qua mấy giây, bên này liền nhận được thư. Mở ra xem, hai con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Diêu Cảnh Tuyên nói: "Đây là thành ý của tôi. Có đáp ứng hay không tùy anh. Nhưng tôi nghĩ anh hẳn là biết đạo lý —— cô lang khó sống."
Ánh mắt của cô quét về bốn phía: "Vân Sơn là chỗ tốt, Du Châu Thị cũng là nơi tốt. Nhưng anh tới nơi này nhất định không phải là bởi vì nơi này là chỗ tốt. Đợi thêm một chút, chờ một cơ hội. Trở lại thủ đô, thật tuyệt vời. Tôi cũng giống vậy.
Mặc dù bây giờ tôi chưa có năng lực chống lại Diêu gia, nhưng tôi sẽ để bản thân nhanh chóng trưởng thành. Anh không cần lo lắng tôi sẽ cản trở, nếu như tôi thật kéo chân sau, liên lụy anh, anh có thể tùy lúc bỏ lại tôi."
Nhìn bóng lưng Diêu Cảnh Tuyên rời đi, Lục Nghiêu trong nháy mắt nhìn thấy được chính mình. Hắn không thể giải thích được cuộc trò chuyện với Tống Ngật. Nếu như hắn không có cơ hội hợp tác với nhà họ Tống, ngược lại có thể suy tính một chút hợp tác với Diêu Cảnh Tuyên. Nhưng bây giờ hắn đã có nhà họ Tống, có Diêu Cảnh Tuyên hay không đã không còn quan trọng.
Nhưng dù có đáp ứng cũng không có quan hệ? Coi như là thả một con cờ trong thủ đô, giúp hắn trông chừng nhà họ Lục, truyền lại tin tức cũng tốt? Về phần Diêu Cảnh Tuyên muốn hắn hợp tác cùng. Lục Nghiêu tự hỏi mình. Tả Hữu, Diêu gia,từ lúc đầu hắn cũng không có ý định buông tha.
Nhìn vào chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, xem tin tức phía trên, sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống.
Bên kia, Tống Từ cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là vừa hấp thu lực lượng của hồn rồng, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, hiện tại thân thể hắn hết sức yếu ớt. Lục Nghiêu đè xuống ý nghĩ trong lòng, cùng Trương Lỗi đem Tống Từ đem về trước, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai đi Ngô gia.
Kiếp trước không có chuyện này, về sau linh căn của cô hoàn toàn bị hủy, biến thành một phế nhân thực sự. Mà lục Nghiêu lâm vào hôn mê, cho đến ba năm sau lúc cô chết, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng bây giờ, cô không có làm ra loại chuyện đó. Mặc dù linh căn của cô vẫn bị tổn thương như cũ, nhưng không có bị phế, còn có hi vọng. Lục Nghiêu lại càng sống thật tốt, hạnh phúc lạc quan.
Tất cả so với đời trước đều không giống.
"Ngồi xuống, chúng ta bắt đầu!"
Diêu Cảnh Tuyên che đậy suy nghĩ xuống, theo lời làm theo.
Đơn thuần chỉ là thay thế cơ hội Tống Từ đoạt được hồn rồng là một chuyện, cố ý tổn thương Tống Từ cướp đi hồn rồng lại là một chuyện khác. Cái trước cô có thể yên tâm thoải mái. Bởi vì hồn rồng là kỳ ngộ, cũng là rủi ro. Chỉ có một sợi dây nhỏ giữa sống và chết. Nếu không phải cô thực sự tìm không thấy những biện pháp chữa trị linh căn khác, cô cũng sẽ không đi một bước rủi ro cao như thế để tìm một tia hi vọng này.
Cho nên nếu như bản thân có thể vượt qua, chính là bản lãnh của mình. Nhưng cái sau, cô làm không được.
Nhưng nếu Lục Nghiêu có cách cho cô một nửa, cô cũng sẽ không Thánh Mẫu nói không muốn.
Trương Lỗi thối lui ra bên ngoài ba mét, chỉ thấy Tống Từ bên trái, Diêu Cảnh Tuyên bên phải. Lục Nghiêu ở giữa cách hai người một bước.
Lục Nghiêu giơ tay vẽ cái pháp quyết, một chưởng chống đỡ phía sau lưng Tống Từ, một chưởng chống đỡ phía sau lưng Diêu Cảnh Tuyên.
Mắt thường có thể nhìn thấy, từ khi một cái chớp mắt bắt đầu, Tống Từ sắc mặt hơi khá hơn một chút, mà Diêu Cảnh Tuyên lâm vào tình huống giống như Tống Từ.
Nửa giờ sau.
Lục Nghiêu thu hai tay lại, nhẹ nhàng thở một hơi.
Năm phút sau, Diêu Cảnh Tuyên cũng mở mắt, giống như đi làm một ngày khổ công, toàn thân đau nhức, khí lực hoàn toàn không có. Nhưng tinh thần của cô rất phấn khởi, cô có thể cảm nhận được, linh căn mình, đã được chữa trị!
Cô cố gắng ngăn chặn lại kích động trong lòng, nhìn sang Lục Nghiêu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có thể mượn một chút thời gian để nói chuyện không?"
Lục Nghiêu gật đầu, gọi Trương Lỗi vào bảo cậu ta chăm sóc Tống Từ, cùng Diêu Cảnh Tuyên đi sang một bên khác. Ánh mắt của hắn rơi vào roi bên hông Diêu Cảnh Tuyên.
Diêu Cảnh Tuyên cũng không né tránh: "Anh nhận ra à? Không sai, đây chính là Mãng Xà Tiên anh đã từng đưa cho Diêu Thấm Tuyên. Nhưng bây giờ nó lại thuộc về tôi."
Lục Nghiêu khẽ vuốt cằm, cũng không hỏi cô làm thế nào đạt được.
"Anh còn nhớ rõ mẹ anh đã từng đưa cho Diêu Thấm Tuyên miếng ngọc bội kia không?"
Lục Nghiêu khẽ giật mình, nhíu mày.
"Thời điểm từ hôn, khối ngọc bội này Diêu gia đã đưa trả lại anh. Nhưng anh đã kiểm tra lại ngọc bội chưa?"
Lục Nghiêu mắt sáng lên: "Có ý gì?"
"Cái đem trả lại chính là đồ giả, Diêu Thấm Tuyên cố ý tìm người làm lại. Lúc trước nhà anh không phải tặng khối ngọc bội kia. Chỉ sợ anh không biết, khối ngọc bội kia của mẹ anh không phải là phàm vật. Trong ngọc bội có cất giấu một cái không gian tùy thân."
Lục Nghiêu mím môi: "Xem ra cái không gian này không đơn giản. Bên trong có cái gì?"
Vẻ mặt Diêu Cảnh Tuyên nghiêm túc: "Linh tuyền, có thể cải thiện linh căn, nâng cao tư chất, cường thân kiện thể. Còn nghe nói là một vị tiên nhân nào đó đã đắc đạo phi thăng có lưu lại công pháp truyền thừa."
Lục Nghiêu cười lớn.
Diêu Cảnh Tuyên sững sốt, "Anh không tức giận?"
"Tất nhiên là tức giận rồi! Cầm bảo bối lớn nhất của nhà họ Lục, còn muốn đưa tôi vào chỗ chết, một kế không thành, về sau bị tôi phản kích, thế mà dám thay mận đổi đào. Dĩ nhiên tức giận!"
Diêu Cảnh Tuyên:...
Thật không có nhìn ra hắn tức giận.
Lục Nghiêu sờ cằm, linh tuyền cái gì, hắn không có thèm. Bản thân hắn tư chất linh căn đều là cực phẩm, không dùng được. Thân thể cũng tắm thuốc phụ trợ trở nên rất tốt. Còn tiên nhân truyền thừa? Thì càng không gì lạ. Mặc kệ là vị tiên nhân nào, cho dù là Đại La Kim Tiên, chắc chắn cũng không có lợi hại bằng chú nhỏ của hắn.
Nhưng, cho dù mình không có thèm, tại sao lại phải để người khác hưởng lợi?
Hắn híp mắt: "Cô đã có bản lĩnh cướp Mãng Xà Tiên của Diêu Thấm Tuyên, chưa chắc đã không có cơ hội cướp đi ngọc bội của cô ta. Miếng ngọc bội này, cô không ghen tỵ sao?"
"Ghen tỵ!" Diêu Cảnh Tuyên không che giấu chút tham lam nào: "Tôi thậm chí chưa từng nghĩ tới chiếm nó làm của riêng."
"Nhưng tôi cũng sẽ không làm như vậy!"
Diêu Cảnh Tuyên dừng lại, cô có nguyên tắc của mình. Việc sống lại một lần nữa, có đôi khi chính cô cũng rất rõ ràng là nếu cô bỏ đi những nguyên tắc này, tốc độ báo thù sẽ nhanh hơn một bước. Nhưng cô vẫn làm không được. Cô không qua được cửa ải trong lòng mình.
Cô bỏ vấn đề này qua một bên, nói tiếp: "Lần trước anh để Diêu Thấm Tuyên chịu thiệt lớn. Mặc dù sau này nhà họ Diêu từ hôn vớt vát được một điểm danh dự, cô ta cũng có một nhóm fan hâm mộ không ngừng tạo thế tẩy trắng. Nhưng đối với cô ta ảnh hưởng vẫn rất lớn."
"Cho nên?" Lục Nghiêu nhíu mày.
"Cho nên cô ta sẽ không bỏ qua anh. Các người xem như đã kết cừu oán."
"Sau đó thì sao?" Lục Nghiêu có chút đoán được ý tứ của Diêu Cảnh Tuyên: "Kẻ thù của kẻ thù không nhất định là bạn bè."
"Không nhất định là bạn bè, nhưng cũng không nhất định không thể trở thành bạn bè."
Lục Nghiêu ánh mắt lộ ra ý cười: "Cô cảm thấy chúng ta có thể liên minh?"
"Chúng ta có cùng chung mục tiêu, tại sao lại không chứ?" Diêu Cảnh Tuyên lấy điện thoại di động ra: "Tài khoản của anh?"
Lục Nghiêu nói ra.
Không qua mấy giây, bên này liền nhận được thư. Mở ra xem, hai con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Diêu Cảnh Tuyên nói: "Đây là thành ý của tôi. Có đáp ứng hay không tùy anh. Nhưng tôi nghĩ anh hẳn là biết đạo lý —— cô lang khó sống."
Ánh mắt của cô quét về bốn phía: "Vân Sơn là chỗ tốt, Du Châu Thị cũng là nơi tốt. Nhưng anh tới nơi này nhất định không phải là bởi vì nơi này là chỗ tốt. Đợi thêm một chút, chờ một cơ hội. Trở lại thủ đô, thật tuyệt vời. Tôi cũng giống vậy.
Mặc dù bây giờ tôi chưa có năng lực chống lại Diêu gia, nhưng tôi sẽ để bản thân nhanh chóng trưởng thành. Anh không cần lo lắng tôi sẽ cản trở, nếu như tôi thật kéo chân sau, liên lụy anh, anh có thể tùy lúc bỏ lại tôi."
Nhìn bóng lưng Diêu Cảnh Tuyên rời đi, Lục Nghiêu trong nháy mắt nhìn thấy được chính mình. Hắn không thể giải thích được cuộc trò chuyện với Tống Ngật. Nếu như hắn không có cơ hội hợp tác với nhà họ Tống, ngược lại có thể suy tính một chút hợp tác với Diêu Cảnh Tuyên. Nhưng bây giờ hắn đã có nhà họ Tống, có Diêu Cảnh Tuyên hay không đã không còn quan trọng.
Nhưng dù có đáp ứng cũng không có quan hệ? Coi như là thả một con cờ trong thủ đô, giúp hắn trông chừng nhà họ Lục, truyền lại tin tức cũng tốt? Về phần Diêu Cảnh Tuyên muốn hắn hợp tác cùng. Lục Nghiêu tự hỏi mình. Tả Hữu, Diêu gia,từ lúc đầu hắn cũng không có ý định buông tha.
Nhìn vào chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, xem tin tức phía trên, sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống.
Bên kia, Tống Từ cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là vừa hấp thu lực lượng của hồn rồng, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, hiện tại thân thể hắn hết sức yếu ớt. Lục Nghiêu đè xuống ý nghĩ trong lòng, cùng Trương Lỗi đem Tống Từ đem về trước, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai đi Ngô gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook