"Tống gia" Con ngươi Trương Lỗi chuyển động: "Cô nói cô là người của Tống gia, vậy hiệu trưởng Tống..."

"Ông ấy là em thứ ba của ông tôi. Ông tôi là anh trai ông ấy."

Anh trai Tống Ngật chính là nhân vật lớn của quân đoàn! Tuy rằng ông đã nghỉ hưu, nhưng con của ông vẫn là vị chỉ huy có nhiều công lao xuất sắc!

Trương Lỗi hít vào khí lạnh. Chỉ có Lục Nghiêu vẫn trấn định tự nhiên. Tống Từ trừng hai mắt nhìn hắn: "Dường như anh không hề kinh ngạc? "

"Lần trước lúc ăn cơm đã đoán được."

Tống Từ sững sờ, ngược lại tiêu tan, tán thán nói: "Anh rất nhạy bén!"

"Coi như thế  cũng được!"

Tống Từ:...

Thật sự là không khiêm tốn tí nào.

Cô ấy bật cười một tiếng: "Anh và những người khác khác không giống nhau!"

"Không giống nhau chỗ nào? "

"Anh so với bọn họ thú vị hơn!"

Lục Nghiêu:...

Từ tthusvij chỉ có anh sử dụng đối với người khác, không ngò một nagyf lại có người dùng trên người mình

Anh nhìn la bàn trong tay Tống Từ, vẻ mặt hơi thay đổi: "Cô chỉ là Thiên Sư thực tập, nếu như nơi này có vấn đề gì, không nên chỉ phái mình cô tới! "

"Chỉ là đến điều tra một chút. Trước mắt cũng không có chứng cứ chứng minh là ác quỷ hoặc ác yêu. Mặc dù là chấn động khác thường, cũng không nhất định là có gây hại. Mặc dù thật sự là có hại người gì đó, trước cũng đã nói, để cho tôi không hành động thiếu suy nghĩ, có thể báo lên."

Lục Nghiêu gật đầu, coi như là đã hiểu rõ.

Cục đặc biệt phụ trách an ninh của Huyền Môn trong cả nước, tương đương văn phòng an ninh của Huyền Môn trong và ngoài nước. Thậm chí còn tính đến chức  "Cảnh sát" để xử lý vụ án Huyền Môn trên cả nước. Bởi vậy nhân lực luôn trong tình trạng khan hiếm.

Chỉ là điều tra, thì phái Thiên Sư thực tập cũng là điều hợp lý.

Nhưng mà, khiến cho hai bên không nghĩ tới chính là. Phương hướng la bàn chỉ mà Tống Từ cầm cùng phương hướng mà con hạc giấy vậy mà lại giống nau.

Người thứ nhất ở chỗ ngã ba, giống nhau.

Thứ hai chỗ ngã ba, giống nhau.

Cái thứ ba ở chỗ ngã ba, vẫn là giống nhau.

Cho đến khi bọn họ đứng trước một sơn động, phương hướng la bàn chỉ thẳng vào trong động, mà con hạc giấy cũng đã bay vào trong động.

Lục Nghiêu và Tống Từ nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc, xem ra bọn họ đoán không sai.

Người đứng phía sau cướp đi hồn phách của Ngô Hạo, chính là lý do Tống Từ cần phải điều tra!

Lục Nghiêu: "Chú nhỏ, nói một chút đi mà! Bọn họ chê cười cháu không sinh được con!"

Lục Nam Thạch: …..

Ba người lần lượt đi vào, Lục Nghiêu dẫn đầu, Trương Lỗi ở giữa, Tống Từ ở phía sau. Nhắm mắt theo đuôi, cực kỳ cẩn thận.

Sơn động rất lớn, cũng rất ẩm ướt. Khắp nơi có thể nghe thấy tiếng nước tí tách. Trên mặt đất là những vũng bùn, vũng nước nhỏ nối tiếp nhau. Lục Nghiêu mắc bệnh thích sạch sẽ, thực sự nhịn không được, làm một cái bùa chống bụi trên người, lúc này mới thoải mái hơn. 

Đi dọc theo sơn động ước chừng hơn mười mét, tầm mắt dần dần mở rộng, phía trước xuất hiện ánh sáng. Từ bên trong động nhìn sang, có thể xem hết toàn cảnh.

Phía trước là cái đầm nước hình cung, đối diện nó là một bãi đất bằng rộng lớn. Không giống với đường đi trong động, nơi này mười phần sạch sẽ. Ngoại trừ là mở ra  không có cửa, so với phòng ngủ cũng không khác lắm, chẳng những có giường và ghế, trên vách tường còn có một vài nhánh dây leo, bên trên có rất nhiều bông hoa nhỏ. Diện tích không lớn, nhưng mỗi một chỗ đều được bố trí rất cẩn thận, tao nhã.

Một người phụ nữ đỡ một người đàn ông lên giường. Phủ trên giường là lớp da chồn cùng với một tấm chăn lông. 

Cô gái chừng hai mươi tuổi, tướng mạo tú lệ xinh đẹp. Diện mạo của người đàn ông cũng không kém, đáng tiếc sắc mặt trắng bệch, đi đường đều phải vịn vào người khác. 

"Tuệ Nương, vất vả cho em rồi."

Tuệ Nương cười lắc đầu, đắp chăn lên cho anh ta, ngồi xổm ở bên cạnh nói: "Anh ba, em không khổ."

Người đàn ông trìu mến sờ tóc, vuốt ve gương mặt của cô, biểu cảm tự nhiên buồn: "Đã nhiều năm rồi, Tuệ Tương của anh vẫn xinh đẹp như trước, đáng tiếc là anh...."

Vẻ mặt người đàn ông tối sầm lại, không tự giác nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với tấm gương trên bàn. Người đàn ông trong gương thật ra cũng không tính là già, so với Tuệ Nương, nhiều hơn mấy phần mỏi mệt và thê lương, nhất là thái dương còn có thêm hai sợi tơ bạc.

Tuệ Nương đau lòng nói: "Anh ba, anh đừng vội. Em đã tìm đủ tám cái, còn thiếu một cái. Chỉ cần tìm nốt một cái, gom đủ chín cái, là có thể trị tốt cho anh, để anh hoàn toàn khôi phục dung mạo trước đây."

"Chữa khỏi? Sao có thể chữa khỏi, bất quá có thể giữ được hai mươi năm. Sau hai mươi năm thì sao? Tuệ Nương, hiện tại Huyền Môn ngày càng hưng thịnh, anh sợ có một ngày em sẽ...."

"Không! Sẽ không!" Tuệ Nương vội vàng nói:"Anh Tam anh đừng có đoán mò. Em rất cẩn thận, không hề có việc gì. Mỗi người đều không phải do em tự mình động thủ, ngay cả khi Cục điều tra phát hiện ra không đúng, muốn tra từ đầu cũng cần thời gian, lúc đó chúng ta đã sớm rời đi rồi."

Nam nhân lại không nghĩ lạc quan giống cô như vậy: "Cho dù lần này có thể vượt qua, hai mươi năm sau phải làm thế nào?"

"Em cho người tìm thêm! Không phải là dùng  chín cái hồn phách có mệnh số tương đồng sao? Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ tìm được. Nhiều năm như vậy, chúng ta không phải sẽ tìm đủ sao?"

"Nhiều năm như vậy..." Nam nhân dừng lại, sắc mặt càng thêm hoảng hốt:"Đúng vậy, chín mươi năm, chớp mắt như vậy đã chín mươi năm. Nhớ ngày đó, anh còn là Tam thiếu gia của Tề gia, đi chơi ở bờ sông rơi xuống nước, là em đã cứu anh. Ta tỉnh lại thấy em ngơ ngác nhìn, rất đần, hỏi cái gì cũng không biết, ngay cả chuyện bình thường cũng không hiểu."

Lời nói của Tề Tam hiển nhiên cũng khơi gợi lên hồi ức của Tuệ Nương, biểu cảm của cô càng thêm nhu hòa: "Đúng vậy đó! Năm đó em vừa mới tu luyện thành người, lần đầu tiên lên bờ. Tam thiếu gia thiện tâm, đem em mang về nhà. Còn nói em ngốc như vậy, chỉ sợ về sau cũng không gả ra được, đã được em cứu, anh liền hi sinh một chút, cưới em."

Tề Tam hơi mỉm cười.

Tuệ Nương lại có chút cô đơn: "Tam thiếu gia vì em, cùng người nhà trở mặt, từ bỏ cẩm y ngọc thực, mang theo em đi tha hương. Nhưng em lại... Là em hại Tam thiếu gia. Em hẳn là nên sớm nói cho anh, em không phải người, em là yêu. Nếu như Tam thiếu gia sớm biết, có lẽ sẽ không..."

Tề Tam thở dài: "Nha đầu, còn nói ngốc như vậy. Về sau không phải anh cũng biết thân phận của em sao? Là người thì sao, là yêu thì sao?"

"Vâng! Là người thì sao, là yêu thì sao?" Tuệ Nương cay cay mũi, hốc mắt ướt đẫm: "Tam thiếu gia không chê, không ghét yêu quái, còn giúp em đỡ một chưởng của đạo sĩ kia. Nếu không phải một chưởng kia, Tam thiếu gia cũng sẽ không..."

"Là em! Anh Tam, là em hại anh! Anh Tam là người tốt, thích làm việc thiện, tâm địa Bồ Tát, trường mệnh trăm tuổi, có thể sống đến già. Cho dù về sau có chết, kiếp sau cũng có thể đầu thai vào nhà người tốt. Là em, là em đem tất cả phá hủy. Đạo sĩ kia dùng toàn lực đánh một chưởng cực kỳ ngoan độc, hắn chẳng những muốn hủy đạo hạnh của em, còn muốn để cho em hồn phi phách tán. Nhưng..."

Nhưng một chưởng cuối cùng lợi hại như vậy người nhận lại là Tề Tam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương