Nghĩ đến chuyện lúc đó, Ngô Vĩ Bình biết vậy đã chẳng làm: "Cũng trách chúng tôi, chưa từng tiếp qua với Huyền Môn, đối với chuyện kiểu này không hiểu rõ lắm, chẳng ngờ rằng bản thân sẽ gặp phải. Tôi chỉ nghĩ là bác sĩ không tốt và thuốc không tốt, liền đổi bác sĩ và thuốc khác.

Cho đến hai tháng trước, bụng nó đau nhức, là cực kỳ đau đớn. Đi bệnh viện làm các loại kiểm tra rồi, đều nói không bệnh, không tìm ra nguyên nhân bệnh. Tôi đây mới như bừng tỉnh, kịp phản ứng lại, có lẽ không phải là bệnh đơn giản như vậy."

Ngô Vĩ Bình nắm tay, hận không thể tát mình một cái: "Tại sao tôi lại không nghĩ tới sớm hơn chứ!"

Tuy nói hôm nay Huyền Môn phát triển, khả năng đủ nhập đạo thì trong vạn người cũng có tối đa một người. Nhưng trên đời thì người bình thường vẫn chiếm đa số. Giống như nhà họ Ngô này, chưa từng tham gia vào vòng tròn luẩn quẩn của Huyền Môn, chưa từng tự thân trải qua những chuyện thế này, chẳng ai vô duyên vô cớ lại nghĩ mình gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên nhất định là đã bị nhiễm bệnh, đây cũng là rất bình thường. Thực tế ở giai đoạn trước phản ứng của Ngô Hạo và chứng lo lắng cũng rất giống nhau.

Lục Nghiêu tiến đến, nắm chặt động mạch của Ngô Hạo, cởi bỏ áo hắn xuống, lập tức giật mình.

Toàn bộ vùng bụng của hắn lồi lên, sắc mặt biến đen. Hốc mắt đen thui, hình dáng lưỡi cũng bị biến đổi. Càng quan trọng là, hồn phách của hắn không ổn định.

Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống, ngẩng đầu hỏi Ngô Vĩ Bình: "Gần nhất ông bà có đắc tội với người nào hay không? "

Ngô Vĩ Bình suy nghĩ một chút: "Cạnh tranh để sinh lời cũng không ít, khó tránh khỏi sẽ có phạm vào người khác."

"Không chính xác, có thể hận đến mức khiến con của ông phải chết, sau khi chết vẫn không thể vào luân hồi sao? "

Ngô Vĩ Bình chấn động, mở to hai mắt nhìn: "Cái gì? "

Cạnh tranh sinh lời, có rất nhiều, rất nhiều kẻ muốn mạng của người khác.Tưởng tượng là một chuyện, làm được thì không có nhiều người. Mà dù cho có làm, phần lớn cũng không đến mức lại khiến cho người ta đến luân hồi cũng không vào được." Quy định Huyền Môn so với bình thường còn có thêm hình phạt nữa. Lấy tình huống của Ngô Hạo thì ra tay nặng như vậy, nếu như sự việc bị bại lộ, bị lỗi ra, người kia cũng sẽ chết không yên lành, vĩnh viễn không vào được luân hồi. Người nào lại mạo hiểm đến thế để hại Ngô Hạo "

"Rầm Ào Ào" ——

Chén canh trong tay Hồ Xảo Linh rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.

"Xảo Linh, cô làm sao vậy? "

"Tôi…  tôi không sao, chỉ là bị kinh sợ. Anh Hạo... Tại sao lại có người dùng thử đoạn tàn độc như vậy để đối phó với anh Hạo chứ!"

Bà Ngô nói thêm: "Đúng vậy! Đây cũng quá tàn nhẫn rồi, ông Ngô, mau điều tra! Nhất định phải tra tới cùng!Báo tin tới cụ điều tra đặc biệt. Dám cả gan hại con của tôi như vậy, tôi nhất định phải làm cho chính nó cũng phải trải qua một lần thống khổ như vậy."

Sắc mặt Hồ Xảo Linh càng trắng hơn, nhìn Lục Nghiêu run rẩy bẩy nói: "Liên luỵ đến tính mạng, tổn thương đến hồn phách, sau khi chết cũng không được vào luân hồi, anh chắc chắn sao sao anh Hạo có thể..."

"Tôi chắc chắn!"

Hồ Xảo Linh run rẩy, không dám tin lắc đầu nói: "Không... Không thể nào... Anh sai rồi. Nhất định là anh đã sai rồi! Làm thế nào lại thế! Không phải như thế!"

Cô sợ hãi nắm lấy tay Ngô Hạo, Ngô Hạo nắm chặt lấy tay của cô: "Đừng sợ! Xảo Linh, không nên như vậy. Lục Thiên Sư cũng đâu nói không thể giải được phải không nào? "

Một câu đã thức tỉnh hai vợ chồng Ngô Vĩ Bình: "Lục Thiên Sư, cậu xem bao nhiêu..."

Lục Nghiêu khẽ nhíu mày, băn khoăn khi thấy ánh mắt Hồ Xảo Linh nhìn Ngô Hạo.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang ở dưới tầng.

Bà Ngô xuống tầng mở cửa. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhiều người từ xa tới gần.

"Anh rể! Em tìm giúp anh đại sư đến rồi. Hạo tử được cứu rồi!"

Lục Nghiêu vừa quay đầu lại, liền thấy ngoài bà Ngô, có thêm ba người, một nữ, tuổi tác không khác bà Ngô là bao, tướng mạo có năm phần giống nhau. Mặt khác hai người kia vùa nhìn đã biết —— Lương Hạo Bắc cùng Lương Hạo Đông.

Trương Lỗi liếc mắt, nhịn không được nhả ra một câu: "Oan gia ngõ hẹp!"

Lương Hạo Bắc thấy hai người Lục Nghiêu liền mất hứng: "Hiện tại đến cả cái thực tập chứng nhận Thiên Sư cũng chưa có mà cũng dám ra ngoài sao, ngây thơ như vậy không sợ làm ra chuyện không thu xếp được à?."

Trương Lỗi dường như là muốn nổi nóng, cũng may có Lục Nghiêu nhìn,nếu không sợ là sẽ trực tiếp xông tới rồi.

Ngô Vĩ Bình nhìn về phía người phụ nữ kia: "Diễm Bình, đây là chuyện gì, hai người này..."

"Anh rể, em giới thiệu cho anh, hai vị này là đại sư em mời tới. Đây là Lương Hạo Đông, còn kia là Lương Hạo Bắc. Anh đừng thấy đại sư Lương trẻ tuổi, một năm trước đã nhận được giấy chứng nhận Thiên Sư sơ cấp rồi. Bây giờ đang là nhân vật hành đầu ở Học Viện Thiên Xu. Hơn nữa, nhà họ Lương còn là thế gia Huyền Môn, anh cũng biết rõ đấy."

"Nhà họ Lương? "

Ngô Vĩ Bình kinh ngạc. Nói tới nhà họ Lương,cả nước có lẽ chỉ có một trong tam đại thế gia, có thể ở thành phố Trùng Khánh, đã tồn tại mấy trăm năm rồi, mặt ông lộ vẻ vui sướng:"Hai vị đại sư đã khổ cực rồi!"

Lương Hạo Bắc khịt mũi, ngăn Ngô Vĩ Bình tại bên ngoài: "Chúng tôi e là không nhận nổi vất vả của ông bà! Ông không biết quy củ của Huyền Môn sao một chuyện không phiền hai chủ. Coi nhà họ Lương chúng tôi là cái gì!"

Lương Hạo Đông kéo gã lại, Lương Hạo Bắc mất hứng nói: "Anh cả, bọn họ lại để cho hai tên phế vật kia đạp lên đầu anh, anh còn muốn giúp bọn họ sao?"

Lương Hạo Đông không còn cách nào, lắc đầu, "Cũng là bạn học. Sao lại có cái gì đạp hay không đạp đâu, nhưng nếu như ông Ngô đã mời người, thì đây cũng không cần chúng tôi nữa. Chúng tôi đi."

"Ài ài, đại sư xin dừng bước, đại sư xin đừng hiểu lầm!" Tôn Diễm Bình giữ hai người, lo lắng nhìn Ngô Vĩ Bình:"Anh đã xảy ra chuyện gì sao, sao lại mời người tới, giấy chứng nhận đã nhìn chưa, em đã phải rất vất vả liên hệ được với người nhà họ Lương, họ còn đặc biệt nể tình, phái bọn họ là đời cháu tới đó."

Vẻ mặt Ngô Vĩ Bình lúng túng, Tôn Diễm Bình liếc nhìn Trương Lỗi và Lục Nghiêu liếc, không biết hai tên nhóc này từ đâu, nói "Anh rể, anh phải nghĩ cho kỹ vào Hạo Tử là con trai độc nhất của anh đấy. Hai người kia có thể ví với người nhà họ Lương sao,chẳng lẽ anh muốn đặt tính mạng của con mình vào trong tay bọn họ, anh thực sự yên tâm sao?"

Nói thật, Ngô Vĩ Bình thật sự là lo lắng. Lúc trước là vì nhất thời không tìm được lựa chọn tốt, nhưng bây giờ...

Ông không khỏi có chút dao động rồi.

Tôn Diễm Bình nhìn ra ý của ông, vội vàng hướng bà Ngô nháy mắt, bên kia cũng nịnh nọt nói với Lương Hạo Đông, "Lương Thiên Sư, hai người đừng giận. Anh rể và chị gái tôi không hiểu quy củ. Hai người đừng tính toán với họ như vậy làm gì. Hai người này..."

"Chúng tôi không là nhận với tư cách là Thiên Sư. Trương Lỗi là cháu họ ông Ngô đây, người bị hại Ngô Hạo coi như là anh họ của hắn. Chúng tôi sang đây xem thế nào. Anh em thân thiết quan tâm là bình thường, không ngại phạm đến quy củ Huyền Môn. "

Sau khi nói xong làm Tôn Diễm Bình, Ngô Vĩ Bình cùng bà Ngô sững sờ, ngay cả Trương Lỗi cũng sững sờ. Hắn chắc chắn không nghĩ rằng Lục Nghiêu sẽ trả lời như vậy.

Đầu Ngô Vĩ Bình kịp phản ứng lại, mừng rỡ trong lòng: "Đúng! Đúng! Hai vị Lương Thiên Sư, bọn họ đến thăm con trai tôi thôi. Hai người đừng hiểu lầm."

Có phải hiểu lầm hay không, từ vẻ mặt mọi người lúc trước cũng đã đoán ra được. Nhưng nếu ông Ngô đã nói như vậy, Lục Nghiêu cũng nhận thế, liền cho Lương Hạo Đông lối thoát, còn có ý nhận mình thấp hơn. Khóe miệng của gã nhấc lên:"Tính mạng quan trọng hơn, xem người bệnh trước đã."

Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra, mời họ đến phòng.

Lục Nghiêu lôi Trương Lỗi qua một bên, Lương Hạo Bắc nhíu mày: “hai người còn không đi? "

Lục Nghiêu cười khẽ:"Trương Lỗi lo lắng tình trạng của anh họ, muốn ở lại xem  thế nào. Học trưởng Lương không ngại chứ? "

Lương Hạo Đông đơ người, khóe miệng giật giật, "Không ngại."

Đáy mắt Lục Nghiêu đầy ý cười.

Đã có người họ Lương ra mặt, trong nháy mắt vị trí của Lục Nghiêu và Trương Lỗi bị rơi xuống. Trương Lỗi rất tức giận: “Trước đó chúng ta chỉ đơn thuần nhận, muốn thực hiện đúng quy củ, chính bọn họ nên đi mới đúng."

Thấy Lục Nghiêu dường như không thuận theo nói chuyện với mình, Trương Lỗi bực mình: "Cậu không tức sao? "

Lục Nghiêu lắc đầu: "Nếu như tôi là người họ Ngô, ta cũng chọn anh em Lương gia thoáng nhìn qua đáng tin cây hơn, mà không phải là người xa lạ không biết tì gì cả giấy chứng nhận cũng không có."

"Tôi nói đến hai tên họ Lương kia!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương