Dịch: Trần Vân MC

Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu lên người đàn ông. Tuổi tác của hắn không lớn lắm, hai mươi tuổi, thay vì nói là đàn ông, không bằng nói giống một chàng trai hơn.

Chàng trai mặt mũi tuấn tú, ngũ quan đẹp đẽ, nhưng sắc mặt rất nhợt nhạt. Ngón tay mảnh khảnh đang lướt trên màn hình IPAD, lời nói ra vừa khó nghe vừa nhói lòng.

"Lục Nghiêu có sở trường gì ngoài gương mặt tạm được? Học viện Thiên Huyền là nơi nào, ai bước vào mà không phải là người tài giỏi giới Huyền học, là người nổi bật trong thế hệ trẻ hiện nay. Một tên phế vật như Nghiêu, suốt ngày bệnh tật, đã hai mươi tuổi rồi mà vẽ lá bùa phòng thân cũng không ra hồn. Nếu không có cha mẹ tốt, dựa vào cái gì để vào học viện Thiên Huyền chứ?"

"Nhà họ Lục tốt xấu gì cũng là một gia đình có tiếng không lớn không nhỏ, nếu là tôi, có được tài nguyên của nhà họ Lục trong hai mươi năm, tôi đã thành thầy từ lâu rồi!"

"Chẳng phải Lục Nghiêu ỷ mình biết đầu thai sao? Xuất thân nhà họ Lục, có gia tộc che chở, cha mẹ là kỳ tài Huyền Môn yêu thương, phế vật cũng có thể tâng bốc đến tận trời xanh, còn có một vị hôn thê xinh đẹp như hoa, tư chất hơn người!"

"Ngay cả hắn cũng xứng là vị hôn phu của Diêu Thấm Tuyên? Đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!"

"Phân trâu? Nói phân trâu cũng là coi trọng hắn rồi đó! Đến làm phân trâu cho Diêu nữ thần, hắn cũng không xứng! Đã có vị hôn thê xinh đẹp như Diêu nữ thần, còn nắng mưa thất thường, bắt cá hai tay. Ngay cả mấy tấm ảnh tung lên mạng kia, tôi cũng không nhìn nổi!"

"Không nhìn nổi +1, dáng vẻ kia của hắn làm ta buồn nôn đến mức muốn phun hết cơm."

"Quả thực mất hết mặt mũi nhà họ Lục. Nghĩ lại Lục Thiên Chiếu và Bùi Tuyết đều là anh hùng liệt sĩ đầu đội trời chân đạp đất, sao lại có một đứa con trai như thế. Lục Nghiêu đã làm ta mất hết thiện cảm với cha mẹ hắn!"

"Diêu nữ thần cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện. Vị hôn phu thế này, muốn tài không có tài, muốn lực không có lực, chính là một tên phế vật, còn háo sắc, gian díu với cô chị vợ. Cuộc hôn nhân này còn gì để duy trì nữa! Nếu Lục Nghiêu có chút lòng tự trọng, có chút lương tâm, thì nên chủ động hủy hôn, đừng phá hỏng cuộc đời Diêu nữ thần! Đồ đàn ông cặn bã!"

...

Lục Nghiêu bóp thái dương, chỉ muốn lật bàn mắng người.

Hắn phụng mệnh đi bắt một con báo tinh ngàn năm. Công lực của con yêu tinh kia không tầm thường, nhưng đối với Lục Nghiêu lại không thà cái thá gì. Nhưng hắn không ngờ, trong lúc bản thân chủ quan, con báo kia lại liều lĩnh diệt sạch hồn vía, cùng đến chỗ chết với hắn.

Mở mắt ra lần nữa, hắn đã xuyên qua!

Vẫn họ Lục, vẫn tên là Lục Nghiêu. Nhưng từ thiên phú hơn người, tư chất cực kỳ cao, thiên tài nổi tiếng biến thành phế vật chẳng làm nên trò trống gì!

Phế vật!

Lục Nghiêu lạnh lùng chế giễu, nhớ hai mươi năm ở thế giới kia, có lời khen nào mà hắn chưa từng nghe, bị người gọi là phế vật bao giờ chứ?

Đúng là mới mẻ thật đó! Ha ha!

Nhất là...

Ánh mắt Lục Nghiêu rơi vào mấy tấm ảnh trên màn hình. Hắn bóp huyệt Thái Dương, cố gắng nhớ lại tình cảnh năm đó. Ba ngày trước, hắn vừa xuyên qua, phát hiện bản thân đang đè trên người một phụ nữ. Toàn thân nóng lên, đầu đau muốn nứt làm đôi. Bên ngoài tiếng người nói chuyện rì rầm, giống như có một đám người đang đi tới.

Không đợi hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, người phụ nữ hưng phấn dưới thân đã giơ tay bổ choáng hắn.

Lục Nghiêu nhíu mày, hắn bỏ ra ba ngày, mặc dù đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Trong trí nhớ, nguyên chủ rất thích Diêu Thấm Tuyên. Diêu Thấm Tuyên cũng là học sinh học viện Thiên Huyền, bởi vì tư chất thượng phẩm, năng lực xuất chúng, dung mạo xinh đẹp, luôn là nữ thần trong lòng mọi người. Chứ nói chi bây giờ cô còn vào ngành giải trí, là tiểu hoa đán không lớn không nhỏ, fan hâm mộ đông đảo.

Cứ như vậy, càng dễ thấy nguyên chủ là đống phân trâu.

Ngày ấy, nguyên chủ đến ký túc xá tìm Diêu Thấm Tuyên. Nhưng không có Diêu Thấm Tuyên, nhìn thấy chị gái của cô là Diêu Cảnh Tuyên. Tình hình Diêu Cảnh Tuyên lúc đó không bình thường, cả người mềm nhũn, sắc mặt ửng hồng. Nguyên chủ không nghĩ nhiều, tưởng rằng cô ta bị bệnh, đi đỡ cô ta, muốn đưa cô ta đến phòng y tế.

Nào ngờ, vừa mới tới gần, Diêu Cảnh Tuyên liền ôm lấy hắn, mà hắn cũng đột nhiên cảm thấy không bình thường theo. Chuyện kế tiếp, ký ức của nguyên chủ không quá rõ ràng, nhưng cũng biết, mặc dù bản thân và Diêu Cảnh Tuyên bị dục vọng dẫn dắt nhưng vẫn không làm ra chuyện gì.

Đám người kia tới rất nhanh, tiếng nói chuyện đánh thức Diêu Cảnh Tuyên. Cô ta mất một lúc mới tỉnh táo lại, sau đó bổ choáng hắn. Đáng tiếc không kịp nữa, đám người kia đã xông vào tới nơi rồi.

Lục Nghiêu lấy lại tinh thần, trong tấm ảnh cũng không chụp thẳng mặt hắn, mà chỉ có phía sau và một nửa gương mặt. Áo rất lộn xộn, nhưng quần lại chỉnh tề. Hắn nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may, cũng may! Thanh danh cả đời hắn không thể bị phá hỏng như vậy được. Nếu không, e rằng hắn sẽ muốn chết thêm lần nữa, xem có thể xuyên trở về hay không!

Kẹt kẹt ——

Cửa phòng mở ra, một ông lão năm sáu mươi tuổi đi tới, nhìn thấy Lục Nghiêu ngồi khoanh chân ở trên giường, vừa mừng vừa sợ: "Thiếu gia! Đại thiếu gia, cậu đã tỉnh rồi!"

"Ừ! Chú Bình."

Từ trong trí nhớ biết được, trước kia chú Bình được cha mẹ của nguyên chủ cứu mạng, sau đó ở nhà họ Lục, rất quan tâm đến nguyên chủ.

Chú Bình mừng đến phát khóc: "Tỉnh là tốt rồi!"

Nhìn thấy IPAD trong tay Lục Nghiêu, ông vội vàng giật lấy ném qua một bên: "Thiếu gia, cái này đều là người khác nói lung tung. Thiếu gia đừng tức giận. Nếu như... nếu như ông chủ và bà chủ vẫn còn sống..."

Hốc mắt chú Bình đỏ lên. Chẳng qua là thấy cha mẹ thiếu gia không còn nữa mà thôi. Ông chủ và bà chủ mới qua đời được bao lâu? Chỉ mới nửa năm! Đều nói người đi trà lạnh. Người vừa chết thì mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

Nhà họ Lục, nhà họ Diêu. Nếu nói bọn họ không nhúng tay vào cái chết của ông bà chủ, đánh chết ông cũng không tin.

Chú Bình tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lại sợ khiến Lục Nghiêu đau lòng, cố gắng nuốt những lời muốn nói vào trong.

Rầm! Cửa phòng vừa mở ra, lần này lại bị phá tan.

"Ô, chưa chết nhỉ? Tỉnh rồi hả?"

"Nhị thiếu có ý gì vậy?" Chú Bình muốn ngăn cản, nhưng Lục Lệ đẩy ông ra, xông tới Lục Nghiêu, nói: "Không chết thì đứng lên. Ông nội muốn gặp anh!"

Chú Bình nhíu mày: "Bây giờ sức khỏe Đại thiếu gia không tốt, vẫn không thể xuống giường được."

"Tôi không quan tâm, tôi chỉ đến truyền lời mà thôi. Có đi hay không là do các người quyết định. Nhưng..."

Anh ta hừ mũi một cái:

"Lục Nghiêu, đừng tưởng rằng mình vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Lục muốn gì có đó nữa. Trước kia anh có cha mẹ tốt, bây giờ bác cả và bác gái đều đã mất, anh là cái thá gì chứ? Nếu anh biết điều chút thì không nói. Nhưng anh hãy xem cục diện rối rắm mà anh mang tới cho nhà họ Lục này đi. Mặt mũi nhà họ Lục đều bị anh vứt sạch hết rồi. Lần này ông nội rất tức giận, tóm lại, anh tự coi rồi giải quyết cho tốt đi!"

Dứt lời, Lục Lệ quay đầu rời đi.

Lục Nghiêu ngọ nguậy muốn xuống giường, chú Bình giật mình, vội vã đi tới dìu hắn, tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Thiếu gia, bây giờ cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi ạ."

Lục Nghiêu lắc đầu, chậm rãi đi đến trước tủ đồ, lấy quần áo ra thay, cười nói: "Chú Bình, có một số việc vẫn phải giải quyết cho xong."

Chú Bình sững sờ, cảm thấy nụ cười này của thiếu gia nhà mình có chút không giống mọi khi. À, không, không phải nụ cười không giống, mà hình như hôm nay cả người thiếu gia đều không giống.

Mất một lúc lâu, Lục Nghiêu mới ra khỏi cửa.

Thư phòng.

Ông cụ nhà họ Lục - Lục Thành Cương mang sắc mặt khó coi, đi thẳng vào vấn đề, giải quyết sự việc được dân mạng nói đùa là "Ăn cơm trước kẻng" một cách nhanh gọn lẹ.

"Sau này anh không cần đến học viện Thiên Huyền nữa. Nhưng anh còn nhỏ, phải luôn đọc sách. Tôi sắp xếp cho anh đến học viện Thiên Xu ở thành phố Du Châu học tập, qua mấy ngày nữa, thân thể anh tốt hơn một chút thì xuất phát."

Học viện Thiên Xu cũng là học viện Huyền học, cách học viện Thiên Huyền một trời một vực. Đừng thấy Thiên Xu Thiên Huyền đều có chữ thiên. Thực tế Thiên Xu là ngôi sao đứng đầu bảy ngôi sao Bắc Đẩu, Thiên Huyền chỉ là lấy đồng âm Thiên Toàn của ngôi sao thứ hai. Nhưng địa vị thì lại hoàn toàn khác biệt.

Thiên Huyền là học viện Huyền học số một lúc bấy giờ, địa vị cao hơn cả Đại học Thủ Đô và Đại học Hoa Sơn, hai trường đại học số một cả nước. Còn Thiên Xu lại chỉ là một trường học cấp ba, danh tiếng kém xa Thiên Huyền.

Mí mắt Lục Nghiêu run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lục Thành Cương ngồi trên ghế: "Vậy còn vị trí ở học viện Thiên Huyền thì sao?"

Vấn đề này khiến Lục Thành Cương không vui: "Đương nhiên là để em trai anh thay thế. Tư chất của Lệ Nhi không cần tôi nói, anh cũng biết rõ. Nó mạnh hơn anh nhiều. Nếu như lúc trước nó được vào Thiên Huyền, chỉ sợ bây giờ đã có được tư cách thiên sư sơ cấp rồi."

Đáy lòng Lục Nghiêu cười ha ha, tốt, tốt lắm.

Học viện Thiên Huyền không dễ vào, nếu không muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân thi tuyển vào, thì chỉ còn một cách, đó là "vị trí được thêm vào". Vị trí của nguyên thân là do cha mẹ hắn sử dụng công lao đổi lấy.

Nhưng hôm nay, cha mẹ qua đời mới nửa năm...

Lục Nghiêu tức giận đến nổi muốn cười to. Nghĩ đến kiếp trước gia thế đồ sộ, thân phận quý giá, còn là đệ tử thân truyền đệ tử duy nhất của chú nhỏ, được mọi người yêu thương, che chở, đâu phải chịu những uất ức thế này!

"Sao hả, anh có ý kiến?"

Mấy chữ đơn giản, từ trong miệng Lục Thành Cương nói ra lại mang theo sự uy nghiêm và cảnh cáo.

Trong lòng Lục Nghiêu run lên, cúi đầu, đôi mắt lấp lóe: "Cháu không có ý kiến."

Sắc mặt Lục Thành Cương mới dịu xuống, đều là cháu của mình, nếu không phải vì nhà họ Lục, ông cũng không xử lý quá đáng như thế.

"Vậy là tốt rồi. Từ nhỏ anh đã ốm yếu nhiều bệnh, trở về dưỡng thương cho tốt đi."

"Ông nội, cháu muốn đến trường học một chuyến."

Lục Thành Cương nhíu mày.

Lục Nghiêu nói tiếp: "Cháu muốn làm đến nơi đến chốn. Năm đó vào trường này là cháu, bây giờ muốn đi, cũng phải là cháu đích thân làm một số thủ tục. Huống chi chuyện cháu gây ra là ở trường, về tình về lý, cháu phải đi xin lỗi thầy cô và hiệu trưởng đã dạy bảo cháu suốt hai năm qua."

Lục Thành Cương sững sờ, bình tĩnh nhìn Lục Nghiêu, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó trên mặt Lục Nghiêu. Đáng tiếc vẻ mặt Lục Nghiêu rất tự nhiên, không có chút khác lạ nào.

Lúc này Lục Thành Cương mới gật đầu: "Được! Ông bảo lão Tần ngày mai lái xe đưa anh đi."

"Ông nội, cháu muốn đi ngay bây giờ. Bên ngoài dư luận tranh cãi ầm ĩ như vậy, nếu như tin tức truyền đi, chỉ sợ ngày mai ngay cả cổng trường cháu cũng không vào được, bởi vì sẽ bị đám phóng viên chắn kín hết. Ông nội, cháu không muốn phức tạp như vậy."

Hai chữ phức tạp chạm đến đáy lòng Lục Thành Cương: "Được, vậy thì hôm nay."

"Cảm ơn ông nội!"

Lục Nghiêu mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng kia biến mất ngay khúc cua hành lang, hắn nhếch miệng lên.

Chỉ cần hắn đi ra khỏi cánh cửa nhà họ Lục, phát triển của sự việc sẽ không do Lục Thành Cương kiểm soát nữa.

Hi vọng Lục Lệ đừng khiến hắn thất vọng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương