Làm Lại Từ Đầu
-
Chương 7
Nghe thấy Tô Hành Ngạo nói mình cởi trói cho hắn ta, Tiêu Giác lập tức tỏ vẻ cực độ chấn kinh, hãi hùng, như thể đang lên án Tô Hành Ngạo tối qua đã làm ra cái chuyện khó có thể tha thứ đến mức nào, khiến cho lòng anh bị tổn thương xiết bao.
Đầu Tô Hành Ngạo càng đau hơn, hắn không biết tối qua mình đã làm gì Tiêu Giác mà lại khiến cho một người lạnh như hòn băng giờ lại ra vẻ sợ hãi đến vậy. Bất quá suy cho cùng, từ tính cách Tiêu Giác đã chứng minh anh ta rất ít khi chứng kiến mấy chuyện loạn thất bát tao, bị mình chèn ép đến vậy, có thể không chấn kinh sao!
Tô Hành Ngạo bình phục lại cõi lòng mình trong một chốc, tận lực khiến cho bản thân mình ôn hòa thêm một chút: "Ngoan nào, hiện giờ tôi rất tỉnh táo, sẽ không làm chuyện như tối qua với anh nữa, anh cởi ra giúp tôi được không? Đến lúc đó anh muốn gì tôi cũng tận lực bồi thường cho anh, được không?"
Tiêu Giác thấy vậy, biết cái gì quá cũng không tốt, thế nên bèn giả vờ run tay cởi trói cho Tô Hành Ngạo, sau khi được cởi trói, Tô Hành Ngạo lập tức đứng dậy, nhưng do bất động trong tư thế cực kỳ không tự nhiên cả một đêm nên anh đừng có hy vọng xa vời là chân anh bình thường, Tô Hành Ngạo lập tức có ý định tiếp xúc thân mật với sàn nhà một cách vô cùng hoa lệ.
"Cẩn thận!" Tiểu Giác kinh hoàng hô lên một tiếng, nhanh chóng đỡ được Tô Hành Ngạo, hai người ôm nhau ngã lăn trên mặt đất. Lưng Tô Hành Ngạo nện thẳng xuống sàn nhà, hắn hiện tại thật sự rất muốn chửi cái người này một câu, mị đỡ ông mà tại sao mi lại đặt ông ở dưới, không duyên không có tăng thêm sức nặng của một người, nếu đã vậy, chẳng thà mi đừng đỡ còn hơn.
"Anh không sao chứ? Có nặng lắm không? Nhìn anh có vẻ rất đau nha?" Tô Hành Ngạo vốn đã giận nghe thế chỉ muốn ngẩng đầu bực dọc nói một câu: "Cậu cứ thử đi rồi biết?" Nhưng vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy sự quan tâm lo lắng không hề che dấu trong mắt Tiêu Giác, đã vậy còn có cả sự sợ hãi giống như ám ảnh chưa phai từ chuyện tối qua.
Tô Hành Ngạo bỗng chốc cảm thấy cõi lòng đầy ấm áp, những lời hắn nghĩ cũng chẳng nói lên lời, cái người này cho dù sợ nhưng vẫn quan tâm đến mình, khác hoàn toàn với đám người Tào Qua. Bọn Tào Qua tuy rằng cho mình lại anh cả, nhưng là do bọn họ muốn mình chống lưng cho, hy vọng sau này mình sẽ nâng đỡ bọn họ. Lúc hắn còn nhỏ, cha mẹ hắn bằng mặt chứ không bằng lòng, đối với hắn cũng chẳng có bao nhiêu quan tâm, cho nên ngay cả khi mẹ hắn đi mất, hắn cũng chẳng đau lòng là bao. Hắn sống thế mãi đã thành quen, nay lại đột nhiên có một người nguyện giúp đỡ hắn không vì lý do gì, điều này khiến cho lòng Tô Hành Ngạo tan chảy.
Tiêu Giác nào biết Tô Hành Ngạo đang nghĩ gì, anh đã nâng hắn ta dậy rồi mà hắn ta vẫn chẳng có phản ứng. Tiêu Giác nhẹ giọng gọi Tô Hành Ngạo vài câu, vẫn không có phản ứng, trong lòng Tiêu Giác chợt lóe lên sự không kiên nhẫn, dùng lực đẩy Tô Hành Ngạo một cái khiến cho hắn ta hồi thần lại, hắn hỏi: "Sao thế?" Tiêu Giác cẩn trọng chú ý khẩu khí của Tô Hành Ngạo với mình đã có sự thay đổi, nếu phía trước giọng điệu còn mang theo sự xa cách thì nay đã ra vẻ rất chi là thân mật.
Tiêu Giác cúi đầu, khóe miệng xẹt qua một nụ cười trào phúng, nhưng Tô Hành Ngạo không nhìn thấy, chỉ cho rằng Tiêu Giác đang ngượng. Tiêu Giác nhẹ nhàng nói: "Không...Không sao đâu, tôi định hỏi anh có đói bụng hay không? Hôm qua uống nhiều rượu, bây giờ nên đi ăn một chút không thì sẽ hại dạ dày." Tô Hành Ngạo gật gật đầu nói: "Đúng là có hơi đói bụng, sửa sang lại một chút rồi chúng ta cùng ra ngoài."
Tiêu Giác đi theo phía sau Tô Hành Ngạo, nghĩ đến chuyện người này trong kí ức của anh luôn duy trì cái vẻ kiêu ngạo bất tuân, Tiêu Giác đột nhiên cũng tò mò, nếu tao đánh vỡ sự kiêu ngạo của mày thì lúc đó sẽ thú vị cỡ nào đây. Sau khi rời khỏi đây anh có hỏi thăm phục vụ một chút, đám người hôm qua ở đây đã về từ sớm, Tô Hành Ngạo chẳng quan tâm đến bọn họ, mang Tiêu Giác ra ngoài tìm cái ăn.
"Tiêu Giác, cậu tỉnh rồi à?" Cái giọng dịu dàng của Bạch Tuyết đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo đi trước không quá mấy bước cũng quay lại nhìn Bạch Tuyết đầy kì quái, hắn không hiểu Bạch Tuyết với Tiêu Giác mới chỉ gặp nhau có mấy lần thế mà Bạch Tuyết lại chú ý Tiêu Giác đến vậy. Thấy Tiêu Giác không đáp lại, cô ta cũng không giận, trái lại tiến thêm vài bước, đứng giữa Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo, điều này khiến cho Tô Hành Ngạo có chút không vui.
"Tiêu Giác, cậu đói bụng không, tớ dẫn cậu đi ăn cái gì đó nhé?" Đối với Bạch Tuyết, Tiêu Giác thật ra không có ác cảm gì, thậm chí sự ân cần lạ kỳ của Bạch Tuyết hiện nay Tiêu Giác cũng cảm thấy cô ta không có ác ý thế nên anh mỉm cười với Bạch Tuyết một cái coi như đồng ý. Trong lòng Tô Hành Ngạo có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn đi theo.
Đi không được vài bước, Tiêu Giác lại ngừng lại, Tô Hành Ngạo khó hiểu hỏi: "Làm sao?" Tiêu Giác lắc lắc đầu không nói, anh vừa nhìn thấy Cẩn Du, có vẻ hôm qua em ấy đã tiếp khách thành ra lúc này nhìn em ấy có chút mỏi mệt. Đầu Tô Hành Ngạo hiện đang choáng cho nên không nhìn kỹ xem Tiêu Giác nhìn ai, còn Bạch Tuyết thì đầu óc thông minh, lập tức chú ý đến người Tiêu Giác nhìn, đồng thời nhớ kỹ người nọ.
Đời này Tiêu Giác không định gặp lại Cẩn Du, nợ anh đã trả đủ, đối với Cẩn Du mà nói, nhiều nhất chỉ có thể là ký ức. Tiêu Giác mất đi hứng thú trò chuyện, cứ tự đi về phía trước. Thật ra vừa rồi Cẩn Du cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cậu ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Giác một cái, cơ mà ánh mắt của cậu ta dành cho Tiêu Giác lại là sự chán ghét, trong lòng cậu, Tiêu Giác bất quá chỉ là một thằng đàn ông muốn chơi trò yêu đương nam nam với cậu mà thôi!
Tiêu Giác chú ý tới hình như Bạch Tuyết rất quen thuộc với nơi này, kỳ lạ nhất là xem chừng cô ta còn biết rất rõ khẩu vị của anh, bất quá lúc Tiêu Giác định hỏi, Tô Hành Ngạo thật hợp thời ngất xỉu. Tiêu Giác cũng chẳng kinh ngạc, Tô Hành Ngạo bị anh bắt nạt cả một đêm, cơ thể có khỏe thế nào cũng chịu không nổi.
Chỉ là Bạch Tuyết không phải là một người nhu nhược sao? Tại sao cô ta thấy Tô Hành Ngạo hôn mê mà lại không hề kinh hách, khiến Tiêu Giác cảm thấy quỷ dị nhất là khóe miệng cô ta thế nhưng lại lộ ra một nụ cười đắc ý. Trong nháy mắt Bạch Tuyết cảm nhận được Tiêu Giác đang quan sát mình, biểu tình trên mặt lập tức biến trở về điềm đạm đáng yêu, như thể cô ta bị dọa đến độ không dám động đậy. Tiêu Giác tuy rằng có chút ý tới, nhưng anh ngại phiền, cũng làm bộ như thể không trông thấy sự quỷ dị của Bạch Tuyết.
Tiểu Giác và Bạch Tuyết ăn cứ ăn, uống cứ uống, sau khi xong xuôi cả Tiêu Giác mới chạy đến trước mặt Tô Hành Ngạo, nắm vai hắn ta lắc lư, kêu lên: "Tô thiếu, Tô thiếu, anh không sao chứ?" Tô Hành Ngạo mở mắt ra, nhìn thấy cái vẻ nôn nóng của Tiêu Giác, nhất thời sống mũi hắn cay cay, quả nhiên chỉ có một mình người này quan tâm đến mình.
Tô Hành Ngạo quay đầu nhìn Bạch Tuyết, lúc này Bạch Tuyết xem chừng ăn ý với Tiêu Giác lắm, mắt cô ả đong đầy nước mắt, như thể đang nói nếu anh mà còn dám ngất xỉu thì tôi sẽ khóc toáng lên cho anh xem. Tô Hành Ngạo biết tình Bạch Tuyết, chỉ có thể khàn giọng nói với Tiêu Giác rằng: "Đừng xót ruột, tôi không sao, trước tiên cậu giúp tôi đứng lên, đưa tôi đến bệnh viện có được không?" Tiêu Giác vội vàng gật gật đầu, đỡ Tô Hành Ngạo ra ngoài, Bạch Tuyết vẫn cứ yên lặng theo sau Tiêu Giác.
Sau khi đưa người đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, sốt đến ba mươi chính độ, mau chóng nhập viện thôi. Ở của phòng bệnh, Bạch Tuyết tựa vào tường, dịu dàng nói: "Tiêu Giác, chúng mình đến với nhau đi, có được không? Dẫu cậu muốn tiền hay quyền, tớ đều có thể giúp cậu có được, cưới tớ cậu sẽ khỏi phải khổ cực nhiều năm, cậu muốn thích ai cũng được tớ không để ý, chỉ cần để tớ là vợ cậu là được." Tiêu Giác cau mày nghe Bạch Tuyết nói, tuy rằng ngữ khí cho cô ta rất nhu hòa, nhưng Tiêu Giác có thể nghe ra sự kiên định và liều lĩnh trong đó. Tiêu Giác không tự kỷ, Bạch Tuyết như vậy tất là có lý do của cô, dù sao trên thế giới này cũng chẳng có chuyện yêu không lý do.
"Vì sao?" Tiêu Giác bình tĩnh hỏi. Bạch Tuyết đi qua, tựa đầu vào vai Tiêu Giác cọ cọ mấy cái, nghịch ngợm nói: "Không thể nói đâu, nói rồi Tiêu Giác cậu sẽ không thích tớ nữa, nhưng cậu phải tin tưởng tớ có được không? Tớ thật sự sẽ không làm chuyện gì bất lợi với cậu đâu." Tiêu Giác cau mày đẩy Bạch Tuyết ra, lạnh lùng nói, "Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không xảy ra, sau này đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi có chuyện cần làm." Nghe thấy Tiêu Giác từ chối, sắc mặt của Bạch Tuyết cũng chẳng thay đổi, vẫn nở nụ cười lạnh nhạt như tiên trên trời nói: "Sau này tớ sẽ gọi cậu là tiểu ca ca nhé." Không đợi Tiêu Giác phản đối, Bạch Tuyết đã nói thêm, "Là tiểu chứ không phải tiêu."
Nhìn Bạch Tuyết biến mất trước mặt mình, Tiêu Giác cứ cảm thấy hình như mình đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Bạch Tuyết ở đâu đó rồi, nhưng anh lại không nhớ rõ.
Lúc Tô Hành Ngạo tỉnh lại đầu hãy còn chút choáng váng, nhưng cơ thể đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn, đánh giá chung quanh một hồi, lọt vào mắt chính là màu trắng xóa, vậy là bệnh viện rồi. Giật mình định dậy, hắn lại cảm thấy có người đang đè nặng tay mình.
Tiêu Giác cảm nhận được động tĩnh của Tô Hành Ngạo, nhanh chóng mở mắt ra vui vẻ hỏi: "Anh tỉnh rồi à? May quá anh không sao, anh không biết tôi lo cho anh nhiều thế nào đâu." Nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của Tiêu Giác khi nhìn mình, lòng Tô Thành Ngạo mềm ra thành một vũng, nhịn không được vươn tay xoa xoa tóc Tiêu Giác, Tiêu Giác cúi đầu, ánh mắt lộ ra sự chán ghét
"Tôi không sao, cậu đừng lo lắng. Tiêu Giác, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi, sau này cậu chính là anh em tốtcủa tôi, cậu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết." Tô Hành Ngạo nghĩ tuy rằng Tiêu Giác thích mình nhưng hắn không thể tệ bạc với Tiêu Giác được. Nếu hắn không thích Tiêu Giác thì chỉ coi như chơi bời, nhưng hiện tại thì không thể nữa rồi. Ngay cả giờ đây hắn có hảo cảm với Tiêu Giác, nhưng hắn cũng không cho phép mình sụp hố triệt để với Tiêu Giác, hắn còn gia tộc và trách nhiệm của mình, hắn không cho phép bản thân sống chung cả đời với đàn ông.
Sắc mặt Tiêu Giác vì câu nói sau này sẽ là anh em của Tô Hành Ngạo lập tức biến thành tái nhợt, Tô Hành Ngạo có chút không đành lòng, xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn Tiêu Giác nữa, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Hắn không thể đến với Tiêu Giác, nhưng hắn có thể tìm một người chăm sóc Tiêu Giác, hắn còn sống thì tin chắc rằng không ai dám phản bội Tiêu Giác.
Tiêu Giác thất thần đứng lên nói: "Tôi biết rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn bè." Nói xong liền đứng dậy ra ngoài, sau khi Tiêu Giác ra khỏi đó thì chép miệng một tiếng, kế hoạch ban đầu của anh là phấn đấu trở thành bạn tốt của Tô Hành Ngạo rồi hung hăng đâm sau lưng hắn ta một lần, nhưng sự tình lần này lại vượt ngoài khả năng phán đoán của anh.
Vì báo thù, Tiêu Giác cắn răng định biến quan hệ bạn bè thành quan hệ nam nam, hiện tại rất tốt, vị bên trong đã từ chối, Tiêu Giác cũng thoải mái hẳn. Phải biết rằng lúc làm với Cẩn Du, Tiêu Giác thật sự không thoải mái tí nào, dù cho nơi đó rất chặt nhưng chỉ cần nhớ đến mục đích sinh ra vốn có của nơi đó dùng để làm gì, Tiêu Giác đã mất đi hứng thú.
Đầu Tô Hành Ngạo càng đau hơn, hắn không biết tối qua mình đã làm gì Tiêu Giác mà lại khiến cho một người lạnh như hòn băng giờ lại ra vẻ sợ hãi đến vậy. Bất quá suy cho cùng, từ tính cách Tiêu Giác đã chứng minh anh ta rất ít khi chứng kiến mấy chuyện loạn thất bát tao, bị mình chèn ép đến vậy, có thể không chấn kinh sao!
Tô Hành Ngạo bình phục lại cõi lòng mình trong một chốc, tận lực khiến cho bản thân mình ôn hòa thêm một chút: "Ngoan nào, hiện giờ tôi rất tỉnh táo, sẽ không làm chuyện như tối qua với anh nữa, anh cởi ra giúp tôi được không? Đến lúc đó anh muốn gì tôi cũng tận lực bồi thường cho anh, được không?"
Tiêu Giác thấy vậy, biết cái gì quá cũng không tốt, thế nên bèn giả vờ run tay cởi trói cho Tô Hành Ngạo, sau khi được cởi trói, Tô Hành Ngạo lập tức đứng dậy, nhưng do bất động trong tư thế cực kỳ không tự nhiên cả một đêm nên anh đừng có hy vọng xa vời là chân anh bình thường, Tô Hành Ngạo lập tức có ý định tiếp xúc thân mật với sàn nhà một cách vô cùng hoa lệ.
"Cẩn thận!" Tiểu Giác kinh hoàng hô lên một tiếng, nhanh chóng đỡ được Tô Hành Ngạo, hai người ôm nhau ngã lăn trên mặt đất. Lưng Tô Hành Ngạo nện thẳng xuống sàn nhà, hắn hiện tại thật sự rất muốn chửi cái người này một câu, mị đỡ ông mà tại sao mi lại đặt ông ở dưới, không duyên không có tăng thêm sức nặng của một người, nếu đã vậy, chẳng thà mi đừng đỡ còn hơn.
"Anh không sao chứ? Có nặng lắm không? Nhìn anh có vẻ rất đau nha?" Tô Hành Ngạo vốn đã giận nghe thế chỉ muốn ngẩng đầu bực dọc nói một câu: "Cậu cứ thử đi rồi biết?" Nhưng vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy sự quan tâm lo lắng không hề che dấu trong mắt Tiêu Giác, đã vậy còn có cả sự sợ hãi giống như ám ảnh chưa phai từ chuyện tối qua.
Tô Hành Ngạo bỗng chốc cảm thấy cõi lòng đầy ấm áp, những lời hắn nghĩ cũng chẳng nói lên lời, cái người này cho dù sợ nhưng vẫn quan tâm đến mình, khác hoàn toàn với đám người Tào Qua. Bọn Tào Qua tuy rằng cho mình lại anh cả, nhưng là do bọn họ muốn mình chống lưng cho, hy vọng sau này mình sẽ nâng đỡ bọn họ. Lúc hắn còn nhỏ, cha mẹ hắn bằng mặt chứ không bằng lòng, đối với hắn cũng chẳng có bao nhiêu quan tâm, cho nên ngay cả khi mẹ hắn đi mất, hắn cũng chẳng đau lòng là bao. Hắn sống thế mãi đã thành quen, nay lại đột nhiên có một người nguyện giúp đỡ hắn không vì lý do gì, điều này khiến cho lòng Tô Hành Ngạo tan chảy.
Tiêu Giác nào biết Tô Hành Ngạo đang nghĩ gì, anh đã nâng hắn ta dậy rồi mà hắn ta vẫn chẳng có phản ứng. Tiêu Giác nhẹ giọng gọi Tô Hành Ngạo vài câu, vẫn không có phản ứng, trong lòng Tiêu Giác chợt lóe lên sự không kiên nhẫn, dùng lực đẩy Tô Hành Ngạo một cái khiến cho hắn ta hồi thần lại, hắn hỏi: "Sao thế?" Tiêu Giác cẩn trọng chú ý khẩu khí của Tô Hành Ngạo với mình đã có sự thay đổi, nếu phía trước giọng điệu còn mang theo sự xa cách thì nay đã ra vẻ rất chi là thân mật.
Tiêu Giác cúi đầu, khóe miệng xẹt qua một nụ cười trào phúng, nhưng Tô Hành Ngạo không nhìn thấy, chỉ cho rằng Tiêu Giác đang ngượng. Tiêu Giác nhẹ nhàng nói: "Không...Không sao đâu, tôi định hỏi anh có đói bụng hay không? Hôm qua uống nhiều rượu, bây giờ nên đi ăn một chút không thì sẽ hại dạ dày." Tô Hành Ngạo gật gật đầu nói: "Đúng là có hơi đói bụng, sửa sang lại một chút rồi chúng ta cùng ra ngoài."
Tiêu Giác đi theo phía sau Tô Hành Ngạo, nghĩ đến chuyện người này trong kí ức của anh luôn duy trì cái vẻ kiêu ngạo bất tuân, Tiêu Giác đột nhiên cũng tò mò, nếu tao đánh vỡ sự kiêu ngạo của mày thì lúc đó sẽ thú vị cỡ nào đây. Sau khi rời khỏi đây anh có hỏi thăm phục vụ một chút, đám người hôm qua ở đây đã về từ sớm, Tô Hành Ngạo chẳng quan tâm đến bọn họ, mang Tiêu Giác ra ngoài tìm cái ăn.
"Tiêu Giác, cậu tỉnh rồi à?" Cái giọng dịu dàng của Bạch Tuyết đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo đi trước không quá mấy bước cũng quay lại nhìn Bạch Tuyết đầy kì quái, hắn không hiểu Bạch Tuyết với Tiêu Giác mới chỉ gặp nhau có mấy lần thế mà Bạch Tuyết lại chú ý Tiêu Giác đến vậy. Thấy Tiêu Giác không đáp lại, cô ta cũng không giận, trái lại tiến thêm vài bước, đứng giữa Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo, điều này khiến cho Tô Hành Ngạo có chút không vui.
"Tiêu Giác, cậu đói bụng không, tớ dẫn cậu đi ăn cái gì đó nhé?" Đối với Bạch Tuyết, Tiêu Giác thật ra không có ác cảm gì, thậm chí sự ân cần lạ kỳ của Bạch Tuyết hiện nay Tiêu Giác cũng cảm thấy cô ta không có ác ý thế nên anh mỉm cười với Bạch Tuyết một cái coi như đồng ý. Trong lòng Tô Hành Ngạo có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn đi theo.
Đi không được vài bước, Tiêu Giác lại ngừng lại, Tô Hành Ngạo khó hiểu hỏi: "Làm sao?" Tiêu Giác lắc lắc đầu không nói, anh vừa nhìn thấy Cẩn Du, có vẻ hôm qua em ấy đã tiếp khách thành ra lúc này nhìn em ấy có chút mỏi mệt. Đầu Tô Hành Ngạo hiện đang choáng cho nên không nhìn kỹ xem Tiêu Giác nhìn ai, còn Bạch Tuyết thì đầu óc thông minh, lập tức chú ý đến người Tiêu Giác nhìn, đồng thời nhớ kỹ người nọ.
Đời này Tiêu Giác không định gặp lại Cẩn Du, nợ anh đã trả đủ, đối với Cẩn Du mà nói, nhiều nhất chỉ có thể là ký ức. Tiêu Giác mất đi hứng thú trò chuyện, cứ tự đi về phía trước. Thật ra vừa rồi Cẩn Du cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cậu ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Giác một cái, cơ mà ánh mắt của cậu ta dành cho Tiêu Giác lại là sự chán ghét, trong lòng cậu, Tiêu Giác bất quá chỉ là một thằng đàn ông muốn chơi trò yêu đương nam nam với cậu mà thôi!
Tiêu Giác chú ý tới hình như Bạch Tuyết rất quen thuộc với nơi này, kỳ lạ nhất là xem chừng cô ta còn biết rất rõ khẩu vị của anh, bất quá lúc Tiêu Giác định hỏi, Tô Hành Ngạo thật hợp thời ngất xỉu. Tiêu Giác cũng chẳng kinh ngạc, Tô Hành Ngạo bị anh bắt nạt cả một đêm, cơ thể có khỏe thế nào cũng chịu không nổi.
Chỉ là Bạch Tuyết không phải là một người nhu nhược sao? Tại sao cô ta thấy Tô Hành Ngạo hôn mê mà lại không hề kinh hách, khiến Tiêu Giác cảm thấy quỷ dị nhất là khóe miệng cô ta thế nhưng lại lộ ra một nụ cười đắc ý. Trong nháy mắt Bạch Tuyết cảm nhận được Tiêu Giác đang quan sát mình, biểu tình trên mặt lập tức biến trở về điềm đạm đáng yêu, như thể cô ta bị dọa đến độ không dám động đậy. Tiêu Giác tuy rằng có chút ý tới, nhưng anh ngại phiền, cũng làm bộ như thể không trông thấy sự quỷ dị của Bạch Tuyết.
Tiểu Giác và Bạch Tuyết ăn cứ ăn, uống cứ uống, sau khi xong xuôi cả Tiêu Giác mới chạy đến trước mặt Tô Hành Ngạo, nắm vai hắn ta lắc lư, kêu lên: "Tô thiếu, Tô thiếu, anh không sao chứ?" Tô Hành Ngạo mở mắt ra, nhìn thấy cái vẻ nôn nóng của Tiêu Giác, nhất thời sống mũi hắn cay cay, quả nhiên chỉ có một mình người này quan tâm đến mình.
Tô Hành Ngạo quay đầu nhìn Bạch Tuyết, lúc này Bạch Tuyết xem chừng ăn ý với Tiêu Giác lắm, mắt cô ả đong đầy nước mắt, như thể đang nói nếu anh mà còn dám ngất xỉu thì tôi sẽ khóc toáng lên cho anh xem. Tô Hành Ngạo biết tình Bạch Tuyết, chỉ có thể khàn giọng nói với Tiêu Giác rằng: "Đừng xót ruột, tôi không sao, trước tiên cậu giúp tôi đứng lên, đưa tôi đến bệnh viện có được không?" Tiêu Giác vội vàng gật gật đầu, đỡ Tô Hành Ngạo ra ngoài, Bạch Tuyết vẫn cứ yên lặng theo sau Tiêu Giác.
Sau khi đưa người đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, sốt đến ba mươi chính độ, mau chóng nhập viện thôi. Ở của phòng bệnh, Bạch Tuyết tựa vào tường, dịu dàng nói: "Tiêu Giác, chúng mình đến với nhau đi, có được không? Dẫu cậu muốn tiền hay quyền, tớ đều có thể giúp cậu có được, cưới tớ cậu sẽ khỏi phải khổ cực nhiều năm, cậu muốn thích ai cũng được tớ không để ý, chỉ cần để tớ là vợ cậu là được." Tiêu Giác cau mày nghe Bạch Tuyết nói, tuy rằng ngữ khí cho cô ta rất nhu hòa, nhưng Tiêu Giác có thể nghe ra sự kiên định và liều lĩnh trong đó. Tiêu Giác không tự kỷ, Bạch Tuyết như vậy tất là có lý do của cô, dù sao trên thế giới này cũng chẳng có chuyện yêu không lý do.
"Vì sao?" Tiêu Giác bình tĩnh hỏi. Bạch Tuyết đi qua, tựa đầu vào vai Tiêu Giác cọ cọ mấy cái, nghịch ngợm nói: "Không thể nói đâu, nói rồi Tiêu Giác cậu sẽ không thích tớ nữa, nhưng cậu phải tin tưởng tớ có được không? Tớ thật sự sẽ không làm chuyện gì bất lợi với cậu đâu." Tiêu Giác cau mày đẩy Bạch Tuyết ra, lạnh lùng nói, "Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như không xảy ra, sau này đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi có chuyện cần làm." Nghe thấy Tiêu Giác từ chối, sắc mặt của Bạch Tuyết cũng chẳng thay đổi, vẫn nở nụ cười lạnh nhạt như tiên trên trời nói: "Sau này tớ sẽ gọi cậu là tiểu ca ca nhé." Không đợi Tiêu Giác phản đối, Bạch Tuyết đã nói thêm, "Là tiểu chứ không phải tiêu."
Nhìn Bạch Tuyết biến mất trước mặt mình, Tiêu Giác cứ cảm thấy hình như mình đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Bạch Tuyết ở đâu đó rồi, nhưng anh lại không nhớ rõ.
Lúc Tô Hành Ngạo tỉnh lại đầu hãy còn chút choáng váng, nhưng cơ thể đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn, đánh giá chung quanh một hồi, lọt vào mắt chính là màu trắng xóa, vậy là bệnh viện rồi. Giật mình định dậy, hắn lại cảm thấy có người đang đè nặng tay mình.
Tiêu Giác cảm nhận được động tĩnh của Tô Hành Ngạo, nhanh chóng mở mắt ra vui vẻ hỏi: "Anh tỉnh rồi à? May quá anh không sao, anh không biết tôi lo cho anh nhiều thế nào đâu." Nhìn ánh mắt sáng ngời trong suốt của Tiêu Giác khi nhìn mình, lòng Tô Thành Ngạo mềm ra thành một vũng, nhịn không được vươn tay xoa xoa tóc Tiêu Giác, Tiêu Giác cúi đầu, ánh mắt lộ ra sự chán ghét
"Tôi không sao, cậu đừng lo lắng. Tiêu Giác, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi, sau này cậu chính là anh em tốtcủa tôi, cậu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết." Tô Hành Ngạo nghĩ tuy rằng Tiêu Giác thích mình nhưng hắn không thể tệ bạc với Tiêu Giác được. Nếu hắn không thích Tiêu Giác thì chỉ coi như chơi bời, nhưng hiện tại thì không thể nữa rồi. Ngay cả giờ đây hắn có hảo cảm với Tiêu Giác, nhưng hắn cũng không cho phép mình sụp hố triệt để với Tiêu Giác, hắn còn gia tộc và trách nhiệm của mình, hắn không cho phép bản thân sống chung cả đời với đàn ông.
Sắc mặt Tiêu Giác vì câu nói sau này sẽ là anh em của Tô Hành Ngạo lập tức biến thành tái nhợt, Tô Hành Ngạo có chút không đành lòng, xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn Tiêu Giác nữa, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Hắn không thể đến với Tiêu Giác, nhưng hắn có thể tìm một người chăm sóc Tiêu Giác, hắn còn sống thì tin chắc rằng không ai dám phản bội Tiêu Giác.
Tiêu Giác thất thần đứng lên nói: "Tôi biết rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn bè." Nói xong liền đứng dậy ra ngoài, sau khi Tiêu Giác ra khỏi đó thì chép miệng một tiếng, kế hoạch ban đầu của anh là phấn đấu trở thành bạn tốt của Tô Hành Ngạo rồi hung hăng đâm sau lưng hắn ta một lần, nhưng sự tình lần này lại vượt ngoài khả năng phán đoán của anh.
Vì báo thù, Tiêu Giác cắn răng định biến quan hệ bạn bè thành quan hệ nam nam, hiện tại rất tốt, vị bên trong đã từ chối, Tiêu Giác cũng thoải mái hẳn. Phải biết rằng lúc làm với Cẩn Du, Tiêu Giác thật sự không thoải mái tí nào, dù cho nơi đó rất chặt nhưng chỉ cần nhớ đến mục đích sinh ra vốn có của nơi đó dùng để làm gì, Tiêu Giác đã mất đi hứng thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook