Làm Hoàng Đế Khó Lắm
-
40: Bệ Hạ Bị Chuốc Thuốc Rồi
Bất chợt cửa điện bị đẩy ra, một đám phu nhân và tiểu thư cùng nhau đi vào.
Nghe nói Đại cô nương của phủ Tả tướng gia bị rơi xuống nước, đi thay váy áo mà mãi không thấy quay trở lại.
Chẳng biết là ai đã đề nghị đi tìm, cả đám người đang rất có hứng vui chơi nên rủ nhau cùng đi.
Các nàng vừa định vào bên trong điện thì nha hoàn của Ứng Cẩm vội vàng chạy tới, nói rằng cô nương nhà ta đang ở một gian thiên điện khác.
Thế là các nàng rẽ ngoặt sang một thiên điện khác.
Ánh nến trong điện khẽ lay động, nô tỳ đẩy cửa ra, nhìn thấy một chiếc yếm ngực đang vắt ở trên bình phong thì hít một hơi thật sâu, nàng ta lập tức hét ầm lên: "Trời đất ơi, cô nương Ứng gia đã..."
"Cẩm Nhi làm sao?"
Tướng gia phu nhân đẩy cửa ra, bước chân càng ngày càng nhanh, bà nhìn thấy chiếc yếm ngực thì cũng thét lên.
Bà ta đi vòng qua bình phong rồi nghiến răng quát to: "Cẩm Nhi! Sao con lại làm như thế với bệ h..."
Bỗng nhiên bà ta nín lặng như bị dao cứa cổ, sau đó bắt đầu thở hồng hộc và tái mặt đi.
Đúng là Ứng Cẩm Nhi đang nằm trên giường với dáng vẻ váy áo xộc xệch, nhưng người nằm bên gối lại không phải là Hạ Tử Dụ.
Mà là Lâm Ích Thịnh, Lâm Tiểu hầu gia.
Lâm Tiểu hầu gia chống tay ngồi dậy với hai bên vạt áo mở toang, hắn nhếch miệng cười, "Ứng phu nhân, lúc này thì phu nhân nên tự che mắt mình chứ sao lại xông vào tận nơi thế?"
Tướng gia phu nhân tái cả mặt, sau đó lảo đảo ngã ngửa ra phía sau.
Nô tỳ vội vàng đỡ lấy bà ta rồi vừa đẩy vừa lôi đi, đám đông ở bên ngoài đã tìm tới nơi.
"Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!"
Cửa điện đóng sầm lại, Ứng Cẩm Nhi chậm rãi mở mắt ra rồi vươn tay ra kéo chăn lên.
Nàng đối diện với ánh mắt của Lâm Ích Thịnh, nhướng mày lên rất thản nhiên.
Nàng là con gái do tiểu thiếp của cha nàng sinh ra nhưng trên danh nghĩa lại là con của chính thất.
Họ làm tất cả những việc ấy để khiến nàng có thân phận cao hơn, dễ dàng hơn trong việc khống chế và lợi dụng nàng.
Nhưng Ứng Cẩm Nhi không muốn vào cung, cho nên làm gì có chuyện nàng nghe theo sự sắp đặt của Tả tướng.
Vào buổi sáng hôm nay, trước khi ra cửa, Tả tướng đã dặn dò nàng phải rơi xuống nước, lấy cớ đi thay áo để leo lên long sàng.
Đây là lần đầu tiên Ứng Cẩm Nhi không nghe theo sắp xếp của ông nội.
Sau một chốc suy tính, nàng đi tìm Lâm Ích Thịnh lúc bấy giờ cũng đang đẩy xe lăn rời khỏi yến tiệc.
Dù sao thì nàng với Lâm Nhị ca cũng coi như thanh mai trúc mã, gả cho hắn cũng không có gì thiệt thòi.
"Ngày mai ta sẽ đến Tướng phủ để hỏi cưới." Lâm Ích Thịnh nhặt chiếc yếm ngực dưới đất đưa cho nàng, "Muội không hối hận chứ?"
"Có gì mà phải hối hận."
"Dù sao..." Hắn cúi đầu nói, "Ta là người tàn tật."
"Huynh không coi thường ta là tốt rồi." Ứng Cẩm Nhi nháy mắt đầy lém lỉnh.
Lúc này Sở Phi đứng bên ngoài mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi hắn nhận được tin tức của Lâm Tiểu hầu gia thì đã định nói luôn với Hạ Tử Dụ, nhưng nghĩ lại thì bệ hạ vẫn còn đang say, thế là hắn định tự xử lý mọi chuyện trước rồi về báo cáo sau.
Hắn quay về nơi Hạ Tử Dụ đang nghỉ ngơi, không biết là y đã uống canh giải rượu hay chưa.
Đến khi Sở Phi đi ra thì đụng phải Tần Kiến Tự cũng đang rảo bước đi vào từ bên ngoài.
Có vẻ như hắn không được vui cho lắm.
"Bệ hạ đâu?"
Sở Phi ngẩn ngơ, "Bệ hạ đang nghỉ ngơi trong thiên điện ở cung khác."
"Có người canh giữ không?"
"Có Vương tổng quản..." Sở Phi sửng sốt, đột nhiên nhớ ra Hạ Tử Dụ đã sai Vương tổng quản đi xử lý công việc rồi, người ở cạnh Hạ Tử Dụ lúc này có lẽ cũng đã bị Tả tướng điều đi.
Nhưng Ứng Cẩm Nhi vẫn còn ở đây, có lẽ bệ hạ bên kia sẽ không gặp vấn đề gì.
Sở Phi quay lại nhìn Tần Kiến Tự vội vàng rời đi, lòng thầm có cảm giác bất an.
- --
Lúc này ở trong thiên điện, người đó chậm rãi lại gần, đó không phải là Sở Phi.
"Ngươi...! là ai?" Hạ Tử Dụ cảm thấy cơ thể nóng hừng hực, lư hương vẫn đang tỏa ra làn khói nhạt.
Y thấy có một cơn ngứa ngáy chạy rần rần trong xương cốt, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng thấy khó chịu.
Người đó hình như là một vị công tử ca.
Mắt tam giác mày hồ ly, ăn mặc vô cùng phong lưu và phóng khoáng, chất liệu áo là loại gấm tốt nhất, gã cầm một chiếc quạt trong tay rồi phe phẩy ra vẻ phong độ.
"Ôi chà, mỹ nhân."
Vốn dĩ Nghiêm Lân là Đại công tử của nhà Công bộ Thị lang, vì một số nguyên nhân mà luôn ăn chơi nhảy múa cùng với người cậu làm Thái thú quận Tiễn Lâm.
Năm nay đến tuổi cập quan nên gã mới quay về, vừa về thì đã vào cung tham dự yến tiệc.
Gã ta không có hứng thú ngâm thơ đối chữ ở du thuyền trên hồ, nhưng lại rất hứng thú với tiểu sinh trang điểm mặt trắng trên sân khấu hí khúc vừa nãy.
Thế là sau khi hí khúc kết thúc, mọi người đều đi du thuyền, gã uống mấy bình rượu ngon rồi tìm tới tận đây.
Thấy Hạ Tử Dụ ngồi trên giường mà không mặc áo ngoài, gã cảm thấy y hơi giống với đào kép trang điểm khi nãy.
Nghiêm Lân tự cảm thấy mình đã tìm đúng người rồi, phẩy quạt rồi thong thả lại gần.
"Vừa rồi ngươi hát trên sân khấu rất hay, hát lại vài bài cho gia nghe đi."
Lông mày của Hạ Tử Dụ nhăn lại, "To gan, ngươi có biết trẫm là ai không?"
"Ôi trời, lại còn đóng kịch cơ đấy, xem ra mỹ nhân rất biết cách chơi đùa." Nghiêm Lân cười, lại gần rồi hà hơi rượu ra một cách bất lịch sự.
Hạ Tử Dụ thấy vậy thì lớn tiếng gọi hoạn quan đứng canh ở bên ngoài, thế nhưng không có ai trả lời.
Y thở hồng hộc, càng ngày càng cảm thấy cơ thể không ổn, y nắm chặt tay lại rồi nói: "Trẫm chính là thiên tử, người là con cái của nhà nào mà dám láo xược như vậy!"
"Nếu thiên tử cũng xinh đẹp như mỹ nhân đây thì tiểu gia ta thà chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu."
Hạ Tử Dụ thò chân xuống giường rồi đứng dậy, đột nhiên bị Nghiêm Lâm ấn ngồi xuống.
Gã tranh thủ nâng đầu gối lên để đè xuống, hít ngửi mùi hương đang lan tỏa, "Mỹ nhân cũng đang đợi tiểu gia đấy thôi, đến cả Thôi Tình Hương cũng dùng rồi.
Sao thế? Cái "tiêu hồn quật" này đang chờ gia đâm vào à?"
Hạ Tử Dụ quay ra nhìn lư hương, bỗng dưng hiểu ra mọi chuyện.
"Vương Hiếu Kế! Sở Phi!" Hạ Tử Dụ nghiến răng gào lên.
Bỗng nhiên Nghiêm Lân bịt miệng y lại, con ngươi trong mắt Hạ Tử Dụ chấn động, y giãy giụa rất khó khăn.
Nghiêm Lân tiếp tục cúi người đè y xuống, bắt đầu cởi áo.
"Buông trẫm ra! Ngươi thật là to gan!"
Ngay sau đó, Nghiêm Lân giơ tay tát y một phát, cưỡi lên người Hạ Tử Dụ, "Ngủ một lần thôi thì có sao, đừng có mà không biết điều."
Hơi rượu càng lúc càng nồng, Hạ Tử Dụ bị ngấm thuốc nên cơ thể vô cùng tê dại.
Y chống tay muốn bò ra ngoài nhưng lại bị túm lấy cổ chân rồi lôi về, đành phải ngửa cổ lên một cách khó nhọc rồi nhìn ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cố gắng cắm móng tay vào lòng bàn tay để ép mình phải tỉnh táo.
- --
Cho đến khi cửa thiên điện bật mạnh ra.
Hơi thở nặng nề đột nhiên im bặt, Tần Kiến Tự nhấc Nghiêm Lân lên bằng một tay rồi quăng mạnh sang một bên.
Bình phong cũng đổ xuống, kéo theo cả chiếc lư hương cũng rơi xuống đất, tàn hương vương vãi khắp nơi.
Gã hét lên một tiếng rồi ngất lịm.
Trên giường, Hạ Tử Dụ đang nằm co ro với bộ quần áo xộc xệch, y khẽ nghiêng đầu, vết ngón tay in trên khuôn mặt trắng trẻo khiến y càng thêm chật vật.
Cơ thể y đã hoàn toàn bị ngấm thuốc, ý thức không còn tỉnh táo nữa, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tần Kiến Tự thì cảm thấy như trút được gánh nặng, khuôn ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.
"Tần Kiến Tự..."
"Bệ hạ." Tần Kiến Tự từ từ quỳ xuống, vuốt ve khuôn mặt của y.
Lúc này hắn mới phát hiện ra tay mình đang run bần bật.
"Ngài là thật đúng không, Tần Kiến Tự...!Không phải là ảo giác?"
Tần Kiến Tự nghe vậy thì cất tiếng đáp lại đầy trịnh trọng.
"Thần là thật."
Hạ Tử Dụ đuổi theo cảm giác vuốt ve, y cắn lên ngón tay hắn, nhíu mày lại đầy nhẫn nhịn, "Tần Kiến Tự...!trẫm muốn chém ngàn đao róc xương gã ta."
"Được."
"Trẫm khó chịu quá."
Tần Kiến Tự sững người, nhìn Nghiêm Lân đã bất tỉnh nhân sự dưới đất.
Ánh mắt hắn toát lên sát khí, "Lát nữa thần sẽ giúp bệ hạ."
Hắn cầm lấy chiếc áo choàng trên giá rồi đắp cho Hạ Tử Dụ, sau đó bế cả người y lên.
Hạ Tử Dụ vừa khó chịu vừa muốn rướn lên hôn hắn, Tần Kiến Tự sợ chậm trễ nên khẽ quay đầu đi, nhưng lại bị vặn cằm trở về để miễn cưỡng hôn một cái.
Sở Phi vẫn còn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng hắn đang tự trách bản thân.
Cuối cùng Tần Kiến Tự bế Hạ Tử Dụ ra khỏi thiên điện, lúc này y đã không còn ý thức nữa.
Lúc đi ngang qua Sở Phi, Tần Kiến Tự như tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo, "Tự đi lĩnh phạt."
"...Vâng."
Hắn rảo bước đi vào tẩm điện, nghe thấy người trong lòng khóc nức nở và co ro như một con mèo nhỏ.
Y tiếp tục câu lấy cổ hắn rồi gặm cắn liếm láp, dụi tới dụi lui rất không biết điều.
Giọng nói khàn đặc mang ý định cầu xin, trộn lẫn trong đó còn có cả dục vọng, "Tần Kiến Tự, trẫm muốn đè ngươi."
"Bệ hạ, ngược rồi."
"Ngược rồi á..." Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ, mơ màng áp vào vành tai mát mẻ của Tần Kiến Tự, "Vậy thì Tần Kiến Tự...!trẫm có tiêu hồn quật."
Bước chân của Tần Kiến Tự dừng lại.
"Tiêu hồn quật là cái gì vậy?" Hạ Tử Dụ hỏi hắn, y tự nói ra nhưng lại không biết nó có nghĩa là gì.
"..." Tần Kiến Tự đi càng lúc càng nhanh, Hạ Tử Dụ bị lắc lư mạnh nên càng trở nên khó nhẫn nhịn.
Người trong lòng lại khóc nấc lên, cuối cùng Tần Kiến Tự đóng cửa tẩm điện lại, bế y lên rồi áp vào tường.
Hạ Tử Dụ bị đập lưng hơi mạnh nên khẽ rên rỉ rồi cong lưng lên, hai chân kẹp lấy thắt lưng của Tần Kiến Tự, không nhịn được tiếp tục hỏi hắn.
Tay của Tần Kiến Tự sờ xuống phía dưới, hắn ghé sát vào Hạ Tử Dụ rồi thì thầm: "Chỗ này...!chính là tiêu hồn quật của bệ hạ.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook