Liễu thị đột nhiên đứng lên nhưng trước mắt tối sầm lại, may mà có Diệp Kiều đỡ chứ nếu không là đã ngã xuống đất.
Bà nghẹn một hơi ở ngực không thở nổi.
Bà vốn rất khỏe mạnh nhưng mấy hôm nay đúng là khá bận rộn, hôm nay lại đi đến miếu mộ đường đi đi về về vất vả, bây giờ đột nhiên nghe bảo tiểu nhi tử có khả năng bị thương nên choáng váng.
Diệp Kiều nắm tay Liễu thị đỡ bà dậy.
Bình thường nàng không dễ dàng chạm vào người khác nhưng hoàn cảnh bây giờ buộc phải làm như vậy.

Nàng nhìn sang Lưu bà tử: "Lưu mụ mụ, có thấy rõ ràng không?"
Bà ta vừa rồi nhìn thấy cánh tay Kỳ Minh bị quấn vải treo lên vậy thì còn không phải là bị thương sao.
Lưu bà tử vừa rồi chính là bị dọa sợ cho nên mới đến báo với Liễu thị bây giờ nhìn Liễu thị cũng bị dọa sợ nên bà t vội vàng bước đến giúp Liễu thị dễ thở, cũng không dám nói gì nữa.
Sợ lại kích thích đến Liễu thị, Lưu bà tử chỉ lo giúp bà vỗ ngực, uống miếng nước, trong miệng nhắc mãi: "Sợ là tôi nhìn lầm rồi, chắc là tôi nhìn lầm rồi."
Nhưng không đợi nàng nói xong, Liễu thị cũng đã mở mắt, hô hấp cũng thông thuận lên.
Diệp Kiều thuận thế buông lỏng tay Liễu thị ra đứng dậy đi rót thêm nước trà cho Liễu thị.
Liễu thị nắm chặt laya tay Lưu bà tử nói: "Mau, mau mang ta đi nhìn xem."
Diệp Kiều nhìn Liễu thị mặt mũi trắng bệch, có chút lo lắng: "Nương, người không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Đi nhìn một cái đã, Tam Lang của ta.." Liễu thị nhìn có vẻ hết sức gấp gáp, đứng dậy muốn đi ngay.
Diệp Kiều vội vàng giúp bà mang áo choàng khoác lên sau đó mới cùng bà ra cửa.
Từ sân của Liễu thị đến cổng lớn không xa, rất nhanh đã đến, trùng hợp lúc đó Kỳ Minh cũng vào cửa, đang bỏ vải treo tay ra.

Lúc nhìn thấy Liễu thị Kỳ Minh ngây ngẩn cả người.
Liễu thị liếc mắt một cái liền nhìn thấy cánh tay của Kỳ Minh sau đó lại là một cái hít hơi thật sâu.
"Đi, đi mời lang trung!" Giọng Liễu thị cất cao, lập tức có người chạy một mạch đi mời lang trung đến.
Diệp Kiều vội vàng tiến lên đỡ bà, sợ bà lại khó chịu, ánh mắt thì lại nhìn sang Kỳ Minh.
Không đợi Diệp Kiều mở miệng, Kỳ Minh cũng đã cho người chạy nhanh đem đại môn đóng lại sau đó chạy tới trước mặt Liễu thị vén vạt quần áo quỳ gối trên mặt đất!

Tiền viện của Kỳ gia làm từ đá phiến mà, lúc quỳ xuống sẽ nghe được âm thanh va chạm làm người ta gai người.
Nhưng mặt Kỳ Minh vẫn không đổi sắc, đem cánh tay của mình đang treo trên cổ gỡ ra nói: "Nương, nhi tử không bị thương, thật sự rất khỏe." Hắn nói thì vạch tay áo ra cho Liễu thị nhìn cánh tay mình.
Liễu thị vội vã nói: "Mau kéo tay áo xuống, cẩn thận cảm lạnh." Nhưng lập tức, bà lại nhăn mày: "Tam Lang, con nếu không có việc gì sao lại treo cánh tay như vậy?"
Kỳ Minh do dự một chút nhưng không nói rõ nguyên do mà chỉ bảo: "Nhi tử tính đến cửa nhà liền tháo xuống không để cho cha mẹ lo lắng, nhưng không nghĩ tới.."
Lưu bà tử nhìn mắt Liễu thị, nói: "Phu nhân, là tôi không thấy rõ liền trở về nói bậy, thật sự nên phạt."
"Cùng ngươi không quan hệ, bình thường Tam Lang trở về ta đều sẽ cho ngươi đi đầu hẻm chờ, có gì sai chứ." Liễu thị vừa nói vừa nhìn về phía Kỳ Minh.
Kỳ Minh lập tức nói: "Đều là nhi tử sai, nhi tử nên bị phạt quỳ." Hắn nói xong liền từ trên mặt đất bò dậy muốn đi.
Liễu thị lại duỗi tay kéo hắn lại, rốt cuộc là vẫn đau lòng nhi tử: "Vừa rồi bất quá là do nương hiểu lầm, hiện giờ không có việc gì thì là tốt rôi.."
"Đi quỳ đi." Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu liền thấy Kỳ Vân trên người khoác tấm áo lô áo lông cừu dày nặng đi tới.
Kỳ Vân vốn đang ở cùng Tống quản sự bàn chuyện mở cửa hàng mới thì nghe nói Liễu thị sắc mặt tái nhợt đi tiền viện, hắn mới ra tới nhìn xem thì xa xa mà đã nhìn thấy cảnh này.
Liễu thị xót tiểu nhi tử nhưng mà Kỳ Vân lại không dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Kỳ Vân thần sắc lãnh đạm chậm rãi tiến lên nói với Thiết Tử: "Đi, giúp Tam Lang lấy cái áo choàng tới đây." Rồi sau đó, Kỳ Vân nhìn về phía Kỳ Minh, "Quỳ một nén nhang mới được đứng dậy, đi thôi."
Kỳ Minh không nói hai lời, liền chạy chậm tới một bên quy củ quỳ xuống.
Liễu thị vừa rồi bỗng nhiên nghe được Kỳ Minh xảy ra chuyện nên mới bị dọa sợ, hiện tại thấy Kỳ Minh không có việc gì, trên người cũng thoải mái rất nhiều cho nên nói với Kỳ Vân: "Nhị Lang, nó vừa mới về, việc gì phải phạt nó?"
Kỳ Vân từ tốn nói với Liễu thị: "Nương, bất kể lý do là gì thì việc nó mang bộ dạng như vậy trở về dọa đến người nhà chính là không đúng, để nó quỳ một chút cho nhớ lâu một ít."
Liễu thị cũng biết Kỳ Vân nói có lý, chỉ là bà vẫn đau lòng nhìn Kỳ Minh đang quỳ ngay ngắn, dặn dò: "Tìm cho nó cái áo choàng ấm áp một chút đừng để bị đông lạnh."
Kỳ Vân gật đầu chắc chẳn, Liễu thị lúc này mới cùng Lưu bà tử trở về.
Diệp Kiều vẫn im lặng nãy giờ nhìn Liễu thị đi rồi mới nhỏ giọng nói với Kỳ Vân: "Trời lạnh như vậy, Tam Lang còn nhỏ, quỳ một nén nhang chẳng phải là phải quỳ đến bị bệnh sao?"
Kỳ Vân nhìn Diệp Kiều nhẹ giọng nói: "Sao vậy, đã quên lần trước nó nói nàng viết chữ xấu rồi à?"
Nếu là Kỳ Vân không nhắc tới, Diệp Kiều có lẽ đã sớm quên mất chuyện này.
Hiện tại nhắc tới nàng cũng không quá để ý: "Tam Lang chỉ là nói lời thật lòng thôi, lại nói chữ của ta hiện giờ đã đẹp hơn nhiều rồi."
Kỳ Vân yên lặng nhìn thoáng qua Kiều Nương nhà mình, quyết định không chọc phá nàng lừa mình dối người.

Mấy cái chữ tròn vo kia đúng là không cách nào cải thiện được.
Bất quá Kỳ Vân cũng không thật sự muốn cho Kỳ Minh quỳ hết một nén nhang cho nên lúc đốt nhang Kỳ Vân lén bỏ đi một phần thân sau đó mới châm lửa, nhiều lắm là hết một chén trà nhỏ là nhang đã cháy xong.
Diệp Kiều không ở chỗ này nhìn chằm chằm mà nhỏ giọng nói: "Tướng công, ta muốn đi thăm nương một chút."
Kỳ Vân vỗ vỗ tay nàng: "Đi thôi."
"Tướng công chàng cũng chớ để bị lạnh, cẩn thận chút."
"Được, ta hiểu mà."
Chờ nhìn Diệp Kiều rời đi, Kỳ Vân mới đi tới trước mặt Kỳ Minh cúi đầu, hỏi: "Nói thật đi."
Kỳ Minh trong nhà ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi Kỳ Vân.
Chỉ cần nhị ca nói cái gì thì Kỳ Minh chắc chắn sẽ nghe theo, hiện tại mới nói ra sự thật: "Nhị ca, phu tử trong thư viện đề cử đệ đi huyện khảo."
Kỳ Vân nhướng mày cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hiện giờ chế độ khoa cử có chút khác biệt với tiền triều, học sinh sau khi vào học muốn lấy được tư cách thi huyện ngoại trừ bản thân suất sắc còn cần đảm bảo, mà người đảm bảo điều kiện rất hà khắc, cho nên mở ra một phương pháp mới đó chính là thư viện tiến hành tiến cử học sinh.
Kỳ Minh có thể có được một chân trong danh ngạch theo lý thường có lẽ Kỳ Minh là người có học lực tốt nhất trong thư viện, là thiếu niên thiên tài nên mới có được tư cách đi huyện khảo.
Nhưng Kỳ Vân không nói gì mag chỉ nhìn Kỳ Minh.
Kỳ Minh liền nói tiếp: "Nhưng trước khi đệ trở về hai ngày, lại bị người ta từ phía sau đẩy một cái, suýt nữa từ trên sườn núi lăn xuống."
Lời này vừa nói xong Kỳ Vân liền nhăn chặt mày.
Nếu Kỳ Minh đã nói rõ như vậy thì Kỳ Vân liền biết việc này không phải là ngoài ý muốn, cho nên có người cố ý làm việc này chính là vì danh ngạch kia của Kỳ Minh.
Nếu là người khác chỉ sợ không thể tin được học sinh đọc sách biết chữ sẽ làm ra chuyện táng tận lương tâm này, nhưng Kỳ Vân lại tin tưởng vô điều kiện Tam đệ nhà mình, huống hồ thế đạo này, rất nhiều kẻ đọc sách biết chữ trong lòng cong cong vẹo vẹo, có thể làm ra chuyện giết người không thấy máu.
Kỳ Vân không khỏi vươn tay, xoa xoa đầu Kỳ Minh nói: "Có bị thương chỗ nào không?"
Kỳ Minh cười cười, ngoan ngoãn nói: "Không có, sườn núi kia là cái dốc thoải, phía dưới trùng hợp có một người tráng sĩ có võ công cùng một công tử cẩm y đi ngang qua, vị tráng sĩ kia thấy đệ ngã xuống liền phi thân kéo đệ một phen, cho nên thật sự không va chạm đến."
Kỳ Vân nhẹ nhàng thở ra, thanh âm cũng hòa hoãn chút: "Nhiều ngày không thấy, mồm mép của đệ thật ra lại nhanh nhẹn không ít.

Người nọ đối với đệ có ơn thế đệ đã cảm ơn người ta chưa?"

"Đệ muốn cho hắn bạc nhưng hắn không cần, đệ còn hỏi tên nhưng hắn nói hắn họ Diệp, vị cẩm y công tử kia chỉ nói hắn đứng thứ ba, bảo đệ kêu hắn là Tam công tử.

À! Đúng rồi, vị Tam công tử này văn chương cực hay, đệ cùng với hắn còn đối vài câu, hắn còn viết chữ rất đẹp.."
"Nói nội dung chính." Nghe Kỳ Minh càng nói càng hăng hái, Kỳ Vân khẽ nhíu mày.
"Dạ." Kỳ Minh lập tức thành thật nói tiếp: "Chính là lúc đệ trở về muốn nhìn xem là ai đã đẩy mình thì phía trên đã không còn bóng người, đệ nghĩ, không bắt được tận tay cho dù có báo quan cũng không nhất định có thể tra ra kết quả cho nên đệ mới nghĩ ra cái biện pháp này.

Nhị ca, ca đừng đem việc này nói với nương, đệ sợ lại dọa nương một trận."
Kỳ Vân nói: "Có phải đệ muốn giả vờ bị ngã gãy tay, để cho người khác biết dù đệ có danh ngạch tới tay cũng không có biện pháp đi khảo, sau đó chờ xem là ai đã hại mình đúng chứ?"
Kỳ Minh thản nhiên: "Đối với chuyện được tiến lần này, nguyên bản cũng chỉ có đệ cùng phu tử hai người biết, chuyện bị đẩy nhã đệ cũng không muốn làm kinh động người khác, đệ chỉ nói với phu tử, người nào đi tìm ông ấy cố ý nhắc đến chuyện đệ bị ngã thì chính kẻ đó là thủ phạm."
Kỳ Vân nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói: "Cũng có khả năng là người luôn đi cùng phu tử nói, chỉ sợ đệ lừa sai người thôi."
Kỳ Minh ngẩng khuôn mặt còn có chút ngây ngô mang theo kiên định: "Vô luận là ai đi cùng phu tử nói chuyện này đều không muốn thấy đệ tốt, đệ rất muốn nhìn xem ai là kẻ chờ đệ xui xẻo nhặt tiện nghi."
Kỳ Vân đối với điều này cũng không có ý kiến, chỉ hỏi: "Đệ biết là ai làm rồi xử lý thế nào?"
Kỳ Minh nheo nheo mắt, biểu tình kia vậy mà giống như đúc Kỳ Vân: "Đệ sẽ không để hắn yên ổn mà qua đâu."
Nếu đổi lại là Kỳ Đại Lang Đổi tính cách ngay thẳng nghe được lời này, chỉ sợ sẽ xách Kỳ Minh lên dạy dỗ một hồi để hắn chớ có gây chuyện thị phi.
Nhưng người này lại là Kỳ Vân, hắn vỗ vỗ đỉnh đầu Kỳ Minh bình tĩnh nói: "Đánh rắn đánh giập đầu, làm việc phải kiên quyết, đệ cũng không nhỏ nữa nên có chủ ý của riêng mình mới đúng, không phải sợ xảy ra chuyện, chính mình suy nghĩ cặn kẽ, chỉ cần không chạm đến luật pháp thì những chuyện khác đã có chúng ta giúp đỡ đệ."
Kỳ Minh nghe vậy thì tươi cười, gật gật đầu.
Lúc này Thiết Tử cũng ôm áo choàng lại đây, Kỳ Vân nhìn Kỳ Minh mặc vào, lúc này mới xoay người trở về sân nhà mình.
Một chén trà nhỏ sau, Kỳ Vân đem Thiết Tử kêu vào nhà hỏi: "Tam Lang về chưa?"
"Dạ, tôi đã mang cho tam thiếu gia áo choàng dày nhất, bọc lên quỳ xuống sẽ giống như quỳ trên đệm, hương kia châm cũng cháy nhanh hết.

Lúc tam thiếu gia tự mình đi về nhìn không đáng ngại." Thiết Tử vừa nói vừa chỉ đầu gối mình tỏ vẻ Kỳ Minh không có việc gì.
Kỳ Vân gật gật đầu, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Lý lang trung.
Lý lang trung tới thì đến chỗ Liễu thị trước vì bà kêu ông ta tới đây để xem vết thương cho Kỳ Minh, hiện giờ tam lang hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không thể để Lý lang trung đến không một chuyến cho nên bà lại bảo ông đến bắt mạch cho Kỳ Vân.
Kỳ Vân sớm đã quen với trình tự thăm khám.

Hắn vươn cánh tay đặt ở trên đệm mềm.
Lý lang trung hơi hơi nhắm mắt lại, đầu ngón tay để trên mạch, một lúc sau ông ta trợn mắt cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Kỳ Vân rồi cười nói: "Nhị thiếu gia thân mình đã khá hơn nhiều, thế nhưng thuốc vẫn phải uống đúng giờ, chỉ là lúc nãy phu nhân tìm ta hỏi ý một ít chuyện cần chậm lại một chút."

Cái này làm cho Kỳ Vân có chút kỳ quái: "Nương hỏi cái gì?"
Dù sao trong phòng lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ, Lý lang trung nói chuyện cũng rất thẳng thắn: "Chuyện con cháu." nói xong, trên mặt Lý lang trung mang theo chút ôn hòa cười: "Phu nhân muốn ôm tôn tử có thể lý giải, bất quá có quan hệ với chuyện phòng the, nhị thiếu gia vẫn đừng quá nóng vội, hết thảy từ từ mới tốt."
Kỳ Vân không nghĩ tới Lý lang trung cứ thế nói trắng ra, tuy tính hắn trầm ổn nhưng lúc này cũng có chút quẫn bách.
Ho nhẹ hai tiếng, Kỳ Vân vốn định bỏ qua đề tài này thế nhưng lời nói đến miệng lại bị hắn nuốt trở về, ngược lại hỏi: "Khi nào thì được?"
Lý lang trung ở trong lòng đánh giá một chút: "Năm sau ta sẽ lại đến giúp nhị thiếu gia bắt mạch, đến lúc đó xem đi."
Kỳ Vân gật gật đầu, nghiêm trang đưa Lý lang trung rời đi nhưng lúc hắn đóng cửa, lại cảm thấy lỗ tai mình đang nóng lên.
Đúng vào lúc này, cửalại bị đẩy ra.
Diệp Kiều bước qua cửa, liếc mắt một cái liền thấy lỗ tai Kỳ Vân hồng hồng.
Kỳ Vân sợ nàng hỏi, vội vàng nói trước: "Nương thế nào rồi?"
Diệp Kiều cười cười: "Không đáng ngại, mới vừa nãy còn ăn một ít điểm tâm."
Kỳ Vân cũng thả lỏng tâm tình, gật gật đầu, giơ tay bảo Diệp Kiều lại đây ngồi: "Đây là bánh đậu đỏ mới vừa làm xong, Kiều Nương, nàng nếm thử đi."
Diệp Kiều quả nhiên quên mất vừa rồi mình muốn hỏi gì, nàng vui vui vẻ vẻ đi rửa tay rồi ngồi xuống đối diện Kỳ Vân.
Mà Kỳ Nhị Lang ở trong lòng nghĩ quả nhiên không có gì là một khối bánh đậu đỏ giải quyết không được.
Nhìn thấy Kỳ Nhị Lang đang cười, Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Tướng công, chàng cười gì vậy?" Nói xong nàng còn đưa tay lên lau mặt vì cho rằng mình ăn bánh còn bôi bẩn trên mặt.
Kỳ Vân nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là nghĩ sắp ăn tết rồi, thật tốt."
Diệp Kiều cũng cười rộ lên: "Đúng vậy, ta mới vừa nghe nương nói, năm nay ăn tết phải xử lý thật tốt, chỉ riêng tiền mua pháo đã rất nhiều"
Tiểu nhân sâm nhớ tới lần trước cửa hàng mới cửa khai trương, trừ bỏ pháo còn có múa lân sư rồng.

Nàng không khỏi hỏi: "Còn múa sư tử không?"
Kỳ Vân nói: "Chờ tới mười lăm tháng giêng sẽ có, đến lúc đó ta dẫn nàng đi xem."
Diệp Kiều nghiêng nghiêng đầu: "Mười lăm tháng giêng?"
"Ừ! Tết Nguyên Tiêu."
Diệp Kiều lập tức gật đầu, trong lòng nghĩ, làm người cũng thật tốt, quá cái tết còn được ăn nguyên tiêu.
Còn Kỳ Vân lại nghĩ, Tết Âm Lịch năm nay có lẽ là cái tết hắn mong chờ nhất..

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương