Diệp Kiều vừa trở về liền cho người nâng nước vào phòng bởi vì nàng nhớ buổi tối sẽ uống canh bồ câu cho nên muốn sớm tắm rửa để không chậm trễ ăn tối.
Ăn cơm là chuyện quan trọng nhất trong sinh hoạt hàng ngày của nhân sâm nhỏ.
Chờ căn phòng trở nên ấm áp, nước cũng đã chuẩn bị xong đặt sau bình phong Diệp Kiều chỉ chờ Kỳ Vân đem giỏ hoa lấy tới thì sẽ chọn một loại rải vào nhưng mà mãi vẫn không thấy Kỳ Vân quay lại.
Diệp Kiều thấy lạ nên ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn liền phát hiện hắn đang đứng sững ở cửa phòng nhìn nàng thất thần.

Lúc thấy nàng nhìn sang hắn lại quay đầu nhìn về nơi khác để lộ ra lỗ tai hồng hồng.
Diệp Kiều nhìn chậu than thầm nghĩ chẳng lẽ mình dùng than nhiều quá nên chàng bị nóng?
Nàng không tiếp tục cởi áo nữa mà đi tới chỗ Kỳ Vân tiếp nhận cái rổ rồi nhìn hắn cười: "Suy nghĩ muốn công chàng bận việc thì cứ đi làm đi."
Kỳ Vân liếc nhìn nàng một cái rồi nhẹ giọng nói: "Ta bận xong rồi, chuẩn bị ở trong phòng nhìn sổ sách, có quấy rầy đến nàng không?"
"Sẽ không, chàng làm gì thì làm đi."
Diệp Kiều không nghi ngờ gì hắn, cầm theo rổ vòng ra phía sau bình phong.
Nhưng ngay sau đó nàng lại nhô đầu ra: "Suy nghĩ muốn công, trên bàn có đồ ta mua cho chàng, chàng thử nhìn nhìn, chủ quán nói nếu là không vừa có thể đưa đến đấy để sửa."
Kỳ Vân gật đầu đồng ý, Diệp Kiều lúc này mới một lần nữa quay lại sau bình phong.
Rất nhanh, Kỳ Vân liền nhìn thấy xiêm y vắt trên bình phong có hai sợi dây mảnh mai khẽ đung đưa.
Hắn nào dám ở lại nhìn, bước nhanh đi tới gian ngoài ngồi xuống bàn, mở sổ sách ra, cầm bút, ở trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh sau đó hít sâu một hơi chuẩn bị nhìn sổ sách.
"Ào."
Tiếng nước thanh thanh lọt vào tai, Kỳ Vân thiếu chút nữa đem ngòi bút gạch một đường trên sổ sách..
Diệp Kiều hồn nhiên không hề hay biết Kỳ Vân đang thất thần, nàng chọn một ít cánh hoa thả vào thau tắm.

Lúc ngâm mình ở bên trong còn ngửi thấy mùi hoa cảm giác rất thư thái, lúc đang tắm còn không quên hỏi: "Suy nghĩ muốn công, chàng có bận gì không?"
Kỳ Vân đã bỏ bút xuống, đầu óc hắn bây giờ không tập trung được, nếu lỡ tính sai thì thật phiền toái.
Nghe Diệp Kiều nói, hắn liền trả lời: "Không vội, có chuyện gì sao?"

"Ta ở bên ngoài nghe người ta nói, muốn đại xá thiên hạ, cái gì kêu là đại xá thiên hạ vậy?"
Kỳ Vân sớm tạo thành thói quen nương tử nhà mình hay hỏi này nọ vừa hay hắn cũng là người thích giải đáp thắc mắc nên tinh tế trả lời: "Đại xá thiên hạ đó là khi triều đình chuyện cực kỳ vui mừng nên lựa chọn thả ra một ít người có tội."
Diệp Kiều đang nghịch nước bất chợt dừng lại khó hiểu hỏi: "Gặp được chuyện vui mừng liền thả ra sao?"
"Còn tùy tình huống, tình huống này như thế nào còn phải nhìn đương kim Thánh Thượng quyết định." Lời này nói khá là uyển chuyển, kỳ thật nói trắng ra là tùy tâm trạng của hoàng đế, ông ta muốn làm sao cũng được.
Nhân sâm nhỏ ở trong lòng thầm nghĩ người làm hoàng đế quả nhiên lớn nhất, ngoài miệng lại hỏi: "Nếu là có người xấu, vô cùng xấu xa, giống như mấy kẻ hôm nay đến gây sự vậy đó, nếu thả ra không phải sẽ rất phiền toái sao?"
Kỳ Vân nghe vậy thì bật cười, thầm nghĩ nương tử nhà mình thật lương thiện, gặp mấy gã du côn thì cảm thấy bọn họ là xấu nhất, nhưng hắn ngoài vẫn giải thích cho nàng: "Ta nói đại xá cũng không bao gồm những kẻ tội ác tày trời."
Cụ thể đó là những kẻ phạm tội như mưu phản, mưu nghịch, bất hiếu vân vân, mười loại tội.

Phàm là người làm ra mười loại việc ác này thì cho dù có được phải đại xá cũng không đến trên đầu bọn hắn.
Tuy nói là đại xá thiên hạ nhưng nếu thả quá nhiều kẻ làm việc xấu thì tốt nhất vẫn ngồi trong đại lao bóc lịch vẫn tốt hơn.
Tuy nhiên để tài này quá sâu rộng, mặc dù hắn thuộc nằm lòng nhưng Kỳ Vân cũng không muốn giải thích quá cặn lẽ với Diệp Kiều, sợ lại dọa đến nàng nên chuyển khai đề tài: "Kiều Nương, nàng mua cái gì cho ta thế?" Hắn vừa nói vừa đi đến trước bàn mở tay nải ra.
Nhưng vừa mới mở ra một góc thì đã có thể nhìn thấy bên trong lộ ra chất lông màu đen mượt mà.
Động tác trên tay Kỳ Vân hợi khựng lại rồi mới nhanh chóng mở tay nải ra.
Chiếc áo khoác lông cừu màu đen yên tĩnh nằm ở trên bàn, sờ lên rất mềm mại, Kỳ Vân trong chớp mắt nhìn thấy nó không biết phải nói gì nữa.
Diệp Kiều ở sau bình phong nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Nàng cười nói: "Hôm nay trời lạnh rồi, chàng hôm trước tuy rằng nói muốn cùng ta đi mua nhưng ta không sợ lạnh, tuy lang trung nói chàng bây giờ cũng không cần ở trong phòng nữa cần ra ngoài đi nhiều một chút nhưng mà trời rét quá.

Chàng cần phải cẩn thận hơn, áo lông cừu này nên mua sớm mới đúng.

Suy nghĩ muốn công, chàng thử nhìn nhìn có hợp không?"
Kỳ Vân muốn nói gì đó nhưng thật sự không thốt nên lời, cũng không biết nên nói cái gì.

Hắn tuy rằng ốm đau thường mặc nhưng bởi vì quản sổ sách nên giá cả trên thị trường ít nhiều gì cũng rất rõ ràng.
Chất lượng áo lông cừu này tốt như vậy chắc chắn phải tốn không ít bạc.
Dù Diệp Kiều quản tiền bạc đều là Kỳ Vân cho nàng, nhưng mà nhìn Kỳ Vân mà nói, số bạc này đưa ra ngoài hắn chưa từng nghĩ tới muốn lấy lại.
Lần này cũng vậy.

Diệp Kiều ra cửa, Kỳ Vân dặn nàng mang theo tiền vì để nương tử nhà mình có thể mua ít đồ đạc.

Kết quả cuối cùng Diệp Kiều còn mua về cho mình một chiếc áo lông cừu.
Dù đây là bạc mình kiếm được nhưng cũng nói không nên lời sự ấm áp trong lòng.
Kỳ Vân nhẹ nhàng vuốt áo lông cừu, cầm lên rồi cẩn thận mặc trên người.

Hắn đưa tay xoa xoa, giọng nói nghèn nghẹn: "Rất vừa, đẹp lắm, Kiều Nương mua thật tốt."
Diệp Kiều cảm thấy vui mừng, vừa là tốt rồi, thị trấn xa như vậy nếu phải đi sửa lại thì thật phiền, giờ thì tốt rồi, mua về là mặc được ngay, sau này Kỳ Vân cũng không phải mặc mãi một cái áo choàng nữa, mùa đông năm nay sẽ trôi qua tốt đẹp.
Chuyện này làm Diệp Kiều có chút đắc ý: "Suy nghĩ muốn công, ta cảm thấy ta thật sự có phúc khí." Mua xiêm y cũng có thể mua một lần là đã vừa, nhân sâm nhỏ không chút khách khí tự mình khen mình.
Về phần Kỳ Vân lúc này thì đang mặc áo lông cừu đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn bình phong, cho dù biết nhìn không thấy gương mặt người phía sau nhưng hắn vẫn vô cùng chăm chú nhìn thật lâu, sống mũi cay cay, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kiều Nương của hắn a..
Nhưng mà cái áo lông cừu này sau khi mặc xong Kỳ Vân lại tiếc không muốn cởi, mãi cho đến khi Diệp Kiều tắm rửa xong, mặc áo lót đi ra thì vẫn còn thấy Kỳ Vân vẫn còn mặc áo lông cừu.
Diệp Kiều nhìn mà hoảng sợ, trong phòng đốt than hừng hực, ấm áp dễ chịu, cũng kêu dù chỉ ăn mặc áo lót và khoác áo ngoài cũng không cảm thấy lạnh, vậy mà Kỳ Vân còn mặc áo lông cừu dày cộp, cái này không phải là muốn ra mồ hôi sao!
Diệp Kiều vội vàng nhìn hắn nói: "Chàng mau cởi ra đi, nóng vậy lỡ ra mồ hôi rồi gặp gió thì phải làm sao?"
Kỳ Vân rất muốn nói hắn không hay ra mồ hôi, nhưng mà hắn cũng không phủ nhận, đúng là nóng thật, hơn nữa Diệp Kiều đã chạm vào nút thắt của áo lót cho nên hắn cũng giang hai tay cánh tay ra tùy ý nàng cởi quần áo giúp mình.
Cởi áo lông cừu ra xong, Diệp Kiều lại cầm khăn mặt của mình lau mặt Kỳ Vân: "Có thấy nóng không?"

Kỳ Vân cười cười: "Không nóng, rất ấm."
Lời này làm nhân sâm nhỏ hồ đồ rồi: "Hai từ đó không phải là cùng một ý sao?"
Kỳ Vân suy nghĩ muốn giải thích một chút, nhưng mà nghĩ lại lại thôi dù sao cũng không biết giải thích như thế nào nên cầm cổ tay của nàng, chậm rãi nói: "Không giống nhau, thật sự không giống nhau."
Lúc này Tiểu Tố lại đây gõ cửa, nói là cơm chiều làm xong có muốn ăn bây giờ hay không.
Diệp Kiều lập tức ừ một tiếng, xõa tóc rồi cùng Kỳ Vân đi ăn cơm.
Cơm chiều vô cùng phong phú, Kỳ Vân còn dặn riêng Thiết Tử đưa tặng ít bánh cho Kỳ phụ cùng Kỳ Chiêu, còn lại thì cho Thiết Tử cùng Tiểu Tố chia nhau, tiểu hài tử thích ăn đồ ngọt, bánh này dùng nhiều đường và dầu, bình thường cũng không mấy khi có, Thiết Tử và Tiểu Tố vui sướng vâng dạ rồi cầm đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Kỳ Vân và Diệp Kiều.
Lượng cơm Kỳ Vân ăn không nhiều, ăn cũng nhanh, nhưng mà ăn xong rồi cũng không rời bàn, mà là cười nhìn Diệp Kiều ăn cơm.
Nhân sâm nhỏ cũng vô cùng thích ăn bánh, cắn một ngụm, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mại, mùi vừng thơm nồng, còn có vị ngọt lan tỏa trong miệng, rõ ràng cũng đã từng ăn không ít nhưng mà nhưng mà vẫn không dừng được.
Kỳ Vân dùng cái muỗng múc cho nàng một muỗng trứng xào thả vào chén, lại gắp thêm mấy cây rau xanh, miệng nói: "Bánh này dùng nước đường bao bên ngoài, bỏ vào dầu chiên, tuy rằng thơm ngọt nhưng ăn nhiều dễ nóng trong người, nàng nên ăn nhiều một chút đồ ăn."
Diệp Kiều nghe lời đem rau xanh bỏ vào trong miệng, nhìn Kỳ Vân, chờ nuốt xuống trong miệng đồ ăn mới nói: "Tướng công biết đến thật nhiều."
Từ sinh hoạt hàng ngày cho đến các việc lặt vặt hay đạo lý đối nhân xử thế, thậm chí cả thực đơn cũng biết, giống như không có gì mà hắn không biết hết..
Kỳ Vân lại gắp một đũa rau xanh cho nàng: "Đọc sách nhiều thì biết thôi, Kiều Nương nếu muốn học, sau này ta sẽ từ từ dạy cho nàng."
Diệp Kiều lập tức đồng ý, sau khi aqn hết bánh trên bàn mới cảm thấy hơi no no.
Nàng dù có đôi khi tham ăn nhưng mà cũng không làm bản thân mình ăn quá no, ăn lửng bụng là dừng lại liền.
Diệp Kiều lại uống thêm một chén canh bồ câu sau đó mới cười thỏa mãn.
Ăn xong cơm, vốn dĩ là thời gian Kỳ Vân đọc sách nhưng hôm nay Kỳ Vân lại ở lại phòng để Diệp Kiều dựa vào người mình, đưa tay dùng lược giúp nàng chải mái tóc dài.
Tóc Diệp Kiều vừa dài vừa mượt, tóc đen như mây, sờ lên giống như là đang sờ trên sa tanh thượng hạng.
Hai người ngồi ở trước lò than, Kỳ Vân vừa giúp nàng lau khô tóc vừa cùng nàng nói chuyện phiếm: "Kiều Nương áo lông cừu nàng mua ta rất thích, sau này nhất định ngày nào cũng mặc."
Diệp Kiều có chút lười biếng dựa vào người hắn, đưa tay chọc chọc cánh tay Kỳ Vân: "Đầu xuân là phải cởi ra, nóng hỏng rồi thì phải làm sao bây giờ."
Kỳ Vân cười cười, gật gật đầu.
Diệp Kiều ngáp một cái, đột nhiên nhớ tới một việc: "Tướng công, Tôn gia kia không phải người tốt, bọn họ thật sự quá xấu xa."
Kỳ thật những chuyện oqr bên ngoài thế này Kỳ Vân cũng không muốn nói cho Diệp Kiều biết, chỉ là hiện giờ sinh ý càng làm càng lớn, chỉ cần kinh doanh tốt lên, như vậy người muốn cùng Diệp Kiều giao hảo cũng không phải ít, có một số việc Kỳ Vân cảm thấy vẫn phải nói cho Diệp Kiều biết mới tốt.
Hắn nhẹ nhàng xoa đuôi tóc nàng chậm rãi nói: "Những người thông thường đến gây sự sẽ không bao giờ tự nói tên, hơn nữa Tôn gia làm là tiền trang, cùng chúng ta mở tiệm rượu không có xung đột, cho nên không phải là bọn họ, Tống quản sự đã hỏi ra, là Thái gia."
Diệp Kiều chớp chớp mắt: "Đó là ai?"
"Cũng như chúng ta, là người mở tiệm rượu, hiện giờ cùng ngành nghề mới là người dễ có mâu thuẫn nhất." Kỳ Vân vừa nói vừa cầm lược chải đầu cho nàng, chỉ là trong ánh mắt che giấu một tia lạnh lùng.

Thái gia cũng coi như là một cửa hàng bán rượu lớn trong thị trấn, chỉ là thủ đoạn quá hèn hạ.
Kỳ Vân coi thường, nếu suy nghĩ muốn bình an không có việc gì thì tốt, làm buôn bán chú ý hòa khí sinh tài nhưng nếu cố tình muốn lại đây gây sự với hắn thì chắc chắn bọn họ đã đá phải tảng đá lớn rồi.
Nếu vấp ngã thì phải nghĩ biện pháp tìm đường lui, không thể cứ ở nơi đó làm hắn chướng mắt.
Diệp Kiều có chút buồn bực: "Tướng công ngươi nói có đạo lý, ta vậy mà không nhìn ra."
Kỳ Vân cong lên khóe miệng: "Không phải Kiều Nương nhìn không ra, mà thật sự là người xấu quá nhiều, là bọn họ sai."
Lời này dỗ Diệp Kiều vui vẻ cười tủm tỉm.
Nhưng ở trong lòng, nhân sâm nhỏ yên lặng ghi nhớ từng câu từng từ Kỳ Vân nói.
Nàng đơn thuần nhưng không ngốc, cho dù bây giờ không nghĩ ra thì nàng cũng muốn học thật tốt, muốn chậm rãi học được làm người.
Cứ nói chuyện như vậy, Diệp Kiều lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu..
Bình thường nàng cũng không dễ dàng buồn ngủ như vậy, chỉ là hôm nay chuyện gặp phải quá nhiều, chạy loanh quanh trong thị trấn, cho dù là ngồi xe bò cũng sẽ cảm thấy mệt, đi suốt một ngày hơn nữa trở về lại tắm rửa lau tóc, Diệp Kiều bị vây trong không gian ấm cúng liền dựa vào Kỳ Vân ngủ thiếp đi..
Kỳ Vân ngồi thẳng tắp để Diệp Kiều dựa vào trên người mình, bàn tay tiếp tục lau khô tóc cho Diệp Kiều.
Chờ tóc nàng khô, Kỳ Vân cũng không gọi nàng dậy mà nghiêng đầu nhìn ngắm nàng.
Hồi lâu, thanh âm hắn nhẹ nhàng, mang theo chút ý cười, cũng mang theo chút chân thành: "Thật ra là ta có phúc khí mới đúng."
Nàng hay nói mình có phúc khí, nhưng trong mắt Kỳ Vân, rõ ràng là hắn có phúc khí.
Có thể gặp được Kiều Nương là may mắn cỡ nào chứ.
Ngày hôm sau lúc Diệp Kiều tỉnh lại thì thấy mình đang được Kỳ Vân ôm vào trong lòng, hai người còn mặc nguyên xiêm y ngày hôm qua, hiển nhiên là Kỳ Vân không đành lòng đánh thức nàng nên như vậy mang theo nàng ngủ.
Chỉ là lần này hai người cũng không có chia chăn mà là cùng đắp chung một cái lại ngủ ở cùng một giường.
Diệp Kiều ngủ sớm tỉnh cũng sớm, mới vừa vừa mở mắt, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt Kỳ Vân phóng đại trước mắt.
Nhân sâm nhỏ đầu tiên là dụi dụi mắt, sau đó dùng đôi mắt còn đang mờ mịt không tự giác nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Ân, Tướng công cho dù là nhắm mắt lại cũng rất đẹp.
Nhưng mà có hơi gần, lông mi cũng có thể đếm được này.
* * * Từ từ, nàng đang nằm trong lòng ngực hắn ngủ?
Nhìn loại tư thế ngủ này, Diệp Kiều cảm thấy có chút quen thuộc, mà trải qua lần trước một lần cái giá phải trả là quá lớn.
Vốn còn có chút mơ mơ màng màng nhân sâm nhỏ giật mình hoảng sợ, không rảnh vén chăn lên mà cứ vậy nghiêng người qua nắm lấy tay Kỳ Vân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương