“Hiểu biết cái gì, không phải đã nói là làm vợ kế rồi sao, đây là ngươi đang nói, ta là một nãi nãi lòng dạ độc ác muốn hại cháu gái mình sao! Được, ta biết rồi, đây chắc chắn là chuyện mà ngươi âm thầm xúi giục, lão nương đã cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám làm ra chuyện như vậy! Lão nương đánh chết ngươi!” Thẩm lão thái nói rồi nổi giận đùng đùng nâng đòn gánh đánh lên bả vai của Thẩm Lâm thị.

“Phanh phanh…”Tiếng đòn gánh va chạm với xương cốt vang dội truyền vào tai mọi người.

“Nương! Nãi nãi người đừng đánh! Cầu xin người đừng đánh!” Nhìn thấy Thẩm Lâm thị bị đánh, Thẩm Bích Tuyết chịu đựng chiếc lưng còn đau, quỳ xuống ôm chân cầu xin Thẩm lão thái.

“Nãi nãi, người dừng tay, người không được đánh nương, người mau dừng tay!” Thẩm Kỳ Viễn muốn tiến lên giữ Thẩm lão thái thì bị Thẩm Lý thị đẩy ra, ngã lăn ra đất.

Nhìn thấy người nhà bị người ta khi dễ như vậy, Thẩm Bích Thấm đau đến khóe mắt muốn nứt ra, chỉ là hiện giờ nàng bất lực, hận cơ thể bệnh nặng này của mình, bản thân muốn bảo vệ người thân mà không làm được.

“Dừng tay!”Ngay lúc này, một tiếng rống giận từ ngoài cửa truyền vào, giống như là ánh mặt trời xóa tan mây khói.


Hai bóng người nhanh chóng bước đến, chính là Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Trí Viễn đã trở lại!“Cha!”Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm còn có chút ngây người, liền ngơ ngác nhìn ông ấy, mà không biết phản ứng như thế nào.

“Không cần lo lắng, có cha ở đây.

” Thẩm Thủ Nghĩa nâng Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng sờ đầu Thẩm Bích Thấm an ủi.

Nghe được câu nói như vậy, Thẩm Bích Thấm còn đang ngây ngốc, lập tức nước mắt như vỡ đê mà tràn ra!Kiếp trước là cả đời nàng tự mình kiên cường, chưa từng có được cảm giác như vậy, khi nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa trở về, nàng như là tìm được một chỗ dựa tinh thần vững chắc, gánh nặng trong lòng cũng được buông lỏng xuống, sự ủy khuất lập tức hóa thành tiếng khóc thút thít, tựa như là trước mặt người này, nàng có thể tùy ý thể hiện cảm xúc, tất cả những vấn đề khó khăn đều có thể ông ấy giúp đỡ nàng giải quyết.

Người ta nói cha chính là một ngọn núi lớn, để cho mình có thể dựa vào, vì mình mà che mưa chắn gió.


Một khắc này Thẩm Bích Thấm đã hiểu ra, đây mới là cảm giác có cha thật sự!“Lão nhị ngươi đã trở lại, ngươi nói xem, có phải ngươi định không đồng ý muốn mối hôn sự này không!” Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa trở về, trong nháy mắt Thẩm lão thái ngây người, nhưng ngay lập tức liền tức giận đưa đòn gánh về phía Thẩm Thủ Nghĩa chất vấn.

“Đúng.

”“Ngươi, ngươi nói cái gì!” Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm lão thái lập tức hiện lên vẻ mặt không thể tin tưởng, chỉ kém chút nữa là muốn ngất đi, ban đầu bà ta chỉ muốn hỏi một chút, không ngờ tới Thẩm Thủ Nghĩa còn dám tự tin trả lời bà ta một câu như vậy!“Nhị đệ này, mối hôn sự này không phải chúng ta đã…”“Lý thị, ngươi câm miệng cho ta!” Thẩm Lý thị vừa muốn mở miệng, thì đã bị Thẩm Thủ Nghĩa phẫn nộ hét lên, Thẩm Thủ Nghĩa cố gắng tĩnh tâm một chút rồi mới nói Thẩm lão thái, “Nương, cái người Trương lão gia kia sắp chết rồi, Tuyết Nhi gả qua đó là đi xung hỉ, chuyện này người cũng biết sao!”“Chuyện này… Ta… Ta…” Đối với lời Thẩm Thủ Nghĩa chất vấn, Thẩm lão thái chột dạ nghẹn lời.

“Nương, hóa ra là người cũng biết!” Nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Thẩm lão thái, Thẩm Thủ Nghĩa dùng vẻ mặt khiếp sợ cùng đau khổ nhìn bà ta.

“Ta…” Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm lão thái cảm thấy có chút không đành lòng.

“Nương, năm mươi lượng!” Nhìn thấy Thẩm lão thái muốn lùi bước, Thẩm Lý thị lôi kéo tay áo Thẩm lão thái, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương