Làm Giai Cong Trong Truyện BG
-
Quyển 6 - Chương 7: Lãng du giang hồ 7
Lại nói đến thiếu gia Cô Tô kia, để làm món trân châu lý ngư mà hắn chiếm nguyên căn phòng bếp, đuổi hết đầu bếp trong đó đi, toàn tâm toàn ý ở trong bếp nghiên cứu thực đơn.
Thực ra làm món này không khó, cũng không cần thực hiện quá nhiều bước, nhưng muốn làm một món ăn ngon thì không dễ chút nào. Hắn thử đi thử lại nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy không hài lòng, chín thì vẫn chín, chỉ là mùi vị cứ sai sai, nếu không quá nhạt thì sẽ quá mặn, làm thế nào cũng không nêm đúng vị được.
Cuối cùng hắn đành kêu đầu bếp vào, khiêm tốn xin thỉnh giáo.
Ở bên kia, Phàn Viễn lại bị Cao Tùy và Tiêu Tử Quân bám lấy, đúng đó, hai cái tên dở hơi này ngủ đẫy giấc rồi, lại bắt đầu phấn khởi bày chuyện ra, đương nhiên, cũng có lý do thật là kiểu cách.
“Chúng ta tới nhà họ làm khách, không thể không bái kiến chủ nhân trong phủ, phải trò chuyện rồi tặng quà biểu thị tâm ý của mình, chứ không thể ở đây ăn không ở chùa mãi được.” Nguyên văn lời Tiêu Tử Quân là như vậy.
Phàn Viễn chẳng thể nói gì, dù sao thì trong kịch bản của họ, mình cũng chỉ đóng vai phông nền mờ nhạt, chỉ cần theo sau nhìn, không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi. Duy chỉ có một vấn đề khiến anh thấy hack não, ấy là thiết lập nhân vật, đúng vậy, hôm đó sau khi nhận vai chủ thụ kia cuối cùng anh cũng được thông báo rõ ràng thiết lập nhân vật, hóa ra trước mặt hai người huynh đệ của mình, Bạch Viễn vô cùng thông minh săn sóc, đồng thời còn giả vờ ngây thơ hồn nhiên như anh tiên.
Phàn Viễn hạn hán lời ngước lên nhìn trời, ngây thơ? Còn có thể ngây thơ hơn hai cái tên dở người này được sao? Hai đứa ngây thơ thật và một đứa ngây thơ giả vờ, rốt cuộc tính lưu lạc giang hồ thế nào đây?
Ba người đi ra sân, Cao Tùy túm bừa lấy một cậu gia đinh, gặng hỏi: “Này, tiểu thiếu gia nhà ngươi đi đâu rồi?”
Hắn đeo mặt nạ bạc, bởi cổ họng bị thương, cho nên giọng khàn khàn cứ như la sát dưới âm ty địa phủ, đôi mắt đen mang theo sát khí, khiến tiểu gia đinh còn tưởng trông thấy ác ma giữa ban ngày, sợ đến mặt mũi tái nhợt, đùi run lên cầm cập, run rẩy nói: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia.. đang ở trong phòng bếp..”
Phàn Viễn có chút thương hại cậu bé kia, đúng là trông bộ dạng nam chính giống kẻ xấu thiệt đó, nhưng mà cậu bạn nhỏ này còn chẳng do dự dù chỉ là một giây, đã khai tiểu thiếu gia nhà mình ra, đúng là không có cốt khí gì cả!
Lại nghe thấy Cao Tùy hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”
Cũng không biết có phải cậu bé kia nghe thấy tiếng lòng của Phàn Viễn hay không, lần này cắn răng không chịu nói, hai mắt rưng rưng nước, Cao Tùy không biết mình đã làm sai điều gì, có chút luống cuống chân tay, Phàn Viễn không nỡ nhìn tiếp, đành phải kéo ống tay áo Cao Tùy, ý bảo hắn lui xuống.
“Tiểu huynh đệ này, ngươi đừng sợ, chúng ta không phải kẻ xấu, mà là bằng hữu tiểu thiếu gia nhà tiểu huynh đệ mời tới,” Thấy gương mặt cậu bé lộ vẻ thắc mắc, Phàn Viễn chỉ chỉ vào khoảng sân cách đó không xa, “Đó chính là nơi ở Cô Tô huynh sắp xếp cho chúng ta, chúng ta muốn ra ngoài mua một chút lễ vật, để tránh bất lịch sự khi gặp chủ nhân, xin tiểu huynh đệ hãy qua nói với huynh ấy một câu, tránh cho huynh ấy không tìm được chúng ta rồi lại lo lắng.”
Tôi tớ trong Cô Tô gia đều biết, tiểu thiếu gia có mời vài người về làm khách, hơn nữa tướng mạo Phàn Viễn lại rất đẹp, cậu gia đinh kia cũng không sợ sệt nữa, ngước đôi mắt thỏ lên mà ngây thơ gật đầu, “Vâng, tiểu nhân đã nhớ, sẽ truyền lại lời này cho thiếu gia.”
Tiêu Tử Quân đứng bên kia nhìn chòng chọc sườn mặt Phàn Viễn đến ngây ra, lại thấy anh đang nhẹ giọng nói với một tiểu tử, tuy rằng trên mặt không thể hiện điều gì rõ rệt, nhưng có thể nhận thấy được sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh, anh vẫn trầm mặc ít nói như vậy, nhưng lại hết sức quyến rũ, nghĩ vậy rồi, gương mặt nữ chính không tự chủ mà đỏ lên.
Đột nhiên Tiểu Ngũ cất giọng: “Bíp, độ hảo cảm của nữ chính lại tăng năm điểm.”
Phàn Viễn: “…………”
Nếu không phải Tiểu Ngũ dùng tới chữ “lại” kia, suýt chút nữa anh đã quên thuộc tính mê trai đẹp của nữ chính.
#Con-gái-con-đứa-nhất-định-phải-rụt-rè-một-chút!#
#Nam-chính,anh-lại-muốn-đội-nón-xanh-à?#
#Ông-bây-giờ-là-hoa-có-chủ-rồi-nhé!!#
Lại một lần nữa Phàn Viễn phải đề phòng với nữ chính, anh tùy tùy tiện tiện ra tay trước mặt nữ chính mà cũng có thể tăng độ hảo cảm, nhỡ một ngày ra tay bảy tám lần, độ hảo cảm đạt max mất! Không nên thả thính câu người của nam chính mà huhhuhu!
Trái tim anh đau quá, nhưng lại không thể để hỏng thiết lập nhân vật được, chỉ có thể tiếp tục cười gượng, nói lời cảm ơn với tiểu đinh gia, sau đó xoay người lại nói: “Cao huynh, tiểu huynh đệ ấy sẽ giúp chúng ta chuyển lời cho Cô Tô huynh.”
Cao Tùy gật đầu, sắc mặt không tốt lắm, Phàn Viễn cũng biết hắn có chút bận lòng về tướng mạo mình, ngày ấy hắn làm con trai của minh chủ võ lâm, tướng mạo anh tuấn phi phàm, đi tới đâu được mọi người rào đón tới đó, nhưng giờ lại luân lạc tới nông nỗi này, có đổi lại là ai cũng không tránh khỏi sự sa sút trong tâm lý.
Thế nhưng đến cuối bộ truyện, nữ chính sẽ khôi phục dung mạo cho hắn, về phần giọng nói thì không còn cách nào cả.
Nghĩ tới bản thân mình phải là một huynh đệ có tâm, anh chân thành tha thiết nói: “Cao huynh đừng để bụng, vẻ ngoài chỉ là mây bay, ai rồi cũng có một ngày trở nên già nua xấu xí, cho dù là tuyệt thế giai nhân, hơn trăm tuổi rồi cũng chỉ là bộ xương khô mà thôi, những người khí khái anh hùng như Cao huynh mới là hiếm có.”
Ai mà chẳng thích được người ta khen chứ, Cao Tùy nghe anh nói vậy thì vui hơn nhiều, lúc này Tiêu Tử Quân đứng bên cạnh mới ý thức mình đã không để tâm tới cảm nhận của Cao Tùy, vội vã an ủi hắn, hai người nói dây cà ra dây muống, để xua chuyện này đi.
Tiêu Tử Quân thầm nghĩ trong lòng, khi nào phải thử nghiên cứu một loại thuốc mới, để chữa lành vết sẹo cho Cao Tùy mới được.
Ra khỏi Cô Tô phủ, Phàn Viễn làm như lơ đãng hỏi: “Không biết Cao huynh và Tiêu huynh đã nghĩ sẽ đi mua thứ gì chưa?”
Hai người họ ngẩn ra, Tiêu Tử Quân nói: “Vẫn chưa nghĩ, cơ mà… đi dạo một lúc, chắc sẽ nghĩ ra được thôi.”
Cao Tùy nghe vậy gật như gà mổ thóc.
Phàn Viễn nghe mà buồn cười, anh đoán hai người này không có kế hoạch gì, họ thích thì họ đi thôi, thế mà đoán trúng thật.
Anh nói: “Ta có ý kiến này, nghe nói lão thái gia Cô Tô ngày xưa thích nhất là đồ cổ và trà thượng đẳng, không bằng chúng ta tách ra tìm, hai người đi tìm đồ cổ, ta đi ra trà trang ngoài ngoại ô để mua, như vậy có thể tiết kiệm thời gian hơn.”
Cao Tùy nghe vậy liền nói: “Không được, ta không đồng ý.”
Khóe mắt Phàn Viễn giần giật, không đồng ý cái chym! Ông đây đang tạo cơ hội cho hai ngươi được ở chung đấy, vợ ngươi đang để ý ta kìa, không lo hả hả hả!!!
Lại nghe thấy Cao Tùy giải thích: “Trà trang quá xa, dọc đường có lẽ sẽ đi qua rừng cây thưa người, thi thoảng sẽ có cướp đi qua, để Bạch huynh đi một mình ta không yên tâm, không bằng để ta và Tiêu huynh ra ngoại ô, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, huynh ở trong thành tìm đồ cổ thì hay hơn.”
Tiêu Tử Quân cũng tán thành: “Cao huynh nói phải đó, huống hồ đệ cũng không hiểu về đồ cổ, nhưng lại có chút kiến thức về trà, Bạch huynh chỉ một mình, ở lại thành sẽ hay hơn.”
Phàn Viễn chỉ nghĩ, trong thành nhiều chuyện vui, có lợi cho hai người họ bồi dưỡng cảm tình, hay ho hơn trong rừng núi nhiều, anh tốn công lo nghĩ như vậy, mà hai tên kia không thức thời, hơn nữa anh lại chẳng thể phản bác, ăn nói logic như vậy, đâu có giống thiết lập ngu ngơ của nam chính và nữ chính đâu!!!
Anh lặng lẽ nuốt lão huyết xuống, khẽ cười nói: “Được, cứ như vậy đi, hai người đi sớm về sớm…”
Ba người chia ra làm hai ngả, Phàn Viễn một mình đi dạo trong thành, thực ra với anh mà nói, lựa đồ cổ không thể gọi là chuyện khó khăn, tuy Tiểu Ngũ không am hiểu gì, nhưng vẫn biết phân biệt niên đại và giá trị đồ cổ, nếu anh dẫn theo Tiểu Ngũ đi đổ đấu, chắc chắn có thể làm giàu.
Chỉ là, với anh mà nói, tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì.
Cuối cùng anh chọn được “Hồng huyết ngọc” vừa ý, này không phải cực phẩm gì quá cao xa, chỉ là một trân phẩm bình thường, là một lựa chọn tốt để mang đi tặng trưởng bối. Hơn nữa cũng lại tiện cho Phàn Viễn, bởi nhẹ nhàng tiện cho việc mang đi.
Sau khi trả tiền xong, anh ngồi trong đại sảnh của tiệm đồ cổ để uống trà ăn điểm tâm, định muộn hơn chút nữa hẵng quay về, tránh cho cái tên tiểu công tử Cô Tô quấn lấy.
Anh đang ăn đến là say sưa, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Bao giờ thì chúng ta quay trở lại vậy, nghe nói lão đại quẳng gánh luôn rồi, sẽ loạn mất.”
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kẽ hừ nhẹ một tiếng, từ tốn nói: “Anh vội cái gì, tháng trước em nhờ làm một bộ trang sức ‘dương chi ngọc’ ở đây, anh xem giúp em xem có được không.”
Người đàn ông kia bèn phụ họa, “Vợ anh đẹp thiên sinh lệ chất, mặc gì đeo gì vào cũng đẹp hết trơn.” (Thiên sinh lệ chất: chỉ vẻ đẹp tự nhiên)
Phàn Viễn nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy một nam một nữ đang đi tới, cô gái kia dáng vẻ thướt tha, tướng mạo lạnh lùng nhưng không kém phần xinh đẹp, chỉ là đến khi nhìn về phía người đàn ông, anh khẽ ngẩn ra.
Đột nhiên Phàn Viễn đứng lên, đôi mắt khóa chặt trên người đàn ông kia, cũng không phải anh có ý kiến gì, chỉ là tướng mạo nho nhã giọng nói ôn tồn kia, anh chắc chắn mình không nhận lầm người, đó chính là người đầu tiên anh gặp được sau khi chết.
Ánh mắt phức tạp nhìn mình chăm chú của người đó, đã khắc sâu trong trí não anh, tuy đã trải qua hàng ngàn năm, nhưng anh không thể nào quên được.
Hai người kia nhận thấy động tĩnh bên đây, bèn liếc nhìn về phía Phàn Viễn, dường như cũng có vẻ ngạc nhiên, cô gái kia khẽ chau mày, đoạn hỏi: “Lão Bạch, anh quen sao?”
Người đàn ông gọi là “Lão Bạch” kia cũng nở nụ cười, “Khéo thật đấy, là một người bạn cũ.”
Phàn Viễn chau mày không nói gì, trong cảm nhận của anh, người nọ không thể xem là “bằng hữu” của mình được, cùng lắm chỉ là tiền bối dẫn dắt anh vào thế giới này mà thôi.
Trong giọng nói anh mang theo địch ý, gằn từng câu từng chữ: “Đã lâu không gặp, Bạch Tập.”
Bạch Tập cũng không để ý anh hành động thái quá, chỉ khẽ cười một tiếng: “Cậu thay đổi nhiều ghê á, không phải lúc đó biết ơn anh đây lắm sao, một câu tiền bối hai câu tiền bối, sao bây giờ đã chẳng coi người ta ra gì rồi.”
Bàn tay Phàn Viễn nắm đến mức phát ra tiếng khớp xương, gương mặt anh lạnh tanh, thậm chí bên môi còn nở nụ cười yếu ớt, anh bước từng bước về phía Bạch Tập, thấp giọng hỏi: “Không biết tiền bối Bạch Tập đã giở trò gì với ký ức của tôi?”
Cô gái bên cạnh khẽ chau mày nhìn về phía Bạch Tập: “Ký ức gì vậy, sao em không biết?”
Bạch Tập nở nụ cười lấy lòng với cô, để cô đợi một chút, sau đó quay sang nhìn về phía Phàn Viễn, dường như gặp phải chuyện gì đau đầu, “Này này, cậu đừng nhầm, tôi đâu phải người tự nhiên đi táy máy chân tay đâu, tôi chỉ thuận tay giúp cậu thôi mà, mấy chuyện phiền phức này tôi hơi đâu mà quản.”
Phàn Viễn ép sát từng bước, khí thế nghiêm nghị: “Vậy, ai đã xúi giục anh?”
Bạch Tập im lặng, đột nhiên nhếch môi lên cười nói: “Là cậu chứ còn ai vào đây nữa, mà không, không phải, cũng không phải là cậu, nói chính xác hơn thì, người ấy là Đạm Ôn.”
Thực ra làm món này không khó, cũng không cần thực hiện quá nhiều bước, nhưng muốn làm một món ăn ngon thì không dễ chút nào. Hắn thử đi thử lại nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy không hài lòng, chín thì vẫn chín, chỉ là mùi vị cứ sai sai, nếu không quá nhạt thì sẽ quá mặn, làm thế nào cũng không nêm đúng vị được.
Cuối cùng hắn đành kêu đầu bếp vào, khiêm tốn xin thỉnh giáo.
Ở bên kia, Phàn Viễn lại bị Cao Tùy và Tiêu Tử Quân bám lấy, đúng đó, hai cái tên dở hơi này ngủ đẫy giấc rồi, lại bắt đầu phấn khởi bày chuyện ra, đương nhiên, cũng có lý do thật là kiểu cách.
“Chúng ta tới nhà họ làm khách, không thể không bái kiến chủ nhân trong phủ, phải trò chuyện rồi tặng quà biểu thị tâm ý của mình, chứ không thể ở đây ăn không ở chùa mãi được.” Nguyên văn lời Tiêu Tử Quân là như vậy.
Phàn Viễn chẳng thể nói gì, dù sao thì trong kịch bản của họ, mình cũng chỉ đóng vai phông nền mờ nhạt, chỉ cần theo sau nhìn, không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi. Duy chỉ có một vấn đề khiến anh thấy hack não, ấy là thiết lập nhân vật, đúng vậy, hôm đó sau khi nhận vai chủ thụ kia cuối cùng anh cũng được thông báo rõ ràng thiết lập nhân vật, hóa ra trước mặt hai người huynh đệ của mình, Bạch Viễn vô cùng thông minh săn sóc, đồng thời còn giả vờ ngây thơ hồn nhiên như anh tiên.
Phàn Viễn hạn hán lời ngước lên nhìn trời, ngây thơ? Còn có thể ngây thơ hơn hai cái tên dở người này được sao? Hai đứa ngây thơ thật và một đứa ngây thơ giả vờ, rốt cuộc tính lưu lạc giang hồ thế nào đây?
Ba người đi ra sân, Cao Tùy túm bừa lấy một cậu gia đinh, gặng hỏi: “Này, tiểu thiếu gia nhà ngươi đi đâu rồi?”
Hắn đeo mặt nạ bạc, bởi cổ họng bị thương, cho nên giọng khàn khàn cứ như la sát dưới âm ty địa phủ, đôi mắt đen mang theo sát khí, khiến tiểu gia đinh còn tưởng trông thấy ác ma giữa ban ngày, sợ đến mặt mũi tái nhợt, đùi run lên cầm cập, run rẩy nói: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia.. đang ở trong phòng bếp..”
Phàn Viễn có chút thương hại cậu bé kia, đúng là trông bộ dạng nam chính giống kẻ xấu thiệt đó, nhưng mà cậu bạn nhỏ này còn chẳng do dự dù chỉ là một giây, đã khai tiểu thiếu gia nhà mình ra, đúng là không có cốt khí gì cả!
Lại nghe thấy Cao Tùy hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”
Cũng không biết có phải cậu bé kia nghe thấy tiếng lòng của Phàn Viễn hay không, lần này cắn răng không chịu nói, hai mắt rưng rưng nước, Cao Tùy không biết mình đã làm sai điều gì, có chút luống cuống chân tay, Phàn Viễn không nỡ nhìn tiếp, đành phải kéo ống tay áo Cao Tùy, ý bảo hắn lui xuống.
“Tiểu huynh đệ này, ngươi đừng sợ, chúng ta không phải kẻ xấu, mà là bằng hữu tiểu thiếu gia nhà tiểu huynh đệ mời tới,” Thấy gương mặt cậu bé lộ vẻ thắc mắc, Phàn Viễn chỉ chỉ vào khoảng sân cách đó không xa, “Đó chính là nơi ở Cô Tô huynh sắp xếp cho chúng ta, chúng ta muốn ra ngoài mua một chút lễ vật, để tránh bất lịch sự khi gặp chủ nhân, xin tiểu huynh đệ hãy qua nói với huynh ấy một câu, tránh cho huynh ấy không tìm được chúng ta rồi lại lo lắng.”
Tôi tớ trong Cô Tô gia đều biết, tiểu thiếu gia có mời vài người về làm khách, hơn nữa tướng mạo Phàn Viễn lại rất đẹp, cậu gia đinh kia cũng không sợ sệt nữa, ngước đôi mắt thỏ lên mà ngây thơ gật đầu, “Vâng, tiểu nhân đã nhớ, sẽ truyền lại lời này cho thiếu gia.”
Tiêu Tử Quân đứng bên kia nhìn chòng chọc sườn mặt Phàn Viễn đến ngây ra, lại thấy anh đang nhẹ giọng nói với một tiểu tử, tuy rằng trên mặt không thể hiện điều gì rõ rệt, nhưng có thể nhận thấy được sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh, anh vẫn trầm mặc ít nói như vậy, nhưng lại hết sức quyến rũ, nghĩ vậy rồi, gương mặt nữ chính không tự chủ mà đỏ lên.
Đột nhiên Tiểu Ngũ cất giọng: “Bíp, độ hảo cảm của nữ chính lại tăng năm điểm.”
Phàn Viễn: “…………”
Nếu không phải Tiểu Ngũ dùng tới chữ “lại” kia, suýt chút nữa anh đã quên thuộc tính mê trai đẹp của nữ chính.
#Con-gái-con-đứa-nhất-định-phải-rụt-rè-một-chút!#
#Nam-chính,anh-lại-muốn-đội-nón-xanh-à?#
#Ông-bây-giờ-là-hoa-có-chủ-rồi-nhé!!#
Lại một lần nữa Phàn Viễn phải đề phòng với nữ chính, anh tùy tùy tiện tiện ra tay trước mặt nữ chính mà cũng có thể tăng độ hảo cảm, nhỡ một ngày ra tay bảy tám lần, độ hảo cảm đạt max mất! Không nên thả thính câu người của nam chính mà huhhuhu!
Trái tim anh đau quá, nhưng lại không thể để hỏng thiết lập nhân vật được, chỉ có thể tiếp tục cười gượng, nói lời cảm ơn với tiểu đinh gia, sau đó xoay người lại nói: “Cao huynh, tiểu huynh đệ ấy sẽ giúp chúng ta chuyển lời cho Cô Tô huynh.”
Cao Tùy gật đầu, sắc mặt không tốt lắm, Phàn Viễn cũng biết hắn có chút bận lòng về tướng mạo mình, ngày ấy hắn làm con trai của minh chủ võ lâm, tướng mạo anh tuấn phi phàm, đi tới đâu được mọi người rào đón tới đó, nhưng giờ lại luân lạc tới nông nỗi này, có đổi lại là ai cũng không tránh khỏi sự sa sút trong tâm lý.
Thế nhưng đến cuối bộ truyện, nữ chính sẽ khôi phục dung mạo cho hắn, về phần giọng nói thì không còn cách nào cả.
Nghĩ tới bản thân mình phải là một huynh đệ có tâm, anh chân thành tha thiết nói: “Cao huynh đừng để bụng, vẻ ngoài chỉ là mây bay, ai rồi cũng có một ngày trở nên già nua xấu xí, cho dù là tuyệt thế giai nhân, hơn trăm tuổi rồi cũng chỉ là bộ xương khô mà thôi, những người khí khái anh hùng như Cao huynh mới là hiếm có.”
Ai mà chẳng thích được người ta khen chứ, Cao Tùy nghe anh nói vậy thì vui hơn nhiều, lúc này Tiêu Tử Quân đứng bên cạnh mới ý thức mình đã không để tâm tới cảm nhận của Cao Tùy, vội vã an ủi hắn, hai người nói dây cà ra dây muống, để xua chuyện này đi.
Tiêu Tử Quân thầm nghĩ trong lòng, khi nào phải thử nghiên cứu một loại thuốc mới, để chữa lành vết sẹo cho Cao Tùy mới được.
Ra khỏi Cô Tô phủ, Phàn Viễn làm như lơ đãng hỏi: “Không biết Cao huynh và Tiêu huynh đã nghĩ sẽ đi mua thứ gì chưa?”
Hai người họ ngẩn ra, Tiêu Tử Quân nói: “Vẫn chưa nghĩ, cơ mà… đi dạo một lúc, chắc sẽ nghĩ ra được thôi.”
Cao Tùy nghe vậy gật như gà mổ thóc.
Phàn Viễn nghe mà buồn cười, anh đoán hai người này không có kế hoạch gì, họ thích thì họ đi thôi, thế mà đoán trúng thật.
Anh nói: “Ta có ý kiến này, nghe nói lão thái gia Cô Tô ngày xưa thích nhất là đồ cổ và trà thượng đẳng, không bằng chúng ta tách ra tìm, hai người đi tìm đồ cổ, ta đi ra trà trang ngoài ngoại ô để mua, như vậy có thể tiết kiệm thời gian hơn.”
Cao Tùy nghe vậy liền nói: “Không được, ta không đồng ý.”
Khóe mắt Phàn Viễn giần giật, không đồng ý cái chym! Ông đây đang tạo cơ hội cho hai ngươi được ở chung đấy, vợ ngươi đang để ý ta kìa, không lo hả hả hả!!!
Lại nghe thấy Cao Tùy giải thích: “Trà trang quá xa, dọc đường có lẽ sẽ đi qua rừng cây thưa người, thi thoảng sẽ có cướp đi qua, để Bạch huynh đi một mình ta không yên tâm, không bằng để ta và Tiêu huynh ra ngoại ô, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, huynh ở trong thành tìm đồ cổ thì hay hơn.”
Tiêu Tử Quân cũng tán thành: “Cao huynh nói phải đó, huống hồ đệ cũng không hiểu về đồ cổ, nhưng lại có chút kiến thức về trà, Bạch huynh chỉ một mình, ở lại thành sẽ hay hơn.”
Phàn Viễn chỉ nghĩ, trong thành nhiều chuyện vui, có lợi cho hai người họ bồi dưỡng cảm tình, hay ho hơn trong rừng núi nhiều, anh tốn công lo nghĩ như vậy, mà hai tên kia không thức thời, hơn nữa anh lại chẳng thể phản bác, ăn nói logic như vậy, đâu có giống thiết lập ngu ngơ của nam chính và nữ chính đâu!!!
Anh lặng lẽ nuốt lão huyết xuống, khẽ cười nói: “Được, cứ như vậy đi, hai người đi sớm về sớm…”
Ba người chia ra làm hai ngả, Phàn Viễn một mình đi dạo trong thành, thực ra với anh mà nói, lựa đồ cổ không thể gọi là chuyện khó khăn, tuy Tiểu Ngũ không am hiểu gì, nhưng vẫn biết phân biệt niên đại và giá trị đồ cổ, nếu anh dẫn theo Tiểu Ngũ đi đổ đấu, chắc chắn có thể làm giàu.
Chỉ là, với anh mà nói, tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì.
Cuối cùng anh chọn được “Hồng huyết ngọc” vừa ý, này không phải cực phẩm gì quá cao xa, chỉ là một trân phẩm bình thường, là một lựa chọn tốt để mang đi tặng trưởng bối. Hơn nữa cũng lại tiện cho Phàn Viễn, bởi nhẹ nhàng tiện cho việc mang đi.
Sau khi trả tiền xong, anh ngồi trong đại sảnh của tiệm đồ cổ để uống trà ăn điểm tâm, định muộn hơn chút nữa hẵng quay về, tránh cho cái tên tiểu công tử Cô Tô quấn lấy.
Anh đang ăn đến là say sưa, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Bao giờ thì chúng ta quay trở lại vậy, nghe nói lão đại quẳng gánh luôn rồi, sẽ loạn mất.”
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng kẽ hừ nhẹ một tiếng, từ tốn nói: “Anh vội cái gì, tháng trước em nhờ làm một bộ trang sức ‘dương chi ngọc’ ở đây, anh xem giúp em xem có được không.”
Người đàn ông kia bèn phụ họa, “Vợ anh đẹp thiên sinh lệ chất, mặc gì đeo gì vào cũng đẹp hết trơn.” (Thiên sinh lệ chất: chỉ vẻ đẹp tự nhiên)
Phàn Viễn nhìn về phía phát ra âm thanh, trông thấy một nam một nữ đang đi tới, cô gái kia dáng vẻ thướt tha, tướng mạo lạnh lùng nhưng không kém phần xinh đẹp, chỉ là đến khi nhìn về phía người đàn ông, anh khẽ ngẩn ra.
Đột nhiên Phàn Viễn đứng lên, đôi mắt khóa chặt trên người đàn ông kia, cũng không phải anh có ý kiến gì, chỉ là tướng mạo nho nhã giọng nói ôn tồn kia, anh chắc chắn mình không nhận lầm người, đó chính là người đầu tiên anh gặp được sau khi chết.
Ánh mắt phức tạp nhìn mình chăm chú của người đó, đã khắc sâu trong trí não anh, tuy đã trải qua hàng ngàn năm, nhưng anh không thể nào quên được.
Hai người kia nhận thấy động tĩnh bên đây, bèn liếc nhìn về phía Phàn Viễn, dường như cũng có vẻ ngạc nhiên, cô gái kia khẽ chau mày, đoạn hỏi: “Lão Bạch, anh quen sao?”
Người đàn ông gọi là “Lão Bạch” kia cũng nở nụ cười, “Khéo thật đấy, là một người bạn cũ.”
Phàn Viễn chau mày không nói gì, trong cảm nhận của anh, người nọ không thể xem là “bằng hữu” của mình được, cùng lắm chỉ là tiền bối dẫn dắt anh vào thế giới này mà thôi.
Trong giọng nói anh mang theo địch ý, gằn từng câu từng chữ: “Đã lâu không gặp, Bạch Tập.”
Bạch Tập cũng không để ý anh hành động thái quá, chỉ khẽ cười một tiếng: “Cậu thay đổi nhiều ghê á, không phải lúc đó biết ơn anh đây lắm sao, một câu tiền bối hai câu tiền bối, sao bây giờ đã chẳng coi người ta ra gì rồi.”
Bàn tay Phàn Viễn nắm đến mức phát ra tiếng khớp xương, gương mặt anh lạnh tanh, thậm chí bên môi còn nở nụ cười yếu ớt, anh bước từng bước về phía Bạch Tập, thấp giọng hỏi: “Không biết tiền bối Bạch Tập đã giở trò gì với ký ức của tôi?”
Cô gái bên cạnh khẽ chau mày nhìn về phía Bạch Tập: “Ký ức gì vậy, sao em không biết?”
Bạch Tập nở nụ cười lấy lòng với cô, để cô đợi một chút, sau đó quay sang nhìn về phía Phàn Viễn, dường như gặp phải chuyện gì đau đầu, “Này này, cậu đừng nhầm, tôi đâu phải người tự nhiên đi táy máy chân tay đâu, tôi chỉ thuận tay giúp cậu thôi mà, mấy chuyện phiền phức này tôi hơi đâu mà quản.”
Phàn Viễn ép sát từng bước, khí thế nghiêm nghị: “Vậy, ai đã xúi giục anh?”
Bạch Tập im lặng, đột nhiên nhếch môi lên cười nói: “Là cậu chứ còn ai vào đây nữa, mà không, không phải, cũng không phải là cậu, nói chính xác hơn thì, người ấy là Đạm Ôn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook