Làm Giai Cong Trong Truyện BG
-
Quyển 1 - Chương 4: Lọ lem học đường 4
Phàn Viễn đang buồn chán đợi nam chính quay về, đột nhiên bị người ở phía sau đẩy một cái, anh khó hiểu xoay người, trông thấy ba cậu nhóc tóc vàng hoe đang nhìn anh đầy ý xấu.
“Tiểu Ngũ, ai kia?”
“Bíp, theo như kiểm trắc, đó là học sinh lớp 10F trường Tụng Chân.”
Phàn Viễn sờ cằm: “Lớp F à, cái lớp nổi tiếng côn đồ…”
Đột nhiên một cánh tay to lớn khoác lên vai Cố Viễn, lúc nói chuyện mùi thuốc lá phả vào mặt làm anh phải nhíu mày: “Này Cố Viễn, bọn tao đi xem phim, cơ mà không mang tiền, giúp đỡ bọn tao tí đi.”
Phàn Viễn sờ sờ túi mình, vô tội lắc đầu: “Không có tiền.”
Đám người kia liếc mắt nhìn nhau, một nam sinh cao lớn cất tiếng nói: “Mày lừa ai chứ? Cả trường này có ai mà không biết mày là tiểu thiếu gia nhà họ Cố, làm gì có chuyện ra ngoài mà không mang tiền đi. Nhà mày lắm tiền như thế, tiếc quái gì mấy đồng tiêu vặt.”
“Không mang tiền thật mà, với cả…” Phàn Viễn hất cánh tay trên vai mình ra, cắn môi nhỏ giọng kháng nghị: “Dù tôi có tiền, sao phải cho mấy cậu, đó tiền bố mẹ tôi kiếm được.”
“Bíp, chủ nhân, anh chọc tức bọn chúng như vậy có thể sẽ bị đánh đó.”
Phàn Viễn tức giận nói: “…… Anh đâu còn cách nào khác? Nguyên chủ là một tên mọt sách, đã đần đần lại thêm tính cách trạch nam hướng nội, giờ anh chỉ muốn uống một viên thuốc tăng lực, trong chớp mắt oánh chết mấy thằng côn đồ kia, anh có thể làm như vầy không?! Mà sao nam chính đi lấy xe gì mà lâu thế? Hay gặp gái xinh quên luôn thằng em này rồi?”
“Bíp, chủ nhân hãy cẩn thận…”
Mãi Phàn Viễn mới lấy lại được tinh thần, liền thấy một nắm đấm đen xì đang đánh về phía mặt mình, anh vô thức muốn trốn theo bản năng, nhưng cố nén xuống, nhắm mắt lại lẩm bẩm: Mình là một trạch nam trói gà còn không đủ chặt, không thể tránh thoát được nắm đấm!
………
“…. Tiểu Ngũ, em đổi thuốc giảm đau cho anh à?”
“Bíp, em còn chưa kịp đổi.. nhưng mà, chủ nhân không cần nữa đâu.”
Hở? Phàn Viễn dè dặt mở mắt ra, chỉ thấy nắm đấm kia dừng lại cách mặt mình một phân, bị một cánh tay thon dài tóm lấy, không đụng đậy được chút nào.
Phàn Viễn nâng mắt nhìn lên, trông thấy một chiếc áo khoác màu trắng đang bay phấp phới giữa trời gió rét, người nọ mỉm cười nhìn anh dưới ánh mặt trời sáng rỡ, nụ cười trên môi như mang theo ánh sáng thiêng liêng, khiến anh liên tưởng tới một sinh vật có đôi cánh trắng muốt, đầu đội vòng sáng.
Khác hoàn toàn với khí chất bá vương không thể tiêu tán của nam chính, nụ cười của người này rực rỡ như ánh dương, khí chất dịu dàng, là một chàng trai hoàn mỹ.
Nam thứ-kun… Triệu Vũ Hạo… sao anh ta lại ở đây?!
Anh trông thấy nam thứ-kun trên người tự phát vầng sáng ấm áp từ từ hất cái tay heo kia ra, sau đó nở nụ cười đến là dịu dàng, thế nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang: “Ba nam sinh bắt nạt một cô bé, có phải quá thiếu phong độ không?” (Tay heo – chỉ hành vi xâm phạm tình dục)
Phàn Viễn (Bạn trẻ bị bỏ quên đứng hình):???????
Tên côn đồ vừa vung nắm đấm ra trông thấy nam thứ-kun thì sợ hãi không ngừng lui về phía sau, run rẩy nói lời thoại ngu ngốc kinh điển: “Mày là Triệu Vũ Hạo của trung học Thánh Đế?! Xui vãi, anh em mau chạy thôi, thằng này không dễ dây vào đâu!”
Đám kia nghe tên Triệu Vũ Hạo thì biến sắc, vội vã quay đầu bỏ chạy, đến khi chạy xa mấy mét thì hô về phía bên này: “Cố Viễn mày đợi đấy, lần sau gặp bọn tao mày sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Dứt lời liền quay đầu bỏ chạy về phía chân trời.
Phàn Viễn: “…………….” Anh đã trêu ai ghẹo ai chứ?!
Triệu Vũ Hạo cúi người xuống đối mặt với anh, nở nụ cười tỏa nắng, “Không phải lo đâu, nếu sau này bọn chúng lại gây phiền phức cho em nữa, em cứ nói tên anh, chắc có thể dùng được.”
Đối mặt với ân nhân cứu mạng, Phàn Viễn chẳng thể phát giận, im lặng hồi lâu mới nói một câu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Tiếc là nam thứ-kun không thấu tình đạt lý một chút nào, hoàn toàn không hiểu gương mặt xoắn xuýt muốn tránh anh ta ra của anh, tiếp tục hỏi: “Em tên là Cố Viễn à? Nghe không giống tên con gái, cũng khéo thật đấy, em trai của bạn anh cũng tên là Cố Viễn, anh chưa gặp em ấy, nhưng mà nghe nói là một otaku, ha ha ha….”
Phàn Viễn đứng đực người mặt không đổi sắc nhìn anh ta, sau đó đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau anh ta, cười cười cất tiếng gọi: “Anh trai.”
Triệu Vũ Hạo bị nụ cười ngọt lịm làm cho sửng sốt, ngơ ngác quay đầu nhìn, thế nhưng lại trông thấy cậu bạn tốt của mình đang nheo mắt nhìn bọn họ, ánh mắt kia mang theo ý vị khó nói, khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
“Anh trai.. anh trai… anh trai…”
Giọng của Cố Viễn vọng đi vọng lại trong đầu anh, trong khoảnh khắc đó dường như anh nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook