Lâm Gia Thiếu Nữ
-
Chương 10: Tạm biệt
Lâm Cảnh Nhàn đi đến cạnh bờ suối. Điều đầu tiên mà nàng muốn làm là rửa tay thật sạch. Vì trên tay nàng dính đầy máu, nên lúc rửa nàng cảm thấy được có chút sềnh sệch. Tiếp theo nàng liền kéo vạt áo ở trong y phục của mình, mà giặt sạch sẽ.
Trong dòng suối, Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy hình dáng phản ngược của mình thời còn xuân xanh. Mày liễu mắt hạnh, nhìn vô cùng xinh đẹp. Thật khiến nàng cũng phải rung động mà ngẩn ngơ một hồi.
Nàng đưa tay véo má mình một cái, lúc này tinh thần mới hồi phục trở lại. Nàng thực sự đã trở về rồi! Hơn nữa còn gặp được Trình Tri Quân!
Lâm Cảnh Nhàn hận người của Trình gia.Nhưng chỉ có một người duy nhất khiến nàng không thể hận nổi, đó chính là Trình Tri Quân. Mà sự thật thì, nàng không có lý do gì để mà hận hắn cả, vì ở kiếp trước, hắn và nàng cũng không có bất kì khúc mắc gì cả, kiếp này hắn cũng gần tới thọ mệnh rồi.
Lâm Cảnh Nhàn chẳng những không có giận chó mà đánh mèo, mà ngược lại đối với Trình Tri Quân, nàng vẫn có chút đồng tình thương cảm.
Thằng nhãi này, hắn còn chưa biết bản thân mình sống được bao lâu nữa đâu!
Lâm Cảnh Nhàn đem đồ đạc này nọ quay lại, liền nhìn thấy bàn tay của Trình Tri Quân ấn trên nền đất. Có lẽ hắn biết rõ, cho dù có giãy dụa phản kháng cũng không ích lợi gì.
Lâm Cảnh Nhàn bắt đầu tiến hành, thận trọng xử lý miệng vết thương cho Trình Tri Quân.
Đối với việc xử lý vết thương nàng cũng không mấy cảm thấy khó khăn gì cả. Bởi vì nàng cũng biết chút ít phương thức xử lý cơ bản mà.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, lấy đi những cái gai nhỏ trên lưng của hắn.
Trình Tri Quân cảm nhận được có một lực đạo rất nhẹ nhàng mềm mại đặt lên phía sau bờ lưng của hắn. Khiến hắn có chút hơi mất tự nhiên, bên trong sự đau đớn, lại mang theo chút yêu thương và ngứa ngáy….
"Ê! Ngươi đang làm gì công tử nhà ta!" Một âm thanh bén nhọn truyền đến.
Ngay lập tức nàng liền trông thấy có một đoàn người lao đến đụng vào bên vai phải nàng, khiến Lâm Cảnh Nhàn lảo đảo một cái, ngồi ngã ngồi xuống đất.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn người vừa đến, liền mơ hồ nhớ ra, đây là tên tiểu tử áo đen đi theo bên người Trình Tri Quân đây mà.
"Tả Kiếm, không được vô lễ!" Âm thanh Trình Tri Quân trầm xuống.
Tả Kiếm liền nhìn xem chủ tử nhà mình, vào lúc này chủ tử nhà hắn đang nằm sấp trên nền cỏ xanh, y phục ở sau lưng, bị người tháo xuống, để lộ tấm lưng trần trụi và một vết thương dữ tợn. Lại nhìn về thứ đồ mà cô nương kia đang nắm ở trong tay, đó là chiếc khăn tay đã bị nhuốm đầy máu, và hiển nhiên là cô ta đã giúp chủ tử hắn xử lý miệng vết thương rồi.
Tả Kiếm tuổi vẫn còn rất nhỏ, ước chừng khoảng mười tuổi, vào lúc này, trên mặt của hắn quét qua một vần mây ửng đỏ, lúng ta lúng túng nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Đôi tay thì không biết để ở đâu cho đúng, thấp giọng nói một câu:"Cô…Cô nương, thực xin lỗi nha, cô ngươi là người đại nhân đại lượng, chắc sẽ không tính toán so đo với ta, phải không."
Tả Kiếm có nước da ngăm đen, hai mắt to to vô cùng có thần, trên đầu được chải một búi tóc nhỏ, nhìn trông rất là sạch sẽ và nhanh nhẹn.
Kiếp trước, Trình Tri Quân và Lâm Cảnh Nhàn tiếp xúc cũng không nhiều. Cho nên, những ký ức về hắn nàng cũng rất mơ hồ, và cũng không thể nhớ được tên tiểu tử tùy tùng bên cạnh Trình Tri Quân này đâu.
Từ trên nền đất, nàng khó khăn đứng dậy. nhìn Trình Tri Quân rồi nở nụ cười rực rỡ, nói ra:"Không sao cả, ta không trách vị tiểu ca nhỏ tuổi này."
Mặt mày Trình Tri Quân vẫn rất lạnh lùng, cứ tự hỏi lòng, vì điều gì mà vị cô nương này lại có thể ẩn nhẫn như thế? Nghĩ như vậy, ánh mắt Trình Tri Quân liền liếc qua chiếc khăn tay mà nàng đang nắm chặt. Và đương nhiên là, hắn biết rõ trong lòng nàng đang rất bực tức, nhưng nàng vẫn hết sức ẩn nhẫn, ngầm chịu đựng.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư!" Âm thanh của Thái Liên hơi đứt quãng truyền đến.
Lâm Cảnh Nhàn nghe tiếng, liền vui mừng không thôi, nàng hít một hơi dưỡng thần* rồi hô lớn:"Thái Liên! Ta ở đây, ở trong này nè!"
(*nghỉ ngơi; dưỡng thần (giữ trạng thái thăng bằng của của cơ thể và tâm lý)
Thái Liên nghe được âm thanh của Lâm Cảnh Nhàn, liền thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo nàng nhanh chóng chạy tới. Khi nhìn thấy trang phục của Lâm Cảnh Nhàn rất tán loạn và chật vật. Ngay lập tức, Thái Liên liền kinh hãi, thầm than nhẹ, hô to một tiếng:"Tiểu thư!"
Thái Liên nắm lấy tay của Lâm Cảnh Nhàn, quan sát nàng từ trên xuống dưới, phát hiện vết máu trên người của Lâm Cảnh Nhàn không phải là do trên cơ thể nàng chảy ra, liền có chút an tâm lại.
Chỉ là, nàng vẫn hồi hộp căng thẳng nhìn mớ tóc hỗn độn kia, y phục của tiểu thư đã bị cây cỏ gọt cho hư rồi, mà người của tiểu thư lại đầy máu, liền hỏi:"Tiểu thư, người như thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào không được thoải mái không?"
Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu. Bày tỏ bản thân nàng hiện giờ không có chuyện gì cả. Chỉ có điều, gân cốt bị thương, nhất định phải tịnh dưỡng mấy ngày mới được.
Lúc này Thái Liên mới thực sự hoàn toàn an tâm. Sau đó lại quay sang trừng mắt với Tả Kiếm đang đỡ Trình Tri Quân đứng dậy, nàng tức giận nói ra:"Ngươi, cái người này nha! Lúc đi đường vì sao lại không cẩn thận chú ý chứ, bản thân mình tự rơi xuống thì thôi, còn hại tiểu thư của ta té xuống nữa!"
"Tiểu thư nhà ta là thiên kim từ nhỏ được yêu thương chiều chuộng, thân thể cành vàng lá ngọc, ngươi đụng hỏng rồi thì thường nổi sao?" Vẻ mặt Thái Liên hằn thù, trợn mắt nhìn Trình Tri Quân.
Lông mày Tả Kiếm hơi nhíu lại, trừng mắt nhìn Thái Liên, nói ra:"Nha đầu ngươi nha, tính tình như vậy thì không tốt chút nào! Công tử nhà ta không cẩn thận trượt chân té xuống, ai mà biết đằng sau lại có người chứ?"
Mắt thấy hai người bọn họ sắp sửa cãi nhau ầm ĩ, Lâm Cảnh Nhàn liền vội mở miệng nói: "Thái Liên, chúng ta không thể ở đây làm lỡ chuyện nữa, hiện giờ phải mau lên núi thôi."
Nói xong, Lâm Cảnh Nhàn chắp tay, nói một câu: " Trình nhị công tử, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Sau đó Lâm Cảnh Nhàn liền mang Thái Liên rời đi, để lại một cái bóng lưng cho Trình Tri Quân.
Trình Tri Quân thích thú, ý tứ không rõ hàm xúc nhìn thoáng qua bóng dáng của Lâm Cảnh Nhà. Lúc này mới mở miệng nói: "Tả Kiếm, chúng ta cũng đi lên thôi."
"Công tử, hiện giờ ngài đã thành ra dạng này rồi, làm sao mà lên núi được?" Tả Kiếm lo lắng trùng trùng nói ra.
Trình Tri Quân giễu cợt cười một tiếng: "Ngươi nghĩ ta mang bộ dạng này trở về, thì ở nhà có thể dưỡng tốt thương thế sao?"
Tả Kiếm nghe vậy không dám mở miệng nữa.
"Đi lên thôi, ở trên núi còn có Tĩnh An sư thái, bà ấy vẫn biết chút y thuật." Trình Tri Quân mở miệng nói.
Lúc này Tả Kiếm liền đỡ lấy Trình Tri Quân đi lên trên núi.
Vừa mới nãy Lâm Cảnh Nhàn còn chưa cảm thấy gì cả, nhưng hiện giờ, phải bước đi nhanh về phía núi, mới phát hiện cơ thể mình có chút đau nhức, nghĩ cũng phải, từ trên cao như vậy lăn xuống, mặc dù ở bên ngoài không bị thương, nhưng không có nghĩ là không có nội thương nha.
Muốn không có bị thương, e là kì quái rồi!
Đợi đến lúc tới được Ngọc Từ Am, Lâm Cảnh Nhàn liền thấp giọng phân phó một câu: "Nếu mẫu thân có hỏi tới, em phải nói ta là không cẩn thận mà ngã té xuống, còn trên thân đầy máu, là do ta gặp phải dã lang."
Dù sao thì, vào lúc này có lẽ thi thể của dã lang kia đã bị con vật hoang dã nào đó đem đi chia ăn hết rồi.
Bản thân nàng giết chết dã lang, tuy có để lại chút ít ấn tượng, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn chưa đủ để người khác chăm chú để ý gì đâu.
"Còn chuyện của vị công tử vừa nãy, một chữ em cũng không được nói ra, hiểu không." Lâm Cảnh Nhàn căn dặn.
Thái Liên vội gật đầu nói: "Tiểu thư, em biết nguyên tắc ở nơi này, em bảo đảm chuyện này đã bị em nuốt nhừ vào trong bụng rồi, sẽ không ai biết đâu!" Ngày đại hôn của tiểu thư sắp đến, để người khác biết rõ tiểu thư nhà mình cùng với nam tử khác dừng chân ở nơi núi rừng hoang vắng này thì, loại chuyện này mà bị truyền ra bên ngoài để người ta bàn tán thì danh tiếng của tiểu thư liền bị phá hủy.
Lâm Cảnh Nhàn có chút hài lòng, liền gật đầu nói: "Đi gõ cửa thôi."
Lâm Cảnh Nhàn gõ gõ vào cánh cửa của Ngọc Từ Am, không mất bao lâu thì đã có một vị tiểu ni cô trẻ tuổi, dung mạo thanh tú đi ra mở cửa cho Lâm Cảnh Nhàn. Lúc tiểu ni cô nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, thì sợ đến phát khiếp.
"Nữ...Nữ thí chủ, cô đây là..." Bàn tay của tiểu ni cô không tử chủ được mà nắm chặt cây chổi đang ở trong tay mình.
Trong dòng suối, Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy hình dáng phản ngược của mình thời còn xuân xanh. Mày liễu mắt hạnh, nhìn vô cùng xinh đẹp. Thật khiến nàng cũng phải rung động mà ngẩn ngơ một hồi.
Nàng đưa tay véo má mình một cái, lúc này tinh thần mới hồi phục trở lại. Nàng thực sự đã trở về rồi! Hơn nữa còn gặp được Trình Tri Quân!
Lâm Cảnh Nhàn hận người của Trình gia.Nhưng chỉ có một người duy nhất khiến nàng không thể hận nổi, đó chính là Trình Tri Quân. Mà sự thật thì, nàng không có lý do gì để mà hận hắn cả, vì ở kiếp trước, hắn và nàng cũng không có bất kì khúc mắc gì cả, kiếp này hắn cũng gần tới thọ mệnh rồi.
Lâm Cảnh Nhàn chẳng những không có giận chó mà đánh mèo, mà ngược lại đối với Trình Tri Quân, nàng vẫn có chút đồng tình thương cảm.
Thằng nhãi này, hắn còn chưa biết bản thân mình sống được bao lâu nữa đâu!
Lâm Cảnh Nhàn đem đồ đạc này nọ quay lại, liền nhìn thấy bàn tay của Trình Tri Quân ấn trên nền đất. Có lẽ hắn biết rõ, cho dù có giãy dụa phản kháng cũng không ích lợi gì.
Lâm Cảnh Nhàn bắt đầu tiến hành, thận trọng xử lý miệng vết thương cho Trình Tri Quân.
Đối với việc xử lý vết thương nàng cũng không mấy cảm thấy khó khăn gì cả. Bởi vì nàng cũng biết chút ít phương thức xử lý cơ bản mà.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, lấy đi những cái gai nhỏ trên lưng của hắn.
Trình Tri Quân cảm nhận được có một lực đạo rất nhẹ nhàng mềm mại đặt lên phía sau bờ lưng của hắn. Khiến hắn có chút hơi mất tự nhiên, bên trong sự đau đớn, lại mang theo chút yêu thương và ngứa ngáy….
"Ê! Ngươi đang làm gì công tử nhà ta!" Một âm thanh bén nhọn truyền đến.
Ngay lập tức nàng liền trông thấy có một đoàn người lao đến đụng vào bên vai phải nàng, khiến Lâm Cảnh Nhàn lảo đảo một cái, ngồi ngã ngồi xuống đất.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn người vừa đến, liền mơ hồ nhớ ra, đây là tên tiểu tử áo đen đi theo bên người Trình Tri Quân đây mà.
"Tả Kiếm, không được vô lễ!" Âm thanh Trình Tri Quân trầm xuống.
Tả Kiếm liền nhìn xem chủ tử nhà mình, vào lúc này chủ tử nhà hắn đang nằm sấp trên nền cỏ xanh, y phục ở sau lưng, bị người tháo xuống, để lộ tấm lưng trần trụi và một vết thương dữ tợn. Lại nhìn về thứ đồ mà cô nương kia đang nắm ở trong tay, đó là chiếc khăn tay đã bị nhuốm đầy máu, và hiển nhiên là cô ta đã giúp chủ tử hắn xử lý miệng vết thương rồi.
Tả Kiếm tuổi vẫn còn rất nhỏ, ước chừng khoảng mười tuổi, vào lúc này, trên mặt của hắn quét qua một vần mây ửng đỏ, lúng ta lúng túng nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Đôi tay thì không biết để ở đâu cho đúng, thấp giọng nói một câu:"Cô…Cô nương, thực xin lỗi nha, cô ngươi là người đại nhân đại lượng, chắc sẽ không tính toán so đo với ta, phải không."
Tả Kiếm có nước da ngăm đen, hai mắt to to vô cùng có thần, trên đầu được chải một búi tóc nhỏ, nhìn trông rất là sạch sẽ và nhanh nhẹn.
Kiếp trước, Trình Tri Quân và Lâm Cảnh Nhàn tiếp xúc cũng không nhiều. Cho nên, những ký ức về hắn nàng cũng rất mơ hồ, và cũng không thể nhớ được tên tiểu tử tùy tùng bên cạnh Trình Tri Quân này đâu.
Từ trên nền đất, nàng khó khăn đứng dậy. nhìn Trình Tri Quân rồi nở nụ cười rực rỡ, nói ra:"Không sao cả, ta không trách vị tiểu ca nhỏ tuổi này."
Mặt mày Trình Tri Quân vẫn rất lạnh lùng, cứ tự hỏi lòng, vì điều gì mà vị cô nương này lại có thể ẩn nhẫn như thế? Nghĩ như vậy, ánh mắt Trình Tri Quân liền liếc qua chiếc khăn tay mà nàng đang nắm chặt. Và đương nhiên là, hắn biết rõ trong lòng nàng đang rất bực tức, nhưng nàng vẫn hết sức ẩn nhẫn, ngầm chịu đựng.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư!" Âm thanh của Thái Liên hơi đứt quãng truyền đến.
Lâm Cảnh Nhàn nghe tiếng, liền vui mừng không thôi, nàng hít một hơi dưỡng thần* rồi hô lớn:"Thái Liên! Ta ở đây, ở trong này nè!"
(*nghỉ ngơi; dưỡng thần (giữ trạng thái thăng bằng của của cơ thể và tâm lý)
Thái Liên nghe được âm thanh của Lâm Cảnh Nhàn, liền thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo nàng nhanh chóng chạy tới. Khi nhìn thấy trang phục của Lâm Cảnh Nhàn rất tán loạn và chật vật. Ngay lập tức, Thái Liên liền kinh hãi, thầm than nhẹ, hô to một tiếng:"Tiểu thư!"
Thái Liên nắm lấy tay của Lâm Cảnh Nhàn, quan sát nàng từ trên xuống dưới, phát hiện vết máu trên người của Lâm Cảnh Nhàn không phải là do trên cơ thể nàng chảy ra, liền có chút an tâm lại.
Chỉ là, nàng vẫn hồi hộp căng thẳng nhìn mớ tóc hỗn độn kia, y phục của tiểu thư đã bị cây cỏ gọt cho hư rồi, mà người của tiểu thư lại đầy máu, liền hỏi:"Tiểu thư, người như thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào không được thoải mái không?"
Lâm Cảnh Nhàn lắc lắc đầu. Bày tỏ bản thân nàng hiện giờ không có chuyện gì cả. Chỉ có điều, gân cốt bị thương, nhất định phải tịnh dưỡng mấy ngày mới được.
Lúc này Thái Liên mới thực sự hoàn toàn an tâm. Sau đó lại quay sang trừng mắt với Tả Kiếm đang đỡ Trình Tri Quân đứng dậy, nàng tức giận nói ra:"Ngươi, cái người này nha! Lúc đi đường vì sao lại không cẩn thận chú ý chứ, bản thân mình tự rơi xuống thì thôi, còn hại tiểu thư của ta té xuống nữa!"
"Tiểu thư nhà ta là thiên kim từ nhỏ được yêu thương chiều chuộng, thân thể cành vàng lá ngọc, ngươi đụng hỏng rồi thì thường nổi sao?" Vẻ mặt Thái Liên hằn thù, trợn mắt nhìn Trình Tri Quân.
Lông mày Tả Kiếm hơi nhíu lại, trừng mắt nhìn Thái Liên, nói ra:"Nha đầu ngươi nha, tính tình như vậy thì không tốt chút nào! Công tử nhà ta không cẩn thận trượt chân té xuống, ai mà biết đằng sau lại có người chứ?"
Mắt thấy hai người bọn họ sắp sửa cãi nhau ầm ĩ, Lâm Cảnh Nhàn liền vội mở miệng nói: "Thái Liên, chúng ta không thể ở đây làm lỡ chuyện nữa, hiện giờ phải mau lên núi thôi."
Nói xong, Lâm Cảnh Nhàn chắp tay, nói một câu: " Trình nhị công tử, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Sau đó Lâm Cảnh Nhàn liền mang Thái Liên rời đi, để lại một cái bóng lưng cho Trình Tri Quân.
Trình Tri Quân thích thú, ý tứ không rõ hàm xúc nhìn thoáng qua bóng dáng của Lâm Cảnh Nhà. Lúc này mới mở miệng nói: "Tả Kiếm, chúng ta cũng đi lên thôi."
"Công tử, hiện giờ ngài đã thành ra dạng này rồi, làm sao mà lên núi được?" Tả Kiếm lo lắng trùng trùng nói ra.
Trình Tri Quân giễu cợt cười một tiếng: "Ngươi nghĩ ta mang bộ dạng này trở về, thì ở nhà có thể dưỡng tốt thương thế sao?"
Tả Kiếm nghe vậy không dám mở miệng nữa.
"Đi lên thôi, ở trên núi còn có Tĩnh An sư thái, bà ấy vẫn biết chút y thuật." Trình Tri Quân mở miệng nói.
Lúc này Tả Kiếm liền đỡ lấy Trình Tri Quân đi lên trên núi.
Vừa mới nãy Lâm Cảnh Nhàn còn chưa cảm thấy gì cả, nhưng hiện giờ, phải bước đi nhanh về phía núi, mới phát hiện cơ thể mình có chút đau nhức, nghĩ cũng phải, từ trên cao như vậy lăn xuống, mặc dù ở bên ngoài không bị thương, nhưng không có nghĩ là không có nội thương nha.
Muốn không có bị thương, e là kì quái rồi!
Đợi đến lúc tới được Ngọc Từ Am, Lâm Cảnh Nhàn liền thấp giọng phân phó một câu: "Nếu mẫu thân có hỏi tới, em phải nói ta là không cẩn thận mà ngã té xuống, còn trên thân đầy máu, là do ta gặp phải dã lang."
Dù sao thì, vào lúc này có lẽ thi thể của dã lang kia đã bị con vật hoang dã nào đó đem đi chia ăn hết rồi.
Bản thân nàng giết chết dã lang, tuy có để lại chút ít ấn tượng, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn chưa đủ để người khác chăm chú để ý gì đâu.
"Còn chuyện của vị công tử vừa nãy, một chữ em cũng không được nói ra, hiểu không." Lâm Cảnh Nhàn căn dặn.
Thái Liên vội gật đầu nói: "Tiểu thư, em biết nguyên tắc ở nơi này, em bảo đảm chuyện này đã bị em nuốt nhừ vào trong bụng rồi, sẽ không ai biết đâu!" Ngày đại hôn của tiểu thư sắp đến, để người khác biết rõ tiểu thư nhà mình cùng với nam tử khác dừng chân ở nơi núi rừng hoang vắng này thì, loại chuyện này mà bị truyền ra bên ngoài để người ta bàn tán thì danh tiếng của tiểu thư liền bị phá hủy.
Lâm Cảnh Nhàn có chút hài lòng, liền gật đầu nói: "Đi gõ cửa thôi."
Lâm Cảnh Nhàn gõ gõ vào cánh cửa của Ngọc Từ Am, không mất bao lâu thì đã có một vị tiểu ni cô trẻ tuổi, dung mạo thanh tú đi ra mở cửa cho Lâm Cảnh Nhàn. Lúc tiểu ni cô nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn, thì sợ đến phát khiếp.
"Nữ...Nữ thí chủ, cô đây là..." Bàn tay của tiểu ni cô không tử chủ được mà nắm chặt cây chổi đang ở trong tay mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook