Hãm Không đảo

Tiền thính

Tứ Thử buồn bực ngồi trong phòng khách, ly trà trên bàn một chút cũng không động qua, từ lúc Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu toàn thân đầy máu cùng một đứa nhỏ trở về, Lô phu nhân run rẩy mang Triển Chiêu vào sương phòng, đến bây giờ cũng không ra ngoài, trong thời gian đã đổi hơn bốn chậu nước ấm, mà mỗi lần đem ra chậu đều toàn máu, rốt cuộc Triển Chiêu bị gì thế?

Bạch Ngọc Đường chờ ngoài cửa, chân mày nhíu chặt

“Đó là con của ngươi…”

Triển Chiêu sẽ không nói dối, không lẽ đứa nhỏ kia thật sự là con của mình sao?,

Tâm niệm vừa chuyển, nhớ lại… Đúng rồi… không lẽ là của cô gái đã giải độc cho hắn…

Chẳng lẽ thực sự chính là con của mình?

Vậy tại sao đứa nhỏ ấy lại ở cùng Triển Chiêu? Cô gái kia lại đi đâu rồi? Nhớ lại lúc Triển Chiêu ra sức bảo vệ đứa nhỏ kia, một người vốn kiêu ngạo như Triển Chiêu lại có thể vì con của Bạch Ngọc Đường này mà mở miệng cầu xin hắn?

Tâm của Bạch Ngọc Đường lại nhói đau

Cứ xem như đó là cốt nhục của mình thì đã sao? Lúc nhìn thấy Triển Chiêu hôn mê dưới động, trong lòng Bạch Ngọc Đường hắn chỉ có mỗi mình Triển Chiêu.

Không thể trách sao Bạch Ngọc Đường quá vô tình, lúc nhìn thấy Triển Chiêu hôn mê trong động, Bạch Ngọc Đường tựa hồ như muốn nghẹt thở, ngay cả đứa nhỏ được xem là cốt nhục kia, cũng không sánh bằng Triển Chiêu…

Thật sự không giống nhau!

Hẳn là như vậy…… Chẳng trách bản thân vừa thấy hắn liền cảm thấy thoải mái, thấy hắn bị thương thì vô cùng khẩn trương, thấy hắn cười mình cũng vui vẻ theo, nếu như không gặp hắn, mỗi ngày đều nghĩ về hắn…

Từ lúc nào, mình lại nảy sinh thứ tình cảm như thế với Triển Chiêu …

Cười trào phúng, cuối cùng mình đã hiểu, thế nhưng…. Như vậy thì sao chứ….

Thở một hơi thật dài, đột nhiên đầu bị cú một cái

“Ui da… Đại tẩu, tẩu làm gì…?” Đầu bị cú một cái rõ đau, Bạch Ngọc Đường ủy khuất nhìn đại tẩu nhà mình.

Lô phu nhân mày liễu nhướn cao

“Đánh ngươi hả? Ta còn muốn thiến ngươi nữa đó!”

“Tiểu tử chết tiệt, mau lăn vào đây cho ta!”

Không hiểu gì cả theo Lô phu nhân đang nổi giận vào sương phòng.

Vừa bước vào liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, không khỏi nhíu mày.

“Nhíu cái gì mà nhíu? Mau qua đây cho ta, coi như Triển Chiêu oán ta, hôm nay lão nương phải cho ngươi biết ngươi tạo ác nghiệt gì?”

Bạch Ngọc Đường tiến lên phía trước, nhìn người đang ngủ say trên giường, tim đập nhanh hơn.

Đứa bé kia đang ngủ bên cạnh anh, máu đen quanh thân đã được lau đi sạch sẽ, bây giờ nhìn lại mới thấy nó là một đứa nhỏ vô cùng khả ái.

Sắc mặt Triển Chiêu tuy vẫn còn tái nhợt, nhưng hô hấp cũng ổn trọng không ít.

Miêu nhi, rốt cuộc ngươi đã chịu bao nhiêu khổ cực, đã gầy tới mức này…?

“Đứa nhỏ Triển Chiêu này, quả thật là mệnh khổ mà…” Lô phu nhân nhẹ giọng nói.

“Nói đi, đại tẩu.”

Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói, sự nghi ngờ dẵ được cởi bỏ, nhưng cảm thấy dị thường bình tĩnh.

Giấu diếm bản thân lâu như vậy, chắc là sợ mình không thể tiếp nhận đi?

Bạch Ngọc Đường đau lòng nhìn Triển Chiêu, còn cái gì mà không thể tiếp nhận chứ? Sau này có thể ở cùng hắn, có gì mà không tốt….

Lô phu nhân trực tiếp vào đề,

“Triển Chiêu giúp ngươi sinh đứa bé này?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu,

“À, thì ra là vậy….”

Trầm mặc.

Ánh mắt đang nhìn Triển Chiêu của Bạch Ngọc Đường dời sang nhìn đứa nhỏ trong lòng anh, sau đó thu trở về, trong lòng chắc chắn.

Thì ra Triển Chiêu giúp ta……

Bạch Ngọc Đường run rẩy cả người, đứng dậy, lật cả cái ghế, Lô phu nhân nhanh tay nắm lại, hạ giọng hỏi.

“Tiểu tử thối, ngươi muốn đánh thức Triển Chiêu à!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Lô phu nhân, cẩn thận hỏi,

“Đại tẩu… Tẩu vừa nói cái gì?”

Sớm đoán được phản ứng của hắn, Lô phu nhân thở dài.

“Cũng không thể trách ngươi sao không thể tiếp nhận, ngươi còn nhớ cái hồi ngươi cho Triển Chiêu uống nhầm thuốc khi còn dưỡng thương trên đảo không?”

“…. Nhớ, vậy thì sao chứ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, trên đầu lại bị cú một cái

“Đau…”

“Đau? Ngươi biết Triển Chiêu đau như thế nào không? Hơn nửa năm nay hắn đã ăn không ít khổ, ngươi làm sao hiểu được chứ?”

Bạch Ngọc Đường yên lặng ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu, có chút choáng váng.

Đứa nhỏ kia…… Con của ta…… Là do Triển Chiêu sinh?

“Cái chén thuốc mà ngươi cầm nhầm kia, vốn là thuốc dùng để trị chứng khó sinh của phụ nữ, khi uống thuốc đó vào, cơ thể sẽ tự tạo ra một cái tử cung dùng để chứa thai nhi..” Nói đến đây, Lô phu nhân dừng lại một chút

“Khó tin lắm đúng không? Đứa nhỏ này chính là con của Bạch Ngọc Đường ngươi đó!”

Bạch Ngọc Đường ngu ngơ, chuyện qua lâu như thế, có chút không nhớ ra…

“Nhưng tẩu nói uống thuốc kia cũng không sao mà?”

Lô phu nhân thở dài.

“Tất nhiên sẽ không có gì, nếu như là phụ nữ khi giao hợp tất nhiên sẽ thụ thai… Triển Chiêu là nam nhân, tất nhiên không thể cùng nam nhân khác giao hợp, nên ta mới nói là không sao.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, giao hợp?

“Lúc ngươi bị trúng độc ở núi hoang, ngươi nghĩ Triển Chiêu có bản lãnh tìm ra một phụ nữ đến để giải độc cho ngươi sao? Lúc ngươi bị dược tính phát tác đã xem Triển Chiêu như phụ nữ mà…. Độc của ngươi đã được giải quyết, nhưng lại làm khổ hắn!”

Bạch Ngọc Đường chấn động, cả người vô lực dựa vào ghế.

Nếu việc này từ miệng người khác nói ra, Bạch Ngọc Đường hắn tuyệt đối sẽ tặng cho một kiếm, thế nhưng lại do chính đại tẩu của mình, đại tẩu không thể lừa mình, nhưng chuyện này cũng có chút….

Bạch Ngọc Đường nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười….

Thì ra ……

Thì ra…… Đêm đó…… Phản ứng ngây ngô, khóe mắt ướt lệ… ……

Quả thật không có phụ nữ hay vận công giải dộc! Căn bản là Triển Chiêu lấy thân cứu giúp……

“Đại tẩu, Triển Chiêu hắn vẫn luôn cho rằng đệ…”

Mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, tựa hồ như có vật gì đó sắp chảy xuống, Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt.

“Hắn cái gì cũng biết, thế nhưng lại không nói cho ta biết, một mình chịu đựng… Hắn không muốn, năng lực chịu đựng của hắn nhiều hay ít chứ?”

Bản thân rõ ràng sớm biết như thế, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, kéo dài lâu như thế…

Chậm rãi đứng dậy đến bên giường, cúi người xuống

Triển Chiêu an tĩnh ngủ, lúc ngủ cũng không yên, mồ hôi trên trán cứ rơi, lông mi run rẩy. Đứa nhỏ bên cạnh mút mút ngón tay ngủ say sưa, gương mặt rất giống Triển Chiêu, miệng lại giống mình.

Đây là con của mình cùng Triển Chiêu sao…. Bạch Ngọc Đường muốn cười, nhưng không nén được cảm giác chua xót trong lòng.

Thường ngày mạc mạc,  đấy là lý do vì sao Triển Chiêu thà bị thương cũng nhất quyết bảo vệ bụng mình, thường xuyên một mình lầm bầm, ngày ấy nhìn mình và Tập Yên ở trên thuyền, lại lộ ra sự bi thương… Trong động, Triển Chieu đã chịu khổ như thế nào để lấy đứa nhỏ ra chứ!

Những lúc ấy, mình đã làm gì?

Lệ, cuối cùng cũng rơi….

Không thể nghĩ tiếp, chóp mũi truyền đến, mùi cỏ xanh đã tìm kiếm bao lâu nay!

“Mèo ngốc… Tại sao lại không nói cho ta biết…”

Lô phu nhân đứng lên, nói.

“Triển Chiêu không muốn ngươi bị người đời phỉ nhổ, nên hắn chấp nhận gánh vác tất cả…”

Mở cửa, dừng một chút lại nói,

“Hắn…. Triển Chiêu bất quá cũng chỉ là một người bình thường!”

“Tình cảm của hắn rất sâu đậm, Ngũ đệ, thật sự ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ?”

Bạch Ngọc Đường đã hiểu, cuối cùng cũng đã hiểu.

Bên môi Triển Chiêu khẽ lộ một nụ cười ôn nhu, trong lòng nghĩ lại là chính mình!

Ngươi sớm nhìn thấu tâm ý của ta… đúng hay không?

Tay khẽ chạm vào gương mặt đang ngủ say kia…

Thế tục luân lí, mấy thứ này đâu đáng là gì? Bạch Ngọc Đường ta từ trước đến nay đều không cần!

Cho nên, chúng ta đừng rời xa nhau nữa, được không?

He he, cháu nó đã thấu hiểu tâm ý của mình rồi nhé, đời Chiêu bớt khổ rồi. *tung bông*. *Gào*Con chuột kia, liệu hồn mà chăm sóc miêu nhà tôi cho đàng hoàng nhá, không thì tôi bắt miêu về nhà tôi đấy *bị con chuột nào đó đá bay ra ba thước*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương