Lam Điền Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên
-
Chương 27
Ba ngày sau—-
Nhìn thoáng qua Triển Chiêu bên cạnh, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút kỳ quái.
Đêm hôm đó ở trong rừng đâm hắn một kiếm, dù sao cũng qua mấy ngày, hơn nữa đã có linh dược của đại tẩu, vết thương trên cánh tay cũng muốn lành rồi.
Nhưng tại sao sắc mặt của Triển Chiêu vẫn trắng bệch như thế này, nhìn như không có giọt máu nào, mỗi ngày đều phân phó phòng bếp nấu một ít thuốc bổ máu cho hắn uống, tại sao lại không có hiệu quả chứ?
Con mèo này rốt cuộc bị cái gì vậy? Lâu lâu ôm bụng đau đến ứa mồ hôi lạnh, rồi mỗi lần uống thuốc thì ói đến trời trăng quay cuồng, hỏi hắn, lúc nào cũng nói là không có gì!
Không có gì không có gì! Không có gì mới là lạ đó! Đồ thứ sĩ diện chết tiệt! Không có chuyện gì mà cũng… Mà cũng khiến cho người ta phải lo lắng!
Quay đầu nhìn thuyền hoa, Trầm Tích Thu đã vào đó hơn nửa canh giờ rồi, đến nay vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Miêu Nhi, có phát hiện ra cái gì không?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào thuyền hoa., lắc đầu.
“Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Có phải Bạch huynh đã từng nói, thuyền hoa này chỉ Tập Yên cô nương là lên được thôi đúng không?”
Triển Chiêu không đáp, mà đi hỏi một chuyện chẳng liên quan gì.
“Đúng là nàng có nói với ta như thế, chỉ có nàng và Hưa Thu Thụy có thể lên được… A!”
Nhớ đến người dẫn Trầm Tích Thu vào, Bạch Ngọc Đường đã hiểu.
“Rốt cuộc chỉ có chốn quan trường mới nuôi được một con mèo con tốt như thế! Mắt thật tinh a!”
Trong lòng không cam tâm, không phải từ trước đến nay mình rất thận trọng sao, thế nhưng lần này lại bị con mèo đó giành trước.
Vốn nghĩ rằng cô gái ra đón Trầm Tích Thu chính là Tập Yên, nhưng cô gái vừa đón Trầm Tích Thu lúc nãy, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn từ phía sau thì cao hơn Tập Yên một chút, lúc nãy do quá chú ý Trầm Tích Thu nên không chú ý điểm này!
Triển Chiêu không thèm để ý tới lời mỉa mai của hắn, tiếp tục quan sát thuyền hoa kia
Nếu cô gái này không phải là Tập Yên, vậy thì là ai?
Lúc hai người đang khó hiểu, thuyền hoa bỗng nhiên chuyển động, tiến ra giữa sông.
Cảm thấy vô cùng kì lạ, chiếc thuyền hoa hạng nhất này, rõ ràng không có người lái, tại sao lại có thể bơi được.
Đột nhiên nhớ ra, hình như tú bà đã từng nói, chiếc thuyền hoa này vốn là của một tiểu thư chốn kinh thành, Tập Yên chỉ ở tạm ở đây thôi…
Tiểu thư đến từ kinh thành?
Bình thường chỉ có Hứa công tử được đến đây…
‘A! Đúng rồi!” Linh quang chợt lóe, Bạch Ngọc Đường nói
Mắt của Triển Chiêu sáng lên, nhìn Bạch Ngọc Đường, cả hai cùng thốt lên
“Hứa tam tiểu thư!”
Đã sớm biết hành tung của Hứa tam tiểu thư này rất bí ẩn, vốn nghĩ rằng sẽ không gặp mặt, nhưng ai ngờ lại gặp ở đây.
“Hứa tam tiểu thư này… Cũng là một khuê nữ, tại sao lại cùng vị hôn phu chưa cưới của mình…. Hẹn hò ở đây chứ?”
Triển Chiêu không nói gì, nhưng mày kiếm cũng lâm vào trầm tư, linh cơ vừa động, vội vàng kéo Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đang ngồi xổm trên mặt đất, nói:
“Mèo ngốc, Bạch gia gia đã sớm phát hiện… Không dưới ba mươi người.”
“ Nếu nói là hẹn hò, bên trong có nhiều người như thế, ắt hẳn cũng không tiện lắm đâu.”
“Miêu Nhi, sao ngươi biết những người kia không phải đến hộ giá?”
“Không phải ai cũng mặt dày như Bạch Ngũ Gia đâu…”
“Triển Chiêu!”
Hai người cứ ta một câu ngươi một câu cãi nhau túi bụi, đột nhiên thấy rèm cửa trên thuyền hoa khẽ lay động, tiếng chuông vang nhỏ, một cô gái độ tuổi thanh xuân bước ra, theo sau đó là Trầm Tích Thu, hai người đồng loạt im lặng tiếp tục quan sát.
Cả người bạch y, dáng người thước tha
Mái tóc đen mượt vấn sau đầu, da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, mày liễu mắt hạnh, môi đỏ như son.
Hoa nhường nguyệt thẹn!
“Chậc chậc, Cô Hứa tam tiểu thư này cũng xem như là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nha!” Ngay cả một người phong lưu như Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi thầm khen.
“Tuy dáng hình dịu dàng mảnh mai, nhưng cước bộ lại trầm ổn, không giống như một nữ tử nhu nhược,,,” Triển Chiêu ngưng thần một chút,.trầm ngâm nói:
“Mèo thối nhà ngươi đúng là chả biết gì là phong tình cả…” Tuy ngoài miệng cãi lại, nhưng cũng cả kinh, lúc nãy chỉ lo nhìn dung mạo của nàng, thật đúng là không để ý kỹ, lúc nãy mũi thuyền có chút nghiêng ngả, thế mà y sam trên người nàng không suy suyễn chút nào, cho thấy nàng ta không chỉ có võ, mà còn là thâm sâu khó lường nữa!
“Miêu Nhi, nàng có phải là người của Khai Phong không, ngươi mau dùng mắt mèo của ngươi mà nhìn cho rõ coi có đúng hay không a?’’
Triển Chiêu hơn nửa ngày không động tĩnh, híp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cảm thấy có chút không ổn, nói:
“Phải nhìn cho tới bao giờ?’
Triển Chiêu thật sự không rõ lai lịch của cô gái này, thấy nàng vừa bước vào khoang thuyền, anh bỗng để ý tới một chuyện
Nàng ấy cũng mặc bạch y
Vẫn là bạch y, nhưng không che dấu đi sự tao nhã vốn có, trong đầu liền nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, con chuột đó cũng thích mặc bạch y, cả người như không dính đến hạt bụi nào, nếu… Đứng cùng với cô gái kia, thật giống như một đôi bích nhân.
Bích nhân, bích nhân…
Cảm thấy chua xót, cũng không biết mình đang suy nghĩ tới cái gì.
“Miêu Nhi! Bộ cả ngày ăn chay ở Khai Phong phủ nên sinh uất ức à? Nguyên một ngày nhìn một cô nương đến ngây người?”
Thầm hừ một tiếng, sau một lúc vẫn thấy con mèo kia bất động, không khỏi khi dễ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn!” Đưa tay nhéo anh một cái.
Triển Chiêu bị đau nên hoàn hồn, trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường.
“Bạch Ngọc Đường! Đừng nháo nữa!”
Bạch Ngọc Đường quay lại trừng
“Ta nháo sao? Coi lại mình đi, có ai nhìn cô nương nhà người ta mà đến xuất thần như ngươi không?’
Ý thức được lúc nãy mình có chút luống cuống, Triển Chiêu đỏ mặt:
“Ta không phải…” Không phải như ngươi nghĩ đâu…
Trong lòng rối loạn không biết nên giải thích thế nào.
Đang lúc xấu hổ, đột nhiên thấy nàng nhẹ giương tay, một con bồ câu đưa thư đậu lên cánh tay nàng
“Bạch huynh mau nhìn…!”
Chỉ thấy nàng mở thư ra, nhìn một chút, sắc mặt đại biến, xoay người trở vào trong thuyền.
Một lát sau bỗng nhiên trong thuyền truyền ra động tĩnh, hình như là có tiếng binh khí va chạm nhau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng bật dậy, nhảy vào khoang thuyền.
“Hữu Yên! Nàng đang làm gì vậy?’ Trầm Tích Thu vừa nhanh chóng né ngân châm, vừa hỏi
Hứa Hữu Yên không đáp, phóng một lúc mười ngân châm.
“Trầm Tích Thu, đừng giấu diếm nữa, đến tột cùng trước khi chết hắn nói gì với ngươi?’
Trầm Tích Thu nghiêng người né một kích trí mạng.
“Còn giấu sao?”
Hứa Hữu Yên phóng ngân châm
“Đồ không thức thời, lưu lại cũng vô dụng thôi!”
Trầm Tích Thu giương mắt nhìn ngân châm như mưa sa bay đến gần, những ánh lam quang của ngân châm từ từ đến gần, không biết nên tránh ở đâu.
Thầm than tuyệt mệnh rồi, nhắm hai mắt lại.
Sớm nàg võ công thâm hậu, nhưng không ngờ lại có lúc gặp tình trạng này, mình hoàn toàn không có khả năng phản kích!
Tuyệt vọng nghe tiếng leng keng không ngớt, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy khi ngân châm đến gần mình hơn nửa tấc thì bị đánh rớt, lại nhìn vị bạch y nhân đang mơ hồ trước mắt. thân hình biến chuyển không ngừng, trong nháy mắt, liền đánh bại hơn mấy người.
“Miêu Nhi, lần này ngươi chậm hơn rồi nha.”
Bạch y nhân vỗ vỗ tay, cười hì hì nhìn người ở phía sau, lại bị người kia liếc.
Cái con chuột này, tính tình càng lúc càng xấu nha. Lúc nãy rõ ràng mình bước lên thuyền trước, thế mà vừa chuẩn bị lại bị ai đó chọt chọt lưng, quay đầu nhìn lại, con chuột đó liền phóng thẳng vào khoang thuyền, thật quá chán đi! Cái con chuột này thật hiếu chiến mà, cũng không xem tình hình đáng khẩn cấp hay không a!
Lúc nãy định đuổi theo, không ngờ bụng co rút, cơn đau truyền khắp tòa thân, mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn xuống, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Mấy tháng này là giai đoạn thai nhi phát triển nhất, thường xuyên sẽ có cảm giác đau đớn, lúc nãy động chân khí, không cẩn thận ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
Đợi cảm giác đau đớn giảm bớt một chút, đứng dậy, lau mồ hôi trên trán đi, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác bất an.
Gần đây số lần đau bụng càng lúc càng tăng, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Triển Chiêu đến gần Trầm Tích Thu, nhìn đám Hắc y nhân đang nằm xung quanh.
“Trầm công tử, đây là…”
“Triển đại nhân? Sao ngài lại đến đây?” Trầm Tích Thu kinh ngạc hỏi.
“Sao nào? Ngươi có thể đến hồng môn ngắm hoa, không lẽ chúng ta không thể đến thưởng nguyệt sao?”
Bạch Ngọc Đường xoay xoay Họa Ảnh trong tay, khiêng lên vai, đi đến bên cạnh Hứa Hữu Yên.
“Hứa tam tiểu thư không dám ra khỏi khuê phòng hai bước, không ngờ võ công lại siêu phàm đến như thế…”
Dừng một chút, nhìn gương mặt đang dần trở nên tái mét của Hứa Hữu Yên.
“Không nghĩ tới mấy chục năm sau, Bạch mỗ có thể may mắn được diện kiến đương kim môn chủ của Đường Môn…”
Hứa Hữu Yên cười, ánh mắt khẽ chuyển:
“Bạch Ngũ Gia thật tinh mắt, Hữu Yên bái phục…” Nhẹ nhàng nâng gót sen, một làn gió thổi qua, trong nháy mắt người đã ở bên cửa sổ, ngoái đầu lại thản nhiên cười:
“Hữu Yên hôm nay không thể phụng bồi các vị được rồi”
Hồng ành trước mắt bỗng nhoáng lên, Triển Chiêu chặn nàng lại:
“Triển đại hiệp có gì chỉ giáo sao?”
Âm thầm cắn răng, xem ra hôm nay khó mà thoát thân rồi.
“Hứa cô nương, nàng là người phát hiện ra cha mình chết trong phòng.”
“A? Vậy có liên quan gì tới ta?”
“Người khác nhìn vào cứ tưởng là do ngạt thở mà chết, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến cái chết là…” Anh nhìn vào ánh mắt đang cố lẩn tránh của Hứa Hữu Yên.
“Chính là An Hồn châm ở phía sau gáy.”
“Triển đại hiệp cho rằng chuyện này do Hữu Yên gây ra sao?”
Ánh mắt sáng của Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào Hữa Hữu Yên, chậm rãi lắc đầu, nhấn mạnh từng chữ:
“Không, không phải do Hứa Hữu Yên.”
“Vậy… Theo ý của Triển đại nhân…”
“Tập Yên, ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào?”
Bạch Ngọc Đường cười hì hì đi đến, đôi mắt khép hờ, đôi bạc thần khẽ mở, lời nói mia mai mang theo một phần lãnh khốc.
“ha ha… Bạch Ngũ Gia, Triển đại nhân thật tinh mắt… Tập Yên xin bái phục!”
Nàng lấy tay áo che mặt, khi dời đi thì xuất hiện một gương mặt khác.
“Quả nhiên là ngươi…” Trầm Tích Thu nhìn gương mặt đó, hai nắm tay siết chặt.
Gương mặt này cũng rất quen thuộc với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Tập Yên!
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường bĩu môi, ánh mắt dời đi. Thầm nghĩ con mèo này sao quá keo kiệt đi, hôm trước mình chỉ lỡ nói hắn và cô ta có chút giống nhau thôi, có cần phải nhớ lâu đến thế không
Thực ra thì nhìn ánh mắt có chút giống đấy, dù sao nàng ta cũng chính là Tập Yên thật, cùng với người giả Tập Yên lần trước mà Bạch Ngọc Đường đã gặp thì kém hơn một phần trong sáng, nhưng lại tăng thêm vài phần ngoan lệ, xem ra khác nhau một trời một vực.
Nhìn thoáng qua Triển Chiêu bên cạnh, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút kỳ quái.
Đêm hôm đó ở trong rừng đâm hắn một kiếm, dù sao cũng qua mấy ngày, hơn nữa đã có linh dược của đại tẩu, vết thương trên cánh tay cũng muốn lành rồi.
Nhưng tại sao sắc mặt của Triển Chiêu vẫn trắng bệch như thế này, nhìn như không có giọt máu nào, mỗi ngày đều phân phó phòng bếp nấu một ít thuốc bổ máu cho hắn uống, tại sao lại không có hiệu quả chứ?
Con mèo này rốt cuộc bị cái gì vậy? Lâu lâu ôm bụng đau đến ứa mồ hôi lạnh, rồi mỗi lần uống thuốc thì ói đến trời trăng quay cuồng, hỏi hắn, lúc nào cũng nói là không có gì!
Không có gì không có gì! Không có gì mới là lạ đó! Đồ thứ sĩ diện chết tiệt! Không có chuyện gì mà cũng… Mà cũng khiến cho người ta phải lo lắng!
Quay đầu nhìn thuyền hoa, Trầm Tích Thu đã vào đó hơn nửa canh giờ rồi, đến nay vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Miêu Nhi, có phát hiện ra cái gì không?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào thuyền hoa., lắc đầu.
“Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Có phải Bạch huynh đã từng nói, thuyền hoa này chỉ Tập Yên cô nương là lên được thôi đúng không?”
Triển Chiêu không đáp, mà đi hỏi một chuyện chẳng liên quan gì.
“Đúng là nàng có nói với ta như thế, chỉ có nàng và Hưa Thu Thụy có thể lên được… A!”
Nhớ đến người dẫn Trầm Tích Thu vào, Bạch Ngọc Đường đã hiểu.
“Rốt cuộc chỉ có chốn quan trường mới nuôi được một con mèo con tốt như thế! Mắt thật tinh a!”
Trong lòng không cam tâm, không phải từ trước đến nay mình rất thận trọng sao, thế nhưng lần này lại bị con mèo đó giành trước.
Vốn nghĩ rằng cô gái ra đón Trầm Tích Thu chính là Tập Yên, nhưng cô gái vừa đón Trầm Tích Thu lúc nãy, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn từ phía sau thì cao hơn Tập Yên một chút, lúc nãy do quá chú ý Trầm Tích Thu nên không chú ý điểm này!
Triển Chiêu không thèm để ý tới lời mỉa mai của hắn, tiếp tục quan sát thuyền hoa kia
Nếu cô gái này không phải là Tập Yên, vậy thì là ai?
Lúc hai người đang khó hiểu, thuyền hoa bỗng nhiên chuyển động, tiến ra giữa sông.
Cảm thấy vô cùng kì lạ, chiếc thuyền hoa hạng nhất này, rõ ràng không có người lái, tại sao lại có thể bơi được.
Đột nhiên nhớ ra, hình như tú bà đã từng nói, chiếc thuyền hoa này vốn là của một tiểu thư chốn kinh thành, Tập Yên chỉ ở tạm ở đây thôi…
Tiểu thư đến từ kinh thành?
Bình thường chỉ có Hứa công tử được đến đây…
‘A! Đúng rồi!” Linh quang chợt lóe, Bạch Ngọc Đường nói
Mắt của Triển Chiêu sáng lên, nhìn Bạch Ngọc Đường, cả hai cùng thốt lên
“Hứa tam tiểu thư!”
Đã sớm biết hành tung của Hứa tam tiểu thư này rất bí ẩn, vốn nghĩ rằng sẽ không gặp mặt, nhưng ai ngờ lại gặp ở đây.
“Hứa tam tiểu thư này… Cũng là một khuê nữ, tại sao lại cùng vị hôn phu chưa cưới của mình…. Hẹn hò ở đây chứ?”
Triển Chiêu không nói gì, nhưng mày kiếm cũng lâm vào trầm tư, linh cơ vừa động, vội vàng kéo Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đang ngồi xổm trên mặt đất, nói:
“Mèo ngốc, Bạch gia gia đã sớm phát hiện… Không dưới ba mươi người.”
“ Nếu nói là hẹn hò, bên trong có nhiều người như thế, ắt hẳn cũng không tiện lắm đâu.”
“Miêu Nhi, sao ngươi biết những người kia không phải đến hộ giá?”
“Không phải ai cũng mặt dày như Bạch Ngũ Gia đâu…”
“Triển Chiêu!”
Hai người cứ ta một câu ngươi một câu cãi nhau túi bụi, đột nhiên thấy rèm cửa trên thuyền hoa khẽ lay động, tiếng chuông vang nhỏ, một cô gái độ tuổi thanh xuân bước ra, theo sau đó là Trầm Tích Thu, hai người đồng loạt im lặng tiếp tục quan sát.
Cả người bạch y, dáng người thước tha
Mái tóc đen mượt vấn sau đầu, da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, mày liễu mắt hạnh, môi đỏ như son.
Hoa nhường nguyệt thẹn!
“Chậc chậc, Cô Hứa tam tiểu thư này cũng xem như là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nha!” Ngay cả một người phong lưu như Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi thầm khen.
“Tuy dáng hình dịu dàng mảnh mai, nhưng cước bộ lại trầm ổn, không giống như một nữ tử nhu nhược,,,” Triển Chiêu ngưng thần một chút,.trầm ngâm nói:
“Mèo thối nhà ngươi đúng là chả biết gì là phong tình cả…” Tuy ngoài miệng cãi lại, nhưng cũng cả kinh, lúc nãy chỉ lo nhìn dung mạo của nàng, thật đúng là không để ý kỹ, lúc nãy mũi thuyền có chút nghiêng ngả, thế mà y sam trên người nàng không suy suyễn chút nào, cho thấy nàng ta không chỉ có võ, mà còn là thâm sâu khó lường nữa!
“Miêu Nhi, nàng có phải là người của Khai Phong không, ngươi mau dùng mắt mèo của ngươi mà nhìn cho rõ coi có đúng hay không a?’’
Triển Chiêu hơn nửa ngày không động tĩnh, híp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cảm thấy có chút không ổn, nói:
“Phải nhìn cho tới bao giờ?’
Triển Chiêu thật sự không rõ lai lịch của cô gái này, thấy nàng vừa bước vào khoang thuyền, anh bỗng để ý tới một chuyện
Nàng ấy cũng mặc bạch y
Vẫn là bạch y, nhưng không che dấu đi sự tao nhã vốn có, trong đầu liền nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, con chuột đó cũng thích mặc bạch y, cả người như không dính đến hạt bụi nào, nếu… Đứng cùng với cô gái kia, thật giống như một đôi bích nhân.
Bích nhân, bích nhân…
Cảm thấy chua xót, cũng không biết mình đang suy nghĩ tới cái gì.
“Miêu Nhi! Bộ cả ngày ăn chay ở Khai Phong phủ nên sinh uất ức à? Nguyên một ngày nhìn một cô nương đến ngây người?”
Thầm hừ một tiếng, sau một lúc vẫn thấy con mèo kia bất động, không khỏi khi dễ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn!” Đưa tay nhéo anh một cái.
Triển Chiêu bị đau nên hoàn hồn, trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường.
“Bạch Ngọc Đường! Đừng nháo nữa!”
Bạch Ngọc Đường quay lại trừng
“Ta nháo sao? Coi lại mình đi, có ai nhìn cô nương nhà người ta mà đến xuất thần như ngươi không?’
Ý thức được lúc nãy mình có chút luống cuống, Triển Chiêu đỏ mặt:
“Ta không phải…” Không phải như ngươi nghĩ đâu…
Trong lòng rối loạn không biết nên giải thích thế nào.
Đang lúc xấu hổ, đột nhiên thấy nàng nhẹ giương tay, một con bồ câu đưa thư đậu lên cánh tay nàng
“Bạch huynh mau nhìn…!”
Chỉ thấy nàng mở thư ra, nhìn một chút, sắc mặt đại biến, xoay người trở vào trong thuyền.
Một lát sau bỗng nhiên trong thuyền truyền ra động tĩnh, hình như là có tiếng binh khí va chạm nhau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng bật dậy, nhảy vào khoang thuyền.
“Hữu Yên! Nàng đang làm gì vậy?’ Trầm Tích Thu vừa nhanh chóng né ngân châm, vừa hỏi
Hứa Hữu Yên không đáp, phóng một lúc mười ngân châm.
“Trầm Tích Thu, đừng giấu diếm nữa, đến tột cùng trước khi chết hắn nói gì với ngươi?’
Trầm Tích Thu nghiêng người né một kích trí mạng.
“Còn giấu sao?”
Hứa Hữu Yên phóng ngân châm
“Đồ không thức thời, lưu lại cũng vô dụng thôi!”
Trầm Tích Thu giương mắt nhìn ngân châm như mưa sa bay đến gần, những ánh lam quang của ngân châm từ từ đến gần, không biết nên tránh ở đâu.
Thầm than tuyệt mệnh rồi, nhắm hai mắt lại.
Sớm nàg võ công thâm hậu, nhưng không ngờ lại có lúc gặp tình trạng này, mình hoàn toàn không có khả năng phản kích!
Tuyệt vọng nghe tiếng leng keng không ngớt, trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy khi ngân châm đến gần mình hơn nửa tấc thì bị đánh rớt, lại nhìn vị bạch y nhân đang mơ hồ trước mắt. thân hình biến chuyển không ngừng, trong nháy mắt, liền đánh bại hơn mấy người.
“Miêu Nhi, lần này ngươi chậm hơn rồi nha.”
Bạch y nhân vỗ vỗ tay, cười hì hì nhìn người ở phía sau, lại bị người kia liếc.
Cái con chuột này, tính tình càng lúc càng xấu nha. Lúc nãy rõ ràng mình bước lên thuyền trước, thế mà vừa chuẩn bị lại bị ai đó chọt chọt lưng, quay đầu nhìn lại, con chuột đó liền phóng thẳng vào khoang thuyền, thật quá chán đi! Cái con chuột này thật hiếu chiến mà, cũng không xem tình hình đáng khẩn cấp hay không a!
Lúc nãy định đuổi theo, không ngờ bụng co rút, cơn đau truyền khắp tòa thân, mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn xuống, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Mấy tháng này là giai đoạn thai nhi phát triển nhất, thường xuyên sẽ có cảm giác đau đớn, lúc nãy động chân khí, không cẩn thận ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
Đợi cảm giác đau đớn giảm bớt một chút, đứng dậy, lau mồ hôi trên trán đi, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác bất an.
Gần đây số lần đau bụng càng lúc càng tăng, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Triển Chiêu đến gần Trầm Tích Thu, nhìn đám Hắc y nhân đang nằm xung quanh.
“Trầm công tử, đây là…”
“Triển đại nhân? Sao ngài lại đến đây?” Trầm Tích Thu kinh ngạc hỏi.
“Sao nào? Ngươi có thể đến hồng môn ngắm hoa, không lẽ chúng ta không thể đến thưởng nguyệt sao?”
Bạch Ngọc Đường xoay xoay Họa Ảnh trong tay, khiêng lên vai, đi đến bên cạnh Hứa Hữu Yên.
“Hứa tam tiểu thư không dám ra khỏi khuê phòng hai bước, không ngờ võ công lại siêu phàm đến như thế…”
Dừng một chút, nhìn gương mặt đang dần trở nên tái mét của Hứa Hữu Yên.
“Không nghĩ tới mấy chục năm sau, Bạch mỗ có thể may mắn được diện kiến đương kim môn chủ của Đường Môn…”
Hứa Hữu Yên cười, ánh mắt khẽ chuyển:
“Bạch Ngũ Gia thật tinh mắt, Hữu Yên bái phục…” Nhẹ nhàng nâng gót sen, một làn gió thổi qua, trong nháy mắt người đã ở bên cửa sổ, ngoái đầu lại thản nhiên cười:
“Hữu Yên hôm nay không thể phụng bồi các vị được rồi”
Hồng ành trước mắt bỗng nhoáng lên, Triển Chiêu chặn nàng lại:
“Triển đại hiệp có gì chỉ giáo sao?”
Âm thầm cắn răng, xem ra hôm nay khó mà thoát thân rồi.
“Hứa cô nương, nàng là người phát hiện ra cha mình chết trong phòng.”
“A? Vậy có liên quan gì tới ta?”
“Người khác nhìn vào cứ tưởng là do ngạt thở mà chết, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến cái chết là…” Anh nhìn vào ánh mắt đang cố lẩn tránh của Hứa Hữu Yên.
“Chính là An Hồn châm ở phía sau gáy.”
“Triển đại hiệp cho rằng chuyện này do Hữu Yên gây ra sao?”
Ánh mắt sáng của Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào Hữa Hữu Yên, chậm rãi lắc đầu, nhấn mạnh từng chữ:
“Không, không phải do Hứa Hữu Yên.”
“Vậy… Theo ý của Triển đại nhân…”
“Tập Yên, ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào?”
Bạch Ngọc Đường cười hì hì đi đến, đôi mắt khép hờ, đôi bạc thần khẽ mở, lời nói mia mai mang theo một phần lãnh khốc.
“ha ha… Bạch Ngũ Gia, Triển đại nhân thật tinh mắt… Tập Yên xin bái phục!”
Nàng lấy tay áo che mặt, khi dời đi thì xuất hiện một gương mặt khác.
“Quả nhiên là ngươi…” Trầm Tích Thu nhìn gương mặt đó, hai nắm tay siết chặt.
Gương mặt này cũng rất quen thuộc với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Tập Yên!
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường bĩu môi, ánh mắt dời đi. Thầm nghĩ con mèo này sao quá keo kiệt đi, hôm trước mình chỉ lỡ nói hắn và cô ta có chút giống nhau thôi, có cần phải nhớ lâu đến thế không
Thực ra thì nhìn ánh mắt có chút giống đấy, dù sao nàng ta cũng chính là Tập Yên thật, cùng với người giả Tập Yên lần trước mà Bạch Ngọc Đường đã gặp thì kém hơn một phần trong sáng, nhưng lại tăng thêm vài phần ngoan lệ, xem ra khác nhau một trời một vực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook