☆ 13. Chân tướng?

Lương Tử đã nói tới hết hơi, lúc này bị sát khí của Chu Hoằng đè một phát, lập tức phản chiến, vội vàng bỏ câu vừa rồi, "Không có hiểu lầm, chỉ là có vài chuyện mày không biết."

Chu Hoằng cuối cùng cũng quay đầu trở lại, phun ra vòng khói thuốc lạnh lùng nói: "Mày nói."

Lương Tử ánh mắt phức tạp, bi phẫn sầu lo tức giận đều có cả, giọng nói còn có chút run rẩy, "Người phát tán ảnh chụp lên mạng, không phải Triệu Tả, là Vương Thủy Lương."

Chu Hoằng thoáng có cảm quan trống rỗng, mắt nhìn phía trước ngốc lăng trong chốc lát, hắn nhanh chóng nhớ lại hôm đó, hắn ở trong xe của Trương Minh, thấy ở ven đường, Tiểu Hữu và Vương Thủy Lương đứng đối nhau, Vương Thủy Lương kéo tay cô ăn nói khép nép năn nỉ gì đó.

"Còn có một việc chắc mày cũng không biết, Tiểu Hữu và Vương Thủy Lương đang hẹn hò."

Sau khi phẫn nộ đến cực điểm, thì quả thực không biết phản ứng ra sao, chỉ còn lại thẫn thờ.

Thấy Chu Hoằng không động đậy, Lương Tử có chút bất an, đưa tay đẩy bờ vai của hắn một cái, thấy hắn mềm nhũn lảo đảo, nhất thời nhíu mày lại, lớn tiếng quát lên: "Chu!"

Chu Hoằng chậm rãi quay đầu nhìn Lương Tử đang hoảng hố, rất là thần kinh để tay đang kẹp điếu thuốc xuống, sau đó vui buồn thất thường nhướng mày, trong ánh mắt toàn là tro tàn, giọng nói nhẹ nhàng, "Lớn tiếng như vậy làm cái gì?"

Miệng Lương Tử gần như mím thành một đường, không chờ Chu Hoằng nói xong, đã nâng tay lên tát vào mặt hắn.

Một cái tát vô cùng vang dội, khiến Chu Hoằng lệch đầu sang một bên, trong cổ họng ken két một tiếng, ánh mắt một lần nữa hội tụ ánh sáng.

Thấy Chu Hoằng đã tỉnh táo, Lương Tử mới thở ra một hơi khí đục, không dám nhắc lại chuyện này, nhíu mày muốn đổi đề tài, "Mày... công việc của mày thế nào, Lục Nguyên tốt lắm à?"

Chu Hoằng xoa gương mặt in dấu bàn tay, thầm nghĩ, hôm nay cứ ăn đánh suốt, má còn ra tay rất mạnh nữa, ngoài miệng vẫn không quên trả lời: "Ừm, tốt."

Nghe giọng điệu hữu khí vô lực này, Lương Tử quay đầu đi, chân mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi, tay siết lại, gân xanh nổi lên, trái tim nghẹn một ngọn lửa bi tráng mạnh mẽ, muốn nâng đao chém người, "Tốt là được, mày làm tốt, tương lai lên tới mây xanh, cũng đừng quên mấy đứa bạn này."

Chu Hoằng ném điếu thuốc đã sớm cháy hết xuống, đưa tay lên luồn vào trong tóc trước trán, sau một hồi lâu, nói giọng khàn khàn: "Mày cứ nói hết đi, tao không sao."

Lương Tử nhìn hắn vài lần, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải nói, "Triệu Tả tìm tao, nói với tao ảnh là gã chụp, nhưng không phải gã đăng, còn nói gã đã nghĩ kỹ rồi, chuyện xảy ra vào lúc đó, chỉ có Vương Thủy Lương chạm vào điện thoại di động của gã, cho nên ảnh chụp nhất định là do Vương Thủy Lương phát tán. Má thằng tạp chủng vô liêm sỉ, thứ cặn bả không có nhân tính!"

Chu Hoằng vẫn chôn mặt, khẽ lắc lắc đầu, khiến tóc ma sát lung tung giữa ngón tay, giọng nói thật thấp, một chút tình cảm cũng không có, "Hắn theo đuổi Tiểu Hữu nhiều năm, hận tao là tất nhiên, muốn cí được Tiểu Hữu cũng là tất nhiên."

Lương Tử quả thật không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cũng không biết kết cuộc như thế nào, luống cuống nắm tóc, "Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đều qua rồi," Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng lên, giọng nói cũng cất cao, "Chu, mày có biết người khó lường gì không?"

Người khó lường?

Chu Hoằng giống như một cái máy không thể tự chủ, tâm tư bốc hơi dễ như trở bàn tay, khó có thể suy nghĩ nghiêm túc.

Người khó lường à... Trong lòng thì thầm hai câu, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Trương Minh liền lách vào rồi biển não, Chu Hoằng ánh mắt lóe lên, đôi mắt cụp xuống thấp giọng nói câu: "Không có."

Nghe xong câu trả lời, Lương Tử không khỏi cau mày, biểu tình rất mê hoặc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây đúng là một thần tích."

Chu Hoằng lại vò tóc, nhắm mắt mím môi, trong lòng bắt đầu phiền não, muốn cạy miệng Lương Tử, bóp cổ hắn kêu hắn mau nói hết ra đi.

Lương Tử rất rõ ràng Chu Hoằng đang thầm cầu nhàu, không dám bần thần, thuốc không hút hết mà bắt đầu nói, giọng nói trầm thấp, lộ vẻ cẩn trọng, "Nói thật ra, với những tấm ảnh kia, cho dù chỉ xuất hiện chưa tới một ngày, cũng đủ oanh động cả mạng xã hội rồi, nhưng sự thật chính là, cũng ngay cái hôm ảnh bị phát tán, đã bị người xóa sạch, hơn nữa cho đến bây giờ, trên mạng vẫn không có vết tích nào, dù là cảnh sát internet cũng không thể xử lý sạch sẽ như vậy, tóm lại đều không phòng được người có tâm."

Lương Tử càng nói thì biểu tình càng khó tin, cuối cùng nhịn không được lặp lại lần nữa, "Nhất định chính là thần tích."

Lương Tử nói sự thật, trong lòng Chu Hoằng cũng không có mất tự nhiên, mà chỉ trầm xuống một chút, cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, thần tích là không có khả năng, vạn sự đều có nguyên nhân, có lẽ giống như Lương Tử nói, một chút vết tích cũng không có đúng là khó có thể tưởng tượng, trách không được Lương Tử hỏi hắn có biết nhân vật gì khó lường hay không.

Chu Hoằng nghĩ tới Trương Minh, cũng không phải cảm thấy anh không giỏi gì cả, dù sao trong ấn tượng, anh chỉ là một doanh nhân vô cùng thành công, lúc này nghe lời Lương Tử nói, càng thêm cảm thấy là do mình tơ vương thôi, có thể giấu kín chuyện này đến vậy, chỉ sợ phải là một chính khách hô phong hoán vũ mới đúng.

Nghĩ đến đây, Chu Hoằng không khỏi nở nụ cười, hắn thuần túy là suy nghĩ nhiều, quan tâm làm chi, kết quả có lợi với hắn mới là trọng điểm.

Tâm tình chuyển biến tốt lên, Chu Hoằng không tự chủ khẽ thở ra một hơi, nhớ tới một chi tiết thỉnh thoảng quấy nhiễu hắn, hắn luôn cho rằng hòa vào đám đông, sẽ có người nhận ra hắn, nhưng kết quả thì sao, cho đến hôm nay, người nhận ra hắn cũng chỉ có một mình Lương Tử mà thôi, hóa ra ảnh chụp đã sớm bị xóa, hắn trốn trong vỏ rùa lâu như vậy, không dám chạm đến sự kiện đó, thế cho nên mới không hề biết về sự thái phát triển, đáng đời chịu dằn vặt.

Thấy Chu Hoằng buông lỏng rất nhiều, Lương Tử cong cong môi, tròng mắt sáng lên, nắm tay hắn khoác lên vai Chu Hoằng, nói: "Đi, hai anh em ta đi uống rượu."

Chu Hoằng đang muốn há mồm đồng ý, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vò điếu thuốc, hắn xoay qua Lương Tử, mở một tay ra dấu, "Đừng, vẫn là lược bỏ trợ giúp tao cái đi."

Lương Tử mặt tối sầm, che vạt áo, giận: "Mày đã vào Lục Nguyên kiếm được nhiều tiền rồi, còn không thấy ngại xòe tay với tao?"

Chu Hoằng không thèm để ý, trực tiếp bắt đầu chém giết, vừa đoạt vừa hừ: "Tao mà có tiền lương, còn đòi tiền mày làm cái gì?" Ở chỗ ăn uống hắn có thể da mặt dày ăn của Trương Minh, nhưng phía ông nội thì phải có câu trả lời, cho dù vay tiền xin tiền cũng không thể ngừng được.

Đoạt lấy ví của Lương ví, Chu Hoằng lấy ra năm tờ tiền giấy màu hồng nhét vào túi quần, nghe Lương Tử ở bên cạnh kêu rên "Mày chưa cho tao hai tờ!"

Vừa vào nhà, liền cảm thấy có một cơn gió mát kéo tới, cuốn đi hơi lạnh toàn thân, Chu Hoằng run rẩy cả người, đi vào phòng khách, thấy Trương Minh đang làm việc, sau khi nghe được âm thanh thì nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu tiếp tục đọc văn kiện.

Một ánh mắt vân đạm phong kinh, do anh làm ra cũng thấy mỹ cảm la thượng, làm trước mắt người ta sáng lên.

Chu Hoằng hơi cúi đầu, đặt nắm tay ở bên môi, ho nhẹ một tiếng, sau đó rụt cổ, than thở: "Bên ngoài lạnh quá." Kỳ thực cũng không lạnh bao nhiêu cả.

Trương Minh không chuyển mắt, giọng trầm như đàn cello vang lên: "Là cậu mặc ít."

Chu Hoằng hơi túng qua đi qua phòng khách, đến gần phòng hắn, mặt âm thầm đau khổ, hắn cũng muốn mặc nhiều một chút, có thể quần áo cũ đều quyên cho quầy bar rồi, bây giờ tiền lương còn chưa có, hắn không có tiền sao mua trời?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quả nhiên tiêu đề gì gì đó là ghét nhất nhất...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương